Mọi người có gặp tình trạng bị áp lực từ sự thành công của các bạn xung quanh mình không ạ. Và cách mà mọi người đã làm để có thể vượt qua nó. Rất mong nhận được sự chia sẻ ạ.
Áp lực là ở đâu ra?
Là do cha mẹ hay là do Tâm?
Hơn thua, so sánh âm thầm.
Tự làm mình khổ mà lầm chạy theo.
Bạn bè tốt số, mình bèo?
Nhà cao cửa rộng, người theo xếp hàng?
Ra đường đồ hiệu, xe sang?
Còn ta lẹt đẹt mơ màng tương lai?
Hay là bạn gái lắm trai?
Trai thì lắm nữ miệt mài yêu đương?
Còn ta lẻ bóng gió sương?
Miên man tâm sự không đường sẻ chia?
* * *
Suy nghĩ thế, hãy đoạn lìa.
Trông hình bắt bóng, trông kia than này.
Này bạn, hãy nhớ rằng đây:
Nhân sinh do Phước, đời này trổ hoa.
Mỗi nhà mỗi cảnh ấy mà.
Lựa cha lựa mẹ, muốn là được sao?
Người ta cửa rộng nhà cao,
Dẫu không tài giỏi, mà sao sang giàu?
Có gì mà khó nghĩ đâu?
Phước duyên họ có, chẳng sầu sinh nhai.
Dẫu cho bạn giỏi, bạn tài.
Phúc đức không có, miệt mài làm công.
Kinh doanh xôi hỏng bỏng không.
Tích cóp từng chút, đừng hòng giữ lâu.
Bởi vì nhân quả: Ốm đau.
Xưa kia nghiệp ác, thế nào giàu sang?
Dòng đời duyên, nghiệp đeo mang.
Chớ xem người khác mơ màng không đâu.
Để rồi rước khổ, rước sầu.
Chỉ là vô ích, chớ cầu mong chi.
Tự mình, mình cố gắng đi.
Nghiệp là chuyển được, nếu vì xả Tâm.
Họ hàng ép buộc sai lầm.
Cưới xin cho sớm, chớ ngâm tháng ngày?
Cuộc đời bạn, do bạn đây.
Duyên là thiên định, muốn vầy được không?
Còn như cưỡng ép gắng công.
Gặp phường chẳng hợp, cũng không được gì?
Ai rồi sẽ với bạn đi?
Nửa kia duy nhất, chỉ vì nợ nhau.
Tri túc, biết đủ, chẳng cầu.
Mỗi ngày tự tại, chẳng rầu ngày mai.
Ai giàu, ai sướng, mặc ai.
Tâm luôn vui vẻ, tiền tài khó mua.
Người nghèo chưa chắc đã thua.
Sống luôn chấp nhận, chẳng đua đòi gì.
Hơn thua, so sánh được chi?
Bạn là duy nhất, chẳng vì giống ai.
Sáu nghề tội ác, không xài.
Chẳng phường trộm cướp, gái trai lăng loàn.
Ngày ngày yên ổn, tâm an.
Còn cầu chi nữa, Thiên Đàng là đây!
Ly Tham, diệt Hận hàng ngày.
Mới là chính yếu bạn đây cần làm.
Đa phần nghiệp quả do tham.
Cầu mong không phải việc làm hay ho.
Sống đời tốt nhất nên cho.
Cho mà cho đúng, chẳng lo kiếp nào.
Không cầu mà tới, duyên trao.
Tâm mà thương xót, tiếc sao, giúp liền.
Giúp người, giúp vật do Duyên.
Chẳng nên từ thiện đại trà mà chi.
Bởi vì như thế ngu si.
Kẻ ác thọ khổ, chỉ vì nghiệp xưa.
Làm ác thọ khổ là vừa.
Nhân quả sao có để chừa phần ai?
Cũng đừng nói giỏi, ai tài.
Đều do Phước Đức ai dài hơn ai.
Cho nên so sánh là sai.
Là tự làm khổ, ngày dài đau thương!