Bài viết: 1903 

Chương 39 – Chỗ Ở Mới
Thế là tên cướp biển Bê-na-lít đã chết đuối. Từ nay, hắn không bao giờ cướp bóc được nữa. Những chú chim hải âu lập tức bay đi, ngọn đèn lại sáng rực.
- Bác sĩ đâu rồi? - Khỉ Chi-chí hỏi. - Tại sao không thấy bác? Đã đến lúc bác phải trở lại rồi.
- Bác sĩ kia rồi! - Đích nói. - Hãy nhìn về phía đường mà xem.
Đúng là bác sĩ đang đi trên đường, nhưng sao bác lại buồn và mệt mỏi như vậy. Đích chạy lại với bác sĩ và liếm lên má bác, nhưng bác sĩ chẳng cười với nó.
- Bác rất buồn! - Bác sĩ nói. - Bác không tìm được cái hang nào hết. Tìm đi, tìm lại mà không đâu có hang cả.
- Chúng ta sẽ sống ở đâu?
- Bác cũng không biết! Không biết! Từ ngoài biển, những đám mây đen đang ùn ùn kéo tối. Sắp có cơn dông. Trời sẽ mưa to, mà chúng ta ở ngoài trời thế này, chẳng có chỗ nào để trú mưa bão.
- Tên Bê-na-lít đáng nguyền rủa! - Khỉ Chi-chí thét to. - Nếu nó không đốt nhà chúng ta, thì bây giờ chúng ta đã ngồi trong nhà ấm cúng và chẳng sợ bão! Chẳng sợ mưa nữa!
Tất cả thở dài nặng nề. Không ai nói câu nào cả. Mấy phút sau, tiếng sấm bắt đầu vang động bầu trời và mưa như trút nước. Bác sĩ với những con thú của mình cố gắng nép dưới gốc cây, nhưng mưa mỗi lúc một to, từng dòng nước mưa xuyên qua kẽ lá, cành cây, đổ xuống. Chân tay bác sĩ đã bắt đầu run lên, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Bác lảo đảo rồi ngã lăn xuống mặt đất lạnh và ướt sũng.
- Bác làm sao thế? - Cú Bum-ba hỏi.
- Bác bị ốm.. bác rét quá.. bác bị cảm lạnh trong giếng.. bây giờ, bác đang sốt đây. Nếu bác không được sưởi ấm trong chăn, bên bếp lò.. bác sẽ chết mất.. còn các cháu, những con thú đáng yêu của ta, sẽ sống trên đời không còn người bạn tốt nhất của mình.
- U-u-u! - Cú Bum-ba rú lên.
- U-u-u! - Chó Gâu Gâu tru tréo.
Khỉ Chi-chí ôm lấy lợn Ủn Ỉn và cả hai cùng khóc, con Kéo Đẩy cũng ôm lấy con mà khóc.
Bỗng chó Gâu Gâu rùng mình, vươn dài cổ và bắt đầu đánh hơi trong không khí.
- Có ai đó đi lại đây! - Gâu Gâu nói.
- Không, - vịt Ki-ca nói, - Cậu nhầm đấy. Đó là mưa khuấy động các bụi lau ven bờ biển.
Nhưng lúc đó, từ trong bụi rậm, có những con thú chạy tới, chúng cúi sát vào bác sĩ đồng thanh hát:
Chúng cháu họ Hải Ly,
Là thợ mộc, thợ nề,
Đã xây xong cho bác,
Bên dòng sông xanh mát,
Trên bờ hè lung linh,
Ngôi nhà mới đẹp xinh!
- Ngôi nhà? - Vịt Ki-ca ngạc nhiên hỏi. - Các bạn biết xây nhà ư?
- Chứ sao! - Bọn Hải Ly kiêu hãnh trả lời. - Trong số tất cả các loài thú vật, chúng tôi là những thợ xây giỏi nhất thế giới. Chúng tôi xây những ngôi nhà mà con người không xây như thế. Vừa thấy nhà bác sĩ Ai-bô-lít bị cháy, chúng tôi liền chạy ra khỏi nhà, lao nhanh vào khu rừng gần nhất và cắt ba mươi cây cao vút.
- Ba mươi cây! - khỉ Chi-chí bật cười. - Làm sao các cậu chặt được cây nếu các cậu không có rìu?
- Nhưng chúng tớ lại có những hàm răng rất tuyệt vời!
- Đúng, đúng! - Cú Bum-ba nói. - Có lí lắm. Họ nhà Hải Ly có những chiếc răng sắc tuyệt trần. Hải Ly cắt dây bằng răng, sau đó, bóc vỏ cây cũng bằng răng, rồi cắn cụt cành lá và dùng những cây gỗ đó xây nhà cho mình và cho con cháu.
- Và bây giờ, chúng tôi đã làm nhà cho bác sĩ tốt bụng của chúng ta! - Bọn Hải Ly nói. - Ở đó ấm áp rộng rãi và tiện lợi. Bác sĩ ơi, dậy đi, chúng cháu sẽ đưa bác tới đó!
Nhưng bác sĩ chỉ rên rỉ thay câu trả lời. Bác sĩ đang sốt cao nên không thể nói được.
Những con thú nâng bác sĩ lên khỏi mặt đất ướt sũng, đặt bác lên lưng con Kéo Đẩy và vừa giữ chặt hai bên, chúng vừa đưa bác đến ngôi nhà mới. Bọn Hải Ly đi trước chỉ đường. Mưa như trút nước. Đã đến hồ và sông Bô-brô-vai-a. Còn trên bờ sông, hãy nhìn kìa, nhìn kìa
- Ngôi nhà mới bằng gỗ tròn, cao ráo và mới tinh!
- Xin mời bác sĩ, - bọn Hải Ly nói. - Ngôi nhà này tốt hơn ngôi nhà cũ của bác. Bác sĩ xem kìa, ngôi nhà mới đẹp làm sao!
- Cám ơn, cám ơn! - Bác sĩ Ai-bô-lít yếu ớt thều thào. - Bác rất cám ơn các chú Hải Ly vì quà tặng tuyệt diệu này.
Khỉ Chi-chí nhanh chóng châm bếp lò. Những con thú đặt bác sĩ Ai-bô-lít vào giường và cho bác uống thứ thuốc làm cho bác khỏi rất nhanh.
Ngôi nhà quả là tuyệt trần. Ngày hôm sau, bác thủy thủ Rô-bin-xơn và bác gác đèn biển Giam-bô đến thăm bác sĩ. Họ mang đến cho bác sĩ nho và mật ong. Bác sĩ ngồi trên ghế bành cạnh bếp lò, tràn đầy hạnh phúc, nhưng trông bác vẫn còn xanh xao và yếu ớt. Những con thú quây quanh chân bác và nhìn vào mắt bác đang sáng lên vui vẻ. Chúng rất vui mừng vì bác còn sống và bệnh tình của bác đã giảm đi nhiều. Con Đích xoắn xuýt bên bác, liếm liếm vào tay bác bằng hết đầu nọ đến đầu kia.
Bác sĩ vuốt nhẹ bộ lông mượt mà của nó. Vẹt Ca-ru-đô trèo lên lưng ghế, và bắt đầu kể câu chuyện gì đó. Câu chuyện rất buồn thảm.
Nghe vẹt kể, Cá sấu òa khóc, những hạt nước mắt to tướng lã chã, tưởng như thành suối xung quanh nó. Nhưng kết thúc câu chuyện lại rất vui, đến nỗi bác Giam-bô, bác Rô-bin-xơn và khỉ Chi-chí vỗ tay vang dội và suýt nữa thì tất cả kéo nhau ra nhảy múa.
Nhưng về câu chuyện đó hãy để sau. Còn bây giờ, chúng ta nghỉ ngơi đã. Gấp sách lại và cùng đi chơi nhé.
- Bác sĩ đâu rồi? - Khỉ Chi-chí hỏi. - Tại sao không thấy bác? Đã đến lúc bác phải trở lại rồi.
- Bác sĩ kia rồi! - Đích nói. - Hãy nhìn về phía đường mà xem.
Đúng là bác sĩ đang đi trên đường, nhưng sao bác lại buồn và mệt mỏi như vậy. Đích chạy lại với bác sĩ và liếm lên má bác, nhưng bác sĩ chẳng cười với nó.
- Bác rất buồn! - Bác sĩ nói. - Bác không tìm được cái hang nào hết. Tìm đi, tìm lại mà không đâu có hang cả.
- Chúng ta sẽ sống ở đâu?
- Bác cũng không biết! Không biết! Từ ngoài biển, những đám mây đen đang ùn ùn kéo tối. Sắp có cơn dông. Trời sẽ mưa to, mà chúng ta ở ngoài trời thế này, chẳng có chỗ nào để trú mưa bão.
- Tên Bê-na-lít đáng nguyền rủa! - Khỉ Chi-chí thét to. - Nếu nó không đốt nhà chúng ta, thì bây giờ chúng ta đã ngồi trong nhà ấm cúng và chẳng sợ bão! Chẳng sợ mưa nữa!
Tất cả thở dài nặng nề. Không ai nói câu nào cả. Mấy phút sau, tiếng sấm bắt đầu vang động bầu trời và mưa như trút nước. Bác sĩ với những con thú của mình cố gắng nép dưới gốc cây, nhưng mưa mỗi lúc một to, từng dòng nước mưa xuyên qua kẽ lá, cành cây, đổ xuống. Chân tay bác sĩ đã bắt đầu run lên, hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập. Bác lảo đảo rồi ngã lăn xuống mặt đất lạnh và ướt sũng.
- Bác làm sao thế? - Cú Bum-ba hỏi.
- Bác bị ốm.. bác rét quá.. bác bị cảm lạnh trong giếng.. bây giờ, bác đang sốt đây. Nếu bác không được sưởi ấm trong chăn, bên bếp lò.. bác sẽ chết mất.. còn các cháu, những con thú đáng yêu của ta, sẽ sống trên đời không còn người bạn tốt nhất của mình.
- U-u-u! - Cú Bum-ba rú lên.
- U-u-u! - Chó Gâu Gâu tru tréo.
Khỉ Chi-chí ôm lấy lợn Ủn Ỉn và cả hai cùng khóc, con Kéo Đẩy cũng ôm lấy con mà khóc.
Bỗng chó Gâu Gâu rùng mình, vươn dài cổ và bắt đầu đánh hơi trong không khí.
- Có ai đó đi lại đây! - Gâu Gâu nói.
- Không, - vịt Ki-ca nói, - Cậu nhầm đấy. Đó là mưa khuấy động các bụi lau ven bờ biển.
Nhưng lúc đó, từ trong bụi rậm, có những con thú chạy tới, chúng cúi sát vào bác sĩ đồng thanh hát:
Chúng cháu họ Hải Ly,
Là thợ mộc, thợ nề,
Đã xây xong cho bác,
Bên dòng sông xanh mát,
Trên bờ hè lung linh,
Ngôi nhà mới đẹp xinh!
- Ngôi nhà? - Vịt Ki-ca ngạc nhiên hỏi. - Các bạn biết xây nhà ư?
- Chứ sao! - Bọn Hải Ly kiêu hãnh trả lời. - Trong số tất cả các loài thú vật, chúng tôi là những thợ xây giỏi nhất thế giới. Chúng tôi xây những ngôi nhà mà con người không xây như thế. Vừa thấy nhà bác sĩ Ai-bô-lít bị cháy, chúng tôi liền chạy ra khỏi nhà, lao nhanh vào khu rừng gần nhất và cắt ba mươi cây cao vút.
- Ba mươi cây! - khỉ Chi-chí bật cười. - Làm sao các cậu chặt được cây nếu các cậu không có rìu?
- Nhưng chúng tớ lại có những hàm răng rất tuyệt vời!
- Đúng, đúng! - Cú Bum-ba nói. - Có lí lắm. Họ nhà Hải Ly có những chiếc răng sắc tuyệt trần. Hải Ly cắt dây bằng răng, sau đó, bóc vỏ cây cũng bằng răng, rồi cắn cụt cành lá và dùng những cây gỗ đó xây nhà cho mình và cho con cháu.
- Và bây giờ, chúng tôi đã làm nhà cho bác sĩ tốt bụng của chúng ta! - Bọn Hải Ly nói. - Ở đó ấm áp rộng rãi và tiện lợi. Bác sĩ ơi, dậy đi, chúng cháu sẽ đưa bác tới đó!
Nhưng bác sĩ chỉ rên rỉ thay câu trả lời. Bác sĩ đang sốt cao nên không thể nói được.
Những con thú nâng bác sĩ lên khỏi mặt đất ướt sũng, đặt bác lên lưng con Kéo Đẩy và vừa giữ chặt hai bên, chúng vừa đưa bác đến ngôi nhà mới. Bọn Hải Ly đi trước chỉ đường. Mưa như trút nước. Đã đến hồ và sông Bô-brô-vai-a. Còn trên bờ sông, hãy nhìn kìa, nhìn kìa
- Ngôi nhà mới bằng gỗ tròn, cao ráo và mới tinh!
- Xin mời bác sĩ, - bọn Hải Ly nói. - Ngôi nhà này tốt hơn ngôi nhà cũ của bác. Bác sĩ xem kìa, ngôi nhà mới đẹp làm sao!
- Cám ơn, cám ơn! - Bác sĩ Ai-bô-lít yếu ớt thều thào. - Bác rất cám ơn các chú Hải Ly vì quà tặng tuyệt diệu này.
Khỉ Chi-chí nhanh chóng châm bếp lò. Những con thú đặt bác sĩ Ai-bô-lít vào giường và cho bác uống thứ thuốc làm cho bác khỏi rất nhanh.
Ngôi nhà quả là tuyệt trần. Ngày hôm sau, bác thủy thủ Rô-bin-xơn và bác gác đèn biển Giam-bô đến thăm bác sĩ. Họ mang đến cho bác sĩ nho và mật ong. Bác sĩ ngồi trên ghế bành cạnh bếp lò, tràn đầy hạnh phúc, nhưng trông bác vẫn còn xanh xao và yếu ớt. Những con thú quây quanh chân bác và nhìn vào mắt bác đang sáng lên vui vẻ. Chúng rất vui mừng vì bác còn sống và bệnh tình của bác đã giảm đi nhiều. Con Đích xoắn xuýt bên bác, liếm liếm vào tay bác bằng hết đầu nọ đến đầu kia.
Bác sĩ vuốt nhẹ bộ lông mượt mà của nó. Vẹt Ca-ru-đô trèo lên lưng ghế, và bắt đầu kể câu chuyện gì đó. Câu chuyện rất buồn thảm.
Nghe vẹt kể, Cá sấu òa khóc, những hạt nước mắt to tướng lã chã, tưởng như thành suối xung quanh nó. Nhưng kết thúc câu chuyện lại rất vui, đến nỗi bác Giam-bô, bác Rô-bin-xơn và khỉ Chi-chí vỗ tay vang dội và suýt nữa thì tất cả kéo nhau ra nhảy múa.
Nhưng về câu chuyện đó hãy để sau. Còn bây giờ, chúng ta nghỉ ngơi đã. Gấp sách lại và cùng đi chơi nhé.