Bài viết: 41 



Women of No Importance
The scenes in the play
ACT ONE The terrace at Hunstanton Chase
ACT TWO The drawing-room at Hunstanton Chase
ACT THREE The picture gallery at Hunstanton Chase
ACT FOUR Sitting-room in Mrs Arbuthnots house at Wrockley
The action of the play takes within twenty-four hours.
ACT ONE
Lawn in front of the terrace at Hunstanton, SIR JOHN and LADY CAROLINE PONTEFRACT, MISS WORSLEY, on chairs under large yew tree.
LADY CAROLINE: I believe this is the first English country house you have stayed at, Miss Worsley?
HESTER: Yes, Lady Caroline.
LADY CAROLINE: You have no country houses, I am told, in America?
HESTER: We have not many.
LADY CAROLINE: Have you any country? What we should call country?
HESTER (smilling): We have the largest country in the world, Lady Caroline. They used to tell us at school that some of our states are as big as France and England put together.
LADY CAROLINE: Ah! You must find it very draughty, I should fancy. (To SIR JOHN) : John, you should have your muffler. What is the use of my always knitting mufflers for you if you won't wear them?
SIR JOHN: I am quite warm, Caroline, I assure you.
LADY CAROLINE: I think not, John. Well, you couldn't come to a more charming place than this, Miss Worsley, though the house is excessively damp, quite unpardonably damp, and dear Lady Hunstanton is sometimes a little lax about the people she asks down here. (To SIR JOHN) : Jane mixes too much. Lord Illingworth, of course, is a man of high distinction. It is a privilege to meet him. And that Member of Parliament, Mr Kettle -
SIR JOHN: Kelvin, my love, Kelvin.
LADY CAROLINE: He must be quite respectable. One has never heard his name before in the whole course of one's life, which speaks volumes for a man, nowadays. But Mrs Allonby is hardly a very suitable person.
HESTER: I dislike Mrs Allonby. I dislike her more than I can say.
LADY CAROLINE: I am not sure, Miss Worsley, that foreigners like yourself should cultivate likes or dislikes about the people they are invited to meet. Mrs Allonby is very well born. She is a niece of Lord Brancaster's. It is said, of course, that she ran away twice before she was married. But you know how unfair people often are. I myself don't believe she ran away more than once.
HESTER: Mr Arbuthnot is very charming.
LADY CAROLINE: Ah, yes! The young man who has a post in a bank. Lady Hunstanton is most kind in asking him here, and Lord Illingworth seems to have taken quite a fancy to him. I am not sure, however, that Jane is right on taking him out of his position. In my young days, Miss Worsley, one never met anyone in society who worked for their living. It was not considered the thing.
HESTER: In America those are the people we respect most.
LADY CAROLINE: I have no doubt of it.
HESTER: Mr Arbuthnot has a beautiful nature! He is so simple, so sincere. He has one of the most beautiful natures I have ever come across. It is a privilege to meet him.
LADY CAROLINE: It is not customary in England, Miss Worsley, for a young lady to speak with such enthusiasm of any person of the opposite sex. English women conceal their feelings till after they are married. They show them then.
HESTER: Do you, in England, allow no friendship to exist between a young man and a young girl?
Enter LADY HUNSTANTON, followed by FOOTMAN with shawls and a cushion
LADY CAROLINE: We think it very inadvisable. Jane, I was just saying what a pleasant party you have asked us to meet. You have a wonderful power of selection. It is quite a gift.
LADY HUNSTANTON: Dear Caroline, how kind of you! I think we all do fit in very nicely together. And I hope our charming American visitor will carry back pleasant recollections of our English country life. (To FOOTMAN ) : The cushion, there, Francis, And my shawl. The Sheland. Get the Shetland.
Exit FOOTMAN for shawl
Dịch:
CÁC MÀN TRONG VỞ KỊCH
HỒI MỘT Tại hiên nhà Hunstanton Chase
HỒI HAI Tại phòng khách nhà Hunstanton
HỒI BA Tại phòng tranh nhà Hunstanton
HỒI BỐN Phòng chờ ở nhà Bà Arbuthnot tại Wrockley
Các màn của vở kịch diến ra trong vòng hai tư giờ.
* * *
HỒI MỘT
Tại bãi cỏ trước hiên nhà Hunstanton, NGÀI JOHN và phu nhân CAROLINE PONTEFRACT, quý cô WORSLEY, cả ba đang ngồi trên ghế dưới bóng cây tùng lớn.
PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin rằng đây là ngôi nhà kiểu vùng nông thôn nước Anh đầu tiên cô nghỉ lại, cô Worsley?
HESTER: Vâng, phu nhân Caroline.
PHU NHÂN CAROLINE: Tôi nghe nói, ở Mỹ không có kiểu nhà vùng nông thôn?
HESTER: Chúng tôi không có nhiều.
PHU NHÂN CAROLINE: Vậy các bạn không có quê hương nào à? Và chúng ta nên gọi đất nước đó là gì?
HESTER (mỉm cười ) : Chúng tôi là đất nước lớn nhất thế giới, phu nhân Caroline. Ở trường học chúng tôi thường được dạy rằng một số bang của chúng tôi còn rộng lớn bằng cả Pháp và Anh gộp lại.
PHU NHÂN CAROLINE: Ah! Tôi nên nhận thấy, là trời đang rất gió. (Nói với ngài JOHN) : John, mình nên quàng khăn vào. Sẽ có ích gì khi mà em luôn luôn đan khăn cho mình mà mình lại không dùng?
NGÀI JOHN: Anh rất ấm, Caroline, anh đảm bảo với em như vậy.
PHU NHÂN CAROLINE: Em không nghĩ như vậy, John. Chắc cô không thể đến một nơi nào mà quyến rũ hơn thế này, cô Worsley, dù ngôi nhà buồn chán một cách quá chừng, buồn chán đến mức không tha thứ được, mà phu nhân Hunstanton thì đôi khi lại một chút dễ dãi về những người mà bà ấy mời tới. (Nói với ngài JOHN) : Jane pha trộn quá nhiều. Ngài Illingworth, tất nhiên là một người có tước hiệu cao. Thật là một đặc ân được biết ông ta. Và cái ông nghị sĩ Quốc Hội đó, Ông Kettle -
NGÀI JOHN: Kelvil, em yêu, Kelvil.
LADY CAROLINE: Chắc ông ấy phải rất được kính trọng. Một người mà chưa bao giờ được nhắc đến trong cả cuộc đời, cái mà ngày nay nói nên sự hào hùng của một người đàn ông. Nhưng bà Allonby thì lại là một người rất khó để hòa hợp.
HESTER: Tôi không thích bà Allonby. Tôi không thích bà ấy nhiều hơn tôi có thể nói.
LADY CAROLINE: Tôi không chắc, cô Worsley, rằng một người ngoại quốc như cô nên nuôi dưỡng sự thích hay không thích về những người mà họ được mời tới gặp mặt. Bà Allonby là một người dòng dõi quý tộc. Bà ấy là cháu gái của Ngài Brancaster. Tất nhiên có nghe đồn rằng bà ấy đã bỏ trốn hai lần trước khi kết hôn. Nhưng cô cũng bết là mọi người thường không công bằng. Riêng bản thân tôi thì không tin rằng bà ấy đã bỏ trốn hơn một lần.
HESTER: Ông Arbuthnot là một người rất quyến rũ.
PHU NHÂN CAROLINE: Ah, đúng vậy! Một thanh niên trẻ tuổi mà có một vị trí trong một ngân hàng. Phu nhân Hunstanton thật là tử tế khi mời cậu ta tới, và Ngài Illingworth có vẻ như đã rất yêu thích cậu ta. Tôi không chắc chắn, tuy nhiên, tôi cho rằng Jane đã đúng trong việc đưa cậu ta ra khỏi vị trí đó. Thời của tôi lúc trẻ, cô Worsley ạ, một người không bao quen biết ở ngoài xã hội một người mà phải làm việc để kiếm sống. Đó là điều không được cân nhắc.
HESTER: Ở Mỹ thì những người đó lại là người được tôn trọng nhất
PHU NHÂN CAROLINE: Tôi không nghi ngờ điều đó.
HESTER: Ông Arbuthnot có một bản chất tốt! Ông ấy thật giản đơn, thật chân thành. Ông ấy có một bản tính đẹp đẽ nhất mà tôi đã từng gặp qua. Thật là một đặc ân được gặp ông ấy.
PHU NHÂN CAROLINE: Ở Anh, cô Worsley, nó không theo lệ thường cho một quý cô trẻ tuổi nói về bất cứ người khác giới nào với một sự hăng hái như thế. Phụ nữ Anh che dấu cảm tình của mình cho đến sau khi họ kết hôn. Lúc đó họ mới biểu hiện.
HESTER: Thế ở Anh, mọi người không cho phép có mối quan hệ bạn bè giữa một người nam và một người nữ trẻ tuổi sao?
Phu nhân HUNSTANTON vào, theo sau là một người hầu với những chiếc khăn và gối
PHU NHÂN CAROLINE: Chúng tôi nghĩ điều đó không khôn ngoan Jane, Tôi đang nói thật là một bữa tiệc thú vị mà phu nhân đã mời chúng tôi đến. Phu nhân có một khả năng lựa chọn tuyệt vời. Đó thật là một món quà.
PHU NHÂN HUNSTANTON: Caroline thân mến, cô thật là tử tế! Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ hòa hợp với nhau một cách dễ chịu. Và tôi hy vọng vị khách Mỹ duyên dáng của chúng ta sẽ trở về với những kỷ niệm đẹp về cuộc sống nông thôn của nước Anh chúng ta. (Nói với người hầu ) : Gối để ở đằng kia, Francis. Và cả khăn của ta nữa. Cái khăn lông Shetland. Hãy lấy cái Shetland.
Người hầu đi ra để lấy khăn
Còn tiếp..
ACT ONE The terrace at Hunstanton Chase
ACT TWO The drawing-room at Hunstanton Chase
ACT THREE The picture gallery at Hunstanton Chase
ACT FOUR Sitting-room in Mrs Arbuthnots house at Wrockley
Time: The Present
Place: The Shires
Place: The Shires
The action of the play takes within twenty-four hours.
ACT ONE
Lawn in front of the terrace at Hunstanton, SIR JOHN and LADY CAROLINE PONTEFRACT, MISS WORSLEY, on chairs under large yew tree.
LADY CAROLINE: I believe this is the first English country house you have stayed at, Miss Worsley?
HESTER: Yes, Lady Caroline.
LADY CAROLINE: You have no country houses, I am told, in America?
HESTER: We have not many.
LADY CAROLINE: Have you any country? What we should call country?
HESTER (smilling): We have the largest country in the world, Lady Caroline. They used to tell us at school that some of our states are as big as France and England put together.
LADY CAROLINE: Ah! You must find it very draughty, I should fancy. (To SIR JOHN) : John, you should have your muffler. What is the use of my always knitting mufflers for you if you won't wear them?
SIR JOHN: I am quite warm, Caroline, I assure you.
LADY CAROLINE: I think not, John. Well, you couldn't come to a more charming place than this, Miss Worsley, though the house is excessively damp, quite unpardonably damp, and dear Lady Hunstanton is sometimes a little lax about the people she asks down here. (To SIR JOHN) : Jane mixes too much. Lord Illingworth, of course, is a man of high distinction. It is a privilege to meet him. And that Member of Parliament, Mr Kettle -
SIR JOHN: Kelvin, my love, Kelvin.
LADY CAROLINE: He must be quite respectable. One has never heard his name before in the whole course of one's life, which speaks volumes for a man, nowadays. But Mrs Allonby is hardly a very suitable person.
HESTER: I dislike Mrs Allonby. I dislike her more than I can say.
LADY CAROLINE: I am not sure, Miss Worsley, that foreigners like yourself should cultivate likes or dislikes about the people they are invited to meet. Mrs Allonby is very well born. She is a niece of Lord Brancaster's. It is said, of course, that she ran away twice before she was married. But you know how unfair people often are. I myself don't believe she ran away more than once.
HESTER: Mr Arbuthnot is very charming.
LADY CAROLINE: Ah, yes! The young man who has a post in a bank. Lady Hunstanton is most kind in asking him here, and Lord Illingworth seems to have taken quite a fancy to him. I am not sure, however, that Jane is right on taking him out of his position. In my young days, Miss Worsley, one never met anyone in society who worked for their living. It was not considered the thing.
HESTER: In America those are the people we respect most.
LADY CAROLINE: I have no doubt of it.
HESTER: Mr Arbuthnot has a beautiful nature! He is so simple, so sincere. He has one of the most beautiful natures I have ever come across. It is a privilege to meet him.
LADY CAROLINE: It is not customary in England, Miss Worsley, for a young lady to speak with such enthusiasm of any person of the opposite sex. English women conceal their feelings till after they are married. They show them then.
HESTER: Do you, in England, allow no friendship to exist between a young man and a young girl?
Enter LADY HUNSTANTON, followed by FOOTMAN with shawls and a cushion
LADY CAROLINE: We think it very inadvisable. Jane, I was just saying what a pleasant party you have asked us to meet. You have a wonderful power of selection. It is quite a gift.
LADY HUNSTANTON: Dear Caroline, how kind of you! I think we all do fit in very nicely together. And I hope our charming American visitor will carry back pleasant recollections of our English country life. (To FOOTMAN ) : The cushion, there, Francis, And my shawl. The Sheland. Get the Shetland.
Exit FOOTMAN for shawl
Dịch:
NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUAN TRỌNG
(Vở kịch của Oscar Wilde)
(Vở kịch của Oscar Wilde)
CÁC MÀN TRONG VỞ KỊCH
HỒI MỘT Tại hiên nhà Hunstanton Chase
HỒI HAI Tại phòng khách nhà Hunstanton
HỒI BA Tại phòng tranh nhà Hunstanton
HỒI BỐN Phòng chờ ở nhà Bà Arbuthnot tại Wrockley
Thời gian: Hiện tại
Nơi diễn ra: Vùng Shires
Nơi diễn ra: Vùng Shires
Các màn của vở kịch diến ra trong vòng hai tư giờ.
* * *
HỒI MỘT
Tại bãi cỏ trước hiên nhà Hunstanton, NGÀI JOHN và phu nhân CAROLINE PONTEFRACT, quý cô WORSLEY, cả ba đang ngồi trên ghế dưới bóng cây tùng lớn.
PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin rằng đây là ngôi nhà kiểu vùng nông thôn nước Anh đầu tiên cô nghỉ lại, cô Worsley?
HESTER: Vâng, phu nhân Caroline.
PHU NHÂN CAROLINE: Tôi nghe nói, ở Mỹ không có kiểu nhà vùng nông thôn?
HESTER: Chúng tôi không có nhiều.
PHU NHÂN CAROLINE: Vậy các bạn không có quê hương nào à? Và chúng ta nên gọi đất nước đó là gì?
HESTER (mỉm cười ) : Chúng tôi là đất nước lớn nhất thế giới, phu nhân Caroline. Ở trường học chúng tôi thường được dạy rằng một số bang của chúng tôi còn rộng lớn bằng cả Pháp và Anh gộp lại.
PHU NHÂN CAROLINE: Ah! Tôi nên nhận thấy, là trời đang rất gió. (Nói với ngài JOHN) : John, mình nên quàng khăn vào. Sẽ có ích gì khi mà em luôn luôn đan khăn cho mình mà mình lại không dùng?
NGÀI JOHN: Anh rất ấm, Caroline, anh đảm bảo với em như vậy.
PHU NHÂN CAROLINE: Em không nghĩ như vậy, John. Chắc cô không thể đến một nơi nào mà quyến rũ hơn thế này, cô Worsley, dù ngôi nhà buồn chán một cách quá chừng, buồn chán đến mức không tha thứ được, mà phu nhân Hunstanton thì đôi khi lại một chút dễ dãi về những người mà bà ấy mời tới. (Nói với ngài JOHN) : Jane pha trộn quá nhiều. Ngài Illingworth, tất nhiên là một người có tước hiệu cao. Thật là một đặc ân được biết ông ta. Và cái ông nghị sĩ Quốc Hội đó, Ông Kettle -
NGÀI JOHN: Kelvil, em yêu, Kelvil.
LADY CAROLINE: Chắc ông ấy phải rất được kính trọng. Một người mà chưa bao giờ được nhắc đến trong cả cuộc đời, cái mà ngày nay nói nên sự hào hùng của một người đàn ông. Nhưng bà Allonby thì lại là một người rất khó để hòa hợp.
HESTER: Tôi không thích bà Allonby. Tôi không thích bà ấy nhiều hơn tôi có thể nói.
LADY CAROLINE: Tôi không chắc, cô Worsley, rằng một người ngoại quốc như cô nên nuôi dưỡng sự thích hay không thích về những người mà họ được mời tới gặp mặt. Bà Allonby là một người dòng dõi quý tộc. Bà ấy là cháu gái của Ngài Brancaster. Tất nhiên có nghe đồn rằng bà ấy đã bỏ trốn hai lần trước khi kết hôn. Nhưng cô cũng bết là mọi người thường không công bằng. Riêng bản thân tôi thì không tin rằng bà ấy đã bỏ trốn hơn một lần.
HESTER: Ông Arbuthnot là một người rất quyến rũ.
PHU NHÂN CAROLINE: Ah, đúng vậy! Một thanh niên trẻ tuổi mà có một vị trí trong một ngân hàng. Phu nhân Hunstanton thật là tử tế khi mời cậu ta tới, và Ngài Illingworth có vẻ như đã rất yêu thích cậu ta. Tôi không chắc chắn, tuy nhiên, tôi cho rằng Jane đã đúng trong việc đưa cậu ta ra khỏi vị trí đó. Thời của tôi lúc trẻ, cô Worsley ạ, một người không bao quen biết ở ngoài xã hội một người mà phải làm việc để kiếm sống. Đó là điều không được cân nhắc.
HESTER: Ở Mỹ thì những người đó lại là người được tôn trọng nhất
PHU NHÂN CAROLINE: Tôi không nghi ngờ điều đó.
HESTER: Ông Arbuthnot có một bản chất tốt! Ông ấy thật giản đơn, thật chân thành. Ông ấy có một bản tính đẹp đẽ nhất mà tôi đã từng gặp qua. Thật là một đặc ân được gặp ông ấy.
PHU NHÂN CAROLINE: Ở Anh, cô Worsley, nó không theo lệ thường cho một quý cô trẻ tuổi nói về bất cứ người khác giới nào với một sự hăng hái như thế. Phụ nữ Anh che dấu cảm tình của mình cho đến sau khi họ kết hôn. Lúc đó họ mới biểu hiện.
HESTER: Thế ở Anh, mọi người không cho phép có mối quan hệ bạn bè giữa một người nam và một người nữ trẻ tuổi sao?
Phu nhân HUNSTANTON vào, theo sau là một người hầu với những chiếc khăn và gối
PHU NHÂN CAROLINE: Chúng tôi nghĩ điều đó không khôn ngoan Jane, Tôi đang nói thật là một bữa tiệc thú vị mà phu nhân đã mời chúng tôi đến. Phu nhân có một khả năng lựa chọn tuyệt vời. Đó thật là một món quà.
PHU NHÂN HUNSTANTON: Caroline thân mến, cô thật là tử tế! Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ hòa hợp với nhau một cách dễ chịu. Và tôi hy vọng vị khách Mỹ duyên dáng của chúng ta sẽ trở về với những kỷ niệm đẹp về cuộc sống nông thôn của nước Anh chúng ta. (Nói với người hầu ) : Gối để ở đằng kia, Francis. Và cả khăn của ta nữa. Cái khăn lông Shetland. Hãy lấy cái Shetland.
Người hầu đi ra để lấy khăn
Còn tiếp..
Chỉnh sửa cuối: