

Chuyện là mấy năm nay em với ba mẹ em cứ sùng sục với nhau, cảm giác như kiểu ba mẹ không bao giờ thấy em là đủ vậy. Ba mẹ cứ nói là em vô ơn, chỉ biết nhận không biết cho đi, rồi tình cảm phải từ hai phía, cứ hỏi em là ba mẹ cho em nhiều thứ như vậy mà sao em không có gì để cho lại ba mẹ hết. Ba nói em không có điểm mạnh nào hết, chê em đủ thứ, cầu toàn kinh khủng. Em quen điều này từ nhỏ, nhưng em thấy em càng lớn ba em càng nặng lời. Những điều ba làm em buồn nhiều nhất là về cân nặng của em. BMI của em là 21.8, thuộc dạng bình thường, trước đây là 22.6, cũng là dạng bình thường, nhưng em có hơi bị tròn. Gen nhà em thì vốn là gen dễ mập, và trong nhà em là đứa dễ mập nhất, lại lùn nhất. Em tập thể dục nhiều nhất nhà, nhưng cân nặng giảm được lại chả được bao nhiêu. Ba em cứ chửi, cứ miệt thị em vì cân nặng của em, trong khi đó chả hiểu bất cứ cái gì về cơ thể em khác biệt ra sao hay em cố gắng thế nào. Mẹ em thì cứ nói là em không hạnh phúc (dù em có! Em được biết là đứa hạnh phúc nhất khối), nói là em quá nhạy cảm, đáng thất vọng các kiểu. Em thì nóng tính, hay cáu giận với em gái học tiểu học của em, cãi lộn suốt ngày, nhưng em vẫn thương nó không hề thực sự ghét, và nóng tính thì đâu có nghĩa là em không hạnh phúc?
Em biết em có sai và cũng không đáp ứng được hết yêu cầu của ba mẹ, nhưng không phải là em không có cố gắng. Em cũng biết là em cứng đầu, hay quên và ý chí kém, nên khó dạy, nhưng không có nghĩa là em không muốn sửa đổi. Có những thứ em sửa từ nhỏ tới lớn không hết được, nhưng em vẫn nghĩ rằng em sẽ làm được, mà ba mẹ em thì cứ vịn vào đó mà nói là em đầy lỗi ra, trong khi đó bao nhiêu cái hay của em thì không thèm nhắc tới. Em mấy năm nay cứ nghe lời ba mẹ la mắng mà dần dần thật sự nghĩ mình là đứa vô dụng không ai thích, dù em vốn là người rất tự tin và hãnh diện về mình. Em so với bạn đồng trang lứa là đứa rất ngoan, không đua đòi, học giỏi, nghe lời, vui vẻ, rất open-minded, vậy mà theo lời ba mẹ em nhận xét thì em như đồ bỏ đi vậy. Tuy rằng em biết em còn nhiều điều sai sót đáng ghét, cũng biết là tính cách em cũng chả phải dễ dạy gì, nhưng dù sao em cũng đâu phải là tồi tệ tới mức đó? Ba mẹ nói em suốt là giờ em còn đỡ, chờ đi mốt em lớn em kiếm ra tiền rồi đi em sẽ hư lắm. Đâu ra? Bằng chứng gì? Em rất ngoan và em tin vào những gì đúng, em cũng mở rộng vòng tay đón những lời dạy dỗ mà?
Ba mẹ em cũng bảo thủ, mà lại không thừa nhận, cứ nói mình là đầu óc cởi mở, nhất là ba em. Ba em không ủng hộ LGBT+, không kì thị thôi chứ hoàn toàn không ủng hộ. Ba em không thích việc những người ở giới này tôn vinh bản thân họ và tuyên truyền về sự tự do của họ, vì theo ba như vậy là đang "lôi kéo những người không thuộc cộng động này nghĩ sai lầm". Em thấy vậy cũng đúng, nhưng khi ba nói là người của cộng đồng này là bị bệnh, em thấy bức xúc. Ba nói là những người sinh ra đã vậy thì không trách gì được họ, chỉ biết thương họ, em đồng tình, nhưng ba nói những người bị "bẻ cong" thì đáng chê trách em không đồng tình cho lắm. Đúng là những người a dua theo đáng trách, nhưng nếu họ bị "bẻ cong" thì không tồi tệ tới mức đó. Mẹ em thì đỡ hơn, nhưng định kiến của mẹ về nhiều thứ vẫn khiến em bức xúc. Cả ba và mẹ em đều không ưa KPOP, không ưa Anime và Manga. Chị em, em và em gái em đều thích những thứ này và rành về chúng, nên có hơi khó khăn khi chia sẻ sở thích. Như vậy chả sao cả, nhưng điều đáng nói nhất là dù không hiểu đủ về hai lĩnh vực này ba mẹ em cũng phát ngôn như thể ba mẹ em biết hết vậy, khiến em nhiều lần khó chịu.
Việc bảo thủ này của ba mẹ làm em đau đầu, nhưng em cảm thấy phải biết đồng cảm, dù sao ba mẹ em cũng không phải là lớn lên cùng nền văn hóa đổi mới này, nên em phải tôn trọng định kiến riêng của ba mẹ. Cái đáng nói nhất em thấy lại là cách dạy dỗ của ba mẹ em. Cách ba em dạy em khiến em buồn và giận nhiều lắm. Dù ba là người rất hiểu biết, dạy em đúng nhiều thứ, giúp em hiểu nhiều điều và còn tinh tường triết học, nhưng ba không phải lúc nào cũng ổn. Em ghét nhất là khi ba em sai phạm gì đó, rồi biết nhưng lại cứ nói là chưa từng có chuyện gì như vậy xảy ra, giả vờ như quên hết tất cả, lúc đó em tưởng như em bị điên rồi vậy, nói mà chả ai tin là thật! Em cảm thấy ba mẹ không hiểu em đủ, mà em cũng không hiểu ba mẹ đủ, dù em biết ba mẹ thương em, và em cũng thương ba mẹ. Ba mẹ ngày này qua ngày nọ tiếp tục nói rằng ba mẹ mất niềm tin vào em, thất vọng với em, và em thì càng lúc càng cảm thấy như trượt khỏi ba mẹ. Em không biết phải làm gì với sự xung đột của em và ba mẹ nữa, em mệt lắm rồi.
Em biết em có sai và cũng không đáp ứng được hết yêu cầu của ba mẹ, nhưng không phải là em không có cố gắng. Em cũng biết là em cứng đầu, hay quên và ý chí kém, nên khó dạy, nhưng không có nghĩa là em không muốn sửa đổi. Có những thứ em sửa từ nhỏ tới lớn không hết được, nhưng em vẫn nghĩ rằng em sẽ làm được, mà ba mẹ em thì cứ vịn vào đó mà nói là em đầy lỗi ra, trong khi đó bao nhiêu cái hay của em thì không thèm nhắc tới. Em mấy năm nay cứ nghe lời ba mẹ la mắng mà dần dần thật sự nghĩ mình là đứa vô dụng không ai thích, dù em vốn là người rất tự tin và hãnh diện về mình. Em so với bạn đồng trang lứa là đứa rất ngoan, không đua đòi, học giỏi, nghe lời, vui vẻ, rất open-minded, vậy mà theo lời ba mẹ em nhận xét thì em như đồ bỏ đi vậy. Tuy rằng em biết em còn nhiều điều sai sót đáng ghét, cũng biết là tính cách em cũng chả phải dễ dạy gì, nhưng dù sao em cũng đâu phải là tồi tệ tới mức đó? Ba mẹ nói em suốt là giờ em còn đỡ, chờ đi mốt em lớn em kiếm ra tiền rồi đi em sẽ hư lắm. Đâu ra? Bằng chứng gì? Em rất ngoan và em tin vào những gì đúng, em cũng mở rộng vòng tay đón những lời dạy dỗ mà?
Ba mẹ em cũng bảo thủ, mà lại không thừa nhận, cứ nói mình là đầu óc cởi mở, nhất là ba em. Ba em không ủng hộ LGBT+, không kì thị thôi chứ hoàn toàn không ủng hộ. Ba em không thích việc những người ở giới này tôn vinh bản thân họ và tuyên truyền về sự tự do của họ, vì theo ba như vậy là đang "lôi kéo những người không thuộc cộng động này nghĩ sai lầm". Em thấy vậy cũng đúng, nhưng khi ba nói là người của cộng đồng này là bị bệnh, em thấy bức xúc. Ba nói là những người sinh ra đã vậy thì không trách gì được họ, chỉ biết thương họ, em đồng tình, nhưng ba nói những người bị "bẻ cong" thì đáng chê trách em không đồng tình cho lắm. Đúng là những người a dua theo đáng trách, nhưng nếu họ bị "bẻ cong" thì không tồi tệ tới mức đó. Mẹ em thì đỡ hơn, nhưng định kiến của mẹ về nhiều thứ vẫn khiến em bức xúc. Cả ba và mẹ em đều không ưa KPOP, không ưa Anime và Manga. Chị em, em và em gái em đều thích những thứ này và rành về chúng, nên có hơi khó khăn khi chia sẻ sở thích. Như vậy chả sao cả, nhưng điều đáng nói nhất là dù không hiểu đủ về hai lĩnh vực này ba mẹ em cũng phát ngôn như thể ba mẹ em biết hết vậy, khiến em nhiều lần khó chịu.
Việc bảo thủ này của ba mẹ làm em đau đầu, nhưng em cảm thấy phải biết đồng cảm, dù sao ba mẹ em cũng không phải là lớn lên cùng nền văn hóa đổi mới này, nên em phải tôn trọng định kiến riêng của ba mẹ. Cái đáng nói nhất em thấy lại là cách dạy dỗ của ba mẹ em. Cách ba em dạy em khiến em buồn và giận nhiều lắm. Dù ba là người rất hiểu biết, dạy em đúng nhiều thứ, giúp em hiểu nhiều điều và còn tinh tường triết học, nhưng ba không phải lúc nào cũng ổn. Em ghét nhất là khi ba em sai phạm gì đó, rồi biết nhưng lại cứ nói là chưa từng có chuyện gì như vậy xảy ra, giả vờ như quên hết tất cả, lúc đó em tưởng như em bị điên rồi vậy, nói mà chả ai tin là thật! Em cảm thấy ba mẹ không hiểu em đủ, mà em cũng không hiểu ba mẹ đủ, dù em biết ba mẹ thương em, và em cũng thương ba mẹ. Ba mẹ ngày này qua ngày nọ tiếp tục nói rằng ba mẹ mất niềm tin vào em, thất vọng với em, và em thì càng lúc càng cảm thấy như trượt khỏi ba mẹ. Em không biết phải làm gì với sự xung đột của em và ba mẹ nữa, em mệt lắm rồi.