Link "Huy quả thật là một kẻ chuyên lừa lọc, một tên dối trá khốn kiếp; nhưng giờ đây, Loan chỉ nhớ hình ảnh của anh trong quán bar đêm ấy. Trên sân khấu, người con trai dáng dỏng cao đứng dưới ánh đèn trắng lóa, xuyên qua biển người rực rỡ sắc màu, ánh mắt long lanh, ca lên những lời hát dành tặng riêng cô. Song sự thật luôn tàn nhẫn. Ngay khoảnh khắc tưởng chừng đẹp đẽ nhất đó, Loan cũng chợt phát hiện định mệnh đã xác định hai người: Anh nổi bật, ưu tú hơn ánh sáng; cô mờ nhạt, bị nhấn chìm, vĩnh viễn chỉ có thể dùng đôi mắt dõi theo anh."
Link - Anh cũng từng có tình cảm với em mà.. Phải không? Chỉ có sự im lặng hồi đáp. Chờ đợi tựa như được treo lên một sợi dây mảnh, vì không chịu nổi bão táp mà đứt đoạn, để người rơi xuống tan xương nát thịt. My liên tục lắc đầu, đã buông lỏng tay Toàn, dần lùi lại, tựa như người mà cô hằng yêu trước mặt, trong khoảnh khắc từ một thiên sứ đã biến thành thần chết, không chỉ tước đi tình yêu, mà còn tước đi sinh mệnh của cô.
Link Toàn ước gì bản thân mình thật sự có chút gì đấy của sự thoải mái khi anh đã làm theo những gì anh nghĩ mình cần phải làm. Rời bỏ cô, tổn thương cô, cắt đứt mọi hi vọng của cô, nhưng cũng là phá nát mọi đường lui của anh. Đến tận cùng thì, hai người đều không phải người có lỗi, cô không phải người có lỗi, song không phải việc gì ở trên đời cũng quyết định dựa trên sự trong sạch của bản thân. Vốn tưởng khi biết sự thật về cái chết của bố, Toàn sẽ nhẹ nhõm và xác định được phương hướng của đời mình. Nhưng không, kết quả hầu như là ngược lại, khi tất cả những gì anh cảm thấy khi đi trên quảng trường Trafalgar là nỗi nặng nề và mù mịt, tựa như những đám mây ảm đạm của buổi chiều tà hôm ấy.
“Anh sợ cô nàng của anh sẽ thấy sắc mà mê muội. Đến lúc ấy anh đuổi theo cũng không kịp.” “Vậy làm ngay từ bây giờ đi. Em cảm giác mình sắp bỏ đi theo trai rồi.” “Nếu khoảnh khắc ấy không kịp, thì anh cứ đuổi theo em cả đời nhé?” Link