Âm vang
Từng con sóng lòng dội vào tim đau nhức
Chỉ là kí ức
Chưa được vùi chôn
***
Nàng Tô Thị hóa đá, ôm con
Người con gái Nam Xương gieo mình dòng nước
Ngu mỹ nhân hóa ngọn cỏ bốn mùa xanh
Tích cũ vấn vương
Không nhòa nổi bóng một người đã không còn như trước
Em của ngày đó?
Em của hôm nay...
Con đường cũ
Bảo tháp xưa
Nhắt nhành hoa
Người không còn vội
***
Hoàng Thị ngày xưa đã chết rồi!
Động hoa vàng có ai người đưa nhau?
Thơ này gửi đến mai sau
Đứng trong sân Phật cười câu nhân tình
***
Từng mơ hai chữ bố kinh
Hôm nay trở lại chỉ mình với ta
Chuyện trước đã xa
Dù sao đi nữa cũng...
Hà Nội đón cơn mưa đầu tháng tám
Anh lấy rửa lòng mình cho sạch những hư hao
Em lướt qua anh, cúi mình khe khẽ , gọi lời chào
Cơn mưa đổ, xuôi theo dòng nước mắt.
Người bước đi, chẳng một lần ngoảnh mặt
Anh đứng nhìn, mãi chưa muốn quay lưng
Ta chia tay, mưa trút mãi không ngừng
Trời cao như...