Welcome! You have been invited by Linh tiểu thư to join our community. Please click here to register.
1 người đang xem
1292 14
bia-01.png


Tác giả: Lý Ái Linh

Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Phụ Nữ

Năm phát hành: 2019

Nguồn sách: Tủ sách của mình


~*~~*~

Sau tuổi ba mươi, không cần phải vận dụng kinh nghiệm của ai

làm kim chỉ nam cho cuộc đời mình nữa.

☘️

Chẳng ai mở đường, không người dẫn lối,

chúng ta bị ép phải trưởng thành trong một đêm

ngay tại lằn ranh tuổi ba mươi.

..


Chúc bạn lòng mang đồi núi, mắt tựa sơn hà.

Chúc bạn luyện ra được trái tim kim cương mà vẫn giữ được dung mạo
phù dung.

Chúc bạn lòng có hoa, tay có kiếm. Có trái tim nhân hậu,

có thủ đoạn cứng rắn.

☘️

Thế nào là công chúa?

Tôi từng vô tư, ngốc ngếch trong tình yêu.

Chỉ đợi được đứng trước lâu đài mộng mơ, được anh cầm tay đưa đến

bến bờ hạnh phúc.


☘️

Thế nào là bà hoàng?

Là tôi khi hiểu ra cuộc sống đời thường sẽ có lúc tức cảnh sinh tình, có

khi nói cười rôm rả, cũng có cả lạnh lẽo vô biên.

..


Cuộc sống muôn màu muôn vẻ,

Mong sao bạn chọn được con đường ổn định nhất, an tâm nhất
.

☘️

Những gì ta muốn. Lúc này đều có. Những gì ta chưa đạt được thì cố gắng tìm thấy.

Từ nay đừng lãng phí những nỗi khổ phải chịu đựng, đừng phụ mỗi bước đã đi.

☘️

Đừng bảo tôi,

nhổ gai ra sẽ chết,

mài mòn góc cạnh sẽ đau nữa.

Các bạn đau đớn bao nhiêu,

thì sẽ mạnh mẽ bấy nhiêu.

..


Muốn sống giữa thế gian bạc bẽo,

chỉ dựa vào tình cảm thôi thì không được.

Còn phải có bản lĩnh thật sự mười tám ban võ nghệ,

đao thương, kiếm kích, búa rìu, giáo mác,

thứ gì cũng cần biết một chút.

LỜI TỰA

GẶP GỠ BẢN THÂN TRONG NGÕ HẸP

Tôi thường cảm thấy cuộc đời mình đến năm ba mươi tuổi mới thật sự bắt đầu.

Trước tuổi ba mươi, tôi cũng như những cô gái bình thường, trải qua quá trình yêu đương đằng đẵng, tiến đến hôn nhân, cưới chồng sinh con. Quá trình này nhìn có vẻ tuần tự như nước chảy thành sông, nhưng người trong cuộc là tôi lại cảm thấy cuộc sống nặng nề như từng đợt thủy triều ập xuống, khiến người ta ngạt thở.

Mấy năm đó, câu tôi được nghe nhiều nhất là: Ba mươi tuổi đầu rồi, phải trưởng thành đi chứ. Lấy chồng rồi, phải chín chắn hơn chứ. Làm mẹ rồi, phải hiểu nhân tình thế thái chứ.

Phụ nữ bị dán nhãn một cách đơn giản và thô bạo như thế, sau đó nghiễm nhiên bị yêu cầu phải trở thành người chín chắn, hiểu chuyện, khéo léo.

Quá trình ấy gấp gáp, dứt khoát, thẳng thừng, chẳng chút nương tay, không cho phép máy may sai lầm và do dự.

Chẳng ai mở đường, không người dẫn lối, chúng ta bị ép phải trưởng thành trong một đêm ngay tại lằn ranh ấy.

Những gian nan và bỡ ngỡ khi mới bước vào hôn nhân, những vất vả và bất lực khi lần đầu làm mẹ, những giằng xé và đấu tranh khi tình yêu lãng mạn hạ cánh, lục đục và xô xát khi chung sống với người mình yêu, những cân nhắc và lựa chọn giữa công việc và gia đình. Khi lần lượt trải qua những điều đó, tôi mới nhận ra, trên thế giới này, một người phụ nữ muốn hôn nhân hạnh phúc, bản thân phát triển, gia đình mỹ mãn, lại muốn tròn vẹn ước mơ, chắc chắn khó nhọc hơn đàn ông nhiều.

May mà tôi còn có thể viết và xem xét, ngẫm lại bản thân, mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới cho cuộc đời mình.

Nhờ viết lách, tôi làm quen được với hàng trăm nghìn độc giả, gặp gỡ muôn vàn kiểu phụ nữ giữa cuồn cuộn hồng trần.

Tôi đã thấy cùng một hoàn cảnh, những với những người khác nhau, sẽ dẫn tới những kết cục khác nhau. Cùng một nỗi đau, nhưng ở những người khác nhau, sẽ có những cách chữa trị khác nhau.

Có người khóc một mình dưới mưa to gió lớn, có người lẻ loi bước trong sương mù, cũng có người can đảm bừng nở giữa tuyết sương.

Thiên hậu Vương Phi từng hát:
Khó mà tránh nổi oan gia ngõ hẹp. Có lẽ đời người cũng là một cuộc gặp gỡ oan gia ngõ hẹp với chính mình.

Trước lúc hiểu chuyện, sau khi động lòng, có lẽ chính là bóng tối tuyệt vọng nhất trước bình minh. Chúng ta cứ ngỡ từ nay về sau sẽ chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời nữa.

Thế nên mới có nhiều phụ nữ yếu đuối ôm đầy lo lắng, bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu ớt, hô hào can đảm song lại tự thương thân, hiến dâng mọi thứ mà vẫn không đổi được tình yêu, vứt bỏ cái tôi rồi lại nóng lòng tìm kiếm, giống như tôi trước kia. Có người vấp một hòn đá đến hai lần. Có người ngã một chỗ rất nhiều lần. Quá nửa đời cứ phí hoài trong những sai lầm lạc lối. Nếu mỗi ngày chúng ta đều lặp lại bản thân thì con đường này chẳng có giá trị gì, những đau khổ ta nếm trải cũng thành công cốc.

Hãy tin rằng mỗi việc xảy ra, mỗi thời khắc tồn tại, đều có ý nghĩa của nó. Dù bản thân nó không có thì mỗi lần bạn suy ngãm, tìm tòi, nếm trải, lĩnh ngộ những gì bạn cảm thấy và đạt được sẽ đem lại ý nghĩa cho nó.

Hãy tin rằng mọi chuyện đều sẽ qua, sau cơn mưa trời lại sáng.

Chúng ta không còn là đá ngầm bên bờ biển ngàn năm sừng sững, bị động chờ sóng lớn vỗ bờ gột rửa nữa.

Chúng ta nên là sóng cuộn trào, lùi về rồi lại tràn đến, hết lần này đến lần khác cùng rặng đá ngầm và bờ cát mài giũa lẫn nhau.

Có can đảm tự ngẫm lại sẽ có khả năng tự chữa lành.

"Cơn đau mách bảo bạn về vị trí, tính chất và mức độ. Nhờ có đau đớn, mới có ngày không đau nữa"

Chỉ bạn mới biết mình đã rơi xuống bao nhiêu cái hố, từng ngã đau đến mức nào.

Một chốn đau lòng, một mối tình sâu, một phen điên rồ. Đó đều là đường hành hương của chúng ta. Trên con đường ấy, chúng ta không ngừng kiểm điểm, sửa đổi, cứu rỗi và tự giác ngộ hết lần này đến lần khác.

Từ nay nghĩ thông suốt, sau đó sống khôn ngoan.

Sinh nhật ba mươi tuổi, tôi ghép ảnh từ nhỏ đến lớn thành một bức to rồi đăng lên bảng tin WeChat.

Có người nói: "Cô phải cảm tạ bản thân qua từng giai đoạn, chính nhờ đó mà cô mới trở thành người bây giờ tôi quen biết."

Mỗi cuộc gặp gỡ trong đời người phụ nữ đều là kịch bản riêng của cuộc đời. Hoa soi đáy nước hoặc phấp phới như bay, đạp bằng chông gai hoặc băng băng đi tới, chúng ta không cần lặp lại đường lối của ai, cũng chẳng cần tham khảo lộ trình của người khác.

Tuổi tác chưa bao giờ là thước đo của sự chín chắn. Người chín chắn thực sự sẽ hiểu được mình, lựa chọn được, trả giá được, gánh vác được.

Tôi nghĩ điều tôi hài lòng nhất với bản thân mình hiện giờ là mỗi ngày thức dậy đều thấy mình trưởng thành và tiến bộ hơn hôm qua.

Bởi thế tôi biết, với quá khứ, tôi đã là kẻ thắng lớn nhất rồi.

Tôi muốn tặng cuốn sách này cho những người phụ nữ từng lo lắng hoang mang, lòng đau đớn mà vẫn cố ra vẻ kiên cường như tôi khi trước. Tặng cho những người phụ nữ từng yêu, từng tổn thương, cuối cùng trở nên không sợ hãi tháng năm, chẳng ngại trưởng thành.

Đừng sợ tình yêu vòng vo muôn nẻo, đừng sợ con đường phía trước gập ghềnh gian khó.

Chúc bạn lòng mang đồi núi, mắt tựa sơn hà.


Chúc bạn luyện ra được trái tim kim cương mà vẫn giữ được dung mạo phù dung.

Chúc bạn lòng có hoa, tay có kiếm. Có trái tim nhân hậu, có thủ đoạn cứng rắn.

Chúc bạn từ nay trở thành trụ cột đời mình, cũng là đội quân thép của mình.

(Còn tiếp)
 
Last edited by a moderator:
CHƯƠNG 1:

PHẢI CÓ GIẤC MƠ CÔNG CHÚA, RỒI HÃY NUÔI TRÁI TIM NỮ HOÀNG

Cô gái đôi mươi, xin cứ ra sức chiều chuộng bản thân như công chúa

Phụ nữ ba mươi, xin hãy tự lập tự cường làm nữ hoàng.

~*~*~*~*~*~*~*~

Thỏa sức tận hưởng muôn ngàn chiều chuộng, nâng niu trong tình yêu bằng trái tim công chúa

Kiên quyết rõ ràng nắm chắc cổ phần cuộc đời mình bằng phong thái nữ hoàng.

Chiếc váy công chúa lộng lẫy một thời cuối cùng sẽ trở thành khôi giáp huy hoàng của bạn.

Năm ngoái, cô em họ nhỏ tuổi nhất trong nhà đỗ vào đại học. Trước khi nhập học, cả nhà ăn uống linh đình tiễn em lên đường. Cuối bữa, tôi kéo em vào góc hỏi nhỏ: "Em và bạn trai thế nào rồi?"

Em hạ giọng đáp khẽ: "Sao chi biết ạ? Nghe mẹ em kể à?"

Tôi vội giả thích: "Đâu có! Chị thấy trên trang QQ của em."

"À." Em nhẹ nhõm hẳn, "Bọn em vẫn ổn, hi hi."

Tôi không kìm được hỏi thêm: "Cậu ta đỗ vào trường nào rồi?"

"Anh ấy không thi đại học, định đi tìm việc, nhưng giờ vẫn chưa tìm được."

"Hả?" Tôi suýt hét lên: "Em đến Hàng Châu học đại học, cậu ta ở đây tìm việc, về sau em còn định học lên nghiên cứu sinh, mà cậu ta chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, chệnh lệch giữa đôi bên ngày càng lớn, phải làm sao đây?"

Cô em cười vô tư, "Em chưa nghĩ đến, chuyện sau này cứ để sau này tính."

Nhìn cặp mắt trong veo, nụ cười ngọt ngào cùng làn da căng mịn ngập tràn sức sống của em, tôi sực nhớ ra em mới mười chín tuổi. Trong nháy mắt, tôi chợt thấy hổ thẹn, chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Phải thừa nhận rằng, khi nghe nói cậu bạn kia không thi đại học, phản ứng đầu tiên của tôi là cậu ta không có bằng cấp, khó mà tìm được việc tử tế, không có thu nhập ổn định, hai người lại yêu xa, liệu có vượt qua được những trở ngại này không? Nếu có thêm thời gian, có lẽ tôi còn nghĩ đến: Sau này hai đứa kết hôn liệu có mua nổi nhà, nuôi nổi con không, làm sao mà sống..

Bạn thấy đấy, đây chính là suy nghĩa của đám người lớn đáng ghét như chúng ta, đặt nặng vấn đề, thực dụng, soi mói, trải đời. Chúng ta thường đi thẳng đến kết cục theo thói quen.

Song tôi quên mất em chưa đầy hai mươi, đang ở tuổi chỉ cần tận hưởng tình yêu, có tình yêu thì uống nước cũng no bụng, tin chắc hoàng tử và công chúa sẽ sống hạnh phúc bên nhau, ngoài hạnh phúc ra chẳng cần gì nữa.

Tốt biết bao.

Những người lớn tuổi vật lộn giữa dòng đời như chúng ta đã xa rời tình yêu thuần túy quá lâu rồi, lâu đến nỗi chẳng nhớ nổi cảm giác tim đập thình thịch, hai má đỏ bừng thuở ban đầu nữa, chỉ thình thoảng về nông thôn hái rau bẻ quả, đăng ảnh lên WeChat viết vài dòng cảm khái, mỗi năm nghỉ phép đi chơi xa một lần, yoga, thư pháp, nghe kinh, phẩm trà, cố hoài cổ, vờ đơn thuần, ráng tĩnh tâm. Chúng ta có tư cách gì mà yêu cầu những người trẻ trung phơi phới như em phải quy hoạch cuộc đời thận trọng giống mình?

Năm mười lăm tuổi, mẹ tôi đi họp phụ huynh, nghe nói lớp bên cạnh có bạn yêu sớm, liền lập tức bóng gió răng đe tôi: "Mẹ bảo cho mà biết, đang đi học thì liệu mà học hành đàng hoàng, mới tí tuổi đầu, nghĩ ngợi lung tung làm gì?"

Ha ha, làm gì ư? Chúng ta từ nhỏ đã bị truyền thụ quá nhiều tư tưởng "có lợi", tất cả mọi việc đều phải "có lợi" mới làm. Đọc sách có lợi, đi chơi vô ích. Tiếng Anh có lợi, khiêu vũ vô ích. Đương độ hoa thắm lá xanh, lại suốt ngày bị bó buộc trong bộ đồng phục rộng thùng thình, trông già hơn tuổi. Giữa mùa hoa xuân tình chớm nở lại bị trông giữ nghiêm ngặt, chỉ sợ nhất thời "nhỡ ra" thì mất mặt.

Nhưng tình yêu vẫn đến, như xuân về hoa nở, chẳng ai ngăn nổi sức mạnh dời non lấp bể của nó.

Nhận được bức "thư tình" do một cậu bạn gửi, tim tôi đập thình thịch, đọc xong lập tức xé vụn ném vào toilet.

Một chiều tháng Ba, tôi xao lòng trước một chàng trai, chỉ nhớ hoàng hôn rọi qua khung cửa cũ nát, đậu xuống tóc cậu, ánh lên lờ mờ.

Tình chẳng hỏi từ đâu, vừa chớm liền sâu nặng.

Tất cả đề thi trắc nghiệm đều có đáp án cố định, tất cả các câu hỏi cũng có đáp án tiêu chuẩn.

Chỉ tình yêu là không.

Em họ cười tươi rói, "Chị à, anh ấy tốt với em lắm."

Tôi hiểu rõ, giờ em là công chúa đang trong tình yêu, không có ai thứ hai.

Họ cương quyết yêu nhau, sấm vang chớp giật, tâm đầu ý hợp.

Họ không sợ tương lai, góc biển chân trời, triền miên quấn quýt.

Cậu ấy nâng niu em trong tay, em khắc ghi cậu ấy trong mắt.

Họ chính là hoàng tử và công chúa của nhau.

Tình yêu chẳng phải nên như thế sao? Nụ hoa nhất định phải trải qua gió xuân mưa bụi, sôi nổi, nồng nghiệt phơi phới, rồi xòe ra nở.

Đó là giày thủy tinh của nàng Lọ Lem, là chìa khóa của thiên thần hoa, là chổi bay của Harry Potter, là lời nguyền của phù thủy trong lâu đài. Đó là tâm trạng nguyên sơ nhất của các chàng trai cô gái, trong những lời thủ thỉ tình tự như mây như lụa ấy, chẳng có nhà cửa, xe cộ, con cái, cả đất trời chỉ có mình người ấy mới khiến lòng ta rung động.

Chỉ cần chút hạnh phúc mê mẩn tâm hồn ấy mà thôi, đừng nói tới những lời đao to búa lớn tẻ ngắt làm gì.

Không cần nhìn thấy sự thật tàn nhẫn, hà khắc của thế giới người lớn, chỉ muốn yêu một lần trong những năm tháng tuổi hoa đẹp đẽ nhất.

Đó mới là hình thái chân thật nhất của tình yêu.

(Còn tiếp
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back