Cứ thế nửa tháng nữa trôi qua, Diệp Sở kể từ vụ hôm ấy cũng cảnh giác lên rất nhiều. Cô cũng không biết bọn chúng có truy tìm đến hay không. Bây giờ cô còn có thói quen mang theo cả dao dọc giấy bên mình. Cũng không biết có chuyện gì sẽ xảy ra, ở cái nơi xa lạ này cẩn thận vẫn hơn.
Bên kia, từ khi Diệp Sở bỏ trốn trong quán ăn, Dương Minh cũng không có tìm cô về. Sau khi bắt đầu một vụ làm ăn với tên Trần Vân kia, anh cũng rất bận rộn. Lão ta đã ở trong cái giới ngầm này cũng trên dưới ba mươi năm, cũng coi như là có dày dặn kinh nghiêm. Nay lại muốn trao đổi với bên này, Dương Minh không khỏi để tâm nhiều hơn bao giờ hết.
Dương Minh từ năm hai mươi tuổi đã tham gia vào cái công việc này. Sinh ra đã ở vạch đích. Ở cái đất Bắc Kinh này không ai là không biết đến Dương Gia. Một gia thế quyền lực nhất nhì, sở hữu tập đoàn Dương Thị đứng đầu, còn một số chinh nhánh nằm rải rác trên thế giới. Đầu là ông Dương Quan Thiện. Dù đã có hai đứa con lớn phổng phao, đứa nào cũng trông rất ưu tú, ra dáng. Đó là người ngoài nghĩ vậy. Còn thật ra mọi chuyện chỉ có mình hai ông bà Dương biết. Đứa con đầu dù mạnh mẽ, biết tự lập tốt nhưng nó lại tham gia vào băng đảng
xã hội đen thế giới ngầm nào nó, cái mà Dương Quan Thiện ông từ lúc bước vào nghề luôn tránh né. Vì ông biết trong cái thế giới ngầm ấy có bao nhiêu mưu mô, bao nhiêu cạm bẫy.
Từ lúc biết chuyện con mình như vậy, ông cũng giận lắm, nhưng nó lại cứng đầu chống đối nên ông cũng mặc kệ.
Nói đến đứa thứ hai, ông trời may sao cũng mang đến cho Dương gia một cậu thái tử ngoan ngoãn, hiếu thảo cho đến khi cậu đến độ tuổi đôi mươi. Dương Dạ Ninh, cậu con trai thứ hai tập đoàn Dương thị hùng mạnh. Nổi tiếng là tài giỏi kinh doanh không những vậy còn đẹp trai. Vẻ đẹp soái ca mỗi khi vào đều khiến các nhân viên nữ đứng ngồi không yên. Nói đến độ đào hoa, Dương thiếu đứng thứ hai không ai thứ nhất. Đẹp trai là vậy, tài giỏi là vậy nhưng mỗi ngày người ta lại bắt gặp cậu đi cùng một cô gái khác nhau. Dần dần mỗi ngày việc này cũng trở nên như một thói quen.
Có nghề nghiệp ổn định, biết gần nữ nhi. Nhưng mức độ gần gũi này không khỏi khiến ông bà Dương ái ngại.
Một tiếng thở dài, đó là trạng thái của Dương Quan Thiện mỗi khi nói đến hai đứa con này. Hai đứa con hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng được cái hòa thuận.
Người ngoài nhìn vào cũng chỉ đơn thuần nghĩ một gia đình đầy đủ, ấm áp. Họ đương nhiên cũng ngưỡng mộ ông Dương đã đẻ ra hai cậu con trai ưu tú như vậy. Cười cười nói nói nhưng trong thâm tâm Dương Quan Thiện chỉ ước là mình đẻ ra con gái cho lành. Mỗi gặp mấy ông bạn hay đối tác, nhìn đứa con gái ngoan ngoãn, hiếu thuận bên cạnh ông lại sinh ra chút chạnh lòng. Giá như.. giá như Hy Tuyết cũng sinh ra một cô con gái như vậy chứ không phải hai thằng ôn kia. Cứ mỗi khi nghĩ đến chúng nó ông lại lo lắng cho đời con cháu mai sau của mình. Hài..
Giờ vợ chồng ông cũng đã có tuổi, cũng chỉ có thể mặc kệ bọn trẻ nó lộng hành. Ngày đêm thắp hương mong hai đứa mong chóng lấy vợ rồi sinh cho ông bà hai đứa cháu.
Dương Minh cùng Dương Dạ Ninh không hẹn mà cùng nhau hắt xì vài cái. Thầm nghĩ chắc chắn có ai đã nói xấu sau lưng.
Nghĩ đoạn, tiếng điện thoại lập tức vang lên cắt ngang mọi chuyện, Dương Minh rút trong túi ra nhìn tên hiển thị trên điện thoại một lúc rồi từ chối cuộc gọi, sau đó lại tắt nguồn đút vào túi.
Tút tút tút, hồi đáp lại chỉ là âm thang quen thuộc của một giọng nữ. Hy Tuyết chán nản nhìn màn hình điện thoại, lại gạt gạt gọi tiếp một cuộc gọi. Dương Dạ Ninh gạt nút xanh, đưa điện thoại kẹp lên tai, hai tay không ngừng bận rộn. Đã có người bắt máy nhưng không có ai lên tiếng, bên kia chỉ có tiếng giở trang sách, Hy Tuyết cuối cùng lên tiếng trước.
"Tiểu Dạ, hôm nay con có về nhà sớm được không?" giọng bà trầm ấm vang nhè nhẹ.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" Dương Dạ Ninh ngưng việc, nhìn vào màn hình.
"À chỉ là tối nay có bác Nhạc đến chơi nhà mình, dù sao cũng qua lại nhiều lần, hôm nay.."
"Mẹ lại định mai mối nữa sao?" Anh lập tức cắt ngang lời.
"Tiểu Ninh dù sao thì bác Nhạc cũng là người quen nhà chúng ta, con bé nhà đó xinh đẹp còn ngoan ngoãn gả cho nhà mình chắc chắc không thiệt thòi.."
"Ơ mẹ nói gì vậy, sao tự nhiên không nghe thấy gì thế này.. ở đây sóng yếu quá, có gì nói sau mẹ nhé. Yêu mẹ!" nói đoạn liền dứt khoát tắt máy
Tút tút tút, Hy Tuyết chán nản thở dài, bà dù sao cũng là tốt cho hai đứa nó, sao lại cứng đầu như vậy chứ.
Dương Quan Thiện đi từ trên lầu đi xuống, nhìn sắc mặt bà liền biết ngay chuyện, nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Sao rồi?"
Hy Tuyết đang bực mình lại bị ông hỏi thế liền giận cá chém thớt.
"Tất cả là tại ông"
"Gì tại tôi" Dương Quan Thiện ngẩn người.