Bài viết: 136 

Chương 10
Bà lão không đáp lời, chỉ chăm chú tiếp thêm củi cho bếp lửa. Cậu cũng ngậm ngùi nhìn cốc nước trong tay, sau đó uống một ngụm lớn. Dòng nước thanh mát lạ thường chảy vào cuống họng, khiến cậu cảm thấy toàn thân như có thêm sức sống, vô cùng tỉnh táo.
"Người trong trấn đã bỏ đi gần hết, chỉ còn lại những người già vô dụng như mụ là chẳng đi đâu được, cho nên lại phiền con cháu ở lại chăm nom. Đây là lần đầu tiên mụ còn thấy có người quay lại đây để tìm người thân kia đấy. Cậu muốn tìm ai, nói ra biết đâu mụ lại giúp gì được. Mụ ở đây cả đời người cũng coi như là biết được gần hết những người còn lại trong trấn này. Ngày nào cũng có thêm người bỏ đi, lại chẳng có ai quay về, cho nên cũng không khó nhớ."
Phương Nguyên mừng rỡ trong lòng. Nếu đúng như những gì bà lão nói thì có lẽ việc tìm người của cậu cũng sẽ không mấy khó khăn. Cậu lấy trong túi quần ra mảnh giấy ố vàng ghi địa chỉ cần tìm, cũng may là đám cướp kia cho rằng mảnh giấy này là thứ không có giá trị cho nên mới vứt lại cho cậu, nếu không thì thực sự là cậu cũng chỉ biết khóc lóc kêu trời giữa vùng xa xôi hẻo lánh này.
"Cháu muốn tìm một người tên là Vu Kỳ, khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, từ nhỏ đến lớn đều ở đây, có lẽ đến bây giờ vẫn chưa từng rời đi, địa chỉ ở.." Cậu vừa đọc địa chỉ vừa nhìn bà lão bằng ánh mắt mong chờ. Bà lão bỗng nhiên tối sầm mặt lại, trong đôi mắt mơ hồ lại có thêm một chút u ám, lẽ nào người mà cậu tìm có vấn đề gì hay sao.
"Người này là gì của cậu, tại sao lại muốn tìm?" Bà lão hỏi lại cậu, trong giọng nói có chút kìm nén khó che giấu. Phương Nguyên vội vàng thu tờ giấy lại, cau mày suy nghĩ hồi lâu. Thấy cậu có vẻ căng thẳng, bà lão mới thở dài, "Cũng chẳng có gì, chỉ là người này hơi khác với những người còn ở lại trong thị trấn. Nếu cậu chỉ nói ra tên thì chắc chắn là mụ cũng chẳng thể nào biết được, nhưng vì có địa chỉ nên mụ mới nhớ ra. Ở đây không ai gọi cậu ta là Vu Kỳ cả, mà đều gọi là thằng Kỳ điên. Cậu ta không có bạn bè, không có người thân, nhưng trong nhà lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Bởi vì cậu ta lúc nào cũng lẩm bẩm một mình cho nên mới bị mọi người coi là kẻ điên. Ôi dào, thực ra thì ở trong cái thị trấn này có ai là bình thường kia chứ, chẳng qua những người như cậu ta đều đã bỏ trấn đi tìm kế sinh nhai, chỉ có cậu ta là vẫn còn ở đây mà thôi. Cũng lâu lắm rồi không có ai tới đây tìm cậu ta cả. Cậu là gì của cậu ta?"
Phương Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì những gì bà lão nói đến thực sự cũng khá giống với người đó trong ký ức của cậu. Cậu mỉm cười nhìn bà lão, nói bằng giọng điệu hào hứng: "Đó là cậu ruột của cháu, là em trai duy nhất của mẹ cháu. Tính ra thì cháu cũng có một nửa dòng máu là của thị trấn này, cũng đã năm, sáu năm rồi cháu chưa gặp lại cậu ấy."
Thực tế thì cậu chưa bao giờ thực sự sinh sống ở thị trấn này. Năm xưa khi cậu ra đời thì bố mẹ cậu cũng đã định cư ở thành phố Đông Lâm. Mặc dù chẳng ai nói được rốt cuộc thì cuộc sống bon chen ở thành phố sung sướng hơn hay là ở lại thị trấn nghèo nàn này khổ hơn, tuy nhiên bố mẹ cậu thà phải bán sức lao động của mình ở thành phố để cậu có một tương lai tốt đẹp, còn hơn là để cậu lớn lên ở một nơi khỉ ho cò gáy như thị trấn này. Mẹ cậu cũng dặn dò cậu hết lần này đến lần khác là phải hướng về tương lai. Tương lai của cậu là thành phố Đông Lâm, chứ không phải là thị trấn Vu Quan. Cũng từ đó mà cậu chỉ biết đến người cậu Vu Kỳ của mình qua những bức hình trắng đen từ hồi còn nhỏ trong ngăn kéo của mẹ.
Lần duy nhất cậu gặp lại Vu Kỳ là khoảng chừng sáu năm về trước, khi mà cậu thi đậu đại học. Đó là lần đầu tiên và duy nhất cậu được nhìn thấy người cậu ruột của mình, và lần đó cũng làm cậu nhớ mãi. Câu đầu tiên mà cậu Vu Kỳ nói khi gặp cậu không phải là chúc mừng vì thi đậu đại học, mà là căn nhà này từng có người chết treo. Khi đó cả cậu và bạn bè của cậu được một phen hú vía. Chỉ có mẹ cậu là tối sầm mặt lại kéo Vu Kỳ vào trong phòng nói chuyện riêng một hồi, sau đó thì mọi chuyện mới trở lại bình thường. Theo như cậu để ý Vu Kỳ suốt buổi tiệc thì anh không tập trung vào ăn uống hay nói chuyện với mọi người, mà thường thích một mình đi từng góc phòng như đang nghiên cứu một điều gì đó. Vu Kỳ luôn ở trong một thế giới hoàn toàn khác biệt với mọi người.
Trước khi chia tay gia đình cậu để quay về thị trấn, Vu Kỳ đã nhét vào tay cậu một mảnh giấy và nói rằng sau này sẽ có khi cần dùng đến. Khi cậu mở ra xem thì đó là một mảnh giấy ghi địa chỉ, cũng chính là nơi mà cậu đang đứng đây. Sau gần sáu năm, thực sự cậu cũng đã phải dùng đến mảnh giấy đó.
Con trai của bà lão đưa cậu đến trước một cánh cổng sắt hoen gỉ, sau đó đã vội vàng quay đầu bỏ đi như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, vừa đi anh ta còn vừa nhìn ngang ngó dọc, sau đó thì cắm đầu chạy thẳng. Căn nhà năm tầng này có kiến trúc giống như một chung cư cũ nằm ở phía trong cùng xa xôi nhất của thị trấn. Dọc đường tới đây cậu cũng đã để ý, hai bên đường đều là những căn nhà gỗ nhỏ bé sát vách với nhau, phần lớn tất cả đều khá giống với căn nhà của bà lão đã cứu cậu. Thế nhưng khi đi đến cuối con đường thì kiến trúc của căn nhà năm tầng này lại có phần hoàn toàn khác biệt với những căn nhà gỗ mà cậu thấy trên đường.
Nếu như nói đây là căn nhà được xây từ gần nửa thế kỷ trước thì cũng có điều khó tin. Bởi vì kiến trúc này dường như chỉ xuất hiện ở trong thành phố tại thời điểm đó, còn ở một nơi được coi là xa xôi hẻo lánh thế này thì căn nhà này lại có chút chướng mắt vì không phù hợp với cảnh quan chung.
Phương Nguyên đưa tay đẩy cánh cổng sắt hoen gỉ. Cậu phải dùng thêm chút lực mới có thể đẩy được cánh cổng đó ra. Âm thanh ken két khiến cậu cảm thấy ù cả hai tai. Bởi vì chẳng có phương tiện liên lạc cũng chẳng có chuông cửa, cho nên cậu đành phải chủ động bước vào. Phía sau cánh cổng sắt là một chiếc cầu thang trát xi măng đã lỗ chỗ từng mảng, trên bờ tường xi măng cũng rụng ra từng tảng, chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.
Lên đến tầng hai thì cậu lại càng dám chắc nơi này là một chung cư cũ, vì thỉnh thoảng cứ có vài ánh mắt đen ngòm ló ra từ sau cánh cửa của những căn phòng ở hai bên hành lang nhìn về phía cậu khiến cho cậu cảm thấy bủn rủn tay chân. Mặc dù là ban ngày nhưng trong căn chung cư cũ này chẳng có lấy một chút ánh sáng lọt vào được, bầu không khí dậy lên mùi ẩm mốc và có chút lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với bên ngoài nóng bức.
"Cho hỏi Vu Kỳ ở phòng nào?"
Một người phụ nữ nghe thấy cậu đang hỏi mình vội vàng rụt cổ trốn vào phía sau cánh cửa gỗ, một lát sau mới thấy đôi mắt e dè đó ló ra ngoài. Cậu chỉ đành nhe răng ra gượng cười, nghĩ bụng nếu người ta không muốn nói thì cậu sẽ không hỏi nữa, tự mình lần mò vậy. Thế nhưng có lẽ sau khi nhận thấy cậu không phải là kẻ xấu, người phụ nữ mới giơ bàn tay nhem nhuốc của mình chỉ lên trần nhà, ý chỉ ở tầng trên.
Phương Nguyên gật gù cảm ơn rồi lại đi tiếp lên tầng bốn. Nếu như ở những căn chung cư thì tầng mười ba được coi là số xấu, phần lớn đều sẽ đổi thành 12A thì ở đây có vẻ như người ta lại không thích số bốn. Số bốn là số tử. Vì vậy mà tầng bốn gần như chẳng có hộ gia đình nào ở. Hoặc cũng có thể là trước đây từng có người ở, thế nhưng vì nhiều gia đình đã bỏ đi cho nên mới trở nên trống trơn như vậy. Phương Nguyên còn đang băn khoăn không biết có nên đi hết dãy hành lang tầng bốn hay là đi thẳng lên tầng năm. Bởi vì người phụ nữ kia chỉ thẳng lên trên, chứ không nói là tầng bốn hay tầng năm, mà tầng bốn này khiến cậu có cảm giác rùng rợn khó tả, cho nên thực sự không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào.
Thế nhưng cuối cùng thì cậu cũng cắn răng cố gắng đi cho hết dãy hành lang, vì biết đâu Vu Kỳ lại ở trong căn phòng cuối dãy thì sao. Dù gì cũng đã đến đây rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa kia chứ. Có trách thì chỉ dám trách người cậu ruột của cậu, cho địa chỉ cũng không rõ ràng, cậu nào biết là nơi này lại có tận năm tầng đâu kia chứ.
Căn phòng cuối dãy quả thực là có người ở. Cậu có thể nhận ra ánh sáng vàng vọt khi đi tới gần căn phòng đó. Tuy nhiên cánh cửa phòng lại mở toang khiến cậu e dè không dám nhìn vào. Nếu như trong các bộ phim kinh dị thì chỉ cần cậu ló đầu vào chắc chắn sẽ được đáp lại bằng một cái đầu đầy máu me hay là một đôi mắt trắng dã trợn trừng.
Chỉnh sửa cuối: