Chúng tôi tránh nóng ở một tiệm café cá koi dưới cái nắng gắt của tháng đầu mùa hè. Lần đầu trải nghiệm không gian xung quanh bao vây bởi nước và cá có chút lạ lạ thú vị. Vị trí anh chọn đúng thật có mắt nhìn, ngay gần trung tâm của hồ cá, các vị khách khác lựa chọn ở phòng máy lạnh. Phần hồ cá như trở thành không gian chỉ có hai người tôi và anh.
Thần sắc của tôi rất tươi tỉnh trong khi anh rất bơ phờ. Vì tình yêu mới nở, anh bất chấp chạy đến gặp tôi sau khi tan làm ca đêm. Mặc dù thấy rất tội lỗi nhưng tôi rất muốn gặp anh, cản anh cũng cản chưa hết sức.
Chăm chú nhìn vào sự mệt mỏi trên mặt anh, nhìn thật kỹ ngũ quan. Ông trời ơi, bạn trai con sao đẹp thế nhỉ. Sao nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp vậy này. Lúc trước làm gì có chuyện si mê này xảy ra chứ. Dù có là nam thần hàng đầu trong lòng tôi cũng chưa có chuyện tôi thích đến mức cảm thán liên hồi. Tôi còn bình thường không đây?
Đây có được gọi là yêu vào thấy đối phương cái gì cũng đẹp, cái gì cũng thích?
Anh bị tôi nhìn đến phát ngại thì phải.
"Em nhìn cái gì vậy."
Nhìn mặt anh. May mắn tôi giữ được lời ở lại trong miệng. Đánh mắt đi chỗ khác.
"Trông anh mệt mỏi quá, cần ngủ rồi đó."
"Muốn nằm cơ!"
Anh giở chất giọng nhõng nhẽo ra rồi ôm lấy cánh tay tôi gục đầu lên. Ôi! Nghe thấy thương quá! Tôi mang tâm trạng yếu lòng xíu xiu ngả đầu lên bả vai anh. Người yêu tôi dễ thương quá. Dù lời này tôi thấy đúng vô cùng, mỗi lần thốt lên cứ thấy tội lỗi. Ai lại bảo bạn trai của mình dễ thương bao giờ.
Anh đưa tay nghịch nghịch với đàn cá, chốc chốc lại lên chất giọng nhõng nhẽo. Tôi thật sự cảm thấy bất lực. Dùng âm thanh tấn công tôi, với sự ham mê giọng nói tôi dành cho anh, thời gian tôi có thể chịu đựng rất ngắn.
Tôi lấy đầu ra khỏi bả vai anh một chút, cắt đoạn cái cảm giác như có dòng điện nhỏ chạy dọc phía dưới xương ức. Anh vẫn ôm lấy tay tôi cảm giác đó không hề mất đi. Tôi không thấy khó chịu với cảm giác này, có chút chút thích. Đành vậy, suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện tiếp theo đã.
Chỗ thích hợp để nằm thì gần đây thứ phù hợp nhất là.. tôi không muốn nghĩ đến lắm. Thấy anh hiện tại tôi không nỡ, phải ngủ một chút nêu không một lát đi về đầu óc thiếu tỉnh táo nguy hiểm vô cùng. Con trai độc đinh nhà người ta tôi đền không nổi.
Vấn đề tiếp theo anh đi ngủ rồi tôi làm gì? Nhìn anh ngủ? Hay nên về ký túc xá. Để anh một mình anh chắc chắn sẽ đòi chạy một mạch về nhà mất. Anh lên để gặp tôi chứ không phải để ngủ, đảm bảo anh sẽ nói thế. Nhưng nếu vào chung, ngại ngùng lắm. Mới hẹn hò lần thứ hai thôi.
Khó nghĩ quá. Tôi không để ý mình đang cúi nhìn cổ tay chằm chằm.
"Sao ngẩng ngơ vậy?"
"Nhìn mạch máu tí thôi. Anh coi nè xanh đỏ đủ màu."
Tôi đưa cổ tay ra, những đường xanh đỏ nổi rõ dưới lớp da mỏng.
"Trên khuỷa tay còn rõ hơn nè. Lấy máu tiện lắm."
Tôi khéo tay áo lên cho anh xem chỗ khuỷu tay, mạch máu hiện rõ.
"Mỏng manh quá. Có khi giật mạnh một cái đứt ra luôn không?"
"Có thể lắm!"
Chúng tôi bật cười nhìn nhau. Anh kéo tay áo tôi đang vén xuống, tay áo dài tôi đã xắn lên ba lượt có thể do anh không biết hoặc cố tình, anh kéo thẳng xuống tận cổ tay, cổ áo của tôi bị kéo lệch qua một bên. Cổ áo sơ mi của tôi khá rộng thêm chất vải của áo khá trơn, nếu không cầm lại kịp có khi nó tuột khỏi vai mất.
Tôi mở mắt lớn nhìn anh chất chứa nghi vấn, anh bối rối quay mặt hướng khác. Kỳ lạ tôi không hề thấy tức giận hay hoảng hốt, có chút giật mình thôi. Trông anh có vẻ hối lỗi, đang sợ tôi giận sao.
Cơn buồn ngủ của anh hẳn hiều lắm rồi, khuôn mặt rõ khờ theo thời gian. Tiếp tục ngồi lại chẳng khác dày vò mấy, thật không đành lòng. Tôi thở dài
"Kiếm chỗ nằm nghỉ một chút đi anh."
Anh gật đầu đồng ý. Tôi nghĩ thầm có khi anh đang bày khổ nhục kế trước mắt tôi, trước giờ tôi đâu lộ manh mối dễ mềm lòng. Tôi chưa tìm ra chỗ ký ức nào hé mở việc tôi dễ mềm lòng. Tôi chưa từng mềm lòng với ai. Vậy tại sao chỉ vì cái gương mặt kia tôi đồng ý bước vào căn phòng cả đời tôi không nghĩ tới sẽ đặt chân vào.
Tôi ngẩng ngơ nhìn bố trí căn phòng, vừa đặt chiếc túi lên bàn nhìn lại anh đã tháo xong giày thậm chí cởi bỏ luôn áo khoác cùng áo đồng phục trên người. Anh điềm nhiên cởi bỏ áo ở trần trước mắt tôi. Biểu cảm của tôi đông cứng, anh vẫn thản nhiên đi vào nhà tắm.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoang mang tháo giày cùng hàng vạn câu hỏi vì sao. Vì sao tôi lại ở đây? Tôi ở đây làm gì? Vì sao tôi dám ở riêng cùng một người đàn ông. Đến giờ tôi mới ý thức được anh là một người đàn ông.
Anh ra khỏi nhà tắm nhìn thấy tôi đang nhíu mày với vẻ mặt ngu ngốc.
"Mặt em hoang mang vậy?"
Tôi gật đầu.
"Sợ anh làm gì em à?"
Nói không sợ là dối lòng, có gì đó trong lòng tôi dâng trào lấn át cả nỗi sợ.
"Sợ thì có sợ nhưng vẫn tin tưởng."
Anh bật cười.
"Rồi rồi cô nương, đi ngủ thôi!"
Anh ném cơ thể lên giường với vẻ mặt thỏa mãn. Tôi hoang mang nhìn ngó xung quanh, chiếc giường thật ác độc, nhìn nó lưng tôi khóc lóc đòi nghỉ ngơi. Một bàn tay vẫy vẫy lọt vào mắt tôi, anh lo mà ngủ yên đi đừng có mà dụ dỗ tôi.
Ngồi nghịch điện thoại một lúc, tôi đâm chán. Tìm trong túi không có vật gì hay ho lại lôi ra được cây son, tôi tiện tay đánh lên môi một lớp son. Lần nào dùng cây son này tôi cũng muốn liếm môi ngay lập tức vì mùi ngọt ngọt thoang thoảng của đào.
Dẹp chiếc gương nhỏ vào túi trước mắt tôi người đang nằm sấp kia ngủ với vẻ mặt rất vui vẻ, tôi rất nghi ngờ anh đang giả vờ nhắm mắt.
Anh lại khoe cơ thể mình trước mắt tôi, bệnh nghề nghiệp thừa cơ nổi lên. Đánh giá tỷ lệ cơ thể thì có vẻ thân và chân của anh tương đối với nhau. So ra có khi chân tôi dài bằng hoặc hơn chân anh đấy chứ. Cái vòng eo kia làm tôi bực mình quá thể, thật sự muốn biết đường kính là bao nhiêu. Tiếp theo dưới eo đến..
Tôi ôm mặt thấy tôi giống kẻ biến thái quá. Lỡ rồi, dù sao anh anh thuộc sở hữu của tôi mà. Đã nhìn thì không thể đừng nghĩ lại được. Tôi tiếp tục suy nghĩ của mình. Thật sự nam giới mới nên gọi là phái đẹp ấy nhỉ. Trong tự nhiêm con đực luôn có ngoại hình bắt mắt hơn con cái, loài người cũng tuân theo quy luật tự nhiên. Việc tôi thấy anh xinh đẹp hay dễ thương đâu có gì là sai trái.
Tôi chép miệng gật gù tán thưởng suy nghĩ của mình. Mắt tôi có chút mỏi, tôi nhắm mắt lại. Tôi đưa hai chân khoanh lại trên ghế. Trông tôi có vẻ như đang ngồi thiền. Lý trí mờ nhạt đi một chút, tôi rơi vào một giấc ngủ tỉnh.
Một tiếng sột soạt đánh thức tôi. Tôi lập tức mở tròn mắt nhìn xung quanh. Tôi thấy anh ngồi dậy trên giường, đột nhiên anh lao về phía tôi. Anh định tấn công tôi đấy à!
Không phải là lao đến cướp nụ hôn đầu chứ.
Lý trí đã tỉnh táo, cơ thể thì chưa, chúng không kịp xử lý thông tin đưa tới. Cuối cùng thì tôi bất động đó để anh lấy đi mất chiếc hôn tiên.
Một lần, hai lần, ba lần. Liên tục là những nụ hôn sâu. Mạch sử lý dữ liệu của tôi mất kết nối với cơ thể. Sức nặng đến từ cơ thể anh lấn át hết mọi cử động trên cơ thể tôi.
Anh thì thầm vào tai và buông tôi ra.
"Nụ hôn đầu của em thuộc về anh rồi."
"Hả!"
Tôi ngây ngốc nhìn anh.
"Nụ hôn đầu của em thuộc về anh rồi."
Anh thầm lần nữa vào tai rồi ôm lấy tôi. Chiếc gọng kính cấn vào mặt, tôi đưa tay vừa tháo nó ra anh lập tức cầm lấy gấp gọn để qua một bên. Tôi vùi hẳn mặt vào ngực anh, tiếng tim đập mạnh dữ dội vang lên dồn dập bên tai tôi. Tôi ôm chặt vào lưng anh. Anh gỡ kẹp tóc của tôi ra, vuốt vuốt lưng tôi vỗ về.
Ôm một chút tiếp tục hôn. Kiểu hôn của tổng tài. Hai tay tôi bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Quá đáng hơn, anh cù lét tôi. Dù không phải là điểm chết, tôi kiềm chế được, nhưng quá sức bứt rứt. Tôi co hai chân lại, bàn chân liên tục chà tới lui trên nệm phân tán ý thức. Anh người yêu của tôi thật sự quá đáng, cù nhiều hơn.
"Ư ư ư!"
Tôi hoảng hốt trước âm thanh từ cổ họng, lập tức tôi đẩy mạnh anh ra. Chưa thoát khỏi vòng tay anh đã bị ôm ngược vào trong. Tôi không cam tâm đấm đấm vào ngực anh, một hành động không thể gây sát thương tôi cố giấu đi sự xấu hổ.
Việc vẫn chưa dừng lại. Hành động tiếp xúc hàng triệu vi khuẩn lại tiếp tục. Chẳng thể định hình được nó diễn ra bao nhiêu lần.
Cơ mặt tôi cũng bị dứt kết nối, không biểu thị ra một biểu cảm hợp lý với hoàn cảnh chút nào, hoàn toàn vô cảm, cả trái tim trong lồng ngực tôi không rõ nó có đang đập. Có lẽ anh tưởng tôi nghừng thở nên đang áp tai lên ngực tôi xem xét.
"Anh làm gì vậy?"
"Tưởng em nghừng thở luôn rồi ấy. Đang định gọi cấp cứu."
Đã có ai hôn con gái nhà người ta tới tấp vậy. Lại là một kẻ mới tập tành yêu may tôi chưa bất tỉnh nhận sự đấy. Chính tôi còn không nghe thấy tiếng tim đập của tôi, phần lồng ngực không phát giác ra nhịp thở. Tôi hoang mang nghi ngờ về sự sống của bản thân. Ngồi hẳn dậy, tôi nhìn vào trong cổ áo xem phổi có đang hô hấp, để xác nhận tôi còn sống. Một bàn tay nào đó nắm chồng lên tay đang giữ cổ áo của tôi. Tôi trừng mắt nhìn kẻ đang nghía vào cổ áo của tôi, đánh mạnh vào bàn tay rồi đẩy ngã người kia.
"Biến thái!"
"Anh nói trước là anh biến thái rồi mà. Sợ chưa! Muốn chạy chưa."
Tôi thở mạnh hạ thấp mí mắt nhìn anh.
"Lỡ rồi xem hết cái biến thái rồi chạy."
Anh ôm nhấc lấy tôi bỏ vào lòng.
"Tới đó hết đường chạy rồi."
Anh vừa nói vừa vỗ vỗ vào mông tôi, tôi lập tức cắn vào góc cổ phải của anh.
"Hư nha! Em chết với anh!"
Không khoan nhượng đè tôi xuống, mạnh tay vạch cổ áo tôi cắn trả. Biết là báo thù nhưng đừng kéo áo ra được không! Lời chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại. Là bị ép nuốt ngược vào trong. Lại hôn. Tôi rụt rè đáp lại anh.
Trước ánh nhìn đầy thâm tình của anh tôi đắn đo có nên bất tỉnh, quá sức tiếp nhận của não bộ.
"Hôn lại anh một cái đi."
"Hứ."
Tôi quay ngoắt mặt đi hờn dỗi. Có vẻ tôi không phản kháng nên anh không có ý định dừng. Và tôi không có ý chủ động thì để anh lo hết. Tiếp tục là những giây phút trao đổi vi khuẩn.
Anh lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn xuống tôi. Có lẽ bị hôn đến khờ người, tôi ngô nghê hỏi anh.
"Vẫn chưa đủ à!"
"Sao?"
"Hôn nãy giờ vẫn chưa đủ à!"
Tôi không hiểu trong giây phút đó bản thân tôi sao có thể ngờ nghệch đến thốt ra câu nói vô tri đến thế.
Anh cúi xuống thật gần tôi.
"Cả đời cũng không đủ."
Tôi nghe một tiếng đập thật mạnh trong ngực. Đầu óc có chút mơ mơ hồ hồ. Trọng tâm cơ thể đột ngột bị tấn công. Anh đặt tôi lên đùi, ôm siết thật mạnh. Tôi tưởng mình đã bị dán vào cái cơ thể kia mất.
Lấy được quyền kiểm soát cơ thể tôi lồm cồm tìm chiếc gọng kính. Động tác có chút châm chạm, gọng kính bị anh chộp lấy trong chớp mắt. Chậm rãi anh đeo kính lên cho tôi.
Giây phút ngọt ngào tận hưởng chưa trọn, anh tiếp tục thể hiện sự biến thái, anh đánh vào mông của tôi và bỏ chạy nhanh chóng. Cảm xúc đứt đoạn khiến tôi ngẩn ra. Bỏ qua vẻ mặt gợi đòn của anh tôi kẹp gọn mái tóc rối tung trên đầu. Anh thật sự không biết điều, lại đánh tôi thêm một cái. Tôi liếc xéo gương mặt hết sức gợi đòn kia.
"Đánh hoài đi rồi ghiền."
Anh thế mà lại lêu lêu tôi, không thể tha thứ được, tôi lao lại trả đũa. Anh tròn mắt nhìn tôi tôi bày ra bộ mặt đắc thắng điềm nhiên ngồi xuống ghế mang giày, mặc áo khoác.
Anh dẫn tôi đi ăn quán cơm thời sinh viên anh hay tới. Nét mặt tôi bị nỗi hoang mang không rõ tên trong lòng xâm chiếm.
"Em ổn không vậy?"
Mặt anh hiện lên lo lắng hỏi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ngập ngừng.
"Anh.. và.. người yêu trước.."
"Không có! Anh là trai tân nha."
"Uy tín, chất lượng, đảm bảo không?"
"Hàng thật, giá thật!"
Tôi hờ hững nhìn anh.
"Sao mặt em thiếu tin tưởng vậy."
"Thật giả sao em biết được. Bạo dạn thế kia cơ mà"
"Thật đó. Anh với người yêu trước chỉ dừng ở mức ôm, hôn."
Tôi nheo mắt.
"Có sờ soạng gì không? Rồi ở đâu?"
"?"
"Lần đầu hôn."
"Nhà anh. Chắc cũng tầm như bây giờ."
Tôi câm nín, một chút dằm trong tim. Đáng lẽ không nên hỏi tự mua đá treo vào người. "Tầm như bây giờ" ý là gì? Là chính thức hẹn hò được một tuần. Tôi kịp thời cản cơ mặt hoạt động. Bão tố trong lòng nổi lên.
Theo mẩu chuyện mới có mở đầu của anh về mối tình đầu, anh là người được theo đuổi. Suy ra
tình cảm của anh phát sinh theo thời gian, là thứ xuất hiện sau khi có mối liên kết. Vậy mà đã.. chỉ mới vài ngày đã đánh dấu chủ quyền, đã có sự chiếm hữu, biểu hiện của sinh tình. Nghĩ ngược lại tôi, chính chuyện của tôi diễn ra còn chớp nhoáng hơn. So ra thì anh và người đó biết nhau khá lâu để tiến tới mối quan hệ yêu đương. Chúng tôi, tôi và anh ngẫu nhiên có quá nhiều điểm tương đồng. Vậy trong thời gian ngắn..
Với anh tình cảm dành cho tôi là cảm xúc nhất thời hay thật sự rung động.
Nghi vấn quấn lấy tôi cho tới tận khi trở về phòng. Bài tập chuẩn bị cho buổi thực hành hôm sau khiến tôi tạm thời dừng suy nghĩ.
Trạng thái cơ thể bỗng chốc trở nên căng thẳng, toàn thân vô lực, trống ngực vang lên rõ ràng. Tôi hít thở không thông, buộc phải dùng thêm miệng bổ sung không khí và hít thở sâu. Phản ứng chậm là đây. Trôi qua hai ba tiếng đồng hồ sau não bộ tôi với phát tín hiệu xuống các bộ phận. Não tôi ơi xử lý lâu quá.
Với bộ não tải dữ liệu chậm thế này, yêu đương nguy hiểm thêm vài phần. Có khi nào tình cảm đến khi nhận ra thì mọi chuyện kết thúc rồi không. Tôi rùng mình lắc đầu. Tôi chưa thể xui xẻo tận cùng thế.