- Xu
- 47,589
Chương 20: Cô gái có cảm xúc thất thường.
Nhưng mà.. dạo gần đây, Tú đã bớt suy nghĩ tiêu cực hơn về cuộc đời, bởi vì cô đâu có thời gian để suy nghĩ về mấy thứ đó, khoảng trống trong não của cô đã hoàn toàn lấp đầy bởi một người. Chuyện là xảy ra vào ba ngày trước, khi cô trên đường đi đến trường với dáng vẻ bất cần mọi ngày. Đang đi thì cô vô tình thấy một đứa bé gái đang khóc nhè, lúc đầu cô cũng chẳng thèm bận tâm mà bình thản đi qua, nhưng lúc sau, cô phát hiện có một thằng đàn ông bận đồ đen kín mít trông rất là khả nghi, cứ quanh quẩn chỗ của đứa bé gái ấy, với lại cô cũng chẳng thấy ba mẹ của đứa bé đó đâu. Thế là cô miễn cưỡng đứng gần con bé và liếc nhìn tên đàn ông kia bằng ánh mắt hình viên đạn, còn tên đó thấy cô thì hoảng sợ và bỏ chạy.
Thấy tên đó đi rồi thì cô cũng chẳng còn việc gì phải ở đây nữa, khi cô định nhấc chân rời khỏi thì đứa bé ấy liền lấy tay níu giữ lại ống quần của cô, vừa khóc nấc vừa lên tiếng:
- Huhu, chị ơi! Chị.. chị lấy.. lấy hộ em.. trái bóng bay.. ở trên cây đi ạ, huhu!
Bị vướng vào rắc rối như vậy khiến Tú cảm thấy bực bội nhưng nhìn con bé khóc trông tội nghiệp quá nên cô không còn cách nào khác mà kiềm nén cái cơn khó chịu trong người mà giúp đỡ nó. Khổ nỗi, quả bóng bị mắc trên cây cao quá, cô không với tới được cái dây buộc bóng dù đã cố hết sức nhảy lên. Thế là cô mất kiên nhẫn và vớ đại một nhánh cây ven đường quơ qua quơ lại trước sự chứng kiến ngây ngô của đứa bé. Đang quơ cây loạn xạ tứ tung thì bất chợt tay của cô bị nắm bởi một ai đó, cô hết hồn nhìn người con trai to cao ở ngay sau lưng mình mà đứng hình, ngỡ ngàng tại chỗ một hồi, còn người con trai đó thì lên tiếng:
- Đừng có quơ cái cây lung tung như vậy chứ, xém nữa là quất trúng tôi rồi! Cậu đứng yên đó đi, để tôi lấy quả bóng cho!
Người con trai đó chỉ cần vươn tay lên chút xíu là lấy được quả bóng và trả lại cho cô bé. Ngay lúc đó, mẹ của con bé hớt hải chạy lại chỗ của bọn cô và ôm chầm lấy con bé, hẳn là cô ấy đã rất lo lắng. Tú thì không nói gì, còn người con trai đó thì dịu dàng khuyên bảo mẹ của đứa bé là hãy cẩn thận hơn. Sau khi hai mẹ con họ rời đi, người con trai kia cũng không còn việc gì nữa, người ấy nhìn cô mỉm cười rồi đi thẳng đến trường, còn cô thì vẫn ngẩn người đứng đó mà chẳng hiểu rằng tại sao cô lại nhìn bóng lưng của người ấy chẳng rời nửa bước.
* * *
Sau buổi gặp đó, Tú loanh quanh khắp trường với mục đích là tìm lại người con trai kia dù chả hiểu tại sao cô lại làm thế. Sau năm vòng đi quanh trường thì cuối cùng cô cũng biết được là người ấy là một thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ khi mà cô vô tình thấy người đó mua mấy chai nước suối trong canteen và đi vào phòng đa năng. Tú kiên nhẫn đứng suốt cả buổi mà không vào lớp chỉ để nhìn ngắm người đó đang quan sát mọi người chơi bóng. Mỗi khi nhìn người đó, cô không biết vì sao gương mặt mình lại nóng ran như vậy.
Qua ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, cô vẫn âm thầm đứng trên sân thượng và hướng nhìn phòng đa năng để tìm kiếm bóng dáng của người con trai ấy. Lại là thứ cảm xúc lạ thường luôn nhảy nhót rộn ràng trong lòng cô mỗi khi cô nhìn thấy người ấy, nhưng hôm nay có khang khác, trong cô lại có thêm một thứ cảm xúc nữa, thứ cảm xúc ấy vô cùng khó chịu khi cô phát hiện người đó cứ say đắm nhìn cái tên mà được mọi người trong trường gọi là "nam thần quốc dân". Ngày trước cô cũng thấy nhưng không quan tâm nhưng ngày hôm nay vẫn cứ thế nên làm cô có chút bực mình, cô đứng trên đó mà tay nắm chặt lan can và miệng thì lẩm bẩm: "Cái tên đó thì có gì để anh nhìn như vậy chứ?".
Vào một ngày khác, Tú vô tình nhìn thấy một tờ tuyển dụng quản lý câu lạc bộ bóng rổ được dán trên bảng thông báo của trường. Không suy nghĩ gì nhiều mà tự vác thân đi đến đó ngay và lập tức, cô vào đó vì cô muốn nhìn người con trai ấy gần hơn và sẵn tiện quan sát luôn cái tên nam thần kia có gì đặc biệt. Nhờ đó, cô mới biết rằng người con trai mà cô muốn tiếp cận tên là "Nguyễn Hoàng Thiên", khi người đó chủ động giới thiệu và bắt tay làm quen, cô đã không kiềm chế cảm xúc của mình được, cả toàn thân cô đều nóng ran, khuôn mặt đỏ ửng một cách vô cớ, với lại đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người con trai nên cô có hơi thoái hóa đến nỗi bóp chặt tay của người ta - cái nắm chặt mà Yến tưởng rằng là Tú đang khiêu khích cô.
Khi làm việc, Tú vốn dĩ đã quen phá phách rồi nên cô rất là vụng về trong việc dọn dẹp, điều đó đã khiến Yến đau đầu và miễn cưỡng chỉ cho cô quan sát mọi người và ghi lại thành tích. Trong khi ấy, Tú lợi dụng thời cơ này mà bắt đầu nhìn Vũ, dù đã quan sát anh ta quá lâu rồi nhưng cô chẳng thể nào mà hiểu được anh ta có cái quái gì mà để người đó ngắm miệt mài. Những gì mà cô quan sát được ở anh ta thì anh ta chỉ có đẹp trai và chơi bóng rất tốt thôi, ngoài ra chẳng còn gì cả. Đây là những đặc điểm mà những học sinh cá biệt như cô rất là ngứa mắt ở những người được cho là "idol trường học", càng nhìn càng thấy khó chịu - đây chính là cái nhìn không rời nửa con mắt của Tú mà Yến lầm tưởng rằng Tú thích Vũ.
Sau giờ học, chỉ còn hai người Tú và Yến, đến lúc này thì Tú mới cảm thấy dễ chịu hơn, vì đã không còn phải thấy cái bản mặt ứa gan của Vũ. Cô cố gắng tìm cách để nói chuyện nhiều hơn với người ấy mà do cô quá hậu đậu nên cứ phá hết việc mà người đó khó khăn lắm mới sắp xếp được, chính vì vậy mà người ấy mới tức giận mà mắng cô. Đến lúc này thì sĩ diện của một đứa cá biệt lại nổi lên, Tú bắt đầu điệp khúc vì sao, tại sao cô lại phải làm ba cái chuyện vớ vẩn này. Thế rồi cô liền nhớ lại cái cơn khó chịu vào mấy ngày trước mà không chần chừ gì mà xả hết cho nhẹ người.
* * *
Quay lại hoàn cảnh hiện tại của hai người, Yến vẫn còn ngơ ngác vì cô chưa hiểu cái câu nói của Tú. Còn Tú thì tự đứng đó hối hận vì những việc mình đã làm trong vô thức. Cô nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người, ánh mắt mà Yến nhìn cô khi giúp đứa bé lấy quả bóng, đó không phải là ánh mắt cô thường nhìn thấy đến vô số lần ở trong quá khứ, không như ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm, thất vọng và bất mãn mà người khác đang nhìn đến vẻ ngoài cũng như là nhân phẩm của cô. Ánh mắt của Yến khi lần đầu nhìn cô chỉ đơn giản là như đang nhìn nhận một người bình thường vậy, không phân biệt hay miệt thị gì.
Có lẽ.. đây chính là lý do Tú phải đi xa đến mức này chỉ vì có một người đã đối xử với cô như là người bình thường. Do đó, cô cũng chỉ biết đứng yên tại chỗ và tự chửi mình:
- Tôi cũng chỉ mới gặp anh có lần thứ hai.. mà tại sao tôi lại có những hành động kì lạ như vậy? Tôi thật sự chẳng hiểu gì cả! Rốt cuộc là anh đã làm gì tôi?
Nghe câu đó, Yến chỉ biết chấm hỏi đầy đầu rồi ngơ ngác lên tiếng:
- Ủa, bộ chúng ta đã từng gặp nhau trước khi làm quen ở câu lạc bộ rồi à?
Nghe như tiếng sét xẹt ngang tai, Tú chết lặng và tiếng nói dần chìm vào hư vô, còn Yến thì ngơ ngác gãi đầu. Thế là Tú tức giận nắm chặt cái vạt áo, cô giận đến độ đỏ gấc cả mặt và hét to vang cả phòng đa năng:
- Anh là đồ khốn, tôi ghét anh! Từ nay, tôi sẽ không bén mảng lại gần cái câu lạc bộ này nữa!
Rồi nước mắt ức chế của Tú rơi lã chã vì cô chẳng thể nào mà tin được đây là lần đầu cô bị người khác quay đầu mòng mòng như một con ngốc vậy. Cô tức tối và xấu hổ đến nỗi bỏ chạy rời khỏi đây, để lại Yến ngớ người một trận cùng với đống bầy hầy mà chính Tú bừa ra.
Thấy tên đó đi rồi thì cô cũng chẳng còn việc gì phải ở đây nữa, khi cô định nhấc chân rời khỏi thì đứa bé ấy liền lấy tay níu giữ lại ống quần của cô, vừa khóc nấc vừa lên tiếng:
- Huhu, chị ơi! Chị.. chị lấy.. lấy hộ em.. trái bóng bay.. ở trên cây đi ạ, huhu!
Bị vướng vào rắc rối như vậy khiến Tú cảm thấy bực bội nhưng nhìn con bé khóc trông tội nghiệp quá nên cô không còn cách nào khác mà kiềm nén cái cơn khó chịu trong người mà giúp đỡ nó. Khổ nỗi, quả bóng bị mắc trên cây cao quá, cô không với tới được cái dây buộc bóng dù đã cố hết sức nhảy lên. Thế là cô mất kiên nhẫn và vớ đại một nhánh cây ven đường quơ qua quơ lại trước sự chứng kiến ngây ngô của đứa bé. Đang quơ cây loạn xạ tứ tung thì bất chợt tay của cô bị nắm bởi một ai đó, cô hết hồn nhìn người con trai to cao ở ngay sau lưng mình mà đứng hình, ngỡ ngàng tại chỗ một hồi, còn người con trai đó thì lên tiếng:
- Đừng có quơ cái cây lung tung như vậy chứ, xém nữa là quất trúng tôi rồi! Cậu đứng yên đó đi, để tôi lấy quả bóng cho!
Người con trai đó chỉ cần vươn tay lên chút xíu là lấy được quả bóng và trả lại cho cô bé. Ngay lúc đó, mẹ của con bé hớt hải chạy lại chỗ của bọn cô và ôm chầm lấy con bé, hẳn là cô ấy đã rất lo lắng. Tú thì không nói gì, còn người con trai đó thì dịu dàng khuyên bảo mẹ của đứa bé là hãy cẩn thận hơn. Sau khi hai mẹ con họ rời đi, người con trai kia cũng không còn việc gì nữa, người ấy nhìn cô mỉm cười rồi đi thẳng đến trường, còn cô thì vẫn ngẩn người đứng đó mà chẳng hiểu rằng tại sao cô lại nhìn bóng lưng của người ấy chẳng rời nửa bước.
* * *
Sau buổi gặp đó, Tú loanh quanh khắp trường với mục đích là tìm lại người con trai kia dù chả hiểu tại sao cô lại làm thế. Sau năm vòng đi quanh trường thì cuối cùng cô cũng biết được là người ấy là một thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ khi mà cô vô tình thấy người đó mua mấy chai nước suối trong canteen và đi vào phòng đa năng. Tú kiên nhẫn đứng suốt cả buổi mà không vào lớp chỉ để nhìn ngắm người đó đang quan sát mọi người chơi bóng. Mỗi khi nhìn người đó, cô không biết vì sao gương mặt mình lại nóng ran như vậy.
Qua ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, cô vẫn âm thầm đứng trên sân thượng và hướng nhìn phòng đa năng để tìm kiếm bóng dáng của người con trai ấy. Lại là thứ cảm xúc lạ thường luôn nhảy nhót rộn ràng trong lòng cô mỗi khi cô nhìn thấy người ấy, nhưng hôm nay có khang khác, trong cô lại có thêm một thứ cảm xúc nữa, thứ cảm xúc ấy vô cùng khó chịu khi cô phát hiện người đó cứ say đắm nhìn cái tên mà được mọi người trong trường gọi là "nam thần quốc dân". Ngày trước cô cũng thấy nhưng không quan tâm nhưng ngày hôm nay vẫn cứ thế nên làm cô có chút bực mình, cô đứng trên đó mà tay nắm chặt lan can và miệng thì lẩm bẩm: "Cái tên đó thì có gì để anh nhìn như vậy chứ?".
Vào một ngày khác, Tú vô tình nhìn thấy một tờ tuyển dụng quản lý câu lạc bộ bóng rổ được dán trên bảng thông báo của trường. Không suy nghĩ gì nhiều mà tự vác thân đi đến đó ngay và lập tức, cô vào đó vì cô muốn nhìn người con trai ấy gần hơn và sẵn tiện quan sát luôn cái tên nam thần kia có gì đặc biệt. Nhờ đó, cô mới biết rằng người con trai mà cô muốn tiếp cận tên là "Nguyễn Hoàng Thiên", khi người đó chủ động giới thiệu và bắt tay làm quen, cô đã không kiềm chế cảm xúc của mình được, cả toàn thân cô đều nóng ran, khuôn mặt đỏ ửng một cách vô cớ, với lại đây là lần đầu tiên cô nắm tay một người con trai nên cô có hơi thoái hóa đến nỗi bóp chặt tay của người ta - cái nắm chặt mà Yến tưởng rằng là Tú đang khiêu khích cô.
Khi làm việc, Tú vốn dĩ đã quen phá phách rồi nên cô rất là vụng về trong việc dọn dẹp, điều đó đã khiến Yến đau đầu và miễn cưỡng chỉ cho cô quan sát mọi người và ghi lại thành tích. Trong khi ấy, Tú lợi dụng thời cơ này mà bắt đầu nhìn Vũ, dù đã quan sát anh ta quá lâu rồi nhưng cô chẳng thể nào mà hiểu được anh ta có cái quái gì mà để người đó ngắm miệt mài. Những gì mà cô quan sát được ở anh ta thì anh ta chỉ có đẹp trai và chơi bóng rất tốt thôi, ngoài ra chẳng còn gì cả. Đây là những đặc điểm mà những học sinh cá biệt như cô rất là ngứa mắt ở những người được cho là "idol trường học", càng nhìn càng thấy khó chịu - đây chính là cái nhìn không rời nửa con mắt của Tú mà Yến lầm tưởng rằng Tú thích Vũ.
Sau giờ học, chỉ còn hai người Tú và Yến, đến lúc này thì Tú mới cảm thấy dễ chịu hơn, vì đã không còn phải thấy cái bản mặt ứa gan của Vũ. Cô cố gắng tìm cách để nói chuyện nhiều hơn với người ấy mà do cô quá hậu đậu nên cứ phá hết việc mà người đó khó khăn lắm mới sắp xếp được, chính vì vậy mà người ấy mới tức giận mà mắng cô. Đến lúc này thì sĩ diện của một đứa cá biệt lại nổi lên, Tú bắt đầu điệp khúc vì sao, tại sao cô lại phải làm ba cái chuyện vớ vẩn này. Thế rồi cô liền nhớ lại cái cơn khó chịu vào mấy ngày trước mà không chần chừ gì mà xả hết cho nhẹ người.
* * *
Quay lại hoàn cảnh hiện tại của hai người, Yến vẫn còn ngơ ngác vì cô chưa hiểu cái câu nói của Tú. Còn Tú thì tự đứng đó hối hận vì những việc mình đã làm trong vô thức. Cô nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người, ánh mắt mà Yến nhìn cô khi giúp đứa bé lấy quả bóng, đó không phải là ánh mắt cô thường nhìn thấy đến vô số lần ở trong quá khứ, không như ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm, thất vọng và bất mãn mà người khác đang nhìn đến vẻ ngoài cũng như là nhân phẩm của cô. Ánh mắt của Yến khi lần đầu nhìn cô chỉ đơn giản là như đang nhìn nhận một người bình thường vậy, không phân biệt hay miệt thị gì.
Có lẽ.. đây chính là lý do Tú phải đi xa đến mức này chỉ vì có một người đã đối xử với cô như là người bình thường. Do đó, cô cũng chỉ biết đứng yên tại chỗ và tự chửi mình:
- Tôi cũng chỉ mới gặp anh có lần thứ hai.. mà tại sao tôi lại có những hành động kì lạ như vậy? Tôi thật sự chẳng hiểu gì cả! Rốt cuộc là anh đã làm gì tôi?
Nghe câu đó, Yến chỉ biết chấm hỏi đầy đầu rồi ngơ ngác lên tiếng:
- Ủa, bộ chúng ta đã từng gặp nhau trước khi làm quen ở câu lạc bộ rồi à?
Nghe như tiếng sét xẹt ngang tai, Tú chết lặng và tiếng nói dần chìm vào hư vô, còn Yến thì ngơ ngác gãi đầu. Thế là Tú tức giận nắm chặt cái vạt áo, cô giận đến độ đỏ gấc cả mặt và hét to vang cả phòng đa năng:
- Anh là đồ khốn, tôi ghét anh! Từ nay, tôi sẽ không bén mảng lại gần cái câu lạc bộ này nữa!
Rồi nước mắt ức chế của Tú rơi lã chã vì cô chẳng thể nào mà tin được đây là lần đầu cô bị người khác quay đầu mòng mòng như một con ngốc vậy. Cô tức tối và xấu hổ đến nỗi bỏ chạy rời khỏi đây, để lại Yến ngớ người một trận cùng với đống bầy hầy mà chính Tú bừa ra.