Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y - Mỹ Nhân Vô Sương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi MưaThángTám, 8 Tháng một 2021.

  1. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 71

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Từ híp mắt.

    Cô nhìn trong video, nữ sinh ngồi cách Lục Chiết không xa, đối phương tháo mũ xuống, cái miệng nhỏ đang uống nước.

    Tô Từ liếc mắt nhìn kỹ đối phương một cái, lớn lên trắng nõn, không thuộc về rất đẹp, nhưng mặt mày nhu thuận, cho người ta một cảm giác ôn nhu bích ngọc.

    Đối phương uống nước xong, lại lấy khăn giấy ra lau mồ hôi, không có bất kỳ giao lưu nào với Lục Chiết.

    Nữ sinh như thể chỉ trùng hợp ngồi ở bên cạnh Lục Chiết mà thôi.

    Lúc này, Tô Từ mới dời tầm mắt về phía Lục Chiết. Hắn nửa cúi đầu, dưới vành nón, chỉ lộ ra hình môi mỏng cực đẹp và cằm.

    Video cũng không dài, chỉ có một phút.

    Trước sau như một, Tô Từ lưu video lại, sau đó nhắn tin cho Thẩm Tuyết: Cố lên!

    Cố lên cái gì?

    Nháy mắt, công cụ người Thẩm Tuyết đã hiểu ý tứ của Tô Từ, Tô Từ bảo cô ấy cố gắng quay hình Lục Chiết.

    Ngày hôm qua, Thẩm Tuyết còn đang lo lắng nữ sinh ngồi cạnh Lục Chiết có phải có ý tứ với Lục Chiết hay không, nhưng hiển nhiên cô ấy đã nghĩ quá nhiều, nữ sinh kia căn bản không có bất kỳ giao lưu nào với Lục Chiết.

    Trong trường học, cũng không biết là ai bắt đầu truyền ra tin Lục Chiết bị bệnh ALS, phỏng chừng ngoại trừ Tô Từ, trong trường học sẽ không có nữ sinh khác thích Lục Chiết.

    * * *

    Hôm nay, Tô Từ dậy rất sớm, cô ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Quý Trì đóng cửa lại, đi đến bên này.

    Đối phương chủ động chào hỏi: "Chào buổi sáng."

    "Chào buổi sáng." Tô Từ liếc nhìn đối phương một cái, phát hiện mới huấn luyện quân sự mấy ngày, đối phương đã bị phơi đen.

    Ngũ quan của Quý Trì vốn thiên về ngạnh lãnh, huấn luyện quân sự gần một tuần, đối phương như lưỡi dao bị mài giũa, trên người nhiều thêm vài phần sắc bén.

    Cô cảm giác Quý Trì đang lột xác.

    Giống Tô Từ Quý Trì gật đầu, sau đó lướt qua cô, đi xuống lầu.

    Tô Từ đi theo sau cậu ấy.

    Giá trị sinh mệnh của bé mập mạp còn lại hai giờ.

    Cô đã sớm phái người canh giữ bên ngoài Diệp gia, nếu bé mập mạp ra cửa, phải nhắn tin cho cô ngay lập tức.

    "Từ Từ, làm sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?" Tô mẫu có chút kinh ngạc, bà biết rõ con gái thích ngủ nướng.

    Tô Từ ngồi xuống bên cạnh Tô mẫu: "Đợi lát nữa con đưa Ninh Ninh và Thiên Tài đi học ạ."

    Ở bên cạnh, hai tiểu gia hỏa nghe thấy chị gái sẽ đưa bọn chúng đi học, mắt to của hai đứa trẻ sáng lên.

    Đối diện với ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của hai đứa trẻ, Tô Từ cười: "Nhìn chị làm gì? Hôm nay chị gái đặc biệt xinh đẹp sao?"

    Ở phía đối diện, Quý Trì đang an tĩnh ăn sáng cũng nhịn không được mà ngước mắt liếc nhìn Tô Từ một cái, ánh mắt rất nhanh xẹt qua khuôn mặt trắng nõn của cô.

    Lần đầu tiên cậu ấy phát hiện, Tô Từ rất tự luyến.

    Sau khi ăn xong bữa sáng đã là bảy giờ rưỡi, mặt trời đã sớm ngoi ra.

    Ánh mắt trời lúc này cũng không mãnh liệt, ấm áp, mang đến một trận gió nhẹ, đi trên đường, làm tâm tình thoải mái.

    Tô Từ đi trước, tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài mang cặp sách nhỏ thống nhất do trường học phát đi ở hai bên của cô.

    Quý Trì vốn muốn đuổi kịp phương tiện công cộng để đến trường, nhưng khi thấy bóng dáng mảnh khảnh đi ở phía trước, theo bản năng cậu ấy thả chậm bước chân, không nhanh không chậm mà đi theo sau ba người.

    Cậu ấy đột nhiên cảm thấy, thời tiết hôm nay thật tốt.

    Xe đã sớm chuẩn bị.

    Tiểu Tô Ninh lên xe trước, quay đầu lại, phất tay với Quý Trì: "Hẹn gặp lại anh trai cánh gà."

    Môi của Quý Trì hơi cong lên: "Hẹn gặp lại."

    Sau khi Tô Từ ngồi lên xe, cô nhận được tin nhắn do vệ sĩ gửi đến, bé mập mạp đã ra khỏi nhà.

    Xe ngừng ở trước cổng nhà trẻ, Tô Từ đưa tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài đến cửa phòng học, vừa lúc gặp được Tiểu Khoái Nhạc đang nắm tay cô giáo đi đến.

    "Chị Từ." Mắt to của Tiểu Khoái Nhạc sáng ngời, em ấy đã lâu chưa gặp Tô Từ.

    "Tiểu Khoái Nhạc, chào buổi sáng." Tô Từ phát hiện Tiểu Khoái Nhạc cao lên.

    Tuy rằng Tiểu Khoái Nhạc không có chân, nhưng phần trên, từ chỗ đầu gối của em ấy vẫn sẽ phát triển, về sau chi giả cũng sẽ dựa vào tốc độ sinh trưởng của em ấy mà định chế.

    "Chị Từ, chị đưa Ninh Ninh và anh Thiên Tài đi học sao?" Tiểu Khoái Nhạc đã biết Tô Từ là chị gái của hai người bạn tốt.

    "Đúng vậy, chị còn nghĩ đến nhìn em một chút." Tô Từ chào hỏi với giáo viên mầm non, sau đó nắm tay Tiểu Khoái Nhạc đi đến một bên: "Chị biết trong lớp học có một bạn nhỏ hay bắt nạt em đúng không? Để chị giúp em giáo huấn em ấy, được không?"

    Tiểu Khoái Nhạc lắc đầu: "Có Ninh Ninh và anh Thiên Tài bảo vệ em, sẽ không có ai bắt nạt Khoái Nhạc."

    Tô Từ cười, xem ra ba tiểu gia hỏa ở chung rất tốt.

    "Chị gái." Tiểu Khoái Nhạc nhìn Tô Từ, chớp mắt to, có chút thất thố, lại có chút mất mát.

    Em ấy kéo ống quần của mình, lộ ra chi giả bên trong: "Chân của Khoái Nhạc dọa các bạn nhỏ khác khóc, về sau có phải bọn họ sẽ chán ghét Khoái Nhạc không?"

    Diệp Thượng Tiến nói em ấy là quái vật, nhưng em ấy đâu có ăn thịt người, em ấy không phải quái vật.

    Trước kia em ấy cảm thấy mình có thể đi đường là một chuyện rất vui sướng, nhưng hiện tại, chân của em ấy sẽ khiến người khác bị dọa khóc.

    Tiểu Khoái Nhạc có chút không vui vẻ.

    Tô Từ cong lưng, tầm mắt bằng với em ấy, mắt to của tiểu gia hỏa đen bóng, hồn nhiên và thuần túy.

    Tô Từ nhẹ giọng nói với em ấy: "Sẽ không. Hiện tại bọn họ và Khoái Nhạc còn chưa quen thuộc. Chờ về sau, khi biết được Khoái Nhạc là một thiên sứ nhỏ thiện lương và đáng yêu, bọn họ đều sẽ rất thích em."

    Mắt của Tiểu Khoái Nhạc sáng rực lên, chỉ cần là lời của chị Từ, em ấy liền tin tưởng.

    Tô Từ sờ đầu của em ấy: "Ninh Ninh và Thiên Tài liền rất thích em, em có hai người bạn tốt."

    Trẻ nhỏ dễ dỗ thật sự, Tiểu Khoái Nhạc lập tức trở nên cao hứng.

    Tô Từ nói: "Đầu nhỏ của em không cần phải nghĩ quá nhiều, chỉ cần luôn vui vẻ hạnh phúc là tốt."

    Nói chuyện xong, Tiểu Khoái Nhạc vẫy tay nhỏ với Tô Từ, chậm rãi đi đến phòng học. Hiện tại em ấy đã thích ứng chi giả, đi đường, thoạt nhìn không khác gì với những bạn nhỏ khác.

    Tô Từ chưa rời đi, cô nhìn đồng hồ, còn hơn một giờ.

    Không lâu sau, cô thấy lão thái thái nắm tay bé mập mạp đi đến.

    Hôm nay bé mập mạp mặc một chiếc áo phông màu đỏ, thịt trên người cũng sắp chui ra khỏi quần áo, trên tay em ta cầm một cái hamburger thật lớn.

    Mỗi lần thấy em ta, đều là đang ăn nhiều đồ ăn có calo cao, khó trách em ta lại béo như vậy.

    "Thượng Tiến à, bà nội phải về rồi, cặp sách có đùi gà bà nội đã chuẩn bị cho cháu, cháu đi học có đói bụng nhớ ăn nghe chưa." Lão thái thái lo rằng cháu trai sẽ bị đói.

    Bé mập mạp vừa đi, vừa cắn một mồm to hamburger, trực tiếp đi vào trong phòng học.

    Giáo viên mầm non tiếp nhận cặp sách từ tay lão thái thái, rất là bất đắc dĩ.

    Nhà trẻ quy định các bé không thể mang theo đồ ăn khác tiến vào, hơn nữa trường học sẽ cung cấp bữa sáng, bữa trưa, và trà chiều, căn bản sẽ không để bọn nhỏ đói bụng.

    Nhưng mà, vị lão thái thái này thật ngang ngược, khiến người khác rất khó giao tiếp với bà ta.

    Có đôi khi gặp được phụ huynh ngang ngược và vô lý như vậy, làm giáo viên như các cô cũng thật đau đầu.

    Lúc nhà trẻ bắt đầu vào học, Tô Từ đứng bên ngoài phòng học nhìn vào. Cô đã câu thông với lãnh đạo nhà trẻ, hai vệ sĩ cũng đã thủ sẵn trong chỗ tối.

    Tô Từ đứng ở vị trí không rõ ràng, nhìn vào bên trong.

    Hiện tại là thời gian ăn sáng, giáo viên mang sữa bò và bánh mì chia đến tay mỗi bạn nhỏ.

    Bé mập mạp ăn bữa sáng của mình xong, thừa dịp giáo viên không thấy, em ta hung dữ ép bạn nhỏ bên cạnh chia một nửa cho mình.

    Tô Từ nhìn đến cảm thấy cạn lời, bé mập mạp hoàn toàn học được mười phần bộ dáng ngang ngược của lão thái thái Diệp gia.

    Trong giờ học, khi các bạn nhỏ khác đang xếp tay nhỏ, ngồi đoan chính, nghiêm túc nghe giáo viên kể chuyện xưa, thì bé mập mạp lại nhìn đông nhìn tây, mông dịch tới dịch lui trên ghế, giống như một con sâu mập mạp trắng trẻo, không an phận chút nào.

    Giáo viên nhà trẻ đã rất nhiều lần gọi tên của bé mập mạp, nhưng qua một hồi em ta lại không an phận.

    Dứt khoát, giáo viên chỉ có thể mặc em ta.

    Tới giờ tự do hoạt động, Tô Từ phát hiện, các bạn nhỏ khác đều sẽ tụ tập thành đoàn và chơi cùng nhau. Tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài cũng mang theo Tiểu Khoái Nhạc, ba cái đầu nhỏ ghé vào nhau nghiên cứu mấy khối gỗ đặt chồng chất lên nhau, chỉ có bé mập mạp một người ngồi trên chỗ của mình, không có bạn nhỏ nào chơi cùng em ta.

    Tự em ta một mình chơi đồ chơi, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn bọn Tiểu Khoái Nhạc cách đó không xa.

    Tô Từ đột nhiên cảm thấy, bé mập mạp bị cô độc rất đáng thương.

    Giây tiếp theo, chỉ thấy bé mập mạp đứng lên, đi đến chỗ của bọn Tiểu Khoái Nhạc.

    Sau đó, bé mập mạp vươn tay, một tay đẩy ngã lâu đài mà bọn Tiểu Khoái Nhạc đã xây xong.

    Tô Từ sửng sốt, cô thu hồi lời vừa rồi cảm thấy bé mập mạp đáng thương. Khó trách không có đứa bé nào nguyện ý chơi với em ta, gia hỏa này quả thực chính là Hỗn Thế Ma Vương.

    Ngoài phòng học, Tô Từ đã đứng gần một giờ, cô vừa khát vừa mệt.

    Cô nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút.

    Không lâu sau, tới giờ hoạt động bên ngoài, cô thấy các bạn nhỏ bắt đầu xếp hàng.

    Tô Từ đi đến chỗ ngã rẽ, cũng không tính làm ảnh hưởng bọn nhỏ đang lên lớp.

    Giáo viên mầm non dẫn theo hai hàng đội ngũ đi ra, trên bãi cỏ có thiết kế và bố trí không ít phương tiện giải trí mà bọn nhỏ yêu thích.

    Tô Từ núp ở một góc, thấy các em trai chơi thật vui vẻ. Ngoại trừ lần trước đi công viên giải trí với Lục Chiết và Tô Từ, thì Tiểu Khoái Nhạc rất ít có cơ hội đi công viên chơi cầu trượt.

    Đây là lần đầu tiên em ấy chơi, nên em ấy có chút khẩn trương.

    Bởi vì vấn đề chi giả, động tác em ấy ngồi trên cầu trượt có chút vụng về, nhưng khi trượt xuống cầu trượt, giống như những bạn nhỏ khác, trên khuôn mặt nhỏ của em ấy tràn đầy tươi cười.

    "Khoái Nhạc, lại đến đi." Tiểu Tô Ninh nắm tay Tiểu Khoái Nhạc, đi lên cầu thang nhỏ cạnh cầu trượt.

    Tiểu Thiên Tài hiểu chuyện mà ở một bên che chở cho bọn họ.

    Ánh mắt Tô Từ dời về phía bé mập mạp cách đó không xa.

    Mắt em ta trông mong mà nhìn mấy người Tiểu Khoái Nhạc, thời điểm Tiểu Khoái Nhạc nhìn về phía em ta, em ta sẽ hung ác trừng ngược lại.

    "Thượng Tiến, vì sao lại không đi chơi?" Giáo viên mầm non thấy bé mập mạp tự đứng một mình, nên bảo em ta chơi đùa với các bạn nhỏ khác.

    Bé mập mạp hừ một tiếng, nghiêng đầu: "Em mới không cần chơi chung với bọn họ."

    Giáo viên mầm non đau đầu. Đứa nhỏ này căn bản không thích bị quản, hơn nữa nếu quản nhiều, phụ huynh của em ta còn có khả năng đến trường khiếu nại.

    Giáo viên mầm non ôn thanh nói: "Nếu em không chơi, thì ngoan ngoãn đứng dưới tàng cây đi, nơi này quá nóng."

    Bé mập mạp không tình nguyện mà đi đến dưới bóng cây.

    Tô Từ nhìn đồng hồ, giá trị sinh mệnh của bé mập mạp còn dư lại chưa đến mười phút.

    Cho nên, em ta ngã chết ở chỗ nào?

    Đang lúc Tô Từ cảm thấy nghi hoặc, bé mập mạp thừa dịp giáo viên đang chăm sóc các bạn nhỏ khác mà lén lút chạy.

    Tô Từ: "..."

    Cho nên, thằng nhóc này không an phận, không nghe lời, lại tăng động như vậy, cũng khó trách em ta sẽ té lầu.

    Tô Từ đảo mắt muốn xem bé mập mạp định làm cái gì.

    Cô đi theo em ta.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 72

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Pin pin, myngboo, Qắzedcvfr171 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười một 2022
  3. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 73

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bao sương vô cùng an tĩnh.

    Gương mặt Tô Từ nhuộm đầy ửng đỏ, một đôi mắt đen sáng lấp lánh, doanh doanh như nước.

    Lục Chiết vùi đầu vào cổ của thiếu nữ, hắn thở hổn hển một tiếng, dần dần bình phục lại.

    "Lưng em đau." Cái bàn phía sau làm bằng gỗ, cộm đến mức lưng cô khó chịu muốn chết.

    Lục Chiết nhanh chóng ngẩng đầu, chỉnh lại thiếu nữ: "Thật xin lỗi."

    Ánh mắt hắn dừng trên cổ của Tô Từ, màu da của cô tuyết trắng lại kiều nộn, hắn không khống chế lực độ nên đã để lại dấu vết.

    Dấu vết màu đỏ đặc biệt bắt mắt.

    Hắn có chút mất khống chế.

    Đầu ngón tay đụng vào vệt đỏ, Lục Chiết nhẹ nhàng vuốt ve một chút: "Nơi này lưu lại dấu."

    Tô Từ cong đuôi mắt, nốt ruồi son phía dưới câu nhân thật sự: "Anh thả tóc em xuống đi." Cô mềm mại ghé vào trong ngực của Lục Chiết, một chút cũng không muốn động.

    Lục Chiết duỗi tay vuốt ve đầu tóc của thiếu nữ, vụng về thả tóc cô xuống.

    Ngọn tóc tinh tế và mềm mại cuốn lên, hắn giúp cô chải tóc: "Được."

    Tô Từ lộ ra gương mặt đỏ ửng đang cọ vào ngực của Lục Chiết.

    Một hồi lâu, cô thở ra một hơi, cười giống như một tiểu hồ ly trộm cá thành công. Cô khen hắn: "Lục Chiết, kỹ thuật hôn của anh có tiến bộ."

    Lục Chiết nhịn không được mà nhéo mặt của tiểu phôi đản, dưới ánh đèn gương mặt cương lãnh của hắn lộ ra màu đỏ.

    Tại Tô gia.

    Sau khi huấn luyện quân sự xong, Quý Trì gấp gáp trở về trước tiên.

    Hô hấp của cậu ấy có chút bất ổn.

    Người hầu thấy sắc mặt của Quý Trì vội vàng, bước tới, cô ấy nhanh chóng chào hỏi: "Thiếu gia Quý Trì."

    "Tô.. Tô Từ đã về chưa?" Quý Trì hỏi người hầu.

    "Tiểu thư còn chưa trở lại."

    Quý Trì bình tĩnh lại, cậu ấy gật đầu, sau đó lên lầu.

    Người hầu kỳ quái liếc nhìn thân ảnh Quý Trì lên lầu, cũng không biết cậu ấy vội vàng tìm tiểu thư có chuyện gì, bình thường ở Tô gia, Quý Trì và tiểu thư giao lưu rất ít, hai người căn bản không có tiếp xúc gì cả.

    Lúc Tô Từ trở về đã hơn chín giờ tối.

    Cô đang muốn đẩy cửa phòng ra thì đột nhiên phát hiện thân ảnh cao lớn đang đứng ở hành lang bên kia.

    Đối phương đột nhiên đi đến chỗ cô.

    "Quý Trì?" Tô Từ ngẩn người.

    Vừa rồi cô không chú ý cậu ấy xuất hiện khi nào, hay là cậu ấy vẫn luôn đứng ở đó?

    Trên người Quý Trì vẫn mặc áo ngụy trang dành cho huấn luyện quân sự như cũ, cậu ấy bước tới, mang theo một cổ khí chất sắc bén.

    Cậu ấy đứng trước mặt Tô Từ, trên mặt ngạnh lãnh nhìn không ra biểu tình gì.

    Tô Từ hỏi cậu ấy: "Làm sao vậy?"

    Quý Trì cúi đầu nhìn Tô Từ, đối diện với mắt đen liễm diễm của cô. Lần đầu tiên, Quý Trì cảm giác được chỗ ngực kích động, một chút lại một chút, tiếng tim đập vang vọng bên tai.

    Bắt đầu từ khi còn nhỏ, cậu ấy đã biết đồ vật mình có thể thích không nhiều lắm, cho nên, đối với hết thảy xung quanh, cậu ấy chưa từng có chút dục vọng hay khát khao nào cả.

    Đây là lần đầu tiên, cậu ấy muốn tranh thủ.

    Một bàn tay của Quý Trì bỏ vào túi quần, cậu ấy nhìn Tô Từ.

    Đang muốn mở miệng, ánh mắt Quý Trì lơ đãng dừng trên cổ của thiếu nữ, màu da của cô trắng như tuyết, một vết đỏ cực nhỏ kia đặc biệt bắt mắt.

    Lời muốn nói lập tức ngừng ngay bên miệng.

    Ánh mắt Quý Trì tối sầm xuống, cậu ấy dời tầm mắt.

    "Cậu muốn nói gì thế?" Tô Từ nghi hoặc nhìn Quý Trì.

    Trái tim đang điên cuồng kích động của Quý Trì như thể bị ai đó mạnh mẽ ấn xuống, gắt gao siết chặt, sắc mặt cậu ấy bình tĩnh mà nhìn Tô Từ.

    Sau khi huấn luyện quân sự xong, cậu ấy vô tình nghe được người khác đàm luận chuyện Lục Chiết có bệnh ALS, ngay lập tức, cậu ấy mất đi lý trí, giống như bị điên, muốn đi chứng thực với cô.

    Nếu đây là sự thật, cậu ấy đê tiện mà nghĩ, cậu ấy có thể có một cơ hội hay không, có thể chờ cô hay không..

    Nhưng hiện tại, cái đó hình như không còn quan trọng.

    Quý Trì khôi phục lý trí, cậu ấy rút tay từ túi quần ra: "Chân cậu đã tốt chưa?"

    Tô Từ gật đầu: "Tốt rồi, cảm ơn thuốc mỡ của cậu."

    Quý Trì kéo khóe môi: "Vậy là tốt rồi." Thanh âm cậu ấy nặng nề, có chút ách: "Thôi tôi không làm phiền cậu nữa."

    Quý Trì xoay người trở về phòng, bóng dáng cao lớn có chút cô đơn.

    Tô Từ nhíu mày, không rõ nguyên do.

    Đóng cửa lại, từ túi quần Quý Trì móc ra một cái hộp nhỏ, cậu ấy mở nắp hộp ra.

    Bên trong cái hộp nhỏ đặt một cái kẹp thuần bạc, trên cái kẹp là một con thỏ con nhỏ, so với con thỏ vụng về trên mắt cá chân của Tô Từ còn tinh xảo hơn không ít.

    Quý Trì khép cái nắp lại.

    Cậu ấy mở ngăn kéo ra, ánh mắt âm trầm.

    Quý Trì bỏ cái hộp nhỏ vào ngăn kéo, giấu đi.

    * * *

    Ngày hôm sau, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, đứng trên sân thể dục, mang giày cũng có thể cảm nhận được mặt đất nóng bao nhiêu.

    Mồ hôi không ngừng từ trên trán, trên cổ toát ra, quần áo cũng bị làm ướt.

    Cho đến khi một tiếng "Giải tán" vang lên, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, sống lưng thẳng đĩnh sụp xuống.

    Lục Chiết ngồi dưới bóng cây, hắn há miệng uống lên mấy ngụm nước, khuôn mặt tuấn lãnh khiến không ít nữ sinh trộm nhìn lại.

    Nếu không phải đã nhìn tin tức trên diễn đàn, đã sớm có không ít nữ sinh muốn đến gần Lục Chiết.

    Dương Thư Tĩnh đi chậm, những vị trí khác đều đã có người ngồi xuống.

    Cô ta không nhanh không chậm đi đến vị trí cách Lục Chiết không xa rồi ngồi xuống.

    Móc khăn giấy ra, cô ta tháo mũ xuống, động tác lau mồ hôi vô cùng ôn nhu.

    Một hồi lâu, sắc mặt cô ta do dự móc di động ra, sau đó xoay người, mặt hướng đến Lục Chiết bên cạnh.

    "Bạn học Lục." Dương Thư Tĩnh đè thấp thanh âm, trầm thấp tinh tế, dưới thời tiết nóng bức, làm người nghe rất thoải mái.

    Lục Chiết nhìn về phía cô ta.

    Dương Thư Tĩnh mở ra giao diện diễn đàn trường học, cô ta đưa điện thoại tới trước mặt Lục Chiết: "Trên diễn đàn, không biết là ai đã phát bài đăng về cậu, nói cậu bị bệnh ALS, sống không lâu."

    Ánh mắt cô ta nhìn Lục Chiết rất chân thành và tha thiết: "Cậu có thể khiếu nại bài đăng, để chủ diễn đàn xóa bỏ."

    Lục Chiết tùy ý nhìn thoáng qua, tiêu đề có ba chữ "Bệnh ALS" được in màu đỏ.

    Dương Thư Tĩnh thu hồi di động: "Bình luận của bọn họ cậu đừng đặt trong lòng."

    "Mình cảm thấy cậu thật lợi hại, đến huấn luyện viên cũng khen cậu, so với những người khác cậu lợi hại hơn nhiều, một chút cũng không giống bị bệnh." Ánh mắt của Dương Thư Tĩnh sùng bái mà nhìn Lục Chiết, ôn thanh nói: "Những người khác đều nghĩ cách trốn tránh huấn luyện quân sự, nhưng cậu trong tình huống như vậy mà vẫn kiên trì như cũ, Lục Chiết, cậu thật sự rất lợi hại."

    Nếu là nam sinh khác, bị Dương Thư Tĩnh dùng ánh mắt sùng bái lại ngưỡng mộ như vậy mà nhìn, trong lòng đã sớm phập phồng dao động.

    Nhưng sắc mặt của Lục Chiết chỉ nhàn nhạt, gật đầu.

    Dương Thư Tĩnh quan tâm mở miệng: "Cậu phải chú ý thân thể, lúc huấn luyện nếu không chịu được, có thể nói cho huấn luyện viên xin nghỉ."

    Lúc này Lục Chiết mới nhìn về phía cô ta.

    Dương Thư Tĩnh bị đôi mắt đen nhánh của đối phương nhìn, trong lòng cô ta căng thẳng, ánh mắt trở nên hàm súc, theo bản năng cô ta cắn môi, động tác bán đứng nội tâm thẹn thùng của mình.

    Lục Chiết lạnh lùng nói: "Thân thể của tôi, tự tôi rõ ràng."

    Dương Thư Tĩnh gật đầu, giọng nói cô ta tràn ngập thiện ý: "Cha mình có biết một vị bác sĩ trị liệu bệnh ALS, vị bác sĩ đó tương đối có kinh nghiệm về phương diện này. Mình có thể thêm cậu là bạn tốt, rồi trở về hỏi cha làm sao để lấy được phương thức liên hệ của vị bác sĩ kia, sau đó gửi cho cậu."

    Lục Chiết trực tiếp cự tuyệt: "Không cần."

    Giây tiếp theo, huấn luyện viên hô tập hợp, Lục Chiết nhanh chóng đứng lên rời đi, căn bản không có liếc mắt nhìn Dương Thư Tĩnh nhiều thêm một cái.

    Dương Thư Tĩnh thu hồi di động, trong mắt cô ta mang theo ý cười, không hề bị Lục Chiết vắng vẻ mà xấu hổ.

    ---73.2---

    Sau khi huấn luyện quân sự xong.

    Dương Thư Tĩnh mới vừa trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng đã gọi cô ta lại: "Thư Tĩnh, có phải cậu chia tay với Thẩm Thích rồi không?"

    "Đúng vậy." Dương Thư Tĩnh đi đến ngồi xuống ghế dựa: "Làm sao thế?"

    Bạn cùng phòng nói: "Thẩm Thích gọi điện cho tôi, nhờ tôi nói lại với cậu rằng cậu ấy muốn cùng cậu tán gẫu một chút, cậu ấy nói cậu đã kéo đen cậu ấy." Cô ấy có chút không đành lòng: "Nếu cậu có rảnh thì hãy trả lời một cuộc điện thoại của cậu ấy đi, lời muốn nói tôi đã giúp chuyển lại."

    Dương Thư Tĩnh cười nói: "Chúng mình đã chia tay, không có gì để nói, mình không muốn cho cậu ta hy vọng, lại làm cậu ta thất vọng."

    Bạn cùng phòng cảm thấy không còn gì để nói.

    Cô ấy và Dương Thư Tĩnh là bạn học cao trung.

    Trong mắt người ngoài, tuy rằng diện mạo của Dương Thư Tĩnh không phải rất xinh đẹp, nhưng mặt mày cô ta ôn hòa và nhu thuận, trên người mang theo một cổ khí chất ôn nhu làm người thoải mái.

    Lúc còn học cao trung, người thích cô ta rất nhiều.

    Làm người ngoài ý muốn chính là, Dương Thư Tĩnh lại chủ động theo đuổi một nam sinh có tính cách cô lãnh, thân thể không được tốt lắm trong lớp.

    Không lâu sau, sau khi Dương Thư Tĩnh và nam sinh kia chia tay, cô ta lại theo đuổi một học trưởng hơn một lớp, trên chân có vấn đề, không hòa đồng khác.

    Sau đó, sau khi Dương Thư Tĩnh chia tay học trưởng, cô ta lại bắt đầu chăm sóc Thẩm Thích mới chuyển trường tới.

    Bởi vì có bệnh tim nên tính cách của Thẩm Thích tương đối yên tĩnh và nặng nề.

    Ngay từ đầu, Thẩm Thích đối với Dương Thư Tĩnh rất lạnh nhạt, cũng không phản ứng cô ta, nhưng lại không chịu nổi Dương Thư Tĩnh ôn nhu và kiên trì, vẫn luôn truy đuổi phía sau mình.

    Cuối cùng, thiếu niên chìm trong bóng tối, bị một chùm ánh sáng ôn nhu như nước là Dương Thư Tĩnh đả động.

    Hiện tại khi bạn cùng phòng biết tin Dương Thư Tĩnh chia tay Thẩm Thích, một chút cô ấy cũng không kinh ngạc.

    Người khác đều cho rằng Dương Thư Tĩnh tốt đẹp và ấm áp, nhưng cô ấy biết đối phương lâu như vậy, làm sao lại không biết cô ta là dạng người gì?

    Lúc này, điện thoại của bạn cùng phòng lại vang lên, cô ấy liếc mắt nhìn rồi đưa điện thoại cho Dương Thư Tĩnh: "Thẩm Thích lại gọi cho tôi, cậu nghe đi."

    Dương Thư Tĩnh soi gương, đang chuẩn bị đắp mặt nạ: "Mình không nghe, cậu cúp đi."

    Bạn cùng phòng nắm di động, có chút không muốn nhìn: "Cậu không thích cậu ấy, thế thì lúc trước vì sao còn muốn cùng cậu ấy ở bên nhau?"

    Dương Thư Tĩnh cười: "Trước kia thích cậu ta, hiện tại không thích mà thôi. Cậu có thể nói cho cậu ta, hiện tại mình đã có người thích."

    Cô ta quay đầu nhìn bạn cùng phòng: "Hiện tại người mình thích là Lục Chiết."

    Bạn cùng phòng kinh ngạc.

    Lục Chiết cùng lớp cô ấy cũng biết, cao lớn soái khí, nhưng hôm nay cô ấy có xem diễn đàn trong trường, Lục Chiết có bệnh ALS.

    Bạn cùng phòng nhíu mày: "Cậu căn bản không phải là thích Lục Chiết."

    Giống như những nam sinh cô ta đã theo đuổi trước kia, Dương Thư Tĩnh căn bản không phải là thích bọn họ.

    Dương Thư Tĩnh quay người lại, tiếp tục soi gương: "Cậu lại không phải mình, làm sao biết mình nghĩ cái gì."

    Hiện tại người cô ta thích chính là Lục Chiết, hắn mắc bệnh ALS, người như vậy ở trong bóng đêm, có bao nhiêu tuyệt vọng nhỉ.

    Cô ta có thể trở thành ánh sáng của Lục Chiết, trở thành hy vọng cuộc sống của hắn, trở thành thiên sứ của hắn, cho hắn ấm áp.

    Bạn cùng phòng hỏi: "Vậy Thẩm Thích thì sao?"

    Ngữ khí của Dương Thư Tĩnh có chút không kiên nhẫn: "Mình không thích cậu ta, cậu ta quá phiền nên mình mới kéo đen cậu ta."

    Theo đuổi người chôn thân trong bóng tối, biến bản thân thành cứu rỗi của đối phương, so với cùng nam sinh bình thường ở bên nhau thì có tính khiêu chiến cao hơn.

    Lần này, cô ta có dự cảm, so với những nam sinh cô ta đã gặp trước kia, Lục Chiết sẽ có tính khiêu chiến rất cao.

    Bạn cùng phòng liếc nhìn màn hình di động sáng lên, cô ấy cúp máy: "Thư Tĩnh, hy vọng cậu sẽ không có một ngày rước họa vào thân."

    Nói xong, bạn cùng phòng cầm khay rửa mặt đi vào toilet.

    Dương Thư Tĩnh nhìn mình trong gương, cô ta cười lắc đầu, bạn cùng phòng không hiểu cô ta.

    Cô ta biến bản thân thành ánh sáng của người khác, là đang làm việc tốt.

    Trên diễn đàn, bài đăng về Lục Chiết vẫn luôn ở đó. Diện mạo Lục Chiết xuất chúng, lại bị bệnh ALS, làm cho không ít người chú ý, sức hot của bài đăng vẫn luôn rất cao.

    Trong trường học hai ngày nay, khi thấy Lục Chiết, người đi ngang qua khó tránh khỏi sẽ hết sức chú ý hắn.

    Nhưng Lục Chiết cũng không bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai. Khi còn học cao trung, đối với những ánh mắt đồng tình hoặc chán ghét, hắn đã tập mãi thành quen.

    Hắn an tĩnh ngồi dưới bóng cây, còn hai ngày huấn luyện quân sự nữa thì kết thúc.

    Ánh nắng buổi chiều thật độc ác, qua nhiều ngày như vậy, da của mọi người đã bị phơi đến đen mấy độ.

    Cho dù các nữ sinh có đắp mặt nạ mỗi ngày và bôi kem chống nắng thì cũng khó tránh khỏi bị đen. Hơn nữa, huấn luyện viên được phân đến lớp của họ rất nghiêm khắc, khối lượng huấn luyện hai ngày nay rất nặng, nên các cô ấy cũng không rảnh lo chuyện làn da mà chỉ ngóng trông huấn luyện quân sự nhanh kết thúc.

    Lúc này, Dương Thư Tĩnh cầm một bình giữ ấm ngồi xuống chỗ Lục Chiết, khoảng cách không gần không xa.

    Cô ta vặn bình giữ ấm ra, rót nước đường bên trong vào cái nắp bình.

    Cô ta đưa nắp bình cho Lục Chiết, ôn thanh nói: "Hôm nay quá nóng, lúc giữa trưa mình có gọi một phần nước đường đậu xanh trong nhà ăn, có thể giải nhiệt, cậu muốn uống không?"

    Lục Chiết lạnh giọng cự tuyệt: "Không cần, cảm ơn."

    Dương Thư Tĩnh ôn nhu cười nói: "Cái nắp và bình giữ nhiệt mình đã rửa qua, rất sạch, cậu có thể yên tâm uống, không cần để ý."

    Lục Chiết nhìn về phía cô ta, trong ánh mắt đen nhánh là sắc thái nhàn nhạt: "Bạn gái tôi sẽ để ý."

    Cái tay cầm nắp bình của Dương Thư Tĩnh trở nên căng thẳng.

    Cô ta không nghĩ tới Lục Chiết sẽ có bạn gái.

    Cái này không hợp lẽ thường.

    Lục Chiết mang bệnh nan y, tuổi thọ không dài, hơn nữa về sau người bị bệnh ALS sẽ biến thành bộ dạng gì, mọi người đều biết. Theo lý mà nói, nữ sinh sẽ đồng tình Lục Chiết bị bệnh, nhưng sẽ không có người thích hắn mới đúng.

    Giống như những nam sinh cô ta đã theo đuổi trước kia, đều bị nhận hết thảy những ánh mắt kỳ thị, cười nhạo, và đồng tình của người khác, căn bản sẽ không có người nguyện ý cùng bọn họ ở bên nhau.

    Chỉ có cô ta không ngại, trở thành cứu rỗi của bọn họ.

    Dương Thư Tĩnh thu hồi tay, trên mặt không có một tia xấu hổ, cô ta nói rất chân thành và tha thiết: "Thật xin lỗi, mình không nghĩ quá nhiều, chỉ là thấy thời tiết quá nóng, thân thể của cậu lại không tốt, uống chút nước đường đậu xanh có thể giải chút nhiệt."

    Lục Chiết thu hồi ánh mắt, không có lại để ý tới cô ta.

    Dương Thư Tĩnh nhìn sườn mặt tuấn lãnh của thiếu niên, không thể không nói, Lục Chiết còn soái khí hơn những nam sinh cô ta từng theo đuổi trước kia.

    Cô ta không hề để ý, mà là duỗi tay vỗ một nam sinh ở phía trước: "Mình mang theo một ít nước đường đậu xanh, cậu muốn uống không?"

    Nam sinh thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn."

    Đối phương nhận cái nắp bình của Dương Thư Tĩnh, nếu không phải sắc mặt bị phơi thành màu đen, đã sớm có người nhìn ra mặt cậu ta đỏ lên.

    Dương Thư Tĩnh cười rất hào phóng và dịu dàng: "Không cần lo lắng."

    Sau đó, cô ta nâng cái ly, cái miệng nhỏ uống nước đường đậu xanh, không có lại đi quấy rầy Lục Chiết ở bên cạnh.

    Phảng phất như vừa rồi cô ta mời Lục Chiết uống nước đường chỉ là một hành động thiện ý tùy tay, chứ không phải cô ta có ý định mà làm.

    * * *

    Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ trong nhà thích hợp, thoải mái đến mức làm người ta mơ màng sắp ngủ.

    Tô Từ căn bản không biết bài đăng trên diễn đàn về Lục Chiết, cô u sầu tích cóp kẹo bông gòn kim sắc.

    Khối kẹo bông gòn kim sắc trước kia khi cứu bé mập mạp, cô chia một nửa cho Lục Chiết, một nửa còn lại cho Phú Quý.

    Phú Quý lại thăng cấp.

    Nó nói cho cô, Lục Chiết cần ăn hết bốn mươi chín khối kẹo bông gòn kim sắc thì sẽ khỏi hẳn.

    Tô Từ nửa nằm trên ghế treo, một bên cô ăn trái cây, một bên bắt đầu đếm số người mình đã cứu, Lục Chiết đã ăn mấy khối kẹo bông gòn kim sắc.

    Một hồi lâu, Tô Từ phát hiện, cô lấy được mười hai khối kẹo bông gòn kim sắc, ngoại trừ chia cho

    Phú Quý, Lục Chiết ăn hết chín khối.

    Vậy nghĩa là, cô còn cần cứu bốn mươi người nữa.

    Còn cần cứu nhiều người như vậy, đối với cô mà nói, không tính là dễ dàng, nhưng cũng không phải đặc biệt khó khăn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

    Tô Từ cảm thấy cứu bốn mươi chín người có thể đổi lấy một Lục Chiết, rất đáng giá.

    Nghĩ như vậy, cô sung sướng híp mắt.

    Chân trần trụi màu tuyết theo ghế treo lay động mà đong đưa, Tô Từ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, con ngươi đen nhánh lóe sáng.

    Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, Lục Chiết chính là của cô.
     
  4. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
    Chương 74

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Pin pin, myngboo, Qắzedcvfr180 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng mười một 2022
  5. MưaThángTám

    Bài viết:
    290
Trả lời qua Facebook
Đang tải...