Bạn được chiqudoll mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
96 ❤︎ Bài viết: 13 Tìm chủ đề
274 1
Kiếm tiền
Kiều Quỳnh Mai đã kiếm được 2740 đ
Tên truyện: Anh đi rồi, tim em vẫn đợi

Tác giả: Kiều Quỳnh Mai

Thể loại: Ngôn tình

Số chương: 4

Link thảo luận:​

54863608541_db413cb269_o.jpg


Văn án:

Các bạn có biết, trong tình yêu, điều gì là đau khổ nhất không? Là chia tay vì hết yêu? Là chia tay vì người kia phản bội? Là yêu nhưng không đến được với nhau? Đều không phải.. Mà đó là âm dương cách biệt!​
 
Chỉnh sửa cuối:
96 ❤︎ Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Phần 1

Anh à, khi em viết những dòng này, anh đã đi rất xa, rất xa.. Em không còn nhìn thấy anh, không còn cảm nhận được sự hiện diện của anh, cũng không thể nói chuyện với anh được nữa. Em nhớ anh lắm..

Ngày đó, em là sinh viên năm cuối ngành Y, anh là nhân viên trong một bệnh viện nhỏ mà em đang thực tập ở đó. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là một người đàn ông hơi cao và gầy, khá hiền và ít nói. Hàng ngày, anh cứ cặm cụi chăm chỉ làm việc, tận tuỵ chăm sóc cho tất cả các bệnh nhân của anh. Anh chăm chỉ, hiền lành, anh có trách nhiệm, và anh cũng có ngoại hình ưa nhìn, khiến em thật sự đã có ấn tượng rất tốt về anh.

Ròng rã hơn 2 tháng làm việc cùng với anh, nhưng chắc em với anh nói chuyện với nhau cũng chỉ dưới 10 câu. Phần vì em ngại khi nói chuyện với anh, phần vì bản thân anh cũng là người ít nói. Em chỉ biết vài thông tin vụn vặt của anh từ những anh chị đồng nghiệp khác: Anh hơn em 13 tuổi và đã từng li hôn vợ. Chỉ có vậy thôi.

Và cứ như vậy, suốt quãng thời gian đó, em dõi theo và quan sát anh rất nhiều. Chắc là.. Chàng trai đó của em cũng không biết thật sự em đã để ý anh từ lâu đâu nhỉ..

Em nhiều lần muốn nói ra những lời trong trái tim mình, nhiều lần muốn giãi bày với anh, nhưng em cứ có cảm giác anh và em cách xa nhau quá. Em lại sợ, nhỡ anh từ chối em, thì em biết đối mặt với anh thế nào đây?

Thế rồi, em lại cố gắng cất giấu thứ tình cảm đó vào một góc trong tim. Em tự dặn mình, dù thế nào em cũng không được nói ra, tình cảm đó chỉ mình em biết mà thôi.

Nhưng.. Anh biết không? Con người chúng ta, để điều khiển được lý trí thì rất dễ, nhưng điều khiển trái tim thì rất khó, và đôi khi điều đó là không thể anh ạ.

Em cứ giấu, cứ kìm mãi thứ tình cảm đó đến khi em kết thúc thực tập, em ra trường, em làm việc ở một nơi khác, em mới có thể có dũng khí nói ra.

Vào một đêm mùa thu tháng 10/2023, bằng tất cả sự can đảm, sự kìm nén của em suốt thời gian dài, em đã nhắn tin cho anh:

"Anh ơi cuối tuần sau mình đi cafe không?"

Thật lòng mà nói, em đã nghĩ anh sẽ từ chối. Anh có thể lấy lý do bận công việc, bận bệnh nhân, bận chuyện gia đình để từ chối khéo em. Chúng ta chẳng nói chuyện với nhau nhiều, cũng không thân thiết, chẳng có lý do gì khiến anh muốn đi chơi với em cả đúng không? Ấy vậy mà, anh đã đồng ý.

Anh đồng ý? Thật sự anh đã đồng ý ạ? Vậy là sự mong chờ của em bao lâu nay đã được đền đáp rồi phải không?

Em không biết thời điểm đó anh đã nghĩ gì. Nhưng với em, em thật sự rất vui, trong tim em tràn ngập sự hạnh phúc chưa từng có. Chắc anh cũng không thể biết anh đã khiến em vui đến mức nào đâu..

Nguyên cả tuần sau đó em cứ nghĩ về anh mãi, em háo hức đợi cho đến cuối tuần để được gặp anh. Tự dưng, em thấy em như đứa trẻ con mong mẹ đi chợ về ấy anh nhỉ? Cứ ngố ngố hài hài hết sức. Mà cũng phải thôi, cũng đã nhiều tháng em không được gặp anh, nỗi nhớ trong em cứ kéo dài, cứ lớn dần mãi theo thời gian. Tình cảm của em cũng đã lớn dần, và hình như, em đã không thể kiểm soát nổi thứ tình cảm chết tiệt đó của mình. Và, cuối cùng, em buộc phải nói ra tất cả.

Em đã nói ra hết những tình cảm đó, em nói em muốn bước vào cuộc sống của anh, em muốn anh mở lòng một lần nữa, em muốn chúng ta đồng hành với nhau, muốn trao cho nhau sự vui vẻ, hạnh phúc, bình yên như những cặp đôi khác. Nhưng thật tiếc, anh đã nói:

"Không phải anh không muốn mở lòng, mà do anh không thể chắc chắn được điều gì cho em cả. Trước kia anh cũng đã từng phạm sai lầm, và anh không muốn phạm sai lầm đó thêm lần nào nữa. Và anh nghĩ như vậy sẽ tốt cho em hơn" - anh nhẹ nhàng nói với em.

Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều và nói dài với em. Nhưng anh biết không, đây không phải những điều mà em muốn nghe. Trong lòng em đau lắm anh ạ. Em không biết trước kia anh đã phạm phải sai lầm gì, nhưng không hiểu sao em lại thương anh quá. Một con người ít nói như anh, tưởng chừng như cuộc sống của anh quá đỗi bình yên, quá đỗi vui vẻ, nhưng hóa ra, sâu thẳm bên trong là những nỗi buồn khó nói thành lời, những nỗi cô đơn, lẻ loi ôm lấy anh mỗi ngày.

Em muốn bước đến bên anh, muốn ôm lấy anh, muốn tìm lại sự ấm áp mang về cho anh. Nhưng có lẽ, anh sợ anh sẽ lại đi vào vết xe đổ của mình, anh sợ lại không được hạnh phúc, anh sợ nhiều thứ và anh không thể chắc chắn được điều gì cho tương lai.
 
96 ❤︎ Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Phần 2

Và rồi cái ngày mà em đã đợi từ rất lâu đã đến. Khi em nhìn thấy anh đứng đợi em đằng xa, e đã rất vui, như muốn chạy về phía anh. Em cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra, trái tim e đang nhảy lên điên cuồng, và cảm giác trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực em khi anh thắt đai an toàn giúp em.

Hồi trước ấy, mỗi khi xem phim ngôn tình, em vẫn không hiểu vì sao nữ chính lại cứ phải tỏ ra sửng sốt khi nam chính thắt đai an toàn giúp nữ chính, rồi lại vô tình môi chạm môi các kiểu. Mỗi khi em xem đến đoạn đó, em đều cảm thấy thật nực cười và ngớ ngẩn. Nhưng mà giờ thì em đã được trải nghiệm và hiểu cảm giác đó rồi anh ạ. Cảm giác đó khó tả vô cùng, anh đã khiến em nhớ mãi, không quên được cảm giác đó rồi chàng trai của em à.

Niềm vui thì cũng chẳng kéo dài được lâu. Anh đưa em đi ăn, đi chơi, nhưng.. Cả buổi chúng ta cứ như hai người xa lạ. Anh ít nói, ít cười, em cũng muốn nói nhiều điều với anh nhưng lại ngại, sợ nói nhiều anh lại thấy em phiền và vô duyên. Em muốn nắm tay anh, nhưng nghĩ lại thì em làm gì có tư cách gì để được nắm tay anh. Em muốn ôm anh, nhưng cũng chẳng có tư cách, mà cũng sợ anh chán ghét sự động chạm đó. Cứ như vậy, chúng ta đứng bên nhau, im lặng như những người xa lạ. Có một bức tường vô hình nào đó ở giữa anh và em. Anh biết không, em tủi thân lắm. Ngồi trên xe anh, em vừa tủi thân, vừa buồn, vì em biết, đây là buổi đi chơi đầu tiên và có lẽ là cuối cùng của chúng ta. Em không dám quay lại nhìn anh vì sợ không kìm được mà ôm anh, mà khóc. Em chỉ đành bất lực nhìn anh quay xe rời đi, bất lực khi không thể phá vỡ bức tường vô hình đó.

Đêm hôm đó, em đã khóc rất nhiều. Em khóc vì em không còn được gặp anh nữa, em nhớ anh. Em khóc vì yêu và thương anh. Em khóc vì tiếc nuối, giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn, có thể chúng ta đã hạnh phúc..

Từ hôm đó trở đi, chúng ta chẳng còn nhắn tin liên lạc với nhau nữa. Em sợ anh thấy em phiền nên cũng chẳng dám nhắn quan tâm anh. Em chỉ có thể âm thầm dõi theo anh qua mạng xã hội. Thật sự em có nhiều điều muốn nói với anh lắm. Em không quan tâm quá khứ trước kia của anh ra sao, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, đồng hành cùng anh, giúp anh không còn cảm thấy cô đơn, giúp anh cảm nhận được tình yêu thêm một lần nữa. Em cũng muốn nói, nếu có thể, xin hãy để em chăm sóc và quan tâm anh mỗi ngày, vì em thật sự thương anh, anh ạ!

Và có thể, em sẽ tìm thấy được cảm giác bình yên và hạnh phúc nơi anh- cảm giác mà em mong ước.

Mọi thứ cứ thế trôi, cứ thế trôi, dù chúng ta có ra sao thì thế giới vẫn vận hành. Em vẫn phải đi làm, anh chắc cũng quay cuồng trong công việc. Không biết đã có giây phút nào anh nhớ đến em không? Nhưng mỗi ngày, em vẫn đều dõi theo anh bằng một cách nào đó. Bởi vậy, người ta nói, có ai bình thường khi yêu.

Bẵng đi một thời gian, tháng 3/2024..

Hôm đó em nhận được cuộc gọi từ giảng viên cũ lớp đại học, cô nhờ em dẫn sinh viên thực tập đến viện nơi anh làm giúp cô. Em đã ngay lập tức đồng ý lời đề nghị của cô. Em nghĩ ông trời đang muốn giúp em, nên đã mang cho em cơ hội để em được gặp anh. Ngay khoảnh khắc em bước chân vào khoa, em đã trông thấy anh mặc bộ đồ blouse truyền thống, đang cặm cụi chăm chỉ làm việc. Trong lòng em bỗng nhiên dội lên cảm giác tự hào, vui vẻ. Em vui vì thấy anh vẫn ổn, em tự hào vì chàng trai mà em yêu vẫn đang cố gắng từng ngày. Bất giác, em nhớ lại một câu nói "đàn ông quyến rũ nhất khi họ làm việc". Đúng rồi, chính là sự quyến rũ đó. Nó khác xa với sự quyến rũ dục vọng, mà đó là sự quyến rũ của trách nhiệm, của tri thức, của lương y.

Anh đưa ánh mắt lên nhìn em, gật đầu chào nhẹ một cái. Anh hỏi:

- "Công việc dạo này của em ổn không?"

- "Em vẫn ổn anh ạ. Vẫn đang làm chỗ cũ." - em nhẹ nhàng đáp lại anh. "Còn anh thì sao?" - em hỏi tiếp.

- "Anh vẫn vậy." - anh trả lời.

Vậy thôi, cuộc trò chuyện hỏi thăm trôi qua chóng vánh như vậy. Và anh lại tiếp tục công việc còn đang dang dở, em thì bàn giao sinh viên cho cơ sở thực tập rồi ra về. Em quay lại nhìn anh lần nữa, trong lòng có chút sự ấm áp nhẹ. Thôi cũng được, tuy là em không thể ở bên anh, nhưng nhìn thấy anh vẫn ổn như vậy là em cũng đã đủ vui rồi. Em nguyện đứng phía sau dõi theo anh mỗi ngày, hãy để yên cho em yêu anh, anh nhé!
 
96 ❤︎ Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Phần 3

Tháng 5/2024

Đứng trước quán nhậu quen, tay em siết chặt chiếc điện thoại, lòng đầy bối rối, em nhắn cho anh:

"Giờ anh có rảnh không? Đi nhậu đi"

Một lúc sau, thông báo tin nhắn vang lên:

"Ok, gửi anh địa chỉ."

Trái tim em bất giác đập nhanh hơn. Cũng đã lâu rồi em không gặp anh, không biết anh đang thế nào. Hàng loạt những cảm xúc hỗn độn, áp lực công việc, nỗi cô đơn, nỗi nhớ nhung kìm nén em suốt quãng thời gian vừa qua. Nhưng dường như, anh chẳng bao giờ hiểu em đã yêu anh nhiều đến thế.

Khi anh đến, anh cười nhẹ, hơi thở mang mùi gió đêm:

- "Nay có chuyện gì buồn à mà rủ anh đi nhậu?"

- "Thi thoảng đổi gió tí thôi anh" - em cố cười để giấu đi sự run rẩy trong giọng nói

- "Anh không uống được nhiều đâu, anh dễ say lắm" - anh bảo

Em không nói gì, chỉ cười nhẹ. Cốc bia đầu tiên trôi qua rất nhanh, rồi cốc thứ hai, cốc thứ ba, rồi đến cốc thứ tư. Hai người, một bàn nhậu, nhưng chẳng ai nói với ai lời nào. Em không thích sự im lặng đến ngạt thở đó đâu anh à. Ánh đèn vàng trong quán phản chiếu lên gương mặt anh vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng, khiến trái tim em quặn thắt.

- "Anh biết không? Có những điều em chưa từng dám nói với anh" - giọng cô đã chếch choáng.

- "Điều gì?" - anh hỏi

- "Em yêu anh nhiều lắm, suốt quãng thời gian qua em vẫn âm thầm yêu anh, nhưng mà tại sao.."

Em mệt mỏi đứng dậy, đi về phía đối diện, ôm chầm lấy anh

"Tại sao, tại sao anh cứ tránh né em mãi, tại sao anh cứ lạnh lùng với em, em chỉ muốn bước vào cuộc đời anh thôi, mà sao, mà sao khó khăn quá vậy. Anh có biết em đã khó chịu và buồn đến mức nào không?"

Em đã khóc. Lần đầu tiên em rơi nước mắt trước mặt anh. Cảm xúc bị dồn nén bấy lâu như vỡ òa. Anh nhìn em, không nói gì. Chúng ta cùng nhau rời quán trong men say nồng nàn, cũng chẳng rõ ai là người chủ động nắm tay trước.

Căn phòng nhỏ chìm trong im lặng khi cánh cửa khép lại. Ánh đèn đường hắt qua rèm. Hơi thở hai người quyện vào nhau, mùi men say, mùi tóc, mùi da thịt hòa thành thứ hương khó tả – vừa say, vừa thật.

Em ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Chỉ một giây thôi, nhưng cũng đủ để mọi ranh giới giữa lý trí và cảm xúc đổ sập.

Không lời nào được nói. Chỉ còn những nhịp tim dồn dập, tiếng thở khẽ, và cảm giác mọi thứ xung quanh tan chảy. Em cảm nhận được hơi ấm anh lan dần, như một đốm lửa nhỏ bén vào tim, khiến toàn thân run rẩy. Mọi suy nghĩ, mọi sợ hãi, như bị hòa tan trong men say và hơi thở của nhau.

Thế giới ngoài kia dường như biến mất.

Chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt, làn da chạm khẽ, và nhịp đập của hai con tim đang tìm đến nhau.

Mọi thứ trôi qua chậm rãi, ấm áp, như một bản nhạc không lời – vừa dịu dàng, vừa da diết.

Rồi im lặng phủ lấy tất cả.

Chỉ còn tiếng gió ngoài khung cửa, và anh với em say trong vòng tay nhau, lặng lẽ tìm thấy nhau giữa một thế giới quá nhiều khoảng cách.

Sáng hôm sau, em tỉnh dậy, cảm nhận hơi ấm vẫn còn trên vai, mùi hương của anh vẫn phảng phất trong không khí, nhưng em không thấy anh đâu nữa. Em không biết nên cười hay nên khóc.

Đêm qua – chỉ là say, hay là thật?

Em không biết. Nhưng trái tim em, dường như đã lỡ thuộc về anh mất rồi.

Em quơ lấy chiếc điện thoại để trên bàn, bấm gọi cho anh, em gọi để muốn biết giờ anh đang ở đâu. Một lúc lâu sau, anh nghe máy:

"Em, chuyện tối qua.. Em đừng nghĩ gì nhiều nhé"

Câu nói tuy nhẹ, nhưng như lưỡi dao lạnh xuyên qua tim em.

"Ý anh là.. Tất cả chỉ là do chúng ta say thôi sao?"

Anh khẽ thở dài, im lặng hồi lâu anh nói:

"Anh.. Xin lỗi, anh không muốn làm em đau. Nhưng anh thật sự chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ, cũng không thể chắc chắn điều gì cho em."

Câu nói ấy của anh đã kết thúc tất cả. Em nở một nụ cười gượng gạo và nghèn nghẹn. Hít một hơi thật sâu, cô nói:

"Được rồi, anh đi đi. Hạnh phúc nhé.."

Em không trách anh, vì em biết anh không vô tâm như thế. Chỉ là, trái tim anh đã từng đổ vỡ, và anh sợ. Anh sợ một lần nữa lại khiến ai đó tổn thương hoặc chính mình không thoát ra được. Em không trách anh, mà ngược lại, em còn thương anh nhiều hơn trước.

Tối đó, trời đổ cơn mưa như trút nước. Em chậm rãi đi bộ trên con đường quen thuộc. Mọi thứ vẫn thế, hàng cây, quán cafe, quán ăn, góc ngã tư đường.. Chỉ có lòng em là khác.

Em không hối hận, em chỉ thấy trống rỗng.

Có lẽ, tình yêu đôi khi chẳng cần kết thúc bằng một mối quan hệ. Nó chỉ cần một khoảnh khắc – để ta biết rằng mình từng dám yêu, từng dám sống hết lòng, dù chỉ trong một đêm.

Em ngước mắt nhìn lên trời, mặc cho nước mưa hòa cùng với những giọt nước mắt.

Đêm qua là một cơn say. Nhưng nỗi nhớ, thì tỉnh táo đến tàn nhẫn.
 
96 ❤︎ Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Phần 4

5 tháng sau đó, anh và em tuyệt nhiên không còn liên lạc với nhau. Không phải vì em hết yêu anh, cũng không phải vì em giận dỗi anh, càng không phải em đã quên anh. Chỉ đơn giản là em sợ, em sợ em cứ liên tục làm phiền anh, sẽ khiến anh cảm thấy khó xử. Suốt 5 tháng qua, tuy không liên lạc, nhưng em vẫn luôn dõi theo anh trên mạng xã hội, cầu mong dù anh ở đâu cũng sẽ được hạnh phúc. Chỉ là, em không biết anh có còn nhớ đến em, không biết anh đã quen được cô gái nào khác chưa, hay đã có cô gái nào khác quan tâm anh thay em chưa. Nhiều khi em muốn nhắn tin cho anh, mà lại sợ anh đang hạnh phúc bên ai khác, sợ em phá hỏng một ngày vui của anh.

31/12/2024- một ngày cuối năm trôi qua trong sự u ám đến lạ.

Bầu trời phủ kín một màu xám tro, đặc quánh như khói, không có lấy một tia nắng len qua những đám mây dày đặc. Gió thổi nhè nhẹ, lạnh buốt và ẩm ướt. Một ngày cuối năm u ám, như chiếc gương phản chiếu những tâm tư chưa kịp nói, những ước mơ còn dang dở, và nỗi cô đơn lặng lẽ chẳng biết gửi về đâu.

Em bật điện thoại lên, không thấy anh online mạng xã hội trong 12 tiếng liên tiếp. Lòng em chợt run lên những nỗi lo lắng. Em nhắn tin hỏi đồng nghiệp của anh. Một lúc lâu sau mới có tin nhắn phản hồi:

"Anh ấy bị tai nạn, đang cấp cứu trong bệnh viện X em à."

Mọi âm thanh như tan biến, chỉ còn tiếng tim cô đập loạn trong đầu. Em sững người sợ hãi vô cùng. Tay em run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại, vơ vội chiếc túi xách trên bàn và chạy đến bệnh viện. Em lao đi như mũi tên mất phương hướng, cũng không rõ đã va phải bao nhiêu người nữa. Chỉ biết rằng, chỉ cần chậm một giây thôi, có lẽ là sẽ không còn kịp nữa.

Em yêu đơn phương anh suốt hơn 1 năm. Một mối tình chưa từng được gọi tên, chưa từng được đáp lại. Anh vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng, và luôn là ánh sáng mà em chưa từng được chạm tới. Em lặng lẽ dõi theo anh, em chỉ biết im lặng ở phía xa, không dám tiến gần. Với anh, có lẽ, em cũng chỉ là người em gái, người đồng nghiệp, không hơn. Nhưng với em, anh là thanh xuân, là ánh sáng cuộc đời em.

Cửa phòng cấp cứu bật mở, hai hay ba người bác sĩ chậm rãi đi ra, gương mặt nặng nề:

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vì tổn thương quá nặng nên.. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần."

Câu nói ấy như một nhát dao xoáy sâu vào ngực em. Em đau lắm, em không thở được anh ạ. Em cầu xin, khẩn thiết, chỉ mong một phép màu nào đó giữ anh lại.

Em bước vào, chân run rẩy. Trên giường bệnh, anh nằm im, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, hơi thở yếu ớt. Dây truyền chằng chịt trên cánh tay anh. Nhưng đôi mắt ấy, đôi mắt từng khiến em tan chảy bao lần, vẫn hé mở, nhìn em với chút nhận ra

"Sao em đến đây?" - giọng anh khàn, yếu ớt hỏi

Em không trả lời, chỉ nhìn anh bật khóc nức nở:

"Sao anh đi đứng không cẩn thận chút nào vậy.."

Anh mím môi, khẽ thở ra:

"Do xe mất lái.. Anh cũng không biết nữa"

Em cắn môi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi rào cản, mọi sợ hãi hơn 1 năm qua đều tan biến. Em biết, nếu hôm nay không nói, cả đời này em sẽ ân hận.

Em tiến đến bên anh, nắm chặt bàn tay anh, hít một hơi thật sâu, giọng run run:

"Anh.. Làm chồng em nhé!"

Cả căn phòng lặng im. Chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim kêu tít tít đều đặn. Ngày hôm nay, em đã dốc hết can đảm của một đời để thốt ra lời cầu hôn giữa ranh giới sống chết.

Anh nhìn em rất lâu. Trong đôi mắt yếu ớt kia hiện lên sự đau đớn, từng giọt nước mắt chậm rãi chảy ra. Có lẽ anh cũng không ngờ được rằng, đời này, đã có người yêu anh nhiều đến thế.

"Anh đồng ý" - một nụ cười nhẹ nở ra, thật khẽ, nhưng đủ để em nhận ra anh đang gật đầu.

Em bật khóc, khóc như một đứa trẻ. Em gục xuống bàn tay anh, nước mắt tuôn như vỡ bờ.

"Cảm ơn anh.. Em chỉ cần vậy thôi. Dù chỉ một giây, em cũng muốn được gọi anh là chồng.."

Anh khẽ mỉm cười, cố gắng nói những lời cuối cùng:

"Anh xin lỗi.. Kiếp này anh không thể cho em được hạnh phúc trọn vẹn.."

Anh nói xong câu đó, màn hình đo nhịp tim chớp lên một lần, rồi thẳng tắp..

Em chết lặng, bàn tay anh trong tay em dần nguội lạnh. Người ta kéo em ra khỏi phòng, em gào khóc trong sự đau đớn và bất lực tột cùng.

Anh à, bây giờ cũng đã tròn 1 năm kể từ khi anh rời xa em.

Hôm nay em đến nghĩa trang thăm anh, mang theo bó hoa cúc trắng và chiếc nhẫn bạc nhỏ.

"Anh à, em đã giữ lời. Kiếp này, em nguyện mãi là vợ anh."

Và thế là, em lại yêu anh thêm một lần nữa.. Lặng lẽ, trọn vẹn và mãi mãi.

hết​
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back