Chương 30: Tôi cần Tống Thiệu Huy Bấm để xem Tống Thiệu Huy mặt mày biến sắc, vẫn cố giữ sự bình tĩnh để che giấu đi sự run rẩy từ bên trong và nỗi lo sợ vô hình trước những hình ảnh viễn tưởng đang diễn ra trong đầu cậu. "Tôi và cậu chưa từng gặp nhau trước đây, không thù không oán, thời gian tôi ở đây càng không làm phiền đến cậu dù chỉ một chút, hà cớ gì cứ phải giữ thành kiến như vậy với tôi?" Tống Thiệu Huy nói ra câu này trong lòng không cảm thấy bản thân có thể gây ra chuyện gì làm phiền đến hắn, càng không có thái độ hay bất kỳ lời nói nào từng thốt ra có mang ý xúc phạm hắn, nhưng vẫn không hiểu hắn đang khó chịu với cậu chuyện gì. Còn hắn lúc này mặt đã đỏ căng như bong bóng, mất dần sự bình tĩnh lúc nãy: "Mày đang thắc mắc tại sao tao lại làm như vậy với mày? Tao cũng thắc mắc tương tự, và càng thắc mắc rằng tại sao mày lại xuất hiện ở đây để tao phải làm chuyện này với mày. Ngoài kia còn rất nhiều người tha hồ để mày làm liên lụy đó, sao nhất thiết phải là tao? Tại sao? Hả?", hắn vừa nói vừa lắc mạnh tay khiến đầu cậu đập vào tường đá đau điếng. Tống Thiệu Huy cố gạt tay hắn ra, nhưng sức hắn không ngoa với cái danh mặt gấu, thực sự lúc này hắn như một con thú hoang, cực kỳ dữ tợn. Sức lực điền của Tấn Anh áp đảo hoàn toàn thể chất của Tống Thiệu Huy, cổ họng cậu bị thít chặt đến khó chịu. Cậu muốn hét lên, nhưng mỗi khi hắn nới lỏng tay, cậu chỉ kịp hít lấy một hơi như để duy trì sự sống. Hắn ta nhắm mắt, hít một hơi sâu trước ánh mắt mở to còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì của cậu. Cậu hướng mắt theo tay hắn thấy hắn thò tay vào túi lấy ra một chiếc khăn chụp vào mũi cậu. Cậu cố gắng phản kháng trong vô vọng, chỉ thấy động tác kháng cự càng lúc càng thưa thớt dần, mí mắt cậu càng lúc càng trĩu nặng, nhưng vẫn cố giữ đầu óc tỉnh táo, nín thở giả vờ gục đi. Chợt cậu nghe một tiếng "bốp", tên Tấn Anh vội thả tay, cậu mở mắt thấy hắn đang ôm gáy đau đớn, phía sau là Dương Gia Vỹ đã đến từ lúc nào. Tên mặt gấu cay cú điên cuồng nhắm thẳng hướng Dương Gia Vỹ mà lao đến, Dương Gia Vỹ hơi hạ thấp trọng tâm, lùi một bước đấm thẳng vào bụng tên kia, hắn choáng váng ôm bụng chưa kịp phản ứng liền lĩnh thêm một đá vào hông phải. Dương Gia Vỹ lại tiếp thêm một đá nhắm vào hông trái, nhưng lần này hắn phản ứng kịp, chụp lấy chân Dương Gia Vỹ kéo mạnh. Dương Gia Vỹ dùng chân bị hắn giữ làm trụ, nhảy lên xoay người đá chân phải lên cổ hắn, hắn cũng nhanh tay đỡ được, làm Dương Gia Vỹ mất thế công ngã ngửa ra đất. Tên kia lợi dụng thời cơ lao đến đá một cú nhắm vào đầu Dương Gia Vỹ, Dương Gia Vỹ bật đầu dậy né đòn rồi thuận thế bật người dậy, lại bị hắn túm cổ áo ấn xuống, đấm một cú vào mặt nhưng đã bị Dương Gia Vỹ chặn được bằng một tay. Dương Gia Vỹ từ từ bẻ ngược tay hắn lại, mặt hắn hơi biến sắc nhăn nhó, lại dùng tay kia định đấm thêm một cú, lại bị Dương Gia Vỹ bắt được tẩy, túm lấy lật người hắn lại, đảo khách thành chủ, giành lại thế công, đấm một quả trời giáng vào mặt hắn làm hắn rỉ cả máu mồm. Tấn Anh vẫn ngoan cố nhấc gối đá một cú vào lưng Dương Gia Vỹ. Dương Gia Vỹ bị đá ngã người về trước, tên kia chớp thời dùng đầu mình bật dậy đập vào sống mũi Dương Gia Vỹ làm cậu chàng bật dậy ôm mặt, nhưng một tay vẫn giữ Tấn Anh dưới thân mình. Cú đập thẳng vào sống mũi đó làm Dương Gia Vỹ choáng hết cả mặt, nếu chiếc mũi cao này của hắn không phải hàng thật chân chính thì có lẽ đã lòi cả sụn mũi ra rồi. Dương Gia Vỹ tận dụng lại thế chủ động đấm trả hắn một cái vào mũi làm hắn cũng tối tăm mặt mày, rồi lật nhanh người hắn lại, ép sát hai tay hắn trên lưng. Hai người sau nửa ngày vật lộn cũng dừng lại. Dương Gia Vỹ ngồi trên người Tấn Anh, không ngừng siết chặt cổ tay hắn, đầu lại quay đảo điên tìm kiếm, chỉ dừng lại khi thấy Tống Thiệu Huy đang đứng ở góc tường, nhìn về phía "võ đài" của bọn họ có chút hoảng sợ. Đã chắc rằng cậu không bị thương mới nhìn xuống tên đang nằm phục dưới thân mình, trong hơi thở gấp gáp chợt ổn định, dùng giọng trầm thấp mà uy hiếp hỏi hắn: "Muốn gì?" Tấn Anh mặt mày cau có, cứ chốc chốc lại có ý vùng lên, nhưng đều bị Dương Gia Vỹ kiềm chặt. Dương Gia Vỹ bỗng thấy khóe mắt đỏ hoe, lặp lại câu hỏi ban nãy thì hắn miễn cưỡng cao giọng đáp: "Tôi cần cậu ta." "Để?" Hắn không đáp. Một lúc sau Dương Gia Vỹ nghe được từ miệng hắn mấy chữ không rõ: ".. bị bắt rồi.." Dương Gia Vỹ nhướng mày: "Hửm?" Hắn đau khổ lặp lại: "Tiểu Tuệ bị bắt rồi." Dương Gia Vỹ vẫn thắc mắc: "Ai bắt cậu ấy?" Hắn đáp: "Tôi không biết, bọn chúng chỉ gọi điện đến cho tôi nghe giọng cậu ấy.. Cậu ấy đang rất hoảng sợ.." Dương Gia Vỹ thấy hắn ngập ngừng, liền hỏi: "Có liên quan đến Tống Thiệu Huy." Hắn im lặng. "Bọn chúng bắt cậu mang Tống Thiệu Huy đến đổi?" Hắn gật nhẹ. Dương Gia Vỹ buông tay đứng dậy, hắn cũng hơi ngạc nhiên đứng lên theo. Khi Tấn Anh vừa rũ hết lớp bụi đất trên mặt, ngẩng đầu thì đã thấy Dương Gia Vỹ bước đến chỗ Tống Thiệu Huy, hạ thân xuống, ý muốn cậu leo lên. Tống Thiệu Huy cảm thấy bản thân dù có hơi choáng nhưng vẫn có thể tự đi được, hơn nữa, còn một số lý do khác không tiện nói khiến cậu không thể lên lưng hắn được, liền từ chối hắn. Tên cứng đầu lại cứ giữ nguyên tư thế, bỏ qua lời từ chối của cậu. Tống Thiệu Huy hết cách đành bám vào lưng hắn. Dương Gia Vỹ cũng nhẹ nhàng nhấc cậu đứng lên. Trước khi bước đi còn nói lại với Tấn Anh phía sau: "Tối nay gọi lại cho bọn chúng, báo đã bắt được người, hẹn chúng ở công viên sau trường, tôi đợi cậu ở đó." Nói rồi xóc nhẹ Tống Thiệu Huy lên, tiêu sái bước đi. Tấn Anh vẫn đứng đó làm vẻ mặt khó hiểu nhìn bọn họ đến khi hai bóng người một trên một dưới đã khuất vào ngã rẽ. Tấn Anh không biết Dương Gia Vỹ đang có dự định gì, nhưng vẻ mặt và lời nói của hắn lúc nào cũng toát lên sự tự tin ngạo mạn như vậy, cũng khiến người khác rất dễ tin tưởng. Nghĩ một lúc cuối cùng cũng mở điện thoại gõ mấy chữ "đã có người, 10 giờ tối nay ở công viên sau trường". Ngập ngừng một lúc rồi ấn gửi. Phiên ngoại nhỏ: Dương Gia Vỹ: Cậu làm gì để bị Tấn Anh một hai đòi bắt đi? Tống Thiệu Huy: Không biết. Đẹp quá chăng? Dương Gia Vỹ: . Ừm, đẹp, mỗi tội hơi béo, nên giảm cân đ.. Áu.. Tiểu khuyển à, sinh mạng của cậu đang trong tay tôi đó, đừng có chống cự nếu không muốn tiếp đất đầy đau đớn. Tống Thiệu Huy: Cậu dám? Mà cũng đừng có tùy tiện đặt biệt danh nhảm nhí cho tôi. Dương Gia Vỹ: Không phải rất thú vị sao? Đặt biệt danh là đánh dấu một bước phát triển nữa trong tình bạn mà. Tống tiểu khuyển: Phát triển cái rắm. Dương Gia Vỹ: Cậu cũng đặt cho tôi một biệt danh đặc biệt nào đi.
Chương 31: Tôi là người bạn tinh tế Bấm để xem Dương Gia Vỹ cõng Tống Thiệu Huy về đến ký túc xá, cõng cậu đến tận cửa phòng, để cậu mở cửa vào phòng, đặt cậu lên giường mới chịu buông tha. Tên này trong vỏ não chắc chỉ toàn dây thần kinh thực vật hoặc mặt mày đã trải bốn lớp nhựa đường mới không biết xấu hổ như vậy, mà dù hắn có không biết xấu hổ thì Tống Thiệu Huy đây cũng biết chứ. Cậu chàng da mặt mỏng chỉ biết quay mặt đi mỗi khi đi ngang người nào đó cốt để giấu đi đôi tai đang đỏ bừng. Dương Gia Vỹ đặt cậu xuống giường, quay lại thấy mặt mũi cậu cứ cúi cúi, tai đỏ ửng lên liền nhếch khóe miệng cong cong, rồi đến sào phơi quần áo lấy một chiếc quần nhỏ đến đưa lên trước mặt cậu. Tống Thiệu Huy ngẩng đầu, mắt hóa chữ O viết in hoa, nhìn thứ đang phấp phới trên tay hắn trước mặt cậu, rồi lại nhìn vẻ mặt ngu ngu ngơ ngơ, hết nghiêng đầu qua trái lại qua phải của hắn, không nhịn được mà mặt mũi đỏ bừng, khó chịu nói: "Làm cái rắm gì vậy?" Tên kia vẫn chưa biết hình ảnh lạnh lùng cao ngạo nhưng không mấy đứng đắn của mình trong mắt Tống Thiệu Huy mới vừa bị dán thêm một chiếc nhãn "biến thái" rất lớn, nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu: "Không phải cậu cần?" Tống Thiệu Huy cộc cằn: "Ai nói?" Hắn cười, rất tươi, nhưng nụ cười đó lại là mũi dao rạch xuyên qua lớp da mặt mỏng của Tống Thiệu Huy: "Không phải cậu đang không mặc quần lót?" Những từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng hắn liền khiến Tống Thiệu Huy hóa đá tại chỗ. Giờ cậu mới hiểu tại sao khi người ta xấu hổ lại cần tìm một cái lỗ để chui xuống. Vì hiện thời cậu cũng đang cần một cái lỗ như vậy. Không, tại sao cậu phải trốn. Tên biến thái này phải bị diệt khẩu để có thể giữ kín cái miệng không đứng đắn đó mới phải. Đúng là lúc thay đồ cậu đã vô tình làm ướt chiếc quần trong duy nhất cậu mang theo, rốt cuộc phải đi về trong tình trạng "trống trải" như vậy. Nhưng không phải là lỗi của cậu. Là hắn bắt buộc cậu phải lên lưng. Cậu đã từ chối. Là hắn, tên biến thái đó. Dương Gia Vỹ cúi thấp đối diện cậu, phe phẩy chiếc quần trước mặt, nghiêng đầu: "Không cần à?" Tống Thiệu Huy còn đang bận nhớ lại những thủ thuật giấu xác cậu từng xem trong "Hồ sơ trinh sát" hay mấy bộ phim đại loại vậy thì bị tên kia chọc đến nổ đom đóm mắt, thẹn quá hóa giận, giật mạnh chiếc quần đi thẳng vào nhà tắm. Tên kia ngoại trừ cảm thấy bản thân đang làm tròn trách nhiệm của người bạn học tốt bụng hiểu chuyện ga lăng nhất vũ trụ ra thì không hiểu mình làm sai chuyện gì để vật nhỏ kia có biểu tình như vậy. Cái đó không phải làm nũng chứ? Hắn cõng cậu không thoải mái? Quần hắn lấy cho cậu không hợp? Hắn đi quá nhanh? Xóc cậu quá mạnh? Dương Gia Vỹ nghiêm túc nằm trên sàn, suy nghĩ lý do khiến hắn bị ném vào mặt thái độ đó của Tống Thiệu Huy. Chính xác hơn là, lý do khiến cậu, đang có vẻ như.. * * * giận hắn. Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra lý do, hắn chỉ đành bật dậy, mở tủ lạnh tìm gì bỏ bụng, trông thấy những thứ lần trước cậu bệnh mua về còn chưa dùng hết mà hình như đã có thêm một mớ thức ăn mới được cho vào. Hắn thuận tay lấy một lon nước trên cửa tủ bật nắp, vừa hớp một ngụm liền nghe có tiếng mở cửa, hắn liền quay đầu ra cửa phòng. Không thấy ai. Quái lạ. Chợt một bàn tay đặt lên vai hắn. Hắn theo phản xạ nắm lấy xoay người vật xuống sàn, nạn nhân bị hắn vật ngã ra chỉ biết oằn mình khổ sở, chưa kịp nói lời nào vì còn bận khóc than rên rỉ. "Dương lão đại, cả người em đáng mến này anh cũng hạ sát hở?", thiếu niên nằm lăn lộn đau đớn dưới chân hắn cất tiếng. Dương Gia Vỹ dửng dưng hớp thêm một ngụm, làm ra vẻ mặt vô tội: "Ai bảo cậu leo cửa sổ vào?" Nạn nhân của hắn vẫn còn nằm ăn vạ: "Không phải lần trước cũng vậy sao?" Dương Gia Vỹ tròn mắt: "Lần trước? Không phải đã dặn cứ vào cửa chính sao?" Thiếu niên kia ngồi dậy, chống tay, làm vẻ mặt bất mãn: "Bà cô già dưới kia không cho tôi vào. Bắt tôi để lại giấy tờ gì đấy, còn phải xác minh quan hệ rườm rà lắm. Lúc đó tôi còn tưởng là đang đi thăm tù nữa. Bất đắc dĩ vì là việc anh căn dặn nên đành phải bất chấp thân thể làm đến cùng, suy nghĩ nửa ngày mới tìm ra cách đột nhập vào đây. Còn cả, trèo lên tận ngọn cây hồi đó không phải dễ đâu, mấy hôm anh bảo em trông chừng người kia, ngày nào em cũng phải ngồi trên đó, nhiều kiến lắm đấy.. Còn cả, hôm trèo vào đây đặt mấy thứ đồ mua ở siêu thị lên bàn như anh yêu cầu cũng suýt bị người kia phát hiện, em phải nhanh chân nhảy ra cửa sổ, hôm đó còn bị té rất đau nữa.. Còn cả mấy lần phải cật lực chạy về báo tin với anh để anh hưởng vinh quang 'anh hùng cứu mỹ nhân' nữa.. Còn cả.." Cậu chàng đang liến thoắng đột nhiên im lặng, nhìn Dương Gia Vỹ. Hắn đang gấp chăn trên giường Tống Thiệu Huy chợt nghe thiếu niên kia dừng nói líu lo bên tai cũng bất giác quay lại nhìn, người kia cũng hai mắt mở to nhìn cậu: "Anh Vỹ, làm lão đại cả một băng đảng không muốn, lại đến đây làm người ở cho kẻ khác hở? Bọn họ ép anh làm à? * * * Không hợp lý, như vậy thì chắc phải có án mạng rồi. Là anh tự nguyện hở? Cũng không hợp lý, ở nhà anh cũng chưa từng phải đụng chạm vào mấy chuyện như thế này mà, rõ ràng nhìn kiểu gì anh cũng là tên lười biếng tản mạn không biết tự quản, lý nào lại tự nguyện.." Thiếu niên chưa nói dứt lời chợt nhận ra lời nói của bản thân vừa dẫm lên bãi mìn của Dương Gia Vỹ. Biết bản thân đang tự tìm chết, càng biết cái chết đang đến gần qua ánh nhìn tản mạn lười biếng mà áp lực của Dương Gia Vỹ đang gắn chặt lên mặt cậu, chỉ đành giả vờ cười phớ lớ đánh lảng đi, hỏi người kia đi tắm sao lâu đến vậy. Còn người bị thiếu niên liên tục liến thoắng đến không nói được một lời, còn bị chính thiếu niên đó thẳng thừng tạt nước lạnh vào mặt, trong đầu cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng khó đoán cùng ánh mắt lười biếng mở hờ làm người khác nhìn vào liền suy diễn lung tung về một cái kết rất thê thảm đang sắp xảy đến với họ. Thiếu niên kia thấy chết phải sờn, sau khi cảm thấy bản thân đã đánh lảng thành công liền dùng chính chủ đề mình vừa nói liền mon men đến gần hỏi: "Dương lão đại có thể tiết lộ cho em biết lý do em phải trông chừng cậu ấy suốt như thế này không?" Dương Gia Vỹ không trả lời, mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu. Thiếu niên kia lon ton đến gần hỏi nhỏ: "Anh đang lo lắng chuyện gì vậy? Không phải tên bắt nạt.. ai ấy nhỉ.. à Tống Thiệu Huy, tên bắt nạt anh ấy đã bị anh xử xong rồi còn gì? Không phải như vậy là xong rồi hở?" Phiên ngoại nhỏ: Tống Thiệu Huy: Tên biến thái đó, từ đầu đã nói không muốn cõng rồi mà, lại cứ màu mè. Dương Gia Vỹ: Đang giận? Liên quan đến chuyện cõng hay chuyện cái quần? Tống Thiệu Huy: . Dương Gia Vỹ: Chẳng qua lúc đó cảm thấy trên lưng có vật thể không xác định cứ cồm cộm khó tả, suy nghĩ cả đường về mới kết luận là do cún nhỏ không mặc quần trong.. Tống Thiệu Huy: . Dương Gia Vỹ: Sao? Có phải đang cảm thấy tôi là người bạn rất tinh tế không? Người bạn tinh tế sau khi nhận được "lời cảm ơn chân thành" của người bạn còn lại, trong đêm tối, nằm trên giường, một tay lăn trứng gà lên bọng mắt bị bầm đỏ, một tay ghi vào quyển ghi chú nhỏ bên cạnh dòng "không thích người dính lấy mình" : "Cũng không thích người quá tinh tế." Chấp niệm bản thân là "người bạn tinh tế" của hắn quá lớn, không thể lay chuyển được.
Chương 35: Tên ngốc thích lo chuyện bao đồng Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
Chương 39: Tên Dương Gia Vỹ, còn bao nhiêu bí mật đây? Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem