


Ôi nhân thế vạn người bạn tốt
Nhưng tìm đâu chí cốt trọn đời
Bởi ai cũng muốn kiếm lời
Vì tiền bán bạn hỡi ơi đau lòng!
Cũng bằng hữu cùng mong chí lớn
Cũng vui buồn đau đớn có nhau
Thế mà lại nỡ đành sao?
Huynh lại là kẻ "cưa đào bán mai"
Ôi! Huynh đệ cũng vì tôi dại
Nhìn lầm người mới hại tấm thân
Tôi đây vì bạn ân cần
Bạn thì bất nghĩa nhiều lần bán tôi
Phước nơi bạn chẳng đòi, chẳng hỏi
Họa bạn mang tôi đổi-tôi mang
Tôi thì vì bạn chẳng màng
Bạn thì vì của bạc vàng hại tôi
Huynh và đệ-tay chân một mối
Vậy nỡ nào gian dối hỡi huynh!
Cũng vì nhẹ dạ cả tin
Cũng vì chiến hữu tận tình giúp thương
Gia Cát Lượng còn đường tiên đoán
Tôi kẻ phàm bối toán làm sao?
Biết huynh đây thuộc hạng nào
Huyền Đức nhân nghĩa hay Tào Tháo gian?
Tôi vì bạn nguy nan, lận đận
Nào khác chi Tôn Tẫn, Bàng Quyên
Nhưng huynh chỉ biết bạc tiền
Biết ôm vàng ngọc, biết khiêng quyền tài!
Ôi thế thái! Nhân tình thế thái!
Tôi vẫn nghèo huynh lại giàu sang
Gặp tôi huynh chẳng ngó ngàn
Thân tàn sao dám phàn nàn với huynh
Huynh còn nhớ Tần Quỳnh, Hùng Tín?
Nghĩa đệ huynh cung kính, tâm giao
Còn huynh đối với tôi sao?
Trong khi ta đã máu đào hòa chung
Thà bạn kẻ điên khùng mà nghĩa
Bạn nơi huynh như đỉa đeo chân
Đệ nghèo vẫn trọng nghĩa nhân
Huynh vẫn tham phú phụ bần mà thôi!
Thơ: Thanh Toàn (Ttoan)
Last edited by a moderator: