

Tác giả: Lai Ka
Laika (Nguyễn Lai) là một cô gái theo học ngành Kinh tế của trường Đại học Kinh tế quốc dân nhưng lại có đam mê viết lách. Những vần thơ của cô không quá chau chuốt và cầu kỳ về câu chữ nhưng lại chân thật, gần gũi đến lạ với người đọc, như nói hộ nỗi lòng của biết bao người.

Bố
Thể thơ: Tự do
Bố vốn chẳng nói nhiều như mẹ
Chẳng ríu rít lên khi mỗi buổi con về
Chẳng bao giờ nói nhớ con nhiều lắm
Chỉ cuối tuần nào cũng hỏi có về quê.
Bố ít khi mắng con sai này nọ
Toàn bênh con mỗi lúc mẹ bực mình
Khi con ốm bố chẳng cưng chẳng nịnh
Nhưng suốt đêm dài bố ngồi đó, lặng thinh.
Lần bố ốm dù rất đau, rất mệt
Con nằm bên.. trông bố.. ngủ ngon lành
Bố chẳng đành nếu thấy con mất giấc
Nên một mình chịu đựng suốt năm canh.
Bố lạ lắm chỉ thích ăn thịt mỡ
Bảo nạc dai bố không thích, không ăn
Con sung sướng ăn hết phần bố gắp
Mà ngây thơ không hỏi lại một lần.
Bố là thế như siêu nhân, người máy
Làm cả đời, da cháy sạm, vai xương
Bố là bố người bằng da bằng thịt
Nhưng sao con thấy bố quá phi thường.
Đây là bài thơ đầy xúc động, giàu tình cảm của tác giả dành cho người bố yêu quý của mình. Lai ka viết bài thơ này khi bố của bạn ấy đang nằm trên giường bệnh trong những ngày cuối cùng để chống chọi với căn bệnh ung thư phổi. Với một người con luôn yêu thương bố mình mà phải chứng kiến cảnh bố chịu đựng sự đau đớn trong bệnh tật, ngay cả thở cũng thấy khó khăn thì nỗi đau quả là rất lớn. Nếu bạn đã từng bị mất đi người thân thì bạn sẽ hiểu được tâm sự của tác giả trong bài thơ này. Không cầu kỳ, không văn vẻ mà bài thơ lại chạm đến những tình cảm sâu lắng nhất của người đọc.
Cũng qua bài thơ này, tác giả muốn nhắn nhủ với mọi người hãy thay đổi nếu như bạn đang sống vô tâm với bố mẹ, và còn bố mẹ là điều may mắn nhất mà bạn có trong cuộc đời này. Hãy yêu thương gia đình và trân quý từng khoảnh khắc bên gia đình của mình vì thời gian vô hạn nhưng đời người là hữu hạn. Vốn dĩ được sống đã là hạnh phúc.

Chỉnh sửa cuối: