Chương 10: Lucasta Làm Nũng - 2
Cũng giống như anh chàng ma cà rồng đẹp trai, kể từ khi Lucasta xuất hiện thì đồng hồ sinh học của Maris đã đảo lộn vì anh gõ cửa vào những khung giờ cô đang ngủ.
Giấc ngủ của cô đã bị anh cắt ngang và cô không thể ngủ lại được. Lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, cô quyết định sang tìm Samson để trách móc anh cho hả giận và vì chẳng biết Lucasta đang ngồi ở đâu trong lâu đài nên Maris di chuyển rất chậm, dịu dàng như một quý cô chính hiệu.
Đúng như sự lo xa của Maris, Lucasta đã thức dậy lần hai và đang vén màn nhìn ra bên ngoài, nơi khoảng sân có nhiều con chim đang ăn hạt bông cỏ.
- Samson, chào buổi sáng.
Giọng của Maris khá lớn khiến cho lũ chim đang bới cỏ trong sân giật mình và bay tán loạn.
Từ ô cửa sổ, Lucasta nhận ra gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp đã cho cô ăn kẹo và sữa đang lấp ló sau những chấn song.
Tuy chân vẫn còn rất đau nhưng Lucasta vẫn cố gắng bước chầm chậm xuống từng bậc thang rồi dần dần ra đến cổng.
Trông thấy cô bé đẹp như tia nắng đang mỉm cười nhìn mình, trái tim Maris tan chảy và cô không còn ý định trách cứ gì Samson nữa. Suy cho cùng, anh phiền nhiễu cô cũng chỉ vì cô bé loài người này.
- Samson đâu nhỉ?
Maris nhìn dáo dác và hỏi nhưng Lucasta chỉ lắc đầu.
Biết rõ chiếc chìa khóa dự phòng bằng vàng được Samson giấu dưới chậu cây nên Maris hướng dẫn cho Lucasta lấy nó và mở cổng.
Thế nhưng, theo phép lịch sự tối thiểu của một ma cà rồng quý tộc, Maris thể không tự tiện vào mà không có lời mời của người chủ bên trong tòa lâu đài.
- Nào, Lucasta yêu dấu, em hãy mời chị vào nhà đi. Em hãy nói mời vào. Mời vào. – Maris nhấn mạnh những từ cuối.
- Mời vào. – Lucasta nói một cách chậm chạp.
Chỉ chờ có thế, Maris ung dung bước vào và bế cô gái nhỏ trên tay, so với lũ cú thì đúng là Lucasta xinh đẹp và thơm tho hơn nhiều.
- Bé con, có muốn sang lâu đài của chị và chơi cùng cú mèo không? – Maris đưa tay chỉ sang tòa lâu đài đối diện và hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa vì cô biết chỗ mà Maris vừa chỉ sẽ có sô cô la và sữa. Chỉ nghĩ tới thôi mà cái miệng nhỏ xíu đã chóp chép thèm thuồng rồi.
Thế là, Maris mau mắn bế Luccasta ra ngoài và khóa cổng lại, suýt chút nữa thì cô đã quên lời dặn của Samson và định nhún chân nhảy về.
Vừa thấy chủ nhân đưa người lạ đến, lũ cú liền tản ra, đậu trên trần nhà, giương mắt nhìn xuống.
Khi chân vừa chạm sàn nhà, Lucasta thích thú cầm lấy con cú nhỏ đang đi trước mặt mình và nâng niu nó trên tay. Vì chân vẫn còn đau nên cô bé tự đi đến chiếc ghế rồi ngồi xuống. Lúc này, những con cú cũng từ từ bay đến cạnh cô.
- Đây là chim cú mèo, một con vật rất đáng yêu. Em nhớ nhé, tên chúng là cú mèo. À không, cái đó là để phân biệt nó với con mèo. À, ý của chị là, nó là tên gọi chung vì chị không thể nghĩ ra tên để đặt cho chúng được vì chúng quá đông.
Maris chẳng rõ bản thân đang nói về cái gì nữa, câu từ của cô lộn xộn và rối tung. Cô đoán rằng Lucasta cũng đang rối trí giống mình, đáng nhẽ ra cô chỉ nên nói "cú mèo" là được.
- Cú mèo. Cú mèo. – Lucasta đưa tay chộp lấy một con cú ngay bên cạnh và đưa cho Maris.
- Ôi trời. Em hiểu chị nói gì ư? Đúng rồi, cú mèo. Lucasta, em thật giỏi. Được rồi, em hãy đợi chị một lát, chị sẽ lấy sô cô la cho em.
Dứt lời, Maris liền chạy đi và lát sau, cô trở lại với một mớ sô cô la trên tay và lấy một thanh, bóc vỏ ra. Con cú tham ăn nhất đàn nhanh chóng bay đến và đậu trên tay Maris, đưa mỏ mổ vào thanh sô cô la.
- Không được.
Nữ ma cà rồng gầm gừ và hất nó ra. Mặc dù cô dùng lực không mạnh nhưng con cú vẫn rơi xuống sàn, xòe cánh, trợn mắt và nằm im thin thít.
Nó muốn được ăn sô cô la và đây là cách hữu hiệu nhất để Maris phải chiều theo ý của nó. Cách này nó đã sử dụng trong suốt thời gian dài và đều có kết quả rất tốt.
- Xin.. xin lỗi. Mày không sao chứ? Này, hãy tỉnh lại đi. Đây là sô cô la cho mày. – Maris rối rít bế con cú lên, hôn vào đầu nó và lay gọi nó.
Chỉ trong thoáng chốc, con cú tham ăn đã bật dậy, ngoạm lấy thanh sô cô la rồi đập cánh và bay mất dạng.
Maris lắc đầu bất lực và nhìn theo. Cô luôn bị nó lừa nhưng cô cũng không thể không lo lắng vì nếu như nó thật sự bị thương thì cô sẽ hối hận lắm, cảm giác hối hận khiến cô không thoải mái chút nào, cứ như có một cây cọc gỗ nhọn đóng xuyên qua tim vậy.
Đã hai mươi năm kể từ ngày Vincent tan biến, cọc gỗ ấy dường như vẫn còn nằm trong tim cô, nặng trĩu và đau đớn.
Lúc cô quay đầu nhìn lại thì Lucsata đã tự bóc được một thanh sô cô la và đang bỏ vào miệng. Trên bàn tay nhỏ bé kia là một mẩu sô cô la được bẻ vụn và bốn con cú con đang bu vào và mổ lấy mổ để.
- Cô bé à, những người yêu thương động vật đều có trái tim của thiên thần đấy. – Maris mỉm cười hài lòng và thì thầm.
Giấc ngủ của cô đã bị anh cắt ngang và cô không thể ngủ lại được. Lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu, cô quyết định sang tìm Samson để trách móc anh cho hả giận và vì chẳng biết Lucasta đang ngồi ở đâu trong lâu đài nên Maris di chuyển rất chậm, dịu dàng như một quý cô chính hiệu.
Đúng như sự lo xa của Maris, Lucasta đã thức dậy lần hai và đang vén màn nhìn ra bên ngoài, nơi khoảng sân có nhiều con chim đang ăn hạt bông cỏ.
- Samson, chào buổi sáng.
Giọng của Maris khá lớn khiến cho lũ chim đang bới cỏ trong sân giật mình và bay tán loạn.
Từ ô cửa sổ, Lucasta nhận ra gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp đã cho cô ăn kẹo và sữa đang lấp ló sau những chấn song.
Tuy chân vẫn còn rất đau nhưng Lucasta vẫn cố gắng bước chầm chậm xuống từng bậc thang rồi dần dần ra đến cổng.
Trông thấy cô bé đẹp như tia nắng đang mỉm cười nhìn mình, trái tim Maris tan chảy và cô không còn ý định trách cứ gì Samson nữa. Suy cho cùng, anh phiền nhiễu cô cũng chỉ vì cô bé loài người này.
- Samson đâu nhỉ?
Maris nhìn dáo dác và hỏi nhưng Lucasta chỉ lắc đầu.
Biết rõ chiếc chìa khóa dự phòng bằng vàng được Samson giấu dưới chậu cây nên Maris hướng dẫn cho Lucasta lấy nó và mở cổng.
Thế nhưng, theo phép lịch sự tối thiểu của một ma cà rồng quý tộc, Maris thể không tự tiện vào mà không có lời mời của người chủ bên trong tòa lâu đài.
- Nào, Lucasta yêu dấu, em hãy mời chị vào nhà đi. Em hãy nói mời vào. Mời vào. – Maris nhấn mạnh những từ cuối.
- Mời vào. – Lucasta nói một cách chậm chạp.
Chỉ chờ có thế, Maris ung dung bước vào và bế cô gái nhỏ trên tay, so với lũ cú thì đúng là Lucasta xinh đẹp và thơm tho hơn nhiều.
- Bé con, có muốn sang lâu đài của chị và chơi cùng cú mèo không? – Maris đưa tay chỉ sang tòa lâu đài đối diện và hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa vì cô biết chỗ mà Maris vừa chỉ sẽ có sô cô la và sữa. Chỉ nghĩ tới thôi mà cái miệng nhỏ xíu đã chóp chép thèm thuồng rồi.
Thế là, Maris mau mắn bế Luccasta ra ngoài và khóa cổng lại, suýt chút nữa thì cô đã quên lời dặn của Samson và định nhún chân nhảy về.
Vừa thấy chủ nhân đưa người lạ đến, lũ cú liền tản ra, đậu trên trần nhà, giương mắt nhìn xuống.
Khi chân vừa chạm sàn nhà, Lucasta thích thú cầm lấy con cú nhỏ đang đi trước mặt mình và nâng niu nó trên tay. Vì chân vẫn còn đau nên cô bé tự đi đến chiếc ghế rồi ngồi xuống. Lúc này, những con cú cũng từ từ bay đến cạnh cô.
- Đây là chim cú mèo, một con vật rất đáng yêu. Em nhớ nhé, tên chúng là cú mèo. À không, cái đó là để phân biệt nó với con mèo. À, ý của chị là, nó là tên gọi chung vì chị không thể nghĩ ra tên để đặt cho chúng được vì chúng quá đông.
Maris chẳng rõ bản thân đang nói về cái gì nữa, câu từ của cô lộn xộn và rối tung. Cô đoán rằng Lucasta cũng đang rối trí giống mình, đáng nhẽ ra cô chỉ nên nói "cú mèo" là được.
- Cú mèo. Cú mèo. – Lucasta đưa tay chộp lấy một con cú ngay bên cạnh và đưa cho Maris.
- Ôi trời. Em hiểu chị nói gì ư? Đúng rồi, cú mèo. Lucasta, em thật giỏi. Được rồi, em hãy đợi chị một lát, chị sẽ lấy sô cô la cho em.
Dứt lời, Maris liền chạy đi và lát sau, cô trở lại với một mớ sô cô la trên tay và lấy một thanh, bóc vỏ ra. Con cú tham ăn nhất đàn nhanh chóng bay đến và đậu trên tay Maris, đưa mỏ mổ vào thanh sô cô la.
- Không được.
Nữ ma cà rồng gầm gừ và hất nó ra. Mặc dù cô dùng lực không mạnh nhưng con cú vẫn rơi xuống sàn, xòe cánh, trợn mắt và nằm im thin thít.
Nó muốn được ăn sô cô la và đây là cách hữu hiệu nhất để Maris phải chiều theo ý của nó. Cách này nó đã sử dụng trong suốt thời gian dài và đều có kết quả rất tốt.
- Xin.. xin lỗi. Mày không sao chứ? Này, hãy tỉnh lại đi. Đây là sô cô la cho mày. – Maris rối rít bế con cú lên, hôn vào đầu nó và lay gọi nó.
Chỉ trong thoáng chốc, con cú tham ăn đã bật dậy, ngoạm lấy thanh sô cô la rồi đập cánh và bay mất dạng.
Maris lắc đầu bất lực và nhìn theo. Cô luôn bị nó lừa nhưng cô cũng không thể không lo lắng vì nếu như nó thật sự bị thương thì cô sẽ hối hận lắm, cảm giác hối hận khiến cô không thoải mái chút nào, cứ như có một cây cọc gỗ nhọn đóng xuyên qua tim vậy.
Đã hai mươi năm kể từ ngày Vincent tan biến, cọc gỗ ấy dường như vẫn còn nằm trong tim cô, nặng trĩu và đau đớn.
Lúc cô quay đầu nhìn lại thì Lucsata đã tự bóc được một thanh sô cô la và đang bỏ vào miệng. Trên bàn tay nhỏ bé kia là một mẩu sô cô la được bẻ vụn và bốn con cú con đang bu vào và mổ lấy mổ để.
- Cô bé à, những người yêu thương động vật đều có trái tim của thiên thần đấy. – Maris mỉm cười hài lòng và thì thầm.
Chỉnh sửa cuối: