- Xu
- 755,854,372
2524
9
Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái
Không có kính, ừ thì có bụi,
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.
Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời
Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.
Những chiếc xe từ trong bom rơi
Ðã về đây họp thành tiểu đội
Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.
Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy
Võng mắc chông chênh đường xe chạy
Lại đi, lại đi trời xanh thêm.
Không có kính, rồi xe không có đèn,
Không có mui xe, thùng xe có xước,
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:
Chỉ cần trong xe có một trái tim.
1969
Phạm Tiến Duật
Nguồn: Vầng trăng quầng lửa, NXB Văn học, 1970
Bài thơ khắc họa hình ảnh những chiếc xe vận tải Trường Sơn trần trụi, không còn kính, không còn đèn, thậm chí xước cả thùng xe vì bom đạn. Tuy vậy, người lính lái xe vẫn hiện lên ung dung, hiên ngang và đầy lạc quan. Thiếu kính thì nhìn gió, nhìn trời, nhìn sao. Bụi phủ trắng tóc thì cười vang cùng đồng đội. Mưa xối ướt áo vẫn lái xe băng băng qua hàng trăm cây số. Trên đường ra trận, họ gặp gỡ bạn bè, bắt tay nhau qua ô cửa kính vỡ và cùng nhau dựng bếp, mắc võng, sống như một gia đình lớn giữa Trường Sơn. Dù xe hỏng đủ thứ, họ vẫn chạy không ngừng vì miền Nam ở phía trước. Sức mạnh làm nên tất cả chính là trái tim dũng cảm, nghĩa tình và quyết tâm giải phóng đất nước của người lính lái xe Trường Sơn.
Bom giật, bom rung kính vỡ đi rồi
Ung dung buồng lái ta ngồi,
Nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng
Nhìn thấy con đường chạy thẳng vào tim
Thấy sao trời và đột ngột cánh chim
Như sa, như ùa vào buồng lái
Không có kính, ừ thì có bụi,
Bụi phun tóc trắng như người già
Chưa cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha.
Không có kính, ừ thì ướt áo
Mưa tuôn, mưa xối như ngoài trời
Chưa cần thay, lái trăm cây số nữa
Mưa ngừng, gió lùa khô mau thôi.
Những chiếc xe từ trong bom rơi
Ðã về đây họp thành tiểu đội
Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới
Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi.
Bếp Hoàng Cầm ta dựng giữa trời
Chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy
Võng mắc chông chênh đường xe chạy
Lại đi, lại đi trời xanh thêm.
Không có kính, rồi xe không có đèn,
Không có mui xe, thùng xe có xước,
Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước:
Chỉ cần trong xe có một trái tim.
1969
Phạm Tiến Duật
Nguồn: Vầng trăng quầng lửa, NXB Văn học, 1970
Nội dung Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Bài thơ khắc họa hình ảnh những chiếc xe vận tải Trường Sơn trần trụi, không còn kính, không còn đèn, thậm chí xước cả thùng xe vì bom đạn. Tuy vậy, người lính lái xe vẫn hiện lên ung dung, hiên ngang và đầy lạc quan. Thiếu kính thì nhìn gió, nhìn trời, nhìn sao. Bụi phủ trắng tóc thì cười vang cùng đồng đội. Mưa xối ướt áo vẫn lái xe băng băng qua hàng trăm cây số. Trên đường ra trận, họ gặp gỡ bạn bè, bắt tay nhau qua ô cửa kính vỡ và cùng nhau dựng bếp, mắc võng, sống như một gia đình lớn giữa Trường Sơn. Dù xe hỏng đủ thứ, họ vẫn chạy không ngừng vì miền Nam ở phía trước. Sức mạnh làm nên tất cả chính là trái tim dũng cảm, nghĩa tình và quyết tâm giải phóng đất nước của người lính lái xe Trường Sơn.
Last edited by a moderator:

