Chương 20
Sau hai hôm ở bệnh viện, cuối cùng Hạ An cũng được về nhà.
Cái bàn ăn nhỏ thường ngày có thêm người nhà họ Hạ thì có vẻ hơi chật chội, ngột ngạt.
Nhưng thực tế chỉ có má Hạ và Hạ An đang ngồi ở đó. Những người khác vì lo sợ đạn lạc nên thà chịu chật cũng nhất quyết ngồi trên một băng ghế nhỏ xíu để xem tivi.
- Bây giờ mẹ muốn nghe toàn bộ câu chuyện của con.
Má Hạ cuối cùng cũng mở miệng.
Hạ An đau khổ không biết bắt đầu kể từ đâu. Nhưng má Hạ rõ ràng vừa ra tối hậu thư cho cô, nếu không có gì giao phó, chắc cô sẽ không yên thân qua hôm nay.
Hạ An cố gắng liên kết các sự việc và diễn tả theo cách cô đọng nhất:
- Má Hạ, thật ra, con chỉ muốn làm thêm. Là vì ngành học này rất cần phải cọ xát thực tế. Kinh nghiệm, cảm thụ, chính xác là cần tích lũy qua từng ngày. Cho nên, cho nên con đi làm thêm. Chuyện chỉ có vậy thôi.
Má Hạ hướng ánh mắt truy hỏi tiếp tục nhìn cô chờ đợi.
Thật ngốc khi những đứa trẻ lại nghĩ mẹ mình là một người rất dễ bị lừa gạt. Chỉ là bà ấy mắt nhắm mắt mở không truy cứu mà thôi. Các bà mẹ luôn có nhiều hơn một đôi mắt, một đôi tai, kể cả những việc chúng ta có vòng vo hoặc dấu tận tâm cang thì mẹ vẫn sẽ thấy được.
- Mẹ muốn nghe là toàn bộ sự việc.
Má Hạ tiếp tục ra tối hậu thư thứ hai cho cô.
Lý do để Hạ An dấu giếm chỉ để bảo vệ gia đình mình. Thật tình cô cũng rất bướng bỉnh, chuyện đã quyết lòng sẽ không dễ từ bỏ. Dù bị truy hỏi đến không còn đường lẩn tránh nữa, Hạ An vẫn cố tình lái câu chuyện của mình sang một lối mở khác:
- Đúng ra công việc cũng rất tốt. Là Tuấn Nguyên, anh ấy tìm giúp con. Có anh ấy ở đây, con có thể làm việc gì linh tinh đâu. Chỉ là trong quá trình làm việc có chút sai sót, nên gây ra chút xíu thiệt hại. Nên phải bồi thường là hiển nhiên. Nhưng tất cả đều đã được giải quyết cả rồi. Không còn gì bận tâm thêm cả.
Hạ An nói xong liền xuất chiêu mèo ba đuôi. Cô cọ cọ đầu mình vào vai má Hạ. Trong lòng thầm cầu sẽ hiệu quả. Đây là tuyệt chiêu công phá siêu cấp cô thường hay sử dụng với má Hạ trong những tình huống nguy khốn.
Nhưng lần này, hình như không có hiệu quả.
- Không lẽ nhìn mình không đủ đáng yêu.
Hạ An lầm thầm, lại tăng thêm ba phần nũng niệu, bảy phần mè nheo.
Cũng không ăn thua.
Má Hạ đã nhìn thấu các trò mèo của cô, bà nhẫn nại hỏi vặn lại:
- Một chút thiệt hại là bao nhiêu, để con phải lừa gạt cả nhà như thế?
- Thật ra.. cũng không nhiều. Má Hạ không cần lo lắng.
Má Hạ trân trối nhìn Hạ An vẫn đang tiếp tục luyên thuyên:
- Công ty Hoa Thành mời con tham gia dự án điện ảnh. Công việc mới này tốt lắm, tiền lương cũng kha khá. Ít ra một thời gian ngắn là có thể kết thúc tất cả rồi. Việc học dù phải gián đoạn, nhưng con vẫn đến khoa mượn tài liệu về nghiên cứu thêm. Con..
Cuối cùng, má Hạ biết không thể trông chờ Hạ An tự khai ra. Bà liền quay sang truy hỏi hai người còn lại:
- Uyển Du, Nhã Lan hai đứa mau nói cho má Hạ biết thực sự là bao nhiêu?
Uyển Du khốn khổ bị Nhã Lan xô ra làm bia. Cô không còn cách nào khác đành lí nhí trả lời:
- Khoảng hai mươi lăm ngàn đô.
Hạ An bất lực nhìn từng lời thoát ra từ miệng Uyển Du. Trong lúc đó, cô cũng nghe thấy sự thất vọng của má Hạ:
- Trời đất ơi!
Má Hạ thấy đầu óc mình quay cuồng. Hai mươi mấy ngàn đô la nếu quy đổi ra là cả một gia tài. Má Hạ lẩm nhẩm tính nếu có bán cả mảnh vườn nhà mình cũng chưa biết đã đủ trả hay không.
Ba Hạ lúc này cũng đi tới ngồi cạnh má Hạ:
- Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ nghĩ cách mà. Em đừng lo quá.
- Hai hai mươi mấy ngàn đô. Con bé ngốc đó phải làm không công bao lâu mới có thể trả hết được?
Ba Hạ xoa xoa hai vai vợ an ủi. Ông chớp mắt ngầm động viên đứa con gái khốn khổ đang rối bời ngồi bên cạnh.
Từ thời trẻ tới tận bây giờ, tính cách ông ấy vẫn luôn ôn hòa, dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào của má Hạ. Thậm chí, thường ngày có phần bị má Hạ ức hiếp.
Nhưng thực tế, trong lòng Hạ An, ba Hạ là bức tường vững chải luôn bảo vệ và bao dung cô gái hay gây họa như cô. Cũng là mái nhà ấm áp có thể khiến má Hạ bình tĩnh và nói lý lẽ.
Má Hạ giận đến lạc giọng:
- Con bé này, thật tình chuyện lớn như vậy cũng không nói. Con tính một mình gánh thế nào đây hả? Con nghĩ mình đủ lông đủ cánh không cần ba mẹ nữa hay sao?
Ba Hạ nắm chặt tay vợ, ôn tồn lên tiếng:
- Mẹ Hạ An, bây giờ không sao, em đừng làm bọn trẻ sợ. Mấy đứa đi đi về phòng đi..
Cũng may, ba Hạ giải vây cho cả bọn. Ba cô gái chui vào phòng Hạ An. Hạ Lâm chả biết đi đâu, đành cố thủ trên băng ghế dán mắt vào tivi, nhưng đầu óc thì căng thẳng nghe ngóng.
Má Hạ đấm nhẹ vào ngực chồng mấy cái rồi không kiềm được xúc động.
Việc bà ấy giận chính là vì cô con gái bao lâu nay đã âm thầm chịu đựng. Đi làm bán sống bán chết tới mức phải vào bệnh viện cũng không cho mình biết. Thấy con gái bảo bối vất vả như thế làm cha mẹ lại không thể bảo vệ đúng là như xát muối vào tim bà ấy.
Ngồi bất động chỗ bàn ăn, má Hạ khẽ lau nước mắt:
- Chúng ta làm cha mẹ có thất bại quá không? Đến con gái mình cũng không bảo vệ nổi.
- Em đã làm rất tốt rồi. Chúng ta không giàu có, nhưng luôn dành cho bọn trẻ những gì tốt nhất có thể. Con gái chúng ta không phải rất xinh xắn bản lĩnh à, vì giống em cả rồi còn gì?
Má Hạ dịu xuống một chút, khẽ phì cười.
Ba Hạ là hiểu rõ tính vợ nhất, mấy chục năm rồi bà ấy vẫn thế. Cực khổ gì cũng luôn ôm vào người. Hạ An chính là như thế, nhìn mẹ mà trưởng thành, cũng chỉ luôn nghĩ cho người khác. Con gái là niềm tự hào lớn nhất của ông.
Ba Hạ vẫn kiên nhẫn vỗ về tâm trạng má Hạ:
- Con cũng đã lớn, không thể giữ nó mãi. Chim non bay xa thì cánh mới cứng cáp. Chúng ta bây giờ cũng nên học cách tin tưởng, cổ vũ, ủng hộ cho con.
- Khoảng nợ.. chúng ta tính thế nào bây giờ, con bé sao có có thể gánh vác, còn tương lai của nó..
Má Hạ vừa nghĩ tới lại xúc động.
- Mẹ Hạ An, chúng ta chắc chắn không bao giờ bỏ mặc con tự xoay sở. Nhưng cũng không thể quá nóng vội khoét sâu sự vụ. Chúng ta không biết diễn tiến đang ở mức độ nào. Nếu con bé đã nói đang xử lý ổn chúng ta cũng nên tin con và theo dõi. Đến lúc cần thiết, dĩ nhiên chúng ta sẽ dốc tất cả bảo vệ con rồi, cho dù có bán sạch tài sản cũng không để con bé thiệt thòi.
- Nhưng thế giới showbiz này phức tạp thế nào, con bé ngốc đó sống thế nào được trong đó. Rồi việc học, cả tương lai sau này nữa..
- Không sao đâu.. Sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá.
Má Hạ tâm tình vẫn còn nặng trĩu. Bà vẫn không nhìn ra cánh cửa nào sáng sủa trong đấy. Nhưng ba Hạ luôn nói không sao, sẽ ổn.. không còn cách gì khác, buộc lòng bà cũng cố gắng tin theo như vậy.
Chợt ba Hạ đổi giọng, cái kiểu bông đùa quen thuộc.
- Đi thôi, cho bọn nhỏ ăn được chưa em? Ba đói quá rồi.
Má Hạ cũng trở mặt nhăn nhó cùng mấy câu càu nhàu thường trực:
- Anh lúc nào cũng ăn ăn. Em không hiểu sao lại nghĩ tới ăn lúc này cho được.
- Hè hè, anh thấy lúc chiều em có mua cả gà.. hôm nay lại được ăn món sở trường của mẹ Hạ An rồi mấy đứa.
- Mau xuống phụ em một tay đi..
- Ần.. tới ngay.
Cuối cùng ba Hạ cũng thành công khuyên được má Hạ. Trong mắt bọn Hạ An, hiển nhiên ông ấy vừa trở thành vị anh hùng giải phóng.
Má Hạ mặc dù giận dỗi nhưng đã tạm chấp nhận sự việc. Hạ An phải cam kết không để bản thân chịu đựng thiệt thòi. Bà ấy mới nguôi ngoai một chút.
Khỏi phải nói, lần này Hạ An như nhặt được vàng. Mặc dù vẫn còn những điều mà cô đã vô ý hay cố tình quên đi. Nhưng kết cục như vậy chính là điều đẹp đẽ ngoài mong đợi.
Cái bàn ăn nhỏ thường ngày có thêm người nhà họ Hạ thì có vẻ hơi chật chội, ngột ngạt.
Nhưng thực tế chỉ có má Hạ và Hạ An đang ngồi ở đó. Những người khác vì lo sợ đạn lạc nên thà chịu chật cũng nhất quyết ngồi trên một băng ghế nhỏ xíu để xem tivi.
- Bây giờ mẹ muốn nghe toàn bộ câu chuyện của con.
Má Hạ cuối cùng cũng mở miệng.
Hạ An đau khổ không biết bắt đầu kể từ đâu. Nhưng má Hạ rõ ràng vừa ra tối hậu thư cho cô, nếu không có gì giao phó, chắc cô sẽ không yên thân qua hôm nay.
Hạ An cố gắng liên kết các sự việc và diễn tả theo cách cô đọng nhất:
- Má Hạ, thật ra, con chỉ muốn làm thêm. Là vì ngành học này rất cần phải cọ xát thực tế. Kinh nghiệm, cảm thụ, chính xác là cần tích lũy qua từng ngày. Cho nên, cho nên con đi làm thêm. Chuyện chỉ có vậy thôi.
Má Hạ hướng ánh mắt truy hỏi tiếp tục nhìn cô chờ đợi.
Thật ngốc khi những đứa trẻ lại nghĩ mẹ mình là một người rất dễ bị lừa gạt. Chỉ là bà ấy mắt nhắm mắt mở không truy cứu mà thôi. Các bà mẹ luôn có nhiều hơn một đôi mắt, một đôi tai, kể cả những việc chúng ta có vòng vo hoặc dấu tận tâm cang thì mẹ vẫn sẽ thấy được.
- Mẹ muốn nghe là toàn bộ sự việc.
Má Hạ tiếp tục ra tối hậu thư thứ hai cho cô.
Lý do để Hạ An dấu giếm chỉ để bảo vệ gia đình mình. Thật tình cô cũng rất bướng bỉnh, chuyện đã quyết lòng sẽ không dễ từ bỏ. Dù bị truy hỏi đến không còn đường lẩn tránh nữa, Hạ An vẫn cố tình lái câu chuyện của mình sang một lối mở khác:
- Đúng ra công việc cũng rất tốt. Là Tuấn Nguyên, anh ấy tìm giúp con. Có anh ấy ở đây, con có thể làm việc gì linh tinh đâu. Chỉ là trong quá trình làm việc có chút sai sót, nên gây ra chút xíu thiệt hại. Nên phải bồi thường là hiển nhiên. Nhưng tất cả đều đã được giải quyết cả rồi. Không còn gì bận tâm thêm cả.
Hạ An nói xong liền xuất chiêu mèo ba đuôi. Cô cọ cọ đầu mình vào vai má Hạ. Trong lòng thầm cầu sẽ hiệu quả. Đây là tuyệt chiêu công phá siêu cấp cô thường hay sử dụng với má Hạ trong những tình huống nguy khốn.
Nhưng lần này, hình như không có hiệu quả.
- Không lẽ nhìn mình không đủ đáng yêu.
Hạ An lầm thầm, lại tăng thêm ba phần nũng niệu, bảy phần mè nheo.
Cũng không ăn thua.
Má Hạ đã nhìn thấu các trò mèo của cô, bà nhẫn nại hỏi vặn lại:
- Một chút thiệt hại là bao nhiêu, để con phải lừa gạt cả nhà như thế?
- Thật ra.. cũng không nhiều. Má Hạ không cần lo lắng.
Má Hạ trân trối nhìn Hạ An vẫn đang tiếp tục luyên thuyên:
- Công ty Hoa Thành mời con tham gia dự án điện ảnh. Công việc mới này tốt lắm, tiền lương cũng kha khá. Ít ra một thời gian ngắn là có thể kết thúc tất cả rồi. Việc học dù phải gián đoạn, nhưng con vẫn đến khoa mượn tài liệu về nghiên cứu thêm. Con..
Cuối cùng, má Hạ biết không thể trông chờ Hạ An tự khai ra. Bà liền quay sang truy hỏi hai người còn lại:
- Uyển Du, Nhã Lan hai đứa mau nói cho má Hạ biết thực sự là bao nhiêu?
Uyển Du khốn khổ bị Nhã Lan xô ra làm bia. Cô không còn cách nào khác đành lí nhí trả lời:
- Khoảng hai mươi lăm ngàn đô.
Hạ An bất lực nhìn từng lời thoát ra từ miệng Uyển Du. Trong lúc đó, cô cũng nghe thấy sự thất vọng của má Hạ:
- Trời đất ơi!
Má Hạ thấy đầu óc mình quay cuồng. Hai mươi mấy ngàn đô la nếu quy đổi ra là cả một gia tài. Má Hạ lẩm nhẩm tính nếu có bán cả mảnh vườn nhà mình cũng chưa biết đã đủ trả hay không.
Ba Hạ lúc này cũng đi tới ngồi cạnh má Hạ:
- Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ nghĩ cách mà. Em đừng lo quá.
- Hai hai mươi mấy ngàn đô. Con bé ngốc đó phải làm không công bao lâu mới có thể trả hết được?
Ba Hạ xoa xoa hai vai vợ an ủi. Ông chớp mắt ngầm động viên đứa con gái khốn khổ đang rối bời ngồi bên cạnh.
Từ thời trẻ tới tận bây giờ, tính cách ông ấy vẫn luôn ôn hòa, dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào của má Hạ. Thậm chí, thường ngày có phần bị má Hạ ức hiếp.
Nhưng thực tế, trong lòng Hạ An, ba Hạ là bức tường vững chải luôn bảo vệ và bao dung cô gái hay gây họa như cô. Cũng là mái nhà ấm áp có thể khiến má Hạ bình tĩnh và nói lý lẽ.
Má Hạ giận đến lạc giọng:
- Con bé này, thật tình chuyện lớn như vậy cũng không nói. Con tính một mình gánh thế nào đây hả? Con nghĩ mình đủ lông đủ cánh không cần ba mẹ nữa hay sao?
Ba Hạ nắm chặt tay vợ, ôn tồn lên tiếng:
- Mẹ Hạ An, bây giờ không sao, em đừng làm bọn trẻ sợ. Mấy đứa đi đi về phòng đi..
Cũng may, ba Hạ giải vây cho cả bọn. Ba cô gái chui vào phòng Hạ An. Hạ Lâm chả biết đi đâu, đành cố thủ trên băng ghế dán mắt vào tivi, nhưng đầu óc thì căng thẳng nghe ngóng.
Má Hạ đấm nhẹ vào ngực chồng mấy cái rồi không kiềm được xúc động.
Việc bà ấy giận chính là vì cô con gái bao lâu nay đã âm thầm chịu đựng. Đi làm bán sống bán chết tới mức phải vào bệnh viện cũng không cho mình biết. Thấy con gái bảo bối vất vả như thế làm cha mẹ lại không thể bảo vệ đúng là như xát muối vào tim bà ấy.
Ngồi bất động chỗ bàn ăn, má Hạ khẽ lau nước mắt:
- Chúng ta làm cha mẹ có thất bại quá không? Đến con gái mình cũng không bảo vệ nổi.
- Em đã làm rất tốt rồi. Chúng ta không giàu có, nhưng luôn dành cho bọn trẻ những gì tốt nhất có thể. Con gái chúng ta không phải rất xinh xắn bản lĩnh à, vì giống em cả rồi còn gì?
Má Hạ dịu xuống một chút, khẽ phì cười.
Ba Hạ là hiểu rõ tính vợ nhất, mấy chục năm rồi bà ấy vẫn thế. Cực khổ gì cũng luôn ôm vào người. Hạ An chính là như thế, nhìn mẹ mà trưởng thành, cũng chỉ luôn nghĩ cho người khác. Con gái là niềm tự hào lớn nhất của ông.
Ba Hạ vẫn kiên nhẫn vỗ về tâm trạng má Hạ:
- Con cũng đã lớn, không thể giữ nó mãi. Chim non bay xa thì cánh mới cứng cáp. Chúng ta bây giờ cũng nên học cách tin tưởng, cổ vũ, ủng hộ cho con.
- Khoảng nợ.. chúng ta tính thế nào bây giờ, con bé sao có có thể gánh vác, còn tương lai của nó..
Má Hạ vừa nghĩ tới lại xúc động.
- Mẹ Hạ An, chúng ta chắc chắn không bao giờ bỏ mặc con tự xoay sở. Nhưng cũng không thể quá nóng vội khoét sâu sự vụ. Chúng ta không biết diễn tiến đang ở mức độ nào. Nếu con bé đã nói đang xử lý ổn chúng ta cũng nên tin con và theo dõi. Đến lúc cần thiết, dĩ nhiên chúng ta sẽ dốc tất cả bảo vệ con rồi, cho dù có bán sạch tài sản cũng không để con bé thiệt thòi.
- Nhưng thế giới showbiz này phức tạp thế nào, con bé ngốc đó sống thế nào được trong đó. Rồi việc học, cả tương lai sau này nữa..
- Không sao đâu.. Sẽ ổn thôi, em đừng lo lắng quá.
Má Hạ tâm tình vẫn còn nặng trĩu. Bà vẫn không nhìn ra cánh cửa nào sáng sủa trong đấy. Nhưng ba Hạ luôn nói không sao, sẽ ổn.. không còn cách gì khác, buộc lòng bà cũng cố gắng tin theo như vậy.
Chợt ba Hạ đổi giọng, cái kiểu bông đùa quen thuộc.
- Đi thôi, cho bọn nhỏ ăn được chưa em? Ba đói quá rồi.
Má Hạ cũng trở mặt nhăn nhó cùng mấy câu càu nhàu thường trực:
- Anh lúc nào cũng ăn ăn. Em không hiểu sao lại nghĩ tới ăn lúc này cho được.
- Hè hè, anh thấy lúc chiều em có mua cả gà.. hôm nay lại được ăn món sở trường của mẹ Hạ An rồi mấy đứa.
- Mau xuống phụ em một tay đi..
- Ần.. tới ngay.
Cuối cùng ba Hạ cũng thành công khuyên được má Hạ. Trong mắt bọn Hạ An, hiển nhiên ông ấy vừa trở thành vị anh hùng giải phóng.
Má Hạ mặc dù giận dỗi nhưng đã tạm chấp nhận sự việc. Hạ An phải cam kết không để bản thân chịu đựng thiệt thòi. Bà ấy mới nguôi ngoai một chút.
Khỏi phải nói, lần này Hạ An như nhặt được vàng. Mặc dù vẫn còn những điều mà cô đã vô ý hay cố tình quên đi. Nhưng kết cục như vậy chính là điều đẹp đẽ ngoài mong đợi.
Chỉnh sửa cuối: