Mưa rả rích bên hiên, rơi hoài, rơi mãi. Tiếng mưa rơi như tiếng lòng thổn thức, như tiếng con tim đau từng nhịp đập liên hồi. Mưa như một tri kỉ nhắc nhớ những nỗi buồn không dám gọi tên.
Hôm nay, chẳng biết vì duyên cớ gì người tri kỉ ấy lại tìm đến bên em và nhắc nhớ về anh – một niềm thương...