Women of No Importance Bấm để xem The scenes in the play ACT ONE The terrace at Hunstanton Chase ACT TWO The drawing-room at Hunstanton Chase ACT THREE The picture gallery at Hunstanton Chase ACT FOUR Sitting-room in Mrs Arbuthnots house at Wrockley Time: The Present Place: The Shires The action of the play takes within twenty-four hours. ACT ONE Lawn in front of the terrace at Hunstanton, SIR JOHN and LADY CAROLINE PONTEFRACT, MISS WORSLEY, on chairs under large yew tree. LADY CAROLINE: I believe this is the first English country house you have stayed at, Miss Worsley? HESTER: Yes, Lady Caroline. LADY CAROLINE: You have no country houses, I am told, in America? HESTER: We have not many. LADY CAROLINE: Have you any country? What we should call country? HESTER (smilling): We have the largest country in the world, Lady Caroline. They used to tell us at school that some of our states are as big as France and England put together. LADY CAROLINE: Ah! You must find it very draughty, I should fancy. (To SIR JOHN) : John, you should have your muffler. What is the use of my always knitting mufflers for you if you won't wear them? SIR JOHN: I am quite warm, Caroline, I assure you. LADY CAROLINE: I think not, John. Well, you couldn't come to a more charming place than this, Miss Worsley, though the house is excessively damp, quite unpardonably damp, and dear Lady Hunstanton is sometimes a little lax about the people she asks down here. (To SIR JOHN) : Jane mixes too much. Lord Illingworth, of course, is a man of high distinction. It is a privilege to meet him. And that Member of Parliament, Mr Kettle - SIR JOHN: Kelvin, my love, Kelvin. LADY CAROLINE: He must be quite respectable. One has never heard his name before in the whole course of one's life, which speaks volumes for a man, nowadays. But Mrs Allonby is hardly a very suitable person. HESTER: I dislike Mrs Allonby. I dislike her more than I can say. LADY CAROLINE: I am not sure, Miss Worsley, that foreigners like yourself should cultivate likes or dislikes about the people they are invited to meet. Mrs Allonby is very well born. She is a niece of Lord Brancaster's. It is said, of course, that she ran away twice before she was married. But you know how unfair people often are. I myself don't believe she ran away more than once. HESTER: Mr Arbuthnot is very charming. LADY CAROLINE: Ah, yes! The young man who has a post in a bank. Lady Hunstanton is most kind in asking him here, and Lord Illingworth seems to have taken quite a fancy to him. I am not sure, however, that Jane is right on taking him out of his position. In my young days, Miss Worsley, one never met anyone in society who worked for their living. It was not considered the thing. HESTER: In America those are the people we respect most. LADY CAROLINE: I have no doubt of it. HESTER: Mr Arbuthnot has a beautiful nature! He is so simple, so sincere. He has one of the most beautiful natures I have ever come across. It is a privilege to meet him. LADY CAROLINE: It is not customary in England, Miss Worsley, for a young lady to speak with such enthusiasm of any person of the opposite sex. English women conceal their feelings till after they are married. They show them then. HESTER: Do you, in England, allow no friendship to exist between a young man and a young girl? Enter LADY HUNSTANTON, followed by FOOTMAN with shawls and a cushion LADY CAROLINE: We think it very inadvisable. Jane, I was just saying what a pleasant party you have asked us to meet. You have a wonderful power of selection. It is quite a gift. LADY HUNSTANTON: Dear Caroline, how kind of you! I think we all do fit in very nicely together. And I hope our charming American visitor will carry back pleasant recollections of our English country life. (To FOOTMAN ) : The cushion, there, Francis, And my shawl. The Sheland. Get the Shetland. Exit FOOTMAN for shawl Dịch: NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÔNG QUAN TRỌNG (Vở kịch của Oscar Wilde) CÁC MÀN TRONG VỞ KỊCH HỒI MỘT Tại hiên nhà Hunstanton Chase HỒI HAI Tại phòng khách nhà Hunstanton HỒI BA Tại phòng tranh nhà Hunstanton HỒI BỐN Phòng chờ ở nhà Bà Arbuthnot tại Wrockley Thời gian: Hiện tại Nơi diễn ra: Vùng Shires Các màn của vở kịch diến ra trong vòng hai tư giờ. * * * HỒI MỘT Tại bãi cỏ trước hiên nhà Hunstanton, NGÀI JOHN và phu nhân CAROLINE PONTEFRACT, quý cô WORSLEY, cả ba đang ngồi trên ghế dưới bóng cây tùng lớn. PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin rằng đây là ngôi nhà kiểu vùng nông thôn nước Anh đầu tiên cô nghỉ lại, cô Worsley? HESTER: Vâng, phu nhân Caroline. PHU NHÂN CAROLINE: Tôi nghe nói, ở Mỹ không có kiểu nhà vùng nông thôn? HESTER: Chúng tôi không có nhiều. PHU NHÂN CAROLINE: Vậy các bạn không có quê hương nào à? Và chúng ta nên gọi đất nước đó là gì? HESTER (mỉm cười ) : Chúng tôi là đất nước lớn nhất thế giới, phu nhân Caroline. Ở trường học chúng tôi thường được dạy rằng một số bang của chúng tôi còn rộng lớn bằng cả Pháp và Anh gộp lại. PHU NHÂN CAROLINE: Ah! Tôi nên nhận thấy, là trời đang rất gió. (Nói với ngài JOHN) : John, mình nên quàng khăn vào. Sẽ có ích gì khi mà em luôn luôn đan khăn cho mình mà mình lại không dùng? NGÀI JOHN: Anh rất ấm, Caroline, anh đảm bảo với em như vậy. PHU NHÂN CAROLINE: Em không nghĩ như vậy, John. Chắc cô không thể đến một nơi nào mà quyến rũ hơn thế này, cô Worsley, dù ngôi nhà buồn chán một cách quá chừng, buồn chán đến mức không tha thứ được, mà phu nhân Hunstanton thì đôi khi lại một chút dễ dãi về những người mà bà ấy mời tới. (Nói với ngài JOHN) : Jane pha trộn quá nhiều. Ngài Illingworth, tất nhiên là một người có tước hiệu cao. Thật là một đặc ân được biết ông ta. Và cái ông nghị sĩ Quốc Hội đó, Ông Kettle - NGÀI JOHN: Kelvil, em yêu, Kelvil. LADY CAROLINE: Chắc ông ấy phải rất được kính trọng. Một người mà chưa bao giờ được nhắc đến trong cả cuộc đời, cái mà ngày nay nói nên sự hào hùng của một người đàn ông. Nhưng bà Allonby thì lại là một người rất khó để hòa hợp. HESTER: Tôi không thích bà Allonby. Tôi không thích bà ấy nhiều hơn tôi có thể nói. LADY CAROLINE: Tôi không chắc, cô Worsley, rằng một người ngoại quốc như cô nên nuôi dưỡng sự thích hay không thích về những người mà họ được mời tới gặp mặt. Bà Allonby là một người dòng dõi quý tộc. Bà ấy là cháu gái của Ngài Brancaster. Tất nhiên có nghe đồn rằng bà ấy đã bỏ trốn hai lần trước khi kết hôn. Nhưng cô cũng bết là mọi người thường không công bằng. Riêng bản thân tôi thì không tin rằng bà ấy đã bỏ trốn hơn một lần. HESTER: Ông Arbuthnot là một người rất quyến rũ. PHU NHÂN CAROLINE: Ah, đúng vậy! Một thanh niên trẻ tuổi mà có một vị trí trong một ngân hàng. Phu nhân Hunstanton thật là tử tế khi mời cậu ta tới, và Ngài Illingworth có vẻ như đã rất yêu thích cậu ta. Tôi không chắc chắn, tuy nhiên, tôi cho rằng Jane đã đúng trong việc đưa cậu ta ra khỏi vị trí đó. Thời của tôi lúc trẻ, cô Worsley ạ, một người không bao quen biết ở ngoài xã hội một người mà phải làm việc để kiếm sống. Đó là điều không được cân nhắc. HESTER: Ở Mỹ thì những người đó lại là người được tôn trọng nhất PHU NHÂN CAROLINE: Tôi không nghi ngờ điều đó. HESTER: Ông Arbuthnot có một bản chất tốt! Ông ấy thật giản đơn, thật chân thành. Ông ấy có một bản tính đẹp đẽ nhất mà tôi đã từng gặp qua. Thật là một đặc ân được gặp ông ấy. PHU NHÂN CAROLINE: Ở Anh, cô Worsley, nó không theo lệ thường cho một quý cô trẻ tuổi nói về bất cứ người khác giới nào với một sự hăng hái như thế. Phụ nữ Anh che dấu cảm tình của mình cho đến sau khi họ kết hôn. Lúc đó họ mới biểu hiện. HESTER: Thế ở Anh, mọi người không cho phép có mối quan hệ bạn bè giữa một người nam và một người nữ trẻ tuổi sao? Phu nhân HUNSTANTON vào, theo sau là một người hầu với những chiếc khăn và gối PHU NHÂN CAROLINE: Chúng tôi nghĩ điều đó không khôn ngoan Jane, Tôi đang nói thật là một bữa tiệc thú vị mà phu nhân đã mời chúng tôi đến. Phu nhân có một khả năng lựa chọn tuyệt vời. Đó thật là một món quà. PHU NHÂN HUNSTANTON: Caroline thân mến, cô thật là tử tế! Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ hòa hợp với nhau một cách dễ chịu. Và tôi hy vọng vị khách Mỹ duyên dáng của chúng ta sẽ trở về với những kỷ niệm đẹp về cuộc sống nông thôn của nước Anh chúng ta. (Nói với người hầu ) : Gối để ở đằng kia, Francis. Và cả khăn của ta nữa. Cái khăn lông Shetland. Hãy lấy cái Shetland. Người hầu đi ra để lấy khăn Còn tiếp..
tiếp theo. Bấm để xem Enter GERALD ARBUTHNOT GERALD: Lady Hunstanton, I have such good news to tell you. Lord Illingworth has just offered to make me his secretary. LADY HUNSTANTON: His secretary? That is good news indeed, Gerald. It means a very brilliant future in store for you. Your dear mother will be delighted. I really must try and induce her to come up here tonight. Do you think she would, Gerald? I know how difficult it is to get her to go anywhere. GERALD: Oh! I am sure she would, lady Hunstanton, if she knew Lord Illingworth had made me such an offer. Enter FOOTMAN with shawl LADY HUNSTANTON: I will write and tell her about it and ask her to come up and meet him. (To FOOTMAN) : Just wait, Francis. (writes letter ) LADY CAROLINE: That is a very wonderful opening for so young a man as you are, Mr Arbuthnot. GERALD: It is indeed, Lady Caroline. I trust I shall be able to show myself worthy of it. LADY CAROLINE: I trust so. GERALD (To HESTER) : You have not congratulated me yet, Miss Worsley. HESTER: Are you very pleased about it? GERALD: Of course I am. It means everything to me – things that were out of the reach of hope before may be within hope's reach now. HESTER: Nothing should be out of the reach of hope. Life is a hope. LADY HUNSTANTON: I fancy, Caroline, that diplomacy is what Lord Illingworth is aiming at. I heard that he was offered Vienna. But that may not be true. LADY CAROLINE: I don't think that England should be represented abroad by an unmarried man, Jane. It might lead to complications. LADY HUNSTANTON: You are too nervous, Caroline. Believe me, you are too nervous. Besides, Lord Illingworth may marry any day. I was in hopes he would have married Lady Kelso. But I believe he said her family was too large. She was made to be an ambassador's wife. LADY CAROLINE: She certainly has a wonderful faculty for remembering people's names, and forgetting their faces. LADY HUNSTANTON: Well, that is very natural, Caroline, is it not? (To FOOTMAN) : Tell Henrry to wait for an answer. I have written a line to your mother, Gerald, to tell her your good news, and to say she really must come to dinner. Exit FOOTMAN GERALD: That is awfully kind of you, Lady Hunstanton. (To HESTER) : Will you come for a stroll, Miss Worsley? HESTER: With pleasure. (exit with GERALD) LADY HUNSTANTON: I am very much gratified at Gerald Arbuthnot's good fortune. He is quite a protégé of mine. And I am particularly pleased that Lord Illingworth should have made the offer of his own accord without my suggesting anything. Nobody likes to be asked favours. I remember poor Charlotte Pagden making herself quite unpopular one season because she had a French governess she wanted to recommend to everyone. LADY CAROLINE: I saw the governess, Jane. Ladu Pagden sent her to me. It was before Eleanor came out. She was far too good-looking to be in any respectable household. I don't wonder lady Pagden was so anxious to get rid of her. LADY HINSTANTON: Ah, that explains it. LADY CAROLINE: John, the grass is too damp for you. You had better go and put on your overshoes at once. SIR JOHN: I am quite comfortable, Caroline, I assure you. LADY CAROLINE: You must allow me to be the best judge of that, John. Pray do as I tell you. SIR JOHNgets up and goes off LADY HUNSTANON: You spoil him, Caroline, you do indeed! Dịch: GERALD ARBUTHNOTvào GERALD: Phu nhân Hunstanton, Tôi có tin tốt thông báo cho bà. Ngài Illingworth vừa mới đưa ra đề nghị muốn tôi làm thư kí riêng của ông ấy. PHU NHÂN HUNSTANTON: Thư kí riêng? Đó thật là một tin tốt, Gerald. Nó có nghĩa là một tương lai sáng láng đang dành chờ cậu. Mẹ cậu sẽ rất hài lòng. Ta phải thật sự thử và thuyết phục bà ấy tới đây tối nay. Cậu có nghĩ là mẹ cậu sẽ tới, Gerald? Ta biết là thật sự khó có thể khiến cho bà ấy đi đến đâu. GERALD: Ồ! Tôi chắc chắn bà ấy sẽ đến, phun nhân Hunstanton, nếu bà ấy biết Ngài Illingworth đã đưa tôi đề nghị như vậy. Người hầu vào cùng với khăn choàng PHU NHÂN HUNSTANTON: Ta sẽ viết và thông báo cho bà ấy về tin ấy và mời bà ấy đến đây gặp mặt ngài ấy. (Nói với người hầu ) : Hãy chờ chút, Francis. (Viết thư) PHU NHÂN CAROLINE: Đó thật là một khởi đầu tuyệt vời cho một người trẻ tuổi, Ông Arbuthnot. GERALD: Đúng là như vậy, phu nhân Caroline. Tôi tin chắc là mình sẽ có thể thể hiện bản thân mình xứng đáng với nó. PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin chắc là như vậy. GERALD (Nói với HESTER) : Cô vẫn chưa chúc mừng tôi, Cô Worsley. HESTER: Ông lấy rất làm hài lòng về việc đó? GERALD: Tất nhiên là tôi hài lòng. Nó có ý nghĩa mọi điều với tôi - những điều mà trước đây ở ngoài tầm với của hy vọng giờ lại đang ở trong tầm tay. HESTER: Không có gì là ngoài tầm với của hy vọng. Cuộc sống là hy vọng. PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi nghĩ rằng, Caroline, ngoại giao là điều mà Ngài Illingworth đang nhắm tới. Tôi nghe rằng ông ấy đã nhận được đề nghị đến Viên. Nhưng đó có thể không đúng. PHU NHÂN CAROLINE: Tôi nghĩ rằng nước Anh không nên để một người chưa lập gia đình đại diện cho mình, Jane. Điều đó có thể dẫn tới những sự phức tạp. PHU NHÂN HUNSTANTON: Cô quá lo lắng rồi, Caroline. Tin tôi đi, cô đang lo lắng quá. Bên cạnh đó, Ngài Illingworth có thể kết hôn bất cứ khi nào. Tôi đã hy vọng rằng ông ấy sẽ kết hôn Phu nhân Kelso. Nhưng tôi tin là ông ấy đã nói rằng gia đình cô ấy quá lớn. Cô ấy được luyện tập để trở thành vợ đại sứ. PHU NHÂN CAROLINE: Một cách dĩ nhiên cô ấy có một khả năng tuyệt vời trong việc nhớ tên của mọi người, và quên mặt họ. PHU NHÂN HUNSTANTON: À, điều đó là rất tự nhiên, có đúng không, Caroline? (Nói với người hầu ) : Hãy nói Henry chờ thư trả lời. Ta vừa mới viết một dòng cho mẹ cậu, Gerald, để báo cho bà ấy cái tin tốt của cậu, và để nói bà ấy thật sự phải tới tham dự bữa tối. Người hầu đi ra GERALD: Bà thật là tử tế, phu nhân Hunstanton. (Nói với HESTER) : Cô có muốn đi tản bộ một chút không, cô Worsley? HESTER: Rất vui lòng. (đi ra cùng GERALD) PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi rất lấy làm hài lòng với vận may tốt của Gerald Arbuthnot. Cậu ta thật sự là một người gần gũi của tôi. Và tôi đặc biệt hài lòng rằng Ngài Illingworth đã đưa ra đề nghị bởi chính ý muốn của ngài ấy mà không cần gợi ý nào của tôi. Không một ai thích được hỏi ân huệ cả. Tôi vẫn nhớ Charlotte Pagden đáng thương đã tự làm bản thân mình không được ưa thích trong một thời gian bởi vì cô ấy đã đề cập đến một cô gia sư người Pháp với mọi người. PHU NHÂN CAROLINE: Tôi đã gặp cô gia sư đó, Jane. Ladu Paden đã giới thiệu cô ấy với tôi. Đó là trước khi Eleanor được biết đến. Cô ấy quá xinh đẹp để trở thành một gia nhân trong bất cứ một gia đình đáng kính nào. Tôi không hề kinh ngạc khi phu nhân Pagden đã rất nôn nóng tống khứ cô ta đi. PHU NHÂN HUNSTANTON: Ah, thì ra là vậy. PHU NHÂN CAROLINE: John, bãi cỏ quá ẩm ướt, Mình nên vào trong đi thêm giày bao vào ngay đi. NGÀI JOHN: Anh bảo đảm thấy rất thoải mái, Caroline. PHU NHÂN CAROLINE: Mình phải để em là người có đánh giá tốt nhất về vấn đề này, John. Xin hãy làm như em nói. Ngài John đứng dậy và đi vào trong PHU NHÂN HUNSTANTON: Cô đang thật sự làm hỏng ông ấy, Caroline! Còn tiếp..[/PROTECT]
tiếp.. Bấm để xem Enter MRS ALLONBY and LADY STUTFIELD Bấm để xem (To MRS ALLONBY) : Well, dear, I hope you like the park. It is said to be well timbered. MRS ALLONBY: The trees are wonderful, Lady Hunstanton. LADY STUTFIELD: Quite, quite wonderful. MRS ALLONBY: But, somehow, I feel sure that if I lived in the county for six months, I should become so unsophisticated that no one would take the slightest notice of me. LADY HUNSTANTON: I assure you, dear, that the country has not that effect at all. Why, it was from Melthorpe, which is only two miles from here, that Lady Belton eloped with Lord Fethersdale. I remember the occurrence perfectly. Poor Lord Belton died three days afterward of joy, of gout. I forget which. We had a large party staying here at the time so we were all very much interested in the whole affair. MRS ALLONBY: I think to elope is cowardly. It's running away from danger. And danger has become so rare in modern life. LADY CAROLINE: As far as I can make out, he young women of the present day seem to make it the sole object of their lives to be always playing with fire. MRS ALLONBY: The one advantage of playing with fire, Lady Caroline, is that one never gets even singed. It is the people who don't know to play with it who get burned up. LADY STUTFIELD: Yes, I see that. It is very, very helpful. LADY HUNSTANTON: I don't know how the world would get on with such a theory as that, dear Mrs Alloby. LADY STUTFIELD: Ah! The world was made for men and not for women. MRS ALLONBY: Oh, don't say that, Lady Stutfield. We have a much better time than they have. There are far more things forbidden to us than are forbidden to them. LADY STUTFIELD: Yes, that is quite, quite true. I had not thought of that. Enter SIR JOHN and MR KELVIL LADY HUNSTANTON: Well, Mr Kevil, have you got through your work? KEVIL: I have finished my writing for the day, Lady Hunstanton. It is has been an arduous task. The demands on the time of a public man are very heavy nowadays, very heavy indeed. And I don't think they meet with adequate recognition. LADY CAROLINE: John, have you got your overshoes on? SIR JOHN: Yes, my love. LADY CAROLINE: I think you had better come over here, John. It is more sheltered. SIR JOHN: I am quite comfortable, Caroline. LADY CAROLINE: I think not, John. You had better sit beside me. SIR JOHN rises and goes across LADY STUFIELD: And what have you been writing about this morning, Mr Kevil? KEVIL: ON the usual subject, Lady Stutfield. On purity. LADY STUTFEILD: That must be such a very, very interesting thing to write about. KEVIL: It is the one subject of really national importance, nowadays, Lady Stutfield. I purpose addressing my constituents on the question before Parliament meets. I find that the poorer classes of this country display a marked desire for a higher ethical standard. LADY STUTFIELD: How quite, quite nice of them. LADY CAROLINE: Are you in favour of women taking part in politics, Mr Kettle? SIR JOHN: Kelvil, my love, Kevil. KELVIL: The growing influence of women is the one reassuring thing in our political life, Lady Caroline. Women are always on the side of morality, public and private. LADY STUTFIELD: It is so very, very gratifying to hear you say that. LADY HUNSTANTON: Ah, yes! - the moral qualities in women as much as he should. Dịch: BÀ ALLONBY và PHU NHÂN STUTFIELD vào (Nói với bà ALLONBY) : Thế nào, bạn thân mến, hy vọng cô thích khu vườn. Nó được đánh giá là trồng nhiều cây đẹp đấy. BÀ ALLONBY: Những loài cây thật kỳ lạ, Phu nhân Hunstanton: PHU NHÂN STUFIELD: Đúng vậy, rất kỳ lạ. BÀ ALLONBY: Nhưng, bằng cách nào đó tôi cảm thấy nếu mình sống ở đây khoảng sáu tháng, tôi có thể trở nên đơn giản đến mức không ai muốn để ý đến dù chỉ một chút. PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi chắc chắn với cô, bạn thân mến, rằng vùng nông thôn không có được cái tác động ấy tẹo nào đâu. Tại sao ư? Vì chỉ cách nơi này hai kilomet, ở Melthorpe, nghe nói Phu nhân Belton đã bỏ trốn cùng với ngài Fethersdale. Tôi còn nhớ rất rõ sự việc. Ngài Belton tội nghiệp đã chết ba ngày sau đó, bởi vui thú hay bởi bệnh gút, tôi quên mất là vì cái nào. Lúc đó ở đây chúng tôi đang có một bữa tiệc lớn nên tất cả đều rất chú ý đến sự việc. BÀ ALLOBY: Tôi cho rằng bỏ trốn là một hành động thật hèn nhát. Đó là sự chạy trốn khỏi hiểm nguy. Và trong cuộc sống hiện đại hiểm nguy đã trở nên hiếm hoi. PHU NHÂN CAROLINE: Theo như tôi đánh giá, phụ nữ trẻ hiện nay, có vẻ như điều duy nhất của đời họ là luôn luôn được đùa với lửa. BÀ ALLONBY: Một lợi thế của việc đùa với lửa, phu nhân Caroline, đó là người ta không bao giờ bị cô đơn. Chỉ có những người mà không biết đùa với lửa mới bị thiêu đốt. PHU NHÂN STUTFIELD: Đúng vậy, tôi biết. Điều đó rất, rất hữu ích. PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi không biết là thế giới sẽ tiến bộ như thế nào với một lý thuyết như vậy, bà Allonby thân mến. PHU NHÂN STUTFIELD: À, thế giới được tạo ra cho đàn ông mà không phải cho phụ nữ. BA ALLONBY: Ôi, đừng nói vậy, phu nhân Stutfield. Phụ nữ chúng ta có nhiều thời gian tốt hơn họ. Và có rất nhiều điều cấm đoán dành cho chúng ta hơn dành cho họ. PHU NHÂN STUTFIELD: Vâng, điều đó thật, thật đúng. Tôi đã không nghĩ tới. NGÀI JOHN và ÔNG KELVIL vào PHU NHÂN HUNSTANTON: Chà, Ông Kelvil, ông đã xong việc rồi à? KELVIL: Tôi đã hoàn thành việc viết lách cho một ngày, Phu nhân Hunstanton. Đó là một nhiệm vụ khó khăn. Những yêu cầu về thời gian cho một người của công chúng ngày nay rất nặng nề, thật sự rất nặng nề. Và tôi không nghĩ rằng họ được thừa nhận một cách tương xứng. PHU NHÂN CAROLINE: John, mình đã đi thêm giày bọc vào chưa? NGÀI JOHN: Rồi, em yêu. PHU NHÂN CAROLINE: Em nghĩ tốt hơn mình hãy đến đằng này, John. Ở đây được che chắn hơn. NGÀI JOHN: Anh rất thoải mái, Caroline. PHU NHÂN CAROLINE: Em không nghĩ vậy, John. Mình tốt hơn là ngồi bên cạnh em. NGÀI JOHN đứng đậy và đi sang PHU NHÂN STUTFIELD: Và ông đang viết về vấn đề gì, ông Kelvil? KELVIL: Về vấn đề thông thường, phu nhân Stutfield. Về vấn đề đức hạnh. PHU NHÂN STUTFIELD: Điều đó chắc phải rất, rất thú vị để viết. KELVIL: Đó là một chủ đề rất quan trọng của quốc gia ngày nay, Phu nhân Stutfield. Tôi chủ tâm nhắm tới những sự hợp thành dựa trên câu hỏi trước những cuộc họp Quốc hội. Tôi phát hiện rằng tầng lớp nghèo hơn của nước ta tỏ ra một dấu ấn ham muốn cho một tiêu chuẩn đạo lý cao hơn. PHU NHÂN STUTFIELD: Họ thật, thật sự tử tế làm sao. PHU NHÂN CAROLINE: Ông có ủng hộ việc phụ nữ tham gia vào chính trị không, ông Kettle? NGÀI JOHN: Là Kelvil, Kelvil em yêu. KELVIL: Sự ảnh hưởng lớn dần của phụ nữ là một điều cam đoan trong cuộc sống chính trị của chúng ta, phu nhân Caroline. Phụ nữ luôn luôn là một mặt của giá trị đạo đức, cả trong riêng tư và công khai. PHU NHÂN STUTIELD: Thật sự là rất, rất hài lòng khi nghe thấy ông nói điều đó. PHU NHÂN HUNSTANTON: À, vâng! - giá trị đạo đức ở phụ nữ cũng nên nhiều như ở đàn ông. Vẫn còn..
tiếp. Bấm để xem Enter LORD ILINGWORTH LADY STUTFIELD: The world says that Lord Illingworth is very, very wicked. LORD ILLINGWORTH: But what world says that, Lady Stutfield? It must be the next world. This world and I are on excellent terms. (sit down beside MRS ALLONBY) LADY STUTFIELD: Everyone I know says you are very, very wicked. LORD ILLINGWORTH: It is perfectly monstrous the way people go about, nowadays, saying things against one behind one's back that are absolutely and entirely true. LADY HUNSTANTON: Dear Lord Illingworth is quite hopeless, Lady Stutfield. I have given up trying to reform him. It would take a public company with a board of directors and a paid secretary to do that. But you have the secretary already, Lord Illingworth, haven't you? Gerald Arbuthnot has told us of his good fortune; it is really most kind of you. LORD ILLINGWORTH: Oh, don't say that, Lady Hunstanton. Kind is a dreadful word. I took a great fancy to young Arbuthnot the moment I met him, and he'll be of considerable use to me in something I am foolish enough to think of doing. LADY HUNSTANTON: He is an admirable young man. And his mother is one of my dearest friends. He has just gone for a walk with our pretty American. She is very pretty, is she not? LADY CAROLINE: Far too pretty. These American girls carry off all the good matches. Why can't they stay in their own country? They always telling us it is the paradise of women. LORD ILLINGWORTH: It is, Lady Caroline. That is why, like Eve, they are so extremely anxious to get out of it. LADY CAROLINE: Who are Miss Worsley's parents? LORD ILLINGWORTH: American women are wonderfully clever in concealing their parents. LADY HUNSTANTON: My dear Lord Illingworth, what do you mean? Miss Worsley. Caroline, is an orphan. Her father was a very wealthy millionaire or philanthropist, or both, I believe, who entertained my son quite hospitably, when he visited Boston. I don't know how he made his money, originally. KELVIL: I fancy in American dry goods. LADY HUNSTANTON: What are American dry goods? LORD ILLINGWORTH: American novels. LADY HUNSTANTON: How very singular!.. Well, from whatever source her large fortune came, I have a great esteem for Miss Worsley. She dresses exceedingly well. All Americans do dress well. They get their clothes in Paris. MRS ALLONBY: They say, Lady Hunstanton, that when good Americans dies they go to Paris. LADY HUNSTANTON: Indeed? And when bad American die, where do they go to? LORD ILLINGWORTH: Oh, they go to America. KELVIL: I am afraid you don't appreciate America, Lord Illingworth. It is a very remarkable country, especially considering its youth. LORD ILLINGWORTH: The youth of America is their oldest tradition. It has been going on now for three hundred years. To hear them talk one would imagine they were in their first childhood. As far as civilisation goes they are in their second. KELVIL: There is undoubtedly a great deal of corruption in American politics. I suppose you allude to that? LORD ILLINGWORTH: I wonder. LADY HUNSTANTON: Politics are in a sad way everywhere, I am told. They certainly are in England. Dear Mr Cardew is ruining the country. I wonder Mrs Cardew allows him. I am sure, Illingworth, you don't think that uneducated people should be allowed to have votes? LORD ILLINGWORTH: I think they are the only people who should. KELVIL: Do you take no side then in modern politics, Lord Illingworth? LORD ILLINGWORTH: One should never take sides in anything, Mr Kelvil. Taking sides is the beginning of sincerity, and earnestness follows shortly afterwards and the human being becomes a bore. However, the House of Commons really does very little harm. You can't make people good by Act of Parliament – that is something. KELVIL: You cannot deny that the House of Commoms has always show great sympathy with the sufferings of the poor. LORD ILLINGWORTH: That is its special vice. That is the special vice of the age. One should sympathise with the joy, the beauty, the colour of life. The less said about life's sores the better, Mr Kelvil. KELVIL: Still our East End is a very important problem. LORD ILLINGWORTH: Quite so. It is the problem of slavery. And we are trying to solve it by amusing the slaves. LADY HUNSTANTON: Certainly, a great deal may be done by means of cheap entertainments, as you say, Lord Illingworth. Dear Dr Daubeny, our rector here, provides, with the assistance of his curates, really admirable recreations for the poor during the winter. And much good may be done by means of a magic lantern, or a missionary, or some popular amusement of that kind. LADY CAROLINE: I am not at all in favour of amusements for the poor, Jane. Blankets and coals are sufficient. There is too much love of pleasure amongst the upper classes as it is. Health is what we want in modern life. The tone is not healthy, not healthy at all. KELVIL: You are quite right, Lady Caroline. LADY CAROLINE: I believe I am usually right. MRS ALLONBY: Horrid word ' health'. LORD ILLINGWORTH: Silliest word on our language, and one knows so well popular idea of health. The English country gentleman galloping after a fox – the unspeakable in full pursuit of the uneatable. KELVIL: May I ask, Lord Illingworth, if you regard the House of Lords as a better institution than the House of Commons? LORD ILLINGWORTH: A much better institution, of course. We in the House of Lords are never in touch with public opinion. That makes us a civilized body. KELVIL: Are you serious in putting forward such a view? LORD ILLINGWORTH: Quite serious, Mr Kelvil. (To MRS ALLONBY) : Vulgar habit that is people have nowadays of asking one, after one has given them an idea, whether one is serious or not. Nothing is serious except passion. The intellect is not a serious thing, and never has been. It is an instrument on which one plays, that is all. The only serious form of intellect I know is the British intellect. And on the British intellect the illiterates play drum. LADY HUNSTANTON: What are you saying, Lord Illingworth, about the drum? LORD ILLINGWORTH: I was merely talking to Mrs Allonby about the leading articles in the London newspapers. LADY HUNSTANTON: But do you believe all that is written in the newspapers? LORD ILLINGWORTH: I do. Nowadays it is only the unreadable that occurs. (rise with MRS ALLONBY) LADY HUNSTANTON: Are you going, Mrs Allonby? MRS ALLONBY: Just as far as the conservatory. Lord Illingworth told me this morning that there was an orchid there as beautiful as the seven deadly sins. LADY HUNSTATON: My dear, I hope there is nothing of the kind. I will certainly speak to the gardener. Exit MRS ALLONBY with LORD ILLINGWORTH Dịch: NGÀI ILLINGWORTH vào PHU NHÂN STUTFIELD: Thế giới nói rằng Ngài Illingworth rất nhiều tội lỗi. NGÀI ILLINGWORTH: Nhưng là thế giới nào nói thế, phu nhân Stutfiled? Chắc phải là thế giới ở tương lai. Còn thế giới hiện tại và tôi đang là bạn đồng hành tuyệt vời. PHU NHÂN STUTFIELD: Tất cả mọi người tôi biết đều nói ngài rất, rất xấu. NGÀI ILLINGWORTH: Thật là kỳ quái một cách hoàn hảo cách mà mọi người lan truyền ngày nay, đó là nói xấu người khác sau lưng những điều mà chắc chắn và hoàn toàn đúng về người đó. PHU NHÂN HUNSTANTON: Phu nhân Stutfield, Ngài Illingworth thân mến của chúng ta đúng thật là hết hy vọng. Tôi đã từ bỏ việc sửa đổi ngài ấy rồi. Nên dùng một công ty công cộng có bảng chỉ dẫn và thuê một thư ký riêng làm việc đó. Nhưng ngài đã có thư ký riêng rồi, đúng không, ngài Illingworth? Gerald Arbuthnot đã nói cho chúng tôi biết về may mắn của cậu ấy; ngài thật sự rất tử tế. NGÀI ILLINGWORTH: Ôi, xin đừng nói thế, phu nhân Hunstanton. Tử tế là một từ dễ sợ. Tôi đã rất có thích thú với chàng trai trẻ Arbuthnot ngay khoảng khắc gặp cậu ta, và cậu ta chắc chắn sẽ hữu ích cho tôi ở một số điều mà tôi đủ ngốc nghếch suy nghĩ để làm. PHU NHÂN HUNSTANTON: Cậu ấy là một chàng trai trẻ đáng ngưỡng mộ. Và mẹ cậu ta là một một trong những người bạn thân thiết nhất của tôi. Cậu ta vừa mới ra ngoài đi dạo với cô gái người Mỹ xinh đẹp của chúng ta. Cô ấy rất xinh đúng không? PHU NHÂN CAROLINE: Quá đẹp chứ. Những cô gái người Mỹ này đoạt được tất cả những đám tốt. Tại sao họ không thể ở yên ở đất nước của mình? Nơi mà họ luôn luôn nói với chúng ta đó là thiên đường của phụ nữ. NGÀI ILLINGWORTH: Đó đúng là thiên đường, phu nhân Caroline. Chính vì vậy mà giống như Eva, họ rất náo nức thoát khỏi đó. PHU NHÂN CAROLINE: Cha mẹ của cô Worsley là những ai? NGÀI ILLINGWORTH: Phụ nữ Mỹ thông minh đến mức kinh ngạc trong việc che giấu bố mẹ của họ. PHU NHÂN HUNSTANTON: Ngài Illingworth thân mến, ý ngài là sao? Caroline, cô Worsley là một trẻ mồ côi. Bố cô ấy đã là một người rất giầu có hoặc là người nhân đức, hoặc có thể là cả hai, tôi tin là như thế, tôi đã gặp ông ấy khi ông ấy đến Boston, ông ấy đã chiêu đãi con trai tôi rất hào phóng. Một cách chính thức thì tôi không biết ông ấy làm ra tiền như thế nào. KELVIL: Tôi hứng thú với hàng hóa khô của Mỹ. PHU NHÂN HUSTANTON: Hàng khô của Mỹ là gì? LORD ILLINGWORTH: Tiểu thuyết Mỹ PHU NHÂN HUNSTANTON: Thật độc nhất làm sao!.. Mà, cho dù sự may mắn to lớn của cô ấy đến từ bất cứ đâu, tôi vẫn có sự quý trọng đối với cô Worsley. Cô ấy mặc cực kỳ đẹp. Tất cả người Mỹ đều mặc đẹp. Họ mua quần áo ở Paris. BÀ ALLONBY: Phu nhân Hunstanton, người ta nói khi người Mỹ tốt chết họ đi đến Paris. PHU NHÂN HUNSTANTON: Thật ư? Vậy khi người Mỹ xấu chết thì họ đi đâu? NGÀI ILLINGWORTH: Ồ, họ đi đến Mỹ. KELVIL: Tôi e rằng ngài không đánh giá đúng nước Mỹ, ngài Illingworth. Đó là một đất nước đáng chú ý, đặc biệt xét đến tuổi trẻ của nó. NGÀI ILLINGWORTH: Tuổi trẻ của nước Mỹ là truyền thuyết lâu đời nhất của nó. Nó đã diễn ra được ba trăm năm đến giờ. Cứ nghe họ nói người ta có thể tưởng tượng chúng đã là đứa con đầu lòng của họ. Và cho đến bao xa nhân loại tiếp diễn thì chúng là đứa con thứ hai của họ. KELVIL: Một cách không nghi ngờ có một sự tham nhũng lớn trong chính trị Mỹ. Tôi cho rằng ngài hàm ý điều đó? NGÀI ILLINGWORTH: Tôi tự hỏi vậy. PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi được nói rằng chính trị ở bất cứ đâu đều ở chiều tồi tệ. Hẳn nhiên là ở Anh. Ông Cardew thân mến đang điều hành đất nước. Tôi tự hỏi bà Cardew cho phép ông ấy làm. Tôi chắc chắn rằng Illingworth, ngài không nghĩ rằng người không có học thức nên được phép được bầu cử? NGÀI ILLINGWORTH: Tôi cho rằng họ là người duy nhất nên được bầu cử. KELVIL: Ngài không đứng vào phe bên nào trong chính trị hiện đại, Ngài Illingworth? NGÀI ILLINGWORTH: Người ta không nên chọn phe ở bất cứ cái gì, ông Kelvil. Chọn phe là sự khởi đầu của sự chân thành, và sự nghiêm chỉnh sẽ tiếp ngay sau đó và nhân loại sẽ trở nên buồn chán. Tuy nhiên, Hạ Viện thật sự không làm hại chút gì. Ông không thể khiến người ta tốt đẹp bằng những Đạo luật của Nghị Viện - đó là vấn đề. KELVIL: Ngài không thể phủ nhận rằng Hạ Viện đã luôn cho thấy sự cảm thông sâu sắc lớn với sự đau khổ của người nghèo. NGÀI ILLINGWORTH: Đó là thói xấu đặc biệt của nó. Đó là thói xấu đặc biệt của thời đại. Người ta có thể cảm thông với sự vui thú, với cái đẹp, với màu sắc của cuộc sống. Càng ít nói về sự buồn đau của cuộc đời càng tốt hơn, Ông Kelvil. KELVIL: Vẫn là vấn đề về khu phía đông Luân Đôn của chúng ta là quan trọng. NGÀI ILLINGWORTH: Thật đúng vậy. Đó là vấn đề nô lệ. Và chúng ta đang cố gắng giải quyết vấn đề đó bằng cách làm vui lòng những kẻ nô lệ. PHU NHÂN HUNSTANTON: Tất nhiên, rất nhiều điều có thế được giải quyết bằng phương pháp giải trí rẻ tiền, như ngài nói, Ngài Illingworth. Tiến sĩ Daubeny, mục sư thân mến của chúng ta đây, với sự phụ tá của cha phó, thật sự đáng ngưỡng mộ trong việc giải trí cho người nghèo trong suốt mùa đông. Và rất nhiều điều tốt có thể được đáp ứng với sự kì diệu của đèn lồng, hoặc mang tính chất truyền giáo, hoặc một số trò giải trí phổ biến mang cùng tính chất. PHU NHÂN CAROLINE: Tôi không có bất cứ thiện ý nào trong việc giải trí cho người nghèo, Jane. Chăn màn và than đá là đủ. Có rất nhiều điều thú vị đáng yêu trong tầng lớp trên như nó vẫn thế. Sức khỏe là điều mà chúng ta muốn trong cuộc sống hiện đại. Dáng vẻ không khỏe mạnh, không khỏe mạnh chút nào. KELVIL: Bà nói rất đúng, phu nhân Caroline. PHU NHÂN CAROLINE: Tôi tin chắc là tôi luôn luôn đúng. BÀ ALLONBY: 'Sức khỏe' là một từ kinh khủng. NGÀI ILLINGWORTH: Từ ngớ ngẩn nhất trong ngôn ngữ của chúng ta, và người ta biết rất rõ sự phổ biến của ý tưởng sức khỏe. Một quý ông nông thôn người Anh phi ngựa đuổi theo một con cáo - điều không thể nói toàn lực đuổi bắt cái không thể ăn được. KELVIL: Ngài Illingworth, tôi có thể hỏi ngài rằng ngài có cho rằng Thượng Viện sẽ là cơ quan tốt hơn Hạ Viện? NGÀI ILLINGWORTH: Tất nhiên là cơ quan tốt hơn nhiều ấy chứ. Chúng ta trong Thượng Viện không bao giờ tiếp cận với í kiến của công chúng. Điều đó giúp chúng ta là một thân thể văn minh. KELVIL: Ngài nghiêm túc trong việc đưa ra quan điểm như vậy? NGÀI ILLINGWORTH: Rất nghiêm túc, ông Kelvil. (nói với ALLONBY) : Thói quen thô tục là ngày nay đó là người ta đặt câu hỏi ngay sau khi người ta được nghe một ý kiến, dù là nghiêm túc hay không. Không có gì là nghiêm túc ngoài sự say mê. Trí tuệ không phải là điều nghiêm túc, và chưa bao giờ là nghiêm túc. Đó là một nhạc khí mà người ta chơi, vậy thôi. Hình dạng duy nhất của trí tuệ tôi biết đó là trí tuệ nước Anh. Và theo trí tuệ của người Anh thì người dốt đánh trống. PHU NHÂN HUNSTANTON: Ngài đang nói gì, ngài Illingworth, về trống? GÀI ILLINGWORTH: Tôi chỉ đơn thuần nói với Bà Allonby về tiêu đề trong những bài báo của London. PHU NHÂN HUNSTANTON: Nhưng ngài tin vào những điều được viết trên báo chí? NGÀI ILLINGWORTH: Tôi tin. Ngày nay chỉ có những điều không thể đọc là xảy ra. (đứng dậy cùng BÀ ALLONBY) PHU NHÂN HUNSTANTON: Bà định đi à, bà Allonby? BÀ ALLONBY: Chỉ đến nhà kính thôi. Ngài Illingworth nói với tôi sáng nay là có bông hoa lan đẹp như tội lỗi chết chóc thứ bảy. PHU NHÂN HUNSTANTON: Bạn thân mến, Tôi hy vọng là không có thứ gì như thế. Tất nhiên tôi sẽ nói với người làm vườn về điều đó. BÀ ALLONBY ra ngoài với NGÀI ILLINGWORTH còn tiếp..
Tiếp.. Bấm để xem LADY CAROLINE: Remarkable type, Mrs Allonby. LADY HUNSTANTON: She lets her clever tongue run away with her sometimes. LADY CAROLINE: Is that the only thing, Jane, Mrs Allonby allows to run away with her? LADY HUNSTANTON: I hope so, Caroline, I am sure. Enter LORD ALFRED Dear Lord Alfred, do join us. LORD ALFRED sits down beside LADY STUTFIELD LADY CAROLINE: You believe good of everyone, Jane. It is a great fault. LADY STUTFELD: Do you really, really think, Lady Caroline, that one should be believe evil of everyone? LADY CAROLINE: I think it is much safer to do so, Lady Stutfeld. Until, of course, people are found out to be good. But that requires a great deal of investigation nowadays. LADY STUTFELD: But there is so much unkind scandal in modern life. LADY CAROLINE: Lord Illingworth remarked to me last night at dinner that the basic of every scandal is an absolutely immoral certainly. KELVIL: Lord Illingworth is, of course, a very brilliant man, but he seems to me to be lacking in that fine faith in the nobility and purity of life which is so important in this century. LADY STUTFIELD: There is nothing, nothing like the beauty of home-life, is there? KELVIL: It is the mainstay of our moral system in England, Lady Stutfield. Without it we would become like our neighbours. LADY STUTFIELD: That would be so, so sad, would it not? KELVIL: I am afraid, too, that Lord Illingworth regards woman simply as a toy. Now, I have never regarded woman as a toy. Woman is the intellectual helpmeet of man in public as in private life. Without her we should forget the true ideals. (sits down besides LADY STUTFEILD) LADY STUTFEILD: I am so very, very glad to hear you say that. LADY CAROLINE: You a married man, Mr Kettle? SIR JOHN: Kelvil, dear Kelvil. KELVIL: I am married, Lady Caroline. LADY CAROLINE: Family? KELVIL: Yes. LADY CAROLINE: How many? KELVIL: Eight. LADDY STUTFEILD turns her attention to LORD ALFRED LADY CAROLINE: Mrs Kettle and children are, I suppose, at the seaside? SIR JOHN shrugs his shoulders KELVIL: My wife is at the seaside with the children, Lady Caroline. LADY CAROLINE: You will join them later on, no doubt? KELVIL: If my public engagements permit me. LADY CAROLINE: Your public life must be a great source of gratification to Mrs Kettle. SIR JOHN: Kelvil, my love Kelvil. LADY STUTFEILD :(To LORD ALFRED) : How very, very charming those gold-tipped cigarettes of yours are, Lord Alfred. LORD ALFRED: They are awfully expensive. I can only afford them when I'm in debt. LADY STUTFIELD: It must be terribly, terribly distressing to be in debt. LORD ALFED: One must have some occupation nowadays. If I hadn't my debts I shouldn't have anything to think about. All the chaps I know are in debt. LADY STUTFEILD: But don't the people to whom you own the money give you a great, great deal of annoyance? Enter FOOTMAN LORD ALFRED: Oh, no, they write; I don't. LADY STUTFEILD: How very, very strange. LADY HUNSTANTON: Ah, here is a letter, Caroline, from dear Mrs Arbuthnot. She won't dine. I am so sorry. But she will come in the evening. I am very pleased, indeed. She is one of the sweetest of women. Writes a beautiful hand, too, so large, so firm. (hands letter to LADY letter to LADY CAROLINE) LADY CAROLINE (looking at it ) : A little lacking in femininity, Jane. Femininity is the quanlity I admire most in women. LADY HUNSTANTON (taking back letter and leaving it on table): Oh! She is very feminine, Caroline, and so good, too. You should hear what the Archdeacon says of her. He regards her as his right hand in parish. (FOOTMAN speaks to her) In the yellow drawing-room. Shall we go in? Lady Stutfeild, shall we go in to tea? LADY STUTFEILD: With pleasure, Lady Hunstanton. They rise and proceed to go off. SIR JOHN offers to carry LADY STUTFEILD's cloak LADY CAROLINE: John! If you would allow your nephew to look after Lady Stutfeild's cloak, you might help me with my workbasket. Enter LORD ILLINGWORTH and MRS ALLONBY SIR JOHN: Certainly, my love. Exeunt MRS ALLONBY: Curious thing, plain women are always jealous of their husbands, beautiful women never are! LORD ILLINGWORTH: Beautiful women never have time. They are always so occupied in being jealous of other people's husbands. MRS ALLONBY: I should have thought Lady Caroline would have grown tired of conjugal anxiety by this time! Sir John is her fourth! LORD ILLINGWORTH: So much marriage is certainly not becoming. Twenty years of romance make a women look like a ruin; but twenty years of marriage make her something like a public building. MRS ALLONBY: Twenty years of romance! Is there such a thing? LORD ILLINGWORTH: Not in our day. Women have become too brilliant. Nothing spoils a romance so much as a sense of humour in the woman. MRS ALLONBY: Or the want of it in the man. LORD ILLINGWORTH: You are quite right. In a temple everyone should be serious, except the thing that is worshipped. MRS ALLONBY: And that should be man? LORD ILLINGWORTH: Women kneel so gracefully; men don't. MRS ALLONBY: You are thinking of Lady Stutfield! LORD ILLINGWORTH: I assure you I have not thought of Lady Stutfield for the last quarter of an hour. MRS ALLONBY: Is she such a mystery? LORD ILLINGWORTH: She is more than a mystery – she is a mood. MRS ALLONBY: Moods don't last. LORD ILLINGWORTH: It is their chief charm. Dịch: PHU NHÂN CAROLINE: Bà Allonby thật là kiểu người đặc biệt. PHU NHÂN HUNSTANTON: Thỉnh thoảng cô ấy lại để cái miệng lưỡi thông minh của mình cuốn đi. PHU NHÂN CAROLINE: Chỉ có điều đó thôi à, Jane, rằng Bà Allonby cho phép được chạy trốn với bà ấy? PHU NHÂN HUNSTANTON: Tôi hy vọng thế, Caroline, tôi chắc chắn. NGÀI ALFRED vào Ngài Alfred thân mến, hãy tham gia cùng chúng tôi. NGÀI ALFRED ngồi xuống bên cạnh PHU NHÂN STUTFIELD PHU NHÂN CAROLINE: Cô tin vào mặt tốt của con người, Jane. Đó là một sai lầm lớn. PHU NHÂN STUTFIELD: Bà thật sự, thật sự nghĩ rằng, Phu nhân Caroline, rằng người ta nên tin vào mặt xấu xa của mọi người? PHU NHÂN CAROLINE: Tôi cho rằng như vậy sẽ an toàn hơn, Phu nhân Stutfield. Tất nhiên, cho đến khi con người được nhận ra là người tốt. Nhưng điều đó yêu cầu rất nhiều sự điều tra nghiên cứu. PHU NHÂN STUTFIELD: Nhưng có rất nhiều tai tiếng không tốt trong cuộc sống hiện đại. PHU NHÂN CAROLINE: Ngài Illingworth đã lưu ý cho tôi tại bữa tối hôm qua rằng điều căn bản của mọi sự gièm pha một cách chắc chắn hiển nhiên là trái đạo đức. KELVIL: Ngài Illingworth đương nhiên là, một người đàn ông lỗi lạc, nhưng với tôi ông ấy có vẻ ngây ngô về niền tin tốt đẹp trong tính cao thượng và sự trong sáng của cuộc sống, điều mà rất quan trọng trong thế kỷ này. PHU NHÂN STUTFIELD: Có đúng là không có cái gì, không có cái gì giống như vẻ đẹp của đời sống gia đình? KELVIL: Đó là điểm tựa của hệ thống đạo đức Anh của chúng ta, Phu nhân Stutfield. Không có nó chúng ta có thể trở nên giống như những nước hàng xóm của chúng ta. PHU NHÂN STUTFIELD: Thật buồn là có thể đúng vậy, đúng không? KELVIL: Tôi cũng e là như vậy, rằng Ngài Illingworth xem phụ nữ đơn giản chỉ như một món đồ chơi. Tôi chưa bao giờ coi phụ nữ như một món đồ chơi. Phụ nữ là người bạn đời có trí tuệ của đàn ông trong đời sống riêng cũng như trong công cộng. Không có họ đàn ông chúng tôi có thể quên đi những ý tưởng thật sự (ngồi bên cạnh PHU NHÂN STUTFIELD) PHU NHÂN STUTFIELD: Tôi thật sự rất, rất vui khi nghe ông nói vậy. PHU NHÂN CAROLINE: Ông đã kết hôn rồi, ông Kettle? NGÀI JOHN: Kelvil, em thân yêu, Kelvil. KELVIL: Tôi đã kết hôn, phu nhân Caroline. PHU NHÂN CAROLINE: Đã có con cái? KELVIL: Vâng. PHU NHÂN CAROLINE: Bao nhiêu? KELVIL: Tám. PHU NHÂN STUTFIELD chuyển sự chú ý của bà ấy sang NGÀI ALFRED PHU NHÂN CAROLINE: Bà Kettle và bọn trẻ, tôi đoán là đang nghỉ mát ở bờ biển. NGÀI JOHN khẽ nhún vai vẻ chán ngán KELVIL: Vợ tôi và bọn trẻ đang nghỉ ở bờ biển với bọn trẻ, Phu nhân Caroline. PHU NHÂN CAROLINE: Thời gian nữa ông sẽ đến tham gia cùng với họ chứ? KELVIL: Nếu thời gian những cuộc nói chuyện của tôi với công chúng cho phép. PHU NHÂN CAROLINE: Đời sống công chúng của ông chắc phải là một nguồn ban thưởng lớn cho bà Kettle. NGÀI JOHN: Kelvil, em yêu Kelvil. PHU NHÂN STUTFIELD (nói với NGÀI ALFRED) : Rất, rất duyên dáng làm sao những bịt đầu thuốc lá vàng của ngài, Ngài Alfred. NGÀI ALFRED: Chúng đắt một cách kinh khủng. Tôi chỉ có đủ khả năng dùng chúng khi tôi nợ nần. PHU NHÂN STUTFIELD: Chắc phải áp lực một cách rất, rất kinh khủng bị nợ nần. NGÀI ALFRED: Ngày nay ai cũng phải có một vài sự chiếm giữ. Nếu tôi không có nợ nần tôi sẽ không thể có điều gì để nghĩ tới. Tất cả những thằng cha mà tôi biết đều nợ nần. PHU NHÂN STUTFIELD: Nhưng những người mà ông nợ tiền không gây nhiều, nhiều phiền toái cho ông sao? NGƯỜI HẦU vào NGÀI ALFRED: Ôi không, họ chỉ viết thư, còn tôi thì không. PHU NHÂN STUTFIELD: Thật là rất, rất kì lạ. PHU NHÂN HUNSTANTON: A, Caroline, đây là thư của Bà Arbuthnot. Bà ấy sẽ không ăn tối, tôi rất tiếc. Nhưng buổi tối bà ấy sẽ đến. Tôi thật sự rất hài lòng. Bà ấy là một người phụ nữ rất dịu dàng. Viết chữ rất đẹp nữa, nét chữ thật lớn, thật cứng rắn. (đưa bức thư cho PHU NHÂN CAROLINE) PHU NHÂN CAROLINE (xem bức thư) : Thiếu một chút nữ tính, Jane. Nữ tính là phẩm chất mà tôi ngưỡng mộ nhất ở phụ nữ. PHU NHÂN HUNSTANTON (lấy lại bức thư và để lên bàn) : Ôi! Bà ấy rất là nữ tính, Caroline, và rất tốt nữa. Cô nên nghe những gì mà Archdeacon nói về bà ấy. Ông ấy xem bà ấy như cánh tay phải của ông ấy trong xứ đạo. (NGƯỜI HẦU nói gì đó với bà ấy) Chúng ta vào phòng khách chứ, Phu nhân Stutfield, chúng ta vào trong dùng trà. PHU NHÂN STUTFIELD: Rất vui lòng, Phu nhân Hunstanton. Họ đứng dậy và đi vào trong. NGÀI JOHN đề nghị mang áo khoác giúp PHU NHÂN STUTFIELD. PHU NHÂN CAROLINE: John! Nếu anh cho phép cháu trai anh mang áo khoác cho Phu nhân Stutfield, anh có thể giúp em mang cái túi dụng cụ. NGÀI ILLINGWORTH và BÀ ALLONBY vào NGÀI JOHN: Tất nhiên rồi, em yêu. Đi ra BÀ ALLONBY: Điều kỳ quặc là, người phụ nữ nhàm chán luôn luôn ghen tuông chồng mình, phụ nữ đẹp thì không bao giờ! NGÀI ILLINGWORTH: Phụ nữ đẹp không có thời gian để ghen tuông. Họ luôn luôn phải bận rộn vì được ghen tuông bởi chồng của những người khác. BÀ ALLONBY: Tôi nên nghĩ rằng lúc này Phu nhân Caroline sẽ phải trở lên mệt mỏi bởi mối lo lắng vợ chộng! Ngài John là người chồng thứ tư của bà ấy đấy! NGÀI ILLINGWORTH: Rất nhiều cuộc hôn nhân tất nhiên không tương xứng. Hai mươi năm của chuyện tình lãng mạn khiến một người phụ nữ giống như một sự suy đồi; nhưng hai mươi năm hôn nhân khiến người phụ nữ trở thành một thứ gì đó giống như là một tòa nhà công cộng. BÀ ALLONBY: Hai mươi năm chuyện tình lãng mạn! Có điều như vậy ư? NGÀI ILLINGWORTH: Thời của chúng ta thì không có. Phụ nữ đã trở lên quá thông minh. Không gì làm hỏng sự lãng mạn nhiều như khả năng hài hước trong người phụ nữ. BÀ ALLONBY: Hoặc sự mong muốn điều đó trong người đàn ông. NGÀI ILLINGWORTH: Đúng là như thế. Trong một ngôi đền mọi người nên phải nghiêm túc, trừ cái điều được tôn thờ. BÀ ALLONBY: Và điều đó nên là đàn ông? NGÀI ILLINGWORTH: Phụ nữ quỳ một cách rất là duyên dáng; còn đàn ông thì không. BÀ ALLONBY: Ông đang nghĩ đến Phu nhân Stutfield! NGÀI ILLINGWORTH: Tôi cam đoan với bà là tôi đã không hề nghĩ đến Phu nhân Stutfiled trong mười năm phút qua. BÀ ALLONBY: Bà ấy là một bí ẩn thế sao? NGÀI ILLINGWORTH: Bà ấy còn hơn là một bí ẩn - bà ấy là một tâm trạng. BÀ ALLONBY: Tâm trạng không lâu bền. NGÀI ILLINGWORTH: Nó lại là sức hấp dẫn chính của họ.
tiếp theo.. Enter HESTER and GERALD Bấm để xem GERALD: Lord Illingworth, everyone has been congratulating me – Lady Hunstanton and Lady Caroline, and.. everyone. I hope I shall a good secretary. LORD ILLINGWORTH: You will be the pattern secretary, Gerald. (talks to him) MRS ALLONBY: You enjoy country life Miss Worsley? HESTER: Very much indeed. MRS ALLONBY: Don't you find yourself longing for a London dinner-party? HESTER: I dislike London dinner-parties. MRS ALLONBY: I adore them, the clever people never listen, and the stupid people never talk. HESTER: I think the stupid people talk a great deal. MRS ALLONBY: Ah, I never listen! LORD ILLINGWORTH: My dear boy, if I didn't like you I wouldn't have made you the offer. It is because I like you so much that I want to have you with me. Exit HESTER with GERALD Dịch: HESTER và GERALD vào GERALD: Ngài Illingworth, mọi người đã đều chúc mừng tôi - Phu nhân Hunstanton và Phu nhân Caroline, và.. tất cả mọi người. Tôi hy vọng mình sẽ là một thư ký tốt. NGÀI ILLINGWORTH: Cậu sẽ là thu ký gương mẫu, Gerald. (nói với cậu ta) BÀ ALLONBY: Cô thích cuộc sống nông thôn không, cô Worsley? HESTER: Thật sự rất thích. BÀ ALLONBY: Cô không thấy bản thân mình mong đợi những bữa tiệc ở London sao? HESTER: Tôi không thích những bữa tiệc ở London. BÀ ALLONBY: Tôi lại rất thích, trong tiệc những người thông minh không bao giờ lắng nghe, còn những người dốt thì không bao giờ nói. HESTER: Tôi cho rằng người dốt nói rất nhiều. BÀ ALLONBY: A, tôi thì không bao giờ lắng nghe. NGÀI ILLINGWORTH: Chàng trai thân mến, nếu ta không thích cậu thì ta đã không đưa ra đề nghị. Đó là bởi vì ta rất quý mến cậu đến mức ta muốn có cậu ở bên mình. HESTER và GERALD đi ra vẫn còn tiếp.
tiếp theo.. Bấm để xem Charming fellow, Gerald Arbuthnot! MRS ALLONBY: He is very nice, very nice indeed. But I can't stand the American young lady. LORD ILLINGWORTH: Why? MRS ALLONBY: She told me yesterday, and in quite a loud voice too, that she was only eighteen. It was most annoying. LORD ILLINGWORTH: One should never trust a woman who tells one her real age. A woman who would tell one that, would tell one anything. MRS ALLONBY: She is a puritan besides - LORD ILLINGWORTH: Ah, that is inexcusable. I don't mind plain women being puritans. It is the only excuse they have for being plain. But she is decidedly pretty. I admire her immensely. (look steadfastly at MRS ALLONBY) MRS ALLONBY: What a thoroughly bad man you must be! LORD ILLINGWORTH: What do you call a bad man? MRS ALLONBY: The sort of man who admire innocence. LORD ILLINGWORTH: And a bad woman? MRS ALLONBY: Oh! The sort of woman a man never gets tired of. LORD ILLINGWORTH: You are severe – on yourself. MRS ALLONBY: Define us as a sex. LORD ILLINGWORTH: Sphinexs without secret. MRS ALLONBY: Does that include the puritan women? LORD ILLINGWORTH: Do you know, I don't believe in the existence of puritan women! I don't think there is a woman in the world who would not be a little flattered if one made love to her. It is that which makes women so irresistibly adorable. MRS ALLONBY: You think there is no woman in the world would object to being kissed? LORD ILLINGWORTH: Very few. MRS ALLONBY: Miss Worsley would not let you kiss her! LORD ILLINGWORTH: Are you sure? MRS ALLONBY: Quite. LORD ILLINGWORTH: What do you think she'd do if I kissed her? MRS ALLONBY: Either marry you, or strike you across the face with her glove. What would you do if she struck you across the face with her glove? LORD ILLINGWORTH: Fall in love with her, probably. MRS ALLONBY: Then it is lucky you are not going to kiss her! LORD ILLINGWORTH: Is that a challenge? MRS ALLONBY: It is an arrow shot into the air. LORD ILLINGWORTH: Don't you know that I always succeed in whatever I try? MRS ALLONBY: I am sorry to hear it. We women adore failures. They lean on us. LORD ILLINGWORTH: You worship successes. You cling to to them. MRS ALLONBY: We are the laurels to hide their baldness. LORD ILLINGWORTH: And they need you always, except at the moment of triumph. MRS ALLONBY: They are uninteresting them. LORD ILLINGWORTH: How tantalising you are! (a pause) MRS ALLONBY: Lord Illingworth, there is one thing I shall always like you for. LORD ILLINGWORTH: Only one thing? And I have so many bad qualities. MRS ALLONBY: Ah, don't be too conceited about them. You may lose them as you grow old. LORD ILLINGWORTH: I never intend to grow old. The sold is born old but grows young. That is the comedy of life. MRS ALLONBY: And the body is born young and grows old. That is life's tragedy. LORD ILLINGWORTH: Its comedy also, sometimes. But what is the mysterious reason why you will always like me? MRS ALLONBY: It is that you have never made love to me. LORD ILLINGWORTH: I have never done anything else. MRS ALLONBY: Really? I have not noticed it. LORD ILLINGWORTH: How unfortunate! It might have been a tragedy for both of us. MRS ALLONBY: We should each have survived. LORD ILLINGWORTH: One can survive everything nowadays, except death, and live down anything except a good reputation. MRS ALLONBY: Have you tried a good reputation? LORD ILLINGWORTH: It is one of the many annoyances to which I have never been subjected. MRS ALLONBY: It may come. LORD ILLINGWORTH: Why do you threaten me? MRS ALLONBY: I will tell you when you have kissed the puritan. Enter FOOTMAN FRACIS: Tea is served in the yellow drawing-room, my lord. LORD ILLINGWORTH: Tell her ladyship we are coming in. FRACIS: Yes, my lord. (exit) LORD ILLINGWORTH: Shall we go in to tea? MRS ALLONBY: Do you like such simple pleasures? LORD ILLINGWORTH: I adore simple pleasures. They are the last refuge of the complex. But, if you wish, let us stay here. Yes, let us stay here. The Book of Life begins with a man and a woman in a garden. MRS ALLONBY: It ends with Revelations. LORD ILLINGWORTH: You defend divinely. But the button has come off your foil. MRS ALLONBY: I have still the mask. LORD ILLINGWORTH: It makes your eyes lovelier. MRS ALLONBY: Thank you.come. LORD ILLINGWORTH :(sees MRS ARBUTHNOT's letter on table, and takes it up and looks at evelope) : What a curious handwriting! It reminds me of the handwriting of a woman I used to know years ago. MRS ALLONBY: Who? LORD ILLINGWORTH: Oh! No one. No one in particular. A woman of no importance. (Throws letter down, and passes up the steps of the terrace with MRS ALLONBY. They smile at each other) END OF ACT ONE Dịch: Gerald Arbuthnot là một anh chàng dễ mến! BÀ ALLONBY: Câu ta thật sự rất, rất tốt. Nhưng tôi không ưa quý cô người Mỹ đó. NGÀI ILLINGWORTH: Tại sao? BÀ ALLONBY: Cô ấy đã nói với tôi ngày hôm qua, và còn với một giọng rất lớn, rằng cô ấy chỉ mới mười tám. Điều đó thật khó chịu. NGÀI ILLINGWORTH: Người ta không nên bao giờ tin một người phụ nữ nói tuổi thật của mình với người khác. Người phụ nữ mà có thể nói thật điều đó thì có thể nói bất cứ điều gì. BÀ ALLONBY: Bên cạnh đó cô ta còn là người đức hạnh - NGÀI ILLINGWORTH: A, điều đó thì không thể tha thứ được. Tôi không cảm thấy phiền khi một người phụ nữ nhàm chán trở thành người đạo đức. Đó là lí do duy nhất họ có để trở thành đạo đức. Nhưng cô ấy rõ ràng rất xinh. Tôi hết sức ngưỡng mộ cô ấy. (nhìn nhanh sang BÀ ALLONBY) BÀ ALLONBY: Ngài đúng thật là người đàn ông xấu xa! NGÀI ILLINGWORTH: Bà gọi một người đàn ông thế nào là xấu xa? BÀ ALLONBY: Là người mà ngưỡng mộ cô gái ngây thơ. NGÀI ILLINGWORTH: Còn thế nào là một người phụ nữ xấu? BÀ ALLONBY: Ôi, Là loại người mà đàn ông không bao giờ cảm thấy chán ghét. NGÀI ILLINGWORTH: Bà rất khắt khe với phụ nữ - với bản thân mình. BÀ ALLONBY: Hãy định nghĩa chúng tôi như một giới tính. NGÀI ILLINGWORTH: Người bí hiểm mà không cần có bí mật. BÀ ALLONBY: Đó bao gồm cả những người phụ nữ đức hạnh? NGÀI ILLINGWORTH: Bà có biết, rằng tôi không tin vào sự tồn tại của những người phụ nữ đức hạnh! Tôi không tin rằng có một người phụ nữ nào trên thế giới mà lại không cảm thấy một chút kiêu hãnh nếu như có ai đó yêu thương cô ta. Đó chính là điều làm cho phụ nữ đáng ngưỡng mộ đến mức không thể cưỡng lại. BÀ ALLONBY: Ngài cho rằng không có người phụ nào trên thế giới có thể từ chối khi được hôn? NGÀI ILLINGWORTH: Rất ít. BÀ ALLONBY: Cô Worsley sẽ không để ngài hôm cô ấy! NGÀI ILLINGWORTH: Bà chăc chắn sao? BÀ ALLONBY: Đúng vậy. NGÀI ILLINGWORTH: Bà nghĩ rằng cô ấy sẽ làm gì nếu tôi hôn cô ấy? BÀ ALLONBY: Hoặc là kết hôn với ngài, hoặc là đánh vào mặt ngài bằng tất tay của cô ấy. Ngài sẽ làm gì nếu như cô ấy đánh vào mặt ngài bằng tất tay của cô ấy? NGÀI ILLINGWORTH: Có thể sẽ phải lòng cô ấy. BÀ ALLONBY: Vậy thì may mắn là ngài sẽ không hôn cô ấy! NGÀI ILLINGWORTH: Đó có phải là một thử thách? BÀ ALLONBY: Đó là một mũi tên bắn vào không trung. NGÀI ILLINGWORTH: Bà không biết rằng tôi luôn luôn thành công ở bất cứ điều gì tôi muốn? BÀ ALLONBY: Tôi rất tiếc khi nghe vậy. Phụ nữ chúng tôi ngưỡng mộ người đàn ông thất bại. Họ dựa vào chúng tôi. NGÀI ILLINGWORTH: Phụ nữ các bà tôn sùng người thành đạt. Các bà bám víu vào họ. BÀ ALLONBY: Chúng tôi là những vòng nguyệt quế để che dấu những thói xấu của họ. NGÀI ILLINGWORTH: Và họ luôn luôn cần các bà, trừ khoảng khắc của niềm hân hoan. BÀ ALLONBY: Vậy họ không thú vị. NGÀI ILLINGWORTH: Bà mới quyến rũ làm sao! (một chút im lặng) BÀ ALLONBY: Ngài Illingworth, có một điều tôi luôn luôn quý ở ngài. NGÀI ILLINGWORTH: Chỉ một điều thôi sao? Khi tôi có rất nhiều phẩm chất xấu. BÀ ALLONBY: Ah, đừng quá tự phụ về điều đó. Ngài có thể đánh mất những phẩm chất đó khi ngài già đi. NGÀI ILLINGWORTH: Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ già đi. Cái thất vọng sinh ra là già nhưng trưởng thành là trẻ trung. Đó là chính là cái hài hước của cuộc sống. BÀ ALLONBY: Còn thân thể sinh ra là trẻ và khi trưởng thành là già đi. Thất là bi kịch của cuộc đời. NGÀI ILLINGWORTH: Đôi khi nó cũng là sư hài hước. Nhưng cái nguyên nhân bí ẩn mà vì sao bà luôn luôn ưa thích tôi là gì? BÀ ALLONBY: Đó là ngài chưa bao bao giờ yêu tôi. NGÀI ILLINGWORTH: Tôi lại chưa bao giờ làm điều gì khác ngoài việc đó. BÀ ALLONBY: Vậy ư? Tôi lại không nhận thấy điều đó. NGÀI ILLINGWORTH: Thật không may! Đó có lẽ là một bi kịch cho cả hai chúng ta. BÀ ALLONBY: Mỗi người chúng có thể sống lâu hơn. NGAILLINGWORTH: Ngày này người ta có thể sống lâu hơn bất cứ cái gì, trừ cái chết, và vứt bỏ bất cứ thứ gì chỉ trừ danh tiếng tốt. BÀ ALLONBY: Ngài đã có cố gắng để có danh tiếng tốt không? NGÀI ILLINGWORTH: Đó là một trong nhiều điều bực mình mà với nó tôi đã không bao giờ bị lệ thuộc vào. BÀ ALLONBY: Nó sẽ tới. NGÀI ILLINGWORTH: Tại sao bà lại đe dọa tôi? BÀ ALLONBY: Tôi sẽ nói cho ngài biết sau khi ngài hôn cô gái đức hạnh kia. NGƯỜI HẦU vào FRANCIS: Thưa chủ nhân, trà đã được phục vụ ở phòng khách. NGÀI ILLINGWORTH: Hãy nói với nữ chủ nhân của ngươi chúng ta sẽ tới ngay. FRANCIS: Vâng, chủ nhân. (đi ra) NGÀI ILLINGWORTH: Chúng ta đi vào dùng trà chứ? BÀ ALLONBY: Ngài có hứng thú với những thú vui đơn giản như vậy à? NGÀI ILLINGWORTH: Tôi rất thích những thú vui giản đơn. Chúng là nơi trốn tránh cuối cùng của cái phức tạp. Nhưng, nếu bà muốn, chúng ta hãy ở lại đây. Đúng vậy, hãy ở lại chỗ này. Cuốn Sách Cuộc Đời bắt đầu với một người đàn ông và một người phụ nữ ở trong vườn. BÀ ALLONBY: Nó kết thúc với cuốn sách Khải Huyền. NGÀI ILLINGWORTH: Bà phòng thủ một cách tuyệt diệu. Nhưng cái nút đã mở dần lớp lá của bà. BÀ ALLONBY: Tôi vẫn còn cái mặt nạ. NGÀI ILLINGWORTH: Nó khiến đôi mắt của bà yêu kiều hơn. BÀ ALLONBY: Cảm ơn ngài. Đi thôi. NGÀI ILLINGWORTH (nhìn thấy bức thư của BÀ ARBUTHNOT trên bàn, cầm nó lên và nhìn vào phong thư) : Nét chữ mới kỳ lạ làm sao! Nó gợi nhớ tôi tới nét chữ của một người phụ nữ mà tôi từng biết nhiều năm trước. BÀ ALLONBY: Ai cơ? NGÀI ILLINGWORTH: Ồ! Không ai cả. Không phải người đặc biệt. Một người phụ nữ không có giá trị gì cả. (Để bức thư xuống, và bước lên bậc thềm cùng BÀ ALLONBY. Họ cười với nhau) HẾT HỒI MỘT .. Hết.
tiếp theo.. ACT TWO Bấm để xem Drawing-room at Hunstanton, after dinner, lamps lit. Ladies seated on sofa. MRS ALLONBY: What a comfort it is to have got rid of the men for a little! LADY STUTFIELD: Yes; men persecute us dreadfully, don't they? MRS ALLONBY: Persecute us? I wish they did. LADY HUNSTANTON: My dear! MRS ALLONBY: The annoying thing is that the wretches can be perfectly happy without us. That is why I think it is every woman's duty never to leave them alone for a single moment, except during this short breathing space after; without which, I believe, we poor women would be absolutely worn to shadows. Enter servants with coffee LADY HUNSTANTON: Worn to shadows, dear? MRS ALLONBY: Yes, Lady Hunstanton. It is such a strain keeping men up to the mark. They are always trying to escape from us. LADY STUTFEILD: It seems to me that it is we are always trying to escape from them. Men are so very, very heartless. They know their power and use it. LADY CAROLINE :(take coffee from servant) : What stuff and nonsense all this about men is! The thing to do is to keep men in their proper place. MRS ALLONBY: But what is their proper place, Lady Caroline? LADY CAROLINE: Looking after their wives, Mrs Allonby. MRS ALLONBY :(take coffee from servant) : Really. And if they are not married? LADY CAROLINE: If they are not married, they should be looking after a wife. It's perfectly scandalous, the amount of bachelors who are going about society. There should be a law passed to compel them all to marry within twelve months. LADY STUTFEILD (refuses coffee) : But if they are in love with someone who, perhaps, is tied to another? LADY CAROLINE: In that case, Lady Stutfeild, they should be married off in a week to some plain respectable girl, in order to teach them not to meddle with other people's property. MRS ALLONBY: I don't think that we should ever be spoken of as other people's property. All men are married women's property. That is the only true definition of what married women's property really is. But we don't belong to anyone. LADY STUTFEILD: Oh, I am so very, very glad to hear you say so. LADY HUNSTANTON: But do really think, dear Caroline, that legislation would improve matters in any way? I am told that, nowadays, all the married men live like bachelors, and all the bachelors like married men. MRS ALLONBY: I certainly never know one from the other. LADY STUTFEILD: Oh, I think one can always know at once whether a man has home claims upon his life or not. I have noticed a very, very sad expression in the eyes of so many married men. MRS ALLONBY: Ah, all that I have noticed is that they are horribly tedious when they are good husbands, and abominably conceited when they are not. LADY HUNSTANTON: Well, I suppose the type of husband has completely changed since my young days, but I am bound to state that poor dear Hunstanton was the most delightful of creatures, and as good as gold. MRS ALLONBY: Ah, my husband is a sort of promise note; I'm tired of meeting him. LADY CAROLINE: But you renew him from time to time, don't you? MRS ALLONBY: Oh no, Lady Caroline. I have only had one husband as yet. I suppose you look upon me as quite an amateur. LADY CAROLINE: With your views on life I wonder you married at all. MRS ALLONBY: So do I. Dịch: HỒI HAI Phòng khách tại nhà Hunstanton, sau bữa tối, đèn đã được bật. Các quý bà đã ngồi trên ghế sofa. BÀ ALLONBY: Thật là thoải mái khi thoát khỏi được mấy người đàn ông một chút thời gian! PHU NHÂN STUTFIELD: Đúng vậy; đàn ông họ quấy rầy chúng ta một cách đáng ghét đúng không? BÀ ALLONBY: Quấy rầy ư? Tôi mong là họ đã làm thế. PHU NHÂN HUNSTANTON: Ôi trời! BÀ ALLONBY: Điều làm tôi khó chịu là những kẻ tội nghiệp đó lại có thể hoàn toàn vui vẻ mà không cần chúng ta. Đó là lý do vì sao tôi nghĩ rằng trách nhiệm của mỗi người phụ nữ là không bao giờ để cho họ được ở một mình dù là một chút, trừ một khoảng nghỉ xả hơi ngắn như thế này; không như vậy, tôi tin chắc, phụ nữ tội nghiệp chúng ta một cách chắc chắn sẽ phải lo lắng đến rạc người. Người hầu vào cùng với cà phê PHU NHÂN HUNSTANTON: Lo lắng đến rạc người ư, Bạn thân mến? BÀ ALLONBY: Vâng, Phu nhân Hunstanton. Nó như là một sức căng để kéo người đàn ông tiến tới mục đích. Họ luôn luôn cô gắng để thoát khỏi chúng ta. PHU NHÂN STUTFIELD: Với tôi thì có vẻ như chúng ta mới là người luôn cố gắng để thoát khỏi bọn họ. Đàn ông, họ rất, rất là không có trái tim. Họ biết rõ sức mạnh của mình và cách sử dụng nó. PHU NHÂN CAROLINE :(lấy cà phê từ người hầu) : Tất cả những thứ và những điều vô lý về đàn ông này là! Vấn đề cần làm là giữ cho đàn ông ở vị trí phù hợp với họ. BÀ ALLONBY: Nhưng vị trí phù hợp của họ là gì, Phu nhân Caroline? PHU NHÂN CAROLINE: Chăm sóc vợ của họ, bà Allonby. BÀ ALLONBY :(lấy cà phê từ người hầu) Thật sao. Còn nếu họ chưa kết hôn? PHU NHÂN CAROLINE: Nếu họ chưa kết hôn, thì họ nên tìm một người vợ. Đó là một sự gièm pha hoàn hảo cho số lượng đàn ông độc thân ra ngoài xã hội. Nên có một luật thông qua để buộc tất cả bọn họ kết hôn trong vòng mười hai tháng. PHU NHÂN STUTFEILD (từ chối uống cà phê) : Nhưng nếu họ đang phải lòng với một người mà, có thể, đang bị ràng buộc với một người khác? PHU NHÂN CAROLINE: Trong trường hợp đó, Phu nhân Stutfeild, thì họ nên kết hôn ngay trong một tuần với một cô gái ngây thơ đáng kính, mục đích để dạy họ biết đừng có xen vào tài sản của người khác. BÀ ALLONBY: Tôi không nghĩ rằng chúng ta nên bị nói đến như tài sản của nười khác. Tất cả đàn ông đều kết hôn với tài sản của người phụ nữ. Đó là định nghĩa thực sự duy nhất cái gì là tài sản của người phụ nữ. Nhưng chúng ta không thuộc về bất cứ ai. PHU NHÂN STUTFEILD: Ồ, tôi rất, rất vui khi nghe thấy cô nói thế. PHU NHÂN HUNSTANTON: Nhưng Caroline thân yêu, cô thật sự nghĩ, rằng pháp luật nên hoàn thiện những vấn đề đó sao? Tôi được nói rằng, ngày nay tất cả những người đàn ông đã kết hôn lại thích mình như người độc thân, còn những anh chàng độc thân thì lại muốn mình như người đàn ông đã kết hôn. BÀ ALLONBY: Một cách chắc chắn tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mà không phải như thế. PHU NHÂN STITFIELD: Ôi, tôi thì nghĩ rằng ta có thể luôn luôn nhận ra ngay liệu một người đàn ông đã có cái ràng buộc gia đình rồi hay chưa. Tôi đã chú ý thấy biểu hiện rất, rất buồn trong đôi mắt của rất nhiều người đàn ông đã kết hôn. BÀ ALLONBY: A, tất cả những gì tôi chú ý được đó là họ tẻ nhạt đến khủng khiếp khi họ là những ông chồng tốt, và cao ngạo đến ghê tởm khi là một người chồng tồi. PHU NHÂN HUNSTANTON: Vậy, tôi cho rằng tiêu chuẩn của một người chồng đã hoàn toàn thay đổi so với thời tôi còn trẻ, nhưng tôi nhất định phải nói rằng ngài Hunstanton thân yêu của tôi là một cá nhân thú vị nhất, và quý giá như vàng. BÀ ALLONBY: A, Chồng tôi thì lại là kiểu một lời hứa; tôi đã phát chán gặp anh ta. PHU NHÂN CAROLINE: Nhưng cô luôn luôn thay đổi chồng, đúng không? BÀ ALLONBY: Ồ, không phu nhân Caroline. Tôi mới chỉ có một đời chồng. Tôi cho rằng bà xem tôi như một người thật nghiệp dư. PHU NHÂN CAROLINE: Với quan điểm của cô về cuộc sống tôi ngạc nhiên cô đã kết hôn. BÀ ALLONBY: Tôi cũng cho là thế. Vẫn còn tiếp!