Tháng mười ơi đến tự bao giờ Mà gió đông ùa về lạnh lẽo Em lê bước qua từng con phố nhỏ Hiu hắt nhạt nhòa những tia nắng bơ vơ. Tháng mười dịu dàng như mùa thu bỏ ngõ Quên màu áo vàng cất bước vội ra đi Bao nhung nhớ gieo đầy trong hoài niệm Ký ức một đời chẳng thể phai phôi. Tháng mười ơi bao giờ hết lạnh môi Hay vẫn như xưa những mùa sương gió Hanh hao vai gầy bàn tay nhỏ mong manh Những giọt tình vô định lướt qua nhanh. Nên trọn đời chỉ có em và tháng mười chờ đợi Những tháng ngày nắng sưởi ấm con tim.
Thuở học trò nhiều lắm những mộng mơ Có tà áo tung bay chiều tan lớp Có vần thơ trang vở ai thầm viết Chưa một lần dám gửi tặng người thương. Thuở học trò nhiều lắm những tơ vương Một nụ cười chứa bao niềm xao xuyến Sân trường vắng một mình anh đứng đợi Trao cho người tấm chân tình ngây thơ. Thuở học trò những kỉ niệm vu vơ Mảnh giấy nhỏ chuyền tay trong lớp học Ánh mắt bẽn lẽn thẹn thùng e lệ Nhắn gửi người tình tâm sự mong manh Thuở học trò biết bao điều trong xanh Mối tình đầu cũng là tình đẹp nhất Có tiếng ve và hàng phượng vĩ đỏ Nhân chứng cuộc tình bỡ ngỡ chia xa. Thuở học trò một nỗi nhớ xa xăm Người con gái anh thầm thương trộm nhớ Tà áo trắng lướt qua miền kí ức Đọng lại trong anh nửa hạnh phúc buồn.
ĐƠN PHƯƠNG Một nửa tình yêu liệu có phải tình yêu? Câu hỏi cũ Nhưng từ lâu em vẫn hỏi Mà lòng im lặng mãi không nói thành lời. Hai năm trôi qua em lặng lẽ đứng bên đời Anh cũng im lặng Rồi ngày tháng cứ dần trôi Ta rất gần nhưng lòng mãi xa xôi. Bao đêm em nghĩ khi nào mình thành đôi? Rồi bật khóc Như một đứa con trẻ Khi biết rằng đường đời muôn nẻo Chưa chắc gì những ngã đường * * * lại giao nhau. Con đường này có thể cắt đường kia Rồi lướt qua con đường khác nữa Anh rồi sẽ ở bên một cô gái Nhưng người đó có thể không là em. Em đơn phương hỏi nhỏ trái tim mình Có đau không? Khi lặng lẽ như hướng dương lặng lẽ Ngắm mặt trời mỗi ngày sáng tối Nhưng trái tim nghẹn ngào không nói Phải chăng hờn tủi nỗi đơn côi. Đã bao lần em định ngỏ lời Nhưng rồi sợ * * * Anh từ chối Rồi sẽ đau khi không còn gặp gỡ Nên dằn lòng, cứ vậy thôi. Khi bắt đầu chúng mình đã là bạn Tiến một bước sẽ thành * * * tình yêu Nhưng đường đời biết bao điều cay đắng Lùi một bước tình bạn sẽ chia ly. Liệu từ đây cho đến lúc già đi Có khi nào anh nói em nghe Rằng anh đã từng yêu một người con gái Nhưng ngại ngùng cứ thế đành thôi.
LỜI YÊU CHƯA NGỎ Trong tình yêu có bao giờ anh nghĩ đến trước sau Em tưởng mình đến trước nhưng dại khờ lạc bước đến sau Nụ cười tắt mau khi con tim vụn vỡ Yêu thương đến tận cùng là đau khổ phải không anh? Xước trái tim em vì nỗi nhớ tên Anh Bờ môi khẽ run trong ngày trời trở lạnh Anh vẫn đó nhưng chẳng còn thân thuộc nữa Bởi có người đã chen giữa chúng ta. Anh đi bên người em bước đơn côi Trên một con đường nhưng chia thành hai lối Lối có anh trời trong xanh vời vợi Lối nhỏ em về bóng tối bủa vây. Lời tỏ tình thanh xuân chưa một lần dám ngỏ Hối tiếc tháng ngày ai tỏ lòng em?
MÙA TÌNH NHÂN BUỒN Thư viện chiều nay vắng lưa thưa Chiếc bàn bên góc bỗng đìu hiu Em về lối cũ buồn quen thuộc Nhớ người năm tháng vẫn còn thương Kệ sách lặng im chút vấn vương Gối đầu nhau nằm nghe kể chuyện Mùa Tình nhân nhiều năm về trước Yêu nhau hẹn ước chốn đi về. Giở trang sách bụi níu tay em Dường như đã lâu người chẳng đến Góc nhỏ buồn góc nhỏ vắng tanh Tình buồn tình lạnh tình vỡ tan. Quyển sách xưa người đọc em nghe Trên chiếc bìa in hình cô gái Tựa người bên cửa nhìn xa xăm Như em của nhiều năm sau ấy Nhớ một người giờ đã đi xa. Một mùa Tình nhân mới lại đến Đong đếm yêu thương còn đọng lại Gói trong ký ức thật đong đầy Để mai này có ngày gặp gỡ Nhắc người: Còn nhớ hay đã quên?
HẸN ƯỚC DỞ DANG Đến rồi đi thanh xuân là cơn gió Thoảng vô tình trong nỗi nhớ đơn côi Thanh xuân ơi cớ sao hoài bước vội Để tình đầu hẹn ước mãi phai phôi. Đã bao mùa lá đua nhau về cội Bấy nhiêu lần bồi hồi nhớ người xưa Trang sách cũ lặng im trên giá đỡ Nhưng tình buồn chẳng ngủ mãi người ơi. Mùa lá vàng xào xạc ngón tay đan Nhớ hơi ấm chiều tà thu dịu dàng Lời thì thầm thuở đầu ai có ngỡ Nỡ vô tình người cất bước sang ngang. Nuối tiếc làm chi khi mọi sự rõ ràng Ta trở về với muôn vàn nỗi nhớ Chất chứa đong đầy trái tim lầm lỡ Hẹn một đời mãi chẳng thể nào quên. Thanh xuân qua đi mối tình chết yểu Lời hẹn ước dang dở chẳng vẹn nguyên Người ra đi có bao giờ ngoảnh lại Thanh xuân ngắn ngủi tình tủi tháng ngày.
Nhớ mùa cúc họa mi Rất lâu rồi chúng mình chẳng gặp nhau Kể từ ngày người thương thành người lạ Dấu yêu xưa mong manh chiều gió cuốn Khung cửa buồn luốm nhuốm màu phai phôi Bỗng chiều nay một tia nắng lạc lòi Trôi vội vã qua miền ký ức cũ Cứ ngỡ quên từ khi đời rẽ lối Yêu rồi xa chẳng thể nói nên lời Ngày anh đến anh nói mình rất hối Không gặp em trước tất cả bao người Quá khứ có là gì đâu em hỡi Hiện tại bên em tất cả nhớ thương Anh nâng niu đôi bàn tay gầy xương Của em trong tay anh rất chặt Anh âu yếm rồi nhìn em trìu mến Dịu dàng lắm đặt khẽ một chiếc hôn Nắng xanh ngắt trên tầng trời trong vắt Ngỡ mùa xuân dìu dắt bước chân qua Em ngờ đâu nắng cuối chiều vụt tắt Anh mang mùa xuân đi mất đời em Lời tự tình em kể với bóng đêm Với căn phòng buồn tênh buốt giá Lời dối trá ngày nào anh mang đến Khắc trong tim năm tháng chẳng phai mờ Mùa đông này trời bỗng lạnh nhiều hơn Căn phòng trống nghe từng cơn gió rét Em cuộn mình trong tấm chăn ấm áp Mà mùa đông vây kín trước hiên nhà Cúc họa mi đã đến mùa trổ hoa Trắng tinh khôi mong manh chiều vạn lối Như cô gái trong tình yêu ngây dại Nhung nhớ mãi dù tình đã nhạt phai.