

Thù Hận, Tình Yêu Và Công Lý
Tác giả: Thanh Toàn (Ttoan)
Thể thơ: Song Thất Lục Bát
***
Tao mày đối mặt trong gang tấc
Trời không dung thì đất cũng không
Tao thì thủ pháp phụng công
Còn mày là kẻ tay không giết người
Người con gái còn chưa hỏi cưới
Vậy nỡ nào tức tưởi tim gan
Họa chăng ba mẹ ngăn can?
Nên mày lang sói giết nàng làm vinh
Nghĩa phu thê sao không nhẫn nhịn?
Nghĩa tào khang cảm tính thế sao?
Dù cho nhẫn cưới chưa trao
Nhưng mà nàng ấy khác nào vợ ngươi?
Nàng chấp nhận mày lười, ham ngủ
Chấp nhận mày chè rượu lao đao
Nàng thương mày đến nhường nào
Thứ nàng quý nhất cũng trao cho mày
Lễ vu quy định ngày hết cả
Nàng nguyện mong được gả cho ngươi
Thế mà như một "trò cười"
Bông hoa này đã không tươi hết mùa
Vì mẹ.. khinh ngươi không có của
Ba nàng còn nguyền rủa mày vong
Ông nàng ghét kẻ dân nông
Bà nàng nét mặt lại không đành lòng
Ôi! Chuyện đã tan thành giấc mộng
Đã còn đâu ước vọng ái ân!
Mày dù mạng có chẳng cần
Cớ sao mày lại vong ân giết nàng?
Tiếng sấm nổ lúc trời chạng vạng
Nàng ra đi chẳng oán, chẳng than
Vì nàng thương tận tâm can
Dù ngươi vong phụ chẳng màng thương ngươi
Nay đối mặt tao mười mày một
Đừng quanh co dại dột hiểm sâu
Tòa đây-một bậc quân hầu
Thân ngươi chỉ hạng Cao Cầu mà thôi
Hãy thành thật mày còn nhẹ tội
Ta há chi nối dối kẻ dân
Từ đôi mắt kẻ sát nhân
Như là hối hận ăn năng đôi lời
Thưa tòa bởi mẹ nàng chửi bới
Gia đình nàng vời vợi trên cao
Cũng vì lòng dạ kiếm đao
Nên giờ tôi mới nhà lao đợi chờ
Vô nhất dạ, nhưng ôi! Người vợ!
Chính tay tôi gây nợ máu xương
Còn đâu luân lí cương thường
Tôi đây vong phụ là phường ác nhân
Kẻ giết vợ nhìn ta căm hận
Hắn hận ai? Hắn giận bản thân!
Ta thì phụng việc vì dân
Là vì lẽ phải công bằng đẹp tươi
Còn tên đấy giết người tanh máu
Nào khác chi Tào Tháo khi xưa
Hắn, ta chẳng phải dây dưa
Ta quyết thủ án, quyết thưa tên này!
Nhưng sao lại lung lay thân xác?
Phải chăng ta tan nát lương tâm?
Mặc dù kẻ đó sai lầm
Nhưng vì bất lực mới lâm cảnh này
Giờ nhìn lại thân gầy của hắn
Vì nàng nên dãi nắng đội sương
Vì nàng ngươi cũng từng nhường
Nhưng gia đình đó chẳng thương thân nghèo
Nàng dẫu biết nhà mình bạc bẽo
Nàng biết ngươi lạnh lẽo tim gan!
Ngươi thì chẳng có bạc vàng
Gia tài chỉ mỗi thân tàn mà thôi
Vì ta giận nên lôi ngươi mắng
Chứ biết ngươi không hẳn xuống tay
Lúc nàng mất, ngươi đã say
Kẻ cuồng vì rượu không may hại nàng
Lỗi vô ý ngươi mang.. ta biết
Ta chỉ buồn chỉ tiếc cho nàng
Bởi vì mối họa nàng mang
Vì gia môn đó tham vàng mà thôi
Mười năm chẵn đày ngươi tù tội
Nhưng thương nàng đã vội ra đi
Ta đây nào phải vô tri
Chỉ vì nàng ấy đôi khi mềm lòng
Duyên đã lỡ không mong sầu muộn
Nào ai vui chỉ thấy đau buồn
Thôi thì gán giữ nét khuôn
Mười năm đã giảm để buông tâm xà
Cố tu dưỡng không cần đa tạ
Ta vì nàng chứ há vì ngươi
Còn gia môn đó chớ cười
Tham lam, lang sói chín mười gặp ta!
***
Bài thơ này mình sáng tác dựa trên một câu chuyện và câu chuyện này cũng chính do bản thân mình nghĩ ra. Mình sẽ rất vui nếu mọi người đọc bài và hiểu được câu chuyên mà mình muốn nói và nếu có thời gian, mình mong mọi người sẽ để lại bình luận nếu mọi người cảm nhận được nội dung bài thơ trong câu chuyện giống mình. Mình xin chân thành cảm ơn và chúc mọi người có một ngày thật tốt lành!
Chỉnh sửa cuối: