Hiện Đại [Edit] Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại - Mang Quả Nhãn Kính Nương

Discussion in 'Đã Hoàn' started by iên iên, Jul 9, 2021.

  1. iên iên

    Messages:
    49
    CHƯƠNG 58: Lối buôn bán.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ trước Thẩm Niệm đối với câu nói trong tiểu thuyết "Mang thai ngốc ba năm" là hoàn toàn không tin.

    Ngẫm lại cũng là, người vẫn là người kia, như thế nào sẽ bởi vì trong bụng nhiều thêm một đứa bé, mà đầu óc lại có vấn đề?

    Khoảng cách giữa bụng với đầu óc xa như vậy, còn sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh? Lời nói vô căn cứ!

    Thẳng đến sau khi chính mình mang thai, thường xuyên bất tri bất giác mà bị Cố Thừa Dịch đi vào, bừng tỉnh phát giác: Hắc, thật đúng là rất có đạo lý.

    Giám đốc Thẩm kiên quyết không chịu thừa nhận chỉ số thông minh nam chính so với cô cao hơn, tình nguyện tin tưởng là "Mang thai ngốc ba năm", tâm tắc không bao lâu liền vui sướng đem nồi mà ném cho đứa bé chưa sinh ra.

    Nói cách khác, không lâu trước đây cô còn đang suy nghĩ: Nếu Tô Điềm cầu đến trên đầu cô, cô cũng không có biện pháp duỗi tay đến giới thời trang, vẫn là phải tìm Cố Thừa Dịch hỗ trợ.

    Đợi hồi lâu không chờ được Tô Điềm tới cầu, tò mò đi hỏi Thôi trợ lý, mới biết được Tô Điềm đã từ chức, vì thế hoàn toàn đem chuyện này quên đến sau đầu.

    Chờ lại nhớ đến Tô Điềm, thì bụng cô đã tám tháng, cách thời gian lần trước gặp được Tô Điềm trôi qua một tháng.

    Nhớ tới Tô Điềm cũng là có nguyên nhân, Vệ Linh Tuyên bỗng nhiên nói cho cô một sự kiện.

    Vệ Linh Tuyên: 【 Tô Điềm xoay người. 】

    Thẩm Niệm: 【 A? 】

    Thẩm Niệm: 【 Ai làm? 】

    Vệ Linh Tuyên: 【 Vị kia nhà cô. 】

    Thẩm Niệm: 【 Ai? 】

    Vệ Linh Tuyên: 【 Thủ đoạn lưu loát, giúp cô ta làm sáng tỏ, phong thuỷ thay phiên chuyển, hiện tại đến lượt bạn trai cũ cùng bạn thân Tô Điềm thảm. 】

    Thẩm Niệm: 【 Vì cái gì chứ? 】

    Vệ Linh Tuyên: 【 Tôi cũng muốn biết. 】

    Các cô thật sự không rõ, nếu nói Cố Thừa Dịch thích Tô Điềm? Chuyện này không có khả năng.

    Có ngốc cũng không đến mức trước khi vợ mang thai tám tháng sắp sinh trong nhà làm những việc này, vạn nhất chọc đến vợ tức giận sinh non làm sao bây giờ? Hay thật sự muốn đem Tô Điềm làm tình nhân nuôi dưỡng ở bên ngoài, vậy sao lại không để cho người khác động thủ đi làm giúp.

    Cố Thừa Dịch lén lút làm, còn có thể là đối với Tô Điềm có cái tâm tư gì, thoải mái hào phóng làm như thế, Vệ Linh Tuyên cùng Tô Điềm cùng tồn tại trong một vòng tròn, biết sau này khẳng định sẽ nói với Thẩm Niệm, anh không có khả năng không đoán trước việc này.

    Cho nên, chỉ có thể nói Cố Thừa Dịch không có cái ý tưởng kia.

    Nếu không vì sắc, thì là vì cái gì đây?

    Thẩm Niệm nghĩ không ra, sau khi mang thai tính tình cô lười nhác không ít, trừ bỏ đối tốt với đứa bé trong bụng, rất ít có việc đáng giá để cô động não.

    Nghĩ không rõ liền không nghĩ nữa, trực tiếp đi hỏi: "Chồng ơi, chuyện của Tô Điềm là chuyện như thế nào vậy?"

    Kết hôn năm tháng, lúc đầu còn thẹn thùng bây giờ cô cũng đã quen với cách gọi "chồng" rồi.

    Hơn nữa, người nào đó hiển nhiên rất thích cô kêu thân mật như vậy, rất dễ nói chuyện.

    Cố Thừa Dịch: "Giao dịch."

    Phun ra hai chữ này đồng thời, ánh mắt anh nhìn Thẩm Niệm luôn có loại khôn kể ý vị thâm trường, như là đang cố tình nhắc nhở cô cái gì.

    Vừa mới bắt đầu, Thẩm Niệm còn không có cảm giác, chính là có hơi chút để ý ánh mắt người nào đó nhìn cô.

    Linh quang chợt lóe, rốt cuộc nhớ tới, cô cũng là cùng người nào đó đã làm "Giao dịch".

    - - Cố tổng, làm giao dịch, thế nào?

    - - cho cô 300 vạn, biến mất khỏi trước mặt tôi.

    "Khụ." Trực giác người nào đó là muốn lôi chuyện cũ, Thẩm Niệm ánh mắt hơi lảng, "Anh cùng cô ấy làm cái giao dịch gì vậy."

    Hai người không cùng ngành, Cố Thừa Dịch muốn cái gì có cái đó, dùng ngón chân nghĩ cũng biết không có yêu cầu gì với Tô Điềm kia.

    Trên thực tế, thật là có.

    Cố Thừa Dịch: "Cô ta nằm mơ."

    Thẩm Niệm: "!"

    Cả người rùng mình, kinh ngạc quay đầu lại, "Mơ?" Không phải là cái mà cô nghĩ đi?

    Quả nhiên, Cố Thừa Dịch nói: "Cô ta nói với anh về một giấc mơ rất thú vị, cô ta nói, tổng tài phu nhân tập đoàn Cố Thị, người được chọn thành vợ của anh thật ra là cô ta, mà không phải em."

    Lời này, một tháng trước Thẩm Niệm nghe nói qua, ở phòng trà tầng cao nhất tập đoàn Cố Thị.

    Cô không nghĩ tới khả năng Cố Thừa Dịch theo đuôi nghe lén, chỉ cảm thấy sau khi ra ngoài tìm cô, Tô Điềm lại tìm Cố Thừa Dịch nói chuyện.

    Thẩm Niệm không hoảng hốt, bình luận: "Mơ này thật đáng giá."

    "Đúng vậy." Cố Thừa Dịch sâu kín mà nói, "300 vạn đâu."

    Thẩm Niệm: "..."

    300 vạn khi nào mới có thể cho qua?

    Cô cũng không dám hỏi nhiều, nếu hỏi lại lại lôi chuyện cũ đến.

    300 vạn, 3000 vạn, chỗ cô chột dạ nhiều lắm đâu.

    Miễn bàn, đề chính là chồng cùng chi phiếu, cô chọn chi phiếu.

    Qua hai ngày, Thẩm Niệm không nhịn xuống được lòng hiếu kỳ, lại chạy tới thư phòng hỏi: "Tô Điềm cùng anh nói gì nữa không?"

    Một giấc mộng 300 vạn, cô cũng muốn bán a!

    Chỉ là bán một giấc mơ, bảo bảo liền có tiền mua sữa bột tã!

    Cũng không biết lão bà suy nghĩ gì đó, Cố tổng tài bình tĩnh mà nói: "Cô ta nói, em không nên về nước sớm như vậy, thời điểm em xuất hiện hẳn là sau khi anh cũng cô ta kết giao, trước khi kết hôn."

    Thẩm Niệm: "!" Nữ chủ sao cô cái gì cũng nói!

    Cố Thừa Dịch vốn chính là mang ý thử, thời điểm nói lời này phi thường chú ý quan sát thần sắc biến hóa của Thẩm Niệm, vừa thấy đồng tử cô co chặt, bộ dáng nói ra chân tướng quan trọng, minh bạch.

    Xem ra, giấc mơ này không chỉ Tô Điềm gặp, Thẩm Niệm cũng gặp qua.

    Cố Thừa Dịch sẽ không nghĩ đến xuyên sách, chỉ cho rằng Tô Điềm có thể nằm mơ thấy, Thẩm Niệm cũng thấy.

    Nhưng trước khi nghe chính miệng Thẩm Niệm thừa nhận, anh sẽ không mở miệng trước cho cô đường lui.

    Thẩm Niệm trong lòng đang rối loạn, ra vẻ trấn định hỏi: "Cô ấy còn nói cái gì?"

    Cố Thừa Dịch rất dễ nói chuyện mà tiếp tục nói: "Cô ta nói, trong giấc mơ của cô ta không có Vệ Linh Tuyên, người Tần Ngọc Huân thích hẳn là cô ta, người Nhậm Hành Duệ thích cũng là cô ta."

    Thẩm Niệm: "!" Nữ chính miệng cô dùng như thế nào như vậy!

    Thấy đồng tử cô lại một lần co chặt, Cố Thừa Dịch càng tin tưởng Tô Điềm không nói dối, "Cô ta còn nói.."

    Thẩm Niệm dựng lên lỗ tai, đáy lòng đặc biệt muốn mắng nữ chính: Cô có biết hay không cô sắp hại chết người!

    "Em," Cố Thừa Dịch nheo lại mắt, "Em cùng Thẩm Niệm trong mơ của cô ta khác biệt rất lớn."

    "..."

    Thẩm Niệm đã không biết giận, nữ chính thật sự vì 300 vạn cái gì cũng nói, cùng cô không sai biệt lắm.

    Cái phản ứng này.. Cố Thừa Dịch không quá xác định, thử thêm câu: "Cô ta nói, trong mơ em biết rõ anh cùng cô ta ở bên nhau, vẫn lợi dụng thân phận bạn gái cũ tới gặp anh, châm ngòi quan hệ của anh cùng cô ta, đối với cô ta làm rất nhiều chuyện không tốt."

    Cố Thừa Dịch không phải không nghi ngờ, theo như lời Tô Điềm, trong mộng Thẩm Niệm hai mặt, ngay trước mặt anh là nữ nhân ôn ôn nhu nhu, trước mặt Tô Điềm liền đặc biệt ác độc, tính cách cùng cách làm tạm thời không nói, nhưng rất nhiều chi tiết thật sự gần giống với điều tra của Điền trợ lý về Thẩm Niệm chín năm ở nước ngoài, càng gần giống với Thẩm Niệm dùng từ "Nghèo" cùng anh chia tay.

    Chính là hiện tại Thẩm Niệm này yêu tiền, có thể vì 300 vạn 3000 vạn vứt bỏ anh.

    Cho nên, anh có chút không xác định rốt cuộc sao lại thế này, muốn thử cô.

    Thẩm Niệm thở dài, "Anh đừng tin cô ta."

    Theo như lời Tô Điềm tất cả đều là trong cốt truyện nguyên tác, cùng hiện thực nửa điểm cũng không hợp, tin nhiều không tốt, dễ dàng mơ hồ biên giới hiện thực cùng hư vô.

    Cố Thừa Dịch gật đầu: "Anh không tin."

    Nói xong, anh giật giật con chuột, click mở trên máy tính một cái hồ sơ, "Lại đây nhìn xem, đây là thiết kế vòng tay bạc vòng cổ khóa trường mệnh bạc cho bảo bảo, em thích cái nào?"

    Thẩm Niệm hứng thú bừng bừng đi nhìn, những thứ khác cô không có hứng thú, nhưng liên quan đến bảo bảo, lại vây cũng phải nhịn xuống!

    Văn kiện có thật nhiều kiểu dáng, cô nhìn một hình lại một hình, cảm thấy cái nào cũng tốt, một chút cũng không muốn lựa chọn.

    Mặt trước khóa trường mệnh trên có khắc vẫn là tiếng Trung, tiếng Anh, chờ đến mặt sau xuất hiện chữ cái quốc gia khác, cô xem không hiểu chỉ vào chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo hỏi: "Đây là có ý tứ gì?"

    Cố Thừa Dịch trong lòng một cái lộp bộp, kia rõ ràng chính là tiếng Pháp, Thẩm Niệm nhìn là biết, nhưng cô lại không quen biết.

    "Sống lâu trăm tuổi."

    Thẩm Niệm bấm đến tấm tiếp theo, lại hỏi: "Cái này là gì?"

    Cố Thừa Dịch tâm lần thứ hai trầm xuống, tiếng Ý, Thẩm Niệm cũng nên biết chứ.

    "Trường mệnh phú quý."

    Tiếp theo, Thẩm Niệm không hề hỏi, bấm từng tấm xem, chọn mấy cái cô cảm thấy có thể.

    Cô chọn đến nghiêm túc, không chú ý tới đôi mắt Cố Thừa Dịch dần dần thâm trầm, phức tạp.

    Tiếng Pháp sống lâu trăm tuổi là không sai, tiếng Ý trường mệnh phú quý là sai, vẫn là sống lâu trăm tuổi.

    Cho nên, Thẩm Niệm đến tột cùng giấu diếm anh cái gì?

    Một người không trải qua biến cố cực lớn bỗng nhiên thay đổi tính cách cùng cách hành xử, anh chỉ tạm thời có thể quy tội: Chính là thay đổi.

    Một người vô duyên vô cớ từ ngôn ngữ nhận thức trở nên hoàn toàn xa lạ, anh liền không thể thuyết phục chính mình: Chưa từng học qua.

    Không vội.

    Chờ sinh con xong, anh có rất nhiều thời gian chậm rãi cùng cô nói chuyện.

    Cùng thời khắc đó, Thẩm Niệm chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo đánh úp lại, run run một chút, tới gần Cố Thừa Dịch.

    Trời nắng to còn có thể lạnh, chẳng lẽ là độ ấm điều hòa mở quá thấp sao?

    Cố Thừa Dịch sắc mặt như thường, chủ động ôm vợ vào lòng ngực, "Chúng ta chọn một bộ là được, ba mẹ cùng trưởng bối khác đều sẽ đưa."

    "Được." Thẩm Niệm đồng ý, lôi kéo tay Cố Thừa Dịch đặt ở trên bụng mình, "Hôm nay thai giáo còn chưa có tiến hành đâu, mau kể chuyện cổ tích cho bảo bảo!"

    Mặt Cố Thừa Dịch có trong nháy mắt nứt toạc, "Nói cái gì?"

    Lại bảo anh một người đàn ông trưởng thành hai mươi tám tuổi cấp bảo bảo tám tháng kể chuyện cổ tích cô bé lọ lem cùng công chúa Bạch Tuyết, chờ cô sinh con xong, anh thế nào cũng phải hảo hảo giáo huấn cô!

    Thấy sắc mặt anh không tốt lắm, như là muốn đánh người, Thẩm Niệm cố tìm đường sống, khối kim bài miễn tử trong bụng này chỉ có tác dụng hai tháng cuối cùng, cô không nghĩ sinh con xong không bao lâu đã bị người nào đó kéo đi mỗi ngày thức đêm vận động.

    "Anh muốn nói cái gì liền nói cái đó đi."

    Cố tổng sắc mặt tốt chút, "Vậy nói sinh ý Thượng Chu mới vừa nói tốt đi."

    Thẩm Niệm: "!" EXM, anh phải nói lối buôn bán cho bảo bảo tám tháng?

    Kể đi kể đi, anh là ba ba anh thích nói gì liền nói đó, dù sao bảo bảo không có khả năng vừa sinh ra liền đi theo anh buôn bán.

    Mà khoan, ngẫm lại bảo bảo mấy tháng cắn tay nhỏ chân nhỏ bán manh giúp ba ba làm buôn bán, thế nhưng cảm thấy rất moe.

    Giám đốc Thẩm mặt vô biểu tình: Tôi là mẹ ruột!

    Lối buôn bán của Cố Thừa Dịch nghe thật sự phức tạp cao thâm, Thẩm Niệm không phải làm buôn bán, nghe được vài câu liền mơ màng sắp ngủ, lúc sau lại dứt khoát ôm eo Cố Thừa Dịch dựa vào trong lòng ngực anh quang minh chính đại mà ngủ, xem lối buôn bán của anh thành bài hát ru ngủ tới nghe.

    Đừng nói, chất lượng giấc ngủ còn khá tốt, cùng thời cao trung đi học nghe nói lời nói khinh thanh tế ngữ không có phập phồng của thầy dạy vật lý hiệu quả là rất giống nhau.

    Cô ngủ rồi, bảo bảo trong bụng không có động tĩnh, Cố Thừa Dịch vẫn là kiên trì đem một đoạn này nói xong mới đem vợ ôm về phòng ngủ.

    Sau đó nhiệm vụ thai giáo liền thuận lý thành chương mà từ truyện cổ tích biến thành lối buôn bán của Cố gia.

    Thời điểm chọn đồ vật đoán tương lai, Thẩm Niệm hối hận.

    Bởi vì bảo bảo bắt cái bàn tính vàng, không biết là ai đặt ở đó.

    Nếu là con trai, tương lai kế thừa công ty ba mình làm thương nhân thì không nói, nhưng cô sinh chính là con gái a! Con gái trắng trắng mềm mềm dẩu mông nắm bàn tính vàng, tay nhỏ một phách một phách, cười đến lộ ra lợi màu hồng phấn, này lại không phải trống bỏi!

    Thẩm Niệm không phải trọng nam khinh nữ, tương lai con gái lớn lên muốn từ thương cô nàng cũng không lời gì để nói, đã như vậy nhóc con bị mọi người dùng ánh mắt "Có cha này tất có con gái này" nhìn là chuyện như thế nào!

    Đứa này nghe lối buôn bán, thai hai lại để thai giáo Cố Thừa Dịch, cô chính là heo!

    * * *

    Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp chính là phiên ngoại.
     
  2. iên iên

    Messages:
    49
    CHƯƠNG 59: Phiên ngoại 1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Thừa Dịch hưởng thụ nhất chính là: Mỗi khi Thẩm Niệm có cái gì không muốn nói, thời điểm đáy lòng cho rằng thua thiệt với anh, sẽ chủ động nhào lên, dùng miệng lấp kín.

    Rất thực tế mà chứng minh câu "Có cái vấn đề gì không phải ngủ một giấc có thể giải quyết? Nếu có, ngủ hai giấc!".

    Thí dụ như vấn đề mang thai thứ hai.

    Cố Thừa Dịch hy vọng có đứa thứ hai, chính anh là con một, lúc còn rất nhỏ khát vọng có huynh đệ tỷ muội, nhưng ba mẹ chính là không sinh.

    Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, con nhiều, ràng buộc với Thẩm Niệm sẽ nhiều hơn, sẽ không nghĩ đến chuyện chạy loạn.

    Cố tổng còn ghi hận lúc trước Thẩm Niệm vì tờ chi phiếu ba trăm vạn lăn xa như vậy, sau đó lại vì tờ chi phiếu ba ngàn vạn muốn vứt bỏ anh lần thứ ba.

    Nhưng con gái còn nhỏ, đã biết đi biết nói, đúng là cái tuổi đáng yêu nhất, Thẩm Niệm đem toàn bộ tâm tư đặt ở trên người con gái, như thế nào bỏ ngay lúc này sinh thêm?

    Nhưng mà, Cố Thừa Dịch suy xét chính là: Qua thời gian đáng yêu nhất, liền phải thảo người ngại.

    Không thừa dịp thời điểm con gái đáng yêu như vậy nỗ lực một phen làm cô hoài thượng, vạn nhất con gái bắt đầu quen là con một, Thẩm Niệm cảm thấy phiền phức không nghĩ sinh tiếp, kia chẳng phải là mệt lớn?

    Cố Thừa Dịch hỏi qua bác sĩ, Thẩm Niệm thân thể thế nào, có thể hay không sinh thêm một đứa.

    Bác sĩ đáp là: "Phu nhân tình trạng thân thể rất tốt, tuổi nhỏ, khôi phục nhanh, lúc này sinh thêm một đứa, hai đứa nhỏ tuổi kém không lớn, còn có thể chơi cùng đi, rất thích hợp."

    Hỏi mẹ anh, Hậu Tư Phong cũng nói: "Sinh đi, hiện tại con bé không biết rõ lắm, dạy dỗ giáo dục. Vạn nhất tương lai chờ con bé lớn, không hy vọng có em trai em gái tới chia sủng ái của cha mẹ, đến lúc đó đứa thứ hai liền khó khăn. Hơn nữa sớm sinh một chút, Thẩm Niệm tuổi trẻ thân thể khôi phục cũng nhanh, tuổi này sinh, ai nhìn ra được con bé đã là mẹ hai đứa nhỏ?"

    Trong tâm Cố Thừa Dịch nói: Con thật ra muốn cho mọi người biết cô ấy là mẹ hai đứa nhỏ của con!

    Hỏi qua rất nhiều người, đại đa số ý kiến mọi người đều là: Sinh!

    Đương nhiên, trong đó muốn diệt trừ ai đó kết giao 6 năm, con gái anh đã ba tuổi, Tần đại luật sư còn chưa có đem bạn gái quẹo vào điện phủ hôn nhân.

    Muốn có đứa thứ hai, không thể không thức đêm vận động.

    Nhưng vấn đề là, từng trải qua một lần trúng thưởng, Thẩm Niệm trấn cửa ải thật sự chặt chẽ, tủ đầu giường TT rất nhiều, tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống dùng hết.

    Nguyên nhân chân chính thúc đẩy Cố Thừa Dịch hành động nhanh hơn vẫn là Thôi trợ lý nói cho anh một chuyện.

    Thôi trợ lý điều tra ra, nguyên nhân năm đó Kha Thừa Duẫn giúp đỡ Thẩm Niệm.

    Thật ra là một tiểu bối Kha gia sau khi say rượu bị phái đi đến điều tra, nói là năm đó Kha Thừa Duẫn vốn định làm Kha gia cùng Cố gia liên hôn, không khéo chính là, Kha An Kỳ ngoài ý muốn xảy ra tai nạn xe cộ, vô pháp hoàn thành sứ mệnh.

    Bởi vậy, Kha Thừa Duẫn tìm thấy Thẩm Niệm – chị em sinh đôi với Kha An Kỳ, rồi giúp đỡ cô đi học.

    Thẩm Niệm từ nhỏ không ở bên Kha An Kỳ lớn lên cùng nên đối với Kha Thừa Duẫn ý nghĩa bất đồng, sau khi Kha An Kỳ có ý thức chuyển biến tốt, ông ta lo lắng Thẩm Niệm sẽ phá hư kế hoạch của mình nên đem người đưa ra nước ngoài, không hề chu cấp bất luận giúp đỡ gì.

    Trời không chiều lòng người, Kha An Kỳ thân thể càng thêm kém, mắt thấy không có cơ hội chuyển biến tốt đẹp, Kha Thừa Duẫn để Thẩm Niệm về nước, vốn định trộm mà thay mận đổi đào, không nghĩ đến thời gian xảy ra sai lầm.

    Thẩm Niệm còn chưa có trở về, Kha An Kỳ chết trước, này liền dẫn tới toàn bộ kế hoạch xuất hiện sai lầm, vô pháp tiếp tục đi xuống.

    Nếu Kha An Kỳ, Thẩm Niệm cùng Kha Thừa Duẫn có huyết thống trên quan hệ, Kha Thừa Duẫn thừa nhận Thẩm Niệm là con gái riêng của ông ta, Kha gia cùng Cố gia có lẽ còn có thể tiến hành liên hôn.

    Nhưng rất sớm lúc trước, Kha Thừa Duẫn xảy ra sự cố mất đi năng lực sinh dục, lúc này mới để Kha An Kỳ thay thế con gái vợ mình xuất quỹ sinh ra.

    Nói cách khác, Kha gia chỉ có một nữ nhi.

    Thẩm Niệm về nước tốc độ thoáng chậm một ít, làm cô bỏ lỡ một hồi âm mưu.

    Có lẽ, năm đó Thẩm Niệm cùng Cố Thừa Dịch yêu đương cũng là Kha Thừa Duẫn trong tối thúc đẩy, chuẩn bị tương lai chờ lúc sau Kha An Kỳ tốt lên lại đến thay mận đổi đào.

    Cụ thể bên trong có bao nhiêu âm mưu quỷ kế, Cố Thừa Dịch không muốn tra thêm, dù sao cô cũng đã là vợ anh, mẹ của con gái anh.

    Ngay sau đó, Thôi trợ lý lại nói điều tra đến một chuyện.

    Thẩm Niệm gả vào Cố gia ngay từ đầu liền không được xem trọng, hoài nghi là bởi vì đứa bé trong bụng, Cố gia muốn người thừa kế mới để cô vào cửa, chắc chắn sinh con xong không lâu liền sẽ tay không rời khỏi nhà.

    Sau khi Thẩm Niệm sinh con gái ra, tiếng gió như vậy còn lớn hơn nữa, Thôi trợ lý tra được trong đó còn có bút tích của Kha gia.

    Kha Thừa Duẫn vô pháp để con gái của mình gả vào Cố gia, liền tính toán từ trong con gái của huynh đệ chọn lựa một người.

    Cố Thừa Dịch phiền chán ruồi bọ không ngừng nhảy nhót như vậy, quyết định mau chóng thu mua sản nghiệp Kha gia, cũng là cho những người ngoài miệng không có cửa đâu đó một cái cảnh cáo.

    Buồn cười chính là, sau khi Kha gia phá sản, tiếng gió thế nhưng vẫn còn có.

    Phỏng chừng khi nào chưa nhìn thấy người thừa kế của Cố gia là con trai thì sẽ không ngừng, cũng không biết khi nào sẽ truyền tới tai Thẩm Niệm.

    Cố Thừa Dịch cảm thấy đây là thời điểm để có đứa thứ hai.

    Làm những người ngốc đó câm miệng, đồng thời cũng là vì.. Vợ anh bây giờ mỗi ngày đều vây quanh con gái, trong mắt căn bản không có anh!

    Thế thì sinh thêm một đứa đi.

    Thẩm Niệm trong bụng lại có một đứa, anh có thể trái ôm vợ, phải ôm con gái, tận hưởng là người chiến thắng!

    Lòng bàn tay Cố tổng ẩn giấu một cây kim.

    Anh vẫn là lần đầu tiên làm chuyện lén lút như vậy, trên tâm lý cảm thấy như vậy là không tốt, nhưng anh chưa bao giờ yếu thế với ai, thoải mái hào phóng mà cầm kim ngồi ở mép giường, cầm TT lên chọc chọc.

    Chờ Thẩm Niệm tiến vào phát hiện anh đang làm gì, cạn lời, anh vẫn còn chọc.

    "Chồng à."

    "Ừ." Cố Thừa Dịch quay đầu lại nhìn cô một cái, tiếp tục nghiêm túc công việc.

    ".. Em thấy."

    "Ừ."

    "Anh thực lãng phí." Mấy cái TT này bị chọc qua khẳng định không thể dùng.

    "..."

    Cố Thừa Dịch ngừng lại, quay đầu lại, không có biểu tình, nhưng Thẩm Niệm chính là từ giữa đọc ra ủy khuất.

    "Em đã nói, muốn sinh hai lần."

    Thẩm Niệm: "..."

    Trước khi đáp ứng tổ chức hôn lễ, cô là đáp ứng sinh hai lần, mặc kệ một lần sinh mấy đứa.

    Mấu chốt là, "Chồng à, Điềm Điềm còn nhỏ, em chờ con bé lớn một chút."

    Cố tổng muốn có đứa thứ hai cũng có lý do rất chính đáng: "Sinh sớm một chút, em khôi phục nhanh hơn."

    Thẩm Niệm: "..."

    Lý do này, thế nhưng không thể phản bác.

    "Em suy nghĩ thêm đã."

    Giám đốc Thẩm chọn dùng kế sách kéo dài, ngày mai lại ngày mai, ngày mai thật nhiều, chờ kéo dài tới khi con gái Cố Điềm Điềm lớn một chút, là có thể sinh thêm.

    Giỏi quá! Giám đốc Thẩm vì chính mình tán thưởng một cái.

    Ngươi có Trương Lương kế, ta có vượt tường thang.

    Cố Thừa Dịch muốn con, đạo lý có thể bị vợ kéo dài mấy ngày, lại không thể bị kéo dài mấy năm, cho nên anh lấy ra pháp bảo.

    Lúc trước Tô Điềm nói cho anh cảnh trong mơ rất nhiều chuyện tất cả mấy năm nay nhất nhất ứng chứng, vậy thuyết minh cái cảnh trong mơ kia có năng lực dự báo nhất định.

    Đến nỗi chuyện vợ anh nên là Tô Điềm, mà không phải Thẩm Niệm chính xác hay không, anh không nghĩ suy xét.

    Điều anh rối rắm là: Thẩm Niệm đến tột cùng che giấu anh cái gì.

    Vừa lúc vợ chưa muốn đứa thứ hai có thói quen tốt "Không muốn nói liền nhào tới lừa dối cho qua", Cố tổng tâm cơ mà chuẩn bị sẵn sàng.

    Muốn lột ra bí mật của vợ, quá đơn giản.

    Cố Thừa Dịch để Điền trợ lý đi công tác một chuyến, mang về vở ghi chép của Thẩm Niệm năm đó ở nước ngoài đọc sách, trong đó có ghi chép cô học tiếng Pháp cùng tiếng Ý.

    Đem ghi chép đến trước mặt Thẩm Niệm, Thẩm Niệm đã từng học tiếng Pháp cùng tiếng Ý, mà hiện giờ Thẩm Niệm sẽ không vấn đề.

    Còn có bút ký tiếng Trung của cô lúc trước, cùng chữ viết hiện giờ của Thẩm Niệm đối lập, khác biệt trong đó vừa xem liền hiểu ngay.

    Thẩm Niệm sợ tới mức mồ hôi trên mặt đều rơi xuống, Cố Thừa Dịch dường như không có phát giác, "Lão bà, em nói một chút, đây là chuyện gì?"

    Có cái lý do gì có thể giải thích khác biệt này?

    Kiến thức rộng rãi Cố tổng không thể nghĩ được, rất là khiêm tốn thỉnh giáo, mà Thẩm Niệm dưới đáy lòng đáp lại: Bởi vì em không phải cô ấy a!

    Xuất phát từ cái đáp án muốn mệnh này, giám đốc Thẩm gãi đúng chỗ ngứa, nhào lên ôm lấy Cố Thừa Dịch.

    Không lâu lúc sau, đứa thứ hai thành công mà an cư lạc nghiệp.

    Cố Thừa Dịch yên lặng mà ở sổ nhỏ ghi nhớ: Đòn sát thủ hiệu quả quá tuyệt!

    Bí mật của vợ sao? Không vội :)
     
    aumafflove, Ayuxinh and tandat99 like this.
  3. iên iên

    Messages:
    49
    CHƯƠNG 60: Phiên ngoại 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một giấc ngủ dậy, Vệ Linh Tuyên xuyên vào một cô gái trùng tên trùng họ, trùng nghề nghiệp, cho nên không cần phải bị bắt học những thứ không có hứng thú.

    Khổ sở chính là, mẹ của nguyên chủ đến trung niên thì tìm được mùa xuân thứ hai, sắp cùng một người đàn ông trung niên khác kết hôn, hơn nữa còn mang theo một đứa con của vợ trước, giới tính nam.

    Trước khi xuyên qua, Vệ Linh Tuyên đã là người phụ nữ thành thục có sự nghiệp thành công, cũng không để ý mẹ mình cùng ai tái hôn, sẽ có một anh trai hay là em trai hay không.

    Nguyên chủ đã sớm tự lập, ý tưởng của cô là: Mặc kệ sau này có cùng cha kế và anh trai hay là em trai ở chung vui vẻ hay không, sớm hay muộn đều phải dọn ra ngoài, cho nên căn bản không sao cả.

    Có cái ý tưởng này, thẳng đến hai nhà chính thức ở phòng bao bên ngoài gặp mặt ăn cơm mà chấm dứt.

    Anh trai có dáng vẻ thanh tú, tính cách ôn hòa, bất quá lại có cái tên quen thuộc: Nhậm Hành Duệ.

    Trong nháy mắt, Vệ Linh Tuyên cảm thấy thượng đế vì cô đã tạo ra một thế giới để vui đùa.

    Cô, xuyên sách.

    Sau hôm nay, Vệ Linh Tuyên tiêu phí không ít thời gian trên mạng, kinh tế tài chính, pháp luật, biết mình ở một thế giới như thế nào.

    Nam chính Cố Thừa Dịch nắm giữ tập đoàn Cố Thị - trung tâm thương nghiệp đế quốc to như vậy, trước mắt độc thân, người yêu hư hư thực thực sinh ý.

    Nam phụ Tần Ngọc Huân là luật sư tuy cẩn trọng mà làm trò, vì tên kim bài luật sư góp một viên gạch, độc thân +1;

    Nam phụ Nhậm Hành Duệ làm việc ở bệnh viện công lập ngoại khoa tim, có thành tích không tồi, độc thân +2.

    Ba người trên tương lai đều sẽ trở thành người đàn ông của nữ chính Tô Điềm, cùng yêu mà không được đáp lại, yêu cầu rời xa.

    Cứ việc trước mắt nữ chính vẫn là học sinh, còn bạn trai nhất định phải phản bội cô cùng bạn thân dây dây dưa dưa, không hiểu được hai người kia không bao lâu liền sẽ cõng cô làm cùng nhau.

    Đỉnh đầu mang nón xanh cực lớn.

    Biết được tình huống trước mắt là như thế nào, Vệ Linh Tuyên quyết định vì một cái hết cục tốt đẹp.

    Vì thế, cô chế định ra ba nguyên tắc:

    Một, rời xa Cố Thừa Dịch;

    Hai, rời xa Tần Ngọc Huân;

    Ba, rời xa Nhậm Hành Duệ.

    Điều thứ ba bởi vì duyên cớ mẹ mình cùng cha kế cảm tình rất tốt sắp lãnh chứng, không quá dễ dàng làm được, cho nên Vệ Linh Tuyên ở buổi tối ngày nọ cùng mẫu thân đưa ra: "Mẹ, con muốn dọn ra riêng."

    Ở trong kế hoạch mẫu thân cùng cha kế tương lai, cha kế mua một đống biệt thự mới, có thể để bọn họ ở một nhà, mỗi người đều có thể có phòng lớn thuộc về mình, nếu yêu cầu, còn có thể tại biệt thự trong hoa viên trồng đủ loại hoa, nuôi chó, sinh hoạt thích ý.

    Bức tranh tương lai thật sự tốt đẹp, mẫu thân nghe liền cảm động, sau kế hoạch không lâu liền dọn qua.

    Vệ Linh Tuyên lại không đề cập tới liền không cơ hội, nhưng mẫu thân nghe xong lời nói của cô, lo lắng hỏi: "Tuyên Tuyên, con là không thích chú Nhậm và Hành Duệ sao?"

    "Không phải. Con chỉ là cảm thấy, con đã trưởng thành, cùng ở tại nơi đó cùng bọn họ sinh ra mâu thuẫn cọ xát sẽ làm mẹ khó xử, không bằng ngay từ đầu liền không dọn qua, lâu lâu lại ghé qua thăm mẹ là tốt rồi."

    Lý do của con gái thực đầy đủ, thực vì mẫu thân suy nghĩ.

    Mẫu thân khuyên bảo vài lần không có thành công, cùng cha kế thương lượng qua liền để Vệ Linh Tuyên tự mình quyết định, nhưng cha kế tỏ vẻ, ngày sau nếu Vệ Linh Tuyên tốt nghiệp dọn từ trường học ra, ông sẽ bỏ vốn giúp cô mua một căn hộ.

    Vệ Linh Tuyên cười cười, chỉ nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."

    Sau đó không lâu, Vệ Linh Tuyên tốt nghiệp. Ở trước kia thế giới, cô mở một phòng làm việc do mình làm chủ, tự nhiên sẽ không nghĩ thay đổi một thế giới liền đi làm công cho người khác.

    Nhưng là trước khi cô xuyên qua, nguyên chủ đã ở phòng làm việc thực tập một thời gian, Vệ Linh Tuyên sau khi tới muốn quen thuộc tình huống bên này, cũng xuất phát từ điều kiện kinh tế hạn chế không có từ chức, liền tiếp tục làm.

    Sau khi tốt nghiệp, Vệ Linh Tuyên nộp đơn xin từ chức, chuẩn bị tự mình mở phòng làm việc.

    Cô đã mở phòng làm việc một lần, đối với sự tình cùng trình tự như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, thực mau dưới sự trợ giúp của mẫu thân cùng cha kế thành công mở phòng làm việc.

    Người ở bên ngoài xem ra, Vệ Linh Tuyên là người mới đơn thuần, cũng chính là đoạn thời kỳ cuối của đại học làm ra một chút thành tích, trước kia đều thực bình thường.

    Người như vậy tự mình mở phòng làm việc sau bỗng nhiên liền đỏ, có danh khí, có không ít khách quen, khẳng định không phải là thành tích chính mình!

    Trợ lý Vệ Linh Tuyên bị người mua, trộm bản thảo thiết kế của cô, đối phương giới thiệu tác phẩm trước một bước, trả đũa, bôi nhọ Vệ Linh Tuyên đạo văn.

    Vài món mới giới thiệu này, dẫn đến các tác phẩm sau khi mở phòng làm việc này đều bị gắn mác đạo văn, muốn một gậy gộc đem cô đánh tới bên trong nước bùn, vô pháp xoay người.

    Chủ mưu là lão bản phòng làm việc trước, có tiền có thế, khó có thể chống lại, còn bố thí mà để cô làm tay súng.

    Vệ Linh Tuyên tất nhiên là không chịu.

    Cô tới nơi này không bao lâu, không quen biết những người khác, cũng ngại khi tìm cha kế cùng anh kế không có gì lui tới hỗ trợ, nghĩ trong nguyên tác Tần Ngọc Huân là kim bài luật sư, khả năng thua là không lớn, bèn mang theo tiền tiết kiệm của mình đi tìm anh ta.

    Văn phòng luật sư của Tần Ngọc Huân rất dễ tìm, trên mạng tùy tiện một lúc liền biết.

    Vệ Linh Tuyên đến hẹn trước, trợ lý tiếc nuối nói cho cô: "Tần luật sư danh tiếng lớn, công việc lại nhiều, nếu cô không ngại, tôi giúp cô hẹn trước nửa tháng sau, được không?"

    Đừng nói nửa tháng sau, chính là một tuần sau, rau kim châm đều lạnh!

    Vệ Linh Tuyên không có biện pháp từ con đường bình thường tìm Tần Ngọc Huân làm việc, đành phải nằm vùng bên ngoài, trộm theo hai ngày Tần Ngọc Huân, nhiều ít thăm dò rõ ràng phương thức hành vi hằng ngày làm việc và nghỉ ngơi của anh.

    Buổi sáng 7 giờ chạy bộ, 8 giờ lái xe đi văn phòng, nói như vậy đều là đúng giờ tan tầm.

    Anh không tự mình mua đồ ăn nấu cơm, thói quen ở bên ngoài ăn xong lại về. Hành vi quy luật mà mỗi ngày ăn cơm vị trí đều là một chỗ, không thể theo dõi tốt hơn.

    Vệ Linh Tuyên trước tiên dự định vị trí cách vách kia, chờ hôm nay sau khi Tần Ngọc Huân tan tầm lại đây ăn cơm, ngồi vào đối diện hắn.

    Tần Ngọc Huân làm như cũng không ngoài ý muốn, "Chào cô."

    "Chào anh." Vệ Linh Tuyên không nói quá nhiều, móc ra liên lạc của mình, đi thẳng vào vấn đề, "Tần luật sư, tôi có một việc cần anh hỗ trợ."

    "Mời nói."

    Thấy anh không có bày ra bộ mặt người sống chớ gần hoặc là "Thời gian tan tầm không cần cùng tôi nói công việc", Vệ Linh Tuyên nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó đem sự tình của mình nhanh chóng nói một lần.

    Cô chuẩn bị rất dầy đủ, đem chứng cứ mình có được toàn bộ để ở túi văn kiện mang tới đây, "Tần luật sư, anh nhìn xem."

    Tần Ngọc Huân rút tư liệu ra lật xem, anh xem rất cẩn thận, trong lúc xem vẫn luôn không nói gì. Vệ Linh Tuyên bị không khí này làm cho có chút khẩn trương, theo bản năng cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm.

    Cái này, Tần Ngọc Huân nâng mắt, yên lặng nhìn cô.

    "Làm sao vậy?" Vệ Linh Tuyên khẩn trương siết chặt cái ly, "Vụ kiện tụng này không nhận được sao?"

    "Không." Tần Ngọc Huân tầm mắt từ bọt nước dính lên môi Vệ Linh Tuyên cùng vết son môi trên ly nước kia, cái ly kia anh mới dùng qua, "Vụ này rất đơn giản."

    Vệ Linh Tuyên thả lỏng không ít, xem ra là thắng.

    Tần Ngọc Huân đem tư liệu nhét vào túi văn kiện cho Vệ Linh Tuyên, phun ra bốn chữ làm Vệ Linh Tuyên hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, "Tôi không có hứng thú."

    Vệ Linh Tuyên: ".. Anh lặp lại lần nữa?"

    Tần Ngọc Huân: "Tôi không có hứng thú."

    Vệ Linh Tuyên hít sâu rất nhiều lần, mới nhịn xuống xúc động tự mình gõ vào tên đàn ông đối diện, "Tần luật sư, tôi là nghe nói thanh danh ngài bách chiến bách thắng lại đây tìm ngài, luật sư không phải nên vì nhân dân vô tội lâm vào tình trạng khốn khổ rửa sạch oan khuất sao?"

    Tần Ngọc Huân chỉ là nhướng mày, cười mà không nói.

    Thời gian toàn bộ bữa tối, Vệ Linh Tuyên hao hết miệng lưỡi mưu toan đả động viên cục đá lạnh băng tâm địa cường ngạnh Tần Ngọc Huân kia, nhưng mà không có kết quả.

    Lúc sau, Vệ Linh Tuyên mặt dày mày dạn mà đuổi kịp xe anh, xông vào nhà anh.

    Không phải đối phương thế nào cũng phải đem sự tình nháo đến tòa án, cô không có quen biết luật sư, lại hy vọng có thể tìm luật sư có thể nắm thóp được đối phương, thật sự sẽ không làm ra việc không biết xấu hổ như vậy, cô chính mình đều cảm thấy khuôn mặt đang đỏ bừng.

    "Tần đại luật sư, anh xem tôi là một cô gái tuổi còn trẻ, nếu không phải thật sự cùng đường cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy đúng không?"

    Vệ Linh Tuyên ý đồ cùng anh giảng đạo lý, "Anh xem, anh khẳng định không kiên nhẫn tôi phiền anh như vậy, quấy rầy anh sinh hoạt bình thường, anh chỉ cần tiếp nhận vụ án này, giúp tôi đánh thắng, tôi bảo đảm sau chuyện này tuyệt đối không quấn lấy anh, thế nào?"

    Vệ Linh Tuyên giơ ba ngón tay, liền kém chỉ lên trời thề lòng mình kiên quyết cỡ nào, ánh mắt kiên định mà nói cho Tần Ngọc Huân: Anh nếu là không đáp ứng tôi, tôi khẳng định quấn lấy anh, đến khi anh đáp ứng mới thôi!

    Tần Ngọc Huân cười nhàn nhạt, làm ra tư thế mời, ý bảo cô tiếp tục.

    Vệ Linh Tuyên đều muốn hỏng mất, người này như thế nào khó làm như vậy, gì mà nam phụ ôn nhu đâu chứ? Hay là nói, anh ta ôn nhu cũng chỉ với nữ chính?

    Cô quấn Tần Ngọc Huân một buổi tối, rất nhanh sẽ 9 giờ, còn không đáp ứng chẳng lẽ cô muốn ăn vạ trong nhà một người đàn ông xa lạ sao?

    "Tần Ngọc Huân, anh liền nói anh có đáp ứng hay không!" Vệ Linh Tuyên mặt vô biểu tình mà nhìn anh, giơ một tay chống, ép sát lên thành ghế sofa, "Không đáp ứng, anh đêm nay cũng đừng nghĩ ngủ!"

    Suốt một buổi tối, Tần Ngọc Huân vẫn luôn không có nhả ra, Vệ Linh Tuyên đều mau tuyệt vọng, suy nghĩ tính toán nếu không đổi một người.

    Dù sao Tần Ngọc Huân nói qua đây là một vụ rất đơn giản, tìm một luật sư thanh danh không hiển hách như vậy hẳn là cũng là có thể.

    Thần sắc cô buông lỏng cùng biến hóa rõ ràng mà ảnh ngược ở trong mắt Tần Ngọc Huân.

    Không ngờ, người đàn ông mở miệng: "Được."

    Vệ Linh Tuyên: ".. A?"

    "Tôi nói được." Tần Ngọc Huân ngửa đầu nhìn cô, "Nhưng tôi không hy vọng mỗi ngày bị một cô gái theo dõi rình rập, còn nghênh ngang vào nhà."

    Ngưng một chút, Vệ Linh Tuyên đỏ mặt, Tần Ngọc Huân vậy là biết cô theo dõi mình!

    Chắc hẳn phải vậy, trong đó chắc có một phần là do cô không thuần thục, nhưng.. "Nghênh ngang vào nhà không phải dùng như vậy."

    Tần Ngọc Huân khiêm tốn mà tỏ vẻ: "Nguyện nghe kỹ càng."

    Vệ Linh Tuyên: "Nhìn từ mặt ngoài tới, cách làm của tôi tựa hồ rất thích hợp, nhưng là ý tứ cái thành ngữ này là chỉ: Học vấn kỹ năng từ thấp đến cao, chính là chậm rãi trở nên rất lợi hại, cùng lô hỏa thuần thanh không sai biệt lắm."

    Tần Ngọc Huân mặt lộ vẻ bừng tỉnh, tầm mắt lần thứ hai xẹt qua môi Vệ Linh Tuyên, khóe miệng hơi hơi giơ lên, "Lướt qua liền ngừng."

    Đốn vài cái hô hấp, anh mới nói, "Chính là từ trái nghĩa đi."

    "Đúng vậy, đối." Không biết như thế nào, Vệ Linh Tuyên mặt có chút nóng, đại khái là bởi vì cô vẫn là lần đầu tiên dám ép một người đàn ông đẹp trai trên ghế sofa.

    Cũng là lúc này, cô mới phát hiện, hai người duy trì tư thế này rất lâu, không khí giương cung bạt kiếm lúc trước trở nên ái muội.

    Mà hai người bọn họ, trai đơn gái chiếc, nhưng không ai muốn thay đổi một chút tư thế.

    "Khụ." Vệ Linh Tuyên cuống quít đứng dậy, vuốt lại tóc, "Tôi đem tư liệu đặt ở chỗ này, anh nhìn nhìn lại, công việc cụ thể tôi ngày mai lại đi văn phòng cùng anh nói đi."

    Sự tình xong xuôi, Vệ Linh Tuyên liền cảm thấy dưới lòng bàn chân che kín châm chọc, chỉ nghĩ chạy nhanh.

    Trời tối rồi, Tần Ngọc Huân đi theo phía sau cô, vớt lên chìa khóa xe, "Đã khuya, tôi đưa cô."

    Thân sĩ đến Vệ Linh Tuyên nói không nên lời cự tuyệt.

    Mà Tần Ngọc Huân thuận lợi mà biết được tên họ, điện thoại, chức nghiệp, địa chỉ cùng thông tin cá nhân người nào đó, bao gồm cô nhìn như lớn mật, tính cách nội tâm e lệ.

    Lúc sau, Tần Ngọc Huân giống như lời anh nói, đó là một vụ án với anh mà nói rất đơn giản, rất nhanh liền giải quyết.

    Trong nghề không ít người biết tân nhân này vặn ngã được thiết kế sư khác cùng trợ lý thiết kế bản thảo.

    Thỉnh động Tần Ngọc Huân đại giới rất cao, không phải người bình thường có thể trả nổi, vụ án như vậy liền mời Tần Ngọc Huân ra ngựa, rất nhiều người đối Vệ Linh Tuyên có kiêng kị.

    Vệ Linh Tuyên toàn bộ danh dự đều được trở về, hơn nữa bởi vậy nâng cao một bước.

    Sau khi giải quyết vụ án, cô mời Tần Ngọc Huân ăn cơm, hẹn tới một nhà hàng cô cảm thấy hương vị không tồi.

    "Nếm thử đồ ăn nhà hàng này đi, không tồi."

    "Là không tồi."

    Vì bày tỏ cảm kích, Vệ Linh Tuyên tìm một tiệm cơm Tây, món khai vị cơm Tây rượu vang đỏ là chuyện thực bình thường.

    Mà cô, nghĩ lầm tửu lượng vẫn là mình trước kia, sau một ly liền mơ mơ hồ hồ, không có ý thức.

    Chờ đến buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, chỉ thấy hai người không mặc quần áo nằm trong cùng một ổ chăn, hơn nữa đôi tay Tần Ngọc Huân bị trói, đưa lưng về phía cô, phía sau lưng như là vô số vết bị hung hăng cào qua.

    Vệ Linh Tuyên sợ tới mức rớt xuống giường, "Không, không thể nào?"

    Cô nhiều nhất chỉ là thèm sắc đẹp Tần Ngọc Huân, cảm thấy hắn loại đàn ông văn nhã cấm dục này thực thích hợp bị người ngược, không đạo lý nào thật sự động thủ a!

    Đây chính là người đàn ông dự định của nữ chính, nếu nữ chính không cần, cũng không tới phiên cô tới nhúng chàm a!

    Nhưng theo cô dùng sức nhớ lại, thật đúng là nhớ tới bộ phận ký ức tối hôm qua.

    Tối hôm qua, sau khi cô uống say, Tần Ngọc Huân có lòng tốt mà đưa cô về nhà.

    Gặp quỷ, hảo tâm không hảo báo, Tần Ngọc Huân đưa cô lên giường, cô giữ chặt cà vạt anh đem người kéo lên giường, sau đó rượu vào người gan, cường thế mà đem người làm chuyện không thể miêu tả.

    Trong lúc đó Tần Ngọc Huân khuyên bảo cô "Sau khi tỉnh sẽ hối hận", nhưng cô chính là không nghe chính là muốn bá vương ngạnh thượng cung.

    A a a a!

    Vệ Linh Tuyên ôm đầu thiếu chút nữa lệ ròng chạy đi, cô từ trước đến nay có sắc tâm không sắc đảm, nhiều nhất YY thần tượng đang hồng, như thế nào thật sự ở hiện thực làm cái chuyện như vậy đâu.

    Người này là luật sư a, có thể kiện cô! Trong nước có nữ cưỡng gian nam bị đưa vào ngục giam sao?

    Tưởng tượng đến ngày như vậy, cả người cô đều không tốt.

    Đúng lúc này, Tần Ngọc Huân tỉnh.

    Anh làm như đã khóc, khóe mắt ửng đỏ, giãy giụa mà bò lên, lúc này Vệ Linh Tuyên mới phát hiện chân anh cũng bị trói lại.

    Vệ Linh Tuyên: "!" Má ơi, tôi rốt cuộc làm cái chuyện ngu xuẩn gì vậy!

    Vệ Linh Tuyên run run rẩy rẩy giúp Tần Ngọc Huân cởi bỏ, nói chuyện đều không nhanh nhẹn, "Tần luật sư, tôi, tôi tối hôm qua giống như uống nhiều quá đối với anh làm một ít chuyện không tốt lắm, tôi bảo đảm kia không phải xuất phát từ ý của tôi, anh, anh có thể tha thứ cho tôi sao?"

    Người con gái dung mạo diễm lệ ủy khuất cắn môi, cô thoạt nhìn đối với chuyện tối hôm qua không nhiều ấn tượng, có thể thấy được hiện trường sau đảm nhiệm nhiều việc, cũng không hoài nghi tính chân thật.

    Tần Ngọc Huân rũ mắt, động động cánh tay cùng cổ chân, tay cùng chân bị trói cả đêm, dấu vết sớm đã xanh tím, xem đến Vệ Linh Tuyên càng áy náy, "Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới sau khi tôi uống say sẽ làm ra chuyện như vậy, anh nếu là muốn đem tôi đưa đến trong ngục giam, tôi cũng.."

    Kim bài luật sư muốn đem một người đưa vào trong ngục giam, yêu cầu ít nhiều công phu? Vệ Linh Tuyên kiến thức quá một lần, cảm thấy mình phải đi vào khả năng tính là 100%, thậm chí suy nghĩ nên thế nào mới có thể ở trong ngục giam trôi qua tốt một chút.

    Nhưng là, Tần Ngọc Huân lắc lắc đầu, cũng không có ý tứ muốn truy cứu.

    "Tuy rằng tối hôm qua cô đối tôi làm chuyện như vậy, nhưng nam nữ hoan ái là nhân chi thường tình, tôi sẽ không bởi vì như vậy liền khởi tố cô."

    Vệ Linh Tuyên cảm động, người tốt a!

    "Nhưng mà" Tần Ngọc Huân nhíu mày, mắt nhìn xuống, Vệ Linh Tuyên theo tầm mắt anh thoáng nhìn rất nhanh rời đi, liền nghe anh nói, "Giống như bởi vì chuyện tối hôm qua, tôi có bóng ma tâm lý."

    Vệ Linh Tuyên: "!" Mọe, Vệ Linh Tuyên cô xem cô làm chuyện tốt! Nam phụ không được, cốt truyện này còn chơi thế nào!

    Sáng sớm liền kính bạo như thế, đầu óc Vệ Linh Tuyên không đủ dùng, thấy bộ dáng Tần Ngọc Huân rũ đầu như là rất thương tâm, đầu óc nóng lên, vỗ vỗ ngực liền nói: "Không có việc gì, đây là tôi làm, tôi nhất định phụ trách đến cùng!"

    Ý của cô là muốn nói: Về sau nhất định sẽ giúp anh tìm được thầy thuốc tốt, để anhcó thể trở nên bình thường.

    Chính là vào tai con sói lòng dạ hiểm độc đã sớm có dự mưu lỗ tai, đó chính là mưu kế thành công.

    "Tôi sợ làm phiền cô."

    "Cứ tin tôi!"

    Thời điểm nói lời này, Vệ Linh Tuyên tin tưởng tràn đầy, hoàn toàn không nghĩ đến sau khi người đàn ông này đem cô ăn sạch sẽ còn làm cái gì.

    Người này, từ nhỏ xuất thân Tần gia, học qua rất nhiều thuật phòng thân, cùng với biện pháp giải thoát khi bị trói chặt ra sau như thế nào.

    Đồng dạng, cũng có biện pháp đem chính mình trói lại lại làm người nhìn không ra dấu vết.

    Vệ Linh Tuyên trong đầu còn có một chút ký ức, ký ức kia, cô đem Tần Ngọc Huân tốt bụng đưa cô về nhà phác gục, bá vương ngạnh thượng cung hơn nữa còn thành công, tự nhiên mà cho rằng buổi sáng tỉnh lại nhìn thấy tất cả đều là sự thật.

    Nhưng cô không nhớ rõ chuyện là, người nào đó rất vui lòng tiếp thu cô bá vương, sau khi vui sướng mà cho nhau ăn sạch sẽ, nghe được cô nói thầm một câu "Ngủ xong liền chạy", lúc này mới có buổi sáng tay chân bị trói kia cùng bóng ma tâm lý vừa ra.

    Ngủ xong liền chạy? Đừng mơ!

    Chờ đến sau khi chính thức kết giao, nghe nói xuất thân Tần Ngọc Huân là Tần gia kia, lại từng có cái huấn luyện dạng gì, Vệ Linh Tuyên mới hiểu được mình lúc ban đầu liền rơi vào bẫy rập sói lòng dạ hiểm độc thiết kế.

    Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hai người quen nhau bốn năm, sau khi Thẩm Niệm cùng Cố Thừa Dịch kết hôn sinh con gái, Vệ Linh Tuyên còn chậm chạp không chịu nhả ra gả cho hắn.

    A, dám tính kế tôi? Không có khả năng.

    * * *

    Editor: Xong rồi. The end.
     
    aumafflove, Ayuxinh and tandat99 like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...