Bạn được Phúc Quỳnh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Chương 10


Bà lão không đáp lời, chỉ chăm chú tiếp thêm củi cho bếp lửa. Cậu cũng ngậm ngùi nhìn cốc nước trong tay, sau đó uống một ngụm lớn. Dòng nước thanh mát lạ thường chảy vào cuống họng, khiến cậu cảm thấy toàn thân như có thêm sức sống, vô cùng tỉnh táo.

"Người trong trấn đã bỏ đi gần hết, chỉ còn lại những người già vô dụng như mụ là chẳng đi đâu được, cho nên lại phiền con cháu ở lại chăm nom. Đây là lần đầu tiên mụ còn thấy có người quay lại đây để tìm người thân kia đấy. Cậu muốn tìm ai, nói ra biết đâu mụ lại giúp gì được. Mụ ở đây cả đời người cũng coi như là biết được gần hết những người còn lại trong trấn này. Ngày nào cũng có thêm người bỏ đi, lại chẳng có ai quay về, cho nên cũng không khó nhớ."

Phương Nguyên mừng rỡ trong lòng. Nếu đúng như những gì bà lão nói thì có lẽ việc tìm người của cậu cũng sẽ không mấy khó khăn. Cậu lấy trong túi quần ra mảnh giấy ố vàng ghi địa chỉ cần tìm, cũng may là đám cướp kia cho rằng mảnh giấy này là thứ không có giá trị cho nên mới vứt lại cho cậu, nếu không thì thực sự là cậu cũng chỉ biết khóc lóc kêu trời giữa vùng xa xôi hẻo lánh này.

"Cháu muốn tìm một người tên là Vu Kỳ, khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn đều ở đây, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa từng rời đi, địa chỉ ở.." Cậu vừa đọc địa chỉ vừa nhìn bà lão bằng ánh mắt mong chờ. Bà lão bỗng nhiên tối sầm mặt lại, trong đôi mắt mơ hồ lại có thêm một chút u ám, lẽ nào người mà cậu tìm có vấn đề gì hay sao.

"Người này là gì của cậu, tại sao lại muốn tìm?" Bà lão hỏi lại cậu, trong giọng nói có chút kìm nén khó che giấu. Phương Nguyên vội vàng thu tờ giấy lại, cau mày suy nghĩ hồi lâu. Thấy cậu có vẻ căng thẳng, bà lão mới thở dài, "Cũng chẳng có gì, chỉ là người này hơi khác với những người còn ở lại trong thị trấn. Nếu cậu chỉ nói ra tên thì chắc chắn là mụ cũng chẳng thể nào biết được, nhưng vì có địa chỉ nên mụ mới nhớ ra. Ở đây không ai gọi cậu ta là Vu Kỳ cả, mà đều gọi là thằng Kỳ điên. Cậu ta không có bạn bè, không có người thân, nhưng trong nhà lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Bởi vì cậu ta lúc nào cũng lẩm bẩm một mình cho nên mới bị mọi người coi là kẻ điên. Ôi dào, thực ra thì ở trong cái thị trấn này có ai là bình thường kia chứ, chẳng qua những người như cậu ta đều đã bỏ trấn đi tìm kế sinh nhai, chỉ có cậu ta là vẫn còn ở đây mà thôi. Cũng lâu lắm rồi không có ai tới đây tìm cậu ta cả. Cậu là gì của cậu ta?"

Phương Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì những gì bà lão nói đến thực sự cũng khá giống với người đó trong ký ức của cậu. Cậu mỉm cười nhìn bà lão, nói bằng giọng điệu hào hứng: "Đó là cậu ruột của cháu, là em trai duy nhất của mẹ cháu. Tính ra thì cháu cũng có một nửa dòng máu là của thị trấn này, cũng đã năm, sáu năm rồi cháu chưa gặp lại cậu ấy."

Thực tế thì cậu chưa bao giờ thực sự sinh sống ở thị trấn này. Năm xưa khi cậu ra đời thì bố mẹ cậu cũng đã định cư ở thành phố Đông Lâm. Mặc dù chẳng ai nói được rốt cuộc thì cuộc sống bon chen ở thành phố sung sướng hơn hay là ở lại thị trấn nghèo nàn này khổ hơn, tuy nhiên bố mẹ cậu thà phải bán sức lao động của mình ở thành phố để cậu có một tương lai tốt đẹp, còn hơn là để cậu lớn lên ở một nơi khỉ ho cò gáy như thị trấn này. Mẹ cậu cũng dặn dò cậu hết lần này đến lần khác là phải hướng về tương lai. Tương lai của cậu là thành phố Đông Lâm, chứ không phải là thị trấn Vu Quan. Cũng từ đó mà cậu chỉ biết đến người cậu Vu Kỳ của mình qua những bức hình trắng đen từ hồi còn nhỏ trong ngăn kéo của mẹ.

Lần duy nhất cậu gặp lại Vu Kỳ là khoảng chừng sáu năm về trước, khi mà cậu thi đậu đại học. Đó là lần đầu tiên và duy nhất cậu được nhìn thấy người cậu ruột của mình, và lần đó cũng làm cậu nhớ mãi. Câu đầu tiên mà cậu Vu Kỳ nói khi gặp cậu không phải là chúc mừng vì thi đậu đại học, mà là căn nhà này từng có người chết treo. Khi đó cả cậu và bạn bè của cậu được một phen hú vía. Chỉ có mẹ cậu là tối sầm mặt lại kéo Vu Kỳ vào trong phòng nói chuyện riêng một hồi, sau đó thì mọi chuyện mới trở lại bình thường. Theo như cậu để ý Vu Kỳ suốt buổi tiệc thì anh không tập trung vào ăn uống hay nói chuyện với mọi người, mà thường thích một mình đi từng góc phòng như đang nghiên cứu một điều gì đó. Vu Kỳ luôn ở trong một thế giới hoàn toàn khác biệt với mọi người.

Trước khi chia tay gia đình cậu để quay về thị trấn, Vu Kỳ đã nhét vào tay cậu một mảnh giấy và nói rằng sau này sẽ có khi cần dùng đến. Khi cậu mở ra xem thì đó là một mảnh giấy ghi địa chỉ, cũng chính là nơi mà cậu đang đứng đây. Sau gần sáu năm, thực sự cậu cũng đã phải dùng đến mảnh giấy đó.

Con trai của bà lão đưa cậu đến trước một cánh cổng sắt hoen gỉ, sau đó đã vội vàng quay đầu bỏ đi như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, vừa đi anh ta còn vừa nhìn ngang ngó dọc, sau đó thì cắm đầu chạy thẳng. Căn nhà năm tầng này có kiến trúc giống như một chung cư cũ nằm ở phía trong cùng xa xôi nhất của thị trấn. Dọc đường tới đây cậu cũng đã để ý, hai bên đường đều là những căn nhà gỗ nhỏ bé sát vách với nhau, phần lớn tất cả đều khá giống với căn nhà của bà lão đã cứu cậu. Thế nhưng khi đi đến cuối con đường thì kiến trúc của căn nhà năm tầng này lại có phần hoàn toàn khác biệt với những căn nhà gỗ mà cậu thấy trên đường.

Nếu như nói đây là căn nhà được xây từ gần nửa thế kỷ trước thì cũng có điều khó tin. Bởi vì kiến trúc này dường như chỉ xuất hiện ở trong thành phố tại thời điểm đó, còn ở một nơi được coi là xa xôi hẻo lánh thế này thì căn nhà này lại có chút chướng mắt vì không phù hợp với cảnh quan chung.

Phương Nguyên đưa tay đẩy cánh cổng sắt hoen gỉ. Cậu phải dùng thêm chút lực mới có thể đẩy được cánh cổng đó ra. Âm thanh ken két khiến cậu cảm thấy ù cả hai tai. Bởi vì chẳng có phương tiện liên lạc cũng chẳng có chuông cửa, cho nên cậu đành phải chủ động bước vào. Phía sau cánh cổng sắt là một chiếc cầu thang trát xi măng đã lỗ chỗ từng mảng, trên bờ tường xi măng cũng rụng ra từng tảng, chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.

Lên đến tầng hai thì cậu lại càng dám chắc nơi này là một chung cư cũ, vì thỉnh thoảng cứ có vài ánh mắt đen ngòm ló ra từ sau cánh cửa của những căn phòng ở hai bên hành lang nhìn về phía cậu khiến cho cậu cảm thấy bủn rủn tay chân. Mặc dù là ban ngày nhưng trong căn chung cư cũ này chẳng có lấy một chút ánh sáng lọt vào được, bầu không khí dậy lên mùi ẩm mốc và có chút lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với bên ngoài nóng bức.

"Cho hỏi Vu Kỳ ở phòng nào?"

Một người phụ nữ nghe thấy cậu đang hỏi mình vội vàng rụt cổ trốn vào phía sau cánh cửa gỗ, một lát sau mới thấy đôi mắt e dè đó ló ra ngoài. Cậu chỉ đành nhe răng ra gượng cười, nghĩ bụng nếu người ta không muốn nói thì cậu sẽ không hỏi nữa, tự mình lần mò vậy. Thế nhưng có lẽ sau khi nhận thấy cậu không phải là kẻ xấu, người phụ nữ mới giơ bàn tay nhem nhuốc của mình chỉ lên trần nhà, ý chỉ ở tầng trên.

Phương Nguyên gật gù cảm ơn rồi lại đi tiếp lên tầng bốn. Nếu như ở những căn chung cư thì tầng mười ba được coi là số xấu, phần lớn đều sẽ đổi thành 12A thì ở đây có vẻ như người ta lại không thích số bốn. Số bốn là số tử. Vì vậy mà tầng bốn gần như chẳng có hộ gia đình nào ở. Hoặc cũng có thể là trước đây từng có người ở, thế nhưng vì nhiều gia đình đã bỏ đi cho nên mới trở nên trống trơn như vậy. Phương Nguyên còn đang băn khoăn không biết có nên đi hết dãy hành lang tầng bốn hay là đi thẳng lên tầng năm. Bởi vì người phụ nữ kia chỉ thẳng lên trên, chứ không nói là tầng bốn hay tầng năm, mà tầng bốn này khiến cậu có cảm giác rùng rợn khó tả, cho nên thực sự không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào.

Thế nhưng cuối cùng thì cậu cũng cắn răng cố gắng đi cho hết dãy hành lang, vì biết đâu Vu Kỳ lại ở trong căn phòng cuối dãy thì sao. Dù gì cũng đã đến đây rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa kia chứ. Có trách thì chỉ dám trách người cậu ruột của cậu, cho địa chỉ cũng không rõ ràng, cậu nào biết là nơi này lại có tận năm tầng đâu kia chứ.

Căn phòng cuối dãy quả thực là có người ở. Cậu có thể nhận ra ánh sáng vàng vọt khi đi tới gần căn phòng đó. Tuy nhiên cánh cửa phòng lại mở toang khiến cậu e dè không dám nhìn vào. Nếu như trong các bộ phim kinh dị thì chỉ cần cậu ló đầu vào chắc chắn sẽ được đáp lại bằng một cái đầu đầy máu me hay là một đôi mắt trắng dã trợn trừng.
 
Chỉnh sửa cuối:

Chương 11


Quả thật, đúng là có một cái đầu đầy máu me đã xuất hiện trước mặt cậu. Phương Nguyên hét toáng lên rồi ngã ngửa ra sau. Nhận thấy cái đầu đó lại càng ghé sát về phía mình, thậm chí còn định cúi xuống nhìn cho rõ mặt cậu, thì cậu đã vội vàng lồm cồm bò dậy và chạy thẳng một mạch về phía bên kia dãy hành lang, không dám quay đầu nhìn lại.

Cậu vừa chạy vừa lăn xuống tầng ba thì phát hiện ra hai dãy phòng lúc này đều đã đóng kín cửa, có lẽ là bước chân của cậu cũng đã khiến bọn họ sợ chết khiếp cho nên mới đóng kín cửa không dám ló đầu ra như vậy. Cậu dựa lưng vào tường thở hồng hộc. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến cậu cảm thấy tay chân như muốn nhũn ra, nếu như cậu không nhanh chân chỉ e là đã bị ma quỷ bắt hồn đi rồi.

Phương Nguyên chỉ muốn lập tức rời khỏi căn nhà chết tiệt này, thế nhưng vẫn còn một tầng nữa cậu chưa đến tìm, nếu như Vu Kỳ thực sự ở trên tầng năm mà cậu đã bỏ đi thì chuyến đi này coi như công cốc. Dù sao bây giờ cậu cũng chẳng có gì để mất, có muốn quay về cũng chẳng có tiền quay về, cho nên Phương Nguyên đành phải lấy hết dũng khí chạy lên tầng năm. Khi quay lại dãy hành lang tầng bốn cậu nhắm mắt tự dặn lòng không được nhìn mà chạy thẳng lên tầng năm.

Tầng năm cũng chẳng khác gì những tầng khác, cũng chỉ còn một vài hộ gia đình chưa bỏ đi. Khi Phương Nguyên nhắc đến cái tên Vu Kỳ, người đàn ông đối diện đã tỏ ra khó chịu, sau đó lại chỉ tay xuống tầng dưới. Cậu há hốc mồm vì ngạc nhiên, tầng bốn rõ ràng là chẳng có người ở, chỉ có một căn phòng ma ám mà thôi.

"Tầng.. Tầng bốn ư?" Phương Nguyên ngập ngừng nuốt nước bọt. Người đàn ông lạnh lùng gật đầu, vừa định đóng cửa đuổi khách thì cậu lại đưa tay chặn cửa, cuống quýt hỏi: "Tôi vừa ở dưới đó lên đây, ở đó đâu có ai, chỉ có một căn phòng cuối dãy, nhưng mà.."

"Chính là căn phòng đó đấy. Đi đi! Có để yên cho người ta sống không."

Nói xong thì đã gạt tay cậu ra và đóng sầm cửa lại. Phương Nguyên ngơ ngác hồi lâu trước cửa mới rời đi. Cậu cắn răng nhìn vào dãy hành lang tầng bốn. Vào hay là không vào? Nếu như vào rồi lại gặp con ma đầu bê bết máu vừa nãy thì cậu phải làm gì. Cậu thầm tính toán trong đầu, nhưng cuối cùng lại chẳng tính toán ra được kế sách gì. Có lẽ ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách thôi. Nếu còn gặp nó thì cậu sẽ lại chạy.

Lần này thì cậu thận trọng hơn, vừa rón rén bước về phía đó vừa lên tiếng gọi lắp ba lắp bắp: "Cậu.. Cậu Vu Kỳ.. Vu Kỳ, cậu Kỳ.. Kỳ điên ơi.."

Phương Nguyên còn chưa định thần thì đã bị một thứ nước gì đó hất thẳng vào mặt, kèm theo đó là giọng nói tức tối: "Tên khốn này còn chưa thèm đi à. Đúng là âm hồn không tan.. Ủa.."

Vu Kỳ ngơ ngác nhìn con ma vừa bị mình hất một chậu máu chó vào mặt nhưng vẫn bình chân như vại không thèm bỏ chạy. Trong lòng anh thầm cảm thán, lẽ nào ma quỷ đã tiến hóa đến mức không sợ máu chó rồi sao. Anh suy nghĩ một lát trong đầu rồi định quay đi để tìm cách khác đuổi ma thì con ma ấy lúc này mới lên tiếng: "Cháu tìm Vu Kỳ."

"Tao biết là mày tìm Vu Kỳ, nhưng tao không có thời gian rảnh chơi với mày, mau quay về âm tào địa phủ đi."

Vu Kỳ vừa quay lưng lục lọi tìm đồ trong ngăn kéo, vừa xua tay đuổi con ma đang kiên trì đứng trước cửa. Mặc kệ anh không thèm quay đầu lại, con ma đã tự mình bước vào trong nhà, đứng sau lưng anh, nó lên tiếng: "Cháu là Phương Nguyên, cháu tìm cậu Vu Kỳ."

Nghe đến cái tên này, Vu Kỳ mới dừng tay. Anh đứng bật dậy, vừa quay đầu thì thiếu chút nữa đã đập mặt vào con ma tên Phương Nguyên. Anh chăm chú nhìn con ma hồi lâu, sau đó bỗng gào khóc đầy xúc động: "Phương Nguyên, là cháu đó ư? Sao cháu lại ra nông nỗi này. Cháu mới chỉ hai mươi mấy tuổi tại sao lại chết như vậy, lẽ nào là có điều oan khuất cho nên mới đến tìm cậu ư?"

Phương Nguyên ban đầu cũng bị Vu Kỳ khóc lóc làm cho phát hoảng thế nhưng sau khi nghe thấy Vu Kỳ nói như vậy, cậu mới nhận ra là Vu Kỳ tưởng cậu đã chết cho nên mới tìm đến đây. Cậu bất giác không nhịn được cười, nhưng vừa cười thì máu chó trong miệng lại phun ra, bắn cả vào mặt Vu Kỳ.

"Cậu à, cháu đã chết đâu, tự dưng cậu đổ cả chậu máu chó lên mặt cháu, cháu sắp chết vì tanh rồi đây."

Nghe thấy lời này Vu Kỳ mới nhận ra đúng là con ma này vẫn còn hơi thở, à không, thực ra thì là vốn dĩ là một người còn sống, cho nên mới không sợ máu chó. Xem ra ma quỷ thực sự chưa tiến hóa đến mức đó. Vu Kỳ lấy lại bình tĩnh mới đẩy cậu vào nhà tắm cho cậu tắm rửa, bản thân anh cũng cần phải rửa ráy mặt mũi chân tay một chút.

Hóa ra con ma vừa nãy mà Phương Nguyên nhìn thấy thực ra chính là Vu Kỳ. Lúc cậu tìm đến thì anh còn đang bận xua đuổi mấy vong hồn không chịu rời đi, chẳng may trượt chân ngã nên đổ cả chậu máu chó vào mặt mình, mấy vong hồn đó mới sợ hãi chạy ra cửa, anh vừa đi ra định đóng cửa lại thì đã nhìn thấy Phương Nguyên, cũng vì thế mà dọa cậu một phen khiếp vía.

Nếu như không phải là cậu chủ động xưng tên thì có lẽ cậu cũng sẽ chẳng thể nào nhận ra được người đàn ông này là Vu Kỳ. Bởi vì cũng chỉ năm, sáu năm không gặp mà anh đã như già đi cả mấy chục tuổi. Có lẽ phần nhiều là do bộ râu quai nón khiến cho anh giống như một ông thầy phù thủy già dặn, có khi cũng phải sáu bảy chục tuổi. Vu Kỳ nói là để râu như vậy cho mấy vong hồn lang thang sợ, cũng là để cho mấy cô ma nữ tránh xa anh ra. Câu chuyện có vẻ nực cười nhưng Phương Nguyên lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chỉ dám cười thầm trong lòng. Rốt cuộc là Vu Kỳ thực sự có khả năng nói chuyện với linh hồn hay là một kẻ điên thì cậu cũng không dám chắc, lần này đến cũng là đánh cược một phen.

"Cậu này, chẳng phải là cậu có khả năng nói chuyện với các linh hồn hay sao, vậy mà cháu là một con người còn sống sờ sờ cậu cũng chẳng phân biệt được, lẽ nào là nói chuyện nhiều với linh hồn, cho nên nhìn người thường cũng thành linh hồn hết rồi à?"

"Ai bảo mày đi cùng cô bạn gái xinh đẹp này, cho nên mới làm cậu tưởng là hai đứa chúng mày quyên sinh vì tình, rồi tìm đến đây kêu oan kêu khổ."

"Cháu làm gì đã có bạn gái.." Phương Nguyên bật cười giải thích, thế nhưng còn chưa nói hết câu nụ cười đã tắt ngấm. Nếu như là người khác nói ra câu này thì rõ ràng chỉ là một lời nói đùa, thế nhưng Vu Kỳ nói như vậy là vì ngay khi Phương Nguyên xuất hiện ở trước cửa nhà anh thì Vu Kỳ đã nhìn thấy sự hiện diện của cô gái này. Hơn nữa máu chó cũng không làm cô ta sợ, điều đó chứng tỏ là cô gái này chết còn chưa được bốn mươi chín ngày cho nên mới không sợ trời không sợ đất như vậy.

"Cậu.. Cậu nhìn thấy cái gì rồi?" Phương Nguyên lắp bắp hỏi lại.

"Cái gì cũng thấy rồi. Một cô gái xinh đẹp, chạc tuổi mày, theo mày từ nhà đến tận đây, bây giờ cũng đang ngồi bên cạnh mày đấy. Cậu còn tưởng là mày dẫn bạn gái đến đây ra mắt kìa."

Vu Kỳ bình thản đáp lại, cũng không quên nhe răng ra cười trêu chọc cô gái đó. Phương Nguyên lập tức quay người sang bên phải nhìn. Gương mặt cậu lúc này chỉ cách gương mặt cô gái chừng một centimet. Nhã An cũng bị hành động của cậu làm cho bất ngờ không kịp phản ứng, cô ngồi im như tượng gỗ nhìn đôi môi của cậu khẽ chạm vào môi mình. Chỉ có Vu Kỳ là bất đắc dĩ trở thành người chứng kiến cảnh tượng này, anh thậm chí còn giả vờ đưa tay che mắt.

Một lúc lâu sau, Phương Nguyên mới ngơ ngác quay lại nhìn anh, hỏi dồn: "Ở đâu? Cô ấy đang ở đâu? Cậu hỏi giúp cháu cô ấy tên gì có được không?"

Nhìn thấy cháu trai của mình càng lớn càng bạo gan, ngay cả con gái nhà người ta tên gì còn chưa biết mà đã dám hôn luôn rồi, Vu Kỳ chỉ đành thở dài ngao ngán. Anh còn chưa kịp hỏi thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Nhã An đứng trước mặt mình. Nếu như linh hồn cũng giống như con người thì có lẽ hai má của Nhã An lúc này đã đỏ bừng.

"Anh.. Anh thực sự có thể nhìn thấy tôi ư?" Cô rụt rè hỏi Vu Kỳ. Khi anh nói rằng nhìn thấy cô đang ngồi đó, cô đã thực sự rất ngạc nhiên, chỉ là sự ngạc nhiên đã bị nụ hôn bất ngờ của Phương Nguyên làm gián đoạn đôi chút mà thôi.

Từ sau khi nhìn thấy những dòng nhật ký của Phương Nguyên, cô thực sự đã tức giận đến mức muốn chạy đến nhà Phan Nhật Vy và bóp chết cô ta, thế nhưng sau đó bình tĩnh suy nghĩ lại thi cái chết có vẻ như còn quá nhẹ nhàng đối với hai kẻ xấu xa đó, cho nên cô mới quyết định tạm thời không ra tay, chỉ là đến dọa cho hai người bọn họ một đêm không ngủ mà thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:

Chương 12


Cô quay về trường thì thấy Phương Nguyên xin nghỉ phép, nghĩ đến những gì cậu đã viết, cô biết cậu muốn đi điều tra sự thật về cái chết của cô, cho nên cô cũng đi theo cậu suốt chặng đường. Cô tận mắt chứng kiến những kẻ xấu xa kia lừa hết hành lý và tiền bạc của cậu, thế nhưng lại không làm gì được, chỉ đành ngồi bên cạnh chờ cho đến khi cậu tỉnh lại. Thực ra thì việc cậu tìm được hướng đi đến thị trấn cũng là nhờ cô nhắc nhở cậu trong ý thức.

"Còn có thể nghe thấy cô nói chuyện nữa." Vu Kỳ bình thản đáp lại câu hỏi của cô, anh không để ý lắm đến vẻ bất ngờ lộ rõ trên gương mặt trắng trẻo có phần nhợt nhạt của cô, anh lạnh nhạt hỏi: "Cô tên gì? Có quan hệ gì với thằng cháu trai ngốc nghếch của tôi? Sao cô lại theo nó đến đây?"

Sau một hồi im lặng vì chưa dám tin vào chuyện này, cô mới ngập ngừng nói cho anh biết những thông tin cơ bản về chính mình để anh nói lại cho Phương Nguyên nghe. Cô thật sự không ngờ sau một thời gian dài tìm cách để giao lưu với cậu, cuối cùng chính cậu lại là người đưa cô đến đây, tặng cho cô một bất ngờ lớn đến thế này.

Vu Kỳ nói lại những gì mà Nhã An nói với anh cho Phương Nguyên nghe. Cậu thực sự vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. Cậu lao tới ôm chầm lấy anh khiến anh chỉ muốn đá bay cậu ra ngoài. Anh sống cô độc từ nhỏ, thực sự không hề quen với những tiếp xúc thân mật thế này. Trong thế giới tâm linh, anh bị coi là một thầy tu chứ không phải là thấy bắt ma. Những ma nữ muốn lại gần đều bị anh xua đuổi chứ đừng nói đến ma nam. Nếu không phải vì Phương Nguyên là cháu trai của anh, lại là lâu ngày gặp lại, thì chắc chắn anh sẽ không nể tình mà thực sự đá bay cậu.

Buổi tối hôm đó ba người, à không, là hai người một ma ngồi vừa ăn tối vừa nói chuyện. Vu Kỳ trở thành thông dịch viên bất đắc dĩ cho Phương Nguyên và Nhã An. Khỏi phải nói là Phương Nguyên đã vui mừng đến mức nào khi có thể được nói chuyện với Nhã An như thế này. Tuy nhiên khi cậu nhắc đến vụ tai nạn thì Nhã An lại im lặng. Cậu còn tưởng rằng Vu Kỳ thấy câu chuyện quá thê thảm cho nên mới không muốn nói cho cậu nghe, thế nhưng sự thật là Nhã An vẫn luôn im lặng.

Trời đã về khuya, Phương Nguyên cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cậu còn tưởng là bản thân sẽ vui mừng đến mức không ngủ được, thế nhưng vừa đặt lưng xuống thì cậu đã ngủ mê man, có lẽ là vì cả ngày mệt mỏi, cho nên cậu mới ngủ say đến vậy.

Vu Kỳ đặt một túi vải bên cạnh đầu giường của Phương Nguyên, sau khi đảm bảo là Phương Nguyên sẽ không bị những linh hồn lang thang quấy rầy, anh mới rời khỏi phòng ngủ. Anh nhìn thấy Nhã An lúc này đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm. Anh không tự nhận mình là người tinh tế, tuy nhiên cũng không quá khó để nhận ra sự phẫn nộ của cô khi anh hỏi đến nguyên nhân cái chết của mình.

Thường thi tất cả những linh hồn trong bốn mươi chín ngày đầu tiên đều sẽ không thể chấp nhận được sự thật là mình đã chết, đó cũng là giai đoạn mà những linh hồn non nớt này sẽ cảm thấy phẫn nộ và tức giận bởi vì cuộc đời còn biết bao dự định tương lai chưa thực hiện được. Nhất là đối với một cô gái trẻ trung và xinh đẹp như Nhã An, cô lại càng không thể chấp nhận sự thật phũ phàng này.

Anh cũng nhảy lên cửa sổ và ngồi vắt vẻo hai chân bên cạnh cô. Không chỉ có con người mới biết buồn, những linh hồn cũng cần được an ủi. Suy nghĩ là vậy, thế nhưng Vu Kỳ lại không biết phải an ủi thế nào. Trong suốt ba mươi năm làm bạn với các linh hồn anh dường như vẫn chẳng rút ra được kinh nghiệm gì trong việc an ủi người khác hay các linh hồn khác cả. Mỗi linh hồn đều có một cá tính riêng, một câu chuyện riêng, một nỗi niềm riêng, anh chỉ có thể lắng nghe những câu chuyện đó, san sẻ phần nào nỗi lòng với họ mà thôi.

Người khác gọi anh là thầy bắt ma, thầy phù thủy, thế nhưng anh lại không thích tên gọi này chút nào. Anh không thích đi bắt những con ma xấu xa, anh chỉ muốn giúp đỡ những linh hồn lạc lối để họ có thể rũ bỏ tất cả những băn khoăn, ngoan ngoãn sang thế giới bên kia để đầu thai hóa kiếp. Chính vì vậy mà mặc dù có một thân tuyệt kỹ nhưng anh lại không thể làm giàu được. Những thầy bắt ma khác trong thị trấn đều đã vào thành phố làm thầy phong thủy, thầy bắt ma, thậm chí là làm thầy bói âm duyên hay thầy cúng, thế nhưng anh vẫn ở lại đây trong căn nhà cũ này, làm bạn với những hồn ma lang thang không nơi chốn đi về.

"Khung cảnh này đáng sợ như địa ngục vậy." Nhã An nhìn cảnh vật trước mắt rồi cảm thán. Thị trấn này bỏ hoang đã lâu. Từ tầng bốn của căn nhà này nhìn ra phía ra là một cánh đồng hoang vu đổ nát. Dưới ánh trăng leo lắt cuối đông, những đốm sáng như ánh lửa ma trơi lại càng làm cho không gian trở nên quỷ dị. Đối với một cô gái từ nhỏ đến lớn sống ở thành phố, trong một gia tộc giàu có như cô thì khung cảnh này thực sự xấu xí và tăm tối như địa ngục.

"Cô còn chưa đến địa ngục, sao biết được địa ngục là một nơi như thế nào kia chứ." Vu Kỳ không nhìn cô, chỉ tựa đầu vào khung cửa sổ, lười biếng đáp lại.

"Đúng là tôi chưa đến địa ngục, thế nhưng tôi có thể tưởng tượng ra được nơi tôi sắp đến sẽ đáng sợ như thế nào. Anh thì sao? Sao anh biết địa ngục sẽ có khung cảnh như thế nào kia chứ?"

Vu Kỳ lần này mới quay lại chăm chú nhìn cô. Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô cũng quay sang. Anh chăm chú nhìn cô gái có đôi mắt long lanh, đôi môi chúm chím, gương mặt thanh tú đối diện mình. Nếu như còn sống, cô chắc chắn sẽ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, bởi vì ngay cả khi đã chết, sắc mặt có trắng bệnh yếu ớt cũng không thể nào che giấu đi được vẻ đẹp của cô.

"Cô sẽ không cần phải đến đó. Tới ngày thứ bốn mươi chín sau khi cô chết, cánh cổng ánh sáng sẽ một lần nữa lại mở ra. Chỉ cần từ giờ đến lúc đó cô đừng làm chuyện gì sai trái thì cô sẽ không cần phải lập tức tới địa ngục chịu nhục hình, hoặc ít nhất sẽ được gặp phán quan một cách bình thường để nghe luận công tội kiếp trước kiếp này."

Nghĩ đến cảnh một cô gái xinh đẹp như vậy phải xuống địa ngục, anh thực sự không nỡ lòng nào, cho nên mới quyết định gợi ý cho cô một con đường khác, "Địa ngục chỉ dành cho những kẻ khi sống làm chuyện bất lương, khi chết vẫn làm chuyện sai trái mà thôi."

Chuyện sai trái mà anh muốn nói ở đây là gì, nếu như cô muốn trả thù những kẻ bội bạc như Trần Thế Hưng hay Phan Nhật Vy, hoặc là những kẻ đã hại cuộc đời cô trên chiếc xe đó, liệu có bị coi là chuyện sai trái hay không?

"Tôi muốn nhắc nhở cha mẹ mình cẩn thận với những kẻ xấu xung quanh có bị coi là sai trái không?"

"Không. Cô có thể báo mộng cho họ."

"Tôi muốn trừng phạt những kẻ đã hãm hại tôi, đã phản bội tôi, có bị coi là sai trái hay không?" Nhã An vẫn tiếp tục truy vấn. Cô thực sự muốn biết, rốt cuộc thế nào mới là chuyện sai trái. Những gì mà cô đang muốn làm liệu có đúng hay không?

Vu Kỳ cau mày nhìn cô, ngập ngừng một lát anh mới lên tiếng: "Ai cũng có nhân quả của chính mình, những kẻ xấu cũng sẽ bị trừng trị. Nhưng đó không phải là nhiệm vụ của cô. Chuyện cô cần làm chỉ là từ biệt người thân, ngoan ngoãn chờ đến ngày thứ bốn mươi chín để có cơ hội siêu thoát đầu thai mà thôi."

Câu trả lời này rõ ràng không phải là những gì mà Nhã An muốn nghe. Cô nóng nảy nhảy bật dậy đứng lên mặt đất, hai tay lúc này đã nắm chặt vào nhau, cô nói như hét lên: "Nếu như tôi không bắt chúng phải trả giá thì làm sao tôi có thể siêu thoát. Chúng phản bội tôi, giết hại tôi, thậm chí còn âm mưu muốn lợi dụng cha mẹ tôi nữa. Anh nói xem, tôi làm sao có thể để yên cho chúng rồi siêu thoát kia chứ. Tôi chết không nhắm mắt!"

Những linh hồn sau khi chết sẽ nhìn thấy được rất nhiều sự thật mà khi còn sống không hề hay biết. Có những người sống cả cuộc đời trong sự dối lừa, đến khi chết mới nhận ra sự thật, vì vậy nên mới có chuyện những linh hồn không siêu thoát bởi vì không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc.

Nhã An còn quá trẻ để có thể hiểu được cái gọi là từ bỏ hận thù. Cuộc đời của cô ngay từ khi sinh ra đã vô cùng êm đềm, chính điều đó đã khiến cho cô luôn tin rằng thế giới này vô cùng tốt đẹp, vì vậy cho đến khi tận mắt chứng kiến vị hôn phu phản bội, còn bản thân lại bị hành hạ đến chết, cô mới hoàn toàn mất niềm tin vào thế giới này.

Vu Kỳ có thể hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng lại không đồng tình với những gì cô muốn làm. Cô không phải là linh hồn đầu tiên mà anh gặp có suy nghĩ như vậy. Nhiệm vụ của anh chính là giúp những người như cô từ bỏ chấp niệm, bước qua cánh cổng ánh sáng và đầu thai chuyển kiếp trước khi làm những chuyện sai trái không thể cứu vãn.
 
Chỉnh sửa cuối:

Chương 13




"Vậy thì cô muốn làm gì?" Vu Kỳ hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi cô. Nhã An cũng biết là bản thân đã quá kích động. Lần này Phương Nguyên đến đây rõ ràng là muốn tìm cho cô một người có thể giúp đỡ được cô, ít nhất là người đó có thể giao tiếp được với cô.

"Tôi muốn cảnh báo cha mẹ tôi cẩn thận với những kẻ xấu xung quanh. Anh có thể giúp tôi được không? Tôi sợ nếu chỉ báo mộng thì cha mẹ tôi sẽ tưởng chỉ là một giấc mơ, sẽ không để tâm đề phòng."

"Chuyện này nằm trong khả năng của tôi. Nhưng sau đó thì sao? Làm xong chuyện này cô sẽ đồng ý siêu thoát chứ?"

"Tôi còn muốn.." Nhã An ngập ngừng nhìn anh, cô biết là yêu cầu của mình có phần quá đáng, suy nghĩ một lát cô mới nói tiếp: "Tôi muốn điều tra sự thật cái chết của mình, tôi muốn biết kẻ đứng sau hãm hại tôi là ai. Anh yên tâm, mọi chứng cứ tôi sẽ giao cho cảnh sát, sẽ không trực tiếp làm chuyện gì sai trái, chỉ là tìm chứng cứ thôi, được chứ?"

Vu Kỳ thực sự chỉ muốn nói với cô, anh là thầy bắt ma, không phải là điều tra viên, thế nhưng anh biết cho dù anh từ chối cô thì Phương Nguyên cũng sẽ tìm cách thuyết phục anh giúp đỡ. Dù sao cậu cũng là đứa cháu trai duy nhất của anh, là cốt nhục duy nhất của chị gái anh, cho nên anh mới do dự không quyết.

"Tôi cần phải suy nghĩ thêm về chuyện này. Cô nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong anh cũng quay về phòng mình. Cô là linh hồn, không cần phải nghỉ ngơi, tuy nhiên cô cũng ngoan ngoãn ngồi ở ghế sô pha. Bây giờ anh và Phương Nguyên là niềm hy vọng duy nhất của cô. Cô thực sự chỉ mong trời nhanh sáng để nghe được câu trả lời của anh. Cô thực sự hy vọng anh sẽ đồng ý giúp đỡ. Nếu như anh từ chối, có lẽ cô sẽ phải dùng cách tiêu cực nhất để giải quyết chuyện này, cho dù có phải từ bỏ cơ hội siêu thoát của chính mình.

Vu Kỳ ngồi trong phòng, trên tay là cuốn sổ đã cũ. Thực ra là anh cũng không ngủ được. Anh đang trằn trọc suy nghĩ xem nên khuyên giải cô thế nào. Đương nhiên là anh muốn cô từ bỏ ý định báo thù, còn chuyện nói cho bố mẹ cô nghe một vài chuyện thì anh hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở giúp cô được.

"Đừng nhìn nữa, cũng chẳng chuyên tâm đọc được đâu." Bên cạnh anh từ từ xuất hiện một bóng trắng. Nhận ra giọng nói quen thuộc của linh hồn đó nên anh cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên. Linh hồn người đàn ông có phần hơi xấu xí đó ngồi xuống bên cạnh anh, cầm lấy cuốn sổ trên tay anh gập lại và đặt xuống bàn, trên bìa cuốn sổ là bốn chữ "Nhật ký bắt ma".

"Sửu, cậu nói xem tôi nên nói gì với cô gái đó."

Người bị gọi là Sửu kia lập tức cau mày. Gương mặt chằng chịt vết sẹo lại càng thêm phần dữ tợn, tuy nhiên đôi mắt thì lại trong veo khác thường. Anh ta tức giận đánh mạnh vào vai Vu Kỳ, tuy nhiên anh ta cũng biết là chẳng làm đau được anh, "Tôi đã bảo là đừng gọi tôi là Sửu, tôi có tên đàng hoàng nhé, là Dương Văn Luân. Dương Văn Luân, nghe rõ chưa hả?"

Vu Kỳ bật cười vì sự giận dỗi trẻ con của người bạn này. Luân là người đã ở bên anh suốt hai mươi mấy năm qua. Luân cũng giống như anh, nếu như anh là một kẻ lang thang thì Luân cũng là một linh hồn lang thang. Trước đây anh muốn khuyên anh ta hóa kiếp đầu thai, thế nhưng Luân lại vì anh mà từ bỏ cơ hội đầu thai của chính mình, chấp nhận muôn đời muôn kiếp làm một hồn ma lang thang để đồng hành cùng anh. Nếu sau này anh chết đi, có lẽ hai người sẽ trở thành một đôi bạn linh hồn lang thang.

Bởi vì gương mặt Luân bị tai nạn đến biến dạng, cho nên mới trở nên xấu xí. Vu Kỳ nói rằng gương mặt của anh ta giống con trâu, cho nên mới gọi là Sửu. Đương nhiên là Luân không thể nào chấp nhận được cái tên này. Hai người nhiều lần tranh cãi cũng chỉ vì cách xưng hô này, tuy nhiên chưa lần nào là cãi vã thực sự.

"Được rồi.. Được rồi! Dương Văn Luân, đồng chí Luân, cậu nói xem tôi phải làm gì?" Vu Kỳ cuối cùng cũng đành phải nhượng bộ. Luân vì thế mà cũng buông tha cho anh.

"Có quỷ mới biết cậu nên làm gì. Chẳng phải là cậu luôn cứng rắn quyết đoán hay sao. Lần này tại sao lại phân vân như vậy. Hay là vì thấy người ta xinh đẹp cho nên nửa muốn giúp để được ở gần người đẹp, nửa lại không muốn người đẹp bị trừng phạt cho nên mới muốn khuyên người đẹp từ bỏ."

"Cậu không những xấu xí mà còn bị mù nữa hả!" Luân trợn trừng mắt vì bị Vu Kỳ quát thẳng vào mặt, hồi lâu sau anh mới hạ giọng vì sợ làm Phương Nguyên tỉnh giấc: "Chỉ có thằng mù mới không nhìn ra là thẳng cháu trai của tôi thích cô gái ấy thôi. Đồ ngốc!"

"Vậy thì cậu còn băn khoăn cái gì kia chứ?" Luân ngơ ngác hỏi lại. Đến cuối cùng anh thực sự vẫn không biết là Vu Kỳ đang băn khoăn chuyện gì.

Nhận thấy không thể nói chuyện tiếp với người bạn này được, Vu Kỳ chỉ đành xua tay cho qua chuyện. Chính vì biết Phương Nguyên dành tình cảm cho Nhã An, nên anh mới cảm thấy băn khoăn do dự. Nếu như giúp cô thì chắc chắn Phương Nguyên sẽ rất vui. Thế nhưng làm vậy thì vừa khiến cô có nguy cơ bị phát hiện, lại khiến Phương Nguyên rơi vào vòng nguy hiểm, suy cho cùng cũng chẳng ai biết được sự thật đằng sau những chuyện mà bọn họ sắp phải đối mặt là gì. Còn nếu không giúp cô thì chắc chắn là cả cô và Phương Nguyên sẽ rất thất vọng. Anh có thể giúp cả trăm vạn linh hồn siêu thoát, nhưng lại chẳng thể nào giúp được người thương của cháu trai. Chuyện này quả là một sự đả kích rất lớn.

Vu Kỳ trằn trọc cả đêm, cuối cùng thì trời cũng sáng. Câu trả lời mà Nhã An nhận được, chính là anh sẽ giúp cô, thế nhưng điều kiện là anh chỉ giúp cô thu thập chứng cứ và thuyết phục cha mẹ cô báo án, những chuyện còn lại cả anh và cô tuyệt đối không được nhúng tay vào. Sau tất cả anh vẫn muốn là cô có thể giữ được cơ hội cuối cùng để đầu thai vào ngày thứ bốn mươi chín.

Nhã An nhanh chóng đồng ý với quyết định của anh, Phương Nguyên cũng thay cô cảm ơn anh rối rít, thế nhưng cậu lại chỉ nhận được một lời cảnh cáo từ Vu Kỳ là cậu tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện này. Chưa kể là cậu đang có một công việc ở trường đại học, cho dù cậu chỉ là một kẻ vô công rồi nghề thì anh cũng không cho phép cậu mạo hiểm. Suy cho cùng thì chị gái của anh cũng chỉ có một người con trai duy nhất này mà thôi.

Ngay ngày hôm đó, hai người hai ma đã nhanh chóng rời khỏi thị trấn Vu Quan và quay về thành phố. Trước khi rời đi, Nhã An và Lâm cũng không quên thay Phương Nguyên dạy cho đám người ở quán trọ một bài học nhớ đời đến mức tè ra quần, bỏ quán chạy tán loạn kêu gào thảm thiết.

Những người thấy sang bắt quàng làm họ trước nay không hiếm, Đinh Lập Quốc cũng thường xuyên phải giải quyết những kẻ như vậy, cho nên hôm nay khi Vu Kỳ nói rằng quen biết với Nhã An lúc sinh thời, ông ngay lập tức cũng liệt anh vào danh sách những kẻ muốn bắt quàng làm họ như vậy.

Mặc dù trước khi rời khỏi thị trấn Vu Quan để tới thành phố, anh cũng đã đặc biệt cạo sạch bộ râu quai nón có phần hoang dã của mình, gương mặt lúc này cũng sạch sẽ và ngũ quan cũng được coi là cân đối. Thế nhưng đối với một đại gia tộc như nhà họ Đinh thì như vậy là chưa đủ để anh có thể dung hòa được với thế giới của họ.

Tù khi anh đến đây tuy bề ngoài cả Đinh Lập Quốc và Võ Lệ Giai đều tỏ ra chú ý lắng nghe, thế nhưng trong lòng ông đã thầm tính toán xem nên đuổi cổ kẻ lạ mặt này đi thế nào để không ảnh hưởng đến thanh danh của gia đình mình là ỷ giàu hiếp nghèo.

"Cậu nói là cậu có quen con gái tôi, không biết là quen từ khi nào? Ở đâu? Thân thế của cậu cụ thể là thế nào? Có bằng chứng gì không?"

Vu Kỳ hiểu rõ hàm ý trong câu hỏi của Đinh Lập Quốc nhưng không vội trả lời, anh nhìn sang Nhã An lúc này đang đứng bên cạnh mẹ cô, đôi mắt rưng rưng. Hôm nay anh đến đây là để làm người thông dịch cho cô, chỉ cần cô lên tiếng thì anh cũng có thể nói cho cha mẹ cô nghe.

"Tôi quen Nhã An cách đây hai ngày. Hôm nay đến đây là vì cô ấy có điều muốn nói với hai vị."

"Hai ngày?" Võ Lệ Giai hoảng hốt hỏi lại. Ai cũng biết là Nhã An mới qua đời chưa được một tuần. Vậy mà anh lại nói là quen cô hai ngày. Đinh Lập Quốc bật cười vì cảm thấy chuyện này thật phi lý, ông cho rằng anh không những là muốn đến bắt quàng làm họ, thậm chí còn là một kẻ đầu óc không được bình thường. Ông định gọi người tiễn anh ra khỏi nhà thì Võ Lệ Giai lại ngăn cản ông.
 

Chương 14


Tối hôm qua bà nằm mơ thấy cô về. Cô nói rằng bà hãy cẩn thận với tên Hưng. Bà cũng đã kể chuyện này với ông nhưng ông lại cảm thấy là do bà quá nhớ thương con gái cho nên mới nằm mơ thấy cô như vậy. Hưng hiện tại đã được ông dành cho một vị trí trong tập đoàn. Trong công việc hắn thể hiện cũng không tệ chút nào. Ông còn đang cảm thấy cảm tạ trời đất vì có lẽ biết ông mất đi một cô con gái cho nên mới tặng lại cho ông một cậu con rể như vậy, ông còn có ý định giữ hắn ta lại bên mình, cũng coi như là an ủi linh hồn cô nơi chín suối. Lúc sinh thời cô hết lòng yêu thương hắn ta, nhưng ông lại hoài nghi và không mấy ủng hộ, bây giờ cô mất rồi, ông giữ hắn ta lại cũng coi như là vì cô.

Võ Lệ Giai đứng dậy, tiến về phía anh vài bước, chăm chú nhìn gương mặt anh. Có lẽ bà cũng cảm thấy tuy cách ăn mặc của anh có hơi cổ quái, thế nhưng không có vẻ gì là một kẻ lừa đảo, cho nên mới muốn cho anh thêm một cơ hội, bà hỏi: "Cậu có bằng chứng gì chứng minh là cậu quen biết con gái tôi không? Nếu cậu đưa ra được bằng chứng, vợ chồng tôi sẽ tin cậu một lần."

Vu Kỳ lại nhìn Nhã An. Bằng chứng mà bà muốn nghe chắc chắn là chỉ có cô mới biết được mà thôi. Anh mới quen cô hai ngày, đương nhiên là chẳng thể biết được giữa cô và cha mẹ cô có bí mật gì mà người khác không biết.

"Đằng sau vai Nhã An có một vết sẹo, là do năm xưa ngã từ trên cây xuống tạo thành. Bà đặt tên cho cô ấy là Nhã An vì mong muốn cô ấy lớn lên sẽ là một cô gái khuê các thanh nhã, tương lai sẽ có một cuộc đời bình an."

"Hừ!" Đinh Lập Quốc hừ lạnh, nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thiện chí, ông đáp lại không mấy thiện cảm: "Cái tên của con gái tôi có ý nghĩa gì, người có học thức vừa nghe đã biết."

"Vết sẹo của cô ấy ở nơi không quá dễ thấy. Nhã An lại là người kín đáo sẽ không có chuyện để cho một người đàn ông như tôi dễ dàng nhìn thấy. Cho dù có nhìn thấy thì cũng chẳng biết được nguyên nhân thực sự. Sở dĩ tôi có thể biết những chuyện này, là vì cô ấy đang ở ngay bên cạnh các vị, đồng thời nói cho tôi biết."

"Cái gì? Con gái tôi đang ở đây ư? Ở đâu, chỗ nào? Mau chỉ cho tôi." Trái với sự bình tĩnh của chồng, bà Giai lại vô cùng kích động. Bà vừa đứng lên vừa đi đi lại lại trong phòng khách, miệng không ngừng hỏi Vu Kỳ rốt cuộc là con gái bà đang đứng ở đâu.

Ông Quốc thấy bà như vậy cũng tức giận đứng bật dậy, gọi người giúp việc tới đỡ bà về phòng nghỉ. Suốt một tuần qua bà gần như đã trở lại bình thường rồi, ông còn tưởng là bà đã có thể tạm gác lại nỗi nhớ con để trở về cuộc sống bình thường. Vậy mà không ngờ hôm nay chỉ vì lời nói của một kẻ không rõ từ đâu mò đến, lại khiến bà bị kích động như vậy. Sau khi bà được người giúp việc đưa về phòng, ông mới quay ra chỉ thẳng vào mặt Vu Kỳ, quát lớn: "Tôi nói cho cậu biết, mặc kệ là cậu có âm mưu gì. Hôm nay mời cậu về cho, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bà nhà tôi nữa. Con gái tôi đã qua đời, mong cậu hãy để cho linh hồn của nó được yên nghỉ. Người đâu, tiễn khách!"

Mấy vệ sĩ áo đen lập tức ập vào kéo Vu Kỳ ra ngoài. Anh bất lực nhìn ông Quốc đang quay lưng lại phía mình. Ông cầm bức ảnh Nhã An đã để trên bàn lên ngắm nhìn hồi lâu. Thực ra ông cũng giống như bà, vô cùng thương nhớ Nhã An, chỉ là gia đình này còn cần có người trụ cột, cho nên ông không thể nào suy sụp mà thôi.

Vu Kỳ nhìn thấy biểu cảm đó của ông, trong lòng cũng chợt nhận ra, cho dù ông có tỏ ra cứng rắn, thì vẫn không che giấu được tình cảm của một người cha. Vu Kỳ vùng vẫy thoát khỏi cánh tay rắn chắc của tên vệ sĩ, nhìn về phía ông hét lớn: "Nhã An chết không nhắm mắt! Nếu như ông không chịu báo án, điều tra ra kẻ đã hãm hại cô ấy thì linh hồn cô ấy cũng chẳng thể siêu thoát. Trần Thế Hưng không phải là người tốt, ông phải vô cùng thận trọng, nếu không.."

Lời còn chưa nói hết, Vu Kỳ đã bị ném ra ngoài cổng. Anh chán nản nhìn cánh cổng sắt vững chãi đóng sầm lại trước mặt mình, lồm cồm đứng dậy phủi bụi trên quần áo. Vừa quay đầu thì đã nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng. Cánh cổng vừa rồi còn lạnh lùng đóng lại trước mặt anh lúc này lại mở rộng ra, chào đón chiếc xe hơi đi thẳng vào bên trong sân. Thông qua cửa kính xe, anh nhìn thấy bên trong ghế lái là một chàng trai chạc ba mươi tuổi, mặc vest lịch sự, người ngồi bên cạnh hắn lại là một chàng trai khác có vẻ trẻ hơn hắn vài tuổi.

"Người ngồi ghế lái chính là Trần Thế Hưng." Giọng nói của Nhã An vang lên bên tai anh, anh cũng quay lại nhìn cô một cái. Vừa rồi cô chạy theo mẹ cô về phòng, có lẽ còn không được chứng kiến cảnh anh bị xua đuổi như một tên lừa đảo bị phát hiện.

"Người ngồi bên cạnh hắn là ai?" Anh hỏi lại cô.

"Đinh Lập Thiên, con trai của chú hai tôi. Xem ra bọn họ thực sự coi hắn là người một nhà rồi." Nhã An tỏ ra chua xót. Cô thực sự không hiểu tại sao cha cô lại không chịu tin những gì Vu Kỳ nói. Ngay cả khi cô đã mang vết sẹo của mình ra nói với anh, ông cũng hoàn toàn không chút suy chuyển, vừa nãy ngồi trong phòng mẹ cô, cô mới được nghe sự thật.

Hóa ra ông cho rằng anh là một người tình nào đó của cô, cho nên mới được nghe cô kể về vết sẹo đó. Sau khi cô chết anh tìm đến đây là vì muốn kiếm chác chút ít từ gia tộc giàu có của ông. Nhã An thực sự cảm thấy thất vọng, không ngờ trong mắt cha cô, cô lại là một đứa con gái chơi bời trác táng có người tình khắp nơi hay sao chứ. Cô không thể ngờ những gì cô nói hôm nay lại khiến ông càng thêm thông cảm và tin tưởng tên Hưng hơn. Bởi vì ông cho rằng dù cô một người tình như Vu Kỳ thì hắn vẫn một lòng chung thủy với cô cho đến lúc chết.

"Có cách nào lấy được bằng chứng tên Hưng ngoại tình không? Tôi có thể ra vào nhà hai kẻ đó mà không bị phát giác, nhưng lại chẳng thể nào quay phim hay chụp ảnh gì được."

Nhã An lên tiếng hỏi anh khi hai người lang thang trên đường quay về nhà trọ của Phương Nguyên. Lần đầu ra tay đã không mấy hiệu quả khiến cô cảm thấy rất bế tắc. Chỉ cần cho cha mẹ cô thấy bản chất thật sự của hắn thì chẳng cần đến cô cảnh báo, cha mẹ cô cũng sẽ có cách xử lý hắn. Cô phải nhân lúc cha mẹ mình còn chưa đặt niềm tin vào hắn quá nhiều, chưa cho hắn quá nhiều quyền lợi trong tập đoàn, nếu không sau này cho dù có phát hiện ra thì cũng đã quá muộn để xử lý.

"Nếu như hắn thực sự đến nhà nhân tình thì chắc là sẽ có máy quay quay được. Tuy nhiên theo như cháu biết thì các máy quay trong chung cư thường cũng chỉ lưu giữ video trong một tháng mà thôi. Cũng có nghĩa là nếu như một tháng gần đây hắn không gặp nhân tình thì gần như là không có bằng chứng."

Phương Nguyên vừa tra cứu thông tin vừa nói với Vu Kỳ. Nhã An ngồi bên cạnh cũng nghe thấy được, tuy nhiên lúc này cô đang nghĩ một chuyện khác. Nếu như máy quay an ninh thông thường chỉ có thể lưu giữ video trong một tháng, vậy thì điều cần làm trước mắt không phải là tìm bằng chứng ngoại tình của Trần Thế Hưng, mà là tìm bằng chứng về những kẻ đã hãm hại cô trên chiếc xe đó. Nếu như để quá lâu chỉ e là không còn video lưu giữ, mà thời hạn bốn mươi chín ngày của cô cũng chỉ còn lại hơn bốn mươi ngày mà thôi.

Vậy là thay vì đến chung cư của Nhật Vy tìm bằng chứng, Phương Nguyên và Vu Kỳ lại cùng cô đến trung tâm giám sát giao thông nơi cô gặp nạn để tìm bằng chứng. Cô thực sự muốn biết rốt cuộc cái chết của cô chỉ là một tai nạn hay thực sự có kẻ đứng sau chỉ thị. Nếu như là có kẻ đứng sau, liệu kẻ đó có phải là Trần Thế Hưng và Phan Nhật Vy hay không?

"Tôi vào trong đánh lạc hướng các nhân viên trực trong phòng máy, Phương Nguyên ở bên ngoài cảnh giới, cô tự mình vào đó xem là được rồi. Thực ra cô đột nhập vào đó cũng chẳng ai phát giác. Chỉ là tôi sợ khi cô điều khiển hệ thống sẽ bị làm bọn họ tưởng là hệ thống có trục trặc rồi nhúng tay vào xử lý làm gián đoạn mà thôi." Vu Kỳ chủ động phân công nhiệm vụ cho hai người còn lại. Tuy nhiên vừa nói ra đã vấp phải sự phản đối.
 

Chương 15


"Tôi đâu có biết cách điều khiển phòng máy như thế nào, làm sao tôi có thể tìm được video hôm đó kia chứ, hơn nữa tôi còn chẳng thể nào chạm được vào bảng điều khiển." Nhã An ấm ức lên tiếng, cô là giảng viên khoa tâm lý, chứ đâu phải là nhân viên kỹ thuật máy tính, lại thêm cho dù cô có am hiểu về máy tính cũng chẳng thể nào chạm vào được mà thao tác.

"Đúng vậy! Hay là cậu ở ngoài cảnh giới, để cháu vào phòng máy cùng Nhã An, sau khi đánh lạc hướng các nhân viên rời khỏi đó, cháu sẽ giúp cô ấy thao tác."

Cốc!

Vu Kỳ không nhẹ tay chút nào gõ mạnh vào trán Phương Nguyên, sau đó kéo tay mọi người chụm đầu lại thì thầm giải thích: "Thứ nhất, nếu như cậu hay mày vào phòng máy thì nguy cơ bị phát hiện cũng sẽ cao hơn, bởi vì đánh lạc hướng bọn họ cũng không được bao lâu, chỉ e là còn chưa tìm ra được video thì đã bị phát hiện. Thứ hai, cho dù có tìm được video thì lúc trốn chạy nguy cơ bị tóm lại cũng cao hơn nữa. Thứ ba, Nhã An, hóa ra là cô vẫn chưa phát hiện ra khả năng điều khiển các thiết bị điện tử của mình à? Nếu cô vào đó cho dù bọn họ có quay lại, phát hiện ra hệ thống bị xâm nhập cũng chẳng thể nào tìm được hung thủ."

"Tôi đúng là có thể gây ảnh hưởng đến các thiết bị điện, thế nhưng tôi đâu có biết điều khiển chúng như thế nào đâu kia chứ?" Nhã An lại một lần nữa cảm thấy đi vào bế tắc. Từ khi nhận ra sự phẫn nộ của mình có thể làm cháy bóng đèn, cháy tivi, cô cũng chỉ biết là mình có khả năng làm ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của chúng mà thôi, chứ cô đâu có biết thao tác một cách bài bản như thế nào kia chứ.

Vu Kỳ lại phải ra tay dạy dỗ lại cô một vài bí quyết để có thể khống chế được suy nghĩ của mình, và dùng suy nghĩ đó để điều khiển các thiết bị điện. Hóa ra không phải là sự phẫn nộ, mà chính là sóng điện mà cô tạo ra có thể điều khiển được các thiết bị đó. Nhã An giống như là được bước vào một lớp học về cách làm một linh hồn có trình độ văn hóa vậy.

Sau khi Nhã An và Vu Kỳ bắt đầu hành động, Phương Nguyên nhận nhiệm vụ cảnh giới lúc này vẫn đang đứng nguyên tại chỗ và thẫn thờ suy nghĩ, sau đó mỉm cười lẩm bẩm trong miệng: "Hóa ra buổi tối hôm đó bóng đèn chập chờn đúng là vì cô ấy đang ở đó."

Đến bây giờ cậu mới nhận ra sự thật này, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh cậu mấy ngày qua vậy mà cậu hoàn toàn không hề hay biết. Cậu thực sự cảm thấy hận bản thân mình không có được khả năng như Vu Kỳ, không thể nào nói chuyện hay giúp đỡ được gì cho cô. Phải nhờ đến Vu Kỳ cốc mạnh vào đầu cậu mới tỉnh táo lại được, tập trung vào công việc cảnh giới.

Sau khi đi vào bên trong cổng, nhiệm vụ đánh lạc hướng hai nhân viên trực ban được giao cho Luân. Dù sao thì công việc cũng chỉ là tạo ra một số tiếng động lạ ở bên ngoài hành lang, để cho hai nhân viên kia phải ra ngoài kiểm tra mà thôi. Thế nhưng nếu chỉ một vị trí có tiếng động bất thường thì chưa đủ, bởi vì như vậy cũng chỉ một người cần ra ngoài kiểm tra. Vậy nên sau khi làm nhiễu camera để Kỳ chạy vào bên trong tòa nhà thì Luân một bên, Kỳ một bên cùng phối hợp làm náo loạn cả trung tâm giám sát. Sau khi thành công dụ được hai nhân viên ra khỏi phòng máy, Nhã An mới bắt đầu công việc của mình.

Ban đầu cô còn sợ bản thân sẽ không làm được, thế nhưng hóa ra mọi chuyện lại đơn giản hơn những gì cô nghĩ. Cô chỉ làm đúng như những gì Vu Kỳ chỉ dạy, rồi ngẩn ngơ nhìn máy tính tự thao tác, quả đúng là bị ma ám.

Theo như kế hoạch cô chỉ có khoảng năm phút để tìm ra được video lưu trong hệ thống camera giám sát của đoạn đường nơi cô gặp nạn vào khoảng mười hai giờ đêm ngày hôm đó. Năm phút trôi qua, Vu Kỳ cũng đúng như kế hoạch chạy khỏi tòa nhà coi như hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ chờ cô xuất hiện là hai người họ có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Thế nhưng đã hơn mười phút trôi qua mà vẫn không thấy Nhã An trở ra, Phương Nguyên còn định tự mình lao vào tìm cô, thế nhưng đã nhanh chóng bị Vu Kỳ ngăn lại. Dù sao thì Nhã An chắc chắn cũng sẽ không bị phát hiện, nếu hai người họ xông vào tìm thì mới thực sự là bị bại lộ. Cuối cùng Phương Nguyên chỉ đành kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, cùng Vu Kỳ quay trở về phòng trọ và chờ Nhã An trở lại. Thế nhưng cả đêm hôm đó, cô đã không xuất hiện.

Nhã An lần theo trí nhớ đi dọc đường cao tốc trong đêm. Theo như những gì cô thấy trong video thì đây chính là nơi mà cô gặp nạn. Đêm đó cô một mình lái xe trên con đường vắng, trong lòng hân hoan vui mừng vì muốn dành cho Trần Thế Hưng một niềm vui bất ngờ. Cũng chính vì thế mà cô từ chối lời đề nghị ở lại thêm một đêm của nhóm sinh viên, ngay lập tức quay về sau khi kết thúc khóa học.

Khi đi đến đoạn đường có ngã rẽ, cô phát hiện ra một người ngất xỉu giữa đường. Mặc dù trước đó cũng có từng nghe tin tức và biết đến một số thủ đoạn giả vờ gặp nạn để cướp xe ô tô của kẻ xấu, thế nhưng khi bản thân mình thực sự gặp phải thì cô lại do dự. Bởi vì cô sợ nếu như cô cứ thế lướt qua, biết đâu người đó lại thực sự gặp nạn thì sao. Trong lòng cô đã chần chừ suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định xuống xe xem thử.

Tất cả những bất hạnh cũng bắt đầu từ giây phút đó!

Cô vừa mở cửa xuống xe thì đám cướp gồm bốn năm tên đã từ bụi rậm bên đường lao ra khống chế cô và lục lọi đồ đạc trong xe. Gã đàn ông đang nằm trên đường cũng ngồi bật dậy. Lẽ ra mọi chuyện chỉ dừng lại ở việc cướp của, nếu như không phải vì cô cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, thì vai áo cũng chẳng bị chúng xé rách. Đối diện với một cô gái xinh đẹp đến nhường này, lại thêm bờ vai trắng nõn lộ ra sau khi chiếc áo sơ mi bị xe rách, những tên cướp cuối cùng đã chẳng thể nào kiềm chế được thú tính.

Mặc cho cô gào thét cầu xin, chúng vẫn kéo cô xuống bụi rậm bên đường làm trò dơ bẩn. Máy quay an ninh không ghi lại được những khoảnh khắc tăm tối đó trong cuộc đời cô, thế nhưng khi đứng ở đây, cô dường như có thể nghe thấy được rõ ràng tiếng gào khóc của mình khi đó, những chuyện đã xảy ra bây giờ lại giống như một bộ phim quay chậm hiện ra trước mắt. Cô đau đớn cắn chặt môi, hai bàn tay nắm chặt tới mức đỏ ửng lên, từng dòng nước mắt đã tuôn trào ướt đẫm hai bên má.

"Đại ca, người đó nói muốn cho cô ta một bài học nhớ đời thôi, em nghĩ là chúng ta xử lý nhanh gọn đi, em sợ.."

Tên đại ca tức tối tung chân đá một cước về phía tên vừa lên tiếng, quát lớn: "Bên đó cũng chỉ bảo muốn cho cô ta một bài học nhớ đời, còn xử lý như thế nào là chuyện của chúng ta, cho anh em vui vẻ một chút cũng có vấn đề gì kia chứ. Mày sợ thì biến ra ngoài kia cảnh giới đi."

"Không ngờ cô em này vẫn còn là gái tơ, hôm nay chúng ta coi như có số hưởng rồi."

Những câu nói của mấy tên cướp khi đó lại một lần nữa vang lên bên tai cô. Có lẽ chúng không thể ngờ là cô gái mà chúng coi như chỉ vui vẻ một chút, sau cùng thực sự lại bỏ mạng. Chúng chẳng cần phải ra tay thêm, vứt luôn cô lại bên đường rồi phóng xe đi mất. Đêm nay cô quay lại đây cũng chỉ là muốn thử một chút vận may, bởi vì cô cho rằng nơi này là địa điểm hành nghề quen thuộc của chúng. Cô cũng không cần phải chờ đợi quá lâu, một lát sau đã nghe thấy tiếng rì rầm ở bụi rậm phía sau.

"Đại ca, chúng ta đổi địa điểm khác được không? Từ ngày chuyện đó xảy ra, em cứ thấy chỗ này rợn rợn thế nào ấy, hơn nữa cũng mấy ngày rồi không kiếm ăn được gì, hay là.." Giọng nói này cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, chính là kẻ đã từng xin đại ca của chúng tha cho cô.

"Đồ nhát chết này, mày nghĩ là trên đời có nhiều đứa ngu như con bé hôm ấy à. Mấy ngày không có thu hoạch cũng là chuyện bình thường thôi. Đêm nay tao có dự cảm là sẽ kiếm được một con mồi ngon, mày cứ ngoan ngoãn ngồi đấy đi."

Nói xong tên đại ca ra hiệu cho một đàn em chạy lên trên đường, vẫn là chiêu trò giả ngất giữa đường quen thuộc, chỉ là bọn chúng không biết đêm nay lại có thêm một khán giả là cô mà thôi. Gương mặt của tên đại ca đó, giọng nói ghê tởm đó của hắn cho dù có tan thành tro bụi cô cũng không thể nào quên.
 

Chương 16


Không lâu sau một chiếc xe hơi lại từ xa chạy đến. Nhã An chợt nhớ lại những gì mà bản thân cô đã băn khoăn khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô tin chắc là người ngồi trong xe lúc này cũng có suy nghĩ giống như cô. Chiếc xe dừng lại phía trước kẻ đang nằm trên đường, nhưng cánh cửa xe thì vẫn không mở ra. Nhã An nhanh chóng ngồi vào ghế sau chiếc xe đó, ghé sát vào tai người đàn ông đang ngồi trong ghế lái: "Nhìn sang bên trái!"

Người đàn ông đó giống như nghe thấy lời nhắc nhở, anh ta nhìn sang bên trái đường, phía sau bụi rậm đen ngòm quả thực là có một chút động tĩnh. Nhã An lại tiếp tục thì thầm vào tai anh ta: "Đi ngay!" Anh ta chợt như bừng tỉnh nhanh chóng ngăn người vợ ngồi bên ghế phụ lúc này đang định mở cửa xe ra, sau đó ấn mạnh ga và chạy thẳng.

Nhìn thấy con mồi đã đến miệng rồi còn chạy mất, gã đàn ông đang nằm trên đường bực tức đứng dậy dậm chân vài cái rồi mới chạy về báo cáo lại đại ca. Tên nhát cáy nhất nhóm cướp cứ nhìn chăm chăm về vị trí đó trên đường cái, hắn giống như là có cảm giác một đôi mắt đang trừng trừng nhìn về phía hắn. Hắn lại một lần nữa khuyên đại ca quay về, thế nhưng chỉ nhận lại vài câu chửi. Nhóm cướp vẫn tiếp tục chờ thêm, thế nhưng lần nào những con mồi tưởng chừng như sắp sập bẫy đều nhanh chóng rú ga chạy mất. Cố gắng thêm cả tiếng đồng hồ cũng chẳng có thu hoạch gì, cuối cùng cả bọn cũng đành quay về sào huyệt. Có lẽ tên đại ca cũng sẽ suy nghĩ lại về chuyện thay đổi địa điểm hành nghề, nơi đó giống như là có dớp vậy.

Sào huyệt của chúng là một căn nhà cũ phía sau một nhà máy bỏ hoang. Ánh đèn vàng nhờ nhợ lại càng làm cho căn nhà xập xệ lộn xộn này trở nên u ám. Tên đại ca sau khi quay về đã gọi đám đàn em lôi rượu ra uống, chỉ có tên nhát cáy kia là bị phạt đứng ở bên ngoài canh gác mà thôi.

Nhã An đi vào bên trong sào huyệt của chúng, cô cẩn thận quan sát những chiếc bóng đèn và đường dây điện nối ra bên ngoài cột điện cao thế, đây là chiêu trò ăn cắp điện mà những nhóm cướp thường dùng. Chỉ cần chập điện thì cả căn nhà xập xệ này sẽ cháy thành tro. Cô sẽ dùng cách này để kết liễu bọn chúng. Tuy nhiên còn chưa kịp ra tay thì tiếng lạch cạch và tiếng người kêu khóc bên trong chiếc rương gỗ ở góc phòng đã thu hút sự chú ý của cô. Có vẻ như là tiếng khóc của một người phụ nữ.

Tên đại ca lúc này đã hơi có men say, nghe thấy tiếng gào khóc mới tức tối gọi tên nhát cáy bên ngoài vào xem thử. Hắn vừa mon men bước vào mở khóa chiếc rương ra, thì một cô gái bên trong đã bật dậy dùng sức đập vào mũi hắn khiến hắn loạng choạng ngã ngửa ra sau. Cô gái muốn nhân cơ hội này chạy trốn khỏi đó, thế nhưng còn chưa chạy được vài bước thì đôi chân đã ngã khụy. Một tên khác lao tới túm tóc cô giật ngược ra sau rồi cho cô hai cái bạt tai, cô gái đau đớn ngất đi, nhanh chóng bị hắn buộc lại dây trói tay chân rồi quăng vào trong rương gỗ.

Tên nhát cáy lúc này mới lồm cồm bò dậy từ dưới đất, vừa xuýt xoa chỗ đau vừa chửi thầm: "Con ranh này không ngờ vẫn còn khỏe thế, gãy mũi tao rồi."

"Thằng vô dụng, có mỗi một con đàn bà cũng không xử lý nổi, tao nuôi mày mới là tốn cơm đấy."

Cả đám cùng cười ha hả trêu chọc tên nhát cáy, hắn đành vừa ôm chiếc mũi rướm máu vừa quay lại vị trí cũ cảnh giới. Đám cướp bên trong lại tiếp tục uống rượu và rì rầm nói chuyện. Nhã An lúc này mới biết cô gái kia bị chúng bắt cóc để tống tiền, chỉ chờ người nhà mang tiền đến chuộc. Thế nhưng nhìn vào cơ thể bầm tím của cô gái, cô biết là những ngày qua cô ấy đã phải chịu đựng những tủi nhục gì. Cô muốn thiêu chết hết tất cả bọn chúng, thế nhưng có người ở đây, làm sao cô có thể ra tay. Dù sao cô gái kia cũng chỉ là một người vô tội.

Nhã An còn đang suy nghĩ không biết phải làm cách nào để cứu cô gái, thì một trong số những tên cướp lại lên tiếng: "Đại ca, hôm nay có rượu ngon uống lại làm anh em ngứa ngáy tay chân, hay là.."

Nhận thấy ánh mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm về phía chiếc rương, tên đại ca cũng bật cười ha hả, thậm chí còn không quên dặn dò hắn đừng dùng sức quá, còn phải giữ mạng cho cô gái để lấy tiền chuộc nữa. Tên đàn em hí hửng gật đầu lia lịa rồi loạng choạng bước về phía chiếc rương. Những tên còn lại vừa tiếp tục uống rượu vừa gào rú cổ vũ hắn.

Nhã An cảm thấy thực sự buồn nôn, cô chỉ muốn lao vào bóp chết lũ khốn này, cô gái kia dù sao cũng đã bị chúng chà đạp không chỉ một lần, cho dù có trốn thoát được khỏi đây thì có lẽ cũng chẳng thể nào quay về cuộc sống bình thường được nữa, cô muốn mặc kệ những gì đã diễn ra trước mắt, vẫn tiếp tục tìm cách làm chập điện để thiêu sống bọn chúng, thế nhưng khi nghe thấy những tiếng gào thét kêu cứu của cô gái, cô lại không đành lòng. Cô quyết định thay đổi kế hoạch, trước mắt cô phải cứu cô gái kia khỏi hoàn cảnh nguy khốn đã.

Tên đàn em đang hùng hổ xé quần xé áo thì ánh đèn trên đầu đột nhiên lập lòe rồi nổ bụp một cái khiến hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, trong lúc sơ ý lại bị cô gái nằm dưới thân dùng sức cắn mạnh một cái vào cổ trái, dường như tất cả sức lực của cô đã dồn hết vào cú cắn vừa rồi. Hắn kêu la oai oái lùi về sau cầu cứu. Nhìn thấy người anh em của mình một tay ôm cổ, máu tươi tuôn trào, những tên còn lại vội vàng lao đến cứu. Lúc này những chiếc đèn còn lại cũng tắt phụt.

Cô gái đang nằm dài thở hổn hển, mùi máu tanh tưởi bên khóe miệng khiến cô rộn rạo muốn nôn, nhưng trong đầu lúc này lại chợt vang lên hai tiếng: "Chạy mau!". Cô bừng tỉnh, lấy hết sức bình sinh đứng dậy, chạy bán sống bán chết về hướng duy nhất có ánh sáng. Vừa chạy ra đến cửa thì lại lao thẳng vào tên nhát cáy đứng bên ngoài canh gác đang chạy vào xem có chuyện gì. Sau cú va chạm cả hai cùng ngã lăn ra đất. Hắn phát hiện ra là cô định bỏ trốn, lại nhớ tới chiếc mũi vẫn còn đau nhức của mình, vừa định lao tới bắt cô lại thì cô gái lúc này mới quỳ mọp xuống đất cầu xin.

"Tôi xin anh hãy tha cho tôi. Tôi biết anh cũng là vì bất đắc dĩ mới theo bọn chúng. Lần này anh tha cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp."

Tên nhát cáy đứng thất thần nhìn cô gái đang quỳ dưới chân mình. Hắn còn chưa kịp trả lời thì mấy tên cướp bên trong cũng đã phát hiện ra cô bỏ trốn, bọn chúng cũng nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Cô gái không chờ đợi hắn trả lời nữa, trực tiếp đứng lên tiếp tục chạy. Nhã An cảm thấy vô cùng bất ngờ vì tên nhát cáy lúc này lại không đuổi theo cô gái đó. Nhìn thấy đồng bọn từ trong nhà chạy ra, hắn cũng ngã vật ra giả vờ kêu la đau đớn. Khi đồng bọn hỏi cô gái chạy về phía nào, hắn không ngần ngại chỉ tay về hướng ngược lại, sau đó tiếp tục lăn lộn trên đất như bị chọc tiết.

Nhã An không để ý đến cô gái đó nữa, cô chỉ có thể giúp cô ấy đến mức này mà thôi, còn những chuyện sau đó thế nào, chỉ đành xem số mệnh của cô ấy. Cô bước vào bên trong căn nhà. Tên đại ca và những tên cướp còn lại đang vây quanh tên cướp xấu số. Bọn chúng không ngờ là chỉ một vết cắn vào cổ lại trúng động mạch cảnh, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn người anh em của mình hai mắt lồi ra hằn tia máu, ở bên mép thỉnh thoảng lại ọc ra dòng máu đỏ tươi, cuối cùng mất máu mà chết.

"Bắt được nó chưa?" Tên đại ca gằn giọng hỏi hai tên cướp vừa chạy đuổi theo cô gái giờ đã quay về. Hai tên đó chỉ lắc đầu, lập tức tên đại ca tức giận đập mạnh xuống bàn: "Khốn kiếp! Đi tìm nó về đây, nó dám phản kháng thì cứ việc giết chết. Ông mày không cần mấy đồng bạc lẻ của nhà nó nữa, lại dám giết hại người anh em của tao."

Hai tên cướp nghe lệnh tiếp tục đi tìm cô gái, nhưng còn chưa kịp ra đến cửa thì một tiếng nổ long trời lở đất đã vang lên, sau đó là một đám cháy hừng hực như một con mãnh thú khổng lồ nuốt chửng cả căn nhà cũ. Hai tên cướp vừa đi ra đến cửa đã bị hất văng ngược vào trong.

Sáng hôm sau báo đài đưa tin một vụ nổ lớn đã xảy ra ở khu nhà máy cũ ở ngoại ô thành phố Đông Lâm, nguyên nhân được xác định là do chập điện dẫn tới nổ kho dầu. Nơi này vốn dĩ đã tạm thời bị đóng cửa cho nên chẳng ai nghĩ sẽ có thiệt hại về người. Tuy nhiên đến khi kiểm tra hiện trường thì phát hiện ra năm thi thể đã cháy đen và hai người bị thương nặng. Một người vì đứng ở bên ngoài căn nhà, cho nên khi vụ nổ diễn ra thì hắn chỉ bị bắn ra ngoài chứ không phải chết thảm như những người bên trong. Nạn nhân còn lại là một phụ nữ được tìm thấy trong một ống cống bên ngoài cổng nhà máy.
 

Chương 17


Sau khi điều tra vụ việc, nạn nhân là nam đã khai báo toàn bộ sự thật về nhóm cướp đã hoành hành ở khu vực này suốt bao nhiêu năm qua, để lại nỗi sợ hãi trong lòng những người dân thường xuyên đi qua khu vực đường cao tốc đó. Cô gái là nạn nhân của vụ bắt cóc cũng được trở về với gia đình. Nhìn thấy những hình ảnh đó trên tivi, Võ Lệ Giai thực sự cảm thấy đau đớn trong lòng. Con gái của người khác sau khi gặp nạn thì có thể trở về với gia đình, chỉ có Nhã An xấu số của bà là một đi không trở lại.

Sáng sớm hôm sau, Nhã An quay về nhà mình. Cô muốn được ở bên cạnh mẹ mình ngay lúc này. Cô tưởng rằng sau khi báo thù những kẻ táng tận lương tâm kia thì trong lòng cô sẽ cảm thấy được an ủi phần nào. Thế nhưng mọi chuyện lại không như cô nghĩ. Trong lòng cô lại có một cảm giác giống như mình mới chính là kẻ sát nhân. Chỉ trong một đêm cô đã giết chết năm người. Cô cảm thấy đôi tay mình lúc này như đang nhuốm đầy máu tươi. Cô thực sự cảm thấy lạc lõng, có lẽ chỉ có mẹ cô mới có thể mang lại cho cô được một chút an ủi trong lòng.

Khi cô về nhà mới nhận ra trong nhà hôm nay có chuyện bất thường. Đinh Lập Quốc và Võ Lệ Giai ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, Đinh Lập Tài ngồi ở phía đối diện bực tức nhìn Trần Nhuệ đang quỳ gối dưới sàn nhà, khóc lóc cầu xin. Mặc dù ông không muốn nhìn thấy vợ mình quỵ lụy nhưng lại cũng chẳng có cách nào khác nên chỉ đành ngồi đó nghiến răng nhẫn nhịn.

"Anh cả, chị dâu.. Em cầu xin hai người hãy cứu lấy Lập Thiên. Thằng bé là người thế nào hai anh chị hiểu rõ mà, sao nó có thể làm chuyện ngu ngốc thế được kia chứ, hơn nữa.. Hơn nữa con bé kia chắc chắn cũng chẳng phải hạng tử tế gì, chắc chắn là nó rắp tâm hãm hại thằng bé thôi.."

Đinh Lập Quốc thở dài: "Thím hai bình tĩnh lại đi! Cảnh sát cũng đã nói là khi bị bắt trong người nó có chất kích thích. Hơn nữa khi mọi chuyện xảy ra cũng chỉ có nó ở hiện trường. Tôi còn đang muốn hỏi hai chú thím chuyện này nữa đấy. Thằng Thiên bắt đầu dính vào mấy thứ đó từ khi nào, chú thím làm cha mẹ mà tại sao lại không biết?"

Bà Giai vội vàng đưa tay giữ lấy cánh tay ông Quốc, bà sợ rằng nếu ông cũng tức giận thì e rằng bầu không khí sẽ trở nên căng thẳng hơn. Ai ngờ ông vừa nói đến đó, ông Tài đã tức giận đập bàn đứng dậy, gương mặt đỏ bừng, "Anh nói vậy là có ý gì? Nó không phải là cháu trai của anh hay sao? Lẽ nào anh định thấy chết không cứu. Mặc kệ là thằng Thiên và cô gái đó có quan hệ gì, mặc kệ cô ta tại sao lại chết, nếu anh chị không muốn cứu cháu trai của anh chị thì để mặc nó chết đi. Nhưng tôi nhắc cho anh nhớ, thằng Thiên cho dù nó chỉ là cháu trai của anh thì nó cũng là cháu đích tôn của nhà họ Đinh. Hay là anh chị mất một đứa con gái rồi cho nên cũng muốn giương mắt nhìn vợ chồng tôi mất đi đứa con trai này.."

Bốp!

Ông Tài nói chưa hết câu đã lĩnh trọn một cái bạt tai của ông Quốc. Hai người phụ nữ hoảng hốt chứng kiến cảnh tượng này cũng không biết phải can ngăn thế nào. Nhã An đứng bên chứng kiến lại càng không hiểu. Rốt cuộc thì thằng Thiên đã gây ra chuyện gì mà vợ chồng chú hai lại phải đến tận nhà cầu xin cha mẹ cô giúp đỡ. Bà Nhuệ và ông Tài đi khỏi, Nhã An cũng đi theo hai người họ để tìm hiểu chuyện này.

Đêm hôm đó, Phương Nguyên và Vu Kỳ đều thức trắng ngồi ở trong phòng chờ Nhã An trở lại. Sáng hôm nay sau khi đài báo đăng tin về vụ nổ khiến năm người chết, hai người cuối cùng cũng hiểu được tại sao Nhã An lại cả đêm qua không về. Luân cũng ngồi vắt vẻo trên cửa sổ ngẩn ngơ ngắm nhìn thành phố dần dần chìm vào bóng đêm.

Đến khi Vu Kỳ nói rằng Nhã An đã xuất hiện, Phương Nguyên vội vàng một tay ngăn Vu Kỳ lại, rồi chạy tới bên cạnh cô. Có lẽ đối với cậu chỉ cần cô quay về là đủ. Thế nhưng lúc cậu chạy tới trước cửa phòng rồi đứng lẩm bẩm một mình như tự kỷ thì cô đã đi vào tận giữa phòng rồi.

"Tại sao cô lại làm thế? Cô có biết là làm như vậy thì cô sẽ tự đánh mất cơ hội siêu thoát của mình hay không?" Mặc dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng Vu Kỳ cuối cùng vẫn không nhịn được mà gắt lên. Phương Nguyên lúc này mới ngơ ngác quay lại phía sau, hóa ra nãy giờ cậu chỉ đang lẩm bẩm với cánh cửa mà thôi.

"Tôi đã làm gì sai chứ? Bọn chúng đáng chết!" Nhã An cũng tức giận gào lên. Ánh đèn trong phòng cũng vì thế mà tắt phụt. Tuy không nhìn thấy cô nhưng Phương Nguyên cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của cô lúc này. Cậu vội vàng chạy tới muốn ngăn cản Vu Kỳ tiếp tục nói ra những lời làm cô tổn thương, thế nhưng Vu Kỳ không có ý định nghe lời khuyên của cậu.

"Cho dù cô ta có quyến rũ bạn trai cô, cắm lên đầu cô cái sừng thì cô ta cũng sẽ có quả báo của riêng mình. Cho dù cô có tức giận cũng không đến mức ra tay giết người như vậy chứ. Lẽ nào cô tưởng rằng chỉ có cái chết mới là sự trừng phạt duy nhất hay sao?"

"Phan Nhật Vy?" Nhã An sững người. Bởi vì cô nhận ra cô và Vu Kỳ đang nói không cùng một chủ đề. Ngồi trên xe của Đinh Lập Tài và Trần Nhuệ, Nhã An biết được tin mấy ngày trước đã xảy ra một vụ án mạng trong khu chung cư phía Tây thành phố. Hiện trường vụ án là phòng 2010, chính là phòng của Phan Nhật Vy. Tuy nhiên điều cô không thể ngờ kẻ tình nghi trong vụ án này không phải là người tình của cô ta, cũng chính là vị hôn phu của cô, mà lại là em họ của cô – Đinh Lập Thiên.

Máy quay giám sát ở hành lang chung cư phát hiện ra trước đó một đêm Đinh Lập Thiên và Phan Nhật Vy ôm nhau đi về phòng 2010, sáng hôm sau thì Phan Nhật Vy chết, còn Đinh Lập Thiên là người duy nhất có mặt tại hiện trường, không hề phát hiện ra sự tồn tại của kẻ thứ ba nào khác. Vì vậy cảnh sát kết luận Đinh Lập Thiên và Phan Nhật Vy có quan hệ yêu đương, vì mâu thuẫn xảy ra cho nên Đinh Lập Thiên mới ra tay giết bạn gái.

Vu Kỳ sau khi nghe tin này thì suy nghĩ đầu tiên của anh chính là chuyện này do Nhã An gây ra. Bởi vì cô hết lần này đến lần khác nói rằng muốn báo thù. Chỉ là anh không thể ngờ cô lại ra tay nhanh đến như vậy. Chỉ trong một đêm cô đã giết cả năm tên cướp và kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của mình. Trong một khoảnh khắc anh đã tự hỏi bản thân mình có phải là anh đã sai khi đồng ý cùng cô quay về điều tra mọi chuyện hay không?

"Phan Nhật Vy.. Không phải là do cô giết?" Vu Kỳ thận trọng hỏi lại cô. Vào lúc nhìn thẳng vào mắt cô, anh đã nhận ra một tia thất vọng trong đôi mắt đó. Vu Kỳ bất giác giật mình. Hóa ra anh cũng nghi ngờ cô, cũng cho rằng cô chỉ là một oan hồn bị thù hận làm cho mờ mắt. Cô thực sự muốn cắn răng gật đầu nhận tất cả mọi tội lỗi về mình. Có lẽ sau đó anh sẽ cảm thấy hối hận vì đã giúp đỡ cô, rồi sẽ quay về thị trấn Vu Quan của anh. Chỉ có như thế thì anh mới có thể thoát khỏi những chuyện đáng sợ này.

Cô chưa trả lời anh, Phương Nguyên đã từ phía sau chạy tới, "Cậu.. Cậu nổi nóng như vậy làm gì kia chứ? Cho dù Phan Nhật Vy có thực sự là cô ấy giết thì cũng có gì sai. Rõ ràng là cô ta đã làm chuyện có lỗi với cô Nhã An trước mà?"

Vu Kỳ bật cười chua chát, anh không để ý đến Phương Nguyên mà nhìn thẳng vào Nhã An, gằn giọng: "Nói cho tôi biết, sau khi giết người cô có cảm giác gì?"

Đôi mắt anh nhìn xoáy vào tâm trí cô. Dường như anh có thể nhìn thấu được tâm can cô. Cho dù cái chết của Phan Nhật Vy có không liên quan đến cô đi chăng nữa, nhưng năm người trong đám cướp thực sự là do cô giết. Những điều cô cảm thấy lo lắng, tâm trạng trống rỗng của cô chẳng thể nào che giấu được anh. Cho dù cô chỉ là một linh hồn đi chăng nữa, nhưng nỗi ám ảnh bản thân đã thực sự giết người cũng khiến cô cảm thấy run rẩy.

Thấy cô không có ý định trả lời, anh mới nói tiếp: "Tôi đến đây là vì muốn giúp cô tìm bằng chứng để những kẻ có lỗi phải đền tội. Thế nhưng bây giờ xem ra cô đã có lựa chọn của riêng mình, tôi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa." Anh quay sang gọi Luân vẫn đang ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, "Sửu, đi thôi!"
 

Chương 18


Phương Nguyên lúc này mới hoảng hốt. Cậu không nghe được những gì cô nói, nhưng chỉ nghe những lời Vu Kỳ vừa nói thì cậu cũng phần nào cảm nhận được Vu Kỳ đang thực sự tức giận. Mặc dù trong lòng cậu vẫn cảm thấy cho dù Nhã An ra tay có hơi lạnh lùng nhưng cô cũng chẳng có gì sai. Những kẻ kia rõ ràng là đáng chết. Thế nhưng phần vì Vu Kỳ dù sao cũng là cậu ruột của cậu, phần vì nếu Vu Kỳ đi rồi thì cậu sẽ chẳng có cách nào nói chuyện với Nhã An được, cho nên vội vàng chạy tới ngăn Vu Kỳ lại.

"Cậu.. Cậu đi đâu thế? Cậu đã hứa là sẽ giúp Nhã An mà."

"Cô ấy không cần đến sự giúp đỡ của cậu nữa, mày cũng vậy. Những gì chúng ta có thể làm, có thể nói cũng đã làm, đã nói hết rồi." Vu Kỳ vỗ vai Phương Nguyên, cẩn thận dặn dò: "Nguyên này, có những chuyện không phải chúng ta muốn giúp là có thể giúp được. Mày cố gắng sống tốt, cậu quay về thị trấn thôi. Thành phố này không phù hợp với người như cậu."

Nói xong không chờ Phương Nguyên nói gì thêm, Vu Kỳ đã nhanh chóng rời khỏi căn phòng tăm tối. Luân cũng nhanh chóng đi cùng anh. Phương Nguyên nhìn bóng đèn trong phòng lúc này mới sáng trở lại, anh ngơ ngác nhìn ngó quanh căn phòng trống vắng, thì thầm: "Cô Nhã An, cô vẫn còn ở đây đúng không? Em chỉ muốn cô biết là, cho dù cô có làm gì thì em cũng sẽ luôn ủng hộ cô.."

Nhã An mím chặt môi nhìn về phía cánh cửa đã đóng sầm lại, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Phan Nhật Vy không phải do tôi giết. Bởi vì cô ta không xứng đáng được chết một cách nhẹ nhàng như vậy.."

Phương Nguyên trằn trọc cả đêm không ngủ được, Nhã An cũng ngồi bên cạnh giường nhìn cậu không chớp mắt. Lòng cô đã quyết, đêm nay cô sẽ rời khỏi đây và không bao giờ quay lại làm phiền cậu nữa. Vu Kỳ nói đúng, chính bản thân cô đã lựa chọn con đường nợ máu trả máu. Cô chỉ là một linh hồn, có thể cô sẽ đánh đổi cơ hội siêu thoát đầu thai để báo thù, thế nhưng Phương Nguyên chỉ là một người bình thường mà thôi, cậu không nên vì cô mà bị kéo vào những chuyện này.

Sau khi rời khỏi đây, điều đầu tiên mà cô làm sẽ là điều tra nguyên nhân cái chết của Phan Nhật Vy. Có lẽ cô cũng có lợi thế hơn cảnh sát ở chỗ cô có thể tìm đến nạn nhân đã chết để điều tra mọi chuyện. Tuy nhiên nghĩ đến chuyện gặp mặt Phan Nhật Vy cũng khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm. Cô thực sự không muốn nhìn thấy cô ta một chút nào, thế nhưng nếu không gặp cô ta một lần thì cô cũng không còn cách nào khác hay hơn để điều tra mọi chuyện. Việc Đinh Lập Thiên xuất hiện trong phòng của Phan Nhật Vy đã khiến cô không thể nào lý giải được.

Chờ cho Phương Nguyên chìm sâu vào giấc ngủ, Nhã An mới lặng lẽ rời khỏi đó. Khi lang thang trên đường, cô cứ có cảm giác có ai đang đã đi phía sau lưng mình. Trong bóng đêm như có một đôi mắt sáng quắc đang dõi theo cô. Lẽ nào linh hồn cũng sau khi giết người cũng sẽ cảm thấy chột dạ hay sao. Nhiều lần cô bất ngờ quay lại phía sau nhìn, thế nhưng trước mặt cô chỉ là một màn đêm đen kịt.

Cô vội vàng bước nhanh hơn, khi đi qua một con hẻm nhỏ, một bàn tay đã túm lấy cổ tay cô và kéo cô vào bên trong con hẻm, một vật gì đó giống như là mảnh giấy dán lên trán cô, sau đó là một âm thanh thì thầm vang lên bên tai cô: "Đừng lên tiếng!"

Cô im lặng quay sang nhìn, người vừa kéo cô hóa ra không phải là người. Làm gì có người nào có thể chạm được vào linh hồn kia chứ, chỉ có thể là một linh hồn khác mà thôi. Luân đưa tay lên miệng ra hiệu cho cô im lặng. Cô mới phát hiện là trên trán anh cũng có một mảnh giấy. Thực ra đó không phải là mảnh giấy thông thường, mà là một lá bùa màu vàng, bên trên là những kí tự trông giống như những hình thù kỳ lạ uốn lượn màu đỏ.

Luân ló đầu ra bên ngoài nhìn, Nhã An cũng nhìn theo anh. Cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bên ngoài con đường mà cô đi vừa nãy, từ phía sau cô có thể nhận ra người đang đứng ở đó là Vu Kỳ. Không lâu sau, từ trong bóng tối trước mặt anh xuất hiện hai bóng người cao lớn, trông không giống chiều cao của một con người. Một người mặc bộ quần áo màu đen, một người mặc bộ quần áo màu trắng. Gương mặt của hai người đều trắng bệch nhợt nhạt. Người mặc áo đen biểu cảm dữ tợn, người mặc áo trắng biểu cảm lạnh lùng. Nhã An suýt chút nữa thì đã hét lên thành tiếng, may mà cô còn kịp đưa tay bịt miệng lại.

"Vu Kỳ, lâu rồi không gặp!" Người mặc áo trắng bình thản lên tiếng, đôi môi chỉ khẽ mấp máy, toàn thân vẫn không nhúc nhích.

Vu Kỳ cũng mỉm cười không chút sợ hãi, đây chẳng phải là lần đầu tiên anh gặp hai người họ: "Chào hai ngài, lâu rồi không gặp."

Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện chỉ với một mục đích duy nhất là dẫn độ linh hồn người chết về âm tào địa phủ. Đối với những người chết bất đắc kỳ tử khi chưa hết dương khí như Nhã An thì có lẽ bọn họ sẽ chẳng vội vàng xuất hiện. Nếu như không phải vì những chuyện mà cô đã gây ra quá mức nghiêm trọng thì chắc chắn bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm.

Vu Kỳ đã từng nói, âm phủ cũng có tòa án phán xử những linh hồn giống như ở cõi trần. Những linh hồn khi sống không làm chuyện ác, khi chết không gây nên tội thì sẽ được nhẹ nhàng bước qua cánh cửa ánh sáng dẫn thẳng tới thế giới bên kia để đầu thai. Nếu như những kẻ khi sống làm chuyện xấu ra, khi chết lại gây nên oan nghiệt thì sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường áp giải tới điện Diêm Vương – tòa án của âm phủ để nghe các phán quan luận tội.

Vu Kỳ không gọi hai người kia là Hắc Bạch Vô Thường mà gọi là hai ngài, tuy nhiên Nhã An cũng hiểu đó chỉ là cách gọi của riêng anh mà thôi. Sau màn chào hỏi có chút gượng gạo, Vu Kỳ mới nói tiếp: "Không biết lần này hai ngài đại giá quang lâm là vì linh hồn nào lại gây ra chuyện ư?"

Hai người họ chẳng hề mảy may thay đổi sắc mặt trước thái độ ôn hòa của Vu Kỳ. Giọng nói lạnh lùng lại một lần nữa vang lên: "Đúng vậy, theo lệnh của phán quan đại nhân đến bắt về quy án. Vu Kỳ nhà ngươi tại sao lại ở đây?"

Vu Kỳ cười xòa: "Còn có thể là vì chuyện gì nữa, đương nhiên là để khuyên giải các linh hồn ngoan ngoãn đi đầu thai, cũng coi như là giúp hai vị đại nhân san sẻ chút gánh nặng rồi."

"Có phát hiện ra kẻ nào chạy trốn qua đây không?" Hắc Bạch Vô Thường đuổi theo linh hồn đó đến đây thì mất dấu vết, còn đang định dùng pháp thuật lôi cổ kẻ đó ra thì Vu Kỳ xuất hiện, tuy trong lòng có thắc mắc nhưng cũng không có ý định làm khó dễ Vu Kỳ. Sau khi anh tỏ ra bất lực lắc đầu, bọn họ cũng nhìn nhau một cái rồi quay lưng bỏ đi. Trước khi biến mất trong bóng tối cũng không quên nhắc nhở Vu Kỳ: "Đừng quên giao hẹn giữa nhà ngươi và phán quan đại nhân đấy!"

Vu Kỳ mỉm cười gật đầu chào bọn họ. Chờ sau khi bọn họ hoàn toàn biến mất, anh mới thở phào nhìn về phía con hẻm nhỏ. Luân hiểu ý cũng ra hiệu cho Nhã An đi theo anh bước ra bên ngoài đường lớn. Đứng trước mặt Vu Kỳ, Nhã An lại không dám ngẩng đầu lên. Sau một hồi im lặng chẳng ai nói gì, Nhã An mới cắn chặt môi và lên tiếng: "Bọn họ có phải là đến bắt tôi không? Tại sao anh lại giúp tôi?"

Vu Kỳ im lặng, Luân muốn lên tiếng cũng bị anh ngăn lại. Chứng kiến hành động đó của anh, trong lòng cô bất giác cảm thấy nhói đau. Cô thực sự không hiểu những cảm giác đó tại sao lại vẫn có thể tồn lại trong một linh hồn, thế nhưng rõ ràng là cô đang cảm thấy rất khó chịu. Cô muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

"Những gì cô làm đã bị họ phát hiện rồi, sau này cô cần phải cẩn thận. Lá bùa đó cô đừng gỡ xuống, ít nhất nó cũng có thể giúp cô không bị phát hiện trong vòng bảy ngày. Còn nữa, đừng tìm đến Phương Nguyên. Nó không thể giúp được cô đâu, cô cũng đừng hủy hoại tương lai của nó thêm nữa."

Cuối cùng thì anh cũng chịu lên tiếng, thế nhưng cũng chỉ nói vài lời như vậy mà thôi. Cô ngoan ngoãn gật đầu, đôi môi dường như lại nở một nụ cười: "Bảy ngày cũng đủ rồi." Vu Kỳ hiểu ý tứ trong câu nói của cô. Bảy ngày là quá đủ nếu cô muốn giết sạch những người mà cô căm hận, thậm chí chỉ cần dùng một đêm thôi là đủ. Anh đột nhiên cảm thấy bụng dạ sôi sục, cố gắng ngăn cảm giác buồn nôn đang trào lên trong cổ họng. Không đợi cô nói gì thêm, anh cũng không nhìn cô thêm lần nào nữa. Đến khi Nhã An ngẩng đầu nhìn lên, Kỳ và Luân đã biến mất trong bóng tối.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back