Trọng Sinh Thế Tử Gia Ác Bá - Thế Tử Phi Ngạo Kiều - Saitaman

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Saitaman, 22 Tháng bảy 2021.

  1. Saitaman

    Bài viết:
    73
    Chương: 20 Quan điểm bất đồng không vào cùng một cửa

    Đăng Ký

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thế nào, đại lễ ta cấp hẳn ngươi rất thích? Ha ha, ha ha.."

    Trong đêm tối một giọng nói bất phân nam nữ vang lên kèm theo sự giễu cợt hả hê. Thân ảnh đột ngột bước ra từ sau gốc cây, vì ngược sáng với chiếc đèn lồng duy nhất phía xa chiếu rọi nơi hoang vu vắng vẻ này nên không nhìn rõ mặt người tới là ai.

    Càng nghe người kia nói mặt Vũ Minh Minh càng thêm đen, cánh tay nàng bị hai nam nhân thô lỗ giữ lại, có vùng vẫy cũng chẳng thể thoát.

    Trở lại nửa ngày trước.

    Những trận mưa tên lao như vũ bão, tiếng vó ngựa giẫm đạp lên đá sỏi tạo nên cuộc đi săn khí thế vô cùng. Hơn chục nam nhân chia nhau cưỡi ngựa vây bắt con mồi, nhìn thành quả mình tạo ra Trịnh Lâm Hoàng mắt híp thành đường cong, tuy nhiên hắn lại không hề hay biết bản thân vô tình dấy lên cuộc tranh đấu của mấy đại nam nhân.

    Tên nhọn xé gió cắm thẳng vào con hưu sao đang ăn cỏ gần đó, nhàn nhã nhấc chân Trần Khải Lâm giơ cao con mồi, đôi mắt nhiều hơn một tia ý cười đảo qua thiên chi kiêu tử. Lúc nãy tên này nhìn chằm chằm cô nương hắn để ý, ngay lần đầu gặp trong tiệm sách liền khiến người ta bức bách khó chịu.

    Từ xa nhìn đến ngay mí mắt Phong Trạch Thiên cũng không thèm nâng, thúc roi cưỡi hắc mã đi vào núi sâu. Hành động của đại ác bá làm tâm tình Trần Khải Lâm tụt dốc, trông thân ảnh đã đi xa cụp mi hắn xách theo chiến lợi phẩm trở về thôn trang.

    "Xung quanh đây cảnh sắc khá đẹp, hay chúng ta cùng nhau đi dạo các ngươi thấy thế nào?" Ngồi dưới gốc cây ngô đồng Quan Giao cất lời hỏi mấy tiểu thư khác.

    Nàng là quý nữ phủ thị lang, nếu hôn ước của Vũ Minh Minh không bị hủy phỏng chừng hôm nay còn phải gọi nàng hai tiếng tiểu cô đâu.

    Trịnh Ngâm Hoa nhìn đông nhìn tây trưng cầu ý kiến, cuối cùng cả đoàn kéo nhau đi, dù sao nơi này cũng thuộc đất đai nhà họ Trịnh quản phối nên không sợ nguy hiểm gì phát sinh.

    Vũ Minh Minh đi cùng Mộng Tình Uyển, hai nhà Trịnh Trần vốn thân nên Trịnh Ngâm Hoa và Trần Như Xương đi cùng nhóm quý nữ.

    Nhìn mỹ nhân bên cạnh Mộng Tình Uyển cười cười: "Ngươi quen Phong thế tử!"

    Không phải câu hỏi mà là khẳng định, Vũ Minh Minh mím đôi môi anh đào tựa hồ đang tìm câu trả lời thích hợp. Dẫu sao nơi nàng muốn gả chính Trần phủ, gây ra nhiều hiểu lầm tuyệt không phải chuyện tốt: "Có gặp qua một hai lần nhưng không phải như ngươi nghĩ, ý định của ta các ngươi tường tận mà."

    Mộng Tình Uyển gật gật đầu. Tâm ý của Minh Minh bọn nàng đều biết, nếu không sao có thể tạo nhiều cơ hội cho nàng ấy cùng Trần thế tử gặp nhau, chẳng hạn như hôm nay: "Ta thấy Phong thế tử nhìn ngươi với vài phần chiếm hữu, tốt nhất nên cách xa ngài một chút."

    Vũ Minh Minh biết điều Mộng Tình Uyển đang lo lắng, Phong Trạch Thiên là người thế nào sợ toàn kinh thành không ai không rõ, huống chi nàng một giây cũng chán ghét cùng hắn thân cận: "Ta biết, đa tạ ngươi."

    Những dãy núi được bao bọc bởi nhiều cây ngô đồng, thân gỗ dài cành lá xum xuê, tháng sáu tháng bảy là mùa hoa nở. Bông của chúng nhỏ và có màu đỏ, từ xa nhìn đến một rừng sắc đỏ thật dụ hoặc lòng người. Vũ Minh Minh đi dạo cùng Mộng Tình Uyển lại chẳng hay phía xa một đôi mắt ngoan độc đang dõi theo nàng mỗi bước đi.

    * * *​

    Phập. Thanh âm nhẹ nhàng hòa lẫn vào gió, dưới đất con cáo với bộ lông trắng muốt đã nằm im bất động. Trường bào lam ngọc đung đưa, nam tử đạp không trung hạ mình từ trên cây xuống theo sau là hai tên thuộc hạ.

    Nhìn phẩm vật chủ tử săn được Minh Nhật chỉ biết chậc một tiếng để cảm thán. Cáo là loại động vật tinh ranh bình thường bắt được một con đã may mắn, nay gia bắt chúng như bắt sâu làm hắn có cảm tưởng con vật kia thật dễ tìm săn.

    Minh Huy tiến tới nhặt con cáo cho vào bao vải rồi chất lên yên ngựa, xong việc hắn quay đầu về phía chủ tử.

    Ngẩn đầu nhìn sắc trời Phong Trạch Thiên ra lệnh: "Đi thôi."

    Càng về gần thôn trang tâm Phong Trạch Thiên càng nôn nóng bất thường, thúc roi hắn lao đi như điên làm hai tên thuộc hạ không hiểu gì sất, chỉ biết đạp chết ngựa cắm đầu chạy theo đuôi.

    "Ta thật không rõ xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh dậy liền chẳng thấy Minh Minh đâu nữa.." Mộng Tình Uyển áo quần dính đầy bụi đất hoảng loạn kéo tay áo Kiều Khương Thịnh, hai hốc mắt màu đã nhuốm đỏ.

    Nàng và Minh Minh đang đi thì cả hai bị người ta đánh ngất, đến khi tỉnh chỉ còn lại mình nàng nơi rừng sâu, khó khăn lắm mới tìm được đường chạy loạn về đây.

    Mặt Kiều Khương Thịnh sa sầm. Nội tình trong này kẻ ngốc cũng hiểu, đây có người đang nhắm vào biểu muội hắn nhưng không thể công bố với bên ngoài nếu không danh tiếng khó bảo toàn: "Đừng hoảng, để ta suy nghĩ đối sách. Cô nương trước cứ tạm về viện nghỉ ngơi đi, chuyện này đừng cho ai biết."

    Cắn cánh môi Mộng Tình Uyển gật đầu lia lịa. Nàng cũng không dám làm bừa chỉ dám nói với biểu ca của Minh Minh, nữ tử bị bắt cóc đừng nói không xảy ra chuyện, chỉ cần qua đêm bên ngoài thôi đã đủ hỏng thanh danh.

    Khi Phong Trạch Thiên về từ xa đã thấy Kiều Khương Thịnh sắc mặt đen thui đứng cùng một nữ tử.

    Cũng không biết lấy đâu ra sự tin tưởng, Kiều Khương Thịnh vừa thấy Phong Trạch Thiên liền chạy tới chấp tay. Vị này võ công cao cường tính tình cương trực không giống lời đồn, tìm được Minh Minh hẳn sẽ không truyền ra: "Thế tử, biểu muội ta bị lạc trong rừng ngài có thể cho người tìm kiếm giúp? Nữ tử thanh danh không dễ mong thế tử hiểu cho, đại ân đại đức này Khương Thịnh suốt đời ghi nhớ."

    Nheo đôi mắt ưng sắc bén Phong Trạch Thiên nhìn người tới: "Minh Minh xảy ra chuyện?"

    Toàn thân Kiều Khương Thịnh căng cứng. Hắn không nghĩ vị này nhạy bén như vậy, càng không ngờ quen biết biểu muội lại còn xưng hô thân mật. Ngẫm cũng đúng, hắn là người bình thường sao một thiên chi kiêu tử có thể để mắt đến kết bằng hữu: "Quả thật biểu muội là bị người ta bắt chưa rõ tung tích, hy vọng thế tử có thể giúp tiểu sinh một tay."

    Cười khổ một tiếng Kiều Khương Thịnh nhận mệnh, vỗ vỗ vai hắn Phong Trạch Thiên xoay người lên ngựa: "Cứ giao cho ta."

    * * *​

    Vũ Minh Minh thấy cả người mình đều vô lực, ngay cả mí mắt nặng trĩu cũng không chịu sự chi phối của nàng, đầu lưỡi bị cắn vài lần mới tiếp thu chút thanh tỉnh. Khi mở mắt ra cũng chẳng khác với không mở là bao, ngoại trừ màn đêm đen kịt vây bủa thì bên kia phía xa thấp thoáng ánh đèn mờ.

    Vắt hết sức lực còn sót lại nàng đưa tay chống đỡ thân mình ngồi lên nhưng chưa kịp xem tình hình xung quanh hai cánh tay đã bị người bắt giữ.

    "Thế nào, đại lễ ta cấp hẳn ngươi rất thích? Ha ha, ha ha.."

    Trong đêm tối một giọng nói bất phân nam nữ vang lên kèm theo sự giễu cợt hả hê. Thân ảnh đột ngột bước ra từ sau gốc cây, vì ngược sáng với chiếc đèn lồng duy nhất phía xa chiếu rọi nơi hoang vu vắng vẻ này nên không nhìn rõ mặt người tới là ai.

    Càng nghe người kia nói mặt Vũ Minh Minh càng đen, cánh tay nàng bị hai nam nhân thô bạo giữ lại, có vùng vẫy cũng chẳng thể thoát: "Ngươi muốn gì?"

    Hệt nghe được chuyện cười hay nhất thế gian người kia ôm bụng cười phá lên, sự sung sướng không hề che đậy: "Ha ha.. Ngươi nữ nhân này thật thú vị. Ngươi nói ta nên bài trí thảm cảnh nào dành cho ngươi, bị bắt cóc cưỡng hiếp hay sau lưng người tư thông cùng nam nhân? Sao hả, thích vị nào cứ nói bổn công tử sẽ thành toàn cho ngươi."

    Ban đêm trên núi rất lạnh nhưng chẳng bằng giọng Vũ Minh Minh hiện giờ: "Trầm Lăng Anh, ngươi phải biết ta hôm nay đi cùng ai, nếu ta ngoài ý muốn xảy ra chuyện phủ thượng thư công bộ cũng đừng hòng thoát khỏi liên can."

    Thiếu nữ nhìn hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến Trầm Lăng Anh phát cáu. Đạp thấp trèo cao nữ nhân này luôn thế, chỉ một cái bình hoa con nhà tứ phẩm phẩm cấp kém xa nhà hắn vậy mà dám khinh khi người: "Đã rơi vào tay ta lại còn nghĩ đến việc cáo trạng? Trịnh phủ, trần phủ sẽ ra mặt vì ngươi hay phủ học sĩ bỏ ích lấy nhiều? Rất nhanh thôi ngươi sẽ nếm được tư vị sống không bằng chết là gì."

    Ghì chặt cằm mỹ nhân đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm biểu cảm của nàng. Nhưng đáng tiếc đã làm hắn thất vọng, phượng nhãn câu hồn ngoài sự lạnh nhạt bình tĩnh ra thì chẳng còn cảm xúc dư thừa nào, như thể trên đời không thứ gì làm nàng sợ hãi.

    Vũ Minh Minh biết kẻ này thuộc hàng tiểu nhân, trước sau hắn cũng ném nàng vào bầy sói dữ cho chúng xâu xé, cũng hiểu phân lượng bản thân cỡ nào, chỉ là nàng đang cần ít thời gian để chờ biểu ca tới: "Chúng ta vốn chỉ có chút hiềm khích, ngươi cũng đừng vì việc cỏn con kia mà làm hỏng quan hệ hai phủ."

    Mỹ nhân rũ mi giọng trở nên nhu hòa. Đôi tay đang bóp chặt cằm nàng đột ngột tăng thêm mấy phần sức lực khiến Vũ Minh Minh nhíu mày.

    "Giữa chúng ta không chỉ chút xíu vặt vãnh là giải quyết xong đâu." Mặt dán tới gần Trầm Lăng Anh cười cợt.

    "Vui đùa xong nhớ chừa cho ả một mạng." Xoay người hắn nói với hai tên côn đồ đang giữ tay Vũ Minh Minh.

    "Ha ha.. Công tử yên tâm bọn ta sẽ tiết chế." Tên mặt rỗ đứng bên phải cười nham nhở, tên còn lại cũng cao hứng không kịp. Vừa có mỹ nhân dùng vừa có bạc tiêu ai không thích, hôm nay tiện nghi bọn hắn nhặt được món hời.

    Khóe môi Trầm Lăng Anh còn chưa nhếch lên bao nhiêu đã thấy hắn bay như diều đứt dây, thân mình đập vào gốc cây ngô đồng phun ra ngụm máu rồi bất tỉnh. Hai tên côn đồ kia nào khá hơn cánh tay đang giữ Vũ Minh Minh bị đứt lìa rơi xuống đất, tiếng thét tru tréo vang vọng cả một góc rừng.

    Tứ bề vây bóng tối làm Vũ Minh Minh không nhìn thấy rõ người cứu mình nhưng chỉ cần xem cách hành xử liền biết là ai, đôi mắt phượng trong veo thoáng qua tia dung động: ".. Sao ngài lại đến đây?"

    Đêm nay bầu trời quang đãng không mây, Phong Trạch Thiên thấy hàng vạn vì tinh tú trên cao cũng không sáng bằng đôi mắt nàng lúc này.

    "Đi dạo." Khoát tấm áo choàng của mình vào người nàng hắn nhỏ giọng.

    Vũ Minh Minh nâng ánh mắt ngạc nhiên lên thì bắt gặp đôi đồng tử đen ôn nhu đang nhìn nàng, sự dịu dàng của hắn làm người ta trầm luân, thật khó mà dứt ra.

    "Chúng ta về thôi." Bạc môi vẽ lên đường cong tuyệt mỹ, Phong Trạch Thiên xoa đầu tiểu cô nương. Tuy rất hưởng thụ cảm giác nàng ngơ ngác nhìn hắn quyến luyến không rời nhưng nếu về trễ sẽ để lại hệ lụy không hay, nên hắn đành chấp nhận hy sinh, chịu thiệt vậy.

    Phát hiện ý cười trong mắt nam nhân càng sâu Vũ Minh Minh ảo não, thầm nhủ bản thân thật mất cảnh giác khi ở gần con sói lớn này.

    Đảo mắt qua kẻ bầm dập đang bất tỉnh Vũ Minh Minh hỏi vấn đề khó nghĩ bấy lâu: "Ngài lúc trước ở thôn trang đã làm gì hắn?"

    "Giúp hắn tịnh thân." Mặt lạnh Phong Trạch Thiên trả lời, sát ý trong mắt mịt mù.

    Vũ Minh Minh: "..."

    Hỏi sao tên kia ghi thù, đang làm một nam nhân đường đường chính chính khi không lại thành thái giám. Ặc, nhưng có phải nàng cấp hắn ra vậy đâu mà tìm nàng tính sổ?

    Minh Huy và Minh Nhật khá ngoan, cả hai ngoại trừ hủy thi diệt tích chỉ để lại một mình Trầm Lăng Anh còn sống thì rất biết thời thế là gì, cụp đuôi vờ làm cây ngô đồng chờ ăn cẩu lương nhưng cũng chỉ thấy màn trừng mắt của mỹ nữ dành cho chủ tử bọn hắn.

    Đường trên núi ban ngày không dễ đi huống chi ban đêm, Phong Trạch Thiên kéo mũ trùm, ôm Vũ Minh Minh đề khí bay lên cành cây mà hướng thẳng xuống núi. Gió lướt qua người, cánh tay hữu lực che chắn cho nàng tựa đang bảo vệ thứ gì đó trân quý.

    Nửa canh giờ đã tới thôn trang, Phong Trạch Thiên đưa Vũ Minh Minh về bằng đường núi sau tiểu viện nên mọi người không ai phát hiện ra điều bất thường.

    "Cảm ơn." Dù không cam nguyện cỡ nào Vũ Minh Minh cũng phải mở miệng nói lời đa tạ.

    Phong Trạch Thiên chưa kịp vui vẻ mặt Vũ Minh Minh đã đanh lại: "Hôm nay việc ta bị bắt cóc hay đi cùng ngài truyền ra ta cũng không gả cho ngài."

    Tim chợt nhói, Phong Trạch Thiên nheo mắt, toàn thân lãnh ý phô diễn khắp nơi: "Trong mắt nàng ta là kẻ tiểu nhân như vậy?"

    "Không phải, tiểu nữ chỉ đính chính quan điểm. Bất luận thế nào ta cũng sẽ không gả cho ngài." Mắt đối mắt, Vũ Minh Minh thẳng thắn trả lời.

    Sự quyết đoán của tiểu cô nương làm Phong Trạch Thiên tổn thương trầm trọng, như thể tia dao động vừa rồi hắn thấy trên núi không hề tồn tại: "Nếu ta nói muốn cưới nàng làm thế tử phi thì sao?"

    Nam nhân nghiêm túc nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc nhưng rất nhanh Vũ Minh Minh đã khôi phục như cũ: "Ta có đường mình lựa chọn, ngài có đường của ngài, quan điểm bất đồng không vào cùng một cửa."

    Nắm tay siết chặt thành đấm, sự tức giận lên đến đỉnh điểm nhưng khi chạm phải đôi mắt kiên định kia Phong Trạch Thiên liền nhắm mắt kiềm chế mà quay lưng bước đi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tám 2022
  2. Saitaman

    Bài viết:
    73
    Chương: 21 Hạt giống của nỗi sợ

    Đăng Ký

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này Minh Minh ngươi làm sao đấy?" Mộng Tình Uyển đưa tay chọt chọt đôi má thiếu nữ đang ngồi ngây ngốc dưới khung cửa sổ mà cười khúc khích hỏi thăm. Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân dường như tiểu cô nương này liền khác lạ, không lẽ đã hai người đã phát sinh vấn đề không nên có?

    Thần trí từ cõi tiên lượn về Vũ Minh Minh đưa tay gạt đi đôi búp sen không yên phận đang làm mưa làm gió trên mặt nàng: "Đừng đùa nữa ta không sao, chỉ có chút sợ hãi."

    Sợ hãi, khung từ xa xỉ nhạt nhòa chỉ còn sót lại nơi ký ức. Suốt quá trình tỉnh dậy bị đe dọa, bị vây hãm tứ bề bởi bóng tối, còn suýt nữa bị cưỡng gian nàng vẫn không hề sợ. Cùng lắm xem như bị chó cắn một cái rồi thôi, cũng không phải bản thân hoàng hoa khuê nữ gì. Thứ cảm xúc gọi là sợ hãi kia tưởng chừng đã biến mất vô tung không ngờ nó hãy còn nơi sâu nhất trong tiềm thức, như hạt giống chôn vào lòng đất luôn sẵn sàng đợi cơn mưa đổ xuống để vươn chồi đâm lá.

    Hôm nay nàng thật kinh hãi bởi đôi mắt đen kia, bởi cử chỉ nhẹ nhàng và những lời mà hắn bộc bạch..

    Hàng mi cong vút của tiểu cô nương run run, Mộng Tình Uyển nhìn thấy trong chớp mắt mặt cũng trở nên ảm đạm: "Ta nói lúc tỉnh chẳng thấy ngươi đâu liền hù dọa ta một phen khốn đốn, cũng may Phong thế tử tìm được ngươi nếu không ta ân hận suốt đời."

    Chuyến đi này tuy không phải nàng khởi xướng nhưng đề nghị rủ thêm Vũ Minh Minh là kiệt tác của nàng, nếu nàng ấy xảy ra chuyện chung quy trách nhiệm nàng gánh một phần là việc hiển nhiên.

    Nhận ra tâm trạng không mấy vui vẻ của Mộng Tình Uyển Vũ Minh Minh nhanh chóng thu thập cảm xúc, nắm tay bạn tốt cười nhạt: "Đa tạ, nếu không có ngươi quay về báo tin cho biểu ca ta chắc đã xảy ra chuyện. Chúng ta là bằng hữu vốn cũng không muốn giấu Như Xương và Ngâm Hoa nhưng.."

    "Ta hiểu, việc hôm nay nửa chữ tuyệt đối không nói với bọn họ." Mộng Tình Uyển gật đầu cam đoan. Nếu đổi lại người xảy ra chuyện là nàng thì nàng cũng không muốn nhiều người biết, cho dù đó chính bạn chi giao đi nữa. Trên đời không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, các nàng không nói không đồng nghĩa với người bên cạnh các nàng cũng vậy.

    Tại viện nhỏ dưới bầu trời sao đôi mỹ nhân nhỏ to tâm sự, bên này mỹ nam Kiều Khương Thịnh cùng đại ác bá Phong Trạch Thiên đang nâng ngàn chén.

    "Đa tạ. Ta không biết nói gì hơn ngoài câu đa tạ, đa tạ Phong thế tử đã giải nguy cho biểu muội. Ân tình này Kiều Khương Thịnh suốt đời ghi nhớ, sau này có việc cần ta thế tử cứ thoải mái sai bảo." Qua bốn tuần rượu vẫn một câu thoại nguyên bản, Kiều Khương Thịnh tuy đã ngà ngà say nhưng trên mặt không thể giấu sự kính trọng dành cho người đối diện.

    Đôi thủy mâu đen tuyền phản phất tia đau thương, mặt mày điềm nhiên uống như không uống, chỉ có chiếc tai nhuốm màu lửa đỏ cho thấy dấu hiệu hắn đang thưởng rượu mà không phải trà.

    "Kiều huynh không cần đa tạ." Cạn một hơi thấy đáy ly Phong Trạch Thiên nhẹ giọng, chỉ là sự chua xót kia che giấu quá kỹ làm người khác khó mà phát giác.

    Hắn ước bản thân mình chưa từng nghe câu đa tạ để nàng mắc nợ ân tình, để hắn có cái cớ mà chậm rãi tiến đến bên nàng.

    Chỉ là.. nàng quá thông minh, quá lý trí, ngay cả một cơ hội cũng tình nguyện chặt đứt đi ranh giới mong manh mà không thử tiếp nhận ý tốt hắn một lần.

    "Ta có thể hỏi thế tử như nào tìm được biểu muội giữa khu rừng?" Vẫn không hay gì Kiều Khương Thịnh hồn nhiên hỏi, cũng chưa từng biết nếu lúc này nhắc đến tiểu cô nương chính xác muối vào vết thương của ác bá đại lang.

    Cũng không hoàn toàn trách Kiều Khương Thịnh, hắn đã bươn vào rừng kiếm nhưng không thu được kết quả mong muốn. Ngày trên núi tìm người còn khó huống chi ban đêm, nên hắn mới tò mò làm sao Phong Trạch Thiên chỉ trong thời gian ngắn lại tìm được Vũ Minh Minh dễ dàng.

    "Là ánh sáng." Đổ thêm một ly nữa vào bụng Phong Trạch Thiên ngước mắt lên nhìn bầu trời.

    Bản năng của con người luôn sợ bóng tối và hướng về phía ánh sáng. Muốn tìm được nàng không khó, chỉ cần đứng trên cây ngô đồng cao nhất xem nơi nào có ánh sáng liền tìm được.

    Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy một đôi mắt lạnh lùng đến thế. Đứng trước bóng đêm vô tận nàng lại dùng tư thế hiên quan mà đối diện. Trong bóng tối ánh mắt đó sáng hơn sao trời, thật sáng thật sáng soi vào lòng hắn, làm mắt, làm tim, làm tâm trí hắn in sâu bóng nàng.

    Có lẽ đã từ rất lâu rất lâu trước đây khi hắn gặp nàng trong rừng mai trắng xóa đã in rồi, chỉ là hắn ngu ngơ, tự cao nên mới lờ đi thứ cảm xúc vô danh kia, cho rằng nó không quan trọng.

    Giờ nhận ra tất cả mọi thứ có vẻ..

    * * *​

    Sáng sớm tinh mơ kinh thành đã một phen náo nhiệt dẫn không ít già trẻ lớn bé đến xem. Trước cổng thành đường dẫn ra ngoại ô đang treo lủng lẳng một bị thịt.

    À không, là một bao tải thịt heo mới đúng!

    Mà nói bao tải thịt heo hình như cũng hơi quá, chính xác hơn là một nam nhân thân hình trông khá ổn, ấy vậy mà hắn ta lại mình trần như nhộng cứ thế lủng lẳng treo trên không.

    Hàng trăm, hàng nghìn con mắt đổ xô về một hướng cố gắng trông xem kia là ai. Khi tia nắng ban mai tràn xuống mặt đất sưởi ấm nhân gian thì cũng tình cờ soi rõ chân dung kẻ ấy.

    Người đi đường ất gãi đầu: "Tên này sao trông quen mặt thế nhỉ, hình như ta đã gặp qua?"

    Người đi đường giáp liên tục gật gù: "Đúng vậy, đúng vậy trông quen quá!"

    Giữa dòng người đông đảo không biết là ai sợ thiên hạ chưa đủ loạn hô: "A, đây chẳng phải tam công tử Trầm Lăng Anh của phủ công bộ thượng thư sao!"

    Biển người nháo nhào nghị luận truyền tai nhau khắp hang cùng ngõ hẽm, lúc phủ công bộ thượng thư hay tin thì cho người đến đón Trầm Lăng Anh nhưng cũng chỉ là vài tên gia đinh, còn lại mấy phụ huynh phỏng chừng mặt còn chẳng dám ló ra ngoài.

    Giờ đây trước cửa phòng của nhân vật chính nổi danh kinh thành mà mọi người đang luận bàn thì bậc cha chú mặt đen thui đi đi lại lại, kèm theo đó không thiếu tiếng khóc tru của mấy nữ nhân, kẻ ra người vô danh y tấp nập, chỉ có thể hình dung bằng một từ, loạn.

    Khác hẳn với loại không khí náo nhiệt bên này phủ học sĩ lại như im lìm như con tằm bọc mình trong kén chờ ngày lột xác hóa thành bướm, tĩnh đến độ ngay cả thở cũng trở nên khó nhọc.

    Từ Thi Lâm mặt trắng bệch gấp gáp nắm tay bà bà: "Mẫu thân giờ phải làm sao đây Nhã nhi đã trao canh thiếp?"

    Sắc mặt Triệu Thị cũng chả khá hơn bao nhiêu, âm u đến nổi mưa giông sấm chớp có thể tùy thời nổ ra: "Còn sao nữa, cũng không thể hủy bỏ hôn ước."

    "Không được, con không đồng ý, Nhã nhi tuyệt đối không thể gả!" Gọng Từ Thi Lâm gắt lên khi nghe bà bà nói, toàn bộ lý trí phong phạm chủ mẫu ngày thường đều chu du cùng gió với mây, vì hơn ai hết bà rõ vị này nhất, luôn chọn thế cục ổn định tình hình mà hy sinh vài thứ.

    "Hồ nháo, ngươi còn không xem phân lượng phủ ta được mấy cân so với họ? Hơn nữa Thế Trung còn cần sự giúp đỡ để thăng quan, đừng nói với ta là ngươi không muốn phu quân mình thăng chức đấy." Triệu Thị liếc đứa con dâu mà trước giờ bà vẫn luôn tâm đắc, trên mặt hiện lên tia tiếc nuối khi rèn sắt không thành.

    Thế Trung là tự, tên riêng thường gọi của Vũ Minh Đức, giữa con trai và cháu gái Triệu Thị tất nhiên sẽ nghiên về phía con mình. Kết thông gia với phủ thượng thư công bộ đã là phủ học sĩ gả cao nữ nhi, nay càng không thể vì con trai người ta "không được" mà thoái hôn. Lão thái thái vạn lần không ngờ mối hôn sự được nhiều người đỏ mắt cuối cùng lại thành một canh bạc cược sai thế cờ.

    "Nhưng mẫu thân, Nhã nhi còn trẻ như vậy người nỡ lòng nào để nó phòng không gối chiếc làm một tấm bình phong rỗng?" Dường như không cam Từ Thi Lâm nức nở.

    "Ngươi về trước để ta suy nghĩ đã." Sau phút suy tư Triệu Thị vô lực khoát tay.

    Rời khỏi phòng riêng của lão thái thái đáy mắt Từ Thi Lâm tối tăm mịt mù.
     
    Heo Bảo BảoDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...