Chương 20: Tri kỷ
Bạn thân sắp đăng quang Dương Gia Vỹ cũng rất kiên nhẫn dỗ dành Tống Thiệu Huy ăn hết cả hộp cháo hắn mang về trước con mắt ngỡ ngàng của bạn thân sắp thoái ngôi Triệu Lam Khiết.
Hắn đỡ cậu nằm xuống, thay khăn ấm, lau qua trán, thân thể Tống Thiệu Huy đổ một tầng dày mồ hôi, hắn gỡ mấy chiếc cúc áo đầu ra, lau qua người cậu, rồi lại lau cánh tay cậu đang nắm hờ vạt áo của hắn.
Triệu Lam Khiết ngồi ở bàn đầu giường nhìn từng động tác thoăn thoắt nhẹ nhàng, lại nhìn gương mặt hầm hố căng thẳng của hắn, vẫn một mực cảm thấy hai thứ này vốn không thể xuất hiện trong cùng một con người, sinh ra nghi ngờ về thuyết duy vật biện chứng đang được học.
Người như vậy có thể có được cử chỉ nhẹ nhàng như thế kia?
Nghĩ thế nào cũng là không.
Triệu Lam Khiết còn đang mơ hồ với mớ lập luận nhăng cuội của mình thì nghe tiếng điện thoại "leng keng".
Dương Gia Vỹ một tay lau trán Tống Thiệu Huy, một tay rút điện thoại trong túi ra, quẹt ngang đưa lên tai.
Đúng là người mặt lạnh thường kiệm lời, cả nói chuyện điện thoại cũng rất gãy gọn, Triệu Lam Khiết vốn không có ý tò mò, chỉ là tiện thể ngồi cạnh nghe lỏm, rốt cuộc chỉ nghe được mấy chữ "ừ", "tới ngay", còn lại hầu như đều là để đầu dây bên kia nói.
Triệu Lam Khiết chợt nhớ lại cũng đã từng có một giai đoạn, hắn nghĩ mấy cô gái không thích kiểu như hắn mà chỉ thích kiểu cao lãnh tại thượng điềm nhiên ít nói như Dương Gia Vỹ đây nên cũng đã cố thay đổi bản thân theo hướng ấy.
Rốt cuộc lợn chết vẫn hoàn lợn chết, cậu chàng vẫn chẳng có chút tiến triển nào trong đường tình duyên.
Mãi sau này mới nhận ra, thì ra thứ ngăn cản cậu không phải là tính cách không đủ phần cao lãnh ít nói, mà là chỉ số thông minh quá thấp để biết được người nào thích mình, người nào không thích và người nào đã có chủ.
Nên chung quy lại, người thích mình thì nghĩ là họ cao cao tại thượng chê bai mình nên tránh xa.
Người không thích mình lại cứ bám riết họ mà tán tỉnh đến khi chịu ê chề.
Người có chủ lại cứ ngỡ hoa dại ven đường thuận tay ngắt một đóa, không ngờ suýt chút nữa sau này chỉ có thể dùng tay không thuận.
Cuối cùng vẫn là Tống Thiệu Huy dội nước lạnh để cậu nhận ra chính mình mới tốt nhất.
"Này."
"Ơ.. hả?", Triệu Lam Khiết bị kéo khỏi mớ bòng bong trong tâm thức còn ngơ ngác ngẩng đầu hỏi trong vô thức.
"Cậu ở đây chăm sóc cậu ấy được không?"
Trông vẻ mặt Dương Gia Vỹ rõ ràng là vẫn lạnh lùng thái độ, nhưng lại có vẻ đang rất quan tâm, Triệu Lam Khiết thân là bạn nối khố với Tống Thiệu Huy không lẽ chút chuyện nhỏ như chăm sóc bạn thân cũng không làm được, gật đầu lia lịa.
Dương Gia Vỹ nhìn gương mặt ngơ ngác không có một tia đáng tin này cũng có chút quan ngại.
Cảm giác cứ như đang giao trứng cho ác vậy.
"Dương gia yên tâm, thân là tri kỷ, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt", vừa nói còn làm bộ dáng chào quân đội như binh nhì nhận lệnh đại tá.
Dương Gia Vỹ không rảnh rỗi xem cậu diễn trò, trực tiếp bước thẳng ra cửa, khép nhẹ lại rồi đi mất.
Nhanh đến mức bộ dáng chào quân đội của Triệu Lam Khiết còn chưa kịp kết thúc thì căn phòng đã trở về trạng thái yên lặng vốn có, chỉ còn lâu lâu có tiếng hừ hừ của bệnh nhân Tống Thiệu Huy.
Tối đó Triệu Lam Khiết sau khi thay miếng hạ sốt, thay cả quần áo ướt mồ hôi thì đắp chăn cho Tống Thiệu Huy rồi về giường, trước khi nằm xuống vẫn không quên ngẩng đầu xác nhận lại một lần nữa rằng tiểu Tống đã yên giấc.
Có vẻ sau khi uống thuốc thì tình trạng có tiến triển.
Nhưng vẫn không thể lơ là được.
Tống Thiệu Huy nói khỏe là khỏe như trâu mộng, nói bệnh là bệnh thập tử nhất sinh, hoặc nhẹ cũng là bệnh dầm dề suốt một tuần.
Không thể chủ quan.
Có người nói.
Người có tâm sự thường rất khó ngủ.
Người suy nghĩ nhiều vào ban ngày đến đêm dễ mơ tạp, cũng rất khó ngủ.
Người mơ nhiều là người rất thông minh.
Thế nên Triệu -vô tư vô lo thiếu não- Lam Khiết ngủ cực kỳ ngon giấc.
Mãi đến gần hai giờ sáng, theo thói cũ lại giật mình dậy đi vệ sinh.
Đã thành thói quen nên hành động dù trong cơn say ngủ vẫn rất chính xác, từ việc bước xuống giường, vào phòng vệ sinh, rồi trở lại giường, ghé ngang nằm lên giường Tống Thiệu Huy làm gối ôm cho cậu chàng ngủ ngon trong mấy ngày đông lạnh lẽo này.
Hết thảy mọi thứ đều như vừa nhắm mắt vừa làm, trông qua cứ như mộng du vậy.
Nhưng quái lạ.
Triệu Lam Khiết đã nằm một lúc vẫn không thấy có người ôm mình ngủ.
Lại trong cơn say ngủ đưa tay sờ soạn trên giường.
Không thấy người.
Cậu chàng tỉnh hẳn ra, bật người ngồi dậy, trông thấy một bóng đen đang ngồi ở góc cuối giường trùm kín chăn run rẩy.
Triệu Lam Khiết trông thấy cảnh tượng đó giữa đêm đông lạnh lẽo trong ánh trăng mờ ảo đã suýt són ra quần đi thẳng đến chầu cụ tổ.
May thời vẫn kịp lúc định thần lại để biết bóng đen đó là cậu bạn họ Tống của mình.
Tống Thiệu Huy từ nhỏ đã sợ chỗ tối, nên hầu như đều tranh thủ lúc mọi người còn thức, đèn còn mở, đi ngủ trước, hoặc nếu không thì phải bật đèn trong lúc ngủ.
Trông thấy bạn mình co ro một góc run như cún ướt mưa, Triệu Lam Khiết cũng cố chống lại cơn buồn ngủ nhích người đến ôm bạn vào lòng.
Tống Thiệu Huy được ôm liền ôm lại rất chặt, chặt đến mức khiến Triệu Lam Khiết suýt nữa không chết vì sợ đã phải đi sớm vì bị bạn thân bóp chết.
Rốt cuộc sau một hồi vất vả, cậu chàng cũng dỗ cho Tống Thiệu Huy ngủ lại được.
Bản thân cũng ngay tắp lự ngủ say.
Trong vỏ não trống rỗng của Triệu Lam Khiết xuất hiện những tín hiệu thần kinh đầu tiên, làm cậu chàng suy nghĩ về việc liệu rằng vị trí tri kỷ này của cậu có bị Dương Gia Vỹ soán mất không.
Cậu đã trông thấy Dương Gia Vỹ chăm sóc bạn thân mình chu đáo đến vậy, lo lắng quan tâm đến vậy, cậu bạn thân này của tiểu Khiết có là tim sắt cũng phải chảy ra một khoảng để hắn ta chễm chệ ngồi vào thôi.
Lại nghĩ đến khuôn mặt đắc ý của hắn ta khi chiếm được tình thâm giao tri kỷ của Tống Thiệu Huy.
Thứ tình cảm mà cậu đã vất vả xây dựng lại bị một tên bạn học mới ở một ngôi trường mới cướp đi mất.
Càng nghĩ lại càng khó chịu.
Trông gương mặt lạnh lùng của hắn nở nụ cười đắc thắng kìa, còn gì tức hơn kia chứ.
Thực muốn đấm một cái.
Đấm, đấm.
Ai da.. Sao lại toàn là cậu bị ăn đấm vậy? Áu, á..
Triệu Lam Khiết bật người dậy, thở hộc hộc mấy cái, đưa tay tắt chuông báo thức bên cạnh.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi ngẩng đầu nhắm mắt đầy thất vọng.
Cả trong mơ còn không thắng được Dương Gia Vỹ thì nói đến chuyện ngoài đời.
Vị trí bạn thân này có lẽ nên chủ hòa mà nhường lại sẽ giữ được mạng nhỏ mà không cần xô xát.
Mà, có gì đó không đúng lắm.
Triệu Lam Khiết quay đầu nhìn xung quanh, trong cơn gắt ngủ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra chỗ nằm này có chút không hợp lý.
Cậu chàng dụi mắt mấy cái mới dám xác nhận.
Rằng mình đang nằm dưới sàn.
Phiên ngoại nhỏ:
Nhật ký của Triệu Lam Khiết:
Tối qua tôi đã nằm mơ.
Đây có lẽ là tín hiệu từ vũ trụ gửi đến để báo cho tôi về bước tiến hóa đầu tiên trong mớ dây thần kinh thực vật của mình.
Đáng mừng.
Hắn đỡ cậu nằm xuống, thay khăn ấm, lau qua trán, thân thể Tống Thiệu Huy đổ một tầng dày mồ hôi, hắn gỡ mấy chiếc cúc áo đầu ra, lau qua người cậu, rồi lại lau cánh tay cậu đang nắm hờ vạt áo của hắn.
Triệu Lam Khiết ngồi ở bàn đầu giường nhìn từng động tác thoăn thoắt nhẹ nhàng, lại nhìn gương mặt hầm hố căng thẳng của hắn, vẫn một mực cảm thấy hai thứ này vốn không thể xuất hiện trong cùng một con người, sinh ra nghi ngờ về thuyết duy vật biện chứng đang được học.
Người như vậy có thể có được cử chỉ nhẹ nhàng như thế kia?
Nghĩ thế nào cũng là không.
Triệu Lam Khiết còn đang mơ hồ với mớ lập luận nhăng cuội của mình thì nghe tiếng điện thoại "leng keng".
Dương Gia Vỹ một tay lau trán Tống Thiệu Huy, một tay rút điện thoại trong túi ra, quẹt ngang đưa lên tai.
Đúng là người mặt lạnh thường kiệm lời, cả nói chuyện điện thoại cũng rất gãy gọn, Triệu Lam Khiết vốn không có ý tò mò, chỉ là tiện thể ngồi cạnh nghe lỏm, rốt cuộc chỉ nghe được mấy chữ "ừ", "tới ngay", còn lại hầu như đều là để đầu dây bên kia nói.
Triệu Lam Khiết chợt nhớ lại cũng đã từng có một giai đoạn, hắn nghĩ mấy cô gái không thích kiểu như hắn mà chỉ thích kiểu cao lãnh tại thượng điềm nhiên ít nói như Dương Gia Vỹ đây nên cũng đã cố thay đổi bản thân theo hướng ấy.
Rốt cuộc lợn chết vẫn hoàn lợn chết, cậu chàng vẫn chẳng có chút tiến triển nào trong đường tình duyên.
Mãi sau này mới nhận ra, thì ra thứ ngăn cản cậu không phải là tính cách không đủ phần cao lãnh ít nói, mà là chỉ số thông minh quá thấp để biết được người nào thích mình, người nào không thích và người nào đã có chủ.
Nên chung quy lại, người thích mình thì nghĩ là họ cao cao tại thượng chê bai mình nên tránh xa.
Người không thích mình lại cứ bám riết họ mà tán tỉnh đến khi chịu ê chề.
Người có chủ lại cứ ngỡ hoa dại ven đường thuận tay ngắt một đóa, không ngờ suýt chút nữa sau này chỉ có thể dùng tay không thuận.
Cuối cùng vẫn là Tống Thiệu Huy dội nước lạnh để cậu nhận ra chính mình mới tốt nhất.
"Này."
"Ơ.. hả?", Triệu Lam Khiết bị kéo khỏi mớ bòng bong trong tâm thức còn ngơ ngác ngẩng đầu hỏi trong vô thức.
"Cậu ở đây chăm sóc cậu ấy được không?"
Trông vẻ mặt Dương Gia Vỹ rõ ràng là vẫn lạnh lùng thái độ, nhưng lại có vẻ đang rất quan tâm, Triệu Lam Khiết thân là bạn nối khố với Tống Thiệu Huy không lẽ chút chuyện nhỏ như chăm sóc bạn thân cũng không làm được, gật đầu lia lịa.
Dương Gia Vỹ nhìn gương mặt ngơ ngác không có một tia đáng tin này cũng có chút quan ngại.
Cảm giác cứ như đang giao trứng cho ác vậy.
"Dương gia yên tâm, thân là tri kỷ, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt", vừa nói còn làm bộ dáng chào quân đội như binh nhì nhận lệnh đại tá.
Dương Gia Vỹ không rảnh rỗi xem cậu diễn trò, trực tiếp bước thẳng ra cửa, khép nhẹ lại rồi đi mất.
Nhanh đến mức bộ dáng chào quân đội của Triệu Lam Khiết còn chưa kịp kết thúc thì căn phòng đã trở về trạng thái yên lặng vốn có, chỉ còn lâu lâu có tiếng hừ hừ của bệnh nhân Tống Thiệu Huy.
Tối đó Triệu Lam Khiết sau khi thay miếng hạ sốt, thay cả quần áo ướt mồ hôi thì đắp chăn cho Tống Thiệu Huy rồi về giường, trước khi nằm xuống vẫn không quên ngẩng đầu xác nhận lại một lần nữa rằng tiểu Tống đã yên giấc.
Có vẻ sau khi uống thuốc thì tình trạng có tiến triển.
Nhưng vẫn không thể lơ là được.
Tống Thiệu Huy nói khỏe là khỏe như trâu mộng, nói bệnh là bệnh thập tử nhất sinh, hoặc nhẹ cũng là bệnh dầm dề suốt một tuần.
Không thể chủ quan.
Có người nói.
Người có tâm sự thường rất khó ngủ.
Người suy nghĩ nhiều vào ban ngày đến đêm dễ mơ tạp, cũng rất khó ngủ.
Người mơ nhiều là người rất thông minh.
Thế nên Triệu -vô tư vô lo thiếu não- Lam Khiết ngủ cực kỳ ngon giấc.
Mãi đến gần hai giờ sáng, theo thói cũ lại giật mình dậy đi vệ sinh.
Đã thành thói quen nên hành động dù trong cơn say ngủ vẫn rất chính xác, từ việc bước xuống giường, vào phòng vệ sinh, rồi trở lại giường, ghé ngang nằm lên giường Tống Thiệu Huy làm gối ôm cho cậu chàng ngủ ngon trong mấy ngày đông lạnh lẽo này.
Hết thảy mọi thứ đều như vừa nhắm mắt vừa làm, trông qua cứ như mộng du vậy.
Nhưng quái lạ.
Triệu Lam Khiết đã nằm một lúc vẫn không thấy có người ôm mình ngủ.
Lại trong cơn say ngủ đưa tay sờ soạn trên giường.
Không thấy người.
Cậu chàng tỉnh hẳn ra, bật người ngồi dậy, trông thấy một bóng đen đang ngồi ở góc cuối giường trùm kín chăn run rẩy.
Triệu Lam Khiết trông thấy cảnh tượng đó giữa đêm đông lạnh lẽo trong ánh trăng mờ ảo đã suýt són ra quần đi thẳng đến chầu cụ tổ.
May thời vẫn kịp lúc định thần lại để biết bóng đen đó là cậu bạn họ Tống của mình.
Tống Thiệu Huy từ nhỏ đã sợ chỗ tối, nên hầu như đều tranh thủ lúc mọi người còn thức, đèn còn mở, đi ngủ trước, hoặc nếu không thì phải bật đèn trong lúc ngủ.
Trông thấy bạn mình co ro một góc run như cún ướt mưa, Triệu Lam Khiết cũng cố chống lại cơn buồn ngủ nhích người đến ôm bạn vào lòng.
Tống Thiệu Huy được ôm liền ôm lại rất chặt, chặt đến mức khiến Triệu Lam Khiết suýt nữa không chết vì sợ đã phải đi sớm vì bị bạn thân bóp chết.
Rốt cuộc sau một hồi vất vả, cậu chàng cũng dỗ cho Tống Thiệu Huy ngủ lại được.
Bản thân cũng ngay tắp lự ngủ say.
Trong vỏ não trống rỗng của Triệu Lam Khiết xuất hiện những tín hiệu thần kinh đầu tiên, làm cậu chàng suy nghĩ về việc liệu rằng vị trí tri kỷ này của cậu có bị Dương Gia Vỹ soán mất không.
Cậu đã trông thấy Dương Gia Vỹ chăm sóc bạn thân mình chu đáo đến vậy, lo lắng quan tâm đến vậy, cậu bạn thân này của tiểu Khiết có là tim sắt cũng phải chảy ra một khoảng để hắn ta chễm chệ ngồi vào thôi.
Lại nghĩ đến khuôn mặt đắc ý của hắn ta khi chiếm được tình thâm giao tri kỷ của Tống Thiệu Huy.
Thứ tình cảm mà cậu đã vất vả xây dựng lại bị một tên bạn học mới ở một ngôi trường mới cướp đi mất.
Càng nghĩ lại càng khó chịu.
Trông gương mặt lạnh lùng của hắn nở nụ cười đắc thắng kìa, còn gì tức hơn kia chứ.
Thực muốn đấm một cái.
Đấm, đấm.
Ai da.. Sao lại toàn là cậu bị ăn đấm vậy? Áu, á..
Triệu Lam Khiết bật người dậy, thở hộc hộc mấy cái, đưa tay tắt chuông báo thức bên cạnh.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi ngẩng đầu nhắm mắt đầy thất vọng.
Cả trong mơ còn không thắng được Dương Gia Vỹ thì nói đến chuyện ngoài đời.
Vị trí bạn thân này có lẽ nên chủ hòa mà nhường lại sẽ giữ được mạng nhỏ mà không cần xô xát.
Mà, có gì đó không đúng lắm.
Triệu Lam Khiết quay đầu nhìn xung quanh, trong cơn gắt ngủ vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra chỗ nằm này có chút không hợp lý.
Cậu chàng dụi mắt mấy cái mới dám xác nhận.
Rằng mình đang nằm dưới sàn.
Phiên ngoại nhỏ:
Nhật ký của Triệu Lam Khiết:
Tối qua tôi đã nằm mơ.
Đây có lẽ là tín hiệu từ vũ trụ gửi đến để báo cho tôi về bước tiến hóa đầu tiên trong mớ dây thần kinh thực vật của mình.
Đáng mừng.