Xuyên Không [Edit] Tán Đổ Bạch Nguyệt Quang - Thải Vân Quy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Chanh Dây, 16 Tháng chín 2021.

  1. Chanh Dây

    Bài viết:
    17
    Chương 30: Gặp phụ huynh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trans+beta: Chanh Dây

    Hứa Thắng vô cùng khó chịu vì bị cô quấn lấy, tuy nhiên dường như kỹ năng diễn xuất "siêu phàm" của cô đã đánh lừa được anh ta, Hứa Thắng giả vờ thề thốt với cô rất nhiều, cuối cùng cũng thoát khỏi cô.

    Úc Thược Thược nhìn dáng vẻ rời đi của Hứa Thắng mà trong lòng cười lạnh.

    Vừa đúng lúc cô sợ cầm tiền của nhân vật phản diện sẽ bị bỏng tay, Hứa Thắng không đưa cho cô cũng xem như là đang giúp cô.

    Sau khi lừa nhân vật phản diện xong cô quay về giải trí Hoàng Vũ để chuẩn bị làm việc.

    Hai ngày nay những bình luận trên mạng tương đối yên tĩnh, cô chỉ cần tố cáo, block dọn khu bình luận là được.

    Ngồi trong phòng làm việc, cô lặng lẽ nhìn những tài liệu ngày hôm qua Tần Nhược Nhiên đã đưa cho mình.

    Đều liên quan tới công việc của Văn Tuấn Khanh.

    Tần Nhược Nhiên giống như là đang muốn giao Văn Tuấn Khanh cho cô phụ trách, tìm rất nhiều cơ hội làm việc, giao tận tay để cô chọn lọc.

    Có chương trình tống nghệ, quảng cáo, đại ngôn, còn có cả kịch bản tiếp theo.

    Cô tìm gặp Văn Tuấn Khanh để lên kế hoạch chi tiết cho lộ trình phát triển của cậu ấy, nói chuyện suốt một buổi sáng.

    Ngay lúc cô cùng Văn Tuấn Khanh nói chuyện, hắc liệu của cậu đã bắt đầu xuất hiện rộng rãi trên weibo.

    Shock, một nam nghệ sĩ họ W đang nổi tiếng dạo gần đây bị mắc bệnh ngôi sao.

    Nam nghệ sĩ họ W có tâm tư âm hiểm khi tham gia chương trình tống nghệ.

    Văn Tuấn Khanh từng bắt nạt đàn em và đồng nghiệp cùng công ty.

    Mặc dù nhân vật phản diện có tính cách cực kỳ không tốt, nhưng sức ảnh hưởng lại khá tốt, chỉ trong vòng chưa tới nửa ngày, hắc liệu của Văn Tuấn Khanh đã được hầu hết mọi người biết đến, còn lên cả hot search.

    Tôn Phong còn dùng ngữ khí của một nạn nhân để mỉa mai không rõ về sự việc trước đây.

    Hiệu quả rất tốt, vượt xa cả dự liệu của Úc Thược Thược.

    Thứ mà cô đưa cho nhân vật phản diện chính là hắc liệu đã được xử lý.

    Ví dụ như trong chương trình tống nghệ truy tìm kho báu, Tôn Phong là người ngáng chân Văn Tuấn Khanh nhưng cô lại nói Văn Tuấn Khanh ngáng chân Tôn Phong, dành chiến thắng trong trận thi đấu bằng thủ đoạn không quang minh chính đại.

    Còn có, trong quá trình quay phim, hắc liệu mà cô cung cấp là Văn Tuấn Khanh kênh kiệu, ỷ có người chống lưng và NG rất nhiều lần.

    Hắc liệu thứ nhất rất dễ để tẩy trắng, cô đã liên hệ với Hàn Ngân Lượng, bày tỏ rằng cậu ta nhiều lần cọ ăn cọ uống của cô rồi thì cần phải báo đáp lại, giúp cô đem bản ghi âm phát ra ngoài, để Hàn Ngân Lượng tự xưng cậu ta là sinh viên đại học B và đã nghe được bản ghi âm này.

    Hắc liệu thứ hai, cô cũng đã sớm liên hệ với tổ kịch để phát sóng hậu trường, đặc biệt là đoạn video Văn Tuấn Khanh Điếu Uy Á quay phim hết sức vất vả nhưng không hề than vãn nửa lời.

    Tổ kịch cũng rất hợp tác.

    Sau khi làm mọi việc xong xuôi, cô bắt đầu sắp xếp thủy quân, đồng thời nhờ các fan trong nhóm hâm mộ kêu gọi người qua đường ăn dưa một cách lý trí.

    Tận dụng lần hắc liệu này, cô có thể kiểm tra lượng người hâm mộ tăng đột biến gần đây của Văn Tuấn Khanh xem xem đâu là fan đáng tin, đâu là anti.

    Sau khi đã xác định rõ, cô dự định sẽ giao một phần quản lý hậu viện hội cho fan, hiện tại Văn Tuấn Khanh càng ngày có càng nhiều fan, một mình cô không thể nào xoay xở được.

    Đồng thời, cô còn cần tiếp tục điều động thêm nhân khí trên Weibo, làm thêm nhiều BP hơn, còn có quà tiếp ứng, cũng lôi kéo thêm nhân khí trên các trang web lớn.

    Cô bận rộn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, nhưng giữa trưa lại nhận được tin nhắn của Vũ Văn: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm."

    Cô gần như nhảy dựng lên vì kinh ngạc, cô vừa đồng ý chuyện hợp đồng nam nữ, công việc liền tới cửa rồi sao?

    Cô vừa nuốt nước bọt vừa nhắn tin hỏi: Còn có ai nữa không?

    Vũ Văn: Có ba với anh trai của tôi, còn có chị Oánh.

    Úc Thược Thược:. Tôi cần chuẩn bị gì không?

    Vũ Văn: Tôi đưa cô đi mua một ít quần áo.

    Úc Thược Thược không giống với những cô gái có lòng tự tôn bùng nổ vô duyên vô cớ vì cảm thấy đây là một sự xúc phạm tới bản thân, thậm chí cô còn cảm thấy điều này rất tốt, một nhiệm vụ vừa nhàn nhã lại vừa có quần áo đẹp để chọn, thật tốt.

    Chỉ là nếu lấy thì lương tâm có chút bất an.

    Cô xác nhận lại: Mua quần áo cho tôi sẽ không có vấn đề gì chứ, có phung phí quá hay không.

    Vũ Văn: Sẽ không.

    Sau khi nói xong, anh quyết định thời gian và địa điểm và bảo cô mấy giờ thì xuống chờ anh ở dưới lầu công ty.

    Cô tính toán thời gian, cô cũng có thể dùng điện thoại di động để kiểm soát toàn bộ tình hình trên đường đi, hai ngày nay chủ yếu là chờ ngôn luận lên men, cô không cần phải đích thân ở lại công ty nên đã đồng ý.

    Năm giờ chiều, Vũ Văn đúng giờ đến dưới lầu của công ty đón cô, lần này anh lái một chiếc Mercedes-Benz màu đen mang khí thế xa hoa, sang trọng.

    Cô ngồi vào lái ghế phụ của xe, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: "Sao lại phải vội vàng như vậy?"

    Vũ Văn nhẹ giọng nói: "Đây là ý của ba tôi."

    Cô mở miệng muốn hỏi thêm, nhưng phát hiện sắc mặt của Vũ Văn không ổn.

    Anh giống như rất bài xích chuyện này và không muốn nói gì thêm về ba mình.

    Cô cũng không hỏi thêm gì nữa, cùng Vũ Văn đi mua quần áo.

    Vũ Văn không đưa cô đến xem những thương hiệu trang phục khoa trương chỉ xuất hiện trên sàn catwalk mà chỉ đưa cô đến trung tâm thương mại để chọn một vài bộ quần áo hàng hiệu.

    Phải nói rằng, hàng hiệu quả thực tốt hơn rất nhiều so với đống hàng hóa kia của nguyên chủ, dịch vụ quà tặng kèm của hợp đồng này thực sự tốt.

    "Cảm ơn." Cô cong mắt cười nói.

    Vũ Văn nhẹ nhàng mà gật đầu.

    Úc Thược Thược lấy một chiếc váy voan màu xanh nhạt lúc mặc vào trông rất xinh đẹp, khí chất cũng tăng lên rất nhiều, thuần khiết ngọt ngào, đôi mắt to chớp chớp, thoáng cảm thấy giống như một đóa hoa sen trắng.

    Vũ Văn: "Đi thôi."

    Cô đi cùng Vũ Văn, trong đầu nghĩ đến những người hôm qua mà Vũ Văn đã nói, chợt nhận ra một vấn đề.

    * * *

    "Có chuyện này, anh nói, có chị Oánh, vậy chị Oánh đó tên là gì vậy?"

    "Chu Oánh."

    Cô sửng sốt, đây không phải là tên của trợ lý Hoàng Vũ sao, cô đã từng nhìn thấy qua rồi.

    Trong đầu cô lúc này có rất nhiều phỏng đoán, "Vậy tại sao Chu Oánh lại tới đó?"

    "Bởi vì cô ấy và anh trai tôi đang có quan hệ mập mờ." Vũ Văn nhẹ giọng nói.

    Bạn trai của Chu Oánh?

    Đây là chuyện của các cặp tình lữ, suy cho cùng yêu nhau cũng là chuyện bình thường, bình thường..

    Cô cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn!

    Cái tên bạch nguyệt quang này dường như rất có vấn đề.

    Không có điểm gì là giống với bộ dạng của một thư sinh nghèo cả.

    Cô đã từng hỏi bóng gió qua Hàn Ngân Lượng, cậu ta nói với cô rằng Giáo sư Vũ là giáo sư vật lý thiên văn trẻ nhất và nổi tiếng nhất trong khoa của bọn họ, tốt nghiệp trong top 50 thế giới, là một người có ước mơ khát vọng rất kiên định, và còn là thần tượng của bọn họ.

    Nói chung là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, ngay cả khi được trở thành giáo sư cũng sẽ không có nhiều tài sản như vậy, nhưng Vũ Văn lại có thể mua một chiếc Lamborghini.

    Thân thế này rất có vấn đề đó nha.

    Khi Vũ Văn đưa cô tới nơi ăn tối của gia đình, cô hình như nhìn thấy người được gọi là tổng tài của Hoàng Vũ.

    Cô quay lại nhìn Vũ Văn, chợt nhận ra điều gì đó.

    Cô thực sự không ngờ rằng vị giáo sư Vũ bên cạnh cô lại là ví dụ rất điển hình về việc nếu anh không làm tốt công việc nghiên cứu của mình thì sẽ phải quay lại kế thừa cơ nghiệp hàng trăm triệu của gia đình.

    Là một cốt truyện vô cùng chân thực.

    Vị tổng tài vô danh của công ty bọn họ, anh trai của Vũ Văn bước tới với một nụ cười hiền lành, tự giới thiệu: "Úc Thược Thược phải không? Tôi là anh trai của Vũ Văn, tôi tên là Vũ Minh cô cũng có thể gọi tôi là anh trai giống Văn Văn là được rồi."

    Úc Thược Thược: "..."

    Sao cảm thấy tổng tài lại gần gũi như vậy nhỉ.

    Vũ Văn bước tới đứng trước mặt cô không biến sắc, nhẹ giọng nói: "Chị Oánh, tới xử lý một chút đi."

    Chu Oánh rất thành thạo tiến lên tự nhiên kéo Vũ Minh về lại phía sau cô, vươn tay tự giới thiệu: "Tôi là Chu Oánh, chúng ta đã từng gặp nhau rồi."
     
  2. Chanh Dây

    Bài viết:
    17
    Chương 31: Thời điểm thử thách độ ăn ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trans+beta: Chanh Dây

    Úc Thược Thược bắt tay Chu Oánh, lúc này mới nhìn người đang ngồi phía sau Vũ Minh và Chu Oánh.

    Tuổi tác chừng năm mươi sáu mươi tuổi, tóc nửa trắng nửa đen, ánh mắt sắc như chim ưng không ngừng quan sát cô từ trên xuống dưới.

    Vũ Văn mặt không biến sắc tiến lên nửa bước chặn trước mặt cô.

    Vũ Thiệu Tư rất có uy phong nói: "Đều đến rồi thì ngồi xuống ăn cơm."

    Vũ Văn đứng im lặng trong giây lát sau đó cầm tay Úc Thược Thược đến bàn ăn.

    Úc Thược Thược thực sự bối rối trước động tác này, nhưng nghĩ lại cũng đúng, bạn trai bạn gái cầm tay là rất bình thường, nếu đến tay cũng không thèm nắm thì chắc chắn không che giấu được, không giấu được cô sẽ phải làm một việc khó khăn hơn là giả mang thai.

    Nghĩ vậy cô lập tức hiểu ra thậm chí còn chủ động dựa gần Vũ Văn tỏ ra bọn họ rất thân mật.

    Lần này Vũ Văn không đưa cô đến phòng riêng của khách sạn, mà là nhà.

    Ý trên mặt chữ chính là về nhà gặp phụ huynh.

    Nhà Vũ Văn nằm trong khu biệt thự phía Đông Bắc thành phố B, có một đài phun nước rất lớn trước biệt thự màu trắng sữa, biệt thự được trang trí chủ yếu bằng hai màu trắng đen, sạch sẽ và gọn gàng, bằng mắt thường có thế thấy đồ dùng trong nhà rất đắt tiền.

    Bọn họ ngồi trước bàn ăn dài màu trắng, những ngọn đèn pha lê sáng rực chiếu rọi trên đầu.

    Trên bàn bày sáu mặn hai chay, đồ ăn được làm rất tinh xảo, như những tác phẩm nghệ thuật, mỗi món đều được bày biện cẩn thận.

    Đẹp hơn nhiều so với đồ ăn trước kia cô làm cho Vũ Văn, từng chiếc đĩa như được làm bằng ngọc bích đắt tiền, thể hiện rõ yêu cầu nghiêm khắc của chủ nhà từ những điều nhỏ nhặt.

    Vũ Thiệu Tư ngồi ở ghế chính, Vũ Văn ngồi đối diện Vũ Minh, cô dựa theo thứ tự, cũng ngồi đối diện Chu Oánh.

    Trên bàn ăn, Vũ Minh dường như luôn lặng lẽ quan sát cô, Chu Oánh ho nhẹ hai tiếng anh ta mới di chuyển ánh mắt.

    Úc Thược Thược không nhịn được cười.

    Vũ Thiệu Tư cầm đũa lên, dùng giọng điệu của phụ huynh ra lệnh:

    "Ăn cơm thôi."

    Vũ Minh nghe vậy lập tức bắt đầu ăn cơm, Chu Oánh và Vũ Văn bên cạnh cô cũng đều động đũa.

    Úc Thược Thược cầm đũa, nhìn đồ ăn trên bàn không biết nên ăn gì.

    Bầu không khí trên bàn ăn có chút căng thẳng.

    Đều ăn không nói, không người nào nói chuyện.

    Cô dựa theo nguyên tắc làm nhiều sai nhiều, liền ăn hai món trước mặt, không dám với tay ra các món ở nơi khác.

    Vũ Văn cầm đũa, gắp cho cô mấy miếng cá và hải sản, nhẹ nhàng nói: "Ăn nhiều chút."

    Cô gắp cá lên nếm thử, cá rất mềm, có vị ngọt và hương thơm nguyên bản, rất ngon.

    Cô khá xúc động.

    Họ chỉ là bạn trai bạn gái theo hợp đồng, giáo sư Vũ chăm sóc cô rất chu đáo, còn gắp thức ăn cho cô.

    Lời nói của Vũ Văn dường như phá vỡ sự im lặng trên bàn ăn, Vũ Minh ai oán nhìn Chu Oánh: "Tiểu Oánh cũng không gắp thức ăn cho tôi."

    Chu Oánh trực tiếp gắp một đũa rau: "Đây"

    Vũ Minh: ".. Anh muốn ăn thịt."

    Chu Dĩnh không bị lay động: "Anh lại béo rồi, ăn chay đi."

    Úc Thược Thược nhịn không được liền cười, cô thật không ngờ người phụ nữ mạnh mẽ giống như Chu Oánh và tổng tài điềm đạm như Vũ Minh lại là người như vậy.

    Cô nghĩ một chút, cũng cầm đũa gắp thức ăn cho Vũ Văn, nhỏ tiếng nói: "Ăn rau đi, giáo sư Vũ."

    Vũ Văn cụp mắt, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng rất nhanh đã ăn hết thức ăn cô gắp.

    Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí thân thiện hơn. Sau khi ăn xong mọi người đều di chuyển ra phòng khách.

    Chu Oánh mở ti vi làm âm thanh nền, Vũ Thiệu Tư ngồi thẳng lưng trên ghế chính, mặc dù tuổi đã lớn, nhưng lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

    Ông tùy ý xem ti vi, mở miệng trang nghiêm hỏi: "Cô quen Vũ Văn khi nào?"

    Úc Thược Thược lặng lẽ nhìn Vũ Văn, cũng không biết anh nói như thế nào.

    Vũ Thiệu Tư phát hiện động tác nhỏ của cô, nghiêm khắc nói: "Trực tiếp trả lời, không cần nhìn Vũ Văn."

    "À." Úc Thược Thược trực tiếp nói: "Xin lỗi, chú Vũ, mọi việc cháu đều nghe theo Vũ Văn, hay là để anh ấy nói cho chú."

    Vũ Minh hơi sững sờ, không ngờ còn có loại thao tác này, trực tiếp đẩy về phía em trai mình trong tích tắc, tại nơi Vũ Thiệu Tư không nhìn thấy anh ta lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Úc Thược Thược.

    Vũ Văn ngồi bên cạnh quay đầu nhìn cô, không có biểu cảm gì nhiều, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày,

    Vũ Văn trực tiếp nói: "Ba tháng trước."

    "Nhanh như vậy, không cảm thấy quá qua loa rồi sao" Vũ Thiệu Tư nghiêm giọng: "Ba không hi vọng con đưa một người đến lừa ba."

    Vũ Văn trực tiếp trả lời: "Ba, con nghĩ ba có một chút hiểu lầm rồi, ba không đáng để con tìm một người về lừa."

    Úc Thược Thược nghe vậy, cảm thấy kì lạ, Vũ Văn đúng là tìm cô đến để lừa ba anh, sao anh lại nói như vậy.

    Quả nhiên diễn kịch phải diễn cho tròn vai.

    Vũ Văn diễn tận tâm hơn cô nhiều.

    Vũ thiệu Văn tức giận lạnh lùng nhìn Vũ Văn: "Ta là ba của con, không ai nói chuyện với ba mình như vậy cả."

    Vũ Văn không chút nhược bộ trả lời: "Bởi vì ông là ba của tôi, tôi mới sẵn lòng trả lời câu hỏi vô vị như vậy."

    Vũ Thiệu Văn tức giận vỗ sofa: "Con đừng quên con vẫn đang tiêu tiền của ta, con có tư cách gì mà bất hiếu với ta như vậy?"

    "Tôi nghĩ ông quên rồi." Vũ Văn không chút do dự nói: "Tiền của tôi, phần lớn từ lợi nhuận cổ phiếu mẹ tôi để lại, không liên quan gì đến ông, là tôi xứng đáng có được."

    Khi Vũ Văn đề cập đến mẹ anh, biểu cảm Vũ Thiệu Tư càng khó coi, nhưng một lúc sau lại không hề tính toán với lời của anh, chỉ nói: "Muộn rồi, hôm nay các con ở lại đây đi."

    Úc Thược Thược giật mình, cô nói vì sao không ra ngoài ăn cơm, thì ra muốn xem bọn họ ở chung phòng.

    Chuyện ở chung phòng là một thử thách tinh thần đối với nam nữ đang trong mối quan hệ hợp đồng.

    Nếu làm không tốt ở chung phòng sẽ để lộ ra sơ hở, nhưng nếu hai người có ý với nhau, nói không chừng chung phòng sẽ gạo nấu thành cơm, thúc đẩy tình cảm.

    Mà mối quan hệ giữa cô và Vũ Văn rất tế nhị.

    Đã ngủ rồi, nhưng không hề đề cập đến chuyện đó, từ tận đáy lòng cô cật lực phản đối chuyện ngủ lại.

    Nếu bọn họ chung phòng..

    Cô nhìn Vũ Văn, xem anh ta có từ chối không.

    Thế nhưng Vũ Thiệu Tư lại mở lời, lạnh lùng nghiêm khắc nói: "Thế nào, các con ngay cả yêu cầu nhỏ như vậy cũng không làm được sao?"

    Vũ Văn bình tĩnh trả lời: "Được."

    Úc Thược Thược: "..."

    Mặc dù cô biết làm như vậy để đạt được sự tin tưởng của Vũ Thiệu Tư, cô cũng có thể giảm nguy cơ phải giả mang thai, thế nhưng, vẫn bối rối không biết làm gì.

    Năng lực của Vũ Văn rất mạnh, đồng thời nhu cầu ở một số phương diện cũng rất mạnh, nửa đêm có hóa thân thành sói hay không..

    Cô cảm thấy bản thân quả thực cần phải lo lắng, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng lúc này cô lạ người lạ cảnh, chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân như cừu vào miệng sói.

    Làm thế nào bây giờ, ba mươi triệu có đáng để cô dâng mình không?

    Tác giả có điều muốn nói: Ha ha, tôi cảm thấy chương tiếp theo càng thú vi.
     
    as0938566137 thích bài này.
  3. Chanh Dây

    Bài viết:
    17
    Chương 32: Bao cao su đã sử dụng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều về vấn đề này.

    Giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi Vũ Thiệu Tư rất có quy tắc, 10 giờ tối ông đã chuẩn bị về phòng để ngủ.

    Phụ huynh rời khỏi, Chu Oánh là người đầu tiên đứng dậy tìm quần áo cho Úc Thược Thược.

    Chu Oánh thỉnh thoảng sẽ đến đây ở nên có chuẩn bị quần áo mới, đưa cho Úc Thược Thược một bộ.

    Cô cầm lấy quần áo, thực sự rất bối rối.

    Nhưng cô không có cơ hội bối rối quá lâu, sau khi Vũ Văn nhìn cô đã lấy được quần áo thì cũng đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."

    Cô giật giật khóe miệng, chỉ có thể thành thật mà rời đi cùng Vũ Văn.

    Kết cấu biệt thự tương đối đơn giản, tầng một là phòng khách, bếp, phòng ăn, phòng cho người hầu và tài xế, tầng hai là phòng cho người nhà và khách, tầng ba có phòng tập thể hình nhỏ và các thiết bị giải trí.

    Tầng hai có tổng cộng ba phòng, Vũ Thiệu Tư một phòng, Vũ Minh một phòng, Vũ Văn một phòng.

    Chu Oánh rất tự nhiên vào cùng phòng với Vũ Minh vì thế cô cũng đành đi theo Vũ Văn vào phòng.

    Phòng của Vũ Văn rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có ba màu đen trắng xám, sàn nhà màu xám, giường lớn màu đen tuyền, nội thất trắng tinh, đơn điệu như bức tranh đen trắng cũ.

    Vũ Văn mở tủ quần áo: "Cô có thể đặt quần áo ở đây."

    Cô thành thật mà đặt quần áo vào tủ.

    Cô liếc nhìn tủ quần áo, bên trong đều là quần áo của Vũ Văn, sơ mi, âu phục, cũng có đồ mặc bình thường như áo polo sẫm màu.

    Vũ Văn là người rất nhạt nhẽo, điều này có thể nhìn ra từ nhiều chi tiết.

    Cô cất quần áo xong, kéo ghế cạnh bàn ngồi xuống, thở dài: "Làm sao bây giờ, ba anh bảo chúng ta ở đây, nhất định không đơn giản."

    "Hừ." Vũ Văn thờ ơ đáp, ngồi xuống một cái ghế khác.

    Cô khó xử nhìn chiếc giường trong phòng,

    Với một chiếc giường đơn mà nói thì chiếc giường này khá lớn, một mét năm, nhưng hai người ngủ vẫn khá chật chội.

    Cô một tay chống cằm hỏi: "Buổi tối có thể nằm dưới sàn nhà không?"

    "Quá lạnh, không có giường nệm không thể ngủ được." Vũ Văn phủ định đề nghị này.

    Cô ngạc nhiên: "Trong phòng anh không có chăn mềm nào khác sao?

    Vũ Văn thờ ơ trả lời:" Ba tôi sẽ không để cho tôi bộ thứ hai đâu, cho dù để lại thì chỉ cần nhìn là biết có bị dùng qua hay không "

    Cô lập tức nhụt chí, Vũ Văn nói không sai.

    Một bộ chăn đệm vừa được giặt sạch, phơi khô là phẳng rồi xếp vào tủ, sau khi bị người khác dùng qua một lần, dù có thể gấp lại nhưng cũng không có cảm giác như cũ.

    Vì vậy, Vũ Văn vì sao phải đáp ứng chuyện này?

    Cần phải ngủ cùng nhau, còn..

    Trong đầu cô nghĩ ra một chuyện, lập tức che miệng lại, cảm thấy việc đó vô cùng quan trọng.

    Nhưng cô nhìn nhìn Vũ Văn, lại không biết nói như thế nào.

    Vũ Văn nhìn biểu cảm của cô không đúng trực tiếp hỏi:" Sao thế? "

    Biểu cảm cô cứng lại một cách xấu hổ, sau đó lắc đầu, không có gì.

    Nhưng Vũ Văn thấy biều cảm của cô thế nào cũng không phải như không có chuyện gì.

    Anh quay đầu nhìn cô.

    Hôm nay Vũ Văn vẫn mặc áo sơ mi trắng và quần âu, ngọn đèn pha lê trên đầu tỏa ra vầng hào quang làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của anh.

    Biểu cảm trên khuôn mặt anh rất hờ hững, nhưng rất kiên quyết:" Nói. "

    Úc Thược Thược có chút kinh hãi, vặn xoắn các ngón tay, không dám nói.

    Vũ Văn nói nhẹ:" Có lời gì tốt nhất là nói ra, nếu không ảnh hưởng đến toàn bộ chuyện này, sau này có lẽ cô sẽ phải vờ giả mang thai. "

    Chuyện này chọc đúng vào chỗ đau của cô, cô thành thật nói ra nỗi lo lắng của mình:" Cái đó, trong phòng này, có thứ đó không? "

    Vũ Văn:".. thứ gì "?

    Anh thực sự không biết là cái gì.

    Úc Thược Thược cực kỳ xấu hổ," Chính là, cái đó, anh trước kia đã dùng qua, anh hẳn là có kinh nghiệm chứ. "

    Vũ Văn mặt không biểu cảm nhìn cô.

    Cô có chút ủ rũ, được thôi, nhìn dáng vẻ này thực sự không nghe hiểu.

    Cô nhắm mắt cắn răng, dứt khoát hỏi:

    " Trong phòng này có bao cao su không? "

    Khuôn mặt Vũ Văn tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như nghiến răng hỏi:" Cô muốn cái đó làm gì? "

    Úc Thược Thược thấy biểu cảm rõ ràng là không đúng của Vũ Văn, trong lòng có chút lo lắng, cái này, thực ra cô cũng không muốn hỏi, nhưng vì để phòng hờ tốt nhất vẫn phải nói ra suy nghĩ của mình.

    Cô cảm thấy bản thân đã nghĩ đến một vấn đề mấu chốt," Chính là, chúng ta nói với ba anh rằng chúng ta là người yêu, ông còn sắp xếp cho chúng ta ngủ cùng một phòng, đây rõ ràng là xem.. chúng ta có quan hệ thật hay không. "

    Cái gọi là quan hệ thật là gì?

    Cô nam quả nữ, nếu không phát sinh chuyện gì, không phải tình cảm có vấn đề thì là cơ thể có vấn đề.

    Bất luận từ phương diện nào cũng không đúng.

    " Vì vậy, nếu.. không có bao cao su.. "cô nói đến đây, lại nghĩ ra một vấn đề quan trọng hơn.

    Bao cao su đã dùng và chưa dùng hình như cũng có sự khác biệt, cái này có vẻ không thể ngụy trang.

    Cô nhìn mặt ai đó càng ngày đen, yếu ớt đề nghị:" Cái đó, hay là anh đi tìm bao cao su, sau đó vào nhà tắm tự giải quyết một chút, nếu không sẽ không có cách nào làm giả bao cao su đã sử dụng cả. "

    Nguy trang không thành thì không cách nào chứng minh hai người thực sự là người yêu, cô đoán chừng sẽ phải giả vờ mang thai.

    Chuyện này không được, nhất định phải khuyên Vũ Văn.

    Sắc mặt Vũ Văn cực kì lạnh lùng, gằn từng chữ hỏi:" Giải quyết cái gì? "

    " Cái đó, anh hiểu đấy. "Úc Thược Thược xấu hổ không dám nói thẳng.

    " Tôi không hiểu. "Vũ Văn toàn thân mang theo khí lạnh.

    Cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói:" Nếu anh thực sự không muốn, chúng ta trang trí bằng sữa bò hoặc ngũ cốc hay gì đó, có thể vượt qua hay không? Cái này tôi chưa thấy qua, chắc là anh tương đối có kinh nghiệm. "

    Mặc dù cô đã xem qua phim người lớn nhưng đều rất thẩm mỹ, chưa từng trực tiếp chạm vào loại chất lỏng đó, vì vậy, cô, e hèm, cô cũng không biết thứ đó rốt cuộc là gì.

    Vẫn là Vũ Văn tương đối có kinh nghiệm.

    Nhưng hiện tại xem ra Vũ Văn hình như đang rất tức giận, cô có chút sợ không dám nhìn thẳng, cúi đầu xuống, vặn xoắn các ngón tay của mình.

    Vũ Văn im lặng rất lâu, dường như là tức đến mức không biết nên nói gì mới tốt.

    Úc Thược Thược cảm thấy cứ ngồi như vậy cũng không ổn, lại dứt khoát nói:" Cái đó, dù sao, trước kia tôi cũng thấy qua rồi, lần này tôi sẽ không để ý đâu, thật đấy. "

    " Trước đây cô nhìn qua cái gì? "Giọng Vũ Văn có chút rợn người.

    Cô họ nhẹ hai tiếng," Cái đó, chính là ở trong khách sạn, dù sao cũng đã thấy rồi, anh không cần xấu hổ.'

    Vũ Văn: "..."

    Anh nhìn thẳng vào cô.

    Cô vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn biểu cảm của anh lại không dám nữa.

    Vũ Văn đứng lên, lấy quần áo từ trong tủ rồi trực tiếp vào phòng tắm.
     
  4. Chanh Dây

    Bài viết:
    17
    Chương 33: Đuổi người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong đầu Úc Thược Thược suy nghĩ lung tung sau đó không tự chủ được nghĩ đến rốt cuộc Vũ Văn có thật sự làm như vậy không.

    Nếu làm rồi, vứt vào thùng rác, aiya có chút tò mò muốn xem, nhưng lại không thể xem..

    Cô cảm thấy bản thân có hơi khó xử.

    Thế nhưng, hai mươi phút sau, Vũ Văn người đầy hơi nước bước ra.

    Không có thứ gì kì lạ trên tay.

    Vũ Văn nhẹ nói: "Đi tắm đi."

    Sắc mặt Vũ Văn quả thực không quá tốt, lần này Úc Thược Thược một câu cũng không dám hỏi, cũng không còn nghĩ đến chuyện chất lỏng thần bí kia nữa, trực tiếp từ bỏ cầm áo quần Chu Oánh đưa đi tắm.

    Sau khi tắm xong, Vũ Văn mặc bộ đồ ngủ màu xám dựa vào đầu giường, nhiệt độ của điều hòa trung tâm trong nhà hơi thấp, trên giường có chăn điều hòa nhiệt độ, anh im lặng ngồi đó dường như đang đọc sách.

    Nhìn thấy cô đã tắm xong, anh chỉ vào tủ đầu giường: "Máy sấy tóc."

    Úc Thược Thược lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường ra, cảm thấy Vũ Văn ở khía cạnh nào đó hình như vẫn rất chu đáo và dịu dàng.

    Cô sấy khô tóc, nghĩ một chút, cũng ngồi xuống cạnh giường.

    Vũ Văn thấy cô đã làm xong, dứt khoát vươn tay tắt đèn trong phòng: "Ngủ đi."

    Úc Thược Thược: "..."

    Thái độ dứt khoát như vậy, nếu nói không phải tức giận, cô tuyệt đối không tin.

    Một lát sau, mắt cô thích nghi với bóng tối, nhìn thấy Vũ Văn đã nằm xuống, trên người đắp chăn mỏng.

    Úc Thược Thược im lặng một lúc, vẫn là nằm xuống giường, không đắp chăn.

    Suy xét đến sức khỏe và sự an toàn của cô, vẫn nên yên lặng chút.

    Nhưng Vũ Văn dù đang nhắm mắt vẫn nhẹ nhàng nói: "Đắp chăn vào."

    Cô có chút do dự.

    Anh thờ ơ nói: "Yên tâm, tôi không chạm vào cô."

    Âm thanh của anh rất lạnh, lạnh hơn trước đó rất nhiều.

    Cô giật mình, cảm thấy tâm trạng của anh không đúng.

    Như thể đang trách móc cô.

    Cô chợt hiểu ra điều gì đó, cô luôn nhìn Vũ Văn bằng cái nhìn phiến diện.

    Ấn tượng của đêm đó quá sâu sắc, suy nghĩ của cô về anh ngoài đêm đó ra, còn có chuyện anh là bạch nguyệt quang trong nguyên tác, bạch nguyệt quang của nhân vật phản diện, nhìn anh với một khuôn mẫu đã được định sẵn.

    Nhưng thực ra, anh là một người đang sống, có máu có thịt, và cũng có suy nghĩ.

    Thái độ của cô đối với anh, từ trước đến nay đã không công bằng như vậy.

    Dưới tình hình như vậy, anh vẫn đối xử với cô rất quan tâm và kiên nhẫn.

    Cô cắn chặt môi, nhỏ tiếng: "Xin lỗi."

    Vũ Văn không trả lời.

    Cô lại nói: "Thái độ của tôi đối với anh không tốt, xin lỗi."

    Sau đó anh có trả lời hay không cô không biết, mấy ngày nay cô bận chuyện của Văn Tuấn Khanh, quả thực rất mệt, rất nhanh đã ngủ mất.

    **

    Ngày hôm sau, Vũ Văn thức dậy trước.

    Lúc anh tỉnh lại cảm thấy bản thân di chuyển có chút khó khăn dường như có thứ gì đó trong lòng, cúi đầu xuống nhìn..

    Úc Thược Thược vừa hay ngủ trong lòng anh.

    Cô hít thở đều đều, ngủ rất ngon, hơi thở nóng hổi phả vào cổ và tai của anh.

    Sáng sớm, luôn là thời khắc khiến đầu óc con người mơ màng.

    Đó là một cảm giác rất kì lạ.

    Anh không ghét, chỉ là, căng thẳng không thể giải thích được, thậm chí cảm thấy hai bên thắt lưng có chút tê.

    Hơn nữa hình như còn..

    Úc Thược Thược cảm thấy có thứ gì đó chạm vào mình, mơ màng tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trong lòng Vũ Văn.

    Trí nhớ cô có chút mơ hồ, cô nỗ lực hồi tưởng việc tối qua, hình như cô làm cho Vũ Văn tức giận, sau đó..

    Cô nhớ ra rồi.

    Cô lập tức trượt khỏi vòng tay của anh,

    Suýt chút nữa thì rơi khỏi giường, sau khi ngồi dậy cô có chút căng thẳng nói: "Xin lỗi, tôi, trước đây luôn hiểu lầm anh.

    Vũ Văn:"... "

    Anh im lặng quay vào một góc, sau một hồi mới bình tĩnh nói:" Không có gì. "

    Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn thời gian, phát hiện sắp đến giờ đi làm, không nói gì thêm lập tức vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

    Mà Văn Vũ lặng lẽ ngồi dậy, nhìn vật nhô lên dưới chăn, cảm thấy sự lo lắng của cô cũng không phải không có lý.

    Rõ ràng tối qua, anh vẫn rất tức giận, cảm thấy bản thân bị oan, thế nhưng tình huống sáng sớm hôm nay lại có chút tự vả.

    Cái gì Vũ Văn cũng không muốn nói.

    Khi ở một mình anh rất trong sạch và ít ham muốn, thậm chí rất ít khi tự mình giải quyết, nhưng chuyện sáng nay khiến anh không thể giải thích được.

    Anh ngồi thẳng trên giường, tự mình suy nghĩ.

    Sau khi Úc Thược Thược đánh răng rửa mặt xong, Vũ Văn đã bình tĩnh lại sau đó đến phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đưa cô đi làm.

    May mắn thay không có cuộc trò chuyện nào vào sáng sớm đồng thời cũng không có sự quan tâm chăm sóc của tổng tài công ty, hai người an toàn đến giải trí Hoàng Vũ.

    Lúc Úc Thược Thược xuống xe, Vũ Văn nói:" Buổi tối tôi đến đón cô. "

    Cô dừng lại rồi gật đầu đồng ý.

    Sau khi đến công ty, cô tiếp tục theo dõi sự náo động của dư luận trên mạng, đồng thời quyết định công việc tuần sau của Văn Tuấn Khanh, khi đi báo cáo với Tần Nhược Nhiên, Tần Nhược Nhiên lại giao cho cô một vài việc khác.

    Bảo cô đi thương lượng giá cả thay Văn Tuấn Khanh.

    Úc Thược Thược ngạc nhiên:" Chị Tần, tôi chỉ là một trợ lý nghệ sĩ, nếu tôi đi thương lượng giá cả danh không chính ngôn không thuận, đối phương sẽ không để ý đến tôi. "

    Tần Nhược Nhiên nhẹ nhàng trả lời:" Vì vậy sắp tới công ty sẽ thăng chức cho cô, cô trở thành người quản lý, như vậy cô sẽ phù hợp với danh phận hiện tại hơn. "

    Cô im lặng, không ngờ đến tình huống như vậy.

    Là năng lực cô giỏi, hay là.. vì quan hệ của cô với Vũ Văn.

    Cô nhìn sắc mặt điềm tĩnh của Tần Nhược Nhiên, nghĩ một chút vẫn quyết định không hỏi, chỉ nói:" Chị Tần, tôi biết rồi, tuần sau tôi sẽ đến đúng giờ. "

    Cô rời phòng làm việc của Tần Nhược Nhiên, không bối rối quá lâu, mặc kệ thế nào, thăng chức là chuyện tốt, cần gì phải tìm hiểu lý do đằng sau.

    Nghĩ thông suốt những việc này, cô bắt đầu chăm chỉ làm việc.

    Dư luận trên mạng đã chín muồi, cô bắt đầu thu lưới.

    Đầu tiên cô vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ Hàn Ngân Lượng để cậu ta thay cô đăng đoạn ghi âm đó lên sau đó nhờ đoàn phim phát hậu trường, và cuối cùng mời một số blogger lớn đăng thông cáo.

    Sau một loạt hành động, dư luận trên mạng đột nhiên đảo ngược.

    " Trời ạ, thì ra là như vậy, đây không phải vừa ăn cắp vừa la làng sao? "

    " Hôm nay lại là một ngày bị vả sưng mặt, quả nhiên đảo ngược rồi, drama này thật thú vị "

    " Tôi biết mà, Khanh Khanh nhà chúng tôi tuyệt đối không phải là loại nghệ sĩ phẩm chất kém, Khanh Khanh tuyệt đối không nhận thua. "

    Trên mạng bắt đầu xuất hiện các bình luận tẩy trắng.

    Nhưng giải trí Thiên Lai cũng không phải là ăn chay, lập tức thuê thủy quân bắt đầu bôi đen.

    Nhưng con mắt hóng drama của quần chúng rất nhạy bén, thủy quân không thể che đậy sự thật, Văn Tuấn Khanh đã có một bước chuyển mình mỹ mãn dưới sự điều dẫn tài tình của Úc Thược Thược.

    Từ đen thành trắng, đảo ngược một cách tuyệt đối.

    Úc Thược Thược vô cùng vui vẻ, đây là trận đấu đẹp nhất từ khi cô vào nghề, cô vui đến nỗi cực kỳ bình tĩnh khi nhận được điện thoại của nhân vật phản diện.

    Chung Đình Thâm ở đầu dây bên kia u ám hỏi:" Úc Thược Thược, cô chơi tôi. "

    Úc Thược Thược cười:" Chung tổng, lời này không đúng rồi, làm sao tôi có thể chơi Chung tổng chứ, giữa chúng ta xảy ra chuyện gì khiến tôi chơi anh? "

    Chung Đình Thâm cười lạnh:" Đừng giả vờ vô tội, chúng ta đã giao dịch với nhau rồi. "

    " Giữa chúng ta có giao dịch? "Cô làm bộ rất ngạc nhiên," Chung tổng, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy nha, giữa chúng ta chưa hề có bất kỳ giao dịch nào, tôi không nhận sự vu khống này của anh đâu. "

    Chung Đình Thâm im lặng, một lúc sau mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như rắn độc:" Cô ngay từ đầu đã âm mưu tính kế tôi. "

    " Không có. "Cô từ chối thẳng thừng:" Tôi chỉ là một người bình thường làm sao dám tính kế Chung tổng, dường như trước đây chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, làm thế nào mà tính kế được. "

    Úc Thược Thược không sợ, cô bình tĩnh nói vài câu rồi cúp điện thoại.

    Nếu nói sợ, trước đây cô từng sợ nhân vật phản diện, sợ khiến bản thân không có đồ ăn, không thể lăn lộn trong giới này.

    Nhưng hiện tại cô không sợ nữa.

    Nói trắng ra cô hiện tại là người có quan hệ, một nhân vật phản diện mà muốn xử cô?

    Điều này không đáng tin chút nào.

    Nhưng cô không ngờ đến mình sẽ bị vả mặt nhanh như vậy.

    **

    Buổi chiều, Lâm Lâm gọi điện thoại cho cô, hỏi cô mọi việc thế nào rồi.

    Úc Thược Thược sững sờ, ngày đó cô thực sự chỉ qua loa đối phó với Lâm Lâm, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm việc cho cô ta.

    Đột nhiên đối phương gọi điện thoại, cô chỉ lừa được hai câu:" Vẫn đang tìm, không dễ đâu. "

    Lâm Lâm cười, không nói gì rồi cúp điện thoại.

    Không biết sao Úc Thược Thược có một dự cảm không lành, cô cảm thấy hình như có việc gì đó sắp xảy ra.

    Hơn bốn giờ, cô nhận được thông báo của nhân sự, nói cô chuyển ra khỏi ký túc xá của công ty.

    Cô sững sờ trong giây lát," Tại sao muốn tôi chuyển ra khỏi ký túc xá của công ty? "

    " Vì cô bị nghi ngờ vi phạm nội quy công ty, bán thông tin mật của công ty ra ngoài, mặc dù chưa có kết luận, nhưng không thể cung cấp quyền lợi cho nhân viên được nữa, mời cô lập tức chuyển ra ký túc xá, nếu không chúng tôi sẽ tự xử lý đồ dùng cá nhân của cô. "

    Đùa cô sao?

    Người có quan hệ như cô lại có thể bị đuổi ra khỏi ký túc xá công ty?

    Đã nói là người có quan hệ rồi mà sao cô cảm thấy chó mèo nào cũng có thể đến bắt nạt cô vậy.

    Cô hạ giọng, lạnh nhạt nói:" Không biết tôi đã vi phạm nội quy gì của công ty, bán thông tin mật gì? "

    Người phụ trách không chút do dự trả lời:" Hình như trước đây cô đã bán tin tức của Hoàng Vũ cho báo chí và giải trí Thiên Lai, trước mắt công ty đã có một số bằng chứng xác thực, một khi chứng minh là đúng, công ty có thể yêu cầu bồi thường. "

    Cô đoán ra:" Vậy không biết bây giờ chuyện này đã tiến hành đến đâu rồi?

    "Ngày mai công ty sẽ có quyết định."

    Cũng chính là chưa báo cáo cho quản lý cấp cao.

    Hoàng Vũ là công ty kinh tế và giải trí rất lớn trong ngành, có hệ thống quản lý riêng, phúc lợi cho nhân viên rất tốt, nhân viên hiếm khi bị sa thải, nhưng bất cứ việc gì liên quan đến tuyển dụng, phải được sự đồng ý của lãnh đạo cấp cao.

    Ít nhất, phải qua sự đồng ý của Chu Oánh.

    Chuyện này chỉ cần đến chỗ Chu Oánh, cô chắc chắn 90% trở lên sẽ bị chặn lại, không thể để Phan Kiệt một tay che trời đuổi cô đi được.

    Nhưng.. Chuyện này ngày mai mới đến chỗ Chu Oánh, mà hiện tại Phan Kiệt đã đuổi cô ra khỏi ký túc xá, muốn cô lưu bạt ngoài đường.

    Cô và Vũ Văn không phải là người yêu thực sự, chỉ là người yêu trên hợp đồng, cô không biết Chu Oánh có biết chuyện này không, nhưng trên lập trường của cô chuyện này có chút ngại ngùng, không nên trực tiếp tìm Chu Oánh nói chuyện.

    Cô hỏi lại bộ nhân sự: "Hiện tại đuổi tôi đi, là ý của Phan Kiệt sao?"
     
  5. Chanh Dây

    Bài viết:
    17
    Chương 34: Rời khỏi ký túc xá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng nhân sự trả lời một cách cứng nhắc: "Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không thể tiết lộ."

    "Nếu như tôi không đi thì sao?" Cô bình tĩnh xem xét, bây giờ cô rất nghèo, mắt thường cũng có thể nhìn ra sự nghèo khổ của cô, nếu như rời khỏi ký túc xá cô còn phải tìm nhà rồi còn phải trả tiền thuê nữa.

    Tài khoản của cô chỉ có vài nghìn tệ, có khi đến tiền cọc để thuê phòng cũng không đủ đấy chứ.

    "Chúng tôi sẽ tự động dọn dẹp ký túc xá đồng thời báo cảnh sát."

    Úc Thược Thược: "..."

    Cô do dự trong giây lát, "Tôi sẽ chuyển đi."

    Những gì Phan Kiệt nói là một phần của sự thật, phần sự thật này dù cô có lấy quan hệ ra cũng không thể phủ nhận được.

    Nguyên chủ đã từng bán thông tin của công ty.

    Nhưng thế cũng có nghĩa là chính cô đã từng bán thông tin của công ty rồi.

    Việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, tất cả là tùy thuộc vào công ty, dù sao thì việc cô bán thông tin là trước khi gia nhập công ty, còn sau khi gia nhập cô luôn giữ gìn đạo đức nghề nghiệp mà.

    Nhưng chuyện này mà làm rùm beng lên với Phan Kiệt thì cũng không tốt.

    Phan Kiệt người này thích lạm dụng quyền hành để trục lợi riêng, hơn nữa hình như còn từng xảy ra chuyện với nguyên chủ. Thông qua việc này có thể thấy Phan Kiệt là người hẹp hòi hay ghi thù.

    Điểm yếu của cô, chắc hẳn là do Lâm Lâm chủ động dâng cho Phan Kiệt.

    Sau khi biết được, Phan Kiệt đã lập tức đuổi cô đi, chắc hẳn còn bắt đầu làm thủ tục đuổi việc, chỉ là thủ tục vẫn chưa đến tay cấp trên.

    Rất tốt.

    Cô nhướng mày, cô sẽ đợi đến khi thủ tục được trình lên cấp trên, bây giờ thì cứ dọn ra khỏi đây trước đã, sớm muốn gì cô cũng sẽ tính hết đống phi chí này cho Phan Kiệt.

    Cô đứng dậy quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc.

    Ký túc xá công ty không quá phân biệt nam nữ, trợ lý thì một người một phòng, nghệ sĩ thì một phòng ngủ một phòng khách.

    Cô cầm lấy chìa khóa trở về ký túc xá, không ngoài dự kiến đã nhìn thấy Phan Kiệt ở cửa thang máy.

    Phan Kiệt có một cái bụng bia rất to, dường như còn mập hơn so với trong hình, mặt toàn nọng mỡ, đầu trọc lóc, nhìn mà khiến người ta buồn nôn.

    Phan Thiết nhìn cô với ánh mắt tràn đầy ác ý: "Nếu như bây giờ cô cầu xin tôi và thực hiện việc mà cô đã đồng ý với tôi trước kia thì tôi có thể cân nhắc không đuổi cổ cô đi nữa, nghe nói gần đây cô rất nghèo, rời khỏi đây thì sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi."

    "Ông lo nhiều rồi." Cô lạnh nhạt nói, "Có lẽ ông nên lo cho bản thân mình đi thì hơn."

    "Lo cho tôi?" Phan Kiệt cười lạnh: "Cô lấy tư cách gì mà bảo tôi lo cho bản thân, chẳng lẽ cô vẫn còn nghĩ rằng ngày mai sẽ có cấp trên đến bảo vệ cô à? Cô đừng nằm mơ nữa, những quyết định mà chúng tôi đưa ra, trừ khi thật sự không phù hợp với ý của cấp trên nếu không thì họ sẽ không đến cản trở chúng tôi đâu, cô dựa vào cái gì mà nghĩ sẽ có cấp trên đến bảo vệ cô chứ."

    Úc Thược Thược liếc mắt nhìn Phan Kiệt, kéo dài giọng: "Nói xem, ông còn nhớ thỏa thuận đó chứ?"

    Phan Kiệt nở nụ cười dâm tà rồi ghé sát tai cô, thấp giọng nói: "Lúc đầu cô hứa sẽ hầu hạ tôi như thế nào, tôi đều nhớ hết."

    Cô mặt lạnh nhạt nhìn Phan Kiệt, chế nhạo: "Ông cứ hưởng thụ hết hôm nay đi, ngày mai nhớ đem theo tiền trả tiền phòng cho tôi đấy, hôm nay tôi muốn ở phòng tổng thống khách sạn năm sao."

    Phan Kiệt dáng vẻ ngớ ngẩn nhìn cô: "Úc Thược Thược, cô quả nhiên vừa ngu xuẩn vừa ngạo mạn, đến bây giờ còn ngông cuồng nghĩ có thể thoát khỏi tay tôi sao? Hừ, nói thật cho cô biết, từ ngày cô quyết định vi phạm lời hứa thì cô coi như tiêu đời rồi."

    "Ồ, vậy thì tiêu đời đi." Cô dương như không hề để tâm, không muốn có bất cứ liên quan gì với Phan Kiệt nữa, lạnh nhạt nói: "Một tên đàn ông hói với cái bụng bia khổng lồ như thế kia, ông vẫn nên tự quan tâm đến bản thân mình trước đi."

    "Cô!" Phan Kiệt Trợn mắt nhìn cô, nhưng sau đó lại nở nụ cười vừa nham hiểm vừa hả hê: "Cô cũng bớt lảm nhảm đi, cô có biết không, tổng tài của chúng tôi ghét cô đến tột cùng đấy."

    Úc Thược Thược không thèm đếm xỉa đến Phan Kiệt nữa, trực tiếp mở cửa đi vào phòng mình.

    Phan Kiệt đứng ở cửa thang máy, tức đến thở hổn hển, nhưng ông ta vẫn là không đi theo cô mà quay người rời đi, quyết định đánh thêm một mục nữa vào danh sách tội trạng của Úc Thược Thược.

    Vũ Văn ghét cô?

    Thật sự nhìn không ra đấy, Úc Thược Thược nghĩa bụng.

    Chắc là do Phan Kiết lớn tuổi, mắt mờ rồi.

    Úc Thược Thược vào phòng thu dọn hành lý, lúc kéo vali ra ngoài thì Phan Kiệt đã đi từ lâu, cô kéo hành lý xuống lầu, nghĩ sẽ tìm một cái khách sạn nào đó ở trước, đang tìm kiếm khách sạn thì nhận được điện thoại của Vũ Văn.

    Trong đầu cô hình như nghĩ ra việc gì đó-

    Vũ Văn nói hôm nay muốn đến đón cô.

    "Cô ở đâu?"

    Cô nhìn thời gian, phát hiện vậy mà đã đến thời gian hẹn với anh rồi, khóe miệng cô giật giật, cảm thấy tình hình hiện tại của mình rất xấu hổ.

    Hai bọn họ vừa mới ký hợp đồng nam nữ, đây là lần đầu tiên anh đến đón cô tan làm cô đã kéo theo hành lý, rất dễ đem lại cho người ta cảm giác là cô muốn ỷ lại anh.

    Cô hơi ngập ngừng nói: "Hôm nay tôi có chút việc."

    "Tăng ca?" Vũ Văn bình thản hỏi.

    Cô lập tức trả lời: "Ừm, đúng vậy."

    "Ừm, vậy tôi lên trên tìm cô."

    Úc Thược Thược: "..."

    Trời, giáo sư Vũ sao lại nhiệt tình thế chứ, hoàn toàn không cho cô có cơ hội nói dối luôn.

    Cô cố gắng sửa lại: "Cái đó, thật ra không phải tăng ca."

    "Hử?" Giọng Vũ Văn không hề kinh ngạc, "Vậy thì là gì?"

    Cô thở dài, bất lực giải thích: "Hôm nay tôi gặp chút chuyện."

    Vậy là, một lát sau, Vũ Văn đỗ xe và nhìn thấy Úc Thược Thược tay cầm vali đang đứng dưới lầu ký túc xá Hoàng Vũ.

    Vũ Văn trực tiếp hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

    Cô mở lời, có chút không muốn để anh biết được những việc trước kia của mình, chỉ giải thích: "Trước đây tôi làm sai vài việc, đắc tội với người ta, nhưng mà đến ngày mai chắc sẽ ổn thôi, bây giờ tôi tìm một khách sạn ở tạm trước đã."

    Vũ Văn nhìn cô.

    Bây giờ là cuối hè, mặt trời lặn khá sớm, màu đỏ cam của ánh mặt trời làm nổi bật lên dáng người cao gầy của anh, anh đứng ngược sáng nên không nhìn rõ được biểu cảm khuôn mặt như thế nào, chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: "Đem hành lý lên xe đi."

    Cô theo bản năng từ chối: "Không cần đâu."

    Đem vali đặt lên xe anh, theo như phần sau của kịch bản thì là anh đem hành lý của cô về nhà mình, từ đó bắt đầu chung sống.

    Vào dễ ra khó.

    Rất có khả năng sẽ gạo nấu thành cơm, trong tiềm thức cô muốn bỏ chạy, hòng thoát khỏi cạm bẫy.

    Đáng tiếc, cảm bẫy không phải muốn thoát là sẽ thoát được.

    Một câu nói của anh đã đánh cô trở lại thực tại, "Ba tôi là chủ tịch của Vũ Thị, việc của cô rất có thể sẽ không giấu được ông ấy, nếu như để ông ấy biết được việc này thì những cố gắng lúc trước toàn bộ coi như bỏ."

    Úc Thược Thược: "..."

    Nhằm bảo đảm an toàn, cô vẫn hỏi: "Ở nhà anh có tiện không, không phải ba anh sẽ thường xuyên về nhà.."

    "Tôi có một căn nhà ở trong thành phố, không thường xuyên lui tới nhà cũ."

    Vũ Văn mở cốp sau xe, thay cô đem hành lý lên rồi trực tiếp nói: "Lên xe."

    Lần này cô thành thật mà lên xe, sau khi lên xe cô vẫn cảm thấy cần phải giải thích rõ: "Hôm nay là do xảy ra một số chuyện khiến tôi phải rời khỏi ký túc xá chứ tôi không có ý nghĩ muốn đến nhà anh ở đâu, anh đừng có hiểu lầm đấy."

    "Ừm, tôi không có hiểu lầm." Anh cài dây an toàn, chân giẫm ga, trực tiếp lái xe về nhà.

    Đợi lúc dừng đèn đỏ, Vũ Văn bình tĩnh nói: "Cô rất kháng cự tôi, cũng rất sợ tôi, trước mắt chắc chắn sẽ không chủ động đến gần tôi."

    Úc Thược Thược: "..."

    Tâm tư và bí mật nhỏ của cô, xem ra sớm đã bị anh vạch trần rồi.
     
  6. Chanh Dây

    Bài viết:
    17
    Chương 35: Đưa đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cũng không phải thế.." Cô giải thích một cách khó khăn.

    Vũ Văn lạnh nhạt nói: "Trước đây thì không phải, nhưng từ sau cái đêm ở khách sạn đó thì phải."

    Bởi vì căn gốc đã thay đổi rồi.

    Cô sờ sờ mũi ngại ngùng, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện lại thì vẫn nói: "Cảm ơn anh."

    Vũ Văn cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lái xe đưa cô đến căn nhà ở trung tâm thành phố.

    Không thể phủ nhận là có tiền thật tốt.

    Vũ Văn có một căn nhà nhỏ hai tầng nằm ở trung tâm thành phố bên cạnh giải trí Hoàng Vũ, đứng trên tầng cao nhất của căn nhà nhìn xuống có thể thấy được quang cảnh về đêm của toàn thành phố.

    Trong nhà anh rất trống trải và yên tĩnh, các vật dụng được bày trí trong nhà đều mang một màu đen lạnh lẽo, hoàn toàn không có cảm giác có người sống ở đây.

    Bước vào nhà, Vũ Văn chỉ vào căn phòng ở tầng một nói: "Tầng một có hai phòng cho khách, cô tùy ý chọn một phòng đi."

    Cô chọn bừa một căn phòng rồi đem hành lý vào trong, cô chưa vội sắp xếp đồ đạc mà bước ra ngoài trước.

    Khi cô bước ra khỏi phòng, Vũ Văn đang ngồi ở sofa cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt mơ hồ không rõ.

    Cô nghĩ một lát rồi ngồi vào ghế đối diện anh, ngồi một cách nghiêm chỉnh, đặt tay lên đầu gối rồi thành thật nói: "Tôi, trước đây tôi luôn muốn đi đường ngang ngõ tắt nên đã làm sai một vài việc, tuổi trẻ bồng bột mà, nhưng bây giờ cách nghĩ của tôi đã thay đổi nhiều rồi."

    Vũ Văn không hỏi cô trước đây nghĩ gì mà chỉ hỏi: "Vậy bây giờ cô nghĩ gì?"

    Bây giờ nghĩ gì sao?

    Cô nghĩ lại một đống những suy nghĩ của bản thân, mỉm cười: "Bây giờ, tôi muốn trở thành một quản lý kim bài, làm tốt công tác marketing cho nghệ sĩ của mình và thực hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Tất nhiên việc quan trọng nhất vẫn là mua nhà mua xe kiếm bội tiền, đếm tiền đến khi tay bị chuột rút thì thôi."

    Được thôi, thật ra cô cảm thấy ước mơ hiện tại của bản thân thật tầm thường, nhưng đáng buồn là cô đang thật sự thiếu tiền, thích tiền, muốn kiếm tiền.

    Sau khi cô nói xong, thấy anh không phản ứng gì, cô nhún vai nói: "Được rồi, rất tầm thường đúng không."

    "Không liên quan đến việc tầm thường hay không." Anh nhàn nhạt nói: "Ước mơ không phân cao thấp, chỉ cần không phạm pháp mà cố gắng để thực hiện nó là được."

    Cô chớp chớp mắt, mặt tốt này của Vũ Văn đúng là đáng được bảo tồn.

    Vũ Văn đột nhiên đứng dậy nói: "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

    Cô tự nghĩ, đã chạy đến nhà anh ở thì cũng nên làm gì đó: "Cái đó, có muốn tôi nấu cơm cho anh ăn không, ngoài ra.. Tôi ở nhà anh có cần phải trả tiền nhà không?"

    Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, "Trong nhà không có thức ăn, ngày mai cô đi chợ mua đi, còn tiền nhà thì cô không cần phải trả, nấu ăn cho tôi là được rồi."

    Úc Thược Thược: "..."

    Cô lại nghĩ đến tình cảnh Vũ Văn bảo người đến xin cơm khi còn ở đoàn phim.

    Cô biết ngay mà, vị giáo sư Vũ này từ trước đến này chưa biết thế nào gọi là khách khí hay khiêm nhường cả, hình tượng của anh sớm đã sụp đổ rồi.

    Đợi đã, ở đoàn phim..

    Cô nhớ ra rồi, lúc đó đạo diễn có nói là Hoàng Vũ đã đầu tư vào một khoản tiền, tại sao Hoàng Vũ lại đầu tư?

    Chắc không phải là vì một nghệ sĩ vừa mới ra mắt chưa hề có tên tuổi như Văn Tuấn Khanh đấy chứ.

    Cô suy đoán trong lòng, nhanh chóng đuổi theo Vũ Văn lúc này đã đi đến cửa rồi hỏi: "Lúc trước khi ở đoàn làm phim, anh.. có phải là, anh đã bảo người đầu tư cho đoàn phim không?"

    Vũ Văn cúi đầu nhìn cô một cái, hơn châm chọc nói: "Là vì có ai đó bảo tôi ăn không uống không, vô cùng đáng ghét."

    Úc Thược Thược: "..."

    Cô cảm thấy toàn thân mình cứng đờ.

    Xấu hổ. Jpg

    Thì ra anh đã nghe thấy hết những lời phàn nàn của cô lúc đó rồi.

    Sau đó đã đập tiền vào đoàn phim khi mà cô không hề hay biết, đập tiền vào xong cũng không nói với cô, khiến cho cô hiểu nhầm đến tận bây giờ.

    "Cái đó." Cô cúi đầu, vô cùng ngại ngùng nói: "Thật sự xin lỗi anh, lúc đó tôi làm cơm cho nhiều người rất vất vả mà nguyên liệu thì không có bao nhiêu."

    Cô nuốt nước miếng, nói với vẻ rất hối lỗi.

    Đúng là người có tiền, chỉ cần một câu là có thể đập tiền vào cho đoàn phim ngay.

    Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ viển vông, nếu như cô ôm đùi anh rồi bước vào giới showbiz thì liệu cô có thể trở lên nổi tiếng không nhỉ..

    Dừng dừng dừng

    Cô lập tức dẹp ngay suy nghĩ trong đầu rồi đi ra ngoài cùng anh.

    Vũ Văn nhìn cô, ngữ khí không thay đổi hỏi: "Cô cũng không phải chỉ hiểu nhầm mỗi việc này."

    Hả, là ý gì?

    Nhưng anh cũng không có ý định giải thích gì thêm, đưa cô đến nhà hàng bên cạnh ăn đồ Nhật.

    Lúc ăn cơm, anh nhận được một cuộc điện thoại, nhăn mặt cúp máy rồi nói với cô: "Cô ăn trước đi, tôi sẽ thanh toán hóa đơn, tôi có việc phải đi trước rồi."

    Cô còn chưa kịp nói là mình có thể tự thanh toán được thì anh đã đi mất rồi, trước khi đi anh có để lại cho cô một chùm chìa khóa.

    Sau đó, khi nhìn thấy số tiền hơn một nghìn tệ trên hóa đơn, cô vô cùng cảm tạ trời đất vì lúc nãy bản thân đã biết lượng sức mình mà không đòi tự thanh toán.

    Sau khi ăn xong, cô nghĩ một lát rồi đến siêu thi mua ít đồ dùng cá nhân và trở về nhà. Đang dọn dẹp đồ đạc thì cô nhận được điện thoại của Vũ Văn.

    "Xin lỗi, vừa rồi tôi đi hơi vội, có một số thứ cần thiết tôi để quên trong chiếc cặp ở sô pha, cô có thể giúp tôi đem đến đây được không?"

    "Ồ, được không thành vấn đề." Úc Thược Thược lập tức đồng ý, bây giờ cô đang ăn bám ở nhà người ta, nên nhất định phải cống hiến gì đó mới phải đạo.

    Úc Thược Thược trở về nhà, rất nhanh đã tìm thấy chiếc cặp màu đen trên sô pha, sau đó cô ngồi tàu điện ngầm đem đến cho Vũ Văn.

    Lúc đến nơi thì cũng khá muộn, sắc trời tối xuống, thời tiết cũng lạnh hơn. Cô mặc một chiếc áo sơ mi và áo khoác sau đó đi đến phòng thí nghiệm của Vũ Văn.

    Hơn tám giờ tối, tòa nhà nghiên cứu khoa học của đại học B vẫn sáng rực ánh đèn, mỗi một tầng lầu đều đèn điện sáng trưng.

    Cô đi tháng máy đến tầng lầu trong trí nhớ.

    Hàn Ngân Lượng vẫn đang làm việc trên máy tính ở phòng sinh hoạt chung.

    Úc Thược Thược giật giật khóe miệng, tại sao mỗi lần cô đến đây cậu ta đều đang ở phòng nghỉ vậy?

    Cô gõ cửa phòng sinh hoạt chung, hỏi: "Tôi đến tìm giáo sư Vũ, anh ấy đang ở đâu vậy?"

    Hàn Ngân Lương ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô: "Chị gái nhỏ, sao chị lại đến đây, lại còn tìm giáo sư Vũ nữa?"

    Cậu ta nói xong thì suy nghĩ, "Không phải là đến đưa cơm đấy chứ."

    Úc Thược Thược: "..."

    Cậu ta làm như nhìn thấy quỷ đi đưa cơm không bằng.

    Cô giật giật khóe miệng, không vui vẻ nói: "Cậu nhìn thấy tôi là chỉ nghĩ đến ăn à?"

    Hàn Ngân Lượng gãi gãi đầu, cười ngại ngùng: "Cái đó, tôi xin lỗi, tại vì ấn tượng lúc trước sâu đậm quá, chị đến tìm giáo sư Vũ sao?"

    Cô cạn lời gật đầu.

    Hàn Ngân Lượng cũng không hỏi làm gì, trực tiếp chỉ về căn phòng ở cuối hành lang: "Ở bên đó."

    Cô gật đầu, cầm lấy chiếc cặp rồi đi về phía đó.

    Sau khi cô đi Hàn Ngân Lương mới "A" lên một tiếng, cái đó, hình như.. chị Tô Lê đang ở trong phòng của giáo sư.

    Căn phòng ở cuối hành lang trông cũng không có gì khác so với những căn phòng còn lại, đều là cửa gỗ thông thường, ánh đèn màu trắng và thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện.

    Lúc cô tính gõ cửa thì bên trong phòng truyền đến tiếng khóc thút thít: "Giáo sư, em, em thật sự rất thích thầy, năm nay em tốt nghiệp rồi, thế nên nếu như chúng ta ở bên nhau cũng sẽ không bị nhà trường chỉ trích vì nguyên nhân thầy trò yêu nhau nữa đâu. Em thật sự rất thích thầy, em hiểu điều thầy theo đuổi, ước mơ cũng như tất cả mọi thứ của thầy-"

    "Em ra ngoài đi." Cô nghe thế Vũ Văn lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tô Lê.

    S
     
  7. Chanh Dây

    Bài viết:
    17
    Chương 36: Bùng nổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Lê im bặt, lập tức không cam lòng nói: "Giáo sư Vũ, em có điểm nào không xứng với thầy, em đã nỗ lực học hành nghiên cứu cực khổ, thành tích học tập luôn rất tốt, em cũng đã giao rất nhiều báo cáo luận văn, em, em còn chưa từng có bạn trai, người đầu tiên em thích chính là thấy.."

    "Ra ngoài." Vũ Văn không một chút dao động nói: "Tôi đã có người mình thích rồi."

    Úc Thược Thược ngớ người.

    Đã có người mình thích rồi?

    Vậy tại sao còn tìm cô đến diễn kịch nữa chứ.

    Giọng nói của Tô Lê lộ ra sự không tin tưởng: "Giáo sư Vũ, đây, không thể như thế được, em chưa từng nhìn thấy có ai ở bên cạnh thầy cả, em không tin là thầy đã có người mình thích rồi đâu-"

    Úc Thược Thược nghe thấy tiếng kéo ghế, sau đó Vũ Văn lại nói: "Đi đi, đúng hạn nộp luận văn, tôi sẽ để em tốt nghiệp, sau này đừng trực tiếp đến tìm tôi nữa, nếu có việc thì tìm người hướng dẫn của em."

    Tô Lê dường như vừa nhận một đả kích lớn, cứ lặp đi lặp lại: "Không thể nào, điều này, điều này không thể nào xảy ra, giáo sư Vũ, thầy không thể đối xử với em thế này được.."

    Cô sờ mũi, không biết trong tình huống như thế này thì bản thân có nên bước vào hay không.

    Nhưng rất nhanh cô đã không cần phải do dự nữa, cửa phòng không biết vì sao lại đột nhiên mở ra, Vũ Văn đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cô.

    Úc Thược Thược: "..."

    Cô lập tức quả quyết nói: "Tôi vừa mới tới, không nghe thấy gì hết."

    Cô vừa nói xong liền đứng sững tại chỗ ngại ngùng, cái này, như thế này chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.

    Vũ Văn nhìn cô vài giây rồi quay đầu nói với Tô Lê: "Em về đi."

    Tô Lê rõ ràng là đang muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy có người ngoài nên chỉ đành cắn răng rời đi, lúc rời đi cô ta còn khó chịu mà trừng mắt nhìn Úc Thược Thược một cái.

    Úc Thược Thược không hiểu tại sao, cô cảm thấy bản thân nằm không cũng trúng đạn, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Vũ Văn cô vẫn chọn không nói gì cả.

    Cô đi theo Vũ Văn vào phòng rồi lấy văn kiện ra đưa cho anh, lúc cô đang tình rời đi thì Vũ Văn lại nói: "Chờ tôi, tôi còn một tiếng nữa là xong."

    Cô nghĩ ngợi một lát rồi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, trầm mặc hỏi: "Anh thật sự đã có người trong lòng rồi sao?"

    Cả người Vũ Văn lập tức cứng đờ, sau đó lạnh nhạt trả lời: "Có."

    Cô lại càng cảm thấy kỳ lạ: "Nếu như anh đã có người mình thích rồi thì nên tìm người đó đến diễn màn kịch nam nữ yêu nhau này với anh chứ, tại sao lại tìm đến tôi?"

    Vũ Văn ngồi bên kia, yên lặng gõ bàn phím máy tính, qua một hồi lâu mới nói: "Tôi không biết phải nói sao với cô ấy cả, cô ấy hình như đang hiểu lầm tôi rất nhiều thứ."

    Aiya, dưa lớn đây, Vũ Văn có người trong lòng nhưng lại không đi tìm đối phương nhờ diễn kịch, không lẽ những suy đoán của cô đã trở thành sự thật rồi?

    Cô vuốt cằm, nghĩ một lúc rồi vẫn không kiềm chế được cái tính bà tám của hủ nữ, nhỏ giọng hỏi: "Cái đó, tôi hỏi anh một chuyện nhé, anh đừng có hiểu lầm, bản thân tôi không hề có bất cứ thành kiến gì về vấn đề xu hướng giới tính đâu."

    Anh cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, nhíu mày: "Rốt cuộc là cô muốn hỏi cái gì?"

    Cô ho nhẹ một tiếng, đưa tay xoa xoa nắm đấm, dáng vẻ tựa như đang tính đánh một trận lớn, cô suy nghĩ một hồi lâu rồi dùng một giọng nói nhẹ nhàng, không khiến người nghe phản cảm hỏi: "Cái đó, người mà anh thích rốt cuộc là chàng trai nào vậy?"

    Cả người Vũ Văn cứng đờ, gương mặt không tự chủ mà giật giật, phải đến một hồi lâu sau anh mới phản ứng lại được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô cho rằng người tôi thích là đàn ông?"

    Úc Thược Thược rất thản nhiên mà gật đầu, "Đúng rồi, thật ra tôi biết là Chung tổng của giải trí Thiên Lai - Chung Đình Thâm cực kỳ yêu thích anh, nhưng anh hình như không có hứng thú gì với anh ta cả, chắc là vì trong trái tim anh đã có người khác ngự trì rồi chứ gì, người đó là ai vậy, có thể nói cho tôi biết một chút không, anh yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng anh đâu, tôi sẽ giữ bí mật cho anh."

    Vũ Văn trừng mắt nhìn cô, dường như còn có thể mơ hồ nghe thấy được tiếng nghiến răng ken két, khuôn mặt điển trai của anh nay lạnh lùng đến đáng sợ, từ lành lạnh biến thành lạnh đến đông cứng người, "Cô cho rằng người trong lòng tôi là một tên đàn ông?"

    Úc Thược Thược đang đắm chìm trong những tưởng tượng của mình, hoàn toàn không chú ý đến tình hình hiện tại, chỉ thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."

    Bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết BL, còn là tiểu thuyết BL quốc dân nữa thì việc bạch nguyệt quang thích đàn ông không phải là rất bình thường sao?

    Vũ Văn đóng máy tính xách tay lại, tiếng gập máy rất lớn dọa cho Úc Thược Thược một phen hú vía, cô có chút không hiểu anh đây là bị làm sao.

    Ngay sau đó, anh không nói thêm gì mà đứng dậy muốn rời khỏi phòng làm việc.

    Cô ngạc nhiên đứng lên: "Anh làm sao thế?"

    "Không có gì." Anh quay lưng lại với cô, dưới ánh đèn sáng, sắc mặt xanh tái mét của anh vô cùng rõ ràng, nhưng vì anh đứng quay lưng lại nên cô không nhìn thấy, "Tôi đi ra ngoài một lát, cô ở đây chờ tôi."

    Cô sờ mũi, cuối cùng cũng phát giác ra được điểm bất thường, bạch nguyệt quang này hình như đang vô cùng tức giận.

    Chẳng lẽ có vấn đề gì đó với chàng trai đồng tính mà anh ta thích.

    "Nếu như lúc nãy tôi có nói gì sai thì anh cho tôi xin lỗi." Cô nhẹ giọng nói, "Tôi không có ý làm anh tức giận hay xúc phạm gì anh đâu."

    Anh đứng ở chỗ cũ, cố gắng bình tĩnh hít thở vài giây rồi quay đầu nhìn cô, gân xanh trên trán dường như vẫn đang giật giật, nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: "Tôi không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa."

    Úc Thược Thược biết điều mà im lặng, nhìn Vũ Văn đi ra ngoài.

    Nhân lúc anh đi ra ngoài cô lấy điện thoại ra bắt đầu làm việc, làn sóng bình luận trên mạng hoạt động rất tốt, ngày mai cô phải đi gặp Văn Tuấn Khanh để bàn về công việc và thù lao.

    Tần Nhược Nhiên dường như đã hoàn toàn giao Văn Tuấn Khanh cho cô rồi.

    Nhưng mà ngày mai, trước khi đi bàn chuyện công việc cô còn phải giải quyết một số chuyện với Phan Kiệt mà nguyên chủ để lại.

    Vũ Văn không đi quá lâu, rất nhanh đã quay lại nói với cô: "Đi thôi."

    Cô đứng dậy: "Anh xong việc rồi sao?"

    "Xong rồi." Anh nhàn nhạt nói, vẫn luôn quay lưng về phía cô, "Những việc còn lại giao cho Hàn Ngân Lượng."

    Cô đi theo sau anh, lúc đi ngang qua phòng nghiên cứu nào đó thì nhìn thấy Hàn Ngân Lương vẫn đang sáng đèn chiến đấu với màn đêm, cô thầm thương cảm cho cậu ta. Cô đi theo Vũ Văn đến bãi đỗ xe rồi ngồi lên xe anh.

    Vũ Văn như bùng nổ, cả nửa ngày vẫn không chịu nổ máy, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Chung Đình Thâm lúc còn đi học đã giúp tôi một việc lớn, vậy nên tôi sẽ không tính toán với anh ta chuyện lần này. Nhưng nếu lần sau anh ta còn dám làm ra chuyện gì nữa tôi nhất định sẽ bắt anh ta gánh chịu hậu quả."

    Không biết tại sao, Úc Thược Thược cảm thấy Vũ Văn bây giờ đang vô cùng tức giận, cô cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nhận thấy được sự khủng hoảng nghiêm trọng, cô tuyệt đối không được nhiều lời vào lúc này nếu không sẽ chọc tức con người đang vô cùng tức giận bên cạnh cô kia mất.

    Cô lặng lẽ cúi đầu, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

    May mắn là Vũ Văn cũng không muốn tiếp tục chuyện này, trực tiếp lái xe chuẩn bị về nhà.

    Còn Úc Thược Thược lại cảm thấy bản thân là người vô tội, cô chỉ là muốn hóng hớt một chút thôi, giáo sư Vũ không muốn nói thì thôi đi, làm gì mà cứ liên tục tỏa ra khí lạnh vậy, trên xe đã đủ lạnh rồi, anh còn cứ liên tục tỏa ra.

    Thật là, lạnh chết người rồi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...