Chương 10 Thụ sủng nhược kinh Bấm để xem Công ty BC Phòng họp tầng 18 Không biết Tiêu Chiến đã gặp phải vận hạn gì ngay ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ hơn nữa còn dính phải một cuộc họp quan trọng. Hôm nay là ngày phòng thiết kế đưa ra ý tưởng sản phẩm mới trình lên tổng giám đốc phê duyệt để có thể kịp tung ra thị trường nhân dịp lễ tình nhân sắp tới. Không khí trong phòng họp đang hết sức căng thẳng. Hạ Trạch Dương cầm bản vẽ trên tay tuy vẫn im lặng không có biểu hiện gì nhưng có thể nhìn ra được anh ta không mấy hài lòng. Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng xung quanh im lặng như tờ thì bỗng đâu trước cửa xuất hiện một người nam nhân quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời mồ hôi chảy ướt cả mặt nhưng vẫn không thể làm giảm đi khí chất cùng với sự đẹp trai ngời ngời vả đôm đốp vào mặt người khác của anh ta. Mọi người trong phòng họp đều nhìn Tiêu Chiến đến không buồn chớp mắt quên luôn sự có mặt của Hạ Trạch Dương mà Hạ Trạch Dương lúc này hình như hắn cũng quên mất bản thân luôn rồi. Tiêu Chiến thở hổn hển đi vào tự thấy xấu hổ nói một tiếng xin lỗi với mọi người rồi nhanh chóng tìm cho mình một chiếc ghế trống ngồi xuống. Cuối cùng mọi người cũng hoàn hồn tiếp tục cuộc họp. Người của phòng thiết kế bắt đầu tiến lên trình bày ý tưởng, hướng phát triển và những điều cần thiết liên quan đến sản phẩm của họ lần này. Tiêu Chiến mơ mơ màng màng không nghe lọt tai được thứ gì hai mắt anh như có ai lấy keo dán lại cố gắng thế nào cũng không mở lên nổi. Đã không mở nổi thì nhắm thôi.. Sau khi bọn họ trình bày xong Hạ Trạch Dương nãy giờ vẫn nghe câu được câu không, hắn buồn cười liếc nhìn về phía Tiêu Chiến vẫn đang mơ đẹp ở phía cuối phòng kia ho nhẹ một tiếng gọi: "Cố tiên sinh!.. Cố tiên sinh!" Vì anh là người mới nên mọi người vẫn chưa biết tên anh nhưng cũng có thể đoán ra được vì trong phòng thiết kế trước giờ không có ai là họ Cố cả. Một nhân viên bên cạnh liền đưa tay huých huých vào khủy tay anh. Tiêu Chiến đang chống tay lên mặt ngủ ngon lành đột nhiên mất đà suýt nữa thì ụp mặt xuống bàn. Sau đó thì cũng bàng hoàng choàng tỉnh. Không tỉnh thì thôi tỉnh rồi mới thấy có lẽ mình nên ngủ tiếp, ngủ tới chết luôn thì hơn. Từ hôm qua tới giờ Tiêu Chiến không biết đã phải xấu hổ bao nhiêu lần đều do cái tên khốn kiếp Vương Nhất Bác ban cho. Hạ Trạch Dương nhìn thấy Tiêu Chiến có vẻ mệt mỏi không hiểu sao có chút lo lắng lên tiếng hỏi: "Cố Ngụy, sao trông anh mệt mỏi như vậy? Hôm qua ngủ không ngon sao?" Tổng Giám Đốc ơi! Anh có thể đừng đặt ra một câu hỏi khó như vậy đối với nhân viên mới vào như tôi được không? Anh muốn tôi phải trả lời anh thế nào? Bận làm tình cả đêm nên ngủ không được? "À! Cũng không có gì! Chỉ là có một người bạn trong phòng tối qua bị sốt liệt giường, tôi phải thức suốt đêm để chăm cậu ấy nên sáng nay có chút mệt.." Uông Trác Thành bên phòng thông tin lúc này tự dưng hắt xì một cái.. Tiêu Chiến ho nhẹ rồi tỏ ra tự nhiên nhất có thể ngồi ngay ngắn lại như đang rất tập trung vào nội dung cuộc họp. Nhưng trời không chiều lòng người chưa giả vờ làm con ngoan trò giỏi được bao lâu thì đã bị Hạ Trạch Dương lên tiếng hỏi: "Cố tiên sinh! Anh cảm thấy bản thiết kế này thế nào?" Tiêu Chiến nghe như sét đánh ngang tai. Thế nào là thế nào? Rõ ràng lúc nãy trong giấc mơ của anh chỉ có bản mặt của tên Vương Nhất Bác kia không hề có bản thiết kế nào cả, bây giờ hỏi anh anh làm sao mà biết. "À.. Cái này hả? Bản thiết kế đó.. Nói chung là.." Tiêu Chiến lắp ba lắp bắp nói năng loạn xạ nhưng rất nhanh anh liền định thần lại quơ lấy tập tài liệu trước mặt lật đật giở ra xem. Hạ Trạch Dương vẫn kiên nhẫn chờ đợi đến khi Tiêu Chiến xem hết tập tài liệu kia. Sau khi nghiêm túc xem qua một lượt, Tiêu Chiến dường như đã có nhận định của riêng mình. "Sao hả? Cố tiên sinh cảm thấy bản thiết kế này thế nào? Hạ Trạch Dương hỏi lại một lần nữa. Tiêu Chiến không ngần ngại nói: " Ý tưởng này không tệ! Hoa lan catlaya biểu trưng cho đẳng cấp của quý tộc sang trọng, kiều diễm nhưng tôi cảm thấy nó quá hào nhoáng, chú trọng thiên về hình thức và chất liệu bên ngoài có lẽ sẽ không phù hợp cho lần ra mắt này! " Tiêu Chiến ngừng một chút như đang chờ sự đồng thuận từ mọi người.. Hạ Trạch Dương lại nói: " Nói tiếp đi! " Tiêu Chiến nghe vậy an tâm tiếp tục nói: " Nhẫn không phải là một loại trang sức bình thường nó biểu trưng cho sự gắn kết của hai tâm hồn. Điều mà nó muốn biểu đạt chính là tình yêu hơn nữa chúng ta lần này là nhắm vào ngày lễ tình nhân mà tung ra sản phẩm ra thị trường, việc thể hiện được ý nghĩa đằng sau nó là hết sức quan trọng. Hoa lan catlaya tuy xinh đẹp kiêu hãnh nhưng nó lại quá thể hiện bề ngoài không nói lên được hàm ý bên trong nên tôi nghĩ rằng nó thích hợp dùng cho một loại trang sức khác, một dịp khác chứ không phải là nhẫn càng không phải là dịp lễ tình nhân mùa này. " Nhân viên phòng thiết kế sau khi nghe Tiêu Chiến nói xong cảm thấy có chút không hài lòng. Dù gì bọn họ cũng đã tốn nhiều tâm tư cho bản thiết kế này. Một người mới vào chưa có cống hiến gì cho công ty lại thản nhiên bác bỏ công sức của bọn họ. Có phải quá không nể mặt người khác rồi không? Một nhân viên không hài lòng lên tiếng: " Cố tiên sinh! Anh cảm thấy ý tưởng của chúng tôi không đủ nội hàm vậy theo anh cái gì mới biểu đạt được ý nghĩa của tình yêu? " " Đôi mắt! "Tiêu Chiến nói. " Đôi mắt? "Một nhân viên kinh ngạc hỏi lại. " Đúng! Là đôi mắt. Người ta thường nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn. Tâm hồn của một người như thế nào chỉ cần nhìn vào đôi mắt liền có thể đoán biết được. Lại nói trên đời chuyện gì cũng có thể giấu duy chỉ có ánh mắt của kẻ si tình là không cách nào giấu được. Sự biểu đạt của tâm hồn đều thể hiện qua đôi mắt của tình nhân vậy chẳng phải đó là biểu tượng của tình yêu hay sao? " Sau khi Tiêu Chiến nói xong ý nghĩ của mình, không khí trong phòng họp liền trở về như lúc trước khi anh đến, xung quanh lại im lặng không một tiếng động mãi cho đến khi Hạ Trạch Dương cất tiếng hỏi: " Mọi người cảm thấy ý tưởng của Cố tiên sinh đây thế nào? " Ai nấy trong phòng đều không có ý kiến gì nói đúng hơn là không có cách nào phản bác lại được. Lý lẽ của Tiêu Chiến quá sức thuyết phục tuy bọn họ còn tiếc rẻ bản vẽ của mình nhưng cũng đã ngầm đồng thuận với ý tưởng kia nên cũng đành vậy. Thấy mọi người không có ý kiến gì Hạ Trạch Dương quyết định giao cho Tiêu Chiến phụ trách bản vẽ lần này yêu cầu phòng thiết kế hết sức phối hợp và hỗ trợ anh hoàn thành nó trong thời gian sớm nhất để kịp thời tung ra thị trường đúng vào dịp lễ tình nhân sắp tới. Sau khi đưa ra quyết định Hạ Trạch Dương tuyên bố kết thúc cuộc họp. Mọi người bắt đầu tản ra ai về chỗ người nấy tiếp tục làm việc. Đang lúc Tiêu Chiến muốn rời khỏi thì Hạ Trạch Dương bỗng gọi anh lại nói anh qua phòng Tổng giám đốc hắn muốn cùng anh bàn bạc thêm về bản thiết kế lần này. Tiêu Chiến cũng ngoan ngoãn đi theo nhưng trong lòng thầm nghĩ tên Hạ Trạch Dương này muốn giở trò gì đây. Mới chỉ là ý tưởng làm gì có bản thiết kế nào mà bàn bạc. Không lẽ mới ngày đầu đi làm đã bị cái đó.. cái đó.. Trong đầu Tiêu Chiến lúc này lại hiện lên những hình ảnh ướt át đêm qua, tự mình đen tối rồi tự mình xấu hổ đến nỗi mặt đỏ như tôm luộc, nghĩ tới hạ thân vẫn còn đang đau buốt anh bất giác la lên: " Không được! " Hạ Trạch Dương liền hỏi: " Không được cái gì? " Tiêu Chiến nhất thời lúng túng lại nói năng lung tung cả lên: " À.. Ý tôi là.. cái đó.. chuyện kia.. Không.. Không phải.. Ý tôi chính là ý tưởng này vẫn còn vài điểm không được tốt cho lắm, cần suy nghĩ thêm. Đúng vậy tôi cần suy nghĩ thêm. " Hạ Trạch Dương phì cười.. " Không cần vội! Cứ từ từ mà làm. Từ đây đến lúc đó vẫn còn khá nhiều thời gian. Không gấp! " " Ừm.. Tổng Giám Đốc anh gọi tôi lại có gì muốn hỏi sao? " Tiếp theo sau đây chính là chuyên mục vấn đáp bắt đầu: " À.. Cố tiên sinh! Trước đây anh sống ở nước Z sao? " " Đúng vậy! Tôi vừa trở về nước cách đây vài hôm thôi. " " Anh sống với gia đình hay sống với ai? " " Tôi sống với ba mẹ. " " Họ có về nước cùng anh không? " " Không có. " " Vậy hiện tại anh sống với ai? " " Một người bạn. " " Tại sao anh muốn vào công ty BC mà không phải công ty nào khác, tôi nghĩ với năng lực của anh chắc không chỉ có một lựa chọn. " " Nếu tôi nói tôi là vì anh mới xuất hiện ở đây, anh có tin không? " Hạ Trạch Dương im lặng. Tiêu Chiến sao chưa gì anh đã phá game vậy? Kết thúc chuyên mục.. Thấy Hạ Trạch Dương sững sờ Tiêu Chiến liền xua tay: " Tôi đùa thôi.. Tôi muốn vào BC đơn giản là vì điều kiện việc làm ở đây rất tốt, thiết kế trang sức cũng là việc tôi yêu thích, công ty BC vừa vặn chuyên về mặt này nên tôi cảm thấy nơi này rất phù hợp với mình. " Thật ra Hạ Trạch Dương đã cho người điều tra, hắn biết rõ về gia cảnh của Tiêu Chiến nhưng vẫn muốn hỏi anh vì như vậy hắn có thể nói chuyện với anh nhiều thêm một chút cũng tạo cho hai người một cảm giác bước đầu tìm hiểu nhau. Nhưng Tiêu Chiến nào có nghĩ thế. Đây rõ ràng là đang điều tra lý lịch còn gì. Có phải hắn đã bắt đầu nghi ngờ anh rồi không? Tiêu Chiến đang hoang mang thì nghe Hạ Trạch Dương nói một câu làm anh sững sờ mất một lúc mới ý thức được là hắn muốn nói gì.. " Được rồi! Anh nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ không để ai đến quấy rầy anh! " Tiêu Chiến há hốc mồm kinh ngạc tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại: " Anh nói vậy là có ý gì? Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc mà, tôi sao có thể nghỉ ngơi được! " Hạ Trạch Dương lại nói: " Không cần! Anh mệt thì không cần làm. Bên trong phòng làm việc của tôi có một phòng dành để nghỉ ngơi anh cứ vào đó nghỉ một chút. Đợi khi khỏe lại rồi mới làm việc cũng không muộn." Trời ạ! Đây là cái chuyện tốt gì? Nhân viên ngày đầu tiên đi làm đã đến trễ, ngủ gật trong giờ họp thì cũng thôi đi bây giờ còn được đặc cách vào thẳng phòng Tổng Giám Đốc để nghỉ ngơi. Thật là khiến người ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Chương 11 Không nhớ Bấm để xem Tại phòng làm việc của The Eyes "Nhị thiếu! Đây là toàn bộ tư liệu liên quan đến Cố Ngụy mà tôi đã điều tra được." Vương Nhất Bác cầm lấy tập tài liệu trên bàn mở ra xem. Hắn nhìn tấm ảnh thẻ của Tiêu Chiến dán ngay ngắn trên tờ giấy bất giác mỉm cười. Nhẹ nhàng dùng tay miết nhẹ lên gương mặt kia hắn thầm nghĩ: "Chụp ảnh thẻ cũng đẹp như vậy, đúng là yêu nghiệt. Cố Ngụy tôi phải làm sao với anh đây!" Vương Nhất Bác bắt đầu lật xem từng thông tin một.. Toàn bộ xem ra đều không có gì đáng nói.. Cố Ngụy, 29 tuổi, tốt nghiệp trường đại học CTTK ở nước Z. Là một nhà thiết kế. Trước đây luôn sống cùng với ba mẹ. Ba tên Cố Thiên Hành mẹ là Giang Ngọc Minh chỉ là một gia đình bình thường. Cố Ngụy là con một không có anh em. Thường ngày cũng ít khi tiếp xúc với người lạ. Người bạn duy nhất của anh chính là Uông Trác Thành ngoài ra không có gì đặc biệt. Trợ lý A Châu bên cạnh lại nói thêm: "Qua điều tra cho thấy thân thế của Cố tiên sinh rất bình thường nhưng có một điều tôi cảm thấy rất lạ đó chính là mọi tư liệu liên quan đến anh ấy đều chỉ xuất hiện vào mười ba năm trước." "Mười ba năm trước?" Vương Nhất Bác bỗng nhíu mày. Đó không phải là khoảng thời gian hắn được Vương Thừa Ân cứu sống hay sao? Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy? Rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này có phải có liên quan đến Cố Ngụy? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra. Hắn nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chuyện này nhưng nhìn thái độ của Cố Ngụy thì cho dù bọn họ thật sự có quen biết nhau Cố Ngụy cũng sẽ vì một lý do nào đó mà không nói cho hắn biết. Hắn có hỏi cũng vô ích. Mọi chuyện chỉ có thể từ từ điều tra làm rõ. Việc quan trọng hiện tại đó là phải bắt được tên Cố Ngụy kia đem về giam ở bên mình như vậy Vương Nhất Bác mới có thể yên tâm nếu không hắn chẳng làm được thứ gì nữa cả. Trong đầu hắn bây giờ chỉ ngập tràn hình bóng của anh. Cố Ngụy rốt cuộc anh đã bỏ độc gì cho tôi rồi? * * * Công ty BC Phòng Tổng Giám Đốc Tiêu Chiến chẳng khách sáo gì mà ở trong phòng của Hạ Trạch Dương đánh một giấc đến trưa trời trưa trật vẫn không chịu dậy cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy giấc mộng xuân của anh. Tiêu Chiến quơ quào một lúc mới vớ được cái điện thoại áp lên tai cất giọng ngái ngủ: "Alô, ai vậy?" "Là tôi!" Vừa nghe thấy tiếng của Vương Nhất Bác, thanh âm trầm ấm mê hoặc kia mỗi lần thì thầm bên tai anh đều khiến Tiêu Chiến bất giác rùng mình không lẫn đi đâu được, anh bàng hoàng ngồi bật dậy tỉnh cả ngủ luống cuống nói: "Cậu.. Sao cậu có số điện thoại của tôi!" Vương Nhất Bác đầu dây bên kia cười khẩy: "Anh hoảng sợ cái gì? Tôi cũng đâu có ăn thịt anh à mà không phải tôi đâu phải chưa từng ăn anh!" "Cậu.. Cậu vô sỉ!.. Còn nữa, việc tôi đánh cược với cậu đã thực hiện xong rồi cậu còn kiếm tôi làm gì?" "Kiếm anh đương nhiên là có chuyện tốt, nhưng tôi không muốn nói chuỵên qua điện thoại như thế này tôi muốn gặp anh. Ba mươi phút sau có mặt ở The Eyes nếu không tôi sẽ cho người đến bắt trói anh lại đem đi." "Nè.. Cậu.." Tút.. tút.. tút.. Tiêu Chiến thầm mắng một tiếng: "Khốn kiếp! Có giỏi thì cậu đến mà bắt." Tiêu Chiến xuống giường khép nép bước ra cửa lúc này Hạ Trạch Dương vẫn đang chăm chú làm việc. Nhìn thấy anh Hạ Trạch Dương liền mỉm cười hỏi: "Dậy rồi sao?" Tiêu Chiến ái ngại gật đầu.. "Cảm ơn Tổng Giám Đốc, tôi phải về phòng làm việc đây!" Tiêu Chiến đang định đi thì nghe Hạ Trạch Dương lại nói: "Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi. Cố tiên sinh anh! Lúc nãy tôi có nhờ trợ lý mua cơm cho mình thiết nghĩ anh thức dậy sẽ thấy đói nên tiện thể mua luôn cho anh một phần. Anh ở lại ăn cơm rồi hẵng đi!" Tiêu Chiến cảm thấy mình thực chất không phải đang đi làm mà là đi nghỉ dưỡng thì đúng hơn. Trong khi Tổng Giám Đốc đang chú tâm làm việc còn mình ở trong phòng ngủ tới trưa vừa thức dậy liền có cơm dâng tận họng thử hỏi còn ai có được đãi ngộ này. Tiêu Chiến thầm nghĩ bây giờ có khi nào mình nói tay chân không có sức kêu hắn đút cho mình ăn hắn cũng làm luôn hay không? Nghĩ thì thì nghĩ vậy nhưng Tiêu Chiến cũng hết sức ái ngại nhận lấy hộp cơm từ tay Hạ Trạch Dương sau đó ngồi xuống ghế sofa một mạch ăn sạch sẽ không chừa lại thứ gì. Bị Vương Nhất Bác hành cả đêm sáng sớm đã vội vàng chạy tới đây đến bây giờ đói lã cả ra còn ở đó mà khách với chả sáo cái nỗi gì. Hạ Trạch Dương nhìn Tiêu Chiến ăn như bị ai bỏ đói tám năm suýt chút nữa không nhịn được bật cười. Người nam nhân này thật sự không thể khiến người khác ngừng u mê anh ta được! Sau khi ăn uống no nê, Tiêu Chiến cũng rời khỏi phòng làm việc của Hạ Trạch Dương về phòng thiết kế bắt đầu công việc như một nhân viên thực sự chứ không phải làm một người khách quý như từ sáng đến giờ. Đến lúc tan làm, vì tên khốn kiếp Uông Trác Thành không cho Tiêu Chiến nói với ai anh là bạn hắn nên Tiêu Chiến phải đi vòng qua đường dừng lại ở một chỗ khá vắng vẻ đứng ở đó đợi hắn lái xe đến chở về nhà. Không ngờ lúc anh đang đứng đợi bên đường thì có một chiếc xe màu đen chạy tới dừng lại trước mặt anh, sau đó hai tên từ trong xe bước xuống, một tên cung kính nói: "Cố tiên sinh! Nhị thiếu muốn gặp anh, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!" "Cái tên chết tiệt này dám cho người đến bắt mình thật sao?" Tiêu Chiến làu bàu trong miệng mắng. "Không đi!" Tiêu Chiến dứt khoác nói. Tên kia tỏ vẻ khó xử.. "Cố tiên sinh! Xin anh đừng làm khó chúng tôi." "Là các người làm khó tôi mới đúng! Tôi đã nói là không đi nếu các người còn ngoan cố.. Tôi.. tôi la lên bây giờ.." Tên kia thấy Tiêu Chiến kiên quyết như vậy có lẽ đành phải dùng đến biện pháp mạnh mới có thể mang người về liền nói: "Cố tiên sinh! Đắc tội rồi!" Hai tên đó lập tức tiến đến định bắt Tiêu Chiến mang đi không ngờ bọn hắn chưa kịp đụng vào anh, anh đã xoay người nhanh như chớp đá vào bụng của hai tên kia một phát. Bọn chúng ôm bụng đau đớn nhưng vẫn ngoan cố lao vào túm lấy anh thì bị anh đấm cho vài phát nữa ngã nhào ra đất không gượng dậy nổi. Đánh xong Tiêu Chiến phủi phủi tay thái độ nghênh ngang nhìn xuống bọn chúng nói: "Về nói với Vương Nhất Bác, tôi không muốn gặp cậu ta. Đừng phí công vô ích, cậu ta phái tới một người tôi đánh một người. Cậu ta có giỏi thì tự mình đến đừng bắt người khác phải chịu đòn thay!" Vương Nhất Bác lúc này đang háo hức chờ đợi bọn thuộc hạ của hắn mang Tiêu Chiến về thì điện thoại chợt reo lên.. "Cái gì? Không bắt được người?". Vương Nhất Bác tức muốn phát điên suýt nữa quăng luôn điện thoại vào tường. Tên thuộc hạ nghe giọng của Vương Nhất Bác biết tình hình không mấy lạc quan sợ đến toát mồ hôi lạnh.. "Anh ta quá lợi hại, chúng tôi không phải là đối thủ của anh ta." Vương Nhất Bác mắng vào điện thoại một câu: "Vô dụng!" Rồi bực dọc cúp máy.. "Cố Ngụy, thì ra anh cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Muốn trốn tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tiêu Chiến cùng Uông Trác Thành vừa về đến nhà mới tắm rửa thay đồ xong thì điện thoại lại reo lên.. Tiêu Chiến không muốn bắt máy nhưng tên Vương Nhất Bác kia cứ ngoan cố gọi mãi, cuối cùng không biết qua bao nhiêu cuộc anh không chịu nổi nữa mới miễn cưỡng bấm nút nghe.. "Alô, có chuyện gì?" "Lập tức xuống dưới nhà, năm phút sau nếu như tôi vẫn chưa thấy anh xuất hiện trước mặt tôi thì tôi sẽ trực tiếp lên đó bắt người." Tút.. Tút.. Tút.. Tiêu Chiến thầm rủa xả cái tên Vương Nhất Bác đúng là âm hồn không tan nhưng anh biết hắn nói được làm được, chỉ sợ nếu để cho hắn lên đây e rằng cả cái chung cư này đều biết anh là người của hắn lúc đó thật không biết phải giấu mặt vào đâu. Nghĩ vậy Tiêu Chiến còn không kịp nhớ mà thay quần áo anh mặc luôn cả bộ pijama xỏ đại một đôi dép lê chạy nhanh xuống nhà. Vừa xuống tới đã thấy một chiếc xe đen sang trọng đậu ở bên đường. Tiêu Chiến tiến lại gần đang đứng lóng ngóng nhìn vào bên trong thì cửa xe đột nhiên mở ra, một cánh tay rắn chắc thò ra với tốc độ ánh sáng. Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng đã bị lôi vào trong xe cả người nằm gọn trong lòng Vương Nhất Bác. Hắn nhanh tay đóng cửa xe lại rồi ôm chặt Tiêu Chiến nhanh chóng phủ lên môi anh một nụ hôn cuồng bạo. Tiêu Chiến bị hôn đến đầu óc quay cuồng, anh cũng không biết từ lúc nào mà mình cũng đưa tay vòng qua sau cổ Vương Nhất Bác đáp trả lại nụ hôn nồng nhiệt đó. Hai người môi lưỡi day dưa triền miên không dứt, bàn tay Vương Nhất Bác bắt đầu không an phận luồn vào trong áo sơ mi của anh không ngừng xoa nắn. Tiêu Chiến đang đắm chìm trong nụ hôn ngọt lịm kia bỗng nhiên cảm thấy mùi nguy hiểm đâu đây. Vết thương buổi sáng đến giờ vẫn chưa hết đau nếu lại làm nữa không biết sẽ biến thành cái dạng gì. Hơn nữa rõ ràng lúc nãy còn kiên quyết không muốn gặp hắn bây giờ liền ở đây vui vui vẻ vẻ làm chuyện đó thì thật mất mặt chết đi được. Anh liền vội vã đẩy hắn ra. Vương Nhất Bác hiểu ý anh liền hỏi: "Vẫn còn đau sao?" Tiêu Chiến lườm hắn một cái nói: "Đau! Tất nhiên là đau! Cậu để tôi xuyên thủng cậu xem có đau không?" "Xin lỗi! Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn." "Cái gì? Còn lần sau nữa á? Cậu đừng có mơ. Chuyện giữa chúng ta đã xong rồi." "Nhớ tôi không?" Vương Nhất Bác lại hỏi một câu chẳng ăn nhập vào đâu. Tiêu Chiến trầm ngâm không nói.. Nhớ sao? Tất nhiên là nhớ! Nhớ da diết nữa đằng khác, nhớ một người suốt mười ba năm, nhớ đến nỗi hầu như đêm nào cũng mơ thấy, nhớ đến nỗi lần nào cũng khóc ướt cả gối rồi mệt lã thiếp đi, nhưng tôi không thể nói rằng tôi nhớ cậu.. Tôi còn gánh trên vai một mối thù, tôi không muốn tương lai cậu nhìn thấy tôi mất đi tính mạng càng sợ hãi một lần nữa tôi phải nhìn thấy cậu vì tôi mà một thân đầy máu nằm bất động trong vòng tay tôi.. Tôi rất sợ! Tôi sẽ không bao giờ để cho điều đó xảy ra một lần nữa, không bao giờ.. "Không nhớ!" Tiêu Chiến dứt khoác trả lời. "Đến ở cùng tôi đi." Vương Nhất Bác lại nói một câu không có tính liên kết gì với câu trên. Tiêu Chiến nghĩ tên Vương Nhất Bác này liệu có phải hắn có vấn đề về logic hay không chứ. Vậy cũng được nữa hả? "Tại sao tôi phải dọn đến sống chung với cậu, tôi có nói muốn ở cùng cậu sao?" Đến lượt Vương Nhất Bác trầm ngâm.. "Được! Anh không muốn sống cùng tôi cũng được, tôi không muốn thấy anh buồn nên sẽ không ép anh, nhưng tôi muốn tặng The Eyes cho anh, anh không được phép từ chối.." Tiêu Chiến thực sự cảm thấy Vương Nhất Bác hắn điên rồi, The Eyes lớn như vậy hắn nói tặng là tặng còn bắt người ta phải nhận cho bằng được, mồi đã dâng tới miệng mà còn không nhận thì chẳng phải mình cũng điên theo hắn sao? "Nè, cậu có bệnh à? Một quán bar lớn như vậy tôi có tài cán gì mà làm chủ nó được, hơn nữa vô công bất thụ lộc tôi không thể tự nhiên mà nhận quà của người khác sẽ khiến tôi cảm thấy rất áp lực cứ như là tôi mắc nợ cậu vậy." "Anh cứ xem như nó là thù lao cho những lần tiếp theo không phải được rồi sao? Còn về vấn đề quản lý nếu như anh kinh doanh thua lỗ tôi bù vào cho anh, nếu như anh làm phá sản tôi sẽ xây cho anh cái mới." "Cái tên này dư tiền quá không biết ném vào đâu lại tùy tiện ném lên người mình? Cơ mà khoan đã hắn nói cái gì mà thù lao cho những lần tiếp theo.. Những lần tiếp theo là cái gì?" Mãi một lúc Tiêu Chiến mới có thể tiêu hóa được những lời mà Vương Nhất Bác nói anh bất giác đỏ mặt, trợn tròn mắt tức giận mắng: "Khốn kiếp! Ai muốn cùng cậu làm cái gì mà những lần tiếp theo gì gì đó. Cậu chắc chắn là muốn dùng cái quán bar đó lừa tôi vào tròng. Tôi mới không dễ bị gạt như vậy. Tôi còn có việc phải làm. Tạm biệt. Không hẹn gặp lại." Nói xong một hơi Tiêu Chiến định mở cửa xe bước xuống thì nghe thanh âm trầm thấp tà ác từ phía lưng truyền đến khiến anh bất giác rùng mình: "Tên Uông Trác Thành kia sống cùng với anh sao?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu đôi mắt âm u, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón trỏ nói. Tiêu Chiến dừng động tác, tay đã phát run anh quay lại hỏi: "Cậu muốn làm gì?" "Cũng không có gì! Chỉ là nếu như anh không đồng ý tôi không ngại khoét trên người hắn thêm vài cái lỗ hay là nên lấy của hắn một cánh tay, một cái chân còn phải xem tâm trạng tôi thế nào đã." "Cậu.. Cậu đã nói không ép buộc tôi?" Vương Nhất Bác xích lại gần Tiêu Chiến áp mặt mình lên vai anh giọng nói không còn một chút lạnh lùng đáng sợ như lúc nãy mà thay vào đó là thanh âm hết sức dịu dàng, ấm áp.. "Tôi cũng không muốn dùng tới cách này. Đây là giới hạn cuối cùng tôi dành cho anh rồi. Cố Ngụy! Tôi không thể không có anh!"
Chương 12 Say rượu trái cây Bấm để xem Tiếp theo sau đó chính là những chuỗi ngày sống và làm việc không giống ai của Tiêu Chiến. Ban ngày anh tận tâm tận lực làm một nhân viên thiết kế tài ba, tranh đấu từng đồng tiền lương tiền thưởng đến xây xẩm mặt mày. Ban đêm liền trở thành ông chủ của một quán bar bậc nhất thành phố. Nhưng ngoại trừ nhân viên của The Eyes thì không ai biết được điều này, Tiêu Chiến sớm đã căn dặn bọn họ không được nói với ai anh là chủ nhân mới của The Eyes bởi vì nếu truyền đến tai của nhân viên trong công ty BC để họ biết Tiêu Chiến anh ngoài làm một nhân viên thiết kế ra còn có nghề tay trái là chủ quán bar còn là một quán bar nức tiếng như The Eyes không biết bọn họ sẽ trưng ra cái biểu cảm gì. Mà nhân viên của The Eyes sau khi được Vương Nhất Bác giao phó thì đã xem Tiêu Chiến như chủ nhân thực sự răm rắp nghe theo không dám trái ý nửa lời. Bọn họ đã ý thức được đắc tội với Vương Nhất Bác đôi khi vẫn còn đường sống chứ đắc tội với Tiêu Chiến thì xác định chỉ có một con đường chết. Tiêu Chiến kỳ thực cũng rất khổ tâm nói cho sang là đến làm ông chủ nhưng thật ra là đến để làm mồi cho tên Vương Nhất Bác kia thì đúng hơn. Nhân viên của The Eyes đã quá quen với việc ông chủ cũ của bọn họ ngày nào cũng lôi ông chủ mới vào phòng đóng cửa lại sau đó hai người làm gì bên trong thì không ai biết.. Hai tháng này Tiêu Chiến luôn có cảm tưởng mình sắp bị chiều hư tới nơi rồi, bây giờ anh ngay cả một chút ủy khuất dù là nhỏ nhất cũng không chịu được. Đúng là thời tới cản không kịp, được sủng sủng cả đôi. Ở công ty mặc dù Tiêu Chiến chỉ là một nhân viên quèn nhưng đi trễ về sớm không ai dám ý kiến, lời nói của anh chính là chân lý miễn bàn cãi, mệt mỏi thì có thể ngủ không cần phải làm gì, đặc biệt là ngày nào cũng được Tổng Giám Đốc đích thân mang cơm đến dâng tới tận miệng. Nhiều lúc bọn nhân viên ở đó còn nghĩ thật ra thì ai mới là ông chủ bọn họ đây? Hạ Trạch Dương đã vậy Vương Nhất Bác thì càng không cần phải nói. Tiêu Chiến ở The Eyes được Vương Nhất Bác sủng đến vô pháp vô thiên.. Tiêu Chiến nói đó là con mèo thì không ai dám nói đó là con chó, cũng có đôi khi Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến thực sự quá vô lý muốn phản bác lại thì chỉ cần anh dùng chiêu nằm vạ ra đó, tên Vương Nhất Bác kia lập tức cảm thấy trên đời này làm gì có chó tất cả đều là mèo. Bọn Vu Bân, Quách Thừa lúc đầu còn tỏ ra hết sức chấn kinh khi nhìn thấy thái độ của Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến nhưng nhìn nhiều riết rồi cũng thành quen. Bây giờ còn xem đó là chuyện hiển nhiên, bọn họ không còn kinh ngạc nữa mà thay vào đó là thường xuyên lắc đầu ngao ngán và thầm hả hê.. "Vương Nhất Bác thì ra anh cũng có ngày này!" Trích lời những người bạn tốt của Vương Nhị thiếu. * * * "Bảo bối, anh có cho thêm đường không? Sao rượu anh pha càng ngày càng ngọt?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt sủng ái tận trời xanh, tay cầm ly rượu đưa lên miệng uống một ngụm nói. Bởi vì trước đây Vương Nhất Bác có thói quen buổi tối uống rất nhiều rượu mới có thể ngủ đồng thời cũng hút rất nhiều thuốc. Nhưng hiện tại thuốc thì không cần phải nói, trước mặt Tiêu Chiến tuyệt nhiên không được đụng đến. Rượu thì uống nhiều cũng rất có hại nhưng Tiêu Chiến lại không thể vô lý đến nỗi cả rượu cũng không cho hắn uống nên đành phải nghĩ ra một cách đó là ngày nào cũng pha cho hắn một ly rượu trái cây vừa không có hại lại tốt cho sức khỏe buổi tối còn có thể ngủ ngon hơn. Thật ra Vương Nhất Bác bây giờ hắn đâu có muốn ngủ, hắn còn sợ thời gian thức không đủ dùng nữa kìa nhưng lời của Tiêu Chiến hắn còn dám không nghe sao? Ban đầu Vương Nhất Bác còn cảm thấy không quen nhưng uống lâu rồi đâm ra nghiện. Bây giờ ngày nào không uống rượu do Tiêu Chiến pha hắn lại cảm thấy trong người cứ thiếu thiếu cái gì đó, bức rức không yên. Hắn cảm thấy Cố Ngụy con người này quả thực có độc, khắp người anh ta đều là kịch độc ngay đến cả rượu anh ta pha cũng có độc nốt mà Vương Nhất Bác hắn đã bị trúng độc quá nặng rồi bây giờ không có cách nào cứu chữa được. Vương Nhất Bác thực sự sợ hãi nếu một ngày Cố Ngụy không ở đây thì hắn phải làm sao? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ nhưng hắn chắc chắn tuyệt đối không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.. Tiêu Chiến lại cảm thấy tên Vương Nhất Bác này càng ngày càng dẻo miệng, ai nói hắn lạnh lùng vô tình chứ rõ ràng là một tên vô sỉ không đứng đắn lại còn cực kỳ dính người. Tiêu Chiến ngoại trừ lúc đi làm ở công ty ra hễ anh xuất hiện ở quán bar thì không thể rời xa Vương Nhất Bác một bước. Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác cũng đưa ly rượu lên môi uống một ngụm sau đó nói: "Vậy sao? Lần sau tôi sẽ cho thêm giấm vào đảm bảo không ngọt như vậy nữa!" Vương Nhất Bác phì cười trên đời có lẽ chỉ có anh mới dám nói chuỵên với hắn như vậy nhưng ai bảo hắn sủng người ta quá làm chi. "Bảo bối! Anh đanh đá thật nhưng tôi thích!" "Bớt nói mấy lời buồn nôn lại! Tiêu Chiến dù miệng nói cứng lại luôn tỏ ra đanh đá khó chiều nhưng hai tháng ngắn ngủi này chính là quãng thời gian anh cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ lúc anh mất hết tất cả, từ lúc Tiêu gia sụp đổ anh đến nương nhờ nhà của Lý Gia Minh là một người bạn thân của ba anh khi ông còn sống. Kể từ khi đó anh không còn biết đến niềm vui là gì mỗi ngày anh đều cố gắng rèn luyện bản thân tự bắt mình phải trở nên thật mạnh mẽ chờ đến một ngày anh có đủ khả năng sẽ tự tay giết chết Hạ Lập Nguyên trả thù cho cả gia đình mình. Mười ba năm trước anh cứ nghĩ rằng Tần Phong đã chết cho đến khi anh nhìn thấy hình ảnh Vương Nhất Bác xuất hiện trên mặt báo. Hình ảnh đó đã khắc sâu vào tận tim gan Tiêu Chiến, hình ảnh luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ hằng đêm khiến anh đau đớn đến cạn kiệt nước mắt, hình ảnh mà cho dù đời này anh có chết đi cũng không thể nào quên được. Anh không tin nổi vào mắt mình, có trời mới biết anh đã vui mừng hạnh phúc đến thế nào khi biết tin cậu vẫn còn sống. Nhưng anh lại sợ đây chỉ là một giấc mơ một sự ảo tưởng không có thật, vì để chắc chắn hơn Tiêu Chiến đã âm thầm điều tra về thân thế của Vương Nhất Bác. Uông Trác Thành ngoài là một nhân viên phụ trách mạng lưới thông tin ra hắn còn là một cao thủ hacker do đó mọi việc với Tiêu Chiến cũng trở nên dễ dàng hơn. Sau khi xác định được Vương Nhất Bác chính là Tần Phong, Tiêu Chiến qua đó còn biết thêm được một thông tin đó là người bạn của anh Chu Tán Cẩm - một bác sĩ mà anh tình cờ quen được ở nước Z, trùng hợp lại chính là vị bác sĩ đã điều trị cho Vương Nhất Bác năm xưa. Biết được chuyện này Tiêu Chiến liền tìm đến Chu Tán Cẩm để hỏi thăm về tình hình khi đó. Qua lời Chu Tán Cẩm anh biết được Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại đã không còn nhớ gì nữa Tiêu Chiến cũng không biết tâm trạng của mình rốt cuộc là thế nào? Là thất vọng, đau đớn tột cùng khi người mình yêu, mình nhớ thương da diết suốt ngần ấy năm lại không hề nhớ tới mình dù chỉ là một chút, người ấy bây giờ thậm chí còn không biết đến mình là ai nữa. Hay là anh nên cảm thấy vui mừng thay cho cậu ấy vì như vậy cũng tốt cậu ấy sẽ không vì nhớ tới những biến cố trước đây mà đau lòng, dằn dặt bản thân, cũng không cần cùng anh mang mối thù sâu nặng của Tiêu gia. Vương Nhất Bác cậu ấy có thể sống một cuộc đời hoàn toàn mới, làm một con người mới. Một người không hề dính dáng gì tới một Tiêu Chiến đã mất hết tất cả là anh. Một Tiêu Chiến chỉ nghĩ tới trả thù mà không biết rồi đây sẽ phải mất mạng vào lúc nào. Anh thật sự không muốn liên lụy cậu, cậu đã hi sinh cho anh quá nhiều và giờ đây cậu xứng đáng có được một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Cuối cùng sau tất cả những đắn đo, sau những nỗi khát khao muốn tìm lại một chút hơi ấm cho cuộc đời mình Tiêu Chiến đã dằn lại hết tất cả mà không hề tìm đến Vương Nhất Bác. Anh còn cố gắng tránh xa cậu càng xa càng tốt vì anh lo lắng có khi nào cậu nhìn thấy anh sẽ nhớ lại mọi chuyện hay không nhưng con người có đôi lúc không cao thượng được như mình nghĩ. Đến khi Tiêu Chiến bắt đầu thực hiện kế hoạch trả thù anh lại cảm thấy sợ, sợ một ngày mình không may mất mạng thì sẽ không bao giờ còn có thể gặp lại Vương Nhất Bác được nữa cho nên anh đã ích kỷ mà tìm đến để nhìn thấy cậu một lần nhưng ai ngờ mọi chuyện càng đi lại càng xa. Đến hiện tại đã không có cách nào dứt ra được nữa. Đành vậy ông trời đã cho anh cơ hội hãy để anh ích kỷ một lần hiện tại anh sẽ cố gắng trân trọng những thời khắc vui vẻ của cả hai còn chuyện sau này cứ để nó thuận theo tự nhiên mà đến.. " Bảo bối! Tôi say rồi! " " Say? Cậu uống rượu trái cây mà cũng say được sao? " Tiêu Chiến biết tên Vương Nhất Bác này lại định giở trò đây mà, anh còn lạ gì mấy chiêu cũ rích của hắn. Không nằm ngoài dự đoán câu tiếp theo của hắn chính là câu thả thính quen thuộc đến nỗi dùng đầu gối Tiêu Chiến cũng có thể nghĩ ra. Tiêu Chiến thật không biết tại làm sao khi yêu vào một người khí chất băng lãnh, cao ngạo như Vương Nhất Bác lại có thể trở nên dở hơi đến thế chỉ là đối với sự dở hơi này Tiêu Chiến cảm thấy ấm áp đến từng hơi thở cũng hạnh phúc tận đáy lòng. " Bảo bối! Tôi không phải say rượu mà là say người. Anh quyến rũ tôi như vậy tôi còn có thể không say sao? " Tiêu Chiến vội nhìn lại mình, hôm nay anh mặc hẳn một bộ tây trang kín mít từ đầu đến chân, có chỗ nào giống là đang quyến rũ hắn? Nhưng Tiêu Chiến đâu có biết thứ Vương Nhất Bác hắn nhìn thấy không phải như những gì Tiêu Chiến thấy.. Mỗi một cử động của anh lọt vào trong mắt của Vương Nhất Bác liền trở nên lệch lạc đều bị hắn biến tấu thành những động tác cực kỳ gợi tình. Uông Trác Thành nói không sai Tiêu Chiến chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể gây ra tai họa trên người anh có một loại khí chất khiến người ta nhìn vào liền đứng ngồi không yên trong lòng không thể không nảy sinh ý định muốn phạm tội. Vương Nhất Bác thật sự rất muốn đem Tiêu Chiến dán chặt bên người mình, không cho ai nhìn thấy cũng không muốn anh tiếp xúc với bất kỳ ai ngoài hắn nhưng hắn yêu anh hắn không muốn hạn chế tự do của anh, hắn tôn trọng mọi suy nghĩ cũng như mọi việc anh muốn làm. Đó là lý do vì sao Tiêu Chiến ban ngày vẫn có thể làm ở công ty. Hắn không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi nhưng không còn cách nào khác. Ban đầu hắn đem The Eyes cho anh là vì muốn anh không cần phải làm gì, cũng không cảm thấy buồn chán. Hắn đã nhiều lần khuyên anh nghỉ việc ở công ty nhưng Tiêu Chiến nói công việc đó là đam mê cũng là sở thích của anh, chỉ cần là việc anh muốn làm hắn lại không có cách nào phản đối chỉ đành phải thuận theo. " Vương Nhất Bác! Cậu nhìn xem tôi có chỗ nào quyến rũ cậu? "Tiêu Chiến phồng má tức giận mắng. Hành động này rõ ràng là rất đáng yêu vào trong mắt của Vương Nhất Bác lại chính là đang kích thích hắn. Có lẽ bây giờ Tiêu Chiến có làm gì thì đều bị hắn quy về một mối đó mà thôi bởi vì trong đầu hắn lúc này nào có suy nghĩ được thứ gì khác nữa đâu chứ. Vương Nhất Bác không có kiên nhẫn ở đây đôi co với Tiêu Chiến về vấn đề này. Hắn đứng dậy đi vòng qua phía đối diện bế xốc Tiêu Chiến lên thì thầm bên tai anh: " Chỗ nào của anh cũng quyến rũ tôi! " Tiêu Chiến chấn kinh xấu hổ đến lợi hại vội vàng đẩy ngực Vương Nhất Bác ra muốn leo xuống thì bị hắn càng hung hăng ôm chặt vào lòng nhanh chóng bước đi.. " Vương Nhất Bác! Cậu muốn làm gì? Mau thả tôi ra, mọi người đang nhìn kìa! " " Câu này anh đã hỏi cả trăm lần rồi còn không chán? Tôi cũng không ngại nói thêm một lần. Tôi muốn ăn anh! Còn nữa yên tâm bọn họ không nhìn thấy gì đâu! " " Vương Nhất Bác, tên hỗn đản nhà cậu.. "Tiêu Chiến vùng vẫy đưa tay đấm vào ngực Vương Nhất Bác nói. Nhân viên 1: Tôi không nhìn thấy gì cả. Nhân viên 2: Tôi cũng vậy. Cả hai nhân viên:" Ờ! Chắc bọn tôi bị mù hết cả rồi!"
Chương 13 Tai nạn Bấm để xem Tại công ty BC Uông Trác Thành mặt mày hết sức khó coi lôi Tiêu Chiến đi từ phòng của Hạ Trạch Dương tới một góc vắng vẻ của công ty, hắn nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy tức giận, Tiêu Chiến cũng không biết mình đã chọc giận hắn ở chỗ nào, anh dùng cánh tay đang bị thương xoa xoa cổ tay bên còn lại bị hắn nắm đến bầm đỏ lên tiếng nói: "Trác Thành! Cậu điên rồi hả? Không phải cậu đã nói ở công ty không được để ai biết tôi là bạn của cậu sao? Giờ kéo tôi ra đây làm gì? Uông Trác Thành nhìn cánh tay còn đang chảy máu của Tiêu Chiến càng thêm bực dọc lớn tiếng nói: " Tiêu Chiến! Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Bây giờ cả cái công ty này đều nói cậu muốn một bước trở thành phượng hoàng nên suốt ngày đi theo quyến rũ Hạ Trạch Dương. Ai nấy trước mặt cậu không dám nói ra nhưng sau lưng đều đang cười chê cậu. Không chỉ có vậy, hôm nay cậu suýt chút nữa đã mất mạng nếu như không có Hạ Trạch Dương kịp thời ra tay cậu nghĩ cậu còn có thể sống sao? " 1 giờ trước đó.. " Cố tiên sinh! Hoa trà ở ngoài ban công là do anh trồng sao? "Một nhân viên của phòng thiết kế hỏi. " Phải đó, tôi rất thích hoa trà nên tiện thể trồng ở ban công một ít giờ nghỉ trưa có thể ra đó vừa ngắm vừa dùng cà phê tâm tình cũng sẽ dễ chịu hơn. "Tiêu Chiến ôn nhu nói. " Woa! Cố tiên sinh, anh chẳng những anh tuấn tài giỏi lại còn là một người ấm áp dịu dàng như vậy chẳng trách Tổng Giám Đốc hết lòng coi trọng anh. " Cô nhân viên kia đơn giản chỉ là muốn tán thưởng anh một chút nhưng câu nói này không ngờ lại dẫn đến việc khiến người khác hiểu sai rất nhiều chuỵên. Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục làm việc. Giờ nghỉ trưa anh vẫn như thường lệ cầm một tách cà phê ra ban công ở tầng anh làm việc vừa ngắm cảnh vừa hóng gió để thư giãn tinh thần. Tiêu Chiến ở đó chưa được bao lâu thì Hạ Trạch Dương cũng đến, hắn rất tận tâm giờ nghỉ trưa nào hắn cũng mang cơm đến cho anh. Thời gian anh làm việc ở đây, Hạ Trạch Dương luôn để ý quan sát Tiêu Chiến từng chút một nếu thấy anh có bất kỳ dấu hiệu mệt mỏi nào hắn sẽ buộc anh phải nghỉ ngơi không để anh tiếp tục làm việc. Bất cứ chuyện gì hắn cũng dung túng cho anh thậm chí Tiêu Chiến biết dù anh có lật tung cả BC, hắn chắc chắn cũng sẽ không trách cứ anh nửa lời. Cũng vì Hạ Trạch Dương đối xử với Tiêu Chiến tốt như vậy mà anh đã bao nhiêu lần tự dằn vặt bản thân mình tất nhiên anh cảm nhận được Hạ Trạch Dương hắn thật sự đã yêu anh rồi. Tình yêu của hắn rất nhẹ nhàng, rất đỗi bình dị, hắn chọn cách không nói ra vì hắn muốn để cho anh từ từ cảm nhận được sự chân thành của hắn, hắn lẳng lặng ở bên cạnh anh, quan tâm chăm sóc anh từng chút một, hắn chưa từng đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Còn anh thì sao? Anh tiếp cận hắn chỉ là vì muốn lợi dụng hắn để đạt được mục đích của mình.. Tiêu Chiến tự hỏi đây không phải là điều anh muốn sao? Ngay từ lúc bắt đầu anh vào công ty BC tất cả là vì cái gì, chẳng phải là vì muốn có được sự tín nhiệm từ Hạ Trạch Dương sau đó tiếp cận cha nuôi của hắn để thực hiện kế hoạch trả thù hay sao? Nhưng tại sao trong lòng anh bây giờ lại khó chịu đến thế? Chung quy Hạ Trạch Dương hắn vẫn là người vô tội trong chuyện này, hắn không hề dính dáng gì đến vụ việc của Tiêu gia năm đó. Anh dùng cách này có phải là quá bỉ ổi cũng quá tàn nhẫn? Hơn nữa hiện tại anh đã có Vương Nhất Bác. Nếu để cậu ấy biết anh vì trả thù mà không từ thủ đoạn dùng chính bản thân để đi quyến rũ Hạ Trạch Dương, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào? Liệu cậu ấy có chấp nhận được những gì anh làm và tha thứ cho anh hay không? Nhưng nếu Tiêu Chiến chấp nhận buông bỏ để ở bên cạnh Vương Nhất Bác vậy mối thù của Tiêu gia phải làm sao đây? Ba mẹ anh đã chết đi ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho cái chết của bọn họ? Anh có thể sống hạnh phúc mà nhìn kẻ thù giết cả gia đình mình vẫn ung dung tự tại vẫn có thể hô mưa gọi gió không một chút tổn thất nào hay sao? Anh chắc chắn không thể làm được! Tiêu Chiến lòng rối như tơ vò, mải mê suy nghĩ không để ý đến điều gì, bất chợt Hạ Trạch Dương bên cạnh anh đột nhiên hét lớn.. " Cố Ngụy! Cẩn thận! " Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Trạch Dương dùng một lực cực kỳ mạnh ôm lấy anh tránh thoát khỏi một kiện vật liệu xây dựng từ trên cao rơi xuống. Dù thân thủ của hắn rất nhanh nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ hắn cũng không thể nào hoàn toàn tránh được, vai hắn va chạm mạnh với kiện vật liệu kia nên bị thương khá nặng. Áo vest trên người Hạ Trạch Dương bị rách toạc một mảng lớn, cả tấm lưng hắn ướt đẫm máu còn Tiêu Chiến vì được Hạ Trạch Dương tận lực che chở chỉ bị xây xát cánh tay không có gì đáng ngại. Vụ việc này nhanh chóng được lan truyền khắp cả công ty khiến ai nấy hết sức chấn kinh, bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi không ngờ ở một công ty lớn như BC còn có thể xảy ra một tai nạn suýt gây chết người như vậy. Tiêu Chiến muốn đưa Hạ Trạch Dương đến bệnh viện chữa trị nhưng hắn nhất quyết không chịu đi nên cuối cùng thư ký của hắn chỉ có thể gọi cho bác sĩ chuyên dụng đến. Bác sĩ vừa đến chưa được bao lâu thì Uông Trác Thành đột nhiên xông vào lôi Tiêu Chiến đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả những người có mặt ở trong phòng Tổng Giám Đốc. Hạ Trạch Dương cũng kinh ngạc không kém. Thái độ của Uông Trác Thành chẳng khác nào đi bắt gian tại trận mà tên gian phu kia ngoài hắn ra còn ai vào đây nữa. Hạ Trạch Dương dù vẫn chưa kịp làm gì Tiêu Chiến còn suýt mất cả mạng nhưng trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút chột dạ không lẽ Uông Trác Thành và Tiêu Chiến là mối quan hệ kia, Tiêu Chiến vì Uông Trác Thành mới vào làm việc ở BC? Nhìn thái độ lúc Uông Trác Thành trông thấy vết thương trên cánh tay Tiêu Chiến cũng có thể đoán biết được hắn rất quan tâm anh nhưng mà nhìn thế nào trông bọn họ cũng không giống như là một đôi tình nhân ngược lại giống một đôi chó mèo suốt ngày cấu xé lẫn nhau theo một nghĩa đen thuần tuý, nếu nói giữa bọn họ là tình yêu thì thật sự đúng là cách xa tám nghìn sáu trăm bốn mươi hai vạn dặm.. Nghĩ vậy Hạ Trạch Dương liền cảm thấy yên tâm.. Có lẽ đã đến lúc hắn cần phải nói cho anh biết tình cảm của hắn dành cho anh.. " Cố Ngụy! Liệu anh có chấp nhận tấm lòng của tôi không? " " Trác Thành, chuyện này thì có liên quan gì chứ? Đó chỉ là tai nạn còn bọn người kia họ muốn nói sao thì tuỳ tôi không quan tâm.. "Tiêu Chiến đứng dựa vào một góc bức tường nói. " Tai nạn? Tiêu Chiến cậu nghĩ đó thật sự là tai nạn? Tôi đã xem toàn bộ camera liên quan đến vụ việc kiện vật liệu kia bị rơi từ tầng 30 đang sửa chữa xuống ban công phòng làm việc của cậu. Tuy camera không quay được là ai làm nhưng tôi phát hiện ra một nhân viên trong phòng thiết kế của cậu cứ lén la lén lút xuất hiện ở gần khu vực đang sửa chữa còn nán lại rất lâu, cô ta chắc chắn hiểu rõ những địa điểm camera không thể quay tới mà lợi dụng điều đó để giở trò đồng thời cũng biết được thói quen của cậu mới có thể canh thời gian chính xác đến như vậy. Mà cô gái này đối với Hạ Trạch Dương là một dạ si mê trước đây nghe nói Hạ Trạch Dương rất coi trọng cô ta nhưng từ khi cậu xuất hiện cô ta liền trở nên mờ nhạt. Tiêu Chiến, bây giờ cậu là kẻ thù của bao nhiêu người ở trong công ty cậu có biết không? Cậu tài giỏi cách mấy, cậu có thể tránh được người khác hãm hại cậu hết lần này đến lần khác chắc? " Nghe Uông Trác Thành nói Tiêu Chiến cũng đoán được người đó là ai, anh nhíu mày gằn giọng căm đầy căm phẫn: " Liễu Thương Hạ? Không ngờ cô ta dám làm như vậy. Lần này xem như tôi sơ suất sẽ không có lần sau đâu. " Uông Trác Thành nên nói Tiêu Chiến quá ngây thơ hay là nói anh vì trả thù mà trở nên mù quáng không còn biết tới thứ gì nữa khác nữa rồi.. " Tiêu Chiến! Cậu nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy? Bọn người kia dù không làm gì được cậu nhưng còn Hạ Trạch Dương thì sao? Nếu hắn biết cậu lợi dụng hắn cậu nghĩ hắn có tha cho cậu không? Phải, hắn yêu cậu nhưng cậu có nghĩ tới yêu càng nhiều hận sẽ càng sâu. Cậu nên nhớ hắn không phải chỉ là một người làm ăn bình thường, hắn là người đứng đầu của KP195, loại người như hắn tàn bạo đến mức nào cậu nghĩ cậu có thể chịu nổi sự trừng phạt của hắn sao? Cậu vì trả thù chẳng lẽ không cần màng đến danh dự và tính mạng của mình? Tiêu Chiến, cậu nghĩ kĩ lại đi cậu làm vậy có đáng không? " Tiêu Chiến từ lâu đã không màng đến cái gọi là danh dự và mạng sống kia nữa rồi nhưng khi Uông Trác Thành nhắc đến trái tim anh vẫn không khỏi nhói lên từng hồi. Anh không có danh dự anh lấy gì xứng đáng với tình yêu của Vương Nhất Bác, anh không còn mạng sống anh làm sao có thể ở bên cạnh hắn. Thì ra anh vẫn sẽ để ý, thì ra anh vẫn không thể vô cảm như anh nghĩ nhưng anh không có quyền đau lòng, nỗi đau chỉ khiến bản thân càng thêm vô lực, càng đau sẽ càng mềm yếu càng thống khổ hơn mà thôi.. " Chỉ cần trả được thù, không gì là không thể. Dù cho tôi có bị vạn người phỉ nhổ dù cho có phải chịu trăm ngàn vết thương chỉ cần có thể giết chết ông ta, tất cả đều xứng đáng.. "Tiêu Chiến nhìn Uông Trác Thành bờ môi anh run rẩy theo từng lời nói nhưng ánh mắt ấy lại trở nên âm u đáng sợ khiến Uông Trác Thành trong lòng dâng lên một nỗi đau xót không nói thành lời. Tiêu Chiến ôn nhu ấm áp, kiêu ngạo rực rỡ như ánh mặt trời của hắn đâu. Tại sao Tiêu Chiến cứ phải cố chấp đến thế? Buông bỏ để sống một cuộc đời mới không được sao? Tại sao cứ phải tự giày vò bản thân mình đến như vậy mới cảm thấy hả dạ? Nỗi đau trong lòng hắn lập tức biến thành sự tức giận hắn tiến đến đấm vào mặt Tiêu Chiến một đấm, cú đấm này hắn dùng hết sức lực của bản thân giống như hắn đang phát tiết hết thảy những nỗi xót xa trong lòng mình. Hắn nói như gào thét tận tâm can chỉ mong là Tiêu Chiến có thể hiểu ra mà quay đầu lại.. " Tiêu Chiến! Cậu tỉnh táo lại cho tôi, ba mẹ cậu ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy cậu như vậy? Cậu tự cho mình là gỗ đá nhưng sự thật là vậy sao? Cậu quyến rũ Hạ Trạch Dương bây giờ hắn yêu cậu đến nỗi bất chấp cả tính mạng cậu đã hài lòng chưa, cậu có thấy dễ chịu không? Còn có Vương Nhất Bác tôi biết cậu yêu cậu ta, cậu ta cũng yêu cậu. Bây giờ cậu là đang hủy hoại cả ba người đó cậu có biết không? Tiêu Chiến cậu buông bỏ đi được không? Tôi cầu xin cậu! " Tiêu Chiến bị Uông Trác Thành đánh đến ngã quỵ xuống đất, khóe môi còn vương chút máu. Anh từ từ đứng dậy đưa tay lau vệt máu trên môi rồi bỗng nhiên cười lớn, anh cười đến điên dại, miệng anh cười nhưng đôi mắt anh đã ướt đẫm từ lúc nào.. Tiêu Chiến cứ để mặc cho nước mắt không ngừng rơi xuống bờ môi mặn đắng đã không còn chút huyết sắc của bản thân cũng như lúc này khắp người anh đều là tuyệt vọng.. " Cậu nói tôi cố chấp? Uông Trác Thành! Vậy cậu đã bao giờ nhìn thấy người thân của cậu chết trước mặt cậu còn là vì bảo vệ cậu mà phải chết một cách thê thảm chưa? Cậu đã bao giờ nhìn thấy người cậu yêu thương nhất phải chịu vô số nhát dao, đau đớn đến run rẩy, toàn thân đầy máu nằm trên người cậu? Cậu đã bao giờ chịu cảnh tan nhà nát cửa, sau một đêm liền mất hết tất cả chưa? Cậu căn bản chưa từng nhìn thấy, cậu chưa từng trải qua, cậu chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là nỗi đau xé rách ruột gan, cậu có biết đến cái lạnh thấu xương của biển cả, của sự đơn độc khi cậu phải một mình sống tiếp giữa cuộc đời tàn ác này? Cậu có biết không? Cậu có hiểu không? Cậu không hiểu! Uông Trác Thành cậu vốn không hiểu.. " Tiêu Chiến gào khóc đến tê tâm liệt phế, những ký ức đáng sợ kia cứ như một lần nữa hiện ra trước mắt anh. Anh ôm mặt khóc nức nở hai chân vô lực khuỵu xuống nền gạch lạnh lẽo không một chút hơi ấm. Cả người anh run rẩy không ngừng. Uông Trác Thành nghĩ bản thân hắn lần này đã phạm sai lầm thật rồi. Hắn chỉ là muốn Tiêu Chiến được sống vui vẻ như một người bình thường nào biết sẽ trở nên như vậy! Hắn luống cuống không biết làm sao chỉ đành đứng im nhìn Tiêu Chiến khóc. Thì ra nỗi đau anh phải chịu lại lớn đến thế. Uông Trác Thành chỉ là con của một gia đình bình thường từ nhỏ sống ở dưới quê tuy không giàu có gì nhưng luôn luôn đầm ấm hạnh phúc. Những điều Tiêu Chiến nói hắn không thể hiểu được nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ biết nó phải đau đớn tới mức nào mới khiến anh trở nên bất chấp đến như vậy. " Tiêu Chiến! Xin lỗi! Là tôi đã khơi gợi lại nỗi đau của cậu, tôi phải làm bây giờ?"