Bạn được Mạc Vấn mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Mạc Vấn

Tường nhà Hoạt động Bài đăng Thông tin

  • Nhưng

    Triệu Hỏa đã chết, Tiểu Phàn năm ấy cũng không còn

    Giang Đông hữu nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật tiếu

    Thiên hạ rộng lớn, nào chỉ có một vài giai nhân

    Hoa có gai nhọn, ở gần chẳng hay

    Đang kì xuân sắc, ấy là đẹp nhất

    Mao Tường tuy chết, vẫn còn muốn đọ sắc với Tây Thi

    Người con gái lúc đẹp nhất, trong vòng tay hắn

    Người con gái khi nằm xuống, lại vì hắn không chịu buông tay

    Để rồi

    Tôn Thục đến, hắn là người chờ chủ mẫu

    Để rồi

    Tôn Thục đi, hắn là kẻ đoạn hậu giúp tiểu thư

    Một mảnh tình của nữ nhân Giang Đông, vì bốn chữ Tại thủy nhất phương mà thấy lòng nhẹ nhõm

    Một tâm tráng chí anh hùng Trường Bản, dựa bốn chữ Sở vị y nhân mà giữ lại Tháp Thượng Long Trung

    Nói cho cùng,

    Lễ hội chỉ vui khi chưa bắt đầu, tình chỉ đẹp khi còn dang dở

    Nói cho cùng

    Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài Bắc tắc vi chỉ

    Sau tất cả, hắn lại về bên cánh rừng ấy

    Nơi có bia mộ của phu nhân hắn và trượng phu của nàng..
    Năm ấy Quế Dương thành, ba ngày chưa quá đủ

    Bây giờ Trường Giang khẩu, vài khắc bỗng hóa nhiều

    Lại nhớ ngày đó, lẫn trong dòng người xuôi Nam lánh Tào, ẩn giấu một vị vua thích khách

    Trằn trọc với suy tưởng thánh hiền, lại đau lòng với hiện thực tàn nhẫn

    "Giết Lưu Bị, chém Khổng Minh, ngươi vẫn có thể cùng công tử dựng gầy sự nghiệp"

    "Ở doanh Tào, vì Trọng Đạt, địa vị nào đã vững, há không cần một hòn đá tảng lót chân"

    Có lẽ, cái chết của Tiểu Mạnh buổi trước, cùng việc Tư Mã không cứu người mình, đã thành một vết thương khắc thật sâu vào lòng hắn, có xua thế nào cũng không tan

    Có lẽ, sự ra đi của Tiểu Phàn dạo nọ, gắn với sự đăng tháp đoạt thành, lại trở thành cứu cánh hời hợt cho một lối đi riêng, nói thế nào cũng là khiên cưỡng

    Tử Kính từng nói qua: Trăm ngàn câu nói hay không bằng một lời nói thật

    Nói câu thật lòng, đó là cảm giác không cam tâm

    "Thành ta sẽ lấy, người, trước giờ ta chưa từng buông bỏ"

    Hay thay, đa tình thay, rút cuộc chỉ để lại trong lòng một khoảng trống không gì lấp nổi

    "Đối với nàng, cũng như những người con gái khác ngủ chung, đều là nhiệm vụ"

    Buồn thay, tuyệt tình thay, tất thảy chỉ còn là hồi ức của một thời đi tìm mộng đẹp

    Hắn rời bỏ Tư Mã, quay lưng với Tàn binh, vì khoảnh khắc Ý mang người mình ra làm món quà tặng Tháo

    Hắn đi theo hoàng thúc, phụ trợ giúp Ngọa Long, lại vì Lượng thí họ Phàn để thành tựu cho con đường Thục Hán

    Đoạt quyền, thành chí lớn

    Tận hứng, nhớ bạn xưa
    CẢm ơn cao nhân tặng xu ạ, mà cao nhân nghèo quá trời còn ráng tặng tiểu nữ nữa, thật là cảm động gớt nước mắt
    • Haha
    Reactions: Mạc Vấn
    Lunarchen
    Lunarchen
    Đấu tip đi, máu chiến quá trời, vui quá trời, Phật giáo đạo giáo cơ đốc giáo, ngài cứ phô diễn hết đi, tiểu nữ sẽ học hỏi
    Mạc Vấn
    Mạc Vấn
    Tiểu thư có chơi game bao giờ không, có gặp tình trạng đấu xong 1 trận, đối thủ gài kèo thế nào cũng không zô không

    *yoci 107*
    Lunarchen
    Lunarchen
    Tiểu nữ chỉ thích câu thua keo này ta bày keo khác, ngã chỗ nào thì đứng lên chỗ đó
    Ba thu con tạo xoay vần

    Bóng câu lướt cửa, giấc lần Nam Kha

    Thân trai bốn bể làm nhà

    Bồng tang còn nợ nên đà bôn ba

    Chia tay đàn khúc ly ca

    "Xưa nay vốn dĩ yêu xa chuyện thường"

    Mưa đêm rơi bến Tiêu Tương

    Biệt ly lệ ngấn dặm trường chia phôi

    "Anh về ta sẽ thành đôi

    Thôi em đừng khóc, ghi lời của anh"

    Chương Đài liễu hãy còn xanh

    Châu về Hợp Phố, hoa thành Lạc Dương

    Nhìn người ướt má lệ vương

    Càng say vẻ ngọc càng thương tấm lòng..

    * * *

    Hôm nay đàn giữa gió đông

    Hoa đào năm cũ đã không còn cười

    Dòng sông xưa vẫn lặng trôi

    Hỏi con nước có nhớ người ngày xưa?

    Cùng em xây mối duyên thừa

    Bấm tay tính đốt cũng vừa thập niên

    Mạnh Bà canh, uống em quên

    Còn tôi ở lại khóc duyên chúng mình

    Mơ màng hồ điệp Trang sinh

    Bao giờ tan hết khối tình Trương Chi?

    Bá Nha đã hủy đàn đi

    Khi không còn một Tử Kỳ lắng tai

    Hoàng lương - giấc mộng vắn dài?

    Chàng Tiêu gảy khúc bi ai gửi đời..

    * * *

    Tôi về ôm tiếng đàn tôi

    Gọi ai là đóa hoa sầu, gọi ai?
    Đóa hoa sầu

    - Mạc Vấn -

    Tôi về ôm tiếng đàn tôi

    Gọi em là đóa hoa sầu, gọi em..

    * * *

    Chiều chiều bóng nắng qua thềm

    Bồi hồi mơ tiếng chân êm một người

    Nhẹ nhàng lần bước song đôi

    Lửng lơ con gió, kề môi ru tình

    Mãi mong duyên nợ ba sinh

    Với người nhất tiếu khuynh thành trong tim

    "Một mai người có Giang Yêm

    Chẳng hay em sẽ nhớ quên duyên này?".

    Nụ cười càng ngắm càng say

    "Chẳng mong Liệt nữ cũng tày Vọng phu

    Chuyện xưa còn nhớ nàng Ngu

    Trăm năm không một ngàn thu khôn mòn

    Đã trao người tấm lòng son

    Thân kia đà thác cỏ còn mỹ nhân"

    Tóc mây tựa sát tùng quân

    Mắt sâu đáy mắt, tay cầm siết tay

    "Yêu anh vì biết đàn hay?

    Hoặc chăng thi họa, xưa nay khó tường

    Chỉ nghe thương vẫn là thương

    Yêu không nguyên cớ lẽ thường là yêu"

    "Vui sao em nói những điều

    Gắng cho đôi lứa ngày nhiều ái ân

    Gặp người tri kỷ, tri âm

    Nguyện xây Đồng Tước, xuân thâm khóa Kiều"

    Ra về, ôm mãi người yêu

    Hoàng hôn thơ mộng bóng chiều tiễn chân..

    * * *
    Em ơi Hà Nội phố

    Ta còn em một dòng sông, ta còn em vài con ngõ

    Tiếng giày ai chìm trong màn nước

    Phút tan tầm sóng đánh ngang thân

    Em ơi Hà Nội phố

    Ta còn em một trận mưa, dài như nỗi nhớ người thương cũ

    Thăng Long thành thuở ấy

    Biển Mỹ Đình bỗng chốc nên thơ

    Vịnh Hà Đông, Tô Lịch tới Tây Hồ

    Nam Bắc Từ Liêm sẻ chia cùng Cầu Giấy

    Rồi sau này nhìn lại năm tháng ấy

    Giữa kinh kì thấy vận nước đang lên
    Giang hồ đại hiệp thi nhân Vấn

    Thiên hạ giai nhân hữu Nguyệt Trần?

    @Lunarchen đố tiểu thư xóa được

    *vno 20*
    Lunarchen
    Lunarchen
    Rất muốn học hỏi: Làm sao có được những ý tứ như vậy
    Mạc Vấn
    Mạc Vấn
    Tiểu thư hỏi câu khó quá. Tại hạ chỉ nhớ ngày xưa có đọc được một câu của O Henry là mọi thứ đều có câu chuyện
    Mạc Vấn
    Mạc Vấn
    Nghĩ gì thì viết đó thôi à
    Giang hồ vô viễn cận, @Mạc Vấn kỷ thì quy.. /Đường giang hồ xa thẳm, xin đừng hỏi ngày trở về. => tên đậm chất kiếm hiệp, đại hiệp, xin ngài 1 lạy
    • Thích
    Reactions: Mạc Vấn
    Lunarchen
    Lunarchen
    Dạ hỏi 1 câu đừng tự ái: Bộ bên ngoài ế tới mức phải kiếm bồ trên mạng hả?
    Mạc Vấn
    Mạc Vấn
    Tiểu thư lại quá lời rồi, nên nói là chưa tìm được người phù hợp chớ
    Mạc Vấn
    Mạc Vấn
    Mạng hay ngoài thì cũng đều trước lạ sau quen thôi mà kk
    Âm vang
    Từng con sóng lòng dội vào tim đau nhức
    Chỉ là kí ức
    Chưa được vùi chôn
    ***
    Nàng Tô Thị hóa đá, ôm con
    Người con gái Nam Xương gieo mình dòng nước
    Ngu mỹ nhân hóa ngọn cỏ bốn mùa xanh
    Tích cũ vấn vương
    Không nhòa nổi bóng một người đã không còn như trước
    Em của ngày đó?
    Em của hôm nay?
    Em của mai sau?
    Yêu em ta viết mấy câu
    Giữa yêu với hận ví dầu sợi tơ
    Tao khang giấc cũ từng mơ
    Điệp hồ bay mất Trang Chu tỉnh rồi!
    ***
    Lặng nhìn chiếc lá thu phai
    Nguyễn, Lưu rời gót Thiên Thai trở về
    Con tằm đã chết
    Ngọn nến cũng ra tro
    ***
    Câu thơ còn mải miết
    Hỏi người người còn muốn đọc không?
    Ta mừng em. Cuộc sống màu hồng
    Em nợ ta. Vùng trời xanh kỉ niệm.
    ***
    Con đường cũ
    Bảo tháp xưa
    Nhắt nhành hoa
    Người trở gót
    Con đường cũ
    Bảo tháp xưa
    Nhắt nhành hoa
    Người không còn vội
    ***
    Hoàng Thị ngày xưa đã chết rồi!
    Động hoa vàng có ai người đưa nhau?
    Thơ này gửi đến mai sau
    Đứng trong sân Phật cười câu nhân tình
    ***
    Từng mơ hai chữ bố kinh
    Hôm nay trở lại chỉ mình với ta
    Chuyện trước đã xa
    Dù sao đi nữa cũng là biệt ly
    ***
    “Cổn cổn Trường Giang đông thệ thủy”
    Đá vàng cũng nát
    Thời gian
    ***
    Nhành hoa đã tàn
    Trên mái tóc người cài một chiều gió lộng
    Lối cũ vẫn đông
    Kẻ trước, kẻ sau
    Ta là Trần Tử Ngang sau một ngàn ba trăm năm lẻ
    ***
    Ngày đó, tháng bảy bão về
    Đến bờ sông ta đợi em thì dừng lại
    Trời sáng trăng và đầy sao suốt đêm dài
    Nhưng không có người
    Người lánh. Bão cũng tan
    ***
  • Đang tải…
  • Đang tải…
  • Đang tải…

Tìm thành viên

Nhật ký mới nhất

  • MTrang1102 Ột Éc MTrang1102 wrote on Ột Éc's profile.
    Chào bạn, phiền bạn chuyển lại bài này giúp mình nha, đã thêm lời đủ: [Lyrics] - Đâu Ai Yêu Nghệ Thuật Đến Thế - YC - Rhymastic
  • Sáng chủ nhật, tôi dậy sớm pha một ấm trà sen. Sau đó chuẩn bị bữa sáng cho mình và cho Kẹo.

    Thư thả ngồi nhâm nhi chén trà, cảm nhận hương sen quyện trong làn gió thu vấn vít
  • Nhưng

    Triệu Hỏa đã chết, Tiểu Phàn năm ấy cũng không còn

    Giang Đông hữu nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật tiếu

    Thiên hạ rộng lớn, nào chỉ có một vài giai nhân

    Hoa có gai nhọn, ở gần chẳng hay

    Đang kì xuân sắc, ấy là đẹp nhất

    Mao Tường tuy chết, vẫn còn muốn đọ sắc với Tây Thi

    Người con gái lúc đẹp nhất, trong vòng tay hắn

    Người con gái khi nằm xuống, lại vì hắn không chịu buông tay

    Để rồi

    Tôn Thục đến, hắn là người chờ chủ mẫu

    Để rồi

    Tôn Thục đi, hắn là kẻ đoạn hậu giúp tiểu thư

    Một mảnh tình của nữ nhân Giang Đông, vì bốn chữ Tại thủy nhất phương mà thấy lòng nhẹ nhõm

    Một tâm tráng chí anh hùng Trường Bản, dựa bốn chữ Sở vị y nhân mà giữ lại Tháp Thượng Long Trung

    Nói cho cùng,

    Lễ hội chỉ vui khi chưa bắt đầu, tình chỉ đẹp khi còn dang dở

    Nói cho cùng

    Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh vu Hoài Bắc tắc vi chỉ

    Sau tất cả, hắn lại về bên cánh rừng ấy

    Nơi có bia mộ của phu nhân hắn và trượng phu của nàng..
  • Năm ấy Quế Dương thành, ba ngày chưa quá đủ

    Bây giờ Trường Giang khẩu, vài khắc bỗng hóa nhiều

    Lại nhớ ngày đó, lẫn trong dòng người xuôi Nam lánh Tào, ẩn giấu một vị vua thích khách

    Trằn trọc với suy tưởng thánh hiền, lại đau lòng với hiện thực tàn nhẫn

    "Giết Lưu Bị, chém Khổng Minh, ngươi vẫn có thể cùng công tử dựng gầy sự nghiệp"

    "Ở doanh Tào, vì Trọng Đạt, địa vị nào đã vững, há không cần một hòn đá tảng lót chân"

    Có lẽ, cái chết của Tiểu Mạnh buổi trước, cùng việc Tư Mã không cứu người mình, đã thành một vết thương khắc thật sâu vào lòng hắn, có xua thế nào cũng không tan

    Có lẽ, sự ra đi của Tiểu Phàn dạo nọ, gắn với sự đăng tháp đoạt thành, lại trở thành cứu cánh hời hợt cho một lối đi riêng, nói thế nào cũng là khiên cưỡng

    Tử Kính từng nói qua: Trăm ngàn câu nói hay không bằng một lời nói thật

    Nói câu thật lòng, đó là cảm giác không cam tâm

    "Thành ta sẽ lấy, người, trước giờ ta chưa từng buông bỏ"

    Hay thay, đa tình thay, rút cuộc chỉ để lại trong lòng một khoảng trống không gì lấp nổi

    "Đối với nàng, cũng như những người con gái khác ngủ chung, đều là nhiệm vụ"

    Buồn thay, tuyệt tình thay, tất thảy chỉ còn là hồi ức của một thời đi tìm mộng đẹp

    Hắn rời bỏ Tư Mã, quay lưng với Tàn binh, vì khoảnh khắc Ý mang người mình ra làm món quà tặng Tháo

    Hắn đi theo hoàng thúc, phụ trợ giúp Ngọa Long, lại vì Lượng thí họ Phàn để thành tựu cho con đường Thục Hán

    Đoạt quyền, thành chí lớn

    Tận hứng, nhớ bạn xưa
  • Lunarchen Kiều Quỳnh Mai Lunarchen wrote on Kiều Quỳnh Mai's profile.
    Mình thích câu chuyện của bạn, đọc hay lắm
  • Back