Ngôn Tình [Dịch] Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai - Công Tử Như Tuyết

Discussion in 'Truyện Drop' started by tuyeu, Jun 29, 2021.

  1. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 99:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh sẽ để Will đến đón."

    "Đứa nhỏ đang ngủ, tôi không muốn người khác làm phiền nó."

    "Vậy thì anh sẽ đưa em về."

    "Không cần phiền toái ngài công tước."

    "Em định trốn anh suốt đời à?"

    "Kia cũng là do anh ép tôi."

    "Cam Viện!" Giọng của người đàn ông là đầy bất lực và bối rối, "Rốt cuộc là tại sao?"

    "Tại sao tại sao.. nào có nhiều tại sao, tôi vui tôi thích tôi nguyện ý, không được à?"

    "Không!" Người đàn ông hét lên, rồi lại hạ giọng, "Anh cần một lời giải thích."

    "Được rồi." Cam Viện nhún vai, "Giari thích à, tôi sẽ giải thích cho anh ngay bây giờ. Chỉ có một lý do, chính là, tôi hận anh!"

    Nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay xuống bàn, thân thể chồm lên như một con mèo, chân phải bay lên đá thẳng về phía ngực của Hoàng Phủ Quyết.

    Người đàn ông không né không tránh, anh đứng tại chỗ và nhận cú đá này.

    Cô ngã xuống đất, anh vẫn ở đó, không nhúc nhích.

    "Tránh ra!"

    Cô tức giận mắng mỏ, cầm lấy một vật trang trí bằng sứ trên bàn đập nát.

    Hoàng Phủ Quyết quay mặt sang một bên, vật trang trí bay qua thái dương anh, va vào tường vỡ tan tành xuống đất.

    Cam Viện ngực phập phồng tức giận, cô đút vào túi tiền, khi tay cô trở ra, giữa các ngón tay cô đã có một con dao nhỏ.

    Bước tới, cô giơ tay vung dao ra, đặt vào cổ anh.

    "Tránh ra!"

    Người đàn ông im lặng nhìn cô, không để ý đến nhiệt độ lạnh như băng của lưỡi dao trên cổ.

    "Cam Viện, ở lại."

    Cô cau mày gầm lên, "Tôi nói lần cuối, tránh ra!

    " Không. "

    Cô tăng thêm sức mạnh tay, mũi dao găm vào da thịt anh," Anh cho rằng tôi thật sự không dám ra tay với anh sao?"
     
    Annie Dinh likes this.
  2. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 100

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông chỉ đứng đó, đôi mắt xanh của anh nhìn sâu vào khuôn mặt cô.

    "Em dám, nhưng.. em luyến tiếc."

    "Anh!"

    Cô nghiến răng, ngón tay cầm dao run run, rút dao dí vào cổ mình.

    "Anh tránh hay không tránh?"

    Anh rốt cụccũng di chuyển, tiến lên từng bước để muốn đoạt con dao của cô.

    Từng bước lui về phía sau, tránh thoát bàn tay anh, Cam Việm gia tăng sức mạnh trên tay, mũi dao đâm vào da thịt, những giọt máu đỏ tươi tràn ra, lấp lánh như ngọc dưới ánh đèn.

    Người đàn ông cau mày, đôi mắt xanh biếc đầy xót xa và bất đắc dĩ, anh nâng hai tay lên lên và từng bước lùi về phía sau, anh cau mày nói.

    "Anh để em đi, em bỏ dao xuống."

    "Tránh ra!"

    Cô lại gầm nhẹ.

    Anh bước sang một bên và cô đưa con dao trên tay về phía phía anh và đi về phía cửa.

    "Đừng đi theo tôi, nếu không tôi sẽ để anh cả đời này không bao giờ gặp lại Tiểu Đường."

    Kéo cửa phòng ra, cô lao thẳng vào thang máy.

    Hoàng Phủ Quyết đuổi theo và một đường lao thẳng vào thang máy, màn hình cho thấy thang máy đã xuống tầng ba.

    Anh tăng tốc độ lao vào thang an toàn, vọt tới đại sảnh tầng một, chỉ thấy bóng lưng cô vụt qua cánh cửa tự động, đợi đến khi anh đuổi tới thì bóng dáng cô đã biến mất trong màn đêm.

    "Chết tiệt!"

    Hoàng Phủ Quyết dừng lại và giận dữ mắng.

    "Thưa ngài!" Người gác cửa đuổi theo đưa một thứ đến trước mặt anh, "Anh đánh rơi cái này đúng không?"

    Anh bực mình quay mặt lại, ánh mắt Hoàng Phủ Quyết rơi vào lòng bàn tay người kia.

    Đó là một chiếc hộp nhỏ màu đen có kích thước bằng bao diêm, trông giống như một thiết bị điện tử, trên đó có một hoa văn màu đỏ như máu được chạm khắc tinh xảo - đó là một đóa hoa mạn châu sa (hoa bỉ ngạn), nở ra như máu trong đêm.

    Nhìn thoáng qua anh đã nhận ra họa tiết đó giống với hình xăm trên lưng cô.
     
    Annie Dinh likes this.
  3. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 101

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa văn đặc biệt như vậy khó có thể là trùng hợp, vừa được người gác cửa nhặt lên, rất có thể là Cam Viện đánh rơi.

    Nghĩ đến đây, anh nắm lấy cái hộp đó trong bàn tay.

    "Là của tôi, cám ơn anh."

    Thứ mà cô liều mạng trở về khách sạn hẳn là rất quan trọng đối với cô, có thứ này trong tay, anh vẫn còn có cơ hội.

    Đằng sau tấm biển quảng cáo đối diện khách sạn, Cam Việ đang núp ở đó đã nhìn thấy hết tất cả, thu vào tầm mắt nhất cử nhất động của hai người, cô lập tức đút tay vào túi.

    Quả nhiên, các túi đã trống rỗng!

    Mười ngàn con thần thú phi nước đại qua trái tim cô, và ngay lúc đó, cô muốn giết người.

    Chơi trò "tự sát" một lúc, cô có cơ hội trốn thoát, nhưng cuối cùng người gác cửa lại giao đồ vật kia lại cho Hoàng Phủ Quyết, Chúa Jesus Maria.. Các người có phải đang cố ý làm thế với tôi đúng không?

    * * * ngày hôm sau khi ăn sáng, Cam Viện vẫn vì chuyện tối hôm qua, tay cầm dao vừa đâm trái phải quả trứng rán thành tám miếng để trút giận.

    "Mẹ." Đứa nhỏ từ từ nuốt thức ăn trong miệng và liếc nhìn những quả trứng đã thê thảm trên đĩa của cô, "Người nào đã chọc giận mẹ vậy?" "

    " Con "

    Cam Viện không ăn ngon nên dừng động tác, xiên một miếng trứng đên bên miệng, tưởng tượng miếng trứng thành Hoàng Phủ Tước, dùng sức nhai nuốt.

    Đứa nhỏ tỏ vẻ vô tội," Làm sao mà nó lại dính dáng đến con? "

    Nếu nó đoán không sai thì chắc là người kia đi?

    " Đương nhiên là sẽ liên quan đến con, nếu không phải.. "Nếu không phải vì chuyệnlúc tước cô mang thai đứa nhỏ này, cô sẽ không gặp phải những phiền toái này, nhưng những lời này, cô không thể nói, trừng mắt nhìn con trai, Cam Viện đem những lời định nói và trứng trong miệng nuốt xuống" Hôm nay mẹ muốn đi tìm việc làm, con không được phép đi đâu hết"
     
    chiqudoll and Annie Dinh like this.
    Last edited by a moderator: Aug 3, 2022
  4. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 102.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con đang phát triển, con cần phải phơi nắng "

    " Ra ban công phơi." "

    " Không có đồ chơi, không có cọ vẽ, không có sách.. Con sẽ cảm thấy rất nhàm chán." "

    Cam Viện nhướng mày," Con cũng giống anh ta, cố ý đối nghịch với mẹ đúng không?" "

    Đứa nhỏ dễ dàng tìm ra trọng điểm" Anh ta là ai? "

    " Một tên khốn! "Cô tức giận quay lại, nhanh chóng ăn sạch bữa sáng, muốn tự mình đi tìm bút chì và vài tờ giấy trắng cho cậu." Vậy thì.. những mảnh giấy này là đủ để con vẽ rồi phải không. "?"

    "Mẹ." Đứa nhỏ đặt cốc sữa xuống rồi đi theo cô ra ngoài hành lang, giúp cô nhấc đôi giày ra khỏi tủ giày, "Mẹ còn yêu con không?"

    Quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cậu, Cam Viện lộ ra ý cười, "Đương nhiên, vừa rồi mẹ nói đùa với con. Cậu bé đẹp trai của mẹ là người mẹ yêu thích nhất trên đời."

    "Vậy thì.." Đứa nhỏ ngẩng mặt nghiêm túc hỏi: "Nếu con làm chuyện khiến mẹ không vui, mẹcòn yêu ta không?" "

    Tất nhiên, dù con có làm gì đi nữa, con sẽ luôn là con của Mẹ. Cô ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy má cậu rồi hôn thật mạnh," Tuy nhiên, con đừng làm điều xấu, nếu không mẹ sẽ trừng phạt con!" "

    " Vâng. "Đứa nhỏ nhẹ gật đầu" Con hứa, không bao giờ bước chân ra khỏi cổng. "

    " Tốt. "

    Cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, tâm trạng của Cam Viện lại tươi tỉnh lên, cô vẫy tay với đứa nhỏ, và xách túi bước ra khỏi nhà.

    Đồ vật này có mật mã, Hoàng Phủ Quyết không thể bẻ khóa được, để ở chỗ của anh ta thì khẳng định là không được. Cô cần tìm cách để có thể lấy lại, việc quan trọng nhất lúc này là tìm một ngôi trường mới cho đứa nhỏ, và tìm một công việc mới.

    Vốn dĩ cô vẫn có một số tiền trong tay, nhưng lần này, cô dành hơn phân nửa cho tiền máy bay. Ăn mặc, ăn uống, vẽ vời.. chưa kể.. Ngoài ra, mỗi tuần còn cần rất nhiều giấy vẽ sơn dầu, vẽ tranh, việc cần thiết nhất ngay bây giờ là kiếm tiền.

    Áp tai vào trên cửa, nghe tiếng bước chân của Cam Viện ngày càng xa, Cam Đường lập tức khóa cửa lại, chạy về phòng khách, cầm lấy điện thoại trên bàn cà phê, bấm một dãy số.

    " Xin chào, khách sạn Dynasty. "

    Một lúc sau, giọng nói của người điều hành khách sạn vang lên trong điện thoại.

    Đứa nhỏ ngồi xuống ghế sofa như một người lớn và hắng giọng.

    " Chuyển cho tôi tới số phòng 5609. "

    * * *

    * * *

    Khách sạn Dynasty, Phòng Tổng thống.

    Hoàng Phủ Quyết đang ngồi phía sau bàn làm việc, lật xem một tập tài liệu.

    " Thưa ngài. "Will bước vào phòng làm việc và đặt chiếc hộp đen nhỏ lên bàn làm việc," Người ta đã xác định đây là đĩa cứng di động được mã hóa, và hệ thống mã hóa bên trong rất nghiêm ngặt. Nếu giải mã, có khả năng sẽ phá hủy tập tin. "

    Đưa tay cầm lấy ổ cứng trong tay Will, Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve đóa hoa mạn châu sa trên ổ cứng.

    " Tôi đã biết. "

    Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn vang lên, Will vội vàng đưa tay nhấc ống nghe.

    " Này.. Tiểu đường? "

    Nghe thấy cái tên anh ta kêu, Hoàng Phủ Quyết ngay lập tức đứng dậy, nắm lấy ống nghe và đưa nó lên tai.

    Đầu dây bên kia, đứa nhỏ giọng ngạo nghễ:" Đưa cho cái tên kia nghe máy. "

    Không cần hỏi cũng biết" cái người kia "là ám chỉ mình.

    Hoàng Phủ Quyết hít nhẹ một hơi," Tiểu Đường, con đang ở đâu?"

    Đứa nhỏ ho nhẹ để che giấu một chút bối rối của mình..
    P/s: TĐ bán đứng mẹ rồi:((
     
    Annie Dinh likes this.
  5. tuyeu

    Messages:
    94
    Cahp 103

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    p/s Khum có bán đứng nha, đã hiểu lầm TĐ rồi :3
     
    Last edited: Aug 7, 2022
  6. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 104

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh ngẩng mặt lên, thấy Will vẫn đứng sang một bên, anh lập tức cau mày.

    "Anh còn ngây ra đó làm gì vậy?"

    "Vâng, tôi lập tức đi thăm dò ngay."

    Will phản ứng lại và vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc, nghĩ biện pháp thăm dò đường dây gọi của Cam Đường.

    * * * Hiệu quả của Will rất nhanh, và anh đã tìm được địa chỉ của Cam Đường.

    Vào chiều hôm sau

    Tất nhiên, kết quả không hoàn toàn như mong đợi.

    "Chính là nơi này". Will đứng ngoài cửa kính xe, chỉ vào khu chung cư đối diện.

    "Tòa nhà nào?" Hoàng Phủ Quyết ở bên trong xe hỏi.

    "Cái này.. còn chưa xác định." Will có chút bất lực, "Cam Đường dùng số máy nội bộ, chúng ta chỉ có thể kiểm tra địa chỉ tổng đài, tôi đã kiểm tra rồi, phần lớn căn hộ này đều dùng máy nội bộ, cho nên.. không có cách nào để xác định tầng và phòng cụ thể. Nhưng ngài đừng lo, tôi sẽ cử người đi tìm từng phòng ngay lập tức, nhất định giúp ngài tìm được cô Cam." "Không cần." Will quay mặt lại vì ngạc nhiên.

    Vị này trước đó gấp như kiến bò trên chảo nóng, giờ tìm được địa chỉ mà bảo không cần?

    Nghiêng mặt, nhìn chăm chú vào khu chung cư bên kia đường, ánh mắt của Huangfu Jue thật dịu dàng.

    "Tôi không hy vọng bọn họ chuyển nhà."

    Một khi phát hiện ra, Cam Viện chắc chắn sẽ đưa cậu bé đi nơi khác. Hai mẹ con thật vất vả mới ổn định được vài ngày. Anh không hy vọng lại làm cho họ chuyển đi lần nữa..

    Đã xác định được rằng đó là tòa nhà này, và việc tìm kiếm cô ấy.. còn có thể khó sao?

    "Kia.. vậy ý ngài là gì?"

    "Để ai đó tìm một chiếc xe hơi bình thường, và người lái xe sử dụng bộ mặt bình thường." Hoàng Phủ Quyết nhìn tòa nhà chung cư đối diện rồi thu hồi ánh mắt, "Trước khi đợi được cô ấy tới, tôi ở nơi này làm việc"
     
  7. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 105

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế là, chiếc Lincoln dài đã được đổi bằng một chiếc xe buôn bán qua sử dụng, ghế sau của chiếc xe trở thành nơi làm việc tạm thời của anh, Hoàng Phủ Quyết trực tiếp ở bên ngoài khu chung cư ôm cây đợi thỏ.

    Buổi chiều trời bắt đầu đổ mưa, thoáng chóc đã một ngày một đêm, Cam Viện vẫn chưa từng xuất hiện.

    Mãi đến xế chiều ngày hôm sau, khi sắc trời hoàn toàn trong xanh, Will mới vui mừng thốt lên.

    "Thưa ngài.. đến rồi, đến rồi!"

    Hoàng Phủ Quyết từ trên màn hình máy tính quay sang, theo hướng chỉ tay của Will, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cam Viện.

    Cô mặc một chiếc quần jean màu xanh nhạt, một chiếc áo sơ mi vải cotton và vải lanh thoải mái, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, trên mặt vẫn là cặp kính như trước.

    Đứa nhỏ cũng mặc trang phục tương tự, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai.

    Hai mẹ con có vẻ tâm tình không tồi, vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi chung cư

    Với chứng chỉ năng lực đạt được tại Mỹ và vốn tiếng Anh lưu loát, Cam Viện có thể dễ dàng tìm được công việc hướng dẫn viên thể dục tại một phòng y tế gần khu vực đại sứ quán.

    Tối nay cô cố ý đưa đứa nhỏ đi ăn tối, thứ nhất là ăn mừng tìm được công việc mới, thứ hai là để cho đứa nhỏ đi chơi, vì lo lắng sẽ bị Hoàng Phủ Quyết phát hiện, lại đang mưa, mấy ngày này Cam Đường vẫn bị nhốt trong nhà.

    "Mẹ đã liên lạc với trường học. Nó rất gần nơi mẹ làm việc. Con có thể đến trường vào thứ Hai. Có trẻ em từ khắp nơi trên thế giới và môi trường cũng tốt. Con chắc chắn sẽ thích Nó."

    "Vâng."

    Giọng đứa nhỏ nhẹ nhàng.

    Sau ba ngày buồn chán ở nhà, cuối cùng cậu cũng có thể ra ngoài hít thở không khí, tâm trạng của cậu cũng tươi tỉnh hẳn lên.

    Hai mẹ con đi dọc vỉa hè, Will lập tức thu hồi tầm mắt.

    "Thưa ngài?"

    "Chậm rãi đi theo, không cần theo quá sát."

    Hoàng Phủ Quyết thấp giọng ra lệnh, mặc dù anh không thể hiện ra, nhưng giọng điệu đang lên cao đã bán đứng tâm trạng đang vui vẻ của anh.
     
  8. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 106

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tài xế khởi động xe và cẩn thận đi theo sau.

    Ở bên đường, Cam Viện không nhận thấy điều gì khác thường, nắm tay đứa nhỏ đi về phía trước vừa nói vừa cười.

    Cách cánh cửa xe, anh đi theo hai mẹ con suốt đoạn đường, nhìn cách họ vừa nói chuyện vừa đi dạo, Hoàng Phủ Quyết ở bên trong cửa sổ xe cũng chậm rãi nhếch lên khóe môi.

    Đi ngang qua cây ATM, Cam Viện quay vào để rút tiền, và Cam Đường đang đợi cô ở bậc thềm.

    Hoàng Phủ Quyết ra lệnh cho tài xế bóp còi xe, đứa nhỏ quay mặt lại khi nghe thấy tiếng động, và nhìn thấy ở cửa kính hàng ghế sau của chiếc xe buôn bán bên đường trượt xuống, và một khuôn mặt quen thuộc mỉm cười với anh từ cửa sổ.

    "Hoàng.."

    Cậu thiếu chút nữa thất thanh gọi ra chú Hoàng Phủ, thấy chú Hoảng Phủ Quyết đặt ngón tay lên môi, đứa nhỏ lập tức đưa tay lên che miệng nhìn vào trong cây ATM rồi lon ton chạy xuống bậc thềm, đi tới ven đường.

    "Chú làm được rồi." Hoàng Phủ Quyết nhìn chằm chằm con trai của mình bên ngoài cửa sổ và mỉm cười nói, "Phần thưởng là gì?"

    Cậu bé quay đầu nhìn về hướng cây ATM "Ba ngày nữa là sinh nhật mẹ."

    Sinh nhật?

    Hoàng Phủ Quyết nhẹ nhàng gật đầu.

    "Mau về đi, mẹ sẽ rất lo lắng nếu không tìm được con."

    Đứa nhỏ vẫy tay với anh, chạy vài bước, quay lại và nháy mắt với anh.

    "Chú Hoàng Phủ, cố lên nha!"

    Chú Hoàng Phủ?

    Đứa nhỏ này!

    Hoàng Phủ Quyết vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu mau chóng trở về, người liền trầm giọng ra lệnh.

    "Lái xe!"
     
  9. tuyeu

    Messages:
    94
    Chap 107

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy đứa nhỏ đang nhìn chằm chằm về hướng đường quốc lộ, Cam Viện nghi ngờ nhìn về phía làn đường, "Con đang nhìn cái gì vậy?"

    "Không có gì." Đứa nhỏ bé thu lại ánh mắt, "Mẹ ơi, con đói quá, chúng ta đi ăn cơm đi?"

    Cam Viện không nghĩ nhiều, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, "Con muốn ăn gì? Không bằng, chúng ta đi ăn lẩu được không?"

    "Dạ."

    Đứa nhỏ cười đáp ứng.

    Thu vào mắt khuôn mặt cười rạng rỡ của cậu, Cam Viện chỉ khẽ lắc đầu.

    Thực sự là ở nhà buồn bực quá, nhưng mà chỉ là đi ra ngoài ăn cơm, vui vẻ như vậy sao?

    * * * ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng thứ Hai, đứa nhỏ chính thức bắt đầu chương trình học mới của mình

    Cam Viện dùng thời gian buổi sáng để mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày ở siêu thị gần đó, sau khi ăn trưa xong, thì vội vàng đến phòng tập thể dục để đi làm.

    Đến 2h30, lớp học yoga chính thức bắt đầu, không có nhiều học viên trong lớp, vì là khu vực đại sứ quán nên hầu hết học viên đến đây đều là người nước ngoài da trắng, da vàng, da đen, trong số đó có nhiều phu nhân của đại sứ hoặc phu nhân của đại sứ nước ngoài.

    Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, khóa học chính thức bắt đầu, Cam Viện giải thích ngắn gọn một số lưu ý cho mọi người. Mọi người tự đứng trên thảm thể dục và bắt đầu dạy từ những động tác đơn giản nhất.

    "Mọi người phải nhớ rằng điểm quan trọng nhất trong toàn bộ quá trình là tập trung, cảm nhận cơ bắp của bạn bằng trái tim và kiểm soát chúng.. Cố gắng hết sức nhưng đừng làm khó chính mình.."

    Cô giải thích cẩn thận, và các học sinh cũng rất chuyên chú.

    Nâng cao chân, giơ tay, hạ eo..

    Cơ thể cô ấy hoàn toàn tự do làm bất cứ điều gì cô ấy muốn, những động tác như vậy không phải là quá nhiều thể lực, mà là tương tự như một loại vũ điệu nào đó, đầy sức mạnh và vẻ đẹp nhịp nhàng.

    Bên ngoài cửa sổ thủy tinh có lớp rèm vải, Hoàng Phủ Quyết nhận thấy bóng dáng quen thuộc qua lớp lụa mỏng, lập tức dừng lại.
     
    Last edited: Nov 12, 2022
  10. tuyeu

    Messages:
    94
    chap 108

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đây là lớp học yoga của chúng tôi, và giáo viên này là cô Cam Viện được đề cử cho các bạn. Cô Cam sở hữu chứng chỉ yoga tại Mỹ, v. V. Chứng chỉ chuyên môn, đồng thời cũng là một chuyên gia huấn luyện viên thể dục." Người quản lý câu lạc bộ nhiệt tình giới thiệu, "Các khóa học của chúng tôi rất linh hoạt, chúng tôi có thể dạy trong các lớp học lớn hoặc chúng tôi có thể đặt các cuộc hẹn VIP cá nhân. Thẻ được chia thành thẻ hàng tháng, thẻ hàng quý và thẻ đen thường niên."... "

    Lần này, Hoàng Phủ Quyết đến đây với tư cách là khách và yêu cầu được gặp Cam Viện..

    Thấy lai lịch không nhỏ, nhân viên tiếp tân trực tiếp mời quản lý tới, vì giữ chân khách hàng, quản lý đương nhiên dốc hết sức dẫn dắt tham quan cùng giải thích.

    " Thẻ thường niên. "Không đợi đối phương giới thiệu xong, Hoàng Phủ Quyết nhìn Cam Viện nói:" Tôi muốn cô ấy làm huấn luyện viên riêng của tôi "

    " Không có vấn đề "Người quản lý lập tức cười nói" Câu lạc bộ chúng tôi từ trước đến nay lấy phục vụ làm trọng, khách hàng là trên hết, mời cùng tôi đi văn phòng, tôi sẽ giới thiệu chi tiết vềchế độ thẻ thường niên của chúng tôi. "

    Anh ta khách sáo nâng tay, đem đám người Hoàng Phủ Quyết dẫn đến văn phòng.

    Bên trong cửa sổ.

    Cam Viện đứng thẳng" Hôm nay chúng ta sẽ học những động tác này.. "

    Nhận thấy bóng người bên cửa sổ, cô nghi hoặc nhìn sang một bên, cô không thể nhìn thấy nó qua bức màn thưa, và đang định nhìn kỹ hơn thì ai đó đẩy cửa. Mở ra.

    Cam Viện thu tầm mắt lại và nhìn về hướng cửa, nơi một người phụ nữ tóc vàng cao lớn đang vội vã bước vào.

    Hai bên ánh mắt chạm nhau, cô gái tóc vàng sắc mặt trầm xuống.

    " Là cô sao? "

    Cam Viện vừa nhìn đã nhận ra người phụ nữ này, chính là mẹ của cậu bé tóc vàng bị Cam Đường đánh gãy mũi, trong lòng cô thở dài, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

    " Xin chào cô, ở đây đang có lớp học yoga, nếu cô là học sinh, xin vui lòng tìm một chỗ ngồi để bắt đầu, nếu cô không phải là học sinh, vui lòng cô không làm ảnh hưởng đến người khác. "

    Người phụ nữ tóc vàng tên là Anna, chồng cô ta là đại sứ ở đây, và cô ấy đến đây để tham gia lớp học yoga vì cô ấy đến muộn vì một việc gì đó.

    Ngay khi nhìn thấy huấn luyện viên là Cam Viện, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt.

    Trước việc con trai mình bị Cam Đường đánh gãy mũi, Anna tự nhiên ôm mối hận trong lòng, nhưng vì lúc đó chuyện gấp nên cô chỉ quan tâm đến vết thương của con trai mà bỏ qua Cam Viện.

    Bây giờ gặp lại cô ấy, đương nhiên Anna sẽ không để yên.

    " Tôi tìm thấy cô rồi! "Bước tới, Anna hung hăng giơ ngón tay lên giữ chặt Cam Viện," Cô phải chịu trách nhiệm về hành động của con trai mình. "

    Cam Viện cười nhẹ," Vị tiểu thư này, nếu cô đến bắt tôi phải chịu trách nhiệm, hay là đi ra tòa để kiện tôi, nhưng xin đừng lãng phí thời gian và tiền bạc của mọi người. "

    Nói cách khác, Cam Viện đã kéo tất cả học sinh về phía mình và trở thành lợi ích tập thể.

    Anna rõ ràng là không nhận ra điều này, vì vậy cô ấy khịt mũi phản đối," Hừm! Bạn nghĩ tôi không dám sao? Tôi sẽ khiến bạn hối hận vì những gì bạn đã làm.. "

    Các học sinh bên cạnh thấy rằng Anna muốn tiếp tục, biểu hiện trên khuôn mặt của họ hơi mất kiên nhẫn.

    Mọi người bỏ tiền ra mua khóa học, chứ không phải nghe cô cãi cọ.

    Một người phụ nữ trung niên với làn da nâu và ngăm đen đứng thẳng dậy và nói với vẻ không hài lòng:" Làm ơn, xin đừng làm ảnh hưởng việc học của chúng tôi! "

    " Thời gian của chúng tôi là quý giá, nếu cô không phải là học viên, hãy ra ngoài!"

    * * *

    Các khóa học yoga được tính phí theo giờ, và mỗi phút đều đáng giá rất nhiều tiền. Việc làm của Anna đã ảnh hưởng đến lợi ích chung của mọi người.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...