Hiện Đại Bashert - Mạc Mạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diệp Thiên Mạc, 2 Tháng tám 2020.

  1. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    CHƯƠNG X

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạo Thiên dẫn Hải Quỳnh đến một nhà hàng lớn với phong cách cổ điển.

    Đang ngắm nhìn xung quanh thì Hải Quỳnh chợt chú ý đến một cô gái với mái tóc sáng màu đang vẫy tay về hướng cô.

    - Đi thôi.

    Hạo Thiên nói với cô, hơi vội vã bước đến chỗ cô gái đó.

    Hải Quỳnh ngoan ngoãn bước theo sau anh.

    - Ồ, không ngờ sẽ có ngày Trương Hạo Thiên lại trễ hẹn đấy. – Cô bé với mái tóc xám cười khúc khích.

    - Xin lỗi, công việc gặp chút rắc rối. Hải Quỳnh, em cũng ngồi đi.

    Hạo Thiên thản nhiên trả lời rồi kéo ghế cho cô.

    Hải Quỳnh nghe lời ngồi xuống cạnh anh.

    - Anh cũng đừng nên quá tập trung vào công việc như vậy, phải để ý đến những thứ khác đi chứ, như đời sống tình cảm chẳng hạn.

    Hạo Thiên vừa ngồi xuống thì cô bé tóc xám kia đã tiếp tục 'cằn nhằn'. Anh dường như đã quá quen với điều này nên vẫn bình thản trả lời:

    - Đã bảo bao nhiêu lần đừng quan tâm đời tư của anh rồi mà.

    - Đứa em này chỉ đang quan tâm đến anh thôi anh trai, có cần nặng lời vậy không.

    Hạo Thiên có chút khó chịu khi bị Thiên Hy trêu chọc. Hải Quỳnh ngồi cạnh thầm cười trong bụng vì "vị sếp khó tính" của cô lại chịu thua trước một cô bé.

    Thiên Hy đưa mắt sang hướng Hải Quỳnh. Cô nhóc nhớ rõ chị gái đang ngồi trước mặt này chính là người không khóa điện thoại hôm trước.

    - Xin chào, em là Lâm Thiên Hy, em họ của Trương Hạo Thiên, 15 tuổi, đang học ở trường XXX, sở thích là chơi game và đọc sách, em sống ở Pháp từ nhỏ..

    - Không cần giới thiệu nhiều như vậy đâu. - Hạo Thiên ngắt lời.

    Thiên Hy bĩu môi nhìn Hạo Thiên.

    - Em chỉ là giới thiệu trước để không mất thời gian tìm hiểu nhau khi về chung một nhà thôi mà. Chị thấy có đúng không, chị dâu tương lai?

    Hải Quỳnh có chút ngại ngùng vì lời trêu chọc đó. Cô đang định giải thích thì Hạo Thiên đã lên tiếng:

    - Cô ấy chỉ là thư ký của anh ở hội thôi.

    Thiên Hy chớp mắt nhìn Hạo Thiên, không hề có ý định buông tha anh:

    - Thiên Thiên à, từ khi nào mà anh thích nói đỡ cho người khác vậy? À không, nếu là chị dâu tương lai thì có lẽ là ngoại lệ nhỉ.

    Thiên Hy cười đắc ý, thích thú nhìn bộ dạng bị nói trúng tim đen của Hạo Thiên. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Hải Quỳnh lên tiếng giải thích.

    - Chị với anh ấy thật sự chỉ là quan hệ cấp dưới và cấp trên bình thường ở hội thôi.

    Thiên Hy nghe Hải Quỳnh nói thì quay sang nhìn cô, nụ cười đắc ý vừa nãy lập tức chuyển thành dáng cười ngoan ngoãn. Cô nhóc không muốn dọa sợ 'chị dâu tương lai' này đâu.

    - Nãy giờ em chỉ đùa thôi, chị đừng để ý nhé. Lúc nãy chưa kịp nói với chị, em còn rất thích trêu chọc người khác nữa.

    Màn trêu đùa của Thiên Hy cuối cùng cũng kết thúc.

    Ngày hôm đó, cả ba đã có một bữa ăn vui vẻ với nhau.

    * * *

    Nhờ bữa tối đó mà tâm trạng của Hải Quỳnh đã tốt hơn rất nhiều.

    Mấy ngày sau, cô vẫn 'đóng quân' ở hội như thường lệ.

    Hôm nay hội khá vắng người, Hạo Thiên có việc đột xuất nên đã ra ngoài.

    Hải Quỳnh một mình ngồi làm việc ở bàn sinh hoạt chung, vừa đúng lúc bảng điểm bài kiểm tra môn Triết tuần rồi của cô được thông báo. Cô chán nản ngồi xem bảng điểm của mình.

    - Có vẻ như môn này em học không được tốt nhỉ?

    Hải Quỳnh giật mình vì giọng nói quen thuộc vừa vang lên. Cô quay người lại, thấy người phía sau thì hơi ngạc nhiên hỏi:

    - Hội trưởng.. Sao chị lại ở đây? Chẳng phải lúc nãy chị đến lớp rồi sao?

    - Giữa chừng quên đồ nên quay lại lấy thôi. – Chị hội trưởng cười trả lời cô.

    Nhờ Hạo Thiên mà hầu như ngày nào Hải Quỳnh cũng có mặt ở hội. Mà người ngoan ngoãn, đáng yêu như cô thì đương nhiên sẽ được mọi người yêu quý. Vì vậy nên quan hệ của cô với mọi người trong hội đều khá tốt. Cô cười trêu chị:

    - Thì ra không chỉ có mình em não cá vàng nhỉ.

    Chị hội trưởng cũng không giận vì bị trêu, chỉ vừa lấy đồ vừa cười đáp lời cô:

    - Con bé này.. Mà nhìn sắc mặt em không tốt lắm. Em đang gặp rắc rối gì à?

    Hải Quỳnh nghe chị hỏi thì lại nhớ tới bảng điểm không mấy đẹp đẽ kia của mình. Cô chán chường nằm bò lên bàn, thở dài rầu rĩ.

    - Là môn Triết này này. Em thật sự cảm thấy môn học trừu tượng này nằm ngoài tầm của mình. Cứ cái đà này thì có khi em bị rớt môn mất.

    Chị hội trưởng nghe lời than vãn của Hải Quỳnh cũng rất đồng cảm với cô. Bản thân chị cũng phải trầy trật lắm mới qua được môn Triết đó nên cũng không giúp được gì cho cô.

    Chị nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, bỗng nhiên nhớ tới.

    - Sao em không thử nhờ Hạo Thiên xem, chị nghe nói tiểu luận của nhóc ấy đã từng đạt điểm tối đa đấy.

    - Không đùa đấy chứ, sao có thể đạt tối đa môn này được? Anh ấy đúng thật không phải người rồi.

    Hải Quỳnh thật sự rất ngạc nhiên. Cô không biết liệu có gì mà người đó không làm được không nữa.

    - Haha.. Em nói phải. Dù gì đi nữa, nếu em muốn cải thiện thì Hạo Thiên có lẽ sẽ giúp được đấy. Hơn nữa em cũng là trợ lý của cậu ấy, có lẽ cậu ấy cũng chưa lạnh lùng đến nỗi để trợ lý của mình rớt môn đâu nhỉ.

    Thời gian Hải Quỳnh làm ở hội đủ lâu để mọi người thân thiết với cô, cũng đủ lâu để mọi người nhận ra thái độ của Hạo Thiên với cô. Không biết cô có biết hay không nhưng thật sự là vị hội phó lạnh lùng kia đã cười nhiều hơn từ khi cô xuất hiện.

    Hải Quỳnh nhận ra sự trêu chọc trong lời nói của hội trưởng, ngượng ngùng 'trách' chị:

    - Chị này..

    Chị hội trưởng đã lấy xong đồ của mình. Chị liếc nhìn đồng hồ, nói với cô:

    - Được rồi, em cứ suy nghĩ đi nha. Chị phải đến lớp rồi.

    Hải Quỳnh lễ phép chào tạm biệt chị.

    Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2021
  2. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    CHƯƠNG XI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc trò chuyện với hội trưởng có vẻ đã ảnh hưởng không ít đến Hải Quỳnh.

    Cô ngồi một mình trong phòng, bắt đầu ngẫm lại về anh.

    Cô nhận ra rằng dù hay gắt gỏng và nghiêm khắc nhưng anh đã giúp cô rất nhiều. Cô được trải nghiệm những điều mới mẻ, được thực hành những gì đã học và biết thêm nhiều điều mới. Cô thật sự đã học được rất nhiều thứ từ anh.

    Nghĩ vậy, Hải Quỳnh quyết định thử một lần theo lời đề nghị của hội trưởng.

    Nhưng vấn đề quan trọng nhất là làm sao cô có thể khiến anh đồng ý giúp cô đây?

    Hạo Thiên đã từng nói anh sẽ chỉ giúp cô những việc liên quan đến hội. Mà việc cô muốn nhờ anh lần này lại chẳng chút liên quan nào đến hội khoa Kinh Doanh cả.

    Hải Quỳnh tiếp tục nằm bò lên bàn, chau mày nghĩ cách.

    * * *

    Buổi trưa ngày hôm sau.

    Hạo Thiên một mình ngồi trong phòng như thường ngày, bận rộn xử lý giấy tờ.

    Hải Quỳnh cầm hộp cơm trưa bước vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn anh:

    - Hạo Thiên, cho anh này. Đây là quà tạ lỗi với anh về rắc rối mà em gây ra mấy hôm trước.

    Hạo Thiên hơi bất ngờ vì hành động của cô, chuyện đó cũng đã qua mấy ngày rồi mà. Anh tiếp tục làm việc, nhẹ gật đầu tỏ ý đã biết.

    Hải Quỳnh hơi bực vì thái độ không mấy hào hứng này của anh.

    - Này, em có tâm ý đến thế, anh có một chút để ý thì..

    Hạo Thiên bỗng ngẩng đầu nhìn cô khiến Hải Quỳnh giật mình. Cô có chút bối rối, quên luôn lời mình định nói.

    - Đây là thái độ "tạ lỗi" của em đấy sao?

    Hải Quỳnh chột dạ khi nghe anh hỏi. Rõ ràng là cô định tới lấy lòng anh để dễ thuyết phục anh nhận lời dạy kèm, nhưng không hiểu sao cô lại không nhịn được khi bị anh phớt lờ.

    Hải Quỳnh cúi đầu, lí nhí nói:

    - Thì.. Em xin lỗi.. Ai bảo anh phớt lờ em làm gì.

    Hạo Thiên thấy dáng vẻ này của cô, thầm cười trong lòng. Anh nghĩ chắc mình đã bị lây tính tình của cô em họ kia rồi, nếu không thì sao hiện tại anh lại muốn trêu cô thế chứ.

    - Đây là do em tự làm? – Hạo Thiên chỉ hộp cơm trên bàn, nhướn mày nhìn cô, giọng nói và vẻ mặt đều lộ vẻ 'nghi ngờ'.

    - Đúng vậy. Em đã phải dậy sớm để đích làm cho anh đấy. Anh không nhận thì thôi đi, em đem về tự ăn.

    Cô dỗi rồi. Người ta đã cố lấy lòng mà còn thái độ như vậy là sao chứ?

    Hạo Thiên không nhịn được bật cười trước độ trẻ con của Hải Quỳnh. Mới lúc nãy còn ngoan ngoãn 'xuống nước' vậy mà giận dỗi nhanh vậy chứ. Hơn nữa, anh cảm thấy dáng vẻ giận dỗi này của cô cũng đáng yêu đấy chứ.

    Người thông minh nên biết dừng đúng lúc. Hạo Thiên là người thông minh, anh biết nếu tiếp tục trêu nữa thì cô sẽ giận thật.

    Anh cố nhịn cười, hắng giọng, nghiêm túc nói với cô:

    - Được rồi, nể tình em có thành ý xuống bếp đến thế nên anh sẽ ăn.

    Hải Quỳnh giận nhanh mà quên cũng nhanh. Cô vừa nghe anh nói đã lập tức ngẩng đầu nhìn anh, vui tươi hớn hở đề nghị:

    - Vậy để tăng chút không khí thì em sẽ hát góp vui nhé! Im lặng là đồng ý rồi đấy.

    Hạo Thiên không trả lời, bắt đầu mở hộp cơm trưa, xem như ngầm đồng ý với đề nghị của cô.

    Thật ra, Hạo Thiên vốn định bảo Hải Quỳnh ra ngoài trước vì không muốn cô ngồi một chỗ nhìn mình ăn trưa. Anh không hiểu sao mình lại cảm thấy hơi ngượng ngùng khi nghĩ đến việc cô sẽ nhìn chằm chằm mình trong một khoảng thời gian dài. Nhưng mà, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, anh lại không nỡ để cô rời khỏi. Anh muốn ở bên cạnh cô lâu hơn chút.

    Ngay lúc trong lòng anh vẫn đang rối rắm không biết nên làm sao thì nghe được lời đề nghị của cô.

    Anh nghĩ, nếu cô hát, vậy anh vừa có thể ở bên cô lâu hơn vừa không sợ bị cô nhìn chằm chằm rồi. Vì vậy nên anh mới ngầm đồng ý cho hành động nghe có phần 'vô lý' này của cô.

    Hải Quỳnh không biết Hạo Thiên suy đi nghĩ lại gì trong khoảng thời gian ngắn đó. Cô thấy anh không tỏ vẻ phản đối liền bắt đầu 'show âm nhạc' của riêng mình.

    - Một ông sao sáng.. Hai ông sáng sao.. Ba ông sao sáng..

    Hạo Thiên vốn có phần chờ mong màn biểu diễn của cô, đây là lần đầu tiên anh được nghe cô hát mà. Ai ngờ, cô vừa cô vừa bắt đầu đã hát một bài hát thiếu nhi rồi sau đó lại tiếp tục ba bốn bài hát dành cho trẻ em như vậy nữa. Mặc dù giọng hát của cô không tệ lắm, nhưng những bài hát đó thật sự không hợp không khí chút nào.

    Tay cầm đũa của Hạo Thiên khẽ run, cố gắng nhịn cười trước phần ca hát đậm chất trẻ con của Hải Quỳnh. Anh biết bình thường cô rất ngây thơ, nhưng không ngờ phần biểu diễn của cô cũng ngây thơ như vậy.

    Hải Quỳnh say sưa ca hát, chìm đắm vào thế giới riêng, không hề nhận ra nụ cười vui vẻ đẹp đẽ trên khuôn mặt điển trai của vị hội phó 'lạnh lùng' kia trong suốt bữa ăn.


     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2021
  3. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    CHƯƠNG XII

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua một lúc lâu thì Hạo Thiên cũng ăn xong.

    Anh bỏ đũa xuống, hắng giọng gọi lại con người vẫn đang say sưa hát kia.

    Hải Quỳnh tạm ngừng 'đam mê'. Cô có chút ngơ ngác, chớp mắt nhìn anh rồi nhìn xuống hộp cơm trên bàn.

    Sạch trơn.

    Dù Hải Quỳnh luôn tự nhận tài nấu nướng của bản thân khá tốt, nhưng cô cũng không tránh khỏi ngạc nhiên khi thấy anh ăn hết sạch như vậy. Cô hí hửng hỏi anh:

    - Em nấu ngon lắm đúng không?

    Hạo Thiên nghẹn lời trước câu hỏi của cô.

    Hải Quỳnh chỉ làm cho anh một phần salad cá hồi đơn giản, đựng trong một hộp cơm lớn, tràn đầy cả hộp. Mặc dù đây là món ưa thích của anh nhưng bình thường thì anh cũng không ăn hết một phần lớn như vậy. Hơn nữa, món của một đầu bếp nghiệp như dư cô chắc chắn không thể sánh bằng những món cao cấp anh thường ăn.

    Nhưng đối với Hạo Thiên mà nói, phần salad cá hồi do cô tự tay làm có lẽ là món ngon nhất mà anh ăn trong thời gian qua. Vì đây là món do cô dành tâm tư nấu, cho nên anh mới không muốn để thừa lại một chút nào.

    Hạo Thiên vốn không định trả lời câu hỏi đó của cô để đỡ cho cô kiêu ngạo. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ được khen của Hải Quỳnh, anh lại cảm thấy khen cô một câu cũng không phải không thể.

    - Ngon.

    Hải Quỳnh lập tức vui vẻ ra mặt khi được anh khen. Phải biết rằng vị hội phó khó tính này rất hiếm khen người khác, từ lúc cô làm việc ở đây đến giờ cũng chưa được anh khen mấy lần.

    Câu nói 'được voi đòi tiên' chính là để chỉ Hải Quỳnh lúc này. Cô vừa được khen đã lên mặt, thích thú dí sát tai vào anh, cố ý hỏi lại.

    - Anh nói gì? Em nghe không rõ.

    Hạo Thiên bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn, anh như muốn ngừng thở khi cô dựa sát vào. Vành tai nhỏ nhắn đáng yêu trước mắt, chỉ cần anh hơi cúi người tới là có thể chạm môi vào.

    Hạo Thiên bị ý nghĩ đó của mình làm giật mình. Anh nuốt nước bọt, hơi ngưỡng người ra sau, cố gắng bình tĩnh.

    - Anh không nói lần hai. – Hạo Thiên hơi khàn giọng trả lời.

    Hải Quỳnh cũng không nhận ra sự bất thường của anh, vui vẻ đứng thẳng người lại. Cô định trêu anh chút thôi, cũng sớm biết anh sẽ không đáp lại. Cô tinh nghịch cười nói:

    - Em nghe rồi đấy nhé, anh khen em nấu ngon chứ gì. Vậy hôm sau em sẽ đem thêm cho anh ăn.

    Hạo Thiên không tin cô đột nhiên tốt như vậy. Anh để tay lên trán cô, hỏi:

    - Em bị ấm đầu à? Sao tự nhiên đối tốt với anh thế? Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ.

    Lần đầu tới lượt Hải Quỳnh ngại ngùng vì hành động thân mật giữa hai người. Cô đỏ mặt, ấp úng trả lời:

    - Chuyện là.. em có chút rắc rối với môn Triết. Em.. em nghe nói anh học rất tốt môn này nên.. nên.. nên em muốn nhờ anh chỉ dẫn ạ.

    Hạo Thiên ngồi ngay ngắn, hai tay đặt dưới cằm, như suy tư gì đó nhìn cô. Thú thật, dáng vẻ hiện tại của cô lại khiến anh muốn trêu chọc cô.

    Hạo Thiên mở miệng, cố ý làm khó:

    - Em không nhớ là anh đã bảo chỉ giúp em những công việc liên quan đến hội sao? Hơn nữa, anh rất bận. Em nói xem anh có thể dạy em vào lúc nào chứ?

    Nói rồi, Hạo Thiên đứng dậy, thu thập tài liệu định bỏ đi. Giờ nghỉ trưa đã hết, anh còn có việc phải làm.

    Hải Quỳnh vội bước đến trước mặt anh, dang hai tay chặn đường, khuôn mặt đầy quyết tâm:

    - GIỜ NGHỈ TRƯA.. Đúng vậy, giờ nghỉ trưa, anh ngồi ăn, em sẽ hỏi những cái em không hiểu, anh trả lời là được. Đến lúc anh ăn xong em sẽ không phiền anh nữa. Anh tài giỏi như vậy, dạy thêm cho em cũng coi như để ôn luyện lại kiến thức mà. Thế nào, như vậy ổn không?

    Anh biết ngay là cô sẽ không dễ dàng từ bỏ mà.

    Hạo Thiên cười thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn thản nhiên đi ngang qua cô.

    Hải Quỳnh thất vọng cúi đầu. Bỗng nhiên:

    - 30 phút. Anh cho em 30 phút. – Là giọng nói của Hạo Thiên.

    Hải Quỳnh lập tức mừng rỡ. Cô nhanh chóng xoay người, đứng tư thế nghiêm, đưa tay lên trán, hô to:

    - RÕ!

    Hạo Thiên tiếp tục bước đi, nụ cười hiện rõ trên mặt.

    Nhưng sao cô biết anh thích salad cá hồi nhỉ? Trùng hợp sao?

    * * *

    Chiều hôm qua.

    Hải Quỳnh đã ngồi ở phòng hội cả ngày nhưng vẫn không nghĩ được gì cả. Cô chán nản quay về nhà, dự định tối nay sẽ hỏi ý kiến cô bạn thân Uyển Khanh của mình.

    Hải Quỳnh về đến nhà, thay giày xong thì chạy thẳng vào bếp. Dì giúp việc đã sớm làm xong một bàn ăn phong phú chờ cô. Dù ba mẹ không ở nhà nhưng Hải Quỳnh vẫn có thể một mình ăn ngon lành. Sở thích lớn nhất của cô là ăn uống, đương nhiên không thể bạc đãi bản thân rồi.

    Nhìn mấy món ăn thịnh soạn trên bàn, Hải Quỳnh chợt nhớ đến những lời mẹ cô từng nói. Bà từng bảo muốn kết thân với người khác thì tốt nhất nên thông qua dạ dày của họ.

    Dường như cô đã tìm ra cách rồi.

    Nghĩ vậy, Hải Quỳnh thoải mái ngồi xuống ăn tối, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

    * * *

    Sau khi ăn xong, Hải Quỳnh về phòng gọi ngay cho Thiên Hy.

    Sau bữa tối hôm nọ, Thiên Hy đã chủ động xin số điện thoại của cô. Hải Quỳnh cảm thấy cô nhóc rất đáng yêu nên đã cho cô nhóc số của mình. Mấy ngày hôm nay, hai người thường xuyên liên lạc với nhau.

    Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy. Giọng nói nghịch ngợm của Thiên Hy vang lên:

    - A lô, chị dâu à, có phải anh em là chọc chị không?

    Hải Quỳnh không hiểu sao Thiên Hy rất thích gọi cô là chị dâu dù cho cô và Hạo Thiên đều đã giải thích với cô nhóc. Cô đã nói vài lần về chuyện này, nhưng lần nào cũng bị cô nhóc 'phản bác' tới nghẹn lời. Sau nhiều lần thương lượng, rốt cuộc hai người đều thỏa hiệp với nhau. Cô nhóc có thể gọi cô là chị dâu, nhưng chỉ khi nói chuyện riêng với cô, hơn nữa cũng không được thường xuyên gọi như vậy.

    - Không phải. Chị muốn hỏi em hội phó thích ăn món gì?

    Thiên Hy vừa nghe đã nổi hứng trêu cô:

    - Sao chị lại đột nhiên hỏi chuyện này? Đừng nói với em là chị bắt đầu thích anh ấy rồi nha.

    Hải Quỳnh cuống cuồng giải thích:

    - Không phải, không phải. Chị muốn nhờ hội phó giúp một chuyện nên muốn mời anh ấy ăn một bữa thôi.

    Thiên Hy bật cười trước phản ứng của Hải Quỳnh. Cô nhóc cảm thấy người 'chị dâu tương lai' này còn ngây thơ, đáng yêu hơn những gì mình đã nghĩ.

    - Chị cứ mời Thiên Thiên salad cá hồi là được.

    Thiên Hy trả lời Hải Quỳnh, còn không quên 'tố cáo' ông anh họ của mình:

    - Cứ hai ba hôm là Thiên Thiên lại bắt em ăn rau và cá, nói nó bổ dưỡng hơn thịt nhiều. Nhưng vấn đề là em chỉ thích em thịt thôi! Nhờ chị cho tên đó ăn mấy món đó thật nhiều tới khi phát ngán luôn đi.

    Hải Quỳnh mỉm cười.

    Hai người nói tiếp một lát rồi cúp máy.


     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2021
  4. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    CHƯƠNG XIII

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn một tháng trôi qua.

    Mỗi buổi trưa, Hải Quỳnh đều tìm đến văn phòng của Hạo Thiên. Cô đưa cơm cho anh, sau đó lại ngồi dựa vào ghế, bắt đầu những câu hỏi của mình, còn anh sẽ vừa dùng bữa vừa giải đáp thắc mắc cho cô.

    Hạo Thiên quả thật rất tài giỏi, giảng dạy cũng dễ hiểu. Nhờ sự chỉ bảo của anh mà thành tích môn học của cô được cải thiện thấy rõ.

    Từng ngày trôi qua, quan hệ của Hạo Thiên và Hải Quỳnh cũng càng thân thiết hơn.

    Hải Quỳnh đã không còn sợ hãi hay chán ghét anh như những ngày đầu nữa. Cô rất biết ơn sự chỉ bảo tận tình của anh, cũng ngày càng nhận rõ hơn sự ấm áp ẩn dưới dáng vẻ lạnh lùng của anh.

    Anh là một người rất đúng giờ, cứ hết 30 phút định trước sẽ bắt đầu quay lại làm việc. Những lúc như vậy, nếu như không có việc gấp thì Hải Quỳnh đều sẽ tiếp tục ở lại đó với anh.

    Có đôi khi cô chỉ dựa lưng vào ghế, chăm chú quan sát dáng vẻ làm việc nghiêm túc của anh. Có đôi lúc cô lại luyên thuyên kể những chuyện thú vị mà mình đã gặp cho anh nghe. Có lúc cô lại ca hát, nhảy múa hoặc làm trò chọc anh vui vẻ..

    Anh đã làm việc quá mệt mỏi rồi, cô muốn anh có thể thư giãn nhiểu hơn một chút.

    * * *

    Hạo Thiên về nhà, bước vào vẫn là cảnh tượng quen thuộc, Thiên Hy đang nằm trên sofa chơi game. Chắc một ngày không xa cái sofa và cô nhóc lười biếng này sẽ hòa làm một mất.

    - Sao hôm nay anh về trễ vậy?

    Thiên Hy vừa tiếp tục trận game của mình vừa hỏi Hạo Thiên. Bình thường thì anh cũng không về sớm lắm, nhưng tới 11 giờ mới về như hôm nay thì khá là ít.

    Hạo Thiên thay giày, thản nhiên trả lời trả lời cô nhóc:

    - Có cuộc họp về việc tổ chức lễ hội Halloween sắp tới. Họp xong thì phải ở lại xử lý một ít tài liệu liên quan.

    Thiên Hy bực bội nhìn hai chữ 'YOU LOSE' to bự xuất hiện trên màn hình, quăng chiếc ipad sang một bên. Đây là lần thứ năm trong buổi tối cô nhóc thua trò này rồi, thật sự không còn hứng chơi nữa.

    - Lại vui chơi nhảy nhót à? Haizz, đúng là mấy người có tiền mà.

    Game thua rồi, 'khịa' anh họ một chút để tìm niềm vui là chân lý.

    Hạo Thiên nhìn thoáng qua Thiên Hy, không chịu thua kém đáp trả:

    - Em thì không thế sao? Không thèm tham gia câu lạc bộ như những người khác, suốt ngày chỉ chơi game như thế.

    Từ ngày Thiên Hy đến đây, Hạo Thiên chưa một lần nhìn thấy cô nhóc rời xa mấy trò chơi ấy. Từ game nhập vai đến mấy trò giải đố hack não, không trò nào mà cô nhóc không thử qua. Anh cũng không thể nhớ nổi cô nhóc đã chơi bao nhiêu trò rồi nữa.

    Thiên Hy bĩu môi nhìn anh, có lệ trả lời:

    - Dạ, con biết rồi mẹ à. Người mau mau đi tắm rửa đi.

    Tiếng 'mẹ' còn cố ý nhấn mạnh.

    * * *

    Sau khi tắm xong, Hạo Thiên vào bếp nấu mì, ăn khuya cùng Thiên Hy.

    Trong lúc ăn, cô nhóc như vừa nhớ tới chuyện gì đó, bỗng dưng hào hứng hỏi anh.

    - Thiên Thiên, Halloween ở trường anh, em tới được đúng chứ?

    Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô nhóc, ánh mắt toát ra hai từ 'khinh bỉ'.

    - Mới lúc trước em còn tự tiện tham gia lễ chào mừng cơ mà. Bây giờ lại bày đặt xin phép.

    Thiên Hy nhoẻn miệng cười với anh. Cô nhóc biết ông anh họ mình nói vậy tức là đã đồng ý. Cô nhóc tiếp tục hào hứng mở miệng:

    - Là tiệc hóa trang đúng không? Vậy thì để em..

    Thiên Hy chưa kịp nói xong thì Hạo Thiên đã vội cắt lời. Anh thừa biết đứa em họ tinh quái này định nói gì tiếp theo.

    - Anh chỉ mặc vest thôi.

    Thiên Hy lại lần nữa bị ông anh họ không chút thú vị chặn lời. Cô nhóc lập tức phản bác:

    - Halloween mà không hóa trang thì còn gì vui chứ.

    Hạo Thiên không nói gì, kiên trì giữ vững quan điểm.

    Thiên Hy cũng không dễ dàng bị thái độ im lặng của anh làm nhụt chí, kiên trì dụ dỗ.

    - Anh thấy nhân vật The Phantom trong 'The Phantom of the Opera' thế nào? A, vẻ đẹp vừa ma mị lại vừa bí ẩn..

    Hạo Thiên tiếp tục ăn mì, để mặc Thiên Hy đắm chìm trong bài ca về thần tượng của cô nhóc.

    - Thiên Thiên, anh có nghe em nói gì không vậy? Hóa trang thành The Phantom đi, em sẽ hóa trang thành Christine*.

    Thiên Hy vừa nói vừa lay cánh tay đang đặt trên bàn của Hạo Thiên, chớp chớp mắt làm nũng. Nhưng sao Hạo Thiên có thể dễ dàng lung lay được chứ.

    - Anh không có hứng thú với nhân vật phản diện biến thái đó.

    Thiên Hy vẫn chưa chịu từ bỏ:

    - Đi mà, em luôn muốn hóa trang thành Christine đó. Em cần bạn cặp mà.

    - Không.

    Lại là một câu trả lời đầy kiên định.

    * * *

    *Christine: Nhân vật nữ chính trong 'The Phantom of the Opera'.


     
    penhi1412, Phan Kim TiênCửu thiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2021
  5. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    CHƯƠNG XIV

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không khí trên bàn ăn bỗng yên tĩnh lại. Thiên Hy nhìn chằm chằm nét mặt thản nhiên của Hạo Thiên, chẳng biết suy nghĩ gì. Một lúc lâu sau, cô nhóc nở nụ cười giảo hoạt.

    - Hứ.. Nếu anh không thích hóa trang thì em sẽ tìm người khác vậy.

    Hạo Thiên đặt đũa xuống, nghi hoặc nhìn về phía Thiên Hy. Trong lúc cô nhóc luyên tha luyên thuyên rồi suy nghĩ lung tung nãy giờ thì anh đã giải quyết xong bữa tối của mình.

    - Em định làm gì?

    Hạo Thiên không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Vẻ mặt hiện tại của cô nhóc khiến anh thật sự cảm thấy không ổn.

    Thiên Hy không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạo Thiên. Cô nhóc vẫn nhìn anh, giữ nguyên nụ cười mà cô nhóc tự cho là 'thân thiện' của mình.

    - Thiên Thiên à, em nhớ hình như trường anh có một nhóm để hóng chuyện mà, đúng chứ?

    Hạo Thiên không hiểu sao Thiên Hy lại đột nhiên hỏi chuyện này nhưng vẫn gật đầu trả lời cô nhóc.

    - Phải. Em hỏi làm gì?

    - Không có gì. Em ăn xong rồi, anh giúp em thu dọn nhé.

    Thiên Hy nói xong liền chạy đi, để mặc Hạo Thiên với cái bàn ăn cần dọn dẹp và mớ cảm giác không tốt càng ngày càng lớn trong lòng.

    * * *

    Năm phút sau.

    Hạo Thiên đã dọn xong mọi thứ, quay lại phòng khách thì thấy Thiên Hy đang cầm điện thoại của mình, cười khúc khích rất kỳ lạ. Anh vừa tới gần thì thấy cô nhóc nhấn nút đăng một bài viết gì đó.

    Hạo Thiên cúi người, rốt cuộc thấy được bài đăng mà cô nhóc vừa đăng trong nhóm trường anh.

    Xin chào mọi người. Tiệc Halloween sắp tới tôi dự định sẽ hóa thân thành Christine trong The Phantom of the Opera, không biết có ai muốn trở thành Erik (The Phantom ) không? Chúng ta có thể cùng nhau chiến thắng giải dành cho cặp đôi hóa trang đẹp nhất.

    - Em dùng acc của anh để đăng hả?

    Mặc dù đã thấy tên acc nhưng Hạo Thiên vẫn không muốn tin cô nhóc này dám dùng acc anh mà đăng thứ này.

    Thiên Hy ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên, cười hết sức rạng rỡ, trả lời anh một cách đương nhiên.

    - Đúng vậy, không dùng acc của anh thì sao có thể đăng trong nhóm trường anh được chứ. Em cũng đâu tham gia nhóm đó.

    Thấy vẻ mặt có chút khó coi của anh họ mình, Thiên Hy còn tốt bụng an ủi anh:

    - Không sao đâu Thiên Thiên à. Dù sao em cũng dùng acc phụ mà.

    Hạo Thiên cảm thấy bất đắc dĩ với đứa em họ này. Cô nhóc không biết acc đó cũng có vài người quen biết được à.

    - Thật là, đưa điện thoại cho anh.

    Hạo Thiên lấy điện thoại lại, nhanh chóng bấm xóa bài đăng. Anh chỉ hy vọng chưa ai nhìn thấy nó.

    - Em không được dùng acc anh đăng mấy thứ này nữa.

    Hạo Thiên vừa thao tác trên điện thoại vừa căn dặn Thiên Hy.

    Thiên Hy bĩu môi, cố ý 'đe dọa' anh.

    - Được thôi. Nhưng anh phải hóa trang đấy nhé.

    Hạo Thiên liếc nhìn Thiên Hy, vẫn không mảy may đồng ý. Thật sự thì anh rất kiên định với quyết định của mình.

    * * *

    - Ồ, The Phantom sao? – Bên kia màn hình, một giọng nói ma mị vang lên.

    * * *

    Sau khi 'đe dọa' ông anh họ không thành công, Thiên Hy có chút uể oải về lại phòng, lấy điện thoại gọi cho ai đó.

    Điện thoại reo vài tiếng thì có người nhận, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Hải Quỳnh.

    - Alo. Thiên Hy à, có chuyện gì không em?

    Thiên Hy ôm gối nằm trên giường, hỏi cô.

    - Chị Hải Quỳnh, nghe nói trường chị sắp tổ chức tiệc hóa trang. Chị có tham gia chứ?

    - Đương nhiên rồi, chị sẽ không bỏ lỡ những sự kiện vui như vậy đâu. Mà Thiên Hy à, chị đoán hôm đó em cũng sẽ đi nhỉ. Em đã nghĩ ra sẽ hóa trang thành gì chưa?

    Dù sao thì Thiên Hy cũng có một người anh họ 'có chức có quyền' ở trường cô nên Hải Quỳnh không ngạc nhiên lắm khi cô nhóc biết chuyện Halloween sắp tới của trường. Cô nghĩ cô nhóc chắc hẳn sẽ có hứng thú tham gia những việc như vậy giống cô nên mới hỏi như vậy.

    Thật không thể không nói những người thích tham gia cuộc vui như Hải Quỳnh và Thiên Hy 'bắt sóng' nhau rất tốt.

    Thiên Hy đã sớm nghĩ được sẽ hóa trang thành nhân vật nào rồi, nhưng Hạo Thiên lại vẫn chưa chấp nhận làm bạn cặp hóa trang cùng cô nhóc. Lúc này nghe Hải Quỳnh hỏi tới chuyện này, cô nhóc lại bắt đầu bất mãn với ông anh họ của mình, quyết định 'lên án' anh trước mặt cô.

    - Hôm đó em sẽ hóa trang thành Christine trong 'The Phantom of The Opera' đấy. Em đã bảo Thiên Thiên hóa trang thành The Phantom với em nhưng anh ấy lại không chịu chấp nhận. Hừ, anh ấy đúng là một người cứng nhắc mà.

    Thiên Hy càng nói càng tức giận, càng lúc càng hăng say.

    - Nhưng mà Thiên Hy em sao có thể dễ dàng bỏ cuộc thế chứ. Em đã nhắm tới giải thưởng 'Cặp đôi đẹp nhất' hôm đó rồi, thế nên em chắc chắn sẽ 'bắt' anh ấy hóa trang cho bằng được. Tụi em chắc chắn sẽ chiến thắng.

    Hải Quỳnh biết người hội phó lạnh lùng của cô 'sợ' đứa em họ này thế nào. Vậy nên cô không nghi ngờ gì mà tin rằng cô nhóc chắc chắn sẽ 'thuyết phục' được Hạo Thiên thôi.

    Hải Quỳnh đã tưởng tượng ra được cảnh tượng Hạo Thiên và Thiên Hy khoác lên bộ trang phục hóa trang ấy sẽ đẹp đẽ nhường nào. Người đẹp thì mặc vải rách cũng sẽ đẹp thôi.

    - Woa, chị rất mong đợi đó. Nhưng Thiên Hy à, chị cũng rất hứng thú với cuộc thi đó, chắc chắn chị sẽ không chịu thua dễ dàng vậy đâu. Chúng ta cạnh tranh công bằng nhé.

    - Đương nhiên rồi.


     
    penhi1412, Cửu thiênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2021
  6. Diệp Thiên Mạc

    Bài viết:
    34
    CHƯƠNG XV

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước ngày diễn ra tiệc hóa trang hai ngày, Uyển Khanh đang tập luyện ở phòng tập một mình thì Hải Quỳnh bất ngờ đến gặp cô.

    - Tiểu Khanh ơiiiii!

    Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Uyển Khanh lập tức dừng việc luyện tập, xoay người nhìn về phía sau.

    - Tiểu Quỳnh? Sao cậu lại đến đây? Không phải cậu đang có tiết sao?

    Hai người là bạn thân của nhau, có thể nói Uyển Khanh nắm rất rõ lịch trình của con người hậu đậu kia. Cô vẫn còn nhớ rõ ràng buổi sáng sau đêm hội chào mừng sinh viên mới, nếu không có cô gọi tới thì chắc đứa bạn này của mình đã lỡ mất buổi phỏng vấn quan trọng đã chờ mong bấy lâu rồi.

    Hải Quỳnh không hề hay biết Uyển Khanh lại đang nhớ tới 'lịch sử đen tối' của mình, mà dù có biết thì tin chắc rằng cô cũng không dám, hay nói đúng hơn là không thể làm gì được Uyển Khanh.

    Cô vừa nghe cô bạn nói đã tức khắc tươi cười đáp.

    - Giảng viên lớp tớ bảo là có việc đột xuất nên cho lớp nghỉ rồi. Trống tiết rảnh rỗi, nhớ cậu quá nên ghé tới thăm cậu nè.

    Uyển Khanh hoàn toàn không tin Hải Quỳnh nhớ cô nên mới đến đây. Rõ ràng là hai người mới gặp nhau tối qua, có gì để nhớ nhung chứ, chắc chắn có chuyện.

    Uyển Khanh nhìn Hải Quỳnh, cố ý trêu chọc nói.

    - Cậu còn nhớ tới tớ cơ à? Không phải dạo này cậu hay tìm xem mấy cái hóa trang gì đó à, còn tìm người hỏi dạy cách hóa trang nữa chứ. Cậu đúng là thích làm những chuyện không đâu mà.

    Nghe vậy, Hải Quỳnh có chút ngạc nhiên, bởi vì cô chưa từng đề cập chuyện này với Uyển Khanh.

    - Cậu cũng biết vụ đó à?

    Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô bạn, Uyển Khanh chỉ gật đầu một cái, tỏ vẻ bí hiểm.

    Hải Quỳnh ngạc nhiên một lát, sau đó cũng không quan tâm vì sao Uyển Khanh biết được, chỉ vui tươi hớn hở mà nói mục đích tới đây của mình.

    - Thật ra thì tớ định giúp cậu hóa trang cho bữa tiệc Halloween ở trường đấy. Cậu biết rõ tớ rất thích làm những việc này mà, cũng đã dành thời gian nghiên cứu kỹ rồi. Cho nên là, cậu giúp tớ thỏa mãn đam mê nha.

    Hải Quỳnh lắc tay Uyển Khanh làm nũng.

    - Cậu yên tâm đi, tớ đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Tớ chắc chắn sẽ biến cậu thành nhân vật nổi bật nhất.

    Uyển Khanh bất đắc dĩ nhìn Hải Quỳnh. Thú thật thì cô có chút nghi ngờ năng lực hóa trang chỉ học một thời gian ngắn này của đứa bạn thân mình.

    - Cậu định giúp tớ hóa trang thành nhân vật gì? Xác ướp Ai Cập quấn băng vải khắp người hay mấy bộ xương khô trắng toát?

    Hải Quỳnh vừa nghe đã lập tức phủ nhận, đồng thời còn không quên giở trò nịnh bợ.

    - Không, không. Sao tớ có thể hóa trang cho cậu thành mấy nhân vật nhàm chán đó được chứ. Như vậy sao có thể khoe được vẻ đẹp vốn có của cậu.

    Mọi người đều thích được khen, Uyển Khanh cũng không ngoại lệ. Nhất là khi được một cô bạn đáng yêu dùng chất giọng dễ thương khen mình như vậy, Uyển Khanh nhanh chóng bật cười trêu.

    - Cậu đúng là giỏi nịnh nọt mà.

    Nghe vậy, Hải Quỳnh lập tức hiểu được Uyển Khanh đã đồng ý, nhưng cô vẫn cố tình cười tủm tỉm hỏi lại.

    - Vậy là cậu đồng ý đúng không?

    Uyển Khanh cười gật đầu.

    - Ừ.

    Hải Quỳnh tức khắc lao vào ôm lấy Uyển Khanh, biểu thị niềm vui của mình. Dù sao thì trong phòng tập lúc này cũng chỉ có hai người, không sợ mất hình tượng tiểu thư khuê các.

    - Yeah! Yêu Tiểu Khanh nhất.

    * * *

    Bên này, Hải Quỳnh và Uyển Khanh hòa thuận vui vẻ, nhưng một bên khác thì Thiên Hy lại đang phải đau đầu với ông anh họ cứng đầu của mình.

    Suốt một tuần liền, ngày nào cô nhóc cũng tìm đủ mọi cách thuyết phục Hạo Thiên hóa trang thành The Phantom. Mỗi lần gặp anh, cô nhóc đều sẽ nói đến chuyện hóa trang này, bất kể sáng trưa chiều tối, đi học hay nghỉ học.

    Nhưng mặc kệ những nỗ lực của Thiên Hy, Hạo Thiên lại dường như có thù với mấy bộ đồ hóa trang, cô nhóc có nói gãy lưỡi vẫn không đồng ý.

    Bây giờ đã không còn nhiều thời gian, chỉ còn hai ngày nữa là đến buổi tiệc, vì vậy cô nhóc không còn cách nào khác nên đành phải dùng chiêu.

    Sáng hôm sau, Thiên Hy nhân lúc Hạo Thiên đến trường, lẻn vào phòng anh, lấy tất cả vest mang đến tiệm giặt ủi. Sau đó, cô nhóc vui vẻ về nhà, đặt bộ đồ The Phantom mà mình chuẩn bị vào trong ngăn tủ của anh.

    Chỉ còn một ngày nữa là đến Halloween, Thiên Hy không tin là anh họ mình sẽ không mặc bộ đồ The Phantom mà lại mặc mấy bộ áo thun còn lại trong tủ để đến buổi tiệc. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt cô nhóc càng thêm rõ ràng, âm thầm 'nhấn like' cho sự thông minh của bản thân.

    Nhưng mà, có vẻ như Thiên Hy đã quên mất điều gì đó.




    .
     
    Cửu thiên, Phan Kim Tiênpenhi1412 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...