Anh em họ Trương Nhà họ Trương có hai anh em trai. Người anh cả thì vô cùng giàu có nhưng người em thì vô cùng nghèo nàn. Năm đó trời đại hạn, ai nấy đều đói kém. Người em thứ nóng ruột, muốn lại nhà anh cả để vay mượn lúa thóc, nhưng người em lại e ngại vì người chị dâu tính rất hà tiện. Sau rốt, người em thứ nói với con: - Con lại nhà bác Hai coi bác có giúp được con cái gì không? Đứa con trở về, mặt mày buồn xo thuật lại: Bác Hai trai thì muốn cho nhưng lại bị bác Hai gái cản lại. Bác Hai gái còn nói: Mạnh ai nấy lo. Tháng sau bọn cướp đến vây nhà người anh cả, tra tấn hai vợ chồng để hỏi của. Người em thứ muốn đi cứu anh nhưng bị vợ cản lại: - Mạnh ai nấy lo. Hôm trước nhà mình đói, vợ chồng anh ấy đâu có giúp mình. Mặc dù vậy, người em thứ cũng tới cứu được anh chị. Bọn cướp thì tán loạn bỏ chạy. Người anh cả nói với vợ: - Chú có lòng đến cứu. Nhà mình phải giúp chú lúa gạo. Người vợ nghe thế liền đáp lại: - Chú giúp mình giải vây bọn cướp nhưng chú tới trễ quá. Mình vẫn bị tụi nó tra khảo như thường, ơn nghĩa cái gì? Vài tháng sau, nạn đói lại xảy ra. Người em thứ bèn sai đứa con mình đến vay mượn. Vợ chồng người anh cả chỉ bố thí cho có vài nắm gạo. Buồn lòng, vợ chồng người em thứ bèn nói với anh cả: - Tôi nghèo quá, anh chị có thương lòng thì mua luôn cái nhà của tui dùm cho tụi tui sống đỡ. Nghe thấy thế, người chị dâu mừng rỡ: - Để tôi mua giùm cho. Cái nhà củ chú là đồ bỏ! Nhưng tôi sẽ mua để từ rày về sau chú không còn bén mảng tới xứ này để mà nhờ cậy nhà tôi nữa. Vợ chồng người em thứ từ đấy bỏ xứ ra đi. Ở quê nhà năm đó bọn cướp tới vây bắt tra khảo người anh cả đến chết. Hay tin ấy, người em thứ liền trở về, nhận nuôi đứa con của anh cả mình, yêu thương như con ruột. Hồn người anh cả hiện về, báo mông cho người em: - Chú có lòng tốt. Từ rày về sau, ta phù hộ chú được giàu sang. Ta nào đâu có lòng xấu. Trăm sự là do người chị dâu nọ nên mới đoạn tình cốt nhục như vầy.