Chương 10: Đây là nhà sao?
Nhà mà Cố Đình trạch nói chính là là khu biệt thự nằm trên núi Vân Sơn, đẹp nhất thành phố? Cả khu này chỉ có một ngôi nhà, chứng tỏ anh đã mua cả ngọn núi để làm biệt thự. Mẹ nó, không khỏi cảm thán mà, người có tiền thật biết hưởng thụ, sống một mình một ngọn núi đúng chất cao cao tại thượng, độc cô phong đây mà. Vân Sơn này khí hậu trong lành, cảnh quan thật đẹp nhưng so với Yên Sơn của cô thì còn kém vài phần. Nơi đây không có thác nước cũng không có nhiều mỏm đá có hình thù kỳ dị, nó đơn thuần là ngọn núi cao, có nhiều cây xanh. Có thể sống trong biệt thự tại ngọn núi này, Cố Đình Trạch hẳn là một người không bình thường rồi. Chẳng có lẽ là không đúng, anh ta đi Bugatti La Voiture mà có thể tầm thường được sao?
Đây mà gọi là nhà hả? Phải là khu nghỉ dưỡng siêu đẳng mới đúng chứ. Lý Giai Kỳ không khỏi trầm trồ, nơi này chắc phải rộng mấy hecta, khu biệt thự có tới mấy chục phòng, bể bơi, vườn hoa, rộng bát ngát. Cố Đình Trạch sải chân bước đi trước, Lý Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn ngó bước theo sau. Cô sơ ý vấp bậc cửa té ngã. Thôi xong, bậc cửa cao ngã phát này thì đau phải biết. Chưa kịp đau đớn cô đã thấy mình ở trong vòng tay rộng lớn, Cố Đình Trạch nhíu mày nhìn cô:
"Nhìn đường."
Cô mím chặt môi, gật đầu cả khuôn mặt ửng đỏ. Người này phản ứng thật là nhanh nhạy, đi ở phía trước mà mắt như mọc ở phía sau vậy? Làm sao anh ta biết cô ngã lúc nào mã đỡ kịp thời thế chứ. Lý Giai Kỳ không khỏi cảm thán.
Trương quản gia đứng ở cửa cung kính cúi đầu chào:
"Thiếu gia đã về."
"Ừ. Sắp xếp cho cô ấy." Cố Đình Trạch nói xong đi thẳng lên lầu.
Trương quản gia khẽ vâng một tiếng rồi quay sang Lý Giai Kỳ.
"Lý tiểu thư, tôi là Trương quản gia. Tôi mang đồ giúp cô. Phòng cô ở tầng một." Vừa nói Trương quản gia vừa đưa tay kéo vali, hướng căn phòng nhỏ mà đi tới.
"Cảm ơn chú Trương. Gọi cháu Giai Kỳ là được ạ."
"Vâng cô Lý." Trương quản gia lễ phép đáp.
Cách gọi này tuy đã bớt cung kính cũng khiến Lý Giai Kỳ thấy ngượng ngùng. Nhưng cô không mở miệng nói thêm.
Phòng của cô ở ngay tầng một, phòng này dường như là nhỏ so với những phòng khác của biệt thự nhưng cũng hơn hơn nhiều so với phòng của cô ở Lý gia. Làm giúp việc cho nhà giàu, đúng là hưởng nhiều đãi ngộ. Lý Giai Kỳ chậc chậc.
Cô vừa tắm rửa xong xuôi, bụng đói quá. Mấy ngày chưa ăn gì rồi. Trương quản gia thấy cô ôm bụng đi ra khẽ hỏi:
"Cô Lý có muốn ăn gì không?"
Lý Giai Kỳ cả người mềm nhũn, nhẹ gật đầu trong vừa đáng thương vừa đáng yêu. Trương quản gia thấy động lòng thương cảm dọn một bàn đầy thức ăn cho cô.
"Cố Đình Trạch không ăn sao?" Lý Giai Kỳ vừa ăn vừa hỏi.
"Thiếu gia đang ở thư phòng làm việc, chưa có ăn."
Cô gái này ngay cả tên của Cố thiếu cũng dám gọi thẳng, thật là không biết sống chết.
"Anh ta đúng là người cuồng công việc."
Vừa gặm cánh gà Lý Giai Kỳ vừa nói. Đúng là nhà giàu, món gì cũng ngon, ngay cả cánh gà cũng ngon như vậy. Năm ngày hôn mê cô chưa ăn gì, đúng là đói muốn chết.
"Thiếu gia bận rộn công việc, ăn uống cũng rất thất thường." Trương quản gia vừa bê thêm đĩa thức ăn đặt lên bàn vừa nói.
"Ừm, người giàu có thật vất vả." Đang mải ăn, Lý Giai Kỳ nói cho có lệ.
"Thiếu gia nói cô sẽ làm việc ở đây?"
"Đúng vậy. Trương quản gia, cháu sẽ làm việc gì ạ?"
Người phụ nữ đầu tiên thiếu gia đặc biệt mang về nhà mà cho làm giúp việc, hiểu thế nào cũng không đúng. Nhưng lệnh của Cố thiếu ai dám trái, đúng là làm khó cho Lão Trương mà.
"Cô có biết nấu ăn, chăm sóc động vật không?"
"Nấu ăn tôi biết một chút, chăm sóc động vật tôi có thể?"
Nhà có ba người đầu bếp nhưng chưa ai làm hợp khẩu vị thiếu gia, Trương quản gia đánh liều vận may để cô vào bếp. Cố Đình Trạch nuôi một con chó cưng tên Buddy rất đáng yêu, bụ bẫm. Trương quản gia có tính toán riêng nên quyết định để cô làm hai công việc này.
"Vậy từ ngày mai cô sẽ làm hai công việc đó."
"Được ạ." Lý Giai Kỳ không cần suy nghĩ vội đáp.
Ăn no nê rồi, cô vác cái bụng về ngủ thôi.
Trong giấc mơ, cô gặp bố nhìn thật gần mà như thật xa, cô muốn sà vào lòng bố nhưng không được.
"Kỳ Kỳ, hãy nhớ kỹ những lời bố nói. Tướng ấn của con đã được mở, có sẽ sử dụng được năng lực con vốn có. Phía trước rất nhiều khó khăn, con tuyệt đối cẩn thận."
"Bố.." Lý Giai Kỳ hét lớn. Lời bố văng vẳng bên tai, cô thấy cơ thể mình nặng trĩu.
Tướng ấn là gì? Mở rồi sẽ ra sao?
* * *
Đây mà gọi là nhà hả? Phải là khu nghỉ dưỡng siêu đẳng mới đúng chứ. Lý Giai Kỳ không khỏi trầm trồ, nơi này chắc phải rộng mấy hecta, khu biệt thự có tới mấy chục phòng, bể bơi, vườn hoa, rộng bát ngát. Cố Đình Trạch sải chân bước đi trước, Lý Giai Kỳ ngỡ ngàng nhìn ngó bước theo sau. Cô sơ ý vấp bậc cửa té ngã. Thôi xong, bậc cửa cao ngã phát này thì đau phải biết. Chưa kịp đau đớn cô đã thấy mình ở trong vòng tay rộng lớn, Cố Đình Trạch nhíu mày nhìn cô:
"Nhìn đường."
Cô mím chặt môi, gật đầu cả khuôn mặt ửng đỏ. Người này phản ứng thật là nhanh nhạy, đi ở phía trước mà mắt như mọc ở phía sau vậy? Làm sao anh ta biết cô ngã lúc nào mã đỡ kịp thời thế chứ. Lý Giai Kỳ không khỏi cảm thán.
Trương quản gia đứng ở cửa cung kính cúi đầu chào:
"Thiếu gia đã về."
"Ừ. Sắp xếp cho cô ấy." Cố Đình Trạch nói xong đi thẳng lên lầu.
Trương quản gia khẽ vâng một tiếng rồi quay sang Lý Giai Kỳ.
"Lý tiểu thư, tôi là Trương quản gia. Tôi mang đồ giúp cô. Phòng cô ở tầng một." Vừa nói Trương quản gia vừa đưa tay kéo vali, hướng căn phòng nhỏ mà đi tới.
"Cảm ơn chú Trương. Gọi cháu Giai Kỳ là được ạ."
"Vâng cô Lý." Trương quản gia lễ phép đáp.
Cách gọi này tuy đã bớt cung kính cũng khiến Lý Giai Kỳ thấy ngượng ngùng. Nhưng cô không mở miệng nói thêm.
Phòng của cô ở ngay tầng một, phòng này dường như là nhỏ so với những phòng khác của biệt thự nhưng cũng hơn hơn nhiều so với phòng của cô ở Lý gia. Làm giúp việc cho nhà giàu, đúng là hưởng nhiều đãi ngộ. Lý Giai Kỳ chậc chậc.
Cô vừa tắm rửa xong xuôi, bụng đói quá. Mấy ngày chưa ăn gì rồi. Trương quản gia thấy cô ôm bụng đi ra khẽ hỏi:
"Cô Lý có muốn ăn gì không?"
Lý Giai Kỳ cả người mềm nhũn, nhẹ gật đầu trong vừa đáng thương vừa đáng yêu. Trương quản gia thấy động lòng thương cảm dọn một bàn đầy thức ăn cho cô.
"Cố Đình Trạch không ăn sao?" Lý Giai Kỳ vừa ăn vừa hỏi.
"Thiếu gia đang ở thư phòng làm việc, chưa có ăn."
Cô gái này ngay cả tên của Cố thiếu cũng dám gọi thẳng, thật là không biết sống chết.
"Anh ta đúng là người cuồng công việc."
Vừa gặm cánh gà Lý Giai Kỳ vừa nói. Đúng là nhà giàu, món gì cũng ngon, ngay cả cánh gà cũng ngon như vậy. Năm ngày hôn mê cô chưa ăn gì, đúng là đói muốn chết.
"Thiếu gia bận rộn công việc, ăn uống cũng rất thất thường." Trương quản gia vừa bê thêm đĩa thức ăn đặt lên bàn vừa nói.
"Ừm, người giàu có thật vất vả." Đang mải ăn, Lý Giai Kỳ nói cho có lệ.
"Thiếu gia nói cô sẽ làm việc ở đây?"
"Đúng vậy. Trương quản gia, cháu sẽ làm việc gì ạ?"
Người phụ nữ đầu tiên thiếu gia đặc biệt mang về nhà mà cho làm giúp việc, hiểu thế nào cũng không đúng. Nhưng lệnh của Cố thiếu ai dám trái, đúng là làm khó cho Lão Trương mà.
"Cô có biết nấu ăn, chăm sóc động vật không?"
"Nấu ăn tôi biết một chút, chăm sóc động vật tôi có thể?"
Nhà có ba người đầu bếp nhưng chưa ai làm hợp khẩu vị thiếu gia, Trương quản gia đánh liều vận may để cô vào bếp. Cố Đình Trạch nuôi một con chó cưng tên Buddy rất đáng yêu, bụ bẫm. Trương quản gia có tính toán riêng nên quyết định để cô làm hai công việc này.
"Vậy từ ngày mai cô sẽ làm hai công việc đó."
"Được ạ." Lý Giai Kỳ không cần suy nghĩ vội đáp.
Ăn no nê rồi, cô vác cái bụng về ngủ thôi.
Trong giấc mơ, cô gặp bố nhìn thật gần mà như thật xa, cô muốn sà vào lòng bố nhưng không được.
"Kỳ Kỳ, hãy nhớ kỹ những lời bố nói. Tướng ấn của con đã được mở, có sẽ sử dụng được năng lực con vốn có. Phía trước rất nhiều khó khăn, con tuyệt đối cẩn thận."
"Bố.." Lý Giai Kỳ hét lớn. Lời bố văng vẳng bên tai, cô thấy cơ thể mình nặng trĩu.
Tướng ấn là gì? Mở rồi sẽ ra sao?
* * *
Last edited by a moderator: