Người Lái Đò Trên Bục Giảng - Đình Viễn Hạ - (Tặng cô HTT) Lái đò chẳng phải chốn tràng giang Mà trên bục giảng dưới mái trường Gian nan không kể, công không quản Đưa khách sang sông chẳng thở than. Bục giảng trang nghiêm cô bước tới Nửa đời bụi phấn chửa ngừng rơi Vẻ vang cô dạy chữ, dạy người Sưởi ấm biết bao lòng con trẻ. Bầu trời vẫn sáng những ánh hồng Bốn mùa vẫn tiễn khách sang sông Lữ khách bao giờ quay trở lại? Người đưa đò vẫn mãi ngóng trông. Mai đây dù không nghe cô giảng Em vẫn nhớ mãi những chuyến đưa Nhớ cô như nhớ thơ Xuân Diệu Là tình yêu, tuổi trẻ, mùa xuân. - Hết -