Đam Mỹ Pháo Hôi Phản Diện Lật Xe Rồi - Minh Nguyệt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quynhchi443, 27 Tháng bảy 2022.

  1. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Pháo Hôi Phản Diện Lật Xe Rồi

    Tác giả: Minh Nguyệt

    Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, hài hước, chủ thụ, vườn trường, hệ thống

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Minh Nguyệt

    Giới thiệu truyện (văn án) :​

    Trạch Dương là một nhân vật phản diện kính nghiệp hết sức đạo đức, cậu ra sức đi hết cốt truyện thế nhưng chuyện quái quỷ gì đang xảy ra: "Hệ thống hố cha, ngươi có chắc không đưa ta vào nhầm thế giới đam mỹ chứ?"

    Hệ thống điên cuồng lật sách: "Không có nhầm, tôi còn chưa báo cáo lên chủ thần trừng phạt cậu phá hoại thế giới đó. Bẻ cong nam phụ thì thôi đi còn bẻ luôn được cả nam chính, tội này không nhẹ."

    Trạch Dương khóc không ra nước mắt: "Khốn khiếp, ta muốn trở về."
     
    Ruan Shi Mei, chiqudoll, Rin Le3 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng bảy 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Cướp Bữa Sáng Của Nam Chính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là sinh nhật của Mai Huệ, là em gái Trạch Dương, cậu muốn chọn mua một chiếc bánh kem hai tầng xinh xắn cho cô. Sau khi nhân viên cửa hàng gói hộp cẩn thận đưa cho cậu, Trạch Dương vui vẻ xách nó đi đến bên lề đường đợi xe. Vừa hướng tầm mắt về phía trước, bé trai tầm khoảng 6-7 tuổi đang đứng cùng cậu bỗng phi lên vượt đèn đỏ mà không thèm để ý chiếc chiếc ô tô đang lao nhanh tới. Trạch Dương hốt hoảng không kịp suy nghĩ cứ thế lao ra cứu người. Vừa đẩy được cậu bé ngã ra xa tránh khỏi chiếc xe, con ngươi Trạch Dương co rút nhìn mũi ô tô đâm thẳng về phía mình. Cả người cậu cùng hộp bánh kem bị hất tung lên cao rồi ngã xuống. Trước khi mất đi ý thức, Trạch Dương nhìn chiếc bánh kem nát bét tung tóe, ngón tay run rẩy không thể động đậy, cậu rơi nước mắt "Mai Huệ, sinh nhật vui vẻ! Anh xin lỗi!"

    "Ting" hệ thống hóa thân vai phản diện kích hoạt thành công.

    Trạch Dương đầu đau như búa bổ, cậu từ từ đẩy người ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương: "Là ai đang nói?"

    Hệ thống: "Ký chủ, cậu ổn không?"

    Lại một lần nữa giọng nói ấy vang lên, Trạch Dương mở to mắt dò xét xung quanh, căn phòng xa lạ nhưng không có ai, cậu cho rằng bản thân đang bị ảo giác.

    Hệ thống nhắc nhở: "Không phải ảo giác, tôi là hệ thống, chủ thần sai tôi tới cứu cậu?"

    Trạch Dương nghi ngờ nhưng vẫn chưa dừng lại tìm kiếm, cậu cho rằng đây là trò đùa dai của một ai đó, nhưng rõ ràng mới nãy cậu bị xe đâm, sao giờ vẫn lành lặn ở tại nơi này? Còn đây là đâu?

    Hệ thống hết nói nổi với ký chủ mới này, nó bất đắc dĩ lên tiếng: "Đừng tìm kiếm nữa, tôi không có thực thể, chỉ cậu mới nghe được tôi nói. Vì cậu làm việc tốt nên mới bị xảy ra chuyện, trong thời gian cậu đang bị mất ý thức tại thế giới thực, chủ thần cho phép linh hồn cậu lưu trú lại ở một thế giới khác. Đây là đặc quyền hiếm có nên không hề dễ dàng, chúng tôi đành ủy khuất cậu thành nhân vật phản diện, cậu chỉ cần diễn tốt hỗ trợ cho hai nhân vật chính kết cục HE và phát triển lên đỉnh cao sự nghiệp là đã có thể tỉnh lại gặp được em gái của cậu."

    Nhắc tới Mai Huệ, Trạch Dương thật sự có quyết tâm quay về nhưng cậu vẫn hơi lo lắng: "Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?"

    Hệ thống: "Thì cậu sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở nơi đây không trở về được nữa. Cậu có một cơ hội suy nghĩ thật kỹ, nếu cậu không muốn làm phản diện có thể lựa chọn một cuộc sống mới tại thế giới này."

    Mặc dù biết trước phản diện thì chẳng có kết cục gì tốt đẹp nhưng cậu vẫn luyến tiếc thế giới thực mà cậu đang sống, vì em gái cậu lựa chọn quay về.

    Trạch Dương: "Giờ tôi phải làm gì?"

    Hệ thống: "Đầu tiên tôi tải cốt truyện để cậu du nhập thế giới. Nguyên chủ tên Cao Trạch Dương, 18 tuổi sinh viên năm nhất trường đại học Đế Đô, là bạn trúc mã với nam phụ Minh Triết, nam chính Tần Hiên là con trai quản gia được Cao gia tạo điều kiện nuôi dưỡng sống chung. Ba người cùng thích nữ chính Kiều Dĩ, Nguyên chủ ỷ vào thân phận thiếu gia họ Cao luôn tìm cách hãm hại nam chính, thành công biến thành mồi lửa làm cho cậu ta nổi giận từng bước đi lên đoạt lại người yêu. Trong thời gian nam chính ẩn mình xây dựng sự nghiệp, thủ đoạn nguyên chủ ngày càng tàn nhẫn còn bức ép nữ chính kết hôn. Nam phụ Minh Triết can ngăn không được, giận dữ trở mặt cứt đứt luôn tình nghĩa bạn bè. Về sau chuyện đánh tráo thiếu gia thật bị bại lộ, Cao gia nhận lại Tần Hiên. Nam chính bộc lộ tài năng lại lấy được địa vị, cậu ta ra tay trả thù, chà đạp nguyên chủ xuống tầng đáy xã hội. Tóm lại chờ đến khi cậu giống như nguyên chủ gây thù chuốc oán với nam chính xong đợi bị đá ra khỏi nhà là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ."

    Trạch Dương nuốt nước miếng, chưa bắt tay vào nhiệm vụ đã thấy tương lai mờ mịt phía trước rồi, vì sống lại cậu cắn răng lao đi tìm đường chết. Trạch Dương ngã vật ra giường, than ngắn thở dài.

    Hệ thống: "Ký chủ mau dậy đi, sắp muộn giờ học rồi đó, nhiệm vụ sáng nay là cướp bữa sáng nam chính thị uy khiêu khích."

    Trạch Dương bật người dậy, mẹ nó mới đến đã bắt làm việc không cho chút thời gian thích nghi, cậu cuống cuồng dậy thay quần áo. Bước vào cửa nhà vệ sinh, Trạch Dương sững sờ soi gương, khuôn mặt này có ngũ quan giống cậu y đúc nhưng lại có nước da hồng hào trắng trẻo, nguyên chủ sống trong nhung lụa từ bé nên làn da được bảo dưỡng thật tốt, mềm y như miếng bánh bao. Trạch Dương vuốt tóc rẽ ngôi lệch trái, đôi mắt sáng như sao trời, cặp mày tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng nhỏ nhắn. Trạch Dương cảm thán: "Kiếp trước hay kiếp này dù có soi lại 10 lần, vẫn là cậu phong độ đẹp trai nhất."

    Hệ thống: "Ha hả.. ký chủ đừng có tự luyến quá mức, có phải cậu đã quên thế giới này còn có một nhân vật gọi là nam chính?"

    Nụ cười trên môi Trạch Dương chợt tắt, cậu nhớ ra nhiệm vụ đầu tiên sắp phải làm, nói sao cũng không nỡ.

    Bước xuống sảnh chính đã có quản gia đợi sẵn, ông khom lưng kính cẩn: "Thiếu gia, bữa sáng đã được chuẩn bị, cậu có thể mang theo dùng trên xe tránh muộn giờ."

    Trạch Dương vội thối lui, tổn thọ quá, lão cha ruột này hố đứa con thảm quá, đang yên đang lành đánh tráo làm gì không biết, thảo nào ông ta săn sóc thiếu gia hết mức ân cần mà lại lạnh nhạt làm lơ đứa con mình nuôi nấng. Cậu nhanh chóng điều chỉnh thái độ, một tay đút túi quần, một tay nhận lấy hộp đồ ăn, khách sáo nói một tiếng cảm ơn rồi kiêu ngạo đi thẳng ra ngoài.

    Tài xế cung kính mở cửa, trên xe đã có một người ngồi sẵn, hệ thống vội vàng lên tiếng nhắc nhở người đó chính là nam chính Tần Hiên. Trạch Dương nhìn cậu ta không chớp mắt, giờ thì cậu tin lời hệ thống thật rồi, không nghĩ trên đời còn có người đẹp trai đầy hocmon nam tính đến vậy, mày kiếm mắt sắc, chóp mũi cao thẳng, môi cong mím chặt.

    Đợi không thấy Trạch Dương nhúc nhích, tài xe sợ sệt lên tiếng nhắc nhở: "Thiếu Gia, mời cậu lên xe tránh muộn giờ ạ."

    Trạch Dương hoàn hồn, gật đầu nói lời cảm ơn rồi nhanh chân bước vào trong. Tài xế kinh hách khi lần đầu tiên vị thiếu gia này nói lời cảm ơn với ông, bình thường âm dương quái khí cáu gắt xấc xược lắm mà.

    Hệ thống: "Ký chủ, mời cậu làm nhiệm vụ. Vì đã đồng ý chịu rằng buộc nên không thể quay đầu thay đổi, nếu không làm sẽ bị trừng phạt 10s giật điện."

    Trạch Dương vội vàng giật ngay hộp đồ ăn của Tần Hiên đang ôm trên tay, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua, cậu lúng túng bất an: "Nhìn gì mà nhìn, tôi muốn hộp thức ăn này."

    Tài xế phía trước lắc đầu, thiếu gia vẫn ngang ngược vô lý như vậy, chẳng thay đổi gì hết, nãy do ông nghĩ nhiều thôi.

    Tần Hiên nhàn nhạt đáp: "Cậu chủ muốn là được." Nói rồi hắn quay mặt hướng ra cửa sổ không thèm nhìn tên thiếu gia đẹp người xấu nết kia nữa, hắn bị cậu ta bắt nạt không ít lần, cùng lắm sáng nay nhịn một bữa cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

    Bỗng trong tay đang trống không xuất hiện một hộp đồ ăn khác, Tần Hiên khó tin ngẩng đầu nghi hoặc.

    Trạch Dương xấu hổ ho khan tránh đi tầm mắt chính diện: "Tôi không thích mang nợ người khác, hôm nay muốn đổi khẩu vị chút thôi."

    Hệ thống: "Còn có cách làm nhiệm vụ như thế này sao? Bản chất nhiệm vụ đã hoàn thành không có cớ gì trừng phạt."

    Mở hộp thức ăn, bên trong có bánh ngũ cốc thượng hạng phết kem sốt thơm ngon, thứ này không phải ai cũng có thể dùng. Tần Hiên không thể đoán ra Trạch Dương đang có ý đồ gì. Liếc mắt nhìn bên cạnh, Trạch Dương đã mở hộp của hắn cầm lên chiếc bánh bao nhân thịt ăn ngon lành, bên môi còn dính chút dầu mỡ mấp máy đóng mở, nhìn sao cũng không ra cậu ta có ác ý giống mọi khi, bờ môi Tần Hiên khẽ cong lên, hắn cầm muỗng xúc phần bánh trong hộp từ từ thưởng thức.
     
    chiqudoll, Rin LeNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2022
  4. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Phản Diện Có Đạo Đức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến trường, Trạch Dương vẫn nhất mực duy trì thiết lập hình tượng của nguyên chủ mang phong cách kiêu ngạo bước ra đầu tiên.

    Khuôn viên trường rộng lớn, các dãy tòa nhà tráng lệ, đúng là đại học danh giá chỉ dành cho giới quý tộc giàu sang. Mải mê đánh giá, bên vai Trạch Dương bỗng nặng trịch, cánh tay ai đó khoác lên vai cậu rúc sát đầu cười đùa: "Dương Dương, làm gì mà ngẩn ngơ như lần đầu mới tới vậy?"

    Hệ thống: "Nam phụ Minh Triết bạn trúc mã của nguyên chủ."

    Trạch Dương đẩy cánh tay trên vai xuống: "Không có gì. Đến rồi thì cùng vào lớp đi." Vừa nói vừa chú ý quan sát nhân vật nam phụ này nhiều hơn, rõ ràng là một nam nhân điển trai tuấn tú thế mà số phận lại là một nam phụ si tình đáng thương, cho đi rất nhiều cuối cùng vẫn giúp người ta may áo cưới. Trạch Dương thở dài vỗ vỗ vai Minh Triết hai cái rồi đi trước.

    Nhìn cử chỉ thân mật giữa hai người, Tần Hiên nắm chặt cặp sách bên hông, hắn biết thân phận mình thấp kém, Minh Triết là cậu út Tạ gia chơi với Trạch Dương từ nhỏ, hai người rất thân thiết, hắn chỉ là người hầu không xứng làm bạn với họ. Mới chuyển từ Trung học lên đại học, Trạch Dương đã thích lớp trưởng Kiều Dĩ, nhưng chẳng hiểu sao cô nàng lại hay tới làm phiền hắn khiến Trạch Dương hiểu lầm. Trạch Dương càng chán ghét hắn hơn, thường xuyên vô lý gây sự.

    Tần Hiên cười tự giễu cầm cặp sách của Trạch Dương bước chân theo sau, hắn là phận hầu được đi học cũng là làm tay sai cho cậu ta mà thôi.

    Vị trí ngồi của Trạch Dương và Minh Triết được sắp xếp cùng nhau, Tần Hiên ngồi ngay bàn phía dưới. Minh Triết lay lay cánh tay Trạch Dương: "Không phải thích lớp trưởng lắm sao? Cậu còn không mau chạy qua giúp người ta đi."

    Xa xa có một cô gái cột tóc đuôi ngựa, dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú đang bê một thùng sách tiến lại gần.

    Hệ thống: "Nữ chính Kiều Dĩ."

    Trạch Dương ngồi im thin thít, cậu mê man hỏi hệ thống: "Tôi tưởng nam chính và nam phụ thích nữ chính? Sao thái độ hai người này dửng dưng vậy?"

    Hệ thống: "Mới chuyển lên đại học được một tuần, nguyên chủ nhất kiến chung tình với nữ chính, luôn nhờ cậy Minh Triết giúp đỡ chiếu cố cho cô nàng, ban đầu là vì trách nhiệm về sau lâu ngày sẽ sinh tình. Nữ chính Kiều Dĩ lại thích nam chính Tần Hiên, nhưng vì tự ti thân phận, nam chính luôn lảng tránh cách xa. Khi nhận ra điều đó, nguyên chủ ghen ghét đố kỵ thường xuyên ức hiếp nam chính, tạo cơ hội nhiều lần nữ chính ra tay giải vây, từ đó mới sinh ra hảo cảm. Thế nên mới nói cậu chỉ là pháo hôi."

    Giải thích như vậy thì hiểu rồi, cậu là thành phần then chốt thúc đẩy tuyến tình cảm cho ba người bọn họ. Ài.. làm một phản diện cũng tạo ra phúc đức quá mà!

    Trạch Dương nhất mực trách nhiệm giúp đỡ, cậu đẩy Minh Triết đứng lên: "Nhờ cậu chiếu cố cho cô ấy giúp tớ."

    Minh Triết khó hiểu đưa tay lên sờ trán Trạch Dương: "Cậu uống lộn thuốc hả?"

    Tần Hiên cũng khá bất ngờ với hành động lạnh nhạt đùn đẩy của Trạch Dương, mọi khi không cần ai nhắc, cậu ta đã xum xoe lại gần bắt chuyện với cô ta rồi.

    Trạch Dương chột dạ trong đầu điên cuồng gọi hệ thống: "Có phải tôi đã nói sai gì không?"

    Nếu có một bàn tay, hệ thống sẵn sàng đưa lên đỡ trán: "Ký chủ, câu thoại không sai nhưng hoàn cảnh không đúng, thỉnh lần sau tránh vấp sai lầm."

    Kiều Dĩ đã vào tới cửa lớp, Trạch Dương xấu hổ cười cười tự giác đi lên giúp đỡ: "Kiều Dĩ, để tớ giúp cậu."

    Minh Triết ngây người nhìn Trạch Dương, nụ cười ngây ngô thanh thuần này là lần đầu tiên cậu bắt gặp, Trạch Dương rất đẹp nhưng nụ cười thường ngả ngớn kiêu ngạo khiến cho người ta chán ghét nào có giống bây giờ.

    Đồng dạng, Tần Hiên cũng nhíu mi nhìn chằm chằm Trạch Dương, tên thiếu gia hay thích gây chuyện này hôm nay có gì đó rất khác.

    Kiều Dĩ bước sang trái tránh khỏi đôi tay đang dang ra đỡ, cô lườn ánh mắt nhìn Trạch Dương: "Về đến nơi rồi cậu còn bày đặt cho ai xem? Cảm ơn, tôi tự làm được."

    Khóe môi Trạch Dương giật giật, mất mặt quá nhưng không thể xuống đài khó coi như vậy được, cậu vẫn cố giành lại thùng sách đặt giúp cô lên bàn.

    "Phụt" Minh Triết không nhịn được cười đưa tay lên che miệng. Trạch Dương về chỗ nóng nảy đá chân Minh Triết cảnh cáo. Hành động này làm cho Minh Triết càng thêm buồn cười, thằng bạn trúc mã bao năm chơi chung giờ mới phát hiện ra đáng yêu đến vậy, thẹn quá hóa giận không khác gì con mèo biết xù lông.

    Hệ thống: "Bắt nam chính đi mua đồ làm cho cậu ta vào muộn tiết."

    Trạch Dương xoay người ra sau nhìn Tần Hiên, trong lòng áy láy nhưng vì nhiệm vụ cậu không thể làm gì khác. Trạch Dương rút một sấp tiền mỏng đập lên bàn, khí thế oai hùng: "Cậu xuống mua giúp tôi chai nước, tôi khát."

    Tần Hiên dừng bút, bên tay có nổi gân xanh, hắn cố nhẫn nhịn, Trạch Dương vẫn là không buông tha hắn. Cắn răng cầm tiền xoay người ra khỏi lớp, hắn mang tiếng được ở cùng nhà giàu có, ba làm quản gia nhưng lại quản hắn nghiêm khắc vô lý, không bao giờ cho hắn cầm tiền, cũng không cho phép hắn nổi trội học giỏi hơn thiếu gia, Tần Hiên cực kì phẫn hận.

    Giáo viên vào lớp điểm danh, gọi đến tên Tần Hiên không thấy có, cô ngước nhìn bàn bị trống định đặt bút đánh dấu thì bất chợt Trạch Dương lên tiếng: "Thưa cô, Tần Hiên ra ngoài lấy giúp em chút đồ, sẽ quay lại ngay."

    Giáo viên dừng động tác cho qua, có cậu ấm Cao gia bảo lãnh cô cũng không dám làm khó.

    Trái tim tội lỗi Trạch Dương được thả lỏng, có làm phản diện cũng phải giữ đạo đức, vì nhiệm vụ mà chơi nam chính ác quá.

    Qua được vài phút ổn định tiết giảng, Tần Hiên mới quay trở lại lớp. Hắn biết điều gì đang chờ hắn, xung quanh sẽ cười nhạo vũ nhục hắn. Thế nhưng không có, giáo viên rất nhẹ nhàng cho hắn vào lớp, không có đuổi đứng cửa lớp như mọi khi đến trễ. Tần Hiên thật không dám tin tưởng, hắn bước tới bàn Trạch Dương đặt chai nước và chỗ tiền còn thừa trả lại. Chưa kịp rút tay về đã bị Trạch Dương cầm lấy nhét lại: "Cầm lấy đi, cậu chậm quá, tôi hết khát rồi. Uống hết, cấm vứt bỏ."

    Tần Hiên cứng đờ người, xúc cảm bên tay vẫn vương lại hơi ấm, số tiền này đối với thiếu gia như cậu ta chẳng là gì nhưng lại là một khoản rất lớn đối với hắn. Cố gắng về lại chỗ ngồi nhìn chai nước trong tay, Tần Hiên hơi suy tư nhưng vẫn là mở nắp ra uống, dùng xong bữa sáng hắn chưa kịp dùng nước nên có chút khát, chẳng lẽ Trạch Dương cố ý mua cho hắn? Con người này thật khó hiểu, Tần Hiên nhìn bóng lưng phía trước, ánh mắt không ngừng đăm chiêu suy nghĩ.
     
    Rin LeNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2022
  5. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hệ Thống Thật Muốn Bóp Chết Ký Chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông kết thúc vang lên sau 3 tiết học buổi sáng, tất cả sinh viên thu dọn đồ đạc từng tốp rủ nhau xuống căng-tin dùng bữa. Trạch Dương kéo theo Minh Triết cùng đi, Tần Hiên lặng lẽ bước theo sau.

    Hệ thống: "Vứt bỏ bữa trưa của nam chính vào thùng rác ngay trước mặt nữ chính."

    Nhiệm vụ ban ra, Trạch Dương nuốt ực nước miếng, cậu thật sự muốn xoay lưng trở lại lớp học, thà không ăn trưa còn hơn vô lý đi gây chuyện.

    Hệ thống: "Không làm sẽ bị trừng phạt 10s giật điện, ký chủ đừng nghĩ sẽ qua mặt được tôi."

    Đang đi bỗng thấy Trạch Dương dừng chân cắn môi, Minh Triết giữ bả vai cậu lắc lắc: "Dương Dương, cậu sao thế?"

    Trạch Dương ủy khuất không nói, ngước mắt nhìn Minh Triết một cái rồi đi thẳng. Minh Triết khẽ run, ánh mắt kia là sao chứ, ahihi, Dương Dương làm nũng với cậu.

    Minh Triết hoàn hồn vội chạy đuổi theo vừa cười vừa nói: "Dương Dương, tớ chọc giận cậu chỗ nào à, sao lại tủi thân như vậy? Nói ra đi tớ sẽ sửa. Này.. này.. đừng đi nhanh vậy chứ?"

    Tần Hiên ngước mắt nhìn theo hai thân ảnh đang nhỏ dần phía trước, hắn có tài có sắc nhưng lại không có địa vị gia thế, xung quanh đều chán ghét bỏ rơi hắn, việc hắn xuất hiện ở đây không khác gì người vô hình, hắn chẳng muốn theo đuôi nịnh bợ họ.

    Tần Hiên lấy ra một gói bánh mỳ đã chuẩn bị từ sáng để dùng cho bữa trưa hôm nay, hắn ra ghế đá bên ngoài ngồi ăn. Tần Hiên không muốn bước vào căng-tin nhiễu loạn đó, nếu bị Kiều Dĩ làm phiền thì ngay hôm sau hắn sẽ bị thiếu gia hành cho đủ trò thê thảm hơn cả trước.

    Khay cơm đủ món sơn hào hải vị được bưng ra, căng-tin phục vụ cho con em quý tộc nhà giàu nên đồ ăn đều cao cấp thượng hạng không kém các nhà hàng 5 sao nổi tiếng. Trạch Dương lo lắng ngó nghiêng tìm thân ảnh Tần Hiên, không biết cậu ta đã chạy đi đâu, nữ chính ngay bàn kế bên chỉ còn thiếu mỗi nam chính, đợi chẳng thấy mặt mũi Tần Hiên xuất hiện thì diễn cái gì?

    Minh Triết quơ quơ tay trước mặt Trạch Dương: "Dương Dương, cậu đang tìm ai thế? Mau ăn đi, nguội sẽ mất ngon đó."

    "Đợi tớ chút." Nói rồi Trạch Dương lao ra ngoài căng-tin tìm kiếm, may mắn Tần Hiên cách đó không xa, vừa bước ra là cậu đã trông thấy cậu ta. Trạch Dương vẻ mặt tức giận đi đến kéo tay Tần Hiên đứng lên lôi người vào bên trong.

    Mặc dù không muốn nhưng Tần Hiên hiểu rõ địa vị bản thân, hắn không thể phản kháng đành mặc kệ làm theo ý thiếu gia.

    Trạch Dương thở phào, vừa đến bàn Minh Triết ngồi, nữ chính Kiều Dĩ kế bên cũng ngẩng mặt nhìn lên nhíu mi. Cậu nhanh tay giật túi bánh mì Tần Hiên ném thẳng vào xọt rác giọng hống hách: "Tần Hiên, Cao gia không đủ sức cho cậu ăn ngon hay sao mà phải ăn thứ rác rưởi này, cậu muốn bêu xấu tôi đấy à?"

    Tần Hiên nhìn chiếc bánh bị vứt đi, chưa kịp tức giận đã ngơ ngẩn nghe thiếu gia lớn tiếng vừa nói vừa đẩy hắn ngồi xuống, khay cơm cứ thế đẩy gần đến trước mặt.

    Minh Triết ngậm chặt đôi đũa: 'cách làm việc tốt của Dương Dương đáng yêu chết mất, quan tâm cậu ta cứ nói thẳng ra còn bày đặt làm trò.'

    Kiều Dĩ đỏ mặt xấu hổ: 'hình như cô hiểu lầm Trạch Dương rồi, cậu ấy thiện lương không phân biệt giai cấp chỉ là có chút kiêu ngạo thôi, lần sau không nên lạnh nhạt với cậu ấy quá.'

    Hệ thống: "Ký chủ, dù cậu hoàn thành nhiệm vụ nhưng tôi thực sự rất muốn bóp chết cậu."

    Trạch Dương giật mình nhưng thấy bản thân chẳng làm gì sai hết, phải có cớ mới làm được phản diện chứ, tự dưng vứt bữa trưa của người ta đi rồi không nói thêm gì à?

    Trạch Dương không thôi thị uy: "Còn nhìn đến bao giờ nữa, không ăn hết tối về không cho ăn nữa." Cậu kiêu ngạo tự đi lấy phần đồ ăn khác cho mình nhưng 'không' cậu sai thật rồi, thức ăn chỉ phát đủ suất số phiếu báo trước, chẳng còn đồ gì cho cậu lấy hết, may còn có quầy bán hàng tự động có bán thêm nước và đồ ăn vặt, Trạch Dương bất đắc dĩ bấm mua một hộp sữa kèm theo một gói sanck lớn để lót dạ.

    Thấy Trạch Dương trở lại, Minh Triết vội hỏi: "Dương Dương, ăn thế này sao lớn được, có muốn ăn chung với tớ không?"

    Biết Minh Triết có ý tốt nhưng cậu không có thói quen dùng chung đồ với người khác, nhất là đồ ăn, cậu thẳng thừng từ chối.

    Trạch Dương cắm hộp sữa một hơi hút liền mạch, cần cổ thon dài trắng nõn hơi ngửa ra, yết hầu di chuyển trơn trượt mê hoặc nhân tâm. Minh Triết và Tần Hiên đồng nhất dời đi tầm mắt, mấy giây vừa rồi khiến cả hai hơi đỏ mặt. Ấy thế đợi khi dùng xong bữa trưa, hai ánh mắt ngước lên lại bắt gặp Trạch Dương ăn xong miếng sanck cuối cùng còn cố ý mút một đầu ngón tay như chưa đã cơn thèm, đầu lưỡi hồng hồng vươn ra liếm cánh môi dính chút vụn.

    Minh Triết sặc nước, cậu có thói quen uống nước tráng miệng sau bữa ăn, hành động của Trạch Dương làm cậu hoang mang, lần đầu tiên cậu luống cuống bỏ chạy để Dương Dương lại phía sau.

    Trạch Dương ngơ ngác nhìn Minh Triết như bị dọa sợ, cậu ta dám bỏ cậu một mình đi về lớp trước, tưởng thân nhau lắm cơ mà. Di chuyển tầm mắt nhìn Tần Hiên lại thấy cậu ta cúi đầu, cậu cũng không rảnh quan tâm, vội lấy khăn lau sạch tay rồi bắt chuyện với nữ chính, thiết lập thành một kẻ si tình: "Kiều Dĩ, về lớp cùng tớ không?"

    Kiều Dĩ trước đó có thành kiến với Trạch Dương nên đối xử với cậu khá tệ, cô hơi áy láy muốn làm hòa. Cô có thiện cảm với Tần Hiên nhưng người này rất lạnh nhạt xa cách, cô không muốn bị mất mặt trước Trạch Dương nên hôm nay không muốn lên bắt chuyện với Tần Hiên.

    Kiều Dĩ đáp lại cậu bằng nụ cười tỏa nắng, cô gật đầu đồng ý. Hai người đứng dậy đi trước bỏ lại Tần Hiên vẫn đang ngồi một mình nơi đó.

    Vốn hỏi cho có lệ không ngờ lại được đáp, Trạch Dương thấy có gì đó sai sai nhưng vẫn phải duy trì hình tượng, cậu săn sóc chuyện trò cùng cô nàng.

    Chờ khi Trạch Dương đi khỏi, Tần Hiên mới ngẩng đầu, trong tay vẫn cầm chiếc muỗng được Trạch Dương nhét vào tay ép ăn cơm, hắn nắm chặt lại, ánh mắt u tối ghen ghét, vì sao hắn thua kém người khác chẳng có nổi một người bạn, cảm giác được quan tâm khiến hắn tham lam muốn có nhiều hơn. Tần Hiên mất mẹ từ nhỏ, ba cũng không thương yêu, sống trong Cao gia chẳng có môi trường quen nổi một người bạn, có mỗi cậu chủ và Minh Triết đồng trang lứa nhưng hắn lại không cùng đẳng cấp, thân phận hoàn toàn cách xa. Tần Hiên chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân như lúc này, hắn muốn vươn lên chứng minh hắn không kém gì Minh Triết, hắn có đủ tư cách làm bạn với Trạch Dương, thiếu gia sẽ không nhìn hắn với ánh mắt coi thường miệt thị giống như trước đây nữa. Lần đầu tiên Tần Hiên bùng cháy khát khao quyết tâm đến vậy, hắn không can tâm chịu cho số phận sắp xếp.
     
    Rin LeNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  6. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Minh Triết 99% Trai Thẳng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Triết chạy thục mạng, đến khu WC cánh cửa đóng "rầm" một cái thật mạnh, cậu nhanh chóng mở van nước lạnh tạt ướt toàn bộ khuôn mặt, từng làn nước chạy đua chảy xuống từ vầng trán rộng xuôi theo hóp má kéo dài tới tận chiếc cằm vuông nhỏ giọt tí tách. Trong đầu Minh Triết xuất hiện hình ảnh Dương Dương làm ra động tác vô cùng sắc dụ, nó còn quyến rũ hơn cả những cô gái cậu đã từng quen biết. Minh Triết đưa tay tát 'bốp' một cái thật đau, bên má trái còn có dấu hằn đỏ chót, cậu tự trừng phạt bản thân cho đầu óc mau chóng tỉnh táo trở lại, Dương Dương là con trai, cậu ấy là bạn thân trúc mã của mình, không cho phép dùng ánh mắt ấy nhìn Dương Dương, không được vũ nhục Dương Dương.

    Về đến cửa lớp, Minh Triết chần chừ vài giây mới giả vờ như không có chuyện gì bước lại chỗ ngồi. Cậu lôi sách ra đọc cho bớt cảm giác lúng túng. Trạch Dương không hiểu ý lại cứ cố tình làm phiền không khác gì là hành hạ cậu.

    Trạch Dương nâng cằm Minh Triết xoay lại, ngạc nhiên ghé sát: "Cậu bị ai đánh thế? Khuôn mặt đang đẹp trai mà bị sưng đỏ rồi này."

    Minh Triết suýt đứng tim khi trực diện nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Trạch Dương ở khoảng cách gần đến vậy, hơi thở nóng rực phả cạnh mang tai.. Minh Triết hoảng hốt vội đẩy người ra xa: "Dương Dương đừng quậy.. đừng làm phiền tớ học."

    Trạch Dương ngớ người, gì chứ bạn thân không phải là rất quan tâm đến nhau sao? Cậu bị Minh Triết ghét bỏ rồi, Trạch Dương hờn dỗi không thèm chú ý đến cậu ta nữa.

    Minh Triết lúc này mới dám thở ra một hơi thật mạnh, suýt nữa thì bị hạ độc nam nhân kế. Đờ mờ, cậu đang nghĩ cái gì vậy chứ, Minh Triết cậu là trai thẳng 99% đừng có tự hù dọa chính mình thế chứ?

    Ba tiết học chiều qua đi, suy nghĩ nhiễu loạn trong đầu Minh Triết mới trở lại bình thường, là do Dương Dương hôm nay đặc biệt hơn một chút mới bị để ý chứ cậu có điên đâu, hai thằng con trai với nhau sao lại có cái suy nghĩ vớ vẩn kia được. Minh Triết thu dọn sách vở cùng Trạch Dương rời khỏi phòng học.

    Hệ thống: "Ký chủ, tôi nghĩ tôi phải hối thúc cậu làm việc đàng hoàng."

    Trạch Dương nhíu mi: "Có ý gì?"

    Hệ thống: "Cậu là ký chủ phản diện bán manh nhất tôi từng gặp, không biết còn tưởng cậu xuyên vào hệ thống tẩy trắng cho nhân vật phản diện đó."

    Không dừng lại ở mức độ nhắc nhở, hệ thống tiếp tục ra yêu cầu nghiêm khắc hơn, nắn đúng đường đi theo hướng cốt truyện: "Nhiệm vụ tiếp theo, gây sự đánh thẳng vào mặt nam chính."

    Trạch Dương hóa đá vài giây mới hồi thần: "Tôi chọn chịu phạt 10s điện giật."

    Hệ thống: "Ha hả.. cậu mơ đẹp thật đấy, nhiều lần gian lận làm nhiệm vụ hình phạt đã tăng lên gấp 10, cậu còn muốn thay đổi nữa không?"

    Trạch Dương khóc không ra nước mắt: "Thống ca, ngươi thật ác."

    Không thể cò kè mặc cả, Trạch Dương chọn bất ngờ tung ra một cú đấm vào mặt Tần Hiên cho nhiệm vụ kết thúc nhanh chóng. Nghĩ là làm nhưng tưởng tượng thì thường hay khác xa thực tế. Đang đi nhanh bỗng dưng Trạch Dương đột ngột xoay người dừng lại, Tần Hiên ngay sát phía sau không kịp tránh né, một người hơi cúi đầu xuống, một người lại hơi ngẩng đầu lên, thế là cả hai đụng mặt nhau môi chạm môi. Trạch Dương trợn to mắt đẩy người ra đưa tay giáng cho Tần Hiên một cái tát rồi chạy biến đi mất.

    Minh Triết nóng nảy liếc nhìn Tần Hiên rồi cũng vội vàng đuổi theo: "Dương Dương.. Dương Dương."

    Trạch Dương mở cửa nhảy vào trong xe ôm miệng, đôi mắt ươn ướt không cầm được nước, mẹ kiếp chảy máu rồi, đau quá, đúng là Tần xui xẻo có cái cớ đánh cậu ta một cái mà mất toi luôn nụ hôn đầu tiên, lỗ to quá rồi.. huhu.

    Tần Hiên vẫn đứng im chỗ cũ, hắn đưa tay lên xoa xoa cánh môi bị đụng sưng, không biết đang nghĩ tới cái gì bỗng khóe môi hắn cong lên, duỗi dài đầu lưỡi ra liếm mùi máu tanh ngọt còn xót lại, bấy giờ hắn mới ung dung bước ra bên ngoài.

    Minh Triết vẫn đứng bên cửa xe sốt ruột gọi Trạch Dương mà không được đáp lại, cậu không hiểu sao khi nãy lại thấy hơi bất bình tức giận, dù không phải cố tình nhưng cậu chẳng hề vui cho được.

    Đến khi nhìn thấy Tần Hiên, Trạch Dương mới thôi khóa chốt cho cậu ta bước vào, ánh mắt Trạch Dương có nhìn qua Minh Triết nói một tiếng tạm biệt rồi cửa xe cũng nhanh chóng bị đóng lại.

    Minh Triết sững sờ, Dương Dương vừa khóc sao? Đôi mắt hồng hồng ươn ướt. Tần Hiên đáng chết, dám khiến Dương Dương của cậu tủi nhục như vậy, phận hầu như cậu ta cũng xứng đứng gần Dương Dương sao? Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, mơ tưởng hão huyền, không tự nhìn lại chính mình.

    Xe lăn bánh, Trạch Dương xấu hổ nhìn ra bên ngoài, ánh mắt Tần Hiên không chút thu liễm nhìn chằm chằm Trạch Dương, cậu tức giận quay qua trừng mắt: "Nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra, đừng làm tôi khó chịu."

    Nói xong Trạch Dương lại quay đầu đi, Tần Hiên khẽ cười không hề ra tiếng, 'khóc rồi sao' hắn một tay chống cằm, đưa ngón trỏ mân mê môi dưới hướng ánh mắt ra ngoài không nhìn Trạch Dương nữa, chẳng ai có thể đoán được trong lòng hắn đang suy tính điều gì?
     
    Rin Le, Nguyễn Ngọc Nguyênnhi nhi nhi thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2022
  7. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Tần Vô Sỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe vừa dừng, Trạch Dương không nói không rằng bước xuống đóng cửa "rầm" làm tài xế giật nảy mình.

    Quản gia vội chạy ra đón: "Thiếu.."

    Trạch Dương lướt ngang qua tức khắc, cậu vốn là nhân vật phản diện mà phản diện làm gì cần nho nhã lễ phép, cậu không dư sức chào hỏi thân thiện với người cha ruột tâm cơ này.

    Ánh mắt quản gia âm trầm, ông hướng nhìn Tần Hiên đang đi tới, đợi Tần Hiên đến gần liền đưa tay tát "bốp" lên mặt hắn quát: "Mày đã làm gì khiến cho thiếu gia tức giận?"

    Tần Hiên cúi đầu, hắn căm phẫn người cha bạc nhược này, ông ta luôn nịnh bợ lấy lòng Cao gia nhưng lại không bao giờ nói một lời ngon ngọt với hắn, loại cha này hắn đã mất hi vọng từ lâu, chờ thêm chút thời gian nữa thôi, hắn tự lập thành công rồi sẽ dứt bỏ Cao gia.

    Tần Hiên nhẫn nhịn: "Thưa ba, con không có."

    Quản gia chỉ tay thẳng mặt Tần Hiên: "Khôn hồn thì yên phận sống đừng nghĩ vươn cánh ngoi lên, mày không có tư cách cướp đoạt bất cứ thứ gì từ thiếu gia hết, nghe rõ chưa?"

    Trạch Dương đã vào nhà nhưng lại để quên mất điện thoại trong xe, cậu đành quay lại tìm, ai ngờ được chứng kiến hết thảy một màn này.

    Trạch Dương run bần bật, lão già, ông tu hú chiếm tổ người ta lại đối xử với chính chủ như vậy không nghĩ tới hậu quả tương lai hay sao? Nãy con ông đã tát cậu ta một cái, về đến đây ông lại cho thêm cái nữa, cái sau còn đau hơn cả cái trước, nghiệp này đến cùng là đều đổ hết lên đầu con trai ruột của ông đó.

    Tần Hiên không nói, hắn đợi ông ta rời khỏi mới ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc bén như chim ưng mở miệng lạnh giọng: "Cậu chủ, cậu hài lòng rồi chứ?"

    Bị điểm danh, Trạch Dương trốn sau cánh cửa điếng người, hóa ra cậu bị nam chính phát hiện nghe lén, mà sao lại hỏi như vậy, nghe như cậu là người hãm hại cậu ta ấy?

    Trạch Dương đứng thẳng người bước ra, lòng run đến lợi hại nhưng bên ngoài vẫn toát ra khí thế vương giả, tay đút túi quần ngẩng mặt trêu tức: "Ha.. mới vậy đã uất ức rồi? Thời gian hẵng còn dài, tôi sẽ dạy cách cậu làm người, muốn sống yên thì cách xa Kiều Dĩ ra."

    Trạch Dương ném lại mị nhãn câu nhân xoay người đi, vốn là cảnh cáo nhưng lại dùng ánh mắt trong sáng lấp lánh không có lấy một chút lực sát thương uy hiếp, Tần Hiên nhướng mi nhìn theo bóng lưng Trạch Dương, để rồi xem, ai dạy ai còn chưa biết được.

    Bước chân Trạch Dương tăng nhanh tốc độ, vào tới trong phòng cậu nhanh tay đóng lại, lưng dựa lên cửa, Trạch Dương đưa tay ôm ngực: "Dọa chết tôi rồi."

    Hệ thống: "Cố lên nào ký chủ, thỉnh cậu phát huy giống như vừa nãy, đó mới là phản diện chân chính."

    Cộc.. cộc.. cộc

    Tiếng gõ cửa vang lên, Trạch Dương dừng trao đổi với hệ thống bất đắc dĩ mở cửa, tay vẫn đặt trên nắm vặn, thật muốn đóng lại ngay tức khắc.

    Tần Hiên: "Cậu chủ, điện thoại của cậu."

    Trạch Dương nhận lấy, tính đẩy cửa đóng lại. Tần Hiên phản xạ nhanh hơn, hắn chống tay lên cánh cửa giữ chặt, một tay móc hộp thuốc mỡ trong túi quần đưa lên: "Cậu chủ, môi cậu bị thương để tôi giúp cậu thoa thuốc."

    Mẹ kiếp, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến Trạch Dương nổi sung, cậu trừng mắt lên giọng: "Cậu cú.. t.."

    Tần Hiên không cho Trạch Dương nói hết câu, hắn xoay người ôm lấy tay cậu đẩy cả hai vào trong phòng.

    Trạch Dương phát ngốc, nam chính cậu đang làm cái quái gì đấy?

    Tần Hiên áp Trạch Dương vào tường, một tay ôm eo khóa người lại, tay Trạch Dương vô thức ôm lấy hắn.

    Bên môi lành lạnh, ngón tay Tần Hiên mơn trớn vết thương xoa cọ, cánh môi vốn đã đỏ hồng mềm mại nay phủ thêm mỡ bóng trông lại càng ướt át kiều diễm mê người, Tần Hiên khẽ cười, hắn cao hơn Trạch Dương nên phải hơi cúi đầu ghé sát vào tai cậu thổi khí: "Bôi thuốc xong rồi, cậu chủ!"

    Xúc cảm bên tai nóng ngứa khiến Trạch Dương đỏ mặt, eo hay tai đều là một trong những vùng nhạy cảm trên cơ thể cậu, bị Tần Hiên chạm vào khiến dây thần kinh như có luồng điện chạy quanh.

    Trạch Dương thẹn cực kì, cậu đẩy người ra: "ahihi, Tần Hiên cậu dám.. dám.."

    Tần Hiên thích thú nhướng mi: "Dám gì ạ? Cậu chủ là muốn nói bôi thuốc ấy hả?"

    Tần vô sỉ, Trạch Dương tức mà không tìm được lời phản bác, chẳng lẽ nói cậu dám chòng ghẹo tôi sao? Cậu ta hỏi như vậy khác nào bảo cậu vô lý gây sự, chuyện bé xé to, nhưng cơn uất ức này nuốt không trôi.

    Trạch Dương: "Hệ thống, hiện có nhiệm vụ đánh đập nam chính nữa không?"

    Hệ thống: "..."

    Ký chủ hăng hái làm nhiệm vụ quá nhỉ?

    Không nhận được đáp án từ hệ thống, Trạch Dương giơ chân đạp Tần Hiên một phát cho bõ tức. Nhưng không, Tần Hiên thể lực cao lớn, phản xạ lại nhanh nhạy, hắn ôm lấy chiếc chân Trạch Dương vừa mới duỗi ra giữ chặt khiến cậu bị ngửa ra sau suýt ngã.

    Lại lần thứ hai bị ôm vào lòng, Trạch Dương không thể giữ nổi bình tĩnh hét lên: "Buông ra. Cút.."

    Tần Hiên che dấu nụ cười, hắn lập tức thả ra, giơ hai tay lên ngang đầu nhún vai: "Là cậu chủ bảo tôi thả đó nhé."

    "Bộp" cặp mông mạnh mẽ đáp đất, hai tay Trạch Dương chống phía sau, lần này đau không nhẹ, cơ thể nguyên chủ quá yếu đuối, được chiều tới mức không chịu nổi đau, nước mắt cứ thế rơi ra, ủy khuất vô cùng.

    Tần Hiên cúi người ôm Trạch Dương đặt lên giường thở dài: "Cậu chủ, hay để tôi bôi thuốc tiếp cho cậu nhé."

    Bôi cái con khỉ, tên khốn khiếp lưu manh nhà cậu, muốn vạch mông cậu ra hay sao?

    Trạch Dương cố nhịn đau lên tiếng quát: "Ra ngoài, ra ngoài ngay lập tức."

    Tần Hiên cũng không muốn ở lại lâu hơn, hắn nghe lệnh xoay người rời đi, vừa mới bước ra hắn thở phào nở nụ cười thỏa mãn. Khi nãy là Tần Hiên liều mạng thử thăm dò không ngờ lại giống hệt như hắn nghĩ, cậu chủ đã có một chút thay đổi. Nếu là trước đây, ngay lập tức Trạch Dương sẽ gọi người vào đánh cho hắn một trận thừa sống thiếu chết tội vô lễ với chủ nhân. Còn bây giờ Trạch Dương này không khác gì con hổ giấy, đáng yêu hơn rất nhiều. Tần Hiên khóe môi không ngừng cong lên, hắn đứng nhìn cánh cửa đang đóng chặt thêm một lúc lâu mới chịu rời đi.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên, Thùy MinhRin Le thích bài này.
  8. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Vây Đánh Tần Hiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trạch Dương nằm trên giường, đôi mắt ầng ậc nước không khác gì một mỹ nhân yếu đuối, hình tượng phản diện của bản thân vừa có tiến bộ đã bị Tần Hiên đánh bay đi mất.

    Nhận ra ký chủ đang tủi hờn không có chỗ phát tiết, hệ thống lên tiếng trấn an: "Ký chủ đừng quá tức giận, nhịn nốt đêm nay, nhiệm vụ ngày mai: Tách khỏi nam chính thuê người vây đánh cậu ta, tạo cơ hội cho nữ chính ra tay, đặt dấu mốc thiện cảm đầu tiên giữa hai người."

    Ánh mắt Trạch Dương sáng ngời, tinh thần phấn trấn lên rất nhiều.

    Hệ thống mỉa mai: "Sao nào, vừa trả được thù, vừa hoàn thành được nhiệm vụ, lần này nếu cậu không muốn làm, hệ thống có thể loại bỏ giúp cậu."

    Trạch Dương: "Ấy! Chuyện tốt vậy ngốc đâu mà đi bỏ qua."

    Sáng hôm sau như thường lệ, Trạch Dương cầm theo bữa sáng ra ngoài, cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy Minh Triết đang đứng chờ ngoài sảnh.

    Minh Triết đứng tựa hông bên đầu con sư tử đá, cậu ta hơi cúi xuống rũ mi mắt, hai tay đút túi quần, một chân đá đá nghịch hòn sỏi lăn dưới đất. Từ góc nghiêng này Trạch Dương nhận ra tuy hình tượng có hơi đối lập nhưng khẳng định Minh Triết đẹp không kém Tần Hiên, nếu Tần Hiên là bách niên nan ngộ (trăm năm khó gặp) nét mặt đế vương bá khí bức trời thì Minh Triết lại là dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong cực kì văn nhã.

    Nhìn thấy Trạch Dương, Minh Triết đứng thẳng người tiến lên nở nụ cười: "Dương Dương, tớ đến đón cậu đi học."

    Trạch Dương bên tai ong ong, nam phụ này có phải rảnh rỗi quá rồi không? Muốn đến nhà cậu thì phải đi qua trường Đế Đô, rõ ràng vị trí hai nhà là hướng hoàn toàn khác biệt.

    Trạch Dương: "Hệ thống, cái này cũng có trong kịch bản hả?"

    Hệ thống: "Không có, nhưng kệ đi, cậu có thể đường hoàng tách khỏi nam chính ra tay làm nhiệm vụ."

    Nhắc đến nhiệm vụ, Trạch Dương vui vẻ khoác vai Minh Triết chọn bước vào xe Tạ gia.

    Tần Hiên ngồi đợi trong xe giống như mọi khi, hắn hướng ánh mắt nhìn theo vô thức cuộn lại ngón tay siết chặt, hắn nhắm mắt ngửa đầu ra sau lưng tựa thở dài.

    Trạch Dương vừa lên xe đã thả tay xuống giữ khoảng cách với Minh Triết. Cậu tiếc nuối hít hà mùi hương nước hoa nhàn nhạt vẫn còn lan tỏa quanh khoang mũi, trước đây Dương Dương không thích dùng những loại nhẹ nhàng dễ chịu như vậy.

    * * *

    Hệ Thống: "Ting, nhiệm vụ vây đánh nam chính hoàn thành."

    Xe gần tới trường thì hệ thống đột ngột nhảy ra thông báo trong khi Trạch Dương còn chưa kịp lên kế hoạch làm gì nam chính hết.

    Trạch Dương: "Thống ca, ngươi có nhầm hay không?"

    Hệ thống: "Không có nhầm, bạn trúc mã của nguyên chủ đã ra tay thay cậu rồi đó. Kết quả đạt được cực kì xuất sắc, thê thảm hơn cả nguyên tác."

    Trạch Dương không tin nổi nghiêng đầu nhìn Minh Triết lại vô tình bắt gặp ánh mắt Minh Triết cũng đang nhìn cậu đăm chiêu.

    Minh Triết chột dạ ho khan lảng tránh: "Dương Dương, có chuyện gì thế?"

    Trạch Dương lắc lắc đầu: "Không.. không có gì?

    Cậu hít sâu thở mạnh, văn nhã cái gì chứ, cậu ta còn có tố chất làm phản diện hơn cả cậu.

    Giữa đường xe đột nhiên bị hỏng, Tần Hiên phải xuống đi bộ thông qua con hẻm nhỏ.

    Tài xế thở dài, chẳng biết lý do vì sao Tạ thiếu gia lại cố tình dặn ông làm như vậy, ông không có quyền chối từ.

    Vừa bước vào hẻm, Tần Hiên bất ngờ bị một đám du côn xăm trổ hợm hĩnh cầm theo côn gậy bước ra chặn đường:" Này chú em, các anh đây đang buồn bực tay chân, chú em có sẵn lòng phụng bồi. "

    Ánh mắt sắc bén nổi lên sóng dữ, Tần Hiên hiểu ra đây là bẫy, rõ ràng có người cố tình tính kế muốn giáo huấn hắn, chẳng lẽ là thiếu gia? Tần Hiên cười lạnh, hóa ra hắn nhìn lầm cậu ta rồi.

    Không cho thêm một giây suy nghĩ, nam nhân vừa nói thu lại nụ cười quát đàn em:" Lên, đánh nó nhừ tử cho tao."

    Tần Hiên tuy thể lực tốt, cũng biết qua chút võ nhưng đỡ được không quá mấy chiêu thì cũng bị ngã gục, bọn chúng có những 7 người, trong tay đều cầm theo vũ khĩ, chúng không nhân nhượng đánh đập hắn.

    Tần Hiên co người lại, hắn dang hai tay ôm lấy đầu bảo vệ tránh cho bị hung khí đánh trúng, một gậy vào lưng, một gậy vào đùi, một gậy vào cẳng chân.. từng gậy, từng gậy liên tiếp, Tần Hiên gắt gao cắn chặt khớp hàm không kêu ra tiếng, hắn thề, thù này ngày sau sẽ trả lại cho Trạch Dương gấp trăm gấp vạn lần.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Vô Tình Chia Rẽ Nam Nữ Chính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Hiên co người lại, hắn dang hai tay ôm lấy đầu bảo vệ tránh cho bị hung khí đánh trúng, một gậy vào lưng, một gậy vào đùi, một gậy vào cẳng chân.. từng gậy, từng gậy liên tiếp, Tần Hiên gắt gao cắn chặt khớp hàm không kêu ra tiếng, hắn thề, thù này ngày sau sẽ trả lại cho Trạch Dương gấp trăm gấp vạn lần.

    Phía sau bỗng có tiếng một cô gái quát lớn: "Mau dừng lại, các người đang phạm pháp, đừng để tôi báo cảnh sát bắt các người lại."

    Làm nghề xã hội, tai to mặt lớn bọn du côn đều phải biết nhận diện, người đến là tiểu thư Phương gia.

    Người đàn ông liếc qua nhìn lại thiếu niên đang co quắp trên mặt đất, quần áo rách bẩn dính máu, một số nơi da thịt lộ ra đã hiện rõ bầm dập xanh tím, giáo huấn như vậy cũng đủ nặng, chúng ra hiệu gật đầu với nhau nhanh chóng rời đi, không muốn dính thêm rắc rối.

    Kiều Dĩ chạy lại gần đỡ Tần Hiên: "Cậu có sao không? Tớ đưa cậu đi bệnh viện nhé."

    Tần Hiên đẩy Kiều Dĩ ra: "Không cần. Cảm ơn."

    Ngay lúc này hắn chỉ muốn gặp mặt Trạch Dương để xem phản ứng của cậu ta ra sao, trông hắn như vậy đã đủ hài lòng chưa, hắn phải cho cậu ta nhìn cho rõ, nhớ thật kỹ việc này, tương lai bị trả thù thì đừng có kêu oan ức với hắn.

    Ngồi trong lớp, Trạch Dương rất sốt ruột, cậu bị lời nói của hệ thống dọa cho sợ, nam chính mà xảy ra chuyện thì cậu cũng khỏi cần làm nhiệm vụ luôn, liệu nam phụ có nhỡ tay đánh chết nam chính không nữa.

    Càng nghĩ càng phát hiện ra dị thường, Trạch Dương không thể nào hiểu được nguyên do tại sao đang yên đang lành Minh Triết lại cho người ra tay đánh Tần Hiên. Chẳng lẽ cậu ta đã nảy sinh tình cảm với nữ chính nên cũng ghen ghét không ưa mắt với Tần Hiên? Sao bảo lâu ngày mới sinh tình cơ mà, hệ thống rách nát, quả không đáng tin.

    Hệ thống: "Đề nghị ký chủ thôi ngừng xúc phạm hệ thống, có thể tiến triển nhanh hơn so với cốt truyện cũng không có gì lạ, sự xuất hiện của vật ngoại lai như cậu tạo ra hiệu ứng bươm bướm là hết sức bình thường."

    Thông qua hệ thống, Trạch Dương biết Kiều Dĩ đã kịp thời cứu Tần Hiên, nam nữ chính đang ở cùng nhau, lúc này cậu mới an tâm hơn một chút.

    Minh Triết ngồi kế bên cứ ngây ngốc trộm nhìn Trạch Dương đang nằm bò xuống bàn, khuôn mặt cậu ấy đúng thật bách bàn nan miêu, những ngón tay thon dài xinh đẹp đặt lên bàn gõ gõ theo từng nhịp. Minh Triết không biết tại sao đêm qua lại nằm mơ thấy Dương Dương, trong mơ Dương Dương xà vào lòng cậu cười nói, hai người cực kì thân thiết. Ám ảnh giấc mơ đó khiến cậu lại ghen ghét muốn giáo huấn Tần Hiên, cậu vô thức càng lúc càng thích ngắm nhìn để ý Dương Dương.

    Tần Hiên chật vật bước vào lớp, Kiều Dĩ đi ngay phía sau.

    Nhìn nam chính bước đi tập tễnh khó khăn, Trạch Dương vội vàng chạy ra muốn đỡ Tần Hiên.

    Hệ Thống: "Ký chủ, cậu đang làm cái gì đấy?"

    Được nhắc nhở, Trạch Dương sực nhớ ra, cậu phản xạ nhanh chóng né ngay sang phải đi lướt qua Tần Hiên cầm lấy tay Kiều Dĩ kéo ra ngoài.

    Trái tim Trạch Dương nhảy loạn, má ơi, tội lỗi quá, không nghĩ nam chính bị hại thảm đến như vậy, thà để cậu ra tay trước có phải đã bớt chịu khổ hơn không?

    Hệ thống: "Không cần áy láy, cậu là phản diện ác độc, nhìn người ta mà học tập."

    Bị kéo ra ngoài Kiều Dĩ hất tay Trạch Dương: "Cậu làm gì vậy? Không thấy Tần Hiên đang thương nặng sao, cậu không giúp thì để tớ giúp?"

    Ừm, đúng rồi, đây là cơ hội nữ chính chăm sóc nam chính.

    Trạch Dương: "Cậu theo tớ ra đây một lát."

    Trạch Dương kéo Kiều Dĩ ra cổng, khi nãy được hệ thống thông báo tình trạng của nam chính cậu đã gọi quản gia chuẩn bị quần áo và băng thuốc cho Tần Hiên rồi, vừa tầm người hầu mang tới.

    Trạch Dương đưa túi cho Kiều Dĩ: "Kiều Dĩ, cậu đưa cho Tần Hiên giúp tớ nhưng cứ bảo là cậu chuẩn bị, không được nói là tớ đâu đấy."

    Kiều Dĩ: "Sao cậu không tự đưa."

    Trạch Dương muốn tác thành cho hai nhân vật đi đường tắt nhanh hơn nên rất tự nhiên lật bài ngửa: "Chẳng phải cậu thích cậu ấy sao? Tớ giúp cậu."

    Kiều Dĩ xấu hổ đỏ mặt, cô nhận lấy quay lại lớp tìm Tần Hiên.

    Trạch Dương thở phào, tiết 1 sáng nay giáo viên cho sinh viên tự học, cậu muốn ngồi dưới gốc cây một lát.

    * * *

    Kiều Dĩ: "Tần Hiên, cậu đi thay quần áo sạch đi, có thuốc và băng bên trong, nếu không muốn đi khám cũng nên xử lý qua một chút vết thương."

    Tần Hiên vừa bị Trạch Dương phớt lờ nên đang rất tức giận, hắn không nghĩ cậu ta lại lạnh nhạt đến như vậy. Kiều Dĩ lại cứ ồn ào bên tai khiến hắn càng bực bội hơn.

    Tần Hiên không giữ nổi bình tĩnh dốc đổ túi đồ xuống đất quát lớn: "Sao cô phiền vậy, đã nói không cần là không cần."

    Xung quanh lớp quay qua nhìn Tần Hiên ánh mắt ghét bỏ xem thường, thân phận thấp kém mà còn dám lớn giọng quả thật không muốn sống, nếu không phải hắn vẫn đeo mác người của Cao thiếu thì đã rất nhiều người muốn xông lên dạy cho hắn một bài học nhớ đời.

    Kiều Dĩ bật khóc ôm mặt chạy đi, từ bé đến giờ không có ai dám đối xử lạnh nhạt với cô đến vậy, hôm nay còn nhục nhã bị cậu ta chán ghét không chút che dấu, đẹp trai thì sao chứ, thật quá đáng.

    Minh Triết ánh mắt âm trầm nhìn bộ quần áo rơi dưới đất, như thế nào lại trùng hợp là bộ thiết kế riêng cho Trạch Dương khi tham gia lễ tốt nghiệp mặc duy nhất một lần.

    Tần Hiên cũng phát hiện ra điều đó, nhìn lại số băng thuốc lăn lốc dưới chân bàn, hắn vô thức cúi người gom nhặt, cơn nóng nảy rút đi hoàn toàn, hóa ra là thiếu gia vẫn quan tâm hắn, người này đúng thực khẩu thị tâm phi, luôn làm những điều khiến cho người ta hiểu lầm. Tần Hiên chợt nghĩ tới: Nếu không phải thiếu gia thì người đánh hắn là ai?

    Trạch Dương ngồi dưới gốc cây hóng mát mà không ý thức được bản thân vừa gây ra họa lớn, rõ ràng là chia rẽ uyên ương chứ tác thành cái nỗi gì, Kiều Dĩ lần này đã triệt để quay mặt với Tần Hiên rồi.

    Tội danh này đều do sự vô tình hiểu lầm của quản gia, ông nghĩ những đồ đó là thiếu gia căn dặn chuẩn bị cho cậu ấy nào biết là chuẩn bị cho Tần Hiên đâu.

    Vì sự việc lần này, Trạch Dương không hề hay biết cốt truyện đã bắt đầu rời xa quỹ đạo, tương lai của cậu ngoài ngồi nghĩ cách giữ thân như ngọc thì khỏi cần lo làm nhiệm vụ nữa.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênThùy Minh thích bài này.
  10. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Bẻ Cong Nam Phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu tiết hai, Trạch Dương không tình nguyện trở lại lớp học, không khí có vẻ quai quái, nhất là có hai ánh mắt đang nhìn thẳng cậu dò xét.

    Trạch Dương: "Hệ thống.. hệ thống.. nữ chính đâu? Nam chính, nam phụ bị làm sao vậy?"

    Hệ Thống: "Ha hả."

    Trạch Dương: "Ngươi nói gì đi chứ?"

    Hệ Thống: "Nói gì bây giờ, chúc mừng cậu đã thành công phá hư cốt truyện chia rẽ được nam nữ chính hả?"

    Đùng.. Đoàng.. Trạch Dương nuốt nước miếng: "Thống ca, ngươi đừng có nói đùa như vậy, tôi sợ lắm, tôi còn muốn về nhà?"

    Hệ thống thật muốn thở dài: "Tôi không muốn đả kích cậu nhưng xin lỗi, cậu đã hết cơ hội trở về, hơn nữa cậu còn có thể bị tước bỏ quyền tồn tại ở nơi đây, vì đã chịu trói buộc nên cậu phải giúp nam chính về đúng thân phận thiếu gia họ Cao mới có thể an ổn ở lại."

    ahihi, mất đi thân phận thiếu gia còn sống được chắc, biết trước thế này cậu đã chọn sống an nhàn từ đầu rôi, Mai Huệ.. Anh trai rất nhớ em, chẳng lẽ anh không còn gặp được em nữa sao?

    Hệ Thống: "Ký chủ đừng quá đau thương, vẫn còn có tôi đồng hành cùng cậu mà, bao giờ nam chính HE tôi mới hoàn toàn thoát khỏi thế giới này."

    Trạch Dương: "Ngươi thì giúp được cái gì?"

    Hệ thống: "An ủi cậu."

    Trạch Dương đau lòng không có sức đôi co với hệ thống, cậu nhìn nam chính, ánh mắt bi thương, Tần khốn khiếp, cậu hại tôi thảm quá.

    Thấy Dương Dương cứ đứng mãi nhìn Tần Hiên, Minh Triết nóng nảy đứng ra ngăn trước tầm mắt không cho cậu ta nhìn Tần Hiên nữa, cậu giả vờ bình tĩnh: "Dương Dương, lại đây ngồi, sắp vào tiết rồi."

    Tần Hiên tiến lên giữ lại một cánh tay Trạch Dương: "Cậu chủ, cảm ơn."

    Trạch Dương đang ủ dột bỗng ngạc nhiên ngẩng đầu: "Hả?"

    Tần Hiên nở nụ cười đẹp trai chết người từ từ tiến lại ghé sát tai Trạch Dương thủ thỉ: "Tôi nói là: Cảm ơn cậu chủ."

    Sao lại cảm ơn tôi, nam chính anh mê sảng hả?

    Minh Triết mạnh mẽ đẩy Tần Hiên ra: "Đừng có gần Dương Dương, mới bị giáo huấn còn chưa rõ thân phận mình ở đâu sao? Con của Quản gia mà cũng đòi thân thiết với gia chủ, đê hèn."

    Tần Hiên híp mắt nhìn Minh Triết không chút sợ hãi, ánh mắt âm lãnh xoáy sâu ghim chặt đối phương, hóa ra chính người này đã thuê du côn đánh hắn, thù này hắn sẽ không bao giờ quên.

    Trạch Dương khiếp sợ nhìn Minh Triết, rõ ràng là gương mặt nho nhã tri thức mà lại nói ra những lời cay nghiệt hạ thấp nhân phẩm con người ta. Thì ra Minh Triết cũng khinh thường giai cấp, vậy đến khi chuyện thiếu gia giả bị lộ, có phải xung quanh cũng miệt thị cậu giống như vậy đúng không?

    Trạch Dương: "Hệ thống, tôi khổ quá, giờ tôi có thể tích lũy tài sản tìm cách trốn đi được không?"

    Hệ thống: "Trốn đi đâu cũng được miễn sao cậu còn mạng để mà trốn, nếu không giúp nam chính lấy lại thân phận, cậu sẽ bị thế giới này tự động loại bỏ."

    Trạch Dương thật ấm ức, giúp xong thì cũng go die luôn rồi còn đâu, trước còn đi nghe hệ thống đắc tội nam chính nữa, cái nghiệp này đều là hệ thống hố người.

    Tâm trạng xấu đến cực điểm, tan học, Trạch Dương rủ Minh Triết đi quán bar giải sầu, Tần Hiên bị thương nên cậu nhất quyết không cho cậu ta cùng đi.

    Minh Triết ngồi đối diện liên tục rót rượu giúp Trạch Dương. Khớp xương ngón tay thanh mảnh trắng nõn cầm lên ly rượu nhấp môi. Dương Dương lúc này thật dễ khiến người ta say hơn cả rượu, đôi gò má ửng đỏ, ánh mắt câu hồn đoạt phách đang mơ màng rũ xuống hàng mi đen dài, sao ngày trước cậu không nhìn kỹ Dương Dương, bây giờ mới phát hiện cậu ấy đúng thật rất đẹp, không mềm mại như nữ nhân lại không thô tục giống nam nhân, quả thực cực phẩm hiếm có trên đời. Minh Triết cũng nâng ly che giấu ánh mắt ái muội đang tìm tòi trên mỹ nhan trúc mã.

    Uống quá nhiều rượu khiến Trạch Dương hơi nóng, cậu xắn ống tay áo cuộn lên vài nếp rồi đưa tay cởi bỏ hai cúc phía trên cho thoáng khí.

    Minh Triết ngốc đơ, Dương Dương thật quá đơn thuần, có biết hành động này có bao nhiêu câu dẫn tâm can cậu hay không?

    Minh Triết đỏ mặt nhưng vẫn chú ý quan sát, da cậu ấy thật trắng nhìn còn mịn nữa, không biết sờ vào thì thế nào nhỉ?

    Chỉ mới tưởng tượng, bên dưới đã hưng phấn nóng lên, Minh Triết vuốt mặt nhắm mắt: Bao năm tiêu sái giờ mới phát hiện bản thân bị cong lúc nào không hay, cậu cư nhiên rơi vào 1% còn lại của đám trai thẳng.

    Thân thể này chẳng được tích sự gì hết, Trạch Dương uống được vài ly đã chếnh choáng say, cậu lảo đảo đứng lên muốn vào toilet rửa mặt.

    Động tác đột ngột khiến Trạch Dương không vững chân ngã xuống, Minh Triết vội vươn tay ôm lấy cậu vào lòng. Sức nặng rơi tự do khiến Minh Triết áp cả người Trạch Dương lên ghế sofa.

    Hơi thở nóng rực phả ra, Minh Triết nuốt nước bọt, hầu kết di chuyển, bàn tay cậu khẽ vuốt ve mái tóc Trạch Dương.

    Trạch Dương bị ngã choáng, đôi mắt mê ly men say nhìn Minh Triết còn chưa hiểu chuyện gì thì bên môi đã truyền đến cảm giác ươn ướt tê dại.

    Minh Triết ngắm nhìn đôi môi căng mọng không kiềm chế được mà hôn xuống, cậu duỗi đầu lưỡi liếm quanh rồi chen vào trong quấn quýt, cảm giác thật tuyệt, mềm y như trong tưởng tượng, ngọt ngào nóng cháy, càng thưởng thức càng mê say.

    Ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Trạch Dương hốt hoảng làm cho bản thân thanh tỉnh trở lại đẩy Minh Triết ra xa, cậu đưa tay lên chùi miệng run run tay chỉ vào Minh Triết: "Cậu mất trí à? Làm cái quái gì vậy?"

    Minh Triết vội ôm Trạch Dương vào lòng không cho giãy giụa: "Dương Dương, tớ thích cậu."

    Câu nói như sấm nổ bên tai, Trạch Dương kêu gào: "Hệ thống.. aaaaa.. cứu tôi, tôi say quá nằm mộng phải không?"

    Hệ thống: "Ký chủ bản lĩnh thật cao cường, rất tiếc đây không phải mộng, chúc mừng cậu đã thành công bẻ cong nam phụ."

    ahihi, cốt truyện có bay sang tận Malaysia thì tình tiết cũng không thể bẻ lái như vậy chứ?

    Trạch Dương sợ hãi thối lui ra khỏi vòng tay Minh Triết, cậu lảo đảo lao nhanh ra khỏi quán bar ngay tức khắc.

    Minh Triết vội gọi thanh toán sốt rột rút sấp tiền bỏ lại chạy đuổi theo: "Dương Dương.. Dương Dương.. cậu bình tĩnh đã, Dương Dương.. nghe tớ nói."
     
    Nguyễn Ngọc Nguyênnntc6761 thích bài này.
  11. Quynhchi443

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Triệt Để Đắc Tội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trạch Dương vì quá hoảng loạn mà chạy ra ngoài đường, một chiếc xe con lao tới chiếu thẳng đèn vào cậu. Trạch Dương bàng hoàng, chân nặng như đeo trì không sao nhấc nổi, cậu nhắm mắt chờ đợi, lão Thiên gia, ngài không thể đổi cách chết khác được hay sao?

    Minh Triết đằng sau hét lớn: "Dương Dương.." Cậu nhảy nhanh ra ôm lấy người ngã xuống, cả hai lăn vài vòng trên mặt đất. Cơ thể Minh Triết run lên, giây phút vừa rồi khiến cậu sợ hãi, may mắn vẫn còn kịp, Dương Dương không có xảy ra chuyện.

    Trạch Dương: "Đau quá, hệ thống.. tôi chết chưa?"

    Hệ thống: "Cậu nghĩ chết rồi còn nói chuyện được với tôi hả?"

    Trạch Dương mở bừng mắt, nghĩa là cảm giác bị bay ra vừa nãy không phải là do xe đâm ư?

    Bỗng khuôn mặt Minh Triết phóng đại ngay trước mắt, hình ảnh nụ hôn trong quán bar lại nhảy ra trong đầu, Trạch Dương sợ chết khiếp, cậu trực tiếp bất tỉnh, nó còn đáng sợ hơn cả khoảnh khắc sống chết vừa rồi.

    "Dương Dương.. Dương Dương." Minh Triết lay gọi thế nào Trạch Dương cũng không tỉnh, cậu đành ôm Trạch Dương vào lòng bế người lên xe trở về Tạ gia.

    Bác sỹ gia đình đến kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Trạch Dương, không phát hiện dị thường ông căn dặn vài điều rồi cũng rời đi.

    Minh Triết tiễn khách, cậu quay lại bên giường ngắm nhìn Trạch Dương.

    Quần áo Trạch Dương đã nhàu bẩn, trên trán còn có vết xước nhỏ, Minh Triết đau lòng đưa tay gạt ngang mái tóc thổi thổi xoa nhẹ. Cậu đứng lên lấy ra một bộ quần áo mới cùng chậu nước ấm lau người giúp Trạch Dương.

    Ban đầu, tâm tư của Minh Triết rất đơn thuần không hề có tạp niệm xấu, nhưng về sau khi cởi áo cho Dương Dương từng cúc áo dần được cậy mở Minh Triết lại khẽ run tay, cảm giác rất vi diệu, nó thôi thúc cậu nên làm ra những hành động quá đáng hơn.

    Nhịp tim càng lúc càng nhanh, Minh Triết luống cuống quay đầu đi, tay vẫn cầm chiếc khăn lau vùng cổ kéo xuống bên ngực Trạch Dương.

    Như có luồng điện xẹt quá, bàn tay vô ý chạm trực tiếp lên da thịt Trạch Dương, Minh Triết không ngừng động hầu kết giật giật. Cậu hít sâu quay người lại, dù đỏ mặt vẫn muốn ngắm nhìn kĩ hơn, quả anh đào nổi bật chói mắt trên làn da trắng bóng, xương quai xanh đã mảnh dẻ xinh đẹp sắc dụ thế rồi mà sao eo Dương Dương còn nhỏ nhắn câu dẫn đến vậy chứ. Minh Triết đánh mất lý trí đưa tay vuốt ve trắng trợn từng đường cong trên cơ thể trúc mã, bỗng cậu nảy ra một chủ ý.

    Minh Triết cúi xuống phần xương quai xanh dùng răng nanh nhay nhay cắn vài cái để lại dấu hôn mờ ám. Cậu cũng nằm xuống, lấy điện thoại ra chụp khuôn mặt Trạch Dương để lộ một phần nhỏ bên dưới, chỉ cần người thông minh liếc nhìn cũng đoán ra được.

    "Ting" thông báo wechat gửi đến, Tần Hiên nhíu mi, như thế nào Minh Triết lại gửi wechat cho hắn.

    Giây tiếp theo trôi qua, Tần Hiên nắm chặt màn hình, Trạch Dương khỏa thân đang gối trên tay Minh Triết, dưới cổ còn lưu lại nhiều dấu vết ái muội, làm sao hắn không đoán được ý Minh Triết là gì?

    Vốn Tần Hiên chỉ mới thiện cảm với thiếu gia hơn một chút, những ấm áp được cậu quan tâm khiến hắn tham lam nhiều hơn, bức ảnh này gửi đến lại làm hắn như bừng tỉnh. Không ngờ giữa nam nam còn có thể như vậy. Một lần nữa ngắm nhìn hình ảnh Trạch Dương kỹ hơn, Tần Hiên vuốt ve màn hình nở rộ nụ cười, thật xinh đẹp, hắn có một ý tưởng trả thù khác đặc sắc hơn, nếu Minh Triết đã thích thiếu gia đến như vậy, hắn càng phải nhanh tay cướp về cho chính mình.

    Minh Triết thỏa mãn gửi đi tấm ảnh, nhìn lại vết tích cậu mới gây ra cho Dương Dương, trong người lại xuất hiện lửa dục đốt cháy.

    Đôi tay bị sờ đến nghiện: Mắt, mũi, môi, cổ, xương quai xanh, eo, bụng.. tất cả đều dụ dỗ dục vọng bản năng.

    Minh Triết chậc lưỡi, thôi thì lấy lý do rượu say làm loạn, mai cậu sẽ tới Cao gia nhận lỗi, xin cưới Dương Dương cũng tốt.

    Không còn ràng buộc tâm lý, Minh Triết đưa tay cởi đai quần Trạch Dương.

    Hệ thống khiếp sợ: "Ký chủ.. ký chủ.. đừng ngủ nữa.. sắp chết đến nơi rồi kìa."

    Trạch Dương mơ màng nằm mộng, ý thức vẫn nghe được hệ thống nói, cậu cáu kỉnh phàn nàn: "Tôi chết rồi, đừng gọi tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta."

    Hệ thống: "Sáng mai tỉnh lại thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, sắp bị ăn sạch rồi còn không dậy mà chạy đi."

    Trạch Dương: "Cái gì cơ?"

    Trạch Dương hoảng hốt mở bừng mắt, cậu hít thở không thông nhìn Minh Triết đang lay hoay cởi thắt lưng cậu. Trạch Dương giãy ra: "Minh Triết, cậu muốn làm gì?"

    Giật mình vì bị phát hiện, Minh Triết chột dạ: "Không.. không có làm gì, thay quần áo giúp cậu, bẩn quá."

    Hệ thống: "Kỹ thuật nói dối thật cao siêu."

    Trạch Dương ôm chăn che thân: "Tôi tự thay được, cậu ra ngoài đi."

    Minh Triết: "Dương Dương đừng giận, tớ.. tớ thật lòng thích cậu.. tớ.."

    Trạch Dương đưa tay che kín hai tai: "Không muốn nghe.. không muốn nghe.. cậu không đi thì để tôi đi."

    Sợ rằng sau hôm nay Trạch Dương sẽ trốn tránh cậu, Minh Triết quyết định thừa thắng xông lên tách hai tay Trạch Dương đan mười ngón tay vào nhau đẩy cậu ngã xuống giường: "Dương Dương, tớ sẽ chịu trách nhiệm, đừng từ chối tớ."

    Nói rồi Minh Triết lại hôn xuống, nụ hôn khiến Trạch Dương không thở nổi, cả cơ thể bị ghìm chặt muốn đẩy cũng không ra.

    Trạch Dương: "Hệ thống, giúp tôi.. cứu tôi."

    Nhìn ký chủ quá đáng thương, hệ thống cũng không giúp gì cho được đành an ủi: "Hay là cậu cứ thuận theo đi, sau này còn có người chống lưng, tránh bị nam chính trả thù."

    Trạch Dương uất ức: "Thuận cả nhà ngươi ấy.. huhu."

    Minh Triết đưa tay lau nước mắt cho Trạch Dương: "Dương Dương đừng khóc, nhanh thôi, tớ sẽ không làm cậu đau đâu."

    Càng nghe càng sôi máu, vừa được nới lỏng, Trạch Dương nhìn trúng chiếc đèn ngủ đầu giường, cậu ra sức với lấy đập thẳng vào đầu Minh Triết khiến cậu ta ngất lịm.

    Trạch Dương run tay vứt chiếc đèn xuống đất vỡ tan tành, cậu nuốt nước miếng đẩy Minh Triết rời khỏi cơ thể mình, đưa ngón tay ra rụt rè chọc chọc.

    Minh Triết vẫn bất động, hàm răng Trạch Dương run cầm cập: "Thống.. thống ca.. tôi giết chết nam phụ rồi sao?"

    Hệ thống: "Yên tâm đi, cậu ta chỉ bị ngất thôi, không chết được, ký chủ nên lo cho chính mình trước đi."

    Trạch Dương ôm mặt khóc nức nở: "Oa.. oa oa, thế giới này thật đáng sợ, tôi muốn được về nhà. Đắc tội cả nam chính lẫn nam phụ làm sao để sống đây."

    Dù biết chết chắc rồi nhưng trước mắt phải chuồn khỏi đây trước đã, Trạch Dương vội lấy lại áo mặc lên, cậu chạy một mạch ra ngoài cổng biệt thự tự bắt xe trở về nhà ngay trong đêm.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...