Bản Sonata Mùa Thu! Tác giả: Huỳnh Minh Nhật * * * Bản tình ca tan khẽ dưới ánh trăng vàng khuya muộn. Đại lộ buồn thức với đèn đêm, cơn mưa rả rích cuốn trôi đi những oi nồng tháng hạ. Tôi nằm dài trong một căn gác bề bộn giữa Cố đô – căn phòng cũ kỹ. Ngày xưa, tôi thường hoài nghi về việc mình có thể lãng quên nơi này, ấy vậy mà mới vắng đi một thời gian, giờ trở về đã nghe lạ lẫm. Dẫu đã khóa kín cửa để nhốt lại những ký ức mơ hồ, nhưng dường như căn phòng không phải là nơi lưu giữ những điều mà ta đánh mất. Trong ngăn tủ, tôi tưởng là hoài niệm, hóa ra chỉ là những vật vô tri. Những bài thơ tôi viết ngày xưa, hóa ra cũng chỉ là một mớ cảm xúc nửa vời, một bóng hình chẳng còn nguyên vẹn.. Em không hề đúng! Đôi bàn tay đủ lạnh để quên tôi rồi, đủ lạnh lẽo để biết thèm hơi ấm từ một bàn tay nào khác. Đôi chân trần đã đủ lạc loài để thấy chông chênh, đủ chông chênh để nhận ra cuộc đời mình cần điểm tựa. Thời gian là hiện thân của sự thật, nó giúp chúng ta trưởng thành nhưng cũng cướp đi mất những mộng mơ. Và khi thời gian bắt đầu minh chứng rằng những lời hứa hẹn ngọt như kẹo đường – hóa ra cũng chỉ là những kẻ mạo danh khoác lên mình tấm khăn màu nhiệm, có kẻ cười trừ, có người thù hận, có người nuối tiếc. Nhưng.. giá mà tôi có những cảm xúc đó, chẳng hiểu sao trước những con đường dài hun hút mắt, trước những dư âm hư ảo chập chờn, lòng cứ dại khờ nhớ hoài một hình bóng cũ xa xôi.. Có những thứ vô cùng khó hiểu, mà chỉ những ai đã từng níu giữ, từng khát khao một điều gì đó thẳm sâu trong quá khứ thì mới được đắm mình vào cái chênh chao ấy. Có đôi khi, tôi nhớ, tôi thèm khát đến lạ lùng cái hương vị của một miếng mộng dừa trong những buổi trưa hè gắt gỏng. Nhất là những trưa ngợp gió nội đồng, nằm vắt vẻo trên chiếc võng bắt ngang qua hai thân dừa, uống ừng ực toong nước dừa non rồi cắn vài miếng mộng dừa là sướng! Bẵng mười năm chẵn – ngày trở về – và cho tới hôm nay, tôi đã đi xuyên suốt cả chiều dài đất nước chỉ để tìm một miếng mộng dừa có cái vị thanh mát, ngọt ngào như những ngày xưa ấy, nhưng chừng như tôi cứ bước đi, còn ngày thơ thì đứng lại, tất cả chỉ còn ở trong hồi ức mà thôi! Những kỷ vật tôi từng nâng niu, gói ghém kỹ càng, cất vào ngăn tủ, giờ có khác chi những thứ tầm thường? Người tôi thương, mơ tới, viết về, sao gặp gỡ bỗng thấy vô cùng xa lạ? Điều xót xa có lẽ chẳng phải là những đêm bủa vây, thao thức cùng hoài niệm, cũng chẳng phải những tối vùi mình vào giấc ngủ mê, mà là chúng ta không hề có sự lựa chọn. Trôi với tháng năm, chúng ta vô tình quen với việc thiếu đi một người nào đó, một điều gì đó, trong khi sâu trong tiềm thức, mọi thứ vẫn vẹn nguyên. Để đôi khi chúng lại ùa về, nhớ thì không hết, quên lại chẳng đành, đó mới thứ cảm xúc khiến con người ta cảm thấy khó chịu, day dứt nhất! Tôi không còn trẻ để đếm tuổi mùa qua những ngón tay, và em cũng đâu còn là cô gái của tuổi đôi mươi mang trong mình trái tim ngập đầy mơ mộng, vậy thì làm sao để nhớ, để đợi chờ và hi vọng? Tôi hình dung ra khuôn mặt em với ánh mắt thâm trầm, ngồi-đối-diện là một gã gầy gò, ám mùi thuốc lá, nhưng, tôi không hiểu nổi, làm sao tôi có thể tưởng tượng ra nổi một người ngày xưa từng chia sẻ mọi điều; từng bước cùng con phố; từng nói; từng cười; từng khóc, giờ lại chẳng đủ thân quen để vượt qua bức vách vô hình mà cất lên một lời han hỏi? Làm sao tôi có thể hiểu nổi, khi càng níu thì khoảng cách lại càng xa? Càng cố gắng giữ gìn thì mọi thứ lại càng nhạt nhòa nhanh hơn lúc trước? Giá mà ký ức, hoài niệm, nhớ nhung cũng giống như nhôm nhựa, cái gì cũ rồi, không còn cần thiết thì xếp vào một xó, đợi Mệ đồng nát đi qua rồi hí hửng gọi vào, chẳng cần lấy tiền, chẳng hề nuối tiếc, chỉ xin Mệ vài thanh kẹo lạc rồi ngồi nhai với mấy cốc chè xanh mà chắc bụng. Còn hơn là mớ ngổn ngang tràn ngập bên đời. Người ta yêu nhất, đồng thời cũng lạ hơn cả một người xa lạ. Vì sao thế nhỉ? Hôm nay ta không quen biết, ngày hôm qua em còn nhớ đến tôi không? Tôi vẫn đứng đó, mùa thu vẫn vậy, xơ xác một người, xơ xác một đời, lặng lẽ mãi những điều không muốn nói! Em không hề đúng! Thời gian rồi đã vạch trần những lời dối trá ngọt ngào và mê hoặc như hơi rượu. Người ta bảo dám gạt đi quá khứ và đến với một tình yêu mới là mạnh mẽ, có thật vậy không? Khi người ta chỉ nói ra những thứ họ cần, để phủ nhận những điều mà tận trong sâu thẳm họ tự biết rằng không đúng. Mà nếu có thật vậy, thì những kẻ như tôi đây, phải làm sao để bắt đầu quên cho những ngày vẫn nhớ? Tôi đa tình trong hoài niệm của riêng tôi, em thậm chí còn chẳng mang tên khi cơn gió đầu mùa trôi qua miền phố, vậy mà sao cứ hoài khắc khoải, con đường quen mà rất lạ, ký ức thì đây nhưng những ngày xưa đã tới bao giờ? Ừ! Có ai thương mãi những điều quá cũ đâu em? Ai rồi cũng phải quên đi để bắt đầu ngày-hôm-qua-mới! Đôi bàn tay đủ ấm để quên tôi rồi, đủ ấm áp để không còn vương vấn những ngày xa nữa. Trái tim ngày nào giờ đã bình yên, bình yên như cái cách mà em ngả đầu lên một bờ vai nào khác. Thành phố vẫn dài dẫu lắm những ngã tư, người ta đi lên còn tôi thì rẽ phải. Mặc ngày không phẳng lặng, tôi chưa từng học cách để quên đi, chỉ là năm tháng hững hờ chẳng chừa ra ai cả, cứ buộc người ta phải dần lãng quên đi hết những phiến u hoài tuyệt đẹp. Cái chênh chao khi ngày cạn đâu phải là nỗi nhớ, mà là những ký ức không tên, nhớ em đấy thôi, nhưng em là ai? Trong mộ phần của nghìn đêm trăng chết.. Đêm này thành phố lại mưa, những cơn mưa rất ảm đạm, lạnh lùng và dai dẳng. Huế như nàng thơ mê ngủ giữa giấc mơ chiều, đợi chàng lãng tử phong trần gảy lên bản sonata mùa thu mà buông những tiếng thở dài của hằng thế kỷ. Gió ngủ vùi những miền đất lạ, bỏ ánh đèn đường thao thức với đêm. Giữa Cố đô, trong một căn gác bộn bề không khóa cửa, tôi hình dung ra khuôn mặt em với ánh mắt thâm trầm, ngồi-bên-cạnh là một gã gầy gò, ám mùi thuốc lá.. Có những ngày lòng nhẹ tênh trên phố Tôi dửng dưng nghe hạnh phúc chạm tim mình Con nắng đi hoang nửa đời không chỗ trú Ừ! Cũng mệt rồi, Sao không thấy điêu linh? Tôi đi tìm những ngày ấm áp Một cánh buồm trần căng gió về đâu? Khi khơi xanh cũng không còn em nữa Đại dương chìm vào đáy mắt rất sâu Em ở đâu giữa tháng ngày dài rộng? Tôi chập chờn trong giấc ngủ mê Có phải em dưới hiên trời tháng hạ, Khi cơn say chếnh choáng một người về? Như giấc chiêm bao của mùa đông căn cỗi Nước mắt vô tình rơi trắng những mông mênh Nhưng lạ lùng khi bàng hoàng tỉnh thức Chỉ xót xa một nỗi nhớ vô hình Chiều lặng thầm Và mưa rơi ngang phố Chút nhớ thương tôi không ngăn nổi phai nhòa Để một bóng hình trượt dài trên ký ức Trôi nghiêng trời theo dĩ vãng nào xa? Em hãy về để biệt ly lần nữa, Cho tôi đớn đau trong giây phút ngọt ngào Nếu bình yên là quên đi những vết thương đang còn rỉ máu Liệu nắng có dịu dàng Giữa ngày tháng chênh chao?