Bài viết: 3610 

10.
"Còn về cuộc thi sắp tới thì sao? Cậu có định tham gia hay không?"
"À.. Tớ cũng đang suy nghĩ.." Tôi ngập ngừng trả lời Nguyên.
"Nếu cậu thấy không thích thì có thể từ chối tham gia, cũng không phải là ép buộc mà.."
Tôi nghe như giọng Nguyên nhẹ tênh đang hòa vào làn gió đêm. Một cuộc thi tài năng sẽ được tổ chức ở trường vào vài ngày sau. Tôi vốn dĩ cũng không thích tham gia mấy cuộc thi dạng như thế, nhưng việc Nguyên ghi tên giúp cho tôi vào danh sách dự thi đã khiến tôi chẳng còn lời nào để nói. Lúc đầu thì tôi cứ nghĩ là Nguyên đang đùa giỡn với mình, cho đến khi cuộc thi công bố danh sách dự thi chính thức và nhìn thấy tên mình thì tôi mới biết rằng Nguyên không hề đùa với tôi. Nguyên bảo rằng rất thích nghe tôi hát, vì thi thoảng cậu nghe thấy tôi cứ hát thì thầm bên tai cậu bạn. Đã thế còn vì biết tôi chơi đàn guitar nên đã đăng kí hẳn cho tôi một tiết mục vừa hát vừa đàn. Tôi nhăn mặt, hỏi lí do. Nguyên chỉ đơn giản nói là chỉ muốn giúp cho tôi tự tin và cũng như muốn tôi tỏa sáng hơn. Tôi thật sự cạn lời trước lí do của Nguyên, việc này rõ ràng không phải là việc mà cậu có thể tùy tiện quyết định như thế cho tôi được.
"Tớ.. Vẫn chưa biết.."
"Xin lỗi cậu.. Thật ra chỉ là vì, tớ rất thích nghe cậu hát.."
Nguyên vẫn giữ cho chiếc xe đạp luôn duy trì ở một tốc độ vừa phải, không cách quá xa tôi. Một chút ngạc nhiên xen lẫn chút bất ngờ, tôi như không tin vào những lời của Nguyên nói.
"Có lẽ cậu không nhớ, nhưng mà tớ vẫn nhớ như in cái ngày tớ gặp được cậu ngồi trong phòng âm nhạc. Cậu vẫn hăng say chơi một bài nhạc nào đó và rồi cất tiếng hát, có lẽ là tớ đã đứng yên mãi ở nơi đó để nghe.."
"..."
"Tớ cảm thấy như bản thân mình bị thôi miên vậy! Không thể nào dứt đi được.. Mà từ lần ấy, tớ không còn thấy cậu chơi đàn hay hát hò gì nữa.. Thế cho nên tớ mới làm như thế.."
"Vậy sao? Có lẽ do tớ bận quá.." Tôi tìm lí do để giải thích cho phù hợp nhất, vì vốn dĩ tôi chẳng còn muốn đàn hay hát nữa bởi bản thân chẳng còn tí hứng thú nào nữa.
"Tớ đúng là đứa bạn tồi, lẽ ra những chuyện như thế này không nên tự tiện làm như thế!"
Nguyên nhìn tôi cười trừ, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy của Nguyên lại có chút buồn bã. Tôi vẫn giữ im lặng, để cho những suy nghĩ trong đầu mình đấu tranh với nhau. Chẳng mấy chốc thì đã đến ngã ba đường, nơi tôi chào tạm biệt Nguyên. Nguyên dừng xe phía trước tôi, quay đầu lại nhìn tôi.
"Về trọ cẩn thận đấy! Ngày mai tớ sẽ đến đón cậu đi đấy! Đừng có mà nghĩ đến việc từ chối.."
Nói rồi Nguyên phóng xe đi rất nhanh, để lại ánh nhìn của tôi rất đỗi mông lung và cũng chênh vênh kinh khủng. Tôi như nhớ lại ngày hôm ấy, ngày tôi lén lút đi vào phòng âm nhạc để có thể tập đàn guitar. Một niềm đam mê nhỏ bé và giản dị như bùng cháy trong tôi, nhưng cái điều kiện eo hẹp ấy không cho phép tôi được có cho riêng mình một cây đàn. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm ấy mình đã chơi đàn và hát như thể đó là lần cuối cùng tôi sẽ được làm vậy! Sau này, việc học và đi làm thêm để trang trải cho mọi thứ trong cuộc sống mình làm tôi quên mất đi những điều ấy. Thế mà khi nghe thấy Nguyên nói rằng đã nghe thấy và quan sát tôi cả buổi thì điều đó làm tôi thấy càng thêm ngượng ngùng.
Một lí do khác đã khiến tôi muốn được học đàn guitar là cũng vì một phần do Nguyên. Trong những ngày mưa tháng bảy, khi mà tôi vẫn còn chôn giấu tình cảm của mình dành cho Nguyên thì đã biết được cậu ấy rất thích đàn guitar. Tôi say mê Nguyên và cũng vì thế nên tôi cứ luôn luôn nghĩ đến cảnh tôi sẽ được đặt ngón tay lên những dây đàn và sẽ hát cho cậu nghe một bài hát mà cậu bạn thích vào một ngày nào đó. Và rồi trong đầu tôi dần nhận ra rằng bản thân mình đã có một quyết định được xem là đúng đắn rồi!
Sáng hôm sau, Nguyên vẫn đón tôi như đúng lời hẹn của mình. Tôi có chút ngái ngủ nhìn cậu, khiến Nguyên nhìn thấy mà bật cười.
"Tối qua làm gì mà ngủ không đủ giấc đấy hả?"
"Tớ.. Chẳng làm gì cả.."
"Vậy sao? Mà thôi, lên xe đi nhanh không khéo lại trễ học đấy!"
Tôi vẫn ngồi ngay phía sau xe, phía sau tấm lưng rộng lớn của Nguyên. Đi giữa dòng phố xá với xe cộ tấp nập, tôi vẫn không ngăn nổi bản thân mình mà quyết định nói hết với Nguyên.
"Tớ.. Tớ đã quyết định sẽ tham gia cuộc thi rồi!"
Tôi không hình dung được gương mặt của Nguyên ngay lúc này. Nguyên vẫn im lặng mất một lúc lâu, rồi cũng nhanh chóng lên tiếng.
"Vậy cậu.. Tham gia là vì lí do gì vậy?"
"Tớ.."
Tôi bất chợt không biết nên trả lời câu hỏi của Nguyên như thế nào! Quả thực nguyên nhân của quyết định này là vì Nguyên, nhưng sao tôi lại không muốn nói ra điều đó. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nếu một ngày nào đó, tôi quyết định nói ra hết mọi thứ và nhận lại là một lời từ chối của Nguyên thì không biết tôi sẽ phải tiếp tục đối mặt ra sao nữa! Thế cho nên tôi muốn được nói ra lòng mình qua cuộc thi này, một bài hát chỉ dành cho mỗi Nguyên. Và có lẽ một phần nữa là do có được sự động viên đến từ Xanh. Khi nghe được ý định này của tôi, Xanh đã vô cùng tán thành với ý kiến ấy của tôi.
Và thế là tôi đã đến cuộc thi, trước giờ thi bắt đầu sớm hẳn hơn một tiếng. Xanh chuẩn bị cho tôi một chiếc đàn guitar của cậu bạn, cũng như giúp tôi chỉnh đốn lại trang phục. Kì thực thì tôi rất ít khi lên sân khấu, đứng trước mặt những người khác như thế này nên cũng có chút lo sợ và ngơ ngác không biết nên làm gì. Nguyên cầm chai nước ép trái cây mà tôi ưa thích đi từ bên ngoài vào. Sau khi đưa chai nước cho tôi, Nguyên ngơ ngẩn nhìn tôi với đôi mắt thơ thẩn.
"Hôm nay sao cậu đẹp trai thế nhỉ? Như vịt bầu hóa thiên nga vậy?"
"Là khen hay chê vậy?"
"Đương nhiên là khen rồi! Ngốc à?"
Tôi lườm mắt hướng về phía của Nguyên trong khi cậu đang cười với vẻ đắc chí. Tôi chẳng hiểu tại sao Nguyên lại thấy điều này lại buồn cười nữa! Nhanh chóng, Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vỗ vào đôi vai tôi thật chậm rãi như đang trấn an tinh thần.
"Hãy cố gắng lên! Tớ tin là cậu sẽ làm được mà.."
"Tớ biết rồi.."
"Này này.. Bắt đầu rồi đấy, chốc nữa là đến tiết mục của cậu đầu tiên đấy An!" Xanh từ bên ngoài chạy vào.
"Rồi rồi! Tớ xong rồi! Cảm ơn hai người nhiều!"
Cả Xanh và Nguyên sau đó đều rời đi. Tôi đứng ở phía sau màn che, nhìn xuống phía sân khấu và thấy được có rất nhiều người đang có mặt ở phía bên dưới. Cả Xanh và Nguyên đều đang ngồi ở hàng đầu sân khấu, có lẽ để có được chỗ ngồi đó thì cả hai chắc cũng đã chen lấn và tranh giành với nhiều người lắm đây! Tôi hít vào và thở ra một hơi thật sâu, tự dặn lòng mình phải cố gắng vì dù gì cũng đã đi đến tận đây rồi.
"À.. Tớ cũng đang suy nghĩ.." Tôi ngập ngừng trả lời Nguyên.
"Nếu cậu thấy không thích thì có thể từ chối tham gia, cũng không phải là ép buộc mà.."
Tôi nghe như giọng Nguyên nhẹ tênh đang hòa vào làn gió đêm. Một cuộc thi tài năng sẽ được tổ chức ở trường vào vài ngày sau. Tôi vốn dĩ cũng không thích tham gia mấy cuộc thi dạng như thế, nhưng việc Nguyên ghi tên giúp cho tôi vào danh sách dự thi đã khiến tôi chẳng còn lời nào để nói. Lúc đầu thì tôi cứ nghĩ là Nguyên đang đùa giỡn với mình, cho đến khi cuộc thi công bố danh sách dự thi chính thức và nhìn thấy tên mình thì tôi mới biết rằng Nguyên không hề đùa với tôi. Nguyên bảo rằng rất thích nghe tôi hát, vì thi thoảng cậu nghe thấy tôi cứ hát thì thầm bên tai cậu bạn. Đã thế còn vì biết tôi chơi đàn guitar nên đã đăng kí hẳn cho tôi một tiết mục vừa hát vừa đàn. Tôi nhăn mặt, hỏi lí do. Nguyên chỉ đơn giản nói là chỉ muốn giúp cho tôi tự tin và cũng như muốn tôi tỏa sáng hơn. Tôi thật sự cạn lời trước lí do của Nguyên, việc này rõ ràng không phải là việc mà cậu có thể tùy tiện quyết định như thế cho tôi được.
"Tớ.. Vẫn chưa biết.."
"Xin lỗi cậu.. Thật ra chỉ là vì, tớ rất thích nghe cậu hát.."
Nguyên vẫn giữ cho chiếc xe đạp luôn duy trì ở một tốc độ vừa phải, không cách quá xa tôi. Một chút ngạc nhiên xen lẫn chút bất ngờ, tôi như không tin vào những lời của Nguyên nói.
"Có lẽ cậu không nhớ, nhưng mà tớ vẫn nhớ như in cái ngày tớ gặp được cậu ngồi trong phòng âm nhạc. Cậu vẫn hăng say chơi một bài nhạc nào đó và rồi cất tiếng hát, có lẽ là tớ đã đứng yên mãi ở nơi đó để nghe.."
"..."
"Tớ cảm thấy như bản thân mình bị thôi miên vậy! Không thể nào dứt đi được.. Mà từ lần ấy, tớ không còn thấy cậu chơi đàn hay hát hò gì nữa.. Thế cho nên tớ mới làm như thế.."
"Vậy sao? Có lẽ do tớ bận quá.." Tôi tìm lí do để giải thích cho phù hợp nhất, vì vốn dĩ tôi chẳng còn muốn đàn hay hát nữa bởi bản thân chẳng còn tí hứng thú nào nữa.
"Tớ đúng là đứa bạn tồi, lẽ ra những chuyện như thế này không nên tự tiện làm như thế!"
Nguyên nhìn tôi cười trừ, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy của Nguyên lại có chút buồn bã. Tôi vẫn giữ im lặng, để cho những suy nghĩ trong đầu mình đấu tranh với nhau. Chẳng mấy chốc thì đã đến ngã ba đường, nơi tôi chào tạm biệt Nguyên. Nguyên dừng xe phía trước tôi, quay đầu lại nhìn tôi.
"Về trọ cẩn thận đấy! Ngày mai tớ sẽ đến đón cậu đi đấy! Đừng có mà nghĩ đến việc từ chối.."
Nói rồi Nguyên phóng xe đi rất nhanh, để lại ánh nhìn của tôi rất đỗi mông lung và cũng chênh vênh kinh khủng. Tôi như nhớ lại ngày hôm ấy, ngày tôi lén lút đi vào phòng âm nhạc để có thể tập đàn guitar. Một niềm đam mê nhỏ bé và giản dị như bùng cháy trong tôi, nhưng cái điều kiện eo hẹp ấy không cho phép tôi được có cho riêng mình một cây đàn. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm ấy mình đã chơi đàn và hát như thể đó là lần cuối cùng tôi sẽ được làm vậy! Sau này, việc học và đi làm thêm để trang trải cho mọi thứ trong cuộc sống mình làm tôi quên mất đi những điều ấy. Thế mà khi nghe thấy Nguyên nói rằng đã nghe thấy và quan sát tôi cả buổi thì điều đó làm tôi thấy càng thêm ngượng ngùng.
Một lí do khác đã khiến tôi muốn được học đàn guitar là cũng vì một phần do Nguyên. Trong những ngày mưa tháng bảy, khi mà tôi vẫn còn chôn giấu tình cảm của mình dành cho Nguyên thì đã biết được cậu ấy rất thích đàn guitar. Tôi say mê Nguyên và cũng vì thế nên tôi cứ luôn luôn nghĩ đến cảnh tôi sẽ được đặt ngón tay lên những dây đàn và sẽ hát cho cậu nghe một bài hát mà cậu bạn thích vào một ngày nào đó. Và rồi trong đầu tôi dần nhận ra rằng bản thân mình đã có một quyết định được xem là đúng đắn rồi!
Sáng hôm sau, Nguyên vẫn đón tôi như đúng lời hẹn của mình. Tôi có chút ngái ngủ nhìn cậu, khiến Nguyên nhìn thấy mà bật cười.
"Tối qua làm gì mà ngủ không đủ giấc đấy hả?"
"Tớ.. Chẳng làm gì cả.."
"Vậy sao? Mà thôi, lên xe đi nhanh không khéo lại trễ học đấy!"
Tôi vẫn ngồi ngay phía sau xe, phía sau tấm lưng rộng lớn của Nguyên. Đi giữa dòng phố xá với xe cộ tấp nập, tôi vẫn không ngăn nổi bản thân mình mà quyết định nói hết với Nguyên.
"Tớ.. Tớ đã quyết định sẽ tham gia cuộc thi rồi!"
Tôi không hình dung được gương mặt của Nguyên ngay lúc này. Nguyên vẫn im lặng mất một lúc lâu, rồi cũng nhanh chóng lên tiếng.
"Vậy cậu.. Tham gia là vì lí do gì vậy?"
"Tớ.."
Tôi bất chợt không biết nên trả lời câu hỏi của Nguyên như thế nào! Quả thực nguyên nhân của quyết định này là vì Nguyên, nhưng sao tôi lại không muốn nói ra điều đó. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nếu một ngày nào đó, tôi quyết định nói ra hết mọi thứ và nhận lại là một lời từ chối của Nguyên thì không biết tôi sẽ phải tiếp tục đối mặt ra sao nữa! Thế cho nên tôi muốn được nói ra lòng mình qua cuộc thi này, một bài hát chỉ dành cho mỗi Nguyên. Và có lẽ một phần nữa là do có được sự động viên đến từ Xanh. Khi nghe được ý định này của tôi, Xanh đã vô cùng tán thành với ý kiến ấy của tôi.
Và thế là tôi đã đến cuộc thi, trước giờ thi bắt đầu sớm hẳn hơn một tiếng. Xanh chuẩn bị cho tôi một chiếc đàn guitar của cậu bạn, cũng như giúp tôi chỉnh đốn lại trang phục. Kì thực thì tôi rất ít khi lên sân khấu, đứng trước mặt những người khác như thế này nên cũng có chút lo sợ và ngơ ngác không biết nên làm gì. Nguyên cầm chai nước ép trái cây mà tôi ưa thích đi từ bên ngoài vào. Sau khi đưa chai nước cho tôi, Nguyên ngơ ngẩn nhìn tôi với đôi mắt thơ thẩn.
"Hôm nay sao cậu đẹp trai thế nhỉ? Như vịt bầu hóa thiên nga vậy?"
"Là khen hay chê vậy?"
"Đương nhiên là khen rồi! Ngốc à?"
Tôi lườm mắt hướng về phía của Nguyên trong khi cậu đang cười với vẻ đắc chí. Tôi chẳng hiểu tại sao Nguyên lại thấy điều này lại buồn cười nữa! Nhanh chóng, Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vỗ vào đôi vai tôi thật chậm rãi như đang trấn an tinh thần.
"Hãy cố gắng lên! Tớ tin là cậu sẽ làm được mà.."
"Tớ biết rồi.."
"Này này.. Bắt đầu rồi đấy, chốc nữa là đến tiết mục của cậu đầu tiên đấy An!" Xanh từ bên ngoài chạy vào.
"Rồi rồi! Tớ xong rồi! Cảm ơn hai người nhiều!"
Cả Xanh và Nguyên sau đó đều rời đi. Tôi đứng ở phía sau màn che, nhìn xuống phía sân khấu và thấy được có rất nhiều người đang có mặt ở phía bên dưới. Cả Xanh và Nguyên đều đang ngồi ở hàng đầu sân khấu, có lẽ để có được chỗ ngồi đó thì cả hai chắc cũng đã chen lấn và tranh giành với nhiều người lắm đây! Tôi hít vào và thở ra một hơi thật sâu, tự dặn lòng mình phải cố gắng vì dù gì cũng đã đi đến tận đây rồi.
Chỉnh sửa cuối: