Tiểu Thuyết Bé Con Em Thuộc Về Tôi - Hạ Kiều Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hạ Kiều Nguyệt, 1 Tháng chín 2023.

  1. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Bé Con Em Thuộc Về Tôi

    Tác giả: Hạ Kiều Nguyệt

    Thể loại: Tiểu thuyết, trọng sinh, ngôn tình, hiện đại

    Tình trạng: Đang ra

    [​IMG]

    Văn án:

    Cô và anh kết hôn được gần một năm thì vì cô cứ đòi ly hôn và kiếm mọi cách để có thể hoàn thành được. Nhưng sau ba tháng ly hôn Trịnh Ngọc Khuê mình đã yêu Lục Cảnh Minh rồi. Nhưng khi đến tìm anh thì cô nghe tin anh tự sát và để lại toàn bộ tài sản dưới tên cô, Trịnh Ngọc Khuê ôm hối hận nhốt mình trong phòng ba ngày thì cũng tự sát theo anh. Nhưng không ngờ cô lại trọng sinh về trước một tuần ly hôn, nhìn thấy Lục Cảnh Minh bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt mình cô hạ quyết tâm nhất định sẽ không mắc sai lầm của kiếp trước nữa! Lần này được trọng sinh lần nữa liệu chuyện tình của Trịnh Ngọc Khuê và Lục Cảnh Minh sẽ ra sao, liệu cô có thể cứu vãn được cuộc hôn nhân và người con trai mình yêu hay không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2024
  2. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Trọng sinh rồi nhất định phải làm lại!

    Hôm nay đã là ngày thứ ba Trịnh Ngọc Khuê tự nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì hết cứ ngồi thần thờ ra đất và oán trách chính bản thân mình đã đưa Lục Cảnh Minh vào con đường chết. Mặc cho mọi người bên ngoài khuyên cô như thế nào thì cô vẫn không bước ra ngoài dù chỉ nửa bước. Vì quá tuyệt vọng cô yếu ớt khẽ nói:

    "Nếu có thể làm lại từ đầu nhất định em sẽ không dời xa anh thêm một lần nào nữa!"

    Nói xong cô lấy mảnh thuỷ tinh rạch tay mình sau đó ngất đi. Vì tiếng ồn trong phòng tắm khá to nên đánh thức cô dậy, mở mắt ra nhìn căn phòng ngủ của cô và Lục Cảnh Minh bừa bộn lọ hoa cũng bị mém vỡ hết dưới sàn nhà. Nhìn khung cảnh trước mặt cô vừa lạ vừa quen và sững sờ khi nhận ra rằng thời điểm này là trước một tuần sau khi ly hôn với anh. Sau đó Lục Cảnh Minh cũng bước ra ngoài thấy anh bị thương mà vẫn chưa băng bó lại cô liền chạy lại và cầm tay anh lên nhìn vết thương lo lắng nói:

    "Sao anh khônh băng bó vết thương lại đi lỡ nhiễm trùng thì sao?"

    Lục Cảnh Minh rụt tay ra và lạnh lùng đáp lại: "Nếu như tối qua em không quậy phá thì vết thương này sẽ suất hiện sao?"

    Anh nhíu mày nhìn cô, thấy anh nói vậy cô khẽ nói: "Em xin lỗi em không hề cố ý làm anh bị thương."

    Lục Cảnh Minh nghe lời xin lỗi của cô mà không tin được còn tưởng đang nằm mơ. Anh không nói gì nên cô nhanh nhảu nói:

    "Em băng bó vết thương cho anh được chứ?"

    Tuy không biết cô có ý gì nhưng vẫn để cô băng bó cho mình, sau khi băng bó xong anh liền kêu cô đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng phòng để tí người hầu dọn dẹp sau. Vì trên công ty vẫn còn có việc nên anh tới công ty luôn, xuống nhà không thấy anh đâu cô hỏi dì Lưu:

    "Anh ấy đi tới công ty rồi hả dì Lưu, đã ăn sáng chưa vậy?"

    Dì Lưu thấy lạ vì cô lại hỏi thăm anh nhưng vẫn trả lời: "Thưa phu nhân, ông Lục đã ăn sáng rồi vì ở công ty còn có việc nên đã đi trước rồi ạ!"

    Tối hôm đó vì mãi chín rưỡi vẫn chưa thấy anh về nên Trịnh Ngọc Khuê đã hỏi anh:

    "Anh vẫn chưa xong việc à?"

    "Ừ chắc khoảng tầm mười rưỡi mới xong."

    "Vậy anh đã ăn gì chưa?"

    "Chưa tí nữa làm xong tôi đi ăn sau."

    Chỉ chờ có vậy cô bật dậy khỏi giường xuống nhà nhờ dì Lưu hâm lại canh để cô mang tới công ty cho Lục Cảnh Minh. Vì thấy Trịnh Ngọc Khuê chủ động như vậy nên hâm lại canh gà dì Lưu đã cho ít thuốc vào đó, mà cô không biết gì cứ thế cầm đồ ăn tới công ty anh. Thấy cô tới công ty trợ lí Trần bấy ngờ chạy lại hỏi:

    "Bà Lục, không biết cơn gió nào mà muộn vậy rồi vẫn tới đây nhỉ?"

    Cô cười đáp lại: "Tôi tới đưa đồ ăn cho Lục Cảnh Minh, anh ấy đâu rồi?"

    Trợ lí Trần thấy lạ nhưng vẫn trả lời: "Lục tổng hiện đang họp chắc tầm mười phút nữa xong ạ."

    "Vậy thế anh đưa tôi đến phòng làm việc của Lục Cảnh Minh đi!" Sau đó trợ lí Trần đưa cô tới phòng làm việc của anh, sau khi bước vào căn phòng cô khá bất ngờ vì nhìn vừa giản dị mà vẫn toát lên vẻ sang trọng. Hai mươi phút sau Lục Cảnh Minh cũng họp xong và quay lại phòng làm việc thì đã thấy Trịnh Ngọc Khuê đang ngồi đợi anh với một bàn đầy thức ăn. Thấy vậy anh đơ ra đứng nhìn cô mà không nói một lời nào.

    "Sao anh đứng đơ ra đó làm gì ra anh ăn đi không thôi nguội mất đó." Trịnh Ngọc Khuê khẽ nói. Lúc này Lục Cảnh Minh mới định thần lại và bước tới chỗ cô:

    "Em mang đồ ăn cho tôi? Ồ xem ra đã có kế hoạch mới để ly hôn rồi?" Anh vừa tiến lại bàn thức ăn mà cô đã dọn sẵn sau đó không quên buông lời châm chọc. Trịnh Ngọc Khuê phải mất một lúc mới định thần lại mà nhỏ giọng nói với anh:

    "Không phải, chỉ là em suy nghĩ kĩ rồi muốn thử mở lòng với anh chứ không hề có kế hoạch nào hết!"

    Trịnh Ngọc Khuê lên tiếng và giải thích lí do mang cơm cho anh. Lục Cảnh Minh nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không nói gì thêm và ăn đồ cô mang tới. Bất cẩn thế nào Lục Cảnh Minh lại lỡ làm rơi đồ ăn vào váy cô nên bị bẩn đành phải gọi về Viên Sơn để mang đồ mới tới cho cô. Một lúc sau đồ cũng mang tới nên cô tắm nhờ ở phòng ngủ nhiều khi làm muộn quá Lục Cảnh Minh sẽ ngủ lại. Mới vừa bước ra khỏi phòng tắm thì cô bị Lục Cảnh Minh kéo lên giường chưa kịp phản ứng lại đã bị anh hôn, cô không hiểu anh bị làm sao mà lại như vậy nhưng cũng không phản khán. Cô bị anh hôn đến gần như không thể nữa lên đánh vào bộ ngực vạm vỡ trần trùi kia thì anh mới nhả bờ môi mềm kia ra, sau đó cô mặc anh làm càn nên cả đêm đó đã bị anh dày vò một trận.

    Hết chương 1[/BOOK]
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tư 2024
  3. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Em thật sự không biết trong canh có thuốc!

    Sáng hôm sau tỉnh dậy cả người cô đau nhức, kết quả vừa mới bước chân xuống giường đã suýt ngã vì hôm qua bị anh dành vò đến nỗi bây giờ chân nhũn hết cả ra may thay bám kịp vào tường. Lúc đó anh mở cửa bước vào tay cầm bộ váy dì Lưu vừa mang đến. Thấy cô dậy rồi anh tiến lại gần ấn cô ngồi xuống giường sau đó cất giọng hỏi:

    "Em là người bỏ thuốc vào canh hôm qua?"

    Nghe anh hỏi vậy cô đơ luôn không biết anh hỏi vậy có ý gì! "Thuốc.. thuốc gì cơ?"

    Cô ngơ ngác hỏi lại anh, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô anh châm chọc nói: "Em còn hỏi tôi? Còn loại thuốcó thể khiến tôi hành hạ em một đêm như vậy?"

    Cô ngơ ra một lúc thì cũng hiểu thứ thuốc đó là gì nhưng thật sự cô không hề bỏ thuốc

    "Em thật sự không biết trong canh có thuốc! Tối qua dì Lưu hâm lại đồ ăn xong em mang tới công ty cho anh luôn mà!"

    Cô vội giải thích, thấy vẻ mặt hốt hoảng giải thích mình bị oan như vậy anh không nhịn được mà cười. "

    Anh cười cái gì chứ?" Trịnh Ngọc Khuê ngơ ngác hỏi, anh xoa đầu cô hỏi:

    "Anh trêu em tí thôi, thuốc do dì Lưu đổ vào! Hôm qua thật sự em rất ngoan ngoãn không hề phản kháng nếu như em ngoan được như tối qua thì tốt biết mấy nhỉ?"

    Anh nói vậy khiến cô hơi ngại nhưng vẫn đáp lại: "Được thôi."

    Lục Cảnh Minh nghe xong nhíu mày nhìn cô: "Vậy để xem bé con nhà em ngoan ngoãn được bao lâu, váy dì Lưu mới đưa tới em thay đi!"

    Cô thấy anh chuẩn bị đi thì kéo tay anh lại ngượng ngùng nói:

    "Anh.. anh dìuvào phòng tắm được không, chân nhũn hết ra không đi được!"

    Nghe vậy anh bế cô vào phòng tắm sau đó tắm cho cô luôn, mười phút sau cũng tắm xong. Anh chở cô đi ăn sau đó đưa về Viên Sơn cho cô nghỉ ngơi. Buổi trưa có hẹn nên cô ra ngoài ăn, tới nơi anh chàng đó đã gọi xong món rồi. Đột nhiệt anh ta cất tiếng hỏi:

    "Khuê Khuê, rốt cuộc khi nào em mới về tiếp quản tiếp đây?" Trịnh Ngọc Khuê cười khẩy vô tư đáp:

    "Yên tâm ba tháng sau anh sẽ thấy em quay lại, bây giờ vẫn phải nhờ anh giúp tiếp quản rồi!"

    Nghe xong anh chàng kia hờ hững nói:

    "Được, ba tháng sau nếu em không quay về thì chuẩn bị tinh thần mất công ty đi là vừa." Trịnh Ngọc Khuê nhếch môi cười nói:

    "Anh dám, để xem bản lĩnh của anh như nào rồi." Cô mỉa mai anh ta.

    "Được được em có bố mẹ chống lưng nên không sợ. Em thắng anh không làm gì được em tiểu quỷ!"

    Trịnh Duy Phong bất lực trả lời, nghe xong Trịnh Ngọc Khuê bật cười.

    "Rốt cuộc tại sao đến bây giờ em vẫn không chịu tiết lộ thân phận. Em có biết anh tốn rất nhiều công sức để giấu thân phân của em khi Lục Cảnh Minh điều tra không?"

    Trịnh Duy Phong trách móc cô với giọng hờn dỗi. Trịnh Ngọc Khuê suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

    "Vẫn chưa bỏ cuộc sao? Gần một năm nay rồi!"

    Trịnh Duy Phong bất lực đáp: "Anh cũng không biết cậu ta lấy đâu nhiều niềm tin đến vậy gần một năm nay không có được thông tin chính xác mà vẫn tiếp tục điều tra nghị lực thật!"

    Hai người nói một vài chuyện một lúc nữa sau đó đường ai nấy về. Vì vốn dĩ sức đề kháng của Trịnh Ngọc Khuê khá yếu nên rất dễ bị cảm lạnh, mà buổi trưa cô đi không mặc áo khoác nên gần sập tối đã sốt, nghe tin cô sốt Lục Cảnh Minh phóng chiếc xe Rolls Royce Phantom EWB của anh một mạch từ Lục Thị về tới Viên Sơn vào tới phòng thấy cô không chịu uống thuốc anh lại gần ân cần nói:

    "Bé cưng ngoan uống thuốc đi!" Trịnh Ngọc Khuê rất ghét uống thuốc nên không chịu uống.

    Lục Cảnh Minh thấy vậy đe dọa: "Vậy bây giờ em tự uống hay là anh đút bằng miệng đây, em chọn đi."

    Nghe vậy Trịnh Ngọc Khuê liền lấy ly thuốc uống hết sạch. "Ngoan như vậy có phải ngoan hơn không!" Lục Cảnh Minh dịu dàng nói và xoa đầu cô, một lúc sau cô cũng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy cũng đã mười giờ rồi, cô đi vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà để ăn trưa.

    "Phu nhân, cô cứ lên phòng nghỉ ngơi đi tôi mang lên cho cô." Dì Lưu vội cất tiếng lo lắng nói.

    Trịnh Ngọc Khuê cười ân cần đáp: "Không cần đâu dì Lưu, tôi thấy khoẻ hơn rồi không phải phiền dì mang lên cho tôi nữa!"

    Sau khi ăn xong vì khá chán nên vô vào phòng sách cũng là nơi làm việc của Lục Cảnh Minh. Điều cô bất ngờ khi bước vào căn phòng là trong đó treo rất nhiều bức ảnh của cô từ trên tường, kệ sánh hay cả bàn làm việc của anh cũng có. Cô lấy đại một quyển sách rồi về phòng đọc. Trong lúc đang đọc sách điện thoại của cô bỗng vang lên.

    "Sao thế này cô bạn thân hụt nay lại gọi điện cho tớ sao?"

    "Sao cậu vẫn mãi ghi thù việc tớ làm chị dâu cậu vậy?"

    "Sao không thù cho được từ bạn thân nay hóa thành chị dâu? Cậu nghĩ dễ nghe lắm sao, mà hôm nay có việc gì gọi tớ thế?"

    "Cậu có rảnh không, tiểu Linh muốn gặp cậu."

    "Đi xa gần một năm rồi mới nhớ tới tớ sao? Hai mươi phút nữa có mặt!"

    Hai mươi phút sau cô có mặt tại quán, vừa mới mở cửa đi vào liền có một cô bé lao vù tới ôm Trịnh Ngọc Khuê.

    "Linh Linh nhớ cô quá, sao từ khi cô đi lấy chồng liền không tới thăm con nữa vậy?"

    Trịnh Ngọc Khuê bế Trịnh Mạnh Linh lên và dỗ dành: "Cô xin lỗi tiểu Linh, vậy cô bù đắp cho con sau nhé?"

    Vừa nói Trịnh Ngọc Khuê vừa bế Trịnh Mạnh Linh lại phía bàn.

    "Đâu ai ngờ, chỉ mới cưới nhau chưa đầy một tháng đã làm ầm ĩ muốn ly hôn như cậu không?" Tô Minh Nguyệt cất giọng trêu trọc Trịnh Ngọc Khuê, cô nhìn Tô Minh Nguyệt rồi nói:

    "Cũng đâu ai ngờ từ bạn thân trí cốt nay hóa thành chị dâu, vẫn nhớ ai đó trước từng chê anh trai mình vậy mà giờ đây cả hai đã có một cô con gái rồi đấy!" Cô đáp trả lại không một chút nể tình.

    Sau đó hai người ôn lại chuyện cũ khá lâu thì mới về, tối đó Lục Cảnh Minh phải tăng ca nên ba giờ sáng mới về ôm Trịnh Ngọc Khuê ngủ được.[/BOOK]
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tư 2024
  4. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Những kí ức mờ nhạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới sau giờ sáng mà chuông điện thoại reo lên đánh thức Trịnh Ngọc Khuê dậy, lúc này vẫn còn sớm nên Lục Cảnh Minh vẫn chưa đi làm. Người gọi đến là Trịnh Duy Phong cô thấy vậy nên cầm điện thoại ra ban công nghe máy.

    "Mới sáng sớm gọi em có việc gì không?"

    "Cuối cùng cũng đã khôi phục được rồi!"

    Nghe tới đây cô bỗng khựng lại, cô nhớ rất rõ về việc này, ở kiếp trước vì muốn điều tra vụ tai nạn cho cô mà anh đã mất nhiều công sức và suýt nữa thì mất mạng. Cô biết t rõ người hại cô vào năm ấy là ai. Mất một lúc im lặng nên Trịnh Duy Phong lên tiếng:

    "Khuê Khuê, em còn ở đó không?"

    "Em đây anh gửi video qua Wechat cho em!"

    Nói xong cô cũng cúp máy luôn nhưng vừa mới quay người lại đã thấy Lục Cảnh Minh đang nhìn chằm chằm cô. Cũng may là cửa có cách âm nên anh sẽ không nghe thấy gì, cô mở cửa bước vào thì anh đã lên tiếng:

    "Bảo bối, em còn chưa khỏi bệnh mà đã ra ngoài ban công nghe điện thoại lỡ sốt nữa thì sao?"

    "Em đỡ nhiều rồi anh không phải lo cho em đâu." Trịnh Ngọc Khuê liền lên tiếng xoa dịu anh chồng đang lo lắng của mình.

    Sau đó hai người vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, phải đến bảy rưỡi Lục Cảnh Minh mới đi làm. Chỉ chờ có vậy cô liền xem video mà Trịnh Duy Phong gửi cho cô, đúng như cô biết trong video là đoạn clip cô đang cãi nhau với Chu Sinh Hằng. Chỉ vì hai năm trước cô không đồng ý dự án của hắn vì nó bất khả thi vậy nên hắn iền lên kế hoạch làm hỏng phanh xe cô sau đó để một tài xế xe tải tông vào cô. Lúc này cô nhắn những gi cần điều tra tiếp theo. Phía bên Trịnh Duy Phong thì lại đang đi uống cafe với Lục Cảnh Minh và Hạ Nhất Long. Ai mà ngờ ba vị công tử của Tô Châu lại đang vô tư tán chuyện với nhau đâu? Đột nhiên Hạ Nhất Long lên tiếng hòi Lục Cảnh Minh:

    "Này Cảnh Minh chẳng phải cậu nói với tôi rằng sẽ không kết hôn với ai sao? Tự dưng sao lại kết hôn với Trịnh Ngọc Khuê em ấy ngoài được ưu ái gọi là Bông hồng Tô Châu thì còn có điểm gì khiến cậu phải chú ý đến?"

    Nghe câu hỏi của Hạ Nhất Long thì lục Cảnh Minh mặt không biến sắc trả lời:

    "Vì tôi yêu em ấy từ hai năm trước trong lúc tôi đưa em ấy vào viện."

    Hạ Nhất Long ngơ ngác nhìn Cảnh Minh hoài nghi: "Cứu? Cậu là ân nhân của em ấy vậy nên mới thành công rước Ngọc khuê về?"

    Lục Cảnh Minh lắc đầu mặt vẫn không thay đổi nói: "Tôi cứu em ấy ở vụ tai nạn hai năm trước em ấy đâu có biết tôi là ai? Xem ra cô bé nhà tôi nợ tôi một cái mạng rồi!"

    Nghe tới đây thì Trịnh Duy Phong bị sốc toàn tập vì không ngờ người cứu em gái mình lại là Lục Cảnh Minh. Sau đó liền rút điện thoại ra nhắn tin cho Trịnh Ngọc Khuê.

    "Anh biết ai đã cứu em trong vụ tai nạn vào hai năm trước rồi"

    "Nhanh vậy đã điều tra được rồi sao, rốt cuộc là ai vậy?"

    "Lục Cảnh Minh"

    "Thật ạ, anh có chắc không thế?"

    "Thật mà chính cậu ấy kể cho anh và Hạ Nhất Long mà!"

    "Vậy sao? Ba công tử bậc nhất Tô Châu vậy mà hẹn nhau ra để kể chuyện về em sao?"

    "Do Hạ Nhất Long khơi màn mà"

    Đột nhiên lúc này Hạ Nhất Long lên tiếng:

    "Mẹ kiếp cậu tới đây chỉ để xem điện thoại thôi hả Trịnh Duy Phong?"

    "Tôi đâu có điếc đâu mà không nghe các cậu nói gì?"

    Lục Cảnh Minh thấy vậy chen ngang cuộc nói chuyện của hai người mà hỏi Hạ Nhất Long:

    "Cậu không điều tra được gì về em ấy sao?"

    "Chịu thôi đến cả người của cậu cũng không tra ra được thì người của tôi có là gì?"

    "Cậu thì thể nào Trịnh Duy Phong?"

    Trịnh Duy Phong cũng chỉ lắc đầu giả vờ thất vọng. Sau đó cả ba bàn bạc một lúc thì Lục Cảnh Minh có việc ở công ty nên phải đi thế là kết thúc buổi gặp mặt.

    Về đến công ty thì trợ lý đã báo cho anh tối nay có buổi tiệc xã giao để ký kết hợp đồng. Đúng lúc này Trịnh Khuê gọi điện tới

    "Ông xã tối nay anh rảnh không?"

    "Nhóc con nhà em mới nghĩ ra trò gì mới sao?"

    "Không chỉ là muốn ra ngoài ăn với anh thôi"

    "Vậy để hôm sau nhé? Vợ à tối nay anh có buổi tiệc xã giao!"

    "Uống ít thôi đấy!"

    "Tuân lệnh bà xã!"

    Trợ lý bên cạnh ngạc nhiên vì không biết quan hệ của hai người từ khi nào đã tốt lên như vậy nhưng cũng không dám hỏi Lục Cảnh Minh.

    Bạn bổ sung nội dung đạt tối thiểu 950 từ/chương nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2024
  5. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Sự nghi ngờ trở thành sự thật!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì buổi tối Lục Cảnh Minh có một buổi tiệc xã giao nên không về nhà ăn, tranh thủ thời gian chồng vắng nhà Trịnh Ngọc Khuê rủ Tô Minh Nguyệt đi ăn. Trong lúc ăn thì Trịnh Duy Phong gửi tin nhắn cho Trịnh Ngọc Khuê, cô cũng không bất ngờ khi Chu Sinh Hằng là người làm hỏng phanh xe của cô. Nếu hôm đó cô không đi xe của công ty thì hắn đã không thể suýt nữa làm mất mạng cô được. Sau khi xem xong thì Tô Minh Nguyệt hỏi cô:

    "Ra tay luôn hay là cho hắn ta ngậm nhấm từ từ từng chút một thứ mang tên địa ngục?"

    Trịnh Ngọc Khuê không cần suy nghĩ mà trả lời ngay:

    "Cứ từ từ mà chịu đựng hậu quả mà hắn gây ra ba tháng sau rồi cho hắn biết thì cũng không muộn!"

    "Được thôi"

    Sau đó hai người nói chuyện một lúc thì cũng đã chín giờ tối rồi. Vậy nên Trịnh Ngọc Khuê cũng bắt taxi về nhà, về tới nơi thì Lục Cảnh Minh đã về trước cô rồi. Nhưng anh lại đang làm việc trong phòng sách nên cô cũng không làm phiền, mà đi tắm luôn, đang ngâm mình trong bồn tắm thì đột nhiên Lục Cảnh Minh bước vào làm Trịnh Ngọc Khuê ngại ngùng nhìn anh mà hỏi:

    "Em đang tắm mà.."

    Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị ảnh chặn lời:

    "Tắm chung đi, chẳng lẽ em ngại sao? Ngủ chung đâu phải chưa từng!"

    Nghe lời nói của anh xong Trịnh Ngọc Khuê ngượng đỏ mặt không nói được lời nào, nhìn thấy biểu hiện này của cô Lục Cảnh Minh càng đắc thắng hơn. Ai ngờ đường đường là CEO của một công ty lớn nhất Trung Quốc vậy mà có thể nói lời trêu ghẹo vợ mình như vậy. Anh cởi áo bước vào bồn tắm tiến sát lại gần nói khẽ vào tai Trịnh Ngọc Khuê:

    "Tối nay em đi đâu?"

    Theo phản xạ Trịnh Ngọc Khuê lùi ra sau để khoảng cách của cô với anh đủ án toàn thì mới đáp lời:

    "Em đi ăn với bạn, lâu rồi mới gặp lại!"

    Thấy cô lùi ra sau Lục Cảnh Minh không thèm để ý lời cô nói nữa mà tiến tới cưỡng hôn cô luôn. Trịnh Ngọc Khuê không kịp phản ứng với hành động của anh, Lục Cảnh Minh hôn sâu đến mức khiến cô gần như là không thở được. Thấy thế anh mới miễn cưỡng buông đôi môi mềm mại của Trịnh Ngọc Khuê ra nhưng cô chưa kịp nói gì thì anh đã lao tới mà hôn tiếp. Giây sau anh bế bổng cô lên rồi quàng áo tắm vào rồi mạnh bạo ném cô lên giường rồi cắn nhẹ vào vành tai cô mà nói:

    "Tiểu Khuê, em biết không vào hai năm trước anh vô tình cứu được một cô gái. Sau khi cứu cô ấy xong anh lại mang lòng tương tư tới đến tận bây giờ!"

    Nghe anh nói thế không cần nói cô cũng biết người Lục Cảnh Minh nhắc đến là ai nhưng vẫn phải tỏ ra hờn dỗi đáp lời:

    "Vậy chắc hẳn đó là một mỹ nhân mới có thể khiến anh hao tâm tổn sức tương tư nhỉ?"

    Thấy cô đáp lại lời mình với vẻ mặt và giọng điệu hờn dỗi vậy anh cười nhếch mép rồi đáp lại với giọng kiêu kích:

    "Không hổ danh là Bông hồng Tô Châu người say mê, em thật tự tin về bản thân mình nhỉ?"

    Diễn thì phải diễn cho chót cô cũng giả vờ mất lúc mới trả lời anh:

    "Hóa ra anh là người cứu em?"

    Lục Cảnh Minh cười đắc thắng trả lời:

    "Đúng vậy là anh nên em nợ anh một mạng trả anh bằng cả cuộc đời còn lại của em cho anh nhé!"

    Không để cô từ chối anh đã hôn lên đôi môi kiêu diễm của cô, lần này anh còn hôn sâu hơn những lần trước. Cô biết anh tính làm gì tiếp theo nhưng thôi đục nước đẩy thuyền cho anh tối nay vậy. Trong khủng cảnh vô cùng ám muội đó đột nhiên chuông điện thoại Lục Cảnh Minh reo lên, vốn dĩ anh không tính nghe nhưng vì cuộc gọi cứ liên tục nên không cảm lòng đành phải bắt máy. Không biết cuộc trò chuyện đó là gì nhưng càng nghe nét mặt anh càng trầm xuống một cách lạnh lẽo. Nghe xong điện thoại Trịnh Ngọc Khuê có hỏi ai gọi nhưng anh không trả lời cô mà một mạch bước vào nhà tắm. Một lúc sau anh đi ra với bộ âu phục chỉnh tề khiến cô ngơ ngác mà hỏi anh:

    "Giờ đã muộn lắm rồi anh còn đi đâu vậy?"

    Thay vì trả lời câu hỏi của cô anh chỉ ném lại ánh mắt lạnh lùng qua chỗ cô và đi ra khỏi nhà. Tối đó giường như cô mất ngủ vì mệt quá nên cũng đành chợp mắt. Tới sáng khi cô dậy anh vẫn chưa về, cả đêm qua col nhắn tin thì anh không xem gọi điện thì máy tắt thật sự khiến người ta lo lắng quá đi à.
     
    Last edited by a moderator: 15 Tháng một 2024
  6. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Một tháng rồi chưa gặp!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới ánh sáng mập mờ của đèn ngủ, Trịnh Ngọc Khuê mơ thấy ác mộng vì sợ hãi mà bật dậy. Cũng đã một tháng rồi cô chưa gặp Lục Cảnh Minh, không biết vì lí do gì mà hôm cô tới công ty anh thì lại nghe trợ lí anh bảo anh đã đinh công tác. Nếu nhanh thì một tháng không thì hơn hai tháng mới về.

    Cô thắc mắc rằng nếu là đi công tác thì tại sao không nói với cô một tiếng? Đã thế trong một tháng qua Trịnh Ngọc Khuê không thể liên lạc với anh. Đột nhiên chuông điện thoại cô vang lên, bây giờ đã là nửa đêm rồi ai còn gọi mình giờ này vậy ta cô thầm nghĩ vậy. Nhưng sau khi nhấc máy khuân mặt cô tái mép hẳn đi, sợ hãi không nói nên lời dù không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng lại khiến cô sợ đến xanh mặt. Điện thoại tắt từ khi nào rồi vẫn sợ hãi ngồi thẫn thờ ra giường.

    Đột nhiên lúc này cánh cửa phòng mở ra là Lục Cảnh Minh, thấy cô vẫn chưa ngủ anh liền lên tiếng:

    "Xin lỗi làm phiền giấc ngủ của em rồi. Anh đi tắm trước đã!"

    Chưa kịp để Trịnh Ngọc Khuê nói gì thêm mà Lục Cảnh Minh đã nhanh chân bước vào nhà tắm. Lúc này gần như cô mới lấy lại chút ý thức sững sờ. Đợi một lúc sau thì tiếng nước trong phòng tắm cũng tắt, ra khỏi phòng Lục Cảnh Minh đã thấy Trịnh Ngọc Khuê ngủ rồi. Chỉ chờ một bên nệm lún xuống cô lập tức nhào vào lòng anh, Lục Cảnh Minh cũng khá bất ngờ với cái ôm của cô nhưng cũng rất nhanh đáp lại cái ôm đấy. Một tháng không gặp nhau anh cảm thấy có vẻ cô vợ của mình đã gầy đi rất nhiều. Trong không gian yên ắng đó đột nhiên Trịnh Ngọc Khuê lên tiếng hỏi:

    "Sạo lại né tránh em? Còn nếu không phải thì tại sao anh lại không nói về việc anh đi công tác với em một lời, đã thế em còn không thể liên lạc với anh!"

    Lục Cảnh Minh như bị xịt keo cứng ngắt phải một lúc sau mới đáp lại câu hỏi kia:

    "Công việc quá bận, anh không có nhiều thời gian để ý đến việc khác xin lỗi!"

    Nghe được câu trả lời của anh cô lập tức rời khỏi vòng tay anh quay lưng đối diện với mặt anh mà nói:

    "Đúng là trước đây em được gia đình họ nhận nuôi, nhưng đó chỉ là quá khứ vốn dĩ em đã bị bọn họ tàn nhẫn đuổi đi.."

    Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị Lục Cảnh Minh cướp lời:

    "Anh biết, không phải là anh không tin em mà là anh sợ đối mặt với chuyện này. Từ trước tới giờ anh chưa từng trốn tránh bất cứ việc gì nhưng lần này lại khác anh cần một chút thời gian!"

    Trịnh Ngọc Khuê không lên tiếng vội mà xuống giường đi tới cánh cửa phòng rồi mới lên tiếng:

    "Được, em cho anh thời gian. Khi nào chấp nhận được việc này thì hãy tới tìm em. Khi nào anh chắc chắn rồi hẵng tìm trong khoảng thời gian này em cũng sẽ không đến làm phiền anh trừ những lúc khẩn cấp!"

    Dứt lời thì cô cũng đóng cánh cửa lại để cho Lục Cảnh Minh ngơ ngác trong phòng. Anh thầm suy nghĩ cố gắng mãi mới được cô chấp nhận. Vậy không lẽ bây giờ chỉ vì một chuyện như vậy mà để vợ dỗi thì đáng sao? Bên phía Trịnh Ngọc Khuê thì đang đi tới phòng ngủ cho khách, lúc này cô mới lấy điện thoại gọi cho Trịnh Duy Phong, biết rằng anh đã ngủ nhưng thật sự cô rất sợ nên chỉ còn cách gọi anh! May sao một lúc sau Trịnh Duy Phong cũng nghe máy:

    "Sao vậy em biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi anh?"

    "Bọn họ lại liên lạc với em và muốn em giúp một việc!"

    "Không ngờ nhà họ Trương lại mặt dày đến vậy. Bọn họ muốn em giúp gì?"

    "Giúp Trương Phi Nhất thành công vía nhập Cẩm Thạch!"

    "Với học lực của cậu ta mà muốn vào sao thật sự quá mơ tưởng rồi!"

    Sau đó hai người nói chuyện một lúc thì cúp máy. Vì quá mệt mỏi nên Trịnh Ngọc Khuê ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết.
     
  7. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Bị phớt lờ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau khi Trịnh Ngọc Khuê tỉnh dậy thì đã là tám giờ, nên cô đi vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài. Vừa mới bước ra khỏi phòng đã thấy Lục Cảnh Minh. Thấy cô ra bất chợt anh như đứa trẻ phạm lỗi mà lắp bắp nói:

    "Em.. em dậy rồi hả?"

    Cô không đáp lời mà chỉ gật đầu sau đó liền quay đầu định đi xuống lầu. Thì anh lại kéo tay cô ngược lại mà nói:

    "Anh xin lỗi.."

    Nhưng chưa kịp nói thì đã bị Trịnh Ngọc Khuê cắt lời:

    "Cứ từ từ suy nghĩ không cần vội dù gì anh cũng đâu có lỗi!"

    Nói xong cô rút tay của mình ra khỏi tay anh rồi đi xuống lầu. Lục Cảnh Minh thấy vậy liền chạy theo cô xuống lầu trong suốt cả buổi ăn sáng anh không tài nào bắt nói được câu nào với cô. Tất cả những gì anh nói đều bị cô phớt lờ, sau buổi ăn thì Lục Cảnh Minh liền chạy vào phòng sách. Lên mạng tra cách dỗ vợ khi bị giận nhưng những cách ở trên mạng đều quá sến sẩm Lục Cảnh Minh cảm thấy mình không thể làm được.

    Sau một tiếng ở phòng sách thì anh đi ra kiếm Trịnh Ngọc Khuê nhưng không thấy cô đâu. Hỏi dì Lưu thì dì lại nói cô đã ra ngoài ngay sau bữa ăn sáng. Tối đó phải đến mười giờ cô mới về, vào nhà thì mọi người đã đi ngủ hết rồi. Vì thế cô đi lên phòng ngủ, vào phòng cô không vội bật đèn. Đặt túi sách lên kệ tủ sau đó bước vào phòng tắm, vì bây giờ đã muộn nên Trịnh Ngọc Khuê chọn tắm vòi sen thay vì ngâm bồn tắm như mọi khi.

    Khoảng gần một tiếng sau cô ra khỏi phòng tắm và bước đến tủ quần áo. Đột nhiên lúc này có một bóng người con trai cao lớn tiến đến ôm cô từ phía sau Lục Cảnh Minh tiến đến giọng hơi khàn hỏi cô:

    "Em đi đâu từ sáng đến giờ mà bây giờ mới về?"

    Trịnh Ngọc Khuê cọ quậy muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng càng cọ quậy anh càng ôm chặt hơn.

    "Em chưa trả lời anh mà muốn đi đâu hửm?"

    Thấy việc thoát khỏi Lục Cảnh Minh bây giờ bất khả thi nên Trịnh Ngọc Khuê miễn cưỡng trả lời:

    "Tại sao em phải nói, anh có thể đi công tác một tháng mà không có một lời nào vậy thế em việc gì phải báo cáo cho anh hôm nay em đi đâu!"

    Thấy cô trả lời một cách cáu kỉnh như vậy anh xoay người cô lại đối mặt với mình:

    "Vậy nên em giận anh sao?"

    Cô không trả lời mà quay mặt đi, với thái độ chống đối này Lục Cảnh Minh đã không còn đủ kiên nhẫn với cô nữa. Anh kéo cô vào lòng mình sau đó nhanh như chớp bắt lấy đôi môi mềm mại kia. Anh hôn sâu khiến cô không thở được:

    "Năm"

    "Buông em ra!"

    "Không buông, bốn."

    "Cấm được hôn em nữa!"

    "Ba!"

    "Vậy em nói hôm nay em đi đâu là được chứ gì?"

    "Quá muộn rồi, hai!"

    "Em cho anh thời gian suy nghĩ và chấp nhận việc em từng là con gái của nhà họ Trương chứ không phải để anh làm điều vô nghĩa như này!"

    "Vô nghĩa ư, được vậy để tôi cho em biết thế nào là làm việc vô nghĩa trong đêm nay nhé? Một!"

    Dứt câu anh lao tới cô như một con dã thú, hôn cô đến mức nhũn hết chân ra. Thấy thế anh mới quyết định tha cho cô. Anh dời khỏi nụ hôn ướt át kia ôm cô vào lòng nói:

    "Thời gian một tháng đủ để anh chấp nhận rồi, anh không quan tâm em là con của ai. Thứ anh quan tâm là tình cảm em dành cho anh thế nên tha lỗi cho anh nhé?"

    Trịnh Ngọc Khuê không trả lời anh mà chỉ mỉm cười sau đó kiễn chân lên hôi lấy đôi môi của anh. Đây là lần đầu cô chủ động hôn nên Lục Cảnh Minh nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn này, bàn tay anh bắt đầu đi chuyển và chuyện gì tới cũng sẽ tới.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng hai 2024
  8. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Chồng ơi, em sai rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, khi tỉnh dậy không thấy Lục Cảnh Minh đâu cô nghĩ rằng anh đã đi làm rồi, nên chỉ mặc bộ váy ngủ mong manh mà không khoác thêm một cái áo nào khác. Vừa mở cửa bước ra ngoài đã bắt gặp anh đang đi về phòng, anh nhíu mày nhìn cô sau đó tiến nhanh về phía phòng không nói lời nào trực tiếp bế cô quay trỏ lại phòng.

    Một lúc sau, khi đã ăn mặc đàng hoàng thì anh cuối cùng cũng cho cô ra khỏi phòng. Trịnh Ngọc Khuê và Lục Cảnh Minh xuống lầu thì đã khá muộn rồi, thường ngày giờ này anh đang ở trên công ty làm việc sao hôm nay lại ở nhà mà quản cô như vậy chứ. Lục Cảnh Minh là một người có quy tắc riêng của mình nên nhất định anh sẽ không trễ giờ, anh nhìn cô gái đang suy nghĩ bên cạnh mình và đã hiểu suy nghĩ của cô hiện tại nên liền lên tiếng:

    "Công tác nguyên một tháng trời chỉ là nghỉ hai tuần em có cần suy nghĩ đến mất tập trung như vậy không?"

    Trịnh Ngọc Khuê bất ngờ trước câu nói của anh, không ngờ rằng anh có thể đoán được suy nghĩ của mình:

    "Sao anh biết em đang nghĩ việc này?'

    " Tại vì anh yêu em đến nghiện rồi dứt không ra!'

    Anh nói với âm lượng chỉ đủ cho cô nghe thấy, nói xong anh liền cúi xuống hôn lên làn môi vẫn còn sưng lên bị đêm qua đã bị hôn quá nhiều. Nhưng cũng rất nhanh anh đã rời khỏi bờ môi ấy sau đó nghiêm túc hỏi cô:

    "Bạn anh rủ đi ăn tối nay nhưng với điều kiện đưa vợ theo cùng, vậy nên em đi với anh nhé?"

    Lục Cảnh Minh có rất ít bạn bè thân thiết, nhưng nếu rủ đi ăn mà còn phải đưa vợ theo cùng thì chỉ có thể là Hạ Nhất Long hoặc Trịnh Duy Phong. Vậy nên cô đồng ý với anh. Tối đó anh mặc một bộ âu phục màu đen phiên bản giới hạn khiến mọi người không thể rời mắt với sự điển trai của mình, còn cô thì chọn một bộ váy dạ hội trễ vai màu đen càng làm nổi bật sự sang trọng mà cô toát ra. Lúc hai người tới thì mọi người đã đến đông đủ cả, hóa ra chính Trịnh Duy Phong là người bày ra trò này, sau khi bước vào phòng ăn vip của nhà hàng mọi sự chú ý liền đổ dồn vào hai người, phòng này chia thành hai bàn một bàn cho Lục Cảnh Minh, Trịnh Duy Phong và Hạ Nhất Long bàn còn lại thì dành cho ba cô vợ. Sau một lúc đợi phục vụ mang đồ ăn lên thì đột nhiên lúc này vợ của Hạ Nhất Long lên tiếng hỏi Trịnh Ngọc Khuê:

    "Em không thấy tội lỗi khi cứ để Cảnh Minh tìm kiếm thân phận thật của em trong gần một năm trời sau đó lại nhận lại tin vợ mình từng là con nuôi của kẻ thù sao?"

    Trịnh Ngọc Khuê nhún vai, đặt đũa xuống bát sau đó quay ra nhìn Tô Minh Nguyệt một cái rồi mới trả lời người kia:

    "Đành chịu thôi, trái đất này thật tròn nào ngờ anh ấy lại chơi với anh trai và anh rể em!"

    Trịnh An Nhiên quay sang nhìn Trịnh Ngọc Khuê với vè bất lực. Sau một lúc ăn uống thì mọi người ai về nhà nấy, về đến nhà Lục Cảnh Minh liền vô phòng sách giải quyết một số công việc. Thấy vậy cô không làm phiền đến anh nữa mà đi lên lầu tắm sau đó vì quá mệt mà thiếp đi lúc nào không hay. Làm việc xong đi về phòng không thấy Trịnh Ngọc Khuê ở trong phòng ngủ của hai người mặt Lục Cảnh Minh tối sầm lại sau đó đi qua phòng ngủ cho khách. Mở cửa tiến vào phòng thấy cô đã ngủ không nói một lời trực tiếp bế cô lên đưa về phòng. Bị bế một cách đột ngột như vậy Trịnh Ngọc Khuê bất giác tỉnh dậy thì thấy Lục Cảnh Minh đang bế mình đi đâu đó nên cô lên tiếng hỏi anh:

    "Anh đang bế em đi đâu vậy?"

    Anh quay sang nhìn cô nhưng không nói một lời nào, vào đến phòng ngủ của hai người cô đã hiểu ra vấn đề. Lục Cảnh Minh ném cô xuống giường sau đó tháo đồng hồ trên tay ra sau đó tiến đến chỗ cô. Trịnh Ngọc Khuê vừa lùi về phía sau vừa nói:

    "Chồng ơi, em sai rồi chỉ là em lỡ quên thôi mà!"

    "Tính kiên nhẫn của anh không còn nữa đâu? Sai thì phạt tối nay em không trốn được đâu để xem lần sau em dám quên nữa không!'

    Hết chương 7!

    Mấy chap sau sẽ ngọt hơn đường rồi tui sẽ cho ngược sấp mặt, cảm ơn mọi người đã ủng hộ tui trong thời gian vừa qua và hẹn gặp lại trong chap sau.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng hai 2024
  9. Hạ Kiều Nguyệt

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Vì ánh mắt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì bị phạt nguyên cắt một đêm nên hôm sau phải đến giờ cơm trưa Trịnh Ngọc Khuê mới lờ tờ mờ tỉnh dậy. Khi xuống nhà thì đang chứa rất nhiều thùng giấy, cô tò mò lại gần thì bên trong những thùng giấy đó toàn là gấu bông. Lúc này Lục Cảnh Minh bước ra từ phòng sách, thấy ảnh cô lên tiếng hỏi:

    "Là anh mua?"

    Vừa nói cô vừa tiến đến chỗ anh, sau khi cô tiến đến trước mặt thì anh ôm cô rồi nói:

    "Tại vợ anh thích nên anh mua."

    Trịnh Ngọc Khuê ngước mặt nên nhìn anh rồi hỏi:

    "Sao anh lại biết em thích gấu bông?"

    "Vì ánh mắt của em, nó giống như ánh mắt em nhìn anh!"

    Nói xong anh đặt nên môi cô một nụ hôn nhanh chóng. Cô lắc đầu rồi mỉm cười nhìn anh:

    "Không nó khác nhau mà? Ánh mắt em nhìn anh không phải thích mà là yêu!"

    Lục Cảnh Minh nở một nụ cười đắc thắng, lúc này ánh đèn chiếu xuống khiến cho gương mặt điển trai của anh càng thu hút hơn. Cô mê mẩn ngắm nhìn gương mặt của chồng mình trong lòng tự trách sao kiếp trước mình có thể ngu ngốc đến vậy. Thấy cô gái trước mặt cứ nhìn mình với vẻ mặt say mê anh liền cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Trịnh Ngọc Khuê. Hai người cứ vậy bám lấy đôi môi của nhau mãi cho đến khi nghe thấy tiếng có người đi vào phòng ăn mới tách nhau ra.

    Lúc ăn cơm trưa Trịnh Ngọc Khuê ăn có một ít đã đứng dậy định rời khỏi bàn ăn thì liền bị Lục Cảnh Minh kéo ngồi lại xuống ghế, anh nhíu mày nhìn cô nói:

    "Em còn chưa đủ gây sao mà còn ăn ít như thế? Ăn ít như vậy lúc bị làm cả đêm sao mà chịu nổi hả?"

    Cô khó hiểu nhìn lại một lượt cơ thể mình từ trên xuống dưới vẫn chưa biết là gầy chỗ nào:

    "Em gầy sao? Vậy anh thử nói xem em gầy chỗ nào, tối qua chỗ nào anh cũng sờ thử bóp qua. Những chỗ cần có chẳng phải đều đủ to sao?"

    Lục Cảnh Minh vừa uống ngụm nước liền sặc trước câu nói của vợ mình nhưng quả thật anh không thể cãi lại. Vậy nên anh đành hạ giọng dỗ dành Trịnh Ngọc Khuê ăn thêm chút đồ ăn nhưng cô không chịu. Còn nói rằng mình đang giảm cân, nghe thế anh khó chịu mà nói:

    "Người đã như con cá mắm rồi còn đòi giảm cân!"

    Nghe thế cô giận dỗi bỏ lên phòng ngủ sâu đó khóa cửa lại. Lục Cảnh Minh thấy thế liền vội đuổi theo sau cô nhưng cô giận không cho anh vào.

    "Vợ ơi mở cửa cho anh đi mà."

    "Không đừng hòng!"

    "Anh xin lỗi anh biết lỗi rồi mà vợ mở cửa cho anh đi!"

    Đột nhiên lúc này cả biệt thự chìm trong bóng tối, Lục Cảnh Minh đang định xuống lầu xem chuyện gì xảy ra thì lại nghe thấy có tiếng vỡ đồ trong phòng. Nghe vậy Lục Cảnh Minh bật đèn flash của điện thoại lên rồi gõ cửa nói Trịnh Ngọc Khuê mở cửa cho anh.

    Nhưng mãi không thấy có động tĩnh gì anh liền lấy đà đạp cho cánh cửa mở ra sau đó chạy vào trong phòng. Anh lo lắng tiến đến chỗ người con gái đang ngồi co ro một góc trong phòng bên cạnh là chiếc bóng đèn ngủ đã bị vỡ. Lục Cảnh Minh ngồi khuỵu chân xuống bên cạnh cô trấn an:

    "Tiểu Khuê, có anh đây rồi đừng sợ!"

    Anh vừa nói vừa ôm lấy cô vào lòng, Trịnh Ngọc Khuê vãn sợ hãi ngồi đó mà không trả lời hay nhúc nhích. Lục Cảnh Minh vừa trấn an vừa ôm cô nhưng chỉ sau một lúc Trịnh Ngọc Khuê liền ngất đi vì quá sợ hãi. Lúc này thì cả biệt thự có điện trở lại, anh vội bế cô lên giường rồi hối hả chạy xuống lầy tìm dì Lưu để gọi bác sĩ:

    "Dì Lưu, dì Lưu vợ con cô ấy làm bóng tối sợ ngất đi rồi mau mau gọi bác sĩ!"

    Dì Lưu nghệ xong mà không hiểu anh đang nói gì nên e dè hỏi lại:

    "Gì cơ ông chủ, phụ nhân làm cho bóng tối sợ là sao?"

    Lúc này Lục Cảnh Minh mới nhận ra nãy giờ vì hoảng loạn nên nói nhăng nói cuội gì không biết, sau đó anh nói lại tình hình của cô cho dì Lưu nghe sau đó cũng nhanh chóng gọi bác sĩ đến.

    Sau khi bác sĩ đến và kiểm tra thì không có gì đáng e ngại chỉ cần nghỉ ngơi. Phải đến gần tối Trịnh Ngọc Khuê mới tỉnh dậy, vì chăm sóc cho cô nên Lục Cảnh Minh ngủ quên bên cạnh giường. Cô bật cười trước cảnh tượng đáng yêu này, nhưng vừa mới đưa tay chạm nhẹ lên chóp mũi đã làm anh tỉnh giấc.

    "Bảo bối em tỉnh rồi sao, cảm thấy cơ thể thế nào rồi?"

    Lục Cảnh Minh hỏi cô một tràng câu hỏi khiến Trịnh Ngọc Khuê không kịp trả lời. Cô phải bịp mồm anh lại sau đó mới từ từ nói:

    "Em không sao nữa hết, lúc đó là do em quá sợ nên ngất đi mà thôi anh không phải lo!"

    Nghe vậy Lục Cảnh Minh cũng bớt lo hơn phần nào, lúc này dì Lưu mang bát cháo lên cho Trịnh Ngọc Khuê. Cô vốn không thích ăn cháo nên đã tính không ăn nhưng bị ánh mắt của Lục Cảnh Minh cảnh cáo nên vẫn phải ăn.

    Hết chương 8!
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng ba 2024
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...