1 người đang xem
7022 1,021
Xin chào. Mình là Hằng đây.

Bạn có phải là một fan cứng của manga không nhỉ?

Bạn đã đọc cuốn manga nào mà khiến bạn cứ phải đau đáu về nó mãi không?

Bạn đã bao giờ bắt gặp những lời thoại mà bạn cứ đọc mãi.

Rồi lại mỉm cười.

Rõ lạ nhỉ!

Đôi khi, đó chỉ là lời của một nhân vật phản diện bạn ghét cay ghét đắng.

Vậy mà, bạn đã thực sự nghĩ về nó.

Ngốc thật.

Rõ ràng, tôi và bạn chỉ đơn thuần nhìn thấy mình trong đó.

Đau thương.

Ngốc nghếch.

Chờ đợi.

Dù vậy nhưng vẫn làm.

WNrAaSu.jpg


0MYVHJO.jpg


Đôi lúc, tớ sợ hãi nhiều thứ lắm. Những rõ ràng nỗi sợ đã cản bước tớ.

7CITjj7.jpg


Tớ để ý một bạn nam. Bạn ý ngốc lắm. Vì rõ ràng tớ ưu tiên bạn ý hơn cả. Luôn giúp bạn ý trước tiên. Nhưng tớ biết, có nhiều hôm, bạn cứ nhìn tớ chằm chằm khi tớ giảng bài cho bạn. Chỉ một thoáng chốc thôi. Nhìn bạn như muốn hỏi: "Sao lại giúp tui vậy". Bạn ý ngốc quá nhỉ!

f4zdfAG.jpg


Nhớ nhé cô gái của tôi <3

xhQhZPQ.jpg


YKL7LfZ.jpg


Lỡ rồi không dứt ra được thì sao?

tdXP7nn.jpg


dCU1593.jpg


PPW7ImO.jpg


SijLk6Q.jpg


Là tôi ngốc.

QVAhrMf.jpg


dsDKZvM.jpg


YA0xZiK.jpg


ykZ1vSd.jpg


v3VJ63Z.jpg
 
Xin chào, mình là Hằng đây.

Chuyện là hôm nay nhiều nỗi buồn quá!

Phải ngoi lên tâm dự chút xíu

Không là mình buồn chết mất.

Nay tiết toán kiểm tra 15 phút, cô giáo nhắc cả lớp không được nhìn bài nhau chép, rồi cô bảo: "Cứ trao đổi một lần là trừ 2 điểm. Bạn Hằng bị rồi đó".

Mình tủi.

Cô làm mình nhớ tới cái chuyện hồi năm lớp 10. Hôm đó kiểm tra giữa kì, mình ngồi trên đứa lớp trưởng. Nó cứ nhìn bài mình, rồi hỏi mình đủ thứ. Cô thấy, thế là cô đánh dấu bài mình.

Mình tức.

Một vài hôm sau, cô bảo trừ 2 điểm.

Phát bài, mình bị trừ 2 điểm, chỉ còn 7, 4.

Còn lớp trưởng, 9, 6 tròn trĩnh.

Mình khóc, tủi, tức giận.

Thế là suốt 15 phút làm bài, mình cứ nghẹn ngào mãi. Chẳng dám khóc to lên. Chẳng để ai biết. Vì tớ ghét cái ánh nhìn đồng cảm.

Trước tiết quốc phòng, là tiết toán ấy, tụi mình phải đổi chỗ ngồi. Bí thư ngồi chỗ của mình.

Một lát, thấy bí thư lại hỏi có nhìn thấy cái mũ cối ở đó không.

MÌnh không thấy, lúc đó, mình vội vàng chép văn mà, chẳng để ý mũ nào cả. Chỉ nhớ có một lúc là có bạn cầm mũ cối rồi hỏi mũ của ai đây.

Mình chẳng để ý tới cái mũ đó. Mình nói lại điều đó với bí thư.

Một lát, bí thư ở cuối lớp, gọi lớn: "Nguyễn Hằng, rứa mũ cối của t ở mô?"

Lúc đó, mình đờ cả người. Mình không nghĩ bí thư lại hỏi như vậy. Từ trước tới nay, đó chính xác luôn là người mình ngưỡng mộ: Nhiệt huyết, trách nhiệm, đáng yêu, dễ mến..

Câu hỏi đó giống như đổ hết toàn bộ việc mất mũ cối lên mình vậy. Giống như, mình là người chịu trách nhiệm cho cái mũ của bí thư.

Cả tiết quốc phòng, mình đội cái mũ cối, ngồi một mình, âm thầm khóc.

Bí thư cũng im lặng, ngồi một mình. Chẳng còn đâu một bí thư luôn tràn đầy sức sống.

Rồi cả chuyện 20/10, lớp mình bàn nhau đi ăn sau khi làm chủ nhật xanh. Mình không đi. Cũng chẳng có gì, dù sao đó cũng là điều mình quyết định. Mình không đi, vì hôm đó mình đi chở củi lụt ngoài sông về, vì mình cả tuần còn chưa đi cắt cỏ, vì mình cảm thấy mình không thuộc về lớp. Bạn, chỉ có thể tính trên đầu bàn tay, còn bè thì vô số.

Hôm nay lạ lắm, nhỉ! <3

i02AaBT.jpg


CWMiBiR.jpg


euKdyXR.jpg


huaJjtC.jpg


3eB0zvM.jpg


Bkqu8uZ.jpg


ZGllIur.jpg


EpzcSGJ.jpg


yntOr66.jpg


AnmvHKV.jpg


3m836MI.jpg


qxaF1JE.jpg


D4tBEru.jpg


k7GR6io.jpg


MXSJq6n.jpg


nH3x1Mr.jpg


Chúc cậu một ngày tốt lành!
 
Chào cậu. Hôm nay cậu ổn chứ!

Chà, một năm học kết thúc rồi nhỉ. Cậu có tiếc nuối điều gì không?

Năm nay tui đặt ra nhiều mục tiêu lắm cơ, mà còn nhiều thứ chưa làm được. Nhưng không hiểu sao, tui lại vô cùng tự hào dù tui chưa làm tốt mọi thứ. Tự dưng nhận ra, nhiều khi hoàn hảo quá cũng khiến ta thêm áp lực. Nên là, nếu đã hết mình rồi, thì dù mọi việc có ra sao thì cũng sẽ hạnh phúc thôi.

Năm nay tui đã làm tốt một việc mà tui rất sợ, Nhất Học sinh giỏi Hóa cấp trường. Tui làm được rùi á. Hôm biết điểm, tui vui lắm luôn, không ngờ vào điểm đó luôn, hơn cả bạn học siêu giỏi nữa cơ. Èo, hạnh phúc kinh khủng.

Có lẽ vì chiến thắng đó đã làm tui có thêm động lực để học tập hơn. Tui được nhất khối thi giữa kì, nhất lớp thi cuối kì 2. Chà, tốt quá!

Chỉ có một thứ mà tui hơi buồn xíu, đó là t không đạt trong kì thi olympic hóa 19/5. T đặt niềm tin vào nó rất nhiều, nhưng còn thiếu 1 điểm nữa cơ.

Thôi mặc kệ, chúng ta phải iu đời!

cOPLaI0.jpg


7JpdYw5.jpg


txqh8Lf.jpg


qRMoxJ0.jpg


TCzEoiq.jpg


twusgQc.jpg


EwS0Fve.jpg


OHqMCdQ.jpg


76RI2c4.jpg


Djm91AU.jpg


V9S1aEP.jpg


Rv4Yxy9.jpg


Pv2P312.jpg


c0Euj9g.jpg


mxAXSr6.jpg


g1jkRlI.jpg


oWHlceJ.jpg


LocpQEW.jpg


UescXgm.jpg


AQAhSul.jpg


Mong cậu hạnh phúc :3
 
Chào, hôm nay cậu thế nào?

Tháng 6 kết thúc rồi nhỉ. Tháng 7 lại đến rồi. Qua nửa năm 2023 rồi, cậu đã hoàn thành được bao nhiêu ước nguyện của mình rồi. Tớ thì vẫn chưa vào đâu, ngoài những thành tích lớp 11. Tháng 6 trôi qua cũng có thắng lợi, cũng có tiếc nuối. Cười nhiều, mà khóc cũng chả kém. Điều lớn nhất tớ học được, có lẽ là, ngưng so sánh với người khác. Có thể cậu cũng giống tớ, luôn lấy người khác làm động lực, nếu không bằng người ta thì luôn đổ lỗi do hoàn cảnh mình khó khăn hơn. Tớ là vậy. Gia đình không khá giả, tớ phải làm việc rất nhiều, đồng thời duy trì việc học trên trường. Tớ biết tớ phải vất vả hơn bạn bè. Nhưng rồi, tớ nghe nhiều câu chuyện, rồi tớ nhận ra, à thì ra mỗi chúng ta đều có một nỗi buồn riêng, có người phải làm nhiều, có người thì sức khoẻ không tốt, có người thì giá đình xảy ra chuyện. Mỗi nỗi buồn đều có những khó khăn riêng. Nên sẽ thật tệ nếu chúng ta cứ đi than thở rồi kể lể những vất vả chúng ta phải chịu, rồi so đo coi ai hơn ai. Điều đó thật không đáng. Tự mình vượt qua mình mới là điều đáng tự hào

2Qm55Le.png


(⁠ʘ⁠ᴗ⁠ʘ⁠✿⁠)

0DsWSIc.png


(⁠. ⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠. ⁠)

2H7iMoZ.png


。⁠◕⁠‿⁠◕⁠。

Pl4y7Xu.png


(⁠人⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠)

R9r96Cs.png


(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)

zObNWtV.png


(⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)

E4pCkBx.png


✧⁠◝⁠ (⁠⁰⁠▿⁠⁰⁠) ⁠◜⁠✧

xIx15qp.png


(⁠✿⁠ ⁠♡⁠‿⁠♡⁠)

nsz0ESO.png


(⁠〃゚⁠3゚⁠〃⁠)

7rdScGJ.png


(⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠) ⁠~

Y6XmKAo.png


(⁠◕⁠દ⁠◕⁠)

oq93IS4.png


ෆ⁠╹⁠ ⁠. ̮⁠ ⁠╹⁠ෆ

61ub97T.png


(⁠´⁠∩⁠。⁠•⁠ ⁠ᵕ⁠ ⁠•⁠。⁠∩⁠`⁠)

srJogGt.png


(⁠づ⁠ ̄⁠ ⁠³⁠ ̄⁠) ⁠づ

cUcC9Uq.png


⊂⁠ (⁠ (⁠・⁠▽⁠・⁠) ⁠) ⁠⊃

3BlLiP9.png


(⁠づ⁠。⁠◕⁠‿⁠‿⁠◕⁠。⁠) ⁠づ

TvBECxu.jpg


୧⁠ (⁠^⁠ ⁠〰⁠ ⁠^⁠) ⁠୨

HmjMwuF.png


◖⁠⚆⁠ᴥ⁠⚆⁠◗

BomofXU.png


▼⁠・⁠ᴥ⁠・⁠▼

uMhuvns.png


ಠ⁠ᴥ⁠ಠ

W4Sff1F.jpg


(⁠。⁠•̀⁠ᴗ⁠-⁠) ⁠✧

Tháng 7 rực rỡ, nhé!
 
Xin chào, tháng 8 tốt lành.

Tui kể cậu nghe chuyện một người bạn cũ. Nếu muốn hãy đọc nó nhé! Yêu

Cậu ấy là con trai. Năm lớp 8, cậu từ lớp B chuyển đến lớp tớ. Tui có ấn tượng tốt với cậu, bởi cậu có vẻ không quậy phá, và rất chăm học. Lớp 8 t cũng chẳng thân với cậu ấy, vì không bao giờ ngồi gần nhau, mà tui thì ít khi tiếp xúc với con trai. Cuối năm lớp 8 thì phải, tớ ngồi phía trên cậu ta, nhưng tui chả ưa xí nào vì cậu ta cứ vô duyên sao á. Năm lớp 9, tui ngồi phía dưới cậu, là tổ trưởng của cậu. Từ đó mới bắt đầu thân thiết hơn. Thằng bạn hay đi học cùng tui chơi rất thân với cậu, cả đứa bạn thân tui nữa, thành ra tui với cậu hay nói chuyện hơn. Cũng không biết nói những gì, chắc là mấy câu đùa, rồi mấy câu khịa. Thân hơn thôi, chứ cậu ta còn vô duyên lắm. Nhưng xét về mức độ bạn bè, chắc cậu là đứa con trai hay chơi với tui nhất. Và tui dần coi cậu là một người bạn thân. Tui nhớ có lần cả tổ đến nhà tui làm sản phẩm gì đó, nhà mất điện, thế là cả bầy tranh nhau chơi khủng long. Trong đó có tui với cậu. Tranh nhau vô cùng ác liệt. Và bị đám bạn quay lại. Tui chả nghĩ nhiều, đến lúc coi video mới thấy thì ra tui với cậu thân ghê gớm. Hoặc là chỉ mình tui nghĩ vậy. Cậu có đôi tay đẹp, đó là thứ không thể phủ nhận. Tui siêu mê, siêu ghen tị với đôi tay đó. Và cậu để tui sờ thỏa thích. Và cậu ta vẫn hơi vô duyên. Không biết lấy dẫn chứng sao, nhưng tui vẫn cảm nhận được cái sự vô duyên trong lời nói, ánh mắt của cậu (´・ω・`) ? Nhưng tui coi cậu là bạn rồi, nên vẫn hay nhắn tin cho cậu, kể về chuyện nhỏ của ngày hôm nay, mọi thứ. Lớp 9 nói chung là thoải mái, về mặt bạn bè. Nam nữ chơi với nhau lộn nhào cả lên, chả câu nệ gì.

Nhưng.. Hôm tổng kết năm lớp 9, lớp tổ chức một bữa liên hoan. Cả lớp đổ xô nhau chụp ảnh. Tui lúc đó còn chưa có điện thoại. Nên đã mượn điện thoại của đứa bạn thân, rồi kéo cậu chụp ảnh. Tui nhớ lúc đó đứng ở gần bục giảng, tui loay hoay căn góc chụp. Thì đột nhiên có một đứa ở lớp bên cạnh đi qua, nó nhìn thấy tui với cậu và nói: ' m cũng nhởi kiểu ni à' mắt nó nhìn cậu, rồi lướt nhẹ qua mặt tui. Tui hơi ngơ ra vì lời đó, thì cậu liền gạt tay tui, và bước đi, bỏ lại một câu: 'thôi đi'. Tui bất ngờ, và đứng kim ra nhìn cậu bước đi. Thực sự có chút hụt hẫng. Và tui nghĩ nhiều lắm. Về lời nói của đứa lớp bên, về thái độ của cậu. Tui không xinh, chắc đó là lí do nhỉ. Da tui còn ngăm ngăm nữa. Tui đột nhiên tự ti về mình, dù trước đó tui vẫn luôn tự nhủ phải thật tự tin. Tui không nhớ túi của lúc đó có khóc hay không nữa. Tui chỉ nhớ, tui buồn. Nhất là sau đó ít lâu, tui thấy cậu đang cười tươi chụp với mấy bạn nữ khác. Và tui đã ghét cậu. Tui tránh mặt cậu tháng ôn thi, không còn nói chuyện, cười đùa với cậu nữa, tất cả là xã giao. Lên cấp 3, mọi thứ tệ hơn nữa. Khi tui tự nhủ dù gì cx là bạn cũ, chào nhau cái. Thế mà mấy lần túi giơ tay lên chào, cậu bơ đi. Và tui chửi thầm cậu. Chó. Và tui cũng bơ cậu. Nhưng tui vẫn chúc mừng sinh nhật cậu. Còn cậu thì chưa từng, trừ cái năm lớp 9, cậu mua kẹo cho tui. Trong thâm tâm, cậu vẫn là một người bạn.

TzXeAtp.jpg


(✿◡‿◡)

P5tIgmM.png


O (∩_∩) O

MsBXc9w.jpg


n0it5yY.jpg


HfjeFIV.jpg


30BVrRN.jpg


6xUDpsP.png


HczmfPr.png


HhP2cWC.png


aNs0Hgo.jpg


o2AaBkY.jpg


ugkbfKG.png


AYoRtry.png


f38Uxsh.jpg


8y3q528.jpg
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back