App Diễn Viên Phim Kinh Dị - Hí Tử Tế Tửu

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi NhưNguyệt7749, 30 Tháng sáu 2023.

  1. NhưNguyệt7749

    Bài viết:
    84
    [​IMG]

    Tác giả: Hí Tử Tế Tửu

    Editor: Muối

    Số chương: 184 (179 chương chính văn, 5 phiên ngoại)

    Thể loại: Đam mỹ, Kinh dị, Trinh thám, Sủng, Tự Công Tự Thụ .

    Cp chính: Tạ Tinh Lan x Tạ Trì

    (Chiều vợ, nhân cách phụ - công x Nhã nhặn bại hoại IQ cao - thụ)

    Cp phụ: Thẩm Dật x Túc Thanh​

    Gi ới thiệu truyện:

    Tạ Trì, một vị họa gia vừa nổi, có một bí mật.

    Hắn cho rằng hắn mang bệnh rối loạn nhân cách phân liệt.

    Bởi vì bề ngoài của hắn là ôn hòa, nhã nhặn, còn nhân cách kia lại mạnh mẽ, lạnh lùng.

    Một người IQ cao, một người vũ lực tuyệt đỉnh, cường cường phối hợp.

    Chỉ là Tạ Trì chưa từng trải qua bất kì mối quan hệ thân mật nào, không phải vì e dè nhân cách kia, mà vì chính nhân cách đó là bạn trai của anh.

    Ước nguyện duy nhất của Tạ Trì chính là có thể ôm người mình yêu.

    Để thực hiện mong muốn, Tạ Trì tự nguyện trói buộc với app diễn viên phim kinh dị.

    App sẽ thông báo phim kinh dị mới theo định kỳ, nào là "Oán linh váy đỏ", nào là "Người yêu cương thi", nào là "Ngôi nhà bị ám 1552"..

    Diễn viên được chọn sẽ bị đẩy vào hoàn cảnh cầu sinh chân thực và hết sức kinh khủng.

    Ngày đầu đóng phim, nam chính đè Tạ Trì vào trong góc, tay chân giở trò dơ bẩn: "Đi với tôi đi, tôi giúp cậu giành đất diễn trở thành nam phụ."

    Tạ Trì nở nụ cười dịu dàng, khẽ lắc đầu: "Thế sao đủ."

    Nam chính sững sờ.

    Tạ Trì mỉm cười: "Anh à, đánh vỡ đầu nó cho em."

    Nhân cách phụ lạnh lùng cười với nam chính.

    Trí tuệ tuyệt đối và vũ lực tuyệt đối trong cùng một thân xác.

    Từ hạng F đi lên, rồi Tạ Trì sẽ trở thành.. vua màn ảnh phim kinh dị.




    Danh sách chương

    Chương 1: Ứng dụng đã được kích hoạt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười hai năm trước, thành phố Thanh Nghiên.

    Đêm mùa hạ, mưa xối xả xuống căn nhà xưởng cũ kỹ, không ngừng phát ra những tiếng lộp bộp.

    "Đúng là đồ chó đẻ! Mẹ nó bảo không quan tâm nó sống chết thế nào, không cho một xu nào, sau đó cúp máy tao!"

    Tên bắt cóc tức điên lên chỉ thiếu điều đập nát chiếc điện thoại.

    "Sao cơ?" Tên đồng bọn sửng sốt, vội vã đứng bật dậy, "Chúng ta có đòi hỏi nhiều đâu, chẳng lẽ mạng thằng nhóc kia còn không được năm trăm vạn? Nhà nó giàu như vậy.."

    "Đéo ai mà biết được!" Tay cướp chửi một tiếng, cũng thấy điên rồ thật, hắn nhìn về phía đồng bọn của mình, "Mày có chắc mày bắt đúng thằng Tạ Trì con trai nhà nó không?"

    "Đúng là nó rồi! Chắc như đinh đóng cột!"

    "Nếu đã vậy rồi.." Tên bắt cóc nhìn về phía chiếc lồng sắt ẩn mình trong đêm, cười gằn bảo, "Bố mẹ mày cần tiền chứ không cần mày, thế đừng trách bọn tao không khách sáo!"

    Một tia chớp chói mắt hiện lên, lập tức chiếu sáng căn nhà xưởng tồi tàn u ám, soi sáng lưỡi dao sắc lẻm trong tay tên bắt cóc tống tiền, và cả cậu bé trong chiếc lồng sắt.

    Cậu bé Tạ Trì mặc bộ đồng phục màu trắng, gương mặt sạch sẽ, còn nhỏ mà khí chất nhã nhặn, một nửa gương mặt ẩn trong bóng đêm lại có vẻ u ám, những tia nhìn hung ác lặng lẽ lan tràn trong đồng tử mắt.

    Ánh chớp lụi tắt, nhà xưởng lại rơi vào bóng đêm thăm thẳm, bấy giờ tên đồng bọn kia mới để ý tới sắc mặt Tạ Trì, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi sợ hãi.

    Tay bắt cóc tống tiền thấy Tạ Trì không ho he tiếng nào, cười nhạo: "Oắt con nhà giàu có khác, gan to phết nhỉ, kiêu ngạo chứ gì, lát nữa sẽ không hành chết mày đâu.."

    Hắn vừa nói vừa tháo xích sắt còn to hơn cả đầu ngón tay trên lồng sắt.

    Đồng bọn chần chừ giữ hắn lại, "Đại ca à, em.. em thấy thằng bé này cứ có gì đó là lạ, hay.. hay là chúng ta để cho nó tự sinh tự diệt đi, dù sao nhốt ở đây mấy ngày, không chết thì cũng tàn.."

    Tay bắt cóc đạp hắn ra: "Phế vật! Có mỗi thằng nhãi con mà cũng sợ, nó thì làm được cái quái gì ――"

    Đột nhiên có một bàn tay thon dài chạm vào cổ tay tên bắt cóc.

    Lại một trận sấm sét rền trời, tay bắt cóc trông thấy Tạ Trì nở nụ cười lạnh lùng và tràn đầy ác ý với mình.

    Mấy ngày sau đó, có người báo cảnh sát, trong căn nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố bốc ra mùi hôi thối rất đáng ngờ, bọn họ nhìn vào qua ô cửa sổ, loáng thoáng thấy bộ tóc đen đầy khả nghi.

    Cảnh sát chạy tới, đang là mùa hè oi ả, thi thể đã thối rữa từ lâu, trở thành một bữa tiệc thịnh soạn cho đám ruồi muỗi bâu vào, hiện trường vô cùng thê thảm.

    Cảnh sát điều tra mới phát hiện, hai kẻ này chính là tội phạm nguy hiểm họ đang truy nã, chỉ là không hiểu sao lại chết ở đây.

    Bên cạnh thi thể có một chiếc lồng sắt để mở, hiện trường có vài vết tích vật lộn.

    Hai kẻ này từng bắt cóc nhiều lần, đều dùng kế hoạch giống nhau, chân tướng không cần nói cũng biết ――

    Hai kẻ này bắt cóc không thành, còn bị con tin giết ngược lại.

    Kỳ lạ là, ở hiện trường không có một chút manh mối nào liên quan tới thân phận con tin, vân tay, DNA, không có một cái gì cả.

    Điện thoại của bọn bắt cóc tống tiền dường như cũng đã bị con tin cầm đi.

    Không điều tra được gì cả, vụ án rơi vào bế tắc.

    Cuối cùng câu chuyện này cũng trở thành một trò cười, hai kẻ này trở thành "Bọn bắt cóc tống tiền mất mặt nhất lịch sử".

    * * *

    Mười hai năm sau, tại tòa nhà triển lãm ở trung tâm thành phố Thanh Nghiên.

    Một streamer nữ đứng trước một bức họa khủng bố, nói với những người theo dõi livestream: "Tôi đã có mặt tại triển lãm tranh của Tạ Trì mà mọi người tâm tâm niệm niệm đây, streamer nhát gan, đến xem tranh kinh dị thật sự là hy sinh quá nhiều vì mọi người! Có phải mọi người nên tặng sao hay không?"

    Bình luận chạy vèo vèo ――

    【Chị tới xem tranh kinh dị á? Chị tới ngắm giai thì có, nông cạn! 】

    【Bọn tui là những cô gái nông cạn】

    【Lầu trên chừa em ra, em tới để ngắm tranh! Lần trước xem tranh "Vá da quỷ" mà mất ngủ một đêm, nay lại tới để tự ngược đây! 】

    【Em.. em mới tới, cho em hỏi ngu, liệu vẽ tranh kinh dị tâm lý có biến thái lắm không? 】

    【Đừng có nói vớ nói vẩn! Chồng em siêu dịu dàng siêu lễ phép! Tốt tính không biên giới, lại còn hay cười nữa nhớ! 】

    【Mấy chế nói thẳng đi, bao nhiêu người tới vì đoạn video lần trước? 】

    Streamer nhìn dòng bình luận này, trong mắt toát lên sự yêu thích và ngưỡng mộ, Tạ Trì nổi tiếng một cách rất đơn giản.

    Trước đó có một đoạn video Tạ Trì vẽ tranh được lưu truyền trên mạng.

    Một chàng trai ngoại hình tuấn tú, dịu dàng nhã nhặn lại vẽ tranh kinh dị dữ tợn, con quỷ trên giấy sống động như thật, để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn, thể như một giây sau sẽ cắn đứt ngón tay đẹp đẽ thon dài kia.

    Giống như sự tương phản giữa mỹ nữ và dã thú, khiến người ta cảm thấy bị đập vào thị giác, vừa nhìn thì khó lòng quên được.

    Vô số người tìm tòi thắc mắc, họa sĩ kinh dị Tạ Trì nổi tiếng trong một đêm.

    Cùng lúc ấy, trong phòng nghỉ tư nhân ở tòa nhà triển lãm, Tạ Trì bưng nước tới chiếc sofa bên cạnh cửa sổ sát đất.

    Người đàn ông lớn tuổi ngồi trên sofa tên là Tưởng Hoa, trước khi về hưu là bác sĩ tâm lý nổi tiếng thế giới, hai hôm trước ông vừa về nước, bởi vì Tạ Trì bị rối loạn nhân cách phân liệt, nên vẫn duy trì liên lạc với Tưởng Hoa suốt mười hai năm qua.

    Tạ Trì bưng nước tới cho Tưởng Hoa, ngồi xuống chiếc sofa đối diện, nở nụ cười hết sức chân thành: "Nghe nói ông ngủ không ngon, nên tôi không bỏ trà vào, thêm một ít bách hợp có tác dụng trợ giúp giấc ngủ."

    Tưởng Hoa nhìn bách hợp từ từ nở ra trong nước, không kiềm chế được lườm anh một cái: "Cậu không cần phải lấy lòng tôi như vậy."

    Dù sao Tưởng Hoa cũng đã từng gặp nhân cách phụ của Tạ Trì, biết được đằng sau gương mặt dịu dàng của anh ẩn chứa một ác ma thế nào, còn nhân cách chính trước mặt ông đây tập tính xã hội mạnh, không phải ngoài mặt một đằng bên trong một nẻo, mà đây thực sự là một bệnh nhân tâm thần.

    Tạ Trì hờ hững đưa mắt nhìn ông, cười bảo: "Tóm lại vẫn có giá trị lợi dụng."

    Tưởng Hoa nghẹn họng.

    Tạ Trì đan hai tay vào với nhau: "Tôi không nói nhảm nữa, tôi đã tìm được cách để tách Tạ Tinh Lan ra."

    Tạ Tinh Lan, nhân cách phụ của Tạ Trì.

    Tưởng Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên, cho rằng mình lý giải sai: "Cậu nói" tách ra "là.."

    "Giống như ông nghĩ," Tạ Trì mỉm cười, đọc rành rọt từng chữ, "Để Tạ Tinh Lan có được thể xác, tách ra với tôi."

    Gương mặt Tưởng Hoa tỏ vẻ khó lòng tin nổi: "Sao có thể?"

    Nhân cách dễ dàng biến mất, tách ra.. đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, Tưởng Hoa đã hành nghề ba bốn mươi năm rồi nhưng chưa từng nghe nhắc tới.

    Tạ Trì lấy một xấp tài liệu dày cộp dưới bàn trà ra đưa cho Tưởng Hoa.

    Tưởng Hoa ù ù cạc cạc nhận lấy.

    Tờ tài liệu trên cùng viết:

    Chu mỗ, nam, ung thư giai đoạn cuối, về nhà an dưỡng.

    Tháng sáu năm nay đột nhiên biến mất, người nhà sốt ruột tìm kiếm.

    Năm ngày sau, ông Chu đột nhiên trở về nhà, cả nhà ngồi lại ăn tiệc mừng, ông Chu đột nhiên bị chiếc đèn chùm treo trên bàn ăn rơi xuống đập vỡ đầu.

    Sau khi điều tra, đèn chùm dùng nhiều đinh ốc để cố định như vậy, lại rơi ra cùng một lúc.

    Hoàng mỗ, nữ, nội trợ. Bởi vì trước kia nạo thai quá nhiều nên không thể sinh con, quan hệ vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu không được hòa thuận.

    Trung tuần tháng năm năm nay ra ngoài mua thức ăn đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, bốn ngày sau đó xuất hiện ở cổng khu dân cư, lại bị con chó trong phòng bảo vệ đột nhiên nổi điên cắn chết.

    Kỳ lạ là.. sau khi con chó kia cắn chết người thì không còn điên nữa.

    Tờ thứ ba, tờ thứ tư..

    Tưởng Hoa xem tiếp, cảm thấy vô cùng kinh hãi, tất cả đều là những cái chết ngoài ý muốn nhưng lại không có chút kẽ hở nào.

    Tưởng Hoa không nhịn được đưa mắt nhìn Tạ Trì, cho nên mấy năm trở lại đây Tạ Trì đang điều tra những thứ này?

    Tạ Trì nhấp một ngụm nước, bảo rằng: "Trong xấp tài liệu này 99% là cái chết" ngoài ý muốn "."

    Anh cất tiếng nhẹ nhàng tùy ý, Tưởng Hoa cảm nhận trọng lượng tài liệu, cảm thấy như có sợi tóc vô hình đang quấn lấy cổ mình, từ từ siết chặt lại, tước đoạt dưỡng khí.

    Bờ môi Tưởng Hoa khô khốc, vô thức hỏi: "Cậu vừa nói là 99%, thế 1% còn lại.."

    Tạ Trì liếc nhìn ông, cất lời sâu xa: "Là người chiến thắng nhân sinh một cách kỳ diệu."

    Tưởng Hoa kinh ngạc: "Một cách kỳ diệu?"

    Tạ Trì nghiêng người, theo số trang dưới góc để tìm kiếm, lấy ra mấy tờ giấy, đưa cho Tưởng Hoa.

    Tờ giấy đầu tiên viết:

    Cao mỗ, nữ, phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, kỹ thuật y học có hạn, gương mặt này mười mấy năm gần đây vô phương cứu chữa.

    Đến tháng tư năm nay Cao mỗ mai danh ẩn tích, nửa tháng sau quay trở về, vết thương đáng sợ trên mặt không những khôi phục hoàn toàn, còn xinh đẹp rạng ngời khiến mọi người xung quanh đều không nhận ra.

    Tưởng Hoa không thể tin lật sang tờ tiếp theo.

    Đều là những ví dụ tương tự, thoạt đầu cầu mà không được, giữa chừng mất tích một thời gian, sau khi trở về điều ước trở thành hiện thực một cách kỳ lạ.

    Kẻ nghèo khổ giàu lên sau một đêm, người mù bẩm sinh đột nhiên có thể nhìn thấy ánh sáng, thậm chí người đã đưa vào quan tài cũng đột nhiên sống dậy..

    "Sao lại có thể như vậy.." Tưởng Hoa không ngừng lẩm bẩm.

    Tạ Trì cười hỏi: "Có phát hiện những người này.. có điểm chung nào không?"

    Ba chữ cuối cùng trằn trọc trên bờ môi Tạ Trì, mang theo nhiều ẩn ý sâu xa.

    Tưởng Hoa trầm ngâm trong thoáng chốc, bỗng ngộ ra rằng: "Đều có tâm nguyện không thể thực hiện, ví dụ như người bị ung thư giai đoạn cuối muốn sống tiếp, như người nội trợ muốn mang thai.."

    "Đều mất tích một thời gian, sau khi trở về hoặc là" chết ngoài ý muốn ", hoặc là cuộc sống tỏa sáng.."

    Tạ Trì gật đầu, xuyên qua cánh cửa sát đất, bình tĩnh nhìn nhóm trí thức cao cấp ra ra vào vào ở tòa cao ốc đối diện. Bọn họ trang điểm rạng rỡ đầu tóc gọn gàng, khoác lên người những bộ đồ đẹp đẽ, trên môi là nụ cười ân cần.

    Một nhóm tô vàng nạm ngọc vẻ bề ngoài.

    Tạ Trì bình tĩnh nhìn một lúc, khẽ hừ một tiếng, hờ hững nói: "Con người hoàn mỹ cách mấy cũng có dục vọng, cũng có những thứ tạm thời, hoặc thậm chí vĩnh viễn không có được."

    "Có người lựa chọn kiềm chế, trở thành thánh nhân biết thỏa mãn mới thấy hạnh phúc, nhưng có những người vẫn theo đuổi dai dẳng, trong quá trình không ngừng theo đuổi đấy, hy vọng được nhen nhóm rồi lại sụp đổ, cứ không ngừng sinh sôi."

    "Bởi vậy nên thế giới này sinh ra một năng lượng thần bí, chuyên môn lựa chọn những người không cam lòng và không chịu bỏ qua, tiến hành giao dịch với họ."

    "Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối và người vợ làm nội trợ đều như vậy, bọn họ một người muốn sống, muốn đột phá giới hạn của y học, một người muốn sinh con, muốn bù đắp sai lầm của quá khứ."

    "Không biết nội dung giao dịch là gì, không tra ra được, trong quá trình giao dịch, người đó sẽ biến mất một thời gian, kết quả giao dịch giống như ông đã thấy ――"

    Tạ Trì bình tĩnh nói: "Kẻ thất bại lấy cái chết để hạ màn, người thành công thì đạt được ước nguyện."

    Tưởng Hoa thấy kinh hoàng trong lòng, những lời Tạ Trì nói đã phá vỡ tam quan của ông bấy lâu, qua hồi lâu ông mới tìm được giọng nói của mình: "Cho.. cho nên biện pháp để cậu và Tạ Tinh Lan tách nhau ra là.."

    Đáp án hết sức rõ ràng và sống động, Tưởng Hoa nhất thời nói không nên lời.

    Tạ Trì nhìn xoáy sâu vào ông, mỉm cười nói ra đáp án trong lòng mình: "'Nó', nhất định sẽ tìm tới tôi."

    Tưởng Hoa giật mình.

    Đúng vậy, Tạ Trì cũng có tâm nguyện không thể thực hiện, anh không cam lòng, cũng không chịu bỏ qua.

    Bằng không sao lại đến mức điều tra những thứ này?

    Tạ Trì lấy chiếc khăn lau trong túi áo sơ mi, tháo kính xuống lặng lẽ lau, bất đắc dĩ cười bảo: "Tôi đã chờ.. chờ rất lâu rồi."

    Trong lòng Tưởng Hoa thầm thốt lên đúng là một kẻ điên. Thứ mà người ta muốn tránh còn không kịp, vậy mà Tạ Trì lại ngóng trông ngày đêm.

    Tạ Trì nói: "Nói nhiều như vậy, nếu một ngày đột nhiên tôi mất tích, hy vọng ông xử lý mấy chuyện lặt vặt giúp tôi."

    Tưởng Hoa bối rối nhận lời, qua hồi lâu mới tạm thời tiêu hóa được những lời Tạ Trì nói.

    Ông nhìn Tạ Trì vẫn còn điềm nhiên như không, không hiểu sao lại có một dự cảm mãnh liệt, chẳng mấy chốc Tạ Trì sẽ mất tích.

    Cũng coi như cầu gì được nấy.

    Nghĩ tới đây, Tưởng Hoa lại cảm thấy nhẹ nhõm, ông bèn hỏi điều mà ông thắc mắc suốt hai năm qua nhưng không tiện hỏi ra: "Chuyện đó, rốt cuộc cậu với Tạ Tinh Lan có quan hệ thế nào?"

    Ông luôn cảm thấy giữa hai người này có điều mờ ám khó nói nên lời, mỗi lần gặp Tạ Tinh Lan, suy nghĩ này lại càng thêm rõ nét.

    Tạ Tinh Lan rõ ràng lạnh lùng như băng, nhưng khi nhắc tới Tạ Trì, lại.. như biến thành người khác, toát ra khí chất mà một người đã có tuổi như Tưởng Hoa cũng khó mà nói rõ được.

    Bàn tay Tạ Trì khựng lại, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp, qua hồi lâu ngẩng đầu lên, nở nụ cười kỳ lạ: ".. Quan hệ bạn cùng phòng."

    Tưởng Hoa sửng sốt một chút, bị anh chọc cười: "Cậu nói không sai, đúng là quan hệ" bạn cùng phòng "."

    Ở trong cùng một thân xác, chẳng phải là một dạng khác của quan hệ bạn cùng phòng hay sao.

    * * *

    Đêm đó trước khi đi ngủ, Tạ Trì như thường lệ xử lý tin nhắn điện thoại, phát hiện điện thoại đang tải một ứng dụng xuống.

    Ứng dụng có tên "Diễn viên phim kinh dị".

    Ứng dụng rác rưởi gì đây?

    Tạ Trì nhướng mày, ấn vào muốn dừng tải nhưng lại không được.

    Bấy giờ ứng dụng đã được cài đặt xong, lập tức khởi động, một giây sau màn hình điện thoại đột nhiên đỏ au, ở giữa có một dòng chữ đen nhảy ra, giống như ma quỷ dẫn lối.

    【Tạ Trì, bạn có tâm nguyện muốn hoàn thành sao? Chọn một hoặc nhiều cái ở phía dưới đi. 】

    Trông thấy hai chữ "Tâm nguyện", ngón tay Tạ Trì run lên.

    Chẳng phải là.. "Nó" ư?

    Lúc này trên màn hình hiện ra mấy lựa chọn, ở vị trí trên cùng là ――

    【Để Tạ Tinh Lan có được thể xác mới】

    Đồng tử mắt Tạ Trì co lại.

    Bởi cân nhắc từ một số việc, Tạ Trì chưa hề để lộ sự tồn tại của Tạ Tinh Lan trước công chúng, ứng dụng này không những biết Tạ Tinh Lan, còn biết được nguyện vọng của anh.

    Vậy là, nó tìm tới anh thật ư?

    Tạ Trì cong môi nhoẻn cười.

    Anh lại nhìn xuống.

    Lựa chọn thứ hai ――

    【 Giết chết chủ nhân mua mình với tư cách pet 1.0】

    Tạ Trì nhìn chòng chọc lựa chọn thứ hai hồi lâu, giống như bị nhắc tới hồi ức không vui, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.

    Pet 1.0, cái tên cũ, đã lâu lắm rồi không còn ai gọi anh như vậy.

    Ngay cả dục vọng tăm tối sâu xa này cũng có thể tìm ra, xem ra cái app này không gì là không làm được.

    Lại một hàng chữ đen nữa ――

    【Dục vọng của bạn rất thuần túy, cho nên chỉ có hai lựa chọn này. 】

    Tạ Trì không chút do dự ấn vào lựa chọn đầu tiên.

    【Đang xem xét giá trị nguyện vọng, xin hãy đợi trong giây lát. 】

    【Tâm nguyện "Để Tạ Tinh Lan lấy được thể xác" trị giá 10000 điểm tích lũy, bạn xác nhận chứ? 】

    Tạ Trì không có khái niệm gì với 10000 điểm tích lũy, trực tiếp ấn 【Xác nhận】

    【Diễn viên Tạ Trì đã điền nguyện vọng, đăng ký thành công, xin hãy đợi trong phút chốc, nhà thiết kế cái chết đang thiết kế kiểu chết cho bạn nếu giao dịch thất bại. 】

    Nhà thiết kế cái chết?

    Cho nên những cái chết "ngoài ý muốn" ở thế giới hiện thực kia đều do anh ta thiết kế?

    Tạ Trì hứng thú nhướng mày lên.

    Trong lúc chờ đợi, anh châm điếu thuốc, tựa vào tường mà hút.

    Mấy phút sau, trên màn hình điện thoại Tạ Trì xuất hiện một bức vẽ.

    Trong bức vẽ Tạ Trì nằm trong vũng máu, máu không ngừng chảy ra từ gáy.

    Phía trên bức vẽ là một chiếc xe tải đang phi qua, chắc hẳn là chiếc xe gây sự cố, thân xe xanh lục bị máu bắn tung tóe, màu đỏ phối với sắc lục, trông vô cùng ngột ngạt.

    Bức vẽ không gian lập thể, trên lưng lái xe tải có một bóng đen, qua ý nghĩa hình vẽ, đó hẳn là ma quỷ.

    Còn có thể thấy vỏ chai rượu trên ghế phó lái.

    Kết hợp lại toàn bộ tin tức của bức tranh này là ―― Ma quỷ khống chế lái xe uống rượu đâm chết Tạ Trì.

    Cho nên kết quả nếu giao dịch của Tạ Trì thất bại là bị chết vì tai nạn giao thông.

    Đối với một người trong nghề như Tạ Trì mà nói, bức tranh này ngoại trừ đầy đủ tin tức ra, thực tế rất khó coi, không có chút mỹ cảm nào, quả thực là một sự khinh nhờn trước cái chết vĩ đại như vậy.

    Vả lại phương thức thiết kế cái chết hết sức bình thường, tai nạn xe cộ xem như tàm tạm, trước đó thiết kế mấy tai nạn bị đèn chùm đập chết, bị chó dại cắn chết, Tạ Trì ngẫm lại thôi cũng thấy nghẹn trong họng.

    Tạ Trì mặt không đổi sắc gạch bỏ bức họa.

    Hàng chữ đen bắt đầu chạy ――

    【Diễn viên cầu sinh trong phim kinh dị chân thực, thăm dò kịch bản lấy lòng "khán giả", giành điểm tích lũy hoàn thành tâm nguyện, quy tắc và giải thích rõ ràng sẽ được gửi vào thư mục app trong chốc lát, xin chú ý kiểm tra, nếu còn điều gì thắc mắc, xin hãy trao đổi với quản lý của bạn. 】

    Tìm cách sinh tồn trong phim kinh dị, thăm dò kịch bản phim? Còn có cả quản lý?

    * * * Thú vị thật đấy.

    Tạ Trì cười cười, không hề xem nhẹ hai chữ "khán giả" trong ngoặc kép kia.

    【Đã hoàn tất sắp xếp quản lý ngẫu nhiên, tự động kết bạn với quản lý. 】

    【Xin hãy chú ý, từ bây giờ không được cố ý làm hỏng điện thoại, hậu quả tương đương với bức vẽ mà nhà thiết kế cái chết vừa gửi tới cho bạn. 】

    【Bây giờ mời bạn bấm vào màn hình chọn phim kinh dị bắt buộc cho người mới, ba mươi giây chưa ấn sẽ tự động thoát ra. 】

    Trên màn hình xuất hiện ba chiếc thẻ giống nhau như đúc màu đen.

    Tạ Trì tiện tay chọn một thẻ, thẻ lật ra, là một chiếc thẻ màu xanh lục, trên đó viết bốn chữ "Oán linh váy đỏ".

    Nền ảnh là màu đen thăm thẳm, ở giữa là một chiếc váy đỏ lửng lơ giữa không trung, dưới chiếc váy là một đôi giày cao gót đỏ.

    【Chúc mừng bạn đã chọn trúng bộ phim ma "Oán linh váy đỏ", đây là một bộ phim chất lượng "cẩu thả" theo hướng giải mã】

    Phim ma theo hướng giải mã? Tạ Trì thoáng giật mình.

    Bởi vì đặc thù nghề nghiệp nên Tạ Trì xem phim kinh dị để tích lũy tài liệu, xem như hiểu biết khá rõ về các thể loại phim kinh dị.

    Hướng giải mã, đối lập với nó là khó giải thích theo quy luật tự nhiên, bộ phim "The Grudge" là điển hình của dòng phim kinh dị khó đoán, ma quỷ không coi trọng nhân quả, giết ai cũng dựa vào tâm tình, không có quy luật để giải thích, dù bạn có làm gì cũng phí công.

    Mà trong phim ma theo hướng giải mã, bình thường ma quỷ sinh ra đều có nguyên nhân.

    Ví dụ như học sinh nữ bị bắt nạt, nhảy lầu tự sát, vì mang oán niệm mà hóa quỷ.

    Giống như câu tục ngữ oan có đầu nợ có chủ, khi còn sống ai hại nó thì nó sẽ trả thù người ấy. Đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới người bên ngoài, nhưng có bản chất khác biệt với bộ phim kinh dị khó lý giải.

    Lại nói, trong phim ma theo hướng giải mã, chỉ cần tìm được ngọn nguồn sinh ra ma quỷ, là có thể tìm được biện pháp hóa giải oán niệm tương ứng, để có thể sống sót.

    Trong phim kinh dị khó đoán, sở dĩ tất cả bị tiêu diệt, cũng bởi vì lời nguyền khó giải, nó tồn tại mãi mãi, dù có tìm ra được lý do con quỷ sinh ra thì cũng không thể làm gì, nên chết thì vẫn phải chết.

    Cho nên việc bộ phim "Oán linh váy đỏ" là phim kinh dị theo dòng giải mã là một tin tức tốt, chứng minh có đường sống trong bộ phim này.

    Vả lại bộ phim chất lượng "cẩu thả", độ khó có lẽ không quá cao, thích hợp cho người mới.

    Tạ Trì nhìn hai thẻ còn lại, đều là màu xanh, một bộ phim kinh dị theo dòng ngôi nhà ma chất lượng cẩu thả, còn lại là một bộ phim cái chết tuần hoàn, cũng chất lượng cẩu thả.

    Đây đều là hai thể loại tương đối lưu hành trong thị trường phim hiện nay.

    Ứng dụng tải một hồi, sau đó hiển thị lời tựa của bộ phim kinh dị "Oán linh váy đỏ" ――

    【Ở ngoại ô thành phố B có một công ty lớn, hằng năm cứ đến Tết Trung Nguyên (Giữa tháng bảy), sếp tổng sẽ cho toàn thể nhân viên nghỉ bảy ngày, sau đó ra giá trên trời để thuê mấy cộng tác viên, dùng để tạm vận hành công ty, nhưng cuối cùng những cộng tác viên kia đều không ngoại lệ mà.. chết thê thảm. Lại một Tết Trung Nguyên nữa tới, một nhóm cộng tác viên nhận chức.. 】

    【Bạn sắm vai một trong những cộng tác viên mới gia nhập, tìm kiếm bí mật ẩn giấu trong công ty. 】

    【Đang truyền tống, xin hãy đợi. 】

    Cảnh vật trước mắt Tạ Trì bắt đầu vặn vẹo nhạt màu.

    Đến khi mở mắt ra, anh phát hiện mình đang đứng trước một tòa cao ốc xa hoa lộng lẫy.

    Chương 2: Oán linh váy đỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở vùng ngoại ô hoang vắng này, các căn nhà bên cạnh đều thấp bé xập xệ, khiến tòa cao ốc trước mặt đây lại càng có vẻ to lớn lạ thường.

    Có bốn, năm người đang đứng trước cánh cửa xoay của tòa cao ốc, mọi người đang trao đổi với nhau, có lẽ là các diễn viên cùng tham gia với Tạ Trì.

    Tạ Trì không nóng vội, anh mở điện thoại ra coi, phát hiện trừ app Diễn viên phim kinh dị có thể vận hành bình thường ra, những chức năng khác của điện thoại hoàn toàn mất đi hiệu lực.

    Nội quy cụ thể đã được gửi tới, Tạ Trì nhanh chóng xem qua một lượt, ghi lại mấy điểm quan trọng.

    Đầu tiên, các bộ phim kinh dị trong app đều là phim trực tiếp, từ đầu tới cuối vẫn luôn có "khán giả" xem.

    Trong quá trình quan sát, "khán giả" sẽ căn cứ vào biểu hiện và sở thích cá nhân để lựa chọn có theo dõi, trở thành fan hâm mộ của diễn viên đó hay không.

    Một bộ phim kinh dị chiếu xong, số lượng fan tăng lên của diễn viên sẽ được đổi thành điểm tích lũy theo tỉ lệ phần trăm tương đương.

    Điểm tích lũy không chỉ dùng để thực hiện tâm nguyện, mà còn có thể quyết định danh hiệu của diễn viên.

    Tạ Trì mở bảng thông tin cá nhân ra nhìn, bây giờ danh hiệu của anh là một màu trắng nhạt nhẽo ―― 【Diễn viên hạng F vô danh】

    Dưới danh xưng có một hàng chữ nhận xét nho nhỏ: Người mới đến, không để lại bất cứ ấn tượng gì cho người xem, cũng không có bất cứ tác phẩm tiêu biểu nào.

    Danh xưng sẽ thăng cấp theo số điểm tích lũy.

    Danh xưng ảnh hưởng trực tiếp tới việc mở khóa các bộ phim kinh dị chất lượng cao hơn.

    Điều này không khác biệt nhiều so với showbiz, diễn viên chưa nổi tiếng tới một độ nhất định, thì không có tư cách tham gia những tác phẩm truyền hình và điện ảnh cao cấp hơn.

    Trong app, phim kinh dị chất lượng càng cao, độ khó càng lớn, tương ứng với nó, phần thưởng sau khi hoàn thành lại càng phong phú hơn.

    Tiếp theo, những bộ phim kinh dị trong app về cơ bản sẽ không có kịch bản, diễn viên cần phải tự mình tìm tòi phát động kịch bản.

    Mặc dù họ gọi là diễn viên, nhưng công việc thực tế không phải diễn viên, mà là những kẻ cầu sinh trong hoàn cảnh chân thực và đầy khủng bố, đồng thời thăm dò tìm kiếm kịch bản, cố gắng khôi phục lại đầy đủ nội dung của bộ phim kinh dị.

    Thậm chí họ có thể xem app bất cứ lúc nào, giao lưu với các diễn viên khác trong suốt thời gian đóng phim, hành động so ra giống với streamer chơi game kinh dị cho người xem giải trí hơn.

    Gọi là diễn viên chủ yếu bởi vì các quy chế giống như trong showbiz.

    Cuối cùng, khi bộ phim kinh dị kết thúc, dựa theo biểu hiện của các diễn viên mà xếp hạng, dựa theo xếp hạng sẽ phân phát điểm thưởng.

    Lúc này app lại gửi một tin nhắn tới.

    Tạ Trì mở ra coi.

    Một vài điều cần nói rõ liên quan tới bộ phim kinh dị "Oán linh váy đỏ" ――

    1. Bộ phim kéo dài nhiều nhất là bảy ngày, hoàn tất thăm dò sớm thì kết thúc sớm.

    2. Bộ phim thẻ xanh, chất lượng cẩu thả, sau khi đóng hết phim, diễn viên đứng đầu trong bảng xếp hạng sẽ được thưởng 100 điểm tích lũy, các diễn viên còn lại sẽ giảm dần.

    Tạ Trì khẽ nhoẻn cười, bạn trai thật đắt, những 10000 điểm tích lũy.

    Tương đương đứng hạng nhất của 100 bộ phim kinh dị chất lượng kém.

    Tạ Trì đang cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên bị một người đập vào ngực, anh ngẩng đầu lên, trông thấy một cậu trai trẻ tuổi gầy đến mức như da bọc xương.

    Cả người cậu trắng bệch như tờ giấy, mặt cắt không còn giọt máu, quầng thâm mắt rất đậm, trông có điểm giống với ma cà rồng, nhưng lại không đẹp trai bằng ma cà rồng, ngoại hình bình thường không có gì lạ lẫm, chỉ là đôi mắt rất có thần, như mắt rồng vậy.

    "Ôi thật ngại quá, tôi đui mù không nhìn thấy.. người, nên đụng vào!" Người kia vội vàng lên tiếng, thậm chí còn cúi gằm người trước Tạ Trì.

    "..."

    Tạ Trì không ngờ người này lại theo phong cách thế này, cố gắng cất giọng ôn hòa, "Không sao đâu."

    Anh cảm thấy người này nói chuyện có vẻ kỳ lạ, lúc nói tới "Không nhìn thấy" và "người" dừng lại một chút, giống như là cậu ta không nhìn thấy người, nhưng lại nhìn thấy được thứ gì khác.

    Tạ Trì chủ động hỏi: "Cậu cũng là diễn viên à?"

    Người kia lập tức gật đầu: "Tôi tên Nghiêm Kính, Nghiêm trong nghiêm túc, Kính trong gương kính."

    Nghiêm Kính, hài âm của nó không phải là.. con mắt hay sao?

    (Nghiêm kính: Yán jìng; con mắt: Yan3 jing)

    Tạ Trì hoàn hồn lại: "Tạ Trì."

    Trong danh sách diễn viên đều có tên thật, nói dối cũng vô nghĩa.

    Nghiêm Kính đang định nhiệt tình kéo Tạ Trì lại nói chuyện, đột nhiên ho dữ dội.

    Tạ Trì trơ mắt nhìn cậu ta ho ra máu, ánh mắt thoáng khựng lại.

    Mắt mù, ốm yếu, không phải chuyện có nguyện vọng không thể thực hiện hay không, mà bản thân phải có một kỹ năng, nếu không với tố chất thân thể như vậy mà tới nơi này, không khác nào một con đường chết.

    Trong lòng Tạ Trì hiểu rõ điều này, cũng không có hứng thú tìm hiểu cặn kẽ sâu xa, chỉ là theo thói quen tỏ vẻ tốt bụng mà lo lắng hỏi: "Có sao không? Bên kia có lẽ cũng là các diễn viên, tôi dẫn cậu tới nhé."

    "Không sao đâu, vẫn luôn như vậy, dọa anh rồi à," Nghiêm Kính dừng lại một chút, cảm thán tự đáy lòng, "Anh tốt bụng quá."

    "Thuận tay mà thôi."

    Hai người vừa nói vừa cười đi về phía cửa xoay.

    Châu Văn đang hưởng thụ những lời tán dương của người mới ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy Tạ Trì, hắn sững sờ mấy giây, ánh mắt dần trở nên u tối.

    Chàng trai thân hình mảnh khảnh, làn da trắng hồng hào, trên sống mũi cao là một cặp kính, ngoại hình thanh tú, nơi ấn đường cũng toát lên vẻ dịu dàng nhã nhặn.

    Anh hơi gật đầu, lấy một tư thế khiêm tốn vừa phải, kiên nhẫn lắng nghe cậu chàng ngoại hình gầy gò đáng sợ líu ríu không thôi. Xem chừng tốt tính lại có học thức, tao nhã ân cần, không có vẻ gay gắt khiến người ta cảm thấy khó chịu.

    Châu Văn từng gặp không ít người.

    Kiểu người trước mặt hắn đây, hoặc là sống an nhàn sung sướng, được nhận giáo dục tốt đẹp, không rành thế sự, hoặc là chỉ lịch sự nhã nhặn vẻ bề ngoài, bên trong đen đến đáng sợ.

    Là hai thái cực khác biệt.

    Châu Văn rất thích sự khiêu chiến, dù là vế sau cũng không sợ hãi.

    Huống hồ, dưới ánh dương rạng rỡ, yếu hầu dịch chuyển, rất đẹp đẽ gợi cảm, rõ ràng mũ áo chỉnh tề, nhưng lại khiến lòng người ngứa ngáy, tỉ lệ eo, chân, đều hoàn mỹ khiến người ta phải kinh ngạc.

    Châu Văn đã hỏi kỹ quản lý của mình, bộ phim này chỉ có mình hắn là diễn viên cũ, cho nên trước mặt hắn đây là người mới có thể mặc cho hắn bắt nạt.

    Ở hiện thực trâu bò đến mấy thì có ích gì chứ, dù có là hoàng tử, tới nơi này rồi cũng chỉ có thể quỳ gối khúm núm cầu trời khấn Phật.

    Đây là địa bàn của hắn.

    Dường như Nghiêm Kính cảm nhận được, ngước về vị trí của Châu Văn, vô thức kéo Tạ Trì: "Anh phải cẩn thận anh ta đấy."

    Tạ Trì lấy làm ngạc nhiên: "Không phải cậu không nhìn thấy.."

    Nghiêm Kính tự biết mình lỡ lời, cười gượng bảo rằng: "Ảo giác thôi."

    Tạ Trì không nói gì cả.

    Nghiêm Kính không bịa nổi nữa, lại nghĩ sớm muộn gì cũng bị lộ ra, bèn nói thẳng: "Tôi có thể cảm nhận được anh ta có ác niệm rất lớn với anh."

    Tạ Trì không ngờ có người lại có năng lực này, thế nhưng bao năm qua anh đã thấy quá nhiều kẻ quái nhân, chuyện quái dị, cũng nhanh chóng chấp nhận được.

    Anh nhớ lại, như cười như không: "Nên ban nãy cậu cố ý đụng vào tôi à?"

    Rõ ràng có thể dựa vào ý niệm mà phân rõ phương hướng, sao lại vừa khéo đụng vào người anh cơ chứ.

    "Hở?" Chủ đề đổi quá nhanh, Nghiêm Kính không kịp nghĩ lại, sững sờ một lúc lâu, mới thốt lên một câu "Đạ mấu", người này phản ứng nhanh quá.

    Cậu ta trầm mặc một lúc, không thể không xấu hổ thừa nhận: ".. Bởi.. bởi vì từ lúc anh đi vào cảm xúc không xao động, nhất định rất ghê gớm, cho nên muốn xem có thể.. ôm đùi hay không."

    Giọng Nghiêm Kính mỗi lúc một nhỏ, hiển nhiên cảm thấy xấu hổ vì hành vi giả vờ đụng trúng người ta của mình.

    ".. Thì tôi là tay gà mờ sức chiến đấu có hạn, thần kinh thô, lại còn mù nữa."

    Mặc dù Nghiêm Kính có năng lực đặc biệt, nhưng cái này cũng không thể giúp cậu ta sống sót được, cho nên mới cấp thiết muốn tìm một đồng đội tốt để đi tiếp.

    Trên đầu đột nhiên vang lên giọng Tạ Trì: "Cậu có biết vì sao tâm tình tôi không hề gợn sóng không?"

    Nghiêm Kính vô thức hỏi: "Vì sao.. Không phải vì thực lực mạnh mẽ nên không hề sợ hãi hay sao?"

    "Cậu đoán sai rồi," Trong mắt Tạ Trì mang theo tia nhìn trêu chọc, cất giọng điềm nhiên rằng, "Thực ra lòng tôi nay đã nguội lạnh như tro, một lòng muốn chết mà đi tới nơi này."

    Nghiêm Kính: "!" Cậu tìm nhầm đùi rồi!

    Nghiêm Kính rơi vào trạng thái "tự kỷ" hồi lâu.

    Một lúc lâu sau cậu nghe thấy tiếng cười trên đỉnh đầu, bấy giờ mới biết mình bị lừa rồi.

    Tạ Trì không trêu chọc nữa, thản nhiên nói: "Cậu thích đi thì đi, cứ tự nhiên, đừng có dùng mấy kế vặt nữa."

    "Phải nói trước một điều, sức chiến đấu của tôi cũng có hạn, cậu đừng kỳ vọng gì nhiều, nếu gặp ma tôi còn chạy nhanh hơn cả cậu."

    Nghiêm Kính: "..."

    Nghiêm Kính có chun chút mất mát, nhưng nghĩ tới việc Tạ Trì miễn cưỡng chấp nhận mình, lập tức trong lòng lại nhảy múa hân hoan.

    Tạ Trì liếc mắt nhìn qua Châu Văn, người kia cao lớn cơ bắp cuồn cuộn.

    Đúng lúc Châu Văn nhìn sang, trong mắt không che giấu sự khát vọng và muốn chiếm đoạt, hắn đang định đi tới, đúng lúc này điện thoại của các diễn viên rung lên.

    Tạ Trì mở app ra.

    【Tất cả các diễn viên vào vị trí, bộ phim kinh dị "Oán linh váy đỏ" chính thức bắt đầu, "khán giả' đã bước vào quan sát. 】

    Tạ Trì ngược lại còn rất tò mò rốt cuộc" khán giả "này là cái gì, ai lại lấy việc diễn viên đau khổ đấu tranh và chết thảm làm niềm vui? Còn có thể xem bọn họ không gián đoạn suốt bảy ngày bảy đêm?

    Cái này.. có phải là người không?

    Thế nhưng đây không phải là điều anh muốn suy nghĩ ở hiện tại.

    Nhóm" khán giả "vừa mới tiến vào quan sát:

    【Tôi nghe nói trong phim này có" Châu Văn "nên mới tới xem, hì hì, thành phim người nhớn cho coi! 】

    【Đồng" râm "đây rồi! Không thì tôi đã đi xem phim ma khó đoán, chất lượng cao cho rồi, còn có quỷ giết người nữa chứ, sảng khoái thấy bà, đâu có như bên này, tình tiết cũ rích, tiết tấu thì chậm chạp. 】

    【Bác xem em còn theo dõi Châu Văn nữa nè, chỉ sợ bỏ lỡ phim gay mới của anh ta, không biết lần này định hại ai đây. 】

    【Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là anh chàng đeo kính dịu dàng kia rồi. 】

    【Châu Văn cũng cùi bắp thật, rõ ràng đủ cấp bậc để tới phim chất lượng cao hơn, nhưng cứ nấn ná trong phim tân thủ, chắc là sợ chết, hèn thật. 】

    【Châu Văn cũng có thực lực chứ bộ, mặc dù không có thao tác gì bá đạo đáng xem, nhưng người ta biết đánh biết chạy, nghe đâu trước khi đóng phim là hướng dẫn viên thể hình. 】

    * * *

    Theo tiếng điện thoại rung lên rồi lại rơi vào yên tĩnh, kịch bản từ từ phát triển.

    Tiếng người qua đường nói chuyện lại đột nhiên to lên, vừa đủ để các diễn viên nghe thấy:

    " Cái công ty ma quỷ lộng hành này lại tuyển nhân viên à? "

    " Bà quên rồi à? Sắp đến giữa tháng bảy rồi, thứ kia lại quấy phá cho coi.. "

    " Bà nói xem sao đám người này lại nghĩ quẩn, muốn tiền không muốn mạng thế cơ chứ, tôi nghe nói cái nhóm năm ngoái tuyển về chết hết sạch.. "

    " Bà không thấy báo cáo tuyển dụng trước đó hay sao? Một người làm bảy ngày được một trăm vạn đấy, đổi lại là bà bà có động lòng không? "

    " Cũng chỉ nhà nghèo mới đến kiếm tiền như vậy thôi.. "

    * * *

    Mấy người mới tới nghe thấy" ma quỷ lộng hành "," thứ kia quấy phá "đều có vẻ hoảng sợ, thế nhưng vẫn không quá thất thố.

    Mỗi người tới đây đều có nguyện vọng muốn đạt được, bởi vậy nên mới quyết tâm buông tay đánh cược một lần.

    Một người phụ nữ ăn vận già dặn bước ra khỏi cánh cửa xoay, cô ta mặc bộ vest, váy công sở ôm gọn thân hình, chân đi đôi giày cao gót đen, tay cầm tập văn kiện, có lẽ là NPC thư ký. Cô ta liếc mắt nhìn nhóm người đứng bên ngoài, vênh mặt nói:" Tất cả theo tôi đi vào ký hợp đồng. "

    Nghiêm Kính nhỏ giọng thầm thì:" Em cảm nhận ánh mắt cô ta nhìn chúng ta như nhìn người chết vậy, cô ta đang xem thường chúng ta à? "

    Tạ Trì cũng hết cách.

    Châu Văn đi trước, nhóm người mới dồn dập theo sau anh ta mà bước vào, Tạ Trì và Nghiêm Kính đi cuối cùng.

    Thư ký đi phía trước bảo rằng:" Ký hợp đồng trước buổi chiều hôm nay, tối nay chính thức đi làm. "

    " Đi làm đêm? "Người đàn ông đen gầy kinh ngạc nói.

    Thư ký xem thường quay đầu nhìn anh ta:" Không phải đã viết rõ ràng trong thông báo tuyển dụng rồi hay sao? "

    " Thế tôi lặp lại một lần nữa, phiền mọi người nghe cho kỹ! Mười giờ đêm bắt đầu làm việc, năm giờ sáng tan ca, trong lúc đi làm, công ty sẽ khóa cổng ra vào, mọi người xử lý công việc xong có thể đi ngủ, có thể tùy tiện làm gì cũng được, nhưng không thể rời khỏi tòa nhà công ty. "

    Trong lòng mọi người lạnh run lên.

    Cổng dưới tầng khóa là sao, chẳng khác nào lại nhốt mọi người trong tòa nhà kín suốt cả đêm.

    App hiện lên thông báo mới ――

    【Kịch bản đã tiến triển, các nhân viên đi làm không được rời khỏi tòa nhà, nếu không sẽ coi như làm trái quy tắc, trừ 100 điểm tích lũy, trực tiếp thanh toán trục xuất khỏi bộ phim】

    【Nhắc nhở người mới: Sau khi kết toán nếu diễn viên âm điểm sẽ tử vong, điểm tích lũy cho tân thủ là 0, cho nên xin đừng vi phạm quy tắc】

    Tạ Trì nhét điện thoại vào trong túi, như có điều suy tư:" Cậu có cảm thấy, sắp xếp như vậy, công ty muốn chúng ta.. chịu chết không? "

    " Hở? "Nghiêm Kính đi theo bên cạnh không kịp phản ứng.

    Tạ Trì thấp giọng nói:" Mãnh thú trong chiếc lồng đen kịt đang ngủ say, hằng năm sẽ thức tỉnh vào một khoảng thời gian cố định, không ngừng phẫn nộ, thề phải giết con người đã nhốt nó lại, con người vì muốn dập tắt cơn giận của nó, hy vọng được an ổn một thời gian, nhân lúc ban ngày nó mê man, nhốt đồng loại yếu ớt vô tri lại tham lam vào chiếc lồng sắt, sau đó.. khóa chiếc lồng lại. "

    " Ban đêm mãnh quỷ đi ra, ăn như gió cuốn, oán khí tạm tiêu, lại rơi vào trạng thái ngủ say, đợi năm tiếp theo cung phụng. "

    Điều đáng sợ là, Tạ Trì lại cất giọng điềm nhiên như đang kể chuyện cổ tích.

    " Đạ mấu! "Nghiêm Kính bị dọa đến mức khẽ run lên, vội vàng hạ giọng lại," Anh nói như vậy chúng ta khác nào kẻ chết thay chứ? Bảo sao vừa đến Tết Trung Nguyên là bọn họ nghỉ một thể! Còn thuê chúng ta với giá một trăm vạn một người nữa.. "

    Nghiêm Kính:" Dù sao đây cũng là phim ma, ma quỷ thế nào viết rõ trên tên phim, "Oán linh váy đỏ", mặc váy đỏ, mà dựa theo cách phối đồ, hơn 50% là đi đôi giày cao gót màu đỏ nữa, trong lời tựa đầu cũng nói, cộng tác viên mấy năm trước tuyển dụng cũng chết trong tòa nhà, cho nên nhất định con ma ở trong tòa nhà, bây giờ lại nhốt chúng ta ở lại đây nữa chứ! "

    Nghiêm Kính căm giận, nhìn thư ký dẫn đường phía trước, lại bảo:" Anh nói xem liệu NPC thư ký này có biết gì không? Chúng ta tiến lên uy hiếp cô ta, liệu cô ta có nói rõ tình hình thực tế không? Kiểu như vì sao con ma lại sinh ra.. "

    " Không đâu, "Tạ Trì dừng lại một chút, thờ ơ nói," Nhưng cậu có thể thử một chút, tôi cũng không phản đối. Dù sao thất bại là mẹ thành công. "

    Nghiêm Kính:"... "

    Đang nói chuyện, thực sự có người mới đi lên nói chuyện với thư ký, sau đó ngượng ngùng quay trở về, hiển nhiên tay trắng ra về.

    Người mới kia bảo rằng:" Cô ấy nói là mình mới tới, không biết cái gì cả.

    Nghiêm Kính cũng tự thấy mình ngu, nếu dễ dàng biết được chân tướng như vậy, cần gì bảy ngày để đóng phim.

    Cả nhóm người được dẫn tới trước cửa "Văn phòng giám đốc Trương" ở tầng một.

    Tạ Trì kinh ngạc, công ty này ít nhất mười lăm tầng, thế mà văn phòng của giám đốc lại ở tầng một. Rõ ràng tầng một là nơi ồn ào nhất, người qua kẻ lại, cũng làm giảm khí chất đi nhiều.

    Thư ký nói: "Sếp tổng của chúng tôi ở trong đó, mọi người đi vào đi."

    App lại hiện lên tin nhắn nhắc nhở ――

    【Kịch bản tăng tiến độ, xin hãy hoàn tất ký hợp đồng (Không thể chống cự). Chú ý, không được tấn công đứa con trong bụng bà chủ, trừng phạt giống như trên. 】

    Bởi vì đôi mắt Nghiêm Kính mù lòa, nên tin nhắn đều được đọc lên qua chế độ giọng nói, nghe hơi buồn cười.

    Nghiêm Kính nghe xong: ".. Cho nên có thể tấn công thư ký được à? Dù có tấn công cũng không có tin tức hữu dụng đúng không?"

    Tạ Trì miễn cưỡng nhìn cậu ta: "Bingo."

    Nghiêm Kính: "..."

    Có người mới lầu bầu: "Chẳng phải chỉ ký hợp đồng thôi hay sao, tại sao phải thêm câu" không thể chống cự "?"

    Châu Văn ghét đám người mới nói dông nói dài, quay đầu mất kiên nhẫn nói: "Vào rồi sẽ biết."

    Thư ký mở cửa ra giúp họ, trông thấy bà chủ ôm một chiếc hũ đen trong lòng mình, gương mặt trắng bệch trong phút chốc, vội vàng nói mấy câu với bà chủ, sau khi được cho phép, sợ hãi rảo bước nhanh đi ra.

    Giọng bà chủ từ trong văn phòng vọng ra, nghe giọng nói yếu mà gay gắt: "Đừng lề mề nữa, mau vào đi."

    Tạ Trì đi vào, một người phụ nữ ngoài ba mươi đang ngồi sau bàn làm việc, ngoại hình đẹp đẽ, còn xinh đẹp hơn cả một bộ phận ngôi sao, chỉ là làn da vàng vọt như nến, nhìn cái bụng, chắc mang thai bốn năm tháng rồi.

    Nghiêm Kính ở sau anh nhìn chòng chọc vào cái hũ đen trong lòng bà chủ một lúc rồi giật mình, sắc mặt tái nhợt, kéo người Tạ Trì khẽ nói: "Ở trong đó có oán niệm, dù sao cũng là thứ đồ rất tà ác, chúng ta cần tránh xa một chút."

    Tạ Trì hơi ngạc nhiên, không ngờ năng lực của Nghiêm Kính còn có thể dùng như vậy.

    Bà chủ hờ hững nói: "Công việc cụ thể thế nào thư ký sẽ nói rõ với mấy người, tôi không nói nhiều, mấy ngày tới ở công ty không có người, xế chiều tôi sẽ tới kiểm tra một chút."

    Châu Văn dẫn đầu cả nhóm mà đáp lời.

    Bà chủ vẫy về phía họ: "Tới ký hợp đồng đi."

    Mọi người đợi bà chủ lấy hợp đồng ra, nhưng bà chủ đặt chiếc hũ đen kia lên bàn trước.

    Mọi người không hiểu ý, trong lòng Nghiêm Kính dâng lên dự cảm chẳng lành.

    Quả nhiên, bà chủ mở chiếc hũ đen ra bảo rằng: "Mọi người đưa tay vào trong, để bị cắn, chảy máu thì coi như ký hợp đồng xong xuôi."

    Nghiêm Kính khẽ thốt lên "ôi vãi", mọi người nghe thấy sẽ bị một đồ vật không tên cắn, lại còn bị chảy máu, sắc mặt người sau tái hơn người trước.

    Người mới thầm thì: "Đừng.. đừng bảo là mấy con rắn đấy nhé?"

    "Có khi nào là mấy con rết không, trời ơi, phải đau đến mức nào cơ chứ.."

    Tạ Trì cảm thấy nếu chỉ là rắn, rết thì là chuyện nhỏ, chỉ sợ là mấy thứ như.. cổ trùng, dù sao Nghiêm Kính nói nó rất tà ác.

    (Cổ trùng: Sâu, bọ độc)

    Nhưng app nhắc nhở không được chống cự, cho nên bọn họ chỉ có thể chịu đựng.

    Bà chủ đột nhiên thì thầm với cái hũ: "Cục cưng ngoan, ăn đi con."

    Nhất thời mọi người nổi da gà, ai nấy đều rùng mình.

    Châu Văn quyết định nhanh chóng, chỉ vào người mới đen gầy kia: "Cậu lên trước."

    "Dựa vào đâu ――" Anh chàng đen gầy kia thức thời kiềm chế sự không phục xuống. Anh ta không dám đắc tội với diễn viên cũ duy nhất trong bộ phim kinh dị này, anh ta còn phải trông cậy vào Châu Văn đưa mình sống sót trở ra.

    Dù sao tất cả mọi người đều bị cắn, như vậy chứng minh món đồ này sẽ không hại chết họ, dù sao trong phim kinh dị, không đến mức họ vừa mới đến đã giết sạch cả đám.

    Chỉ là vấn đề thứ tự bị cắn mà thôi, anh chàng đen gầy tự an ủi bản thân như vậy, chật vật bước về phía bà chủ, sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng của Châu Văn, bỏ tay vào trong hũ.

    Anh ta còn chưa kịp thấy rõ bên trong có cái gì, đã bị cắn một miếng, cảm giác nhói đau từ đầu ngón tay lan ra, anh ta chợt hét lên một tiếng.

    Nghiêm Kính bị dọa ôm chặt lấy cánh tay Tạ Trì, sắc mặt mọi người ai nấy đều tái mét.

    Vẻ mặt Châu Văn cũng hết sức khó coi.

    Thứ kia nhất định không đau đến mức mất mạng, nhưng đau mà, mọi người đều sợ đau.

    Văn phòng lớn như vậy, mọi người đều căng thẳng, chỉ có Tạ Trì cúi gằm mặt, không tập trung.

    "Bạn trai ơi, em sợ đau." Tạ Trì nói trong lòng, trong mắt ánh lên tia cười nhỏ xíu.

    Đáp lời anh là giọng nói trầm thấp và có vẻ lười nhác: "Tiểu Trì, em xuống đi, để anh lên."
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...