Xuyên Không [Edit] Bút Kí Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi - Ngận Thị Kiểu Tình

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Moon Hạ, 4 Tháng mười hai 2021.

  1. Moon Hạ khá lười và thích money =))

    Bài viết:
    20
    [​IMG]

    Tên truyện: Bút kí phản công của nữ phụ pháo hôi.

    Tác giả: Ngận Thị Kiểu Tình.

    Editor: Moon Hạ.

    Thể loại: Xuyên nhanh, hệ thống, nghịch tập..


    Nguồn convert: Wikidich

    Đã xin nhà dịch òi nhe :3


    Văn án:

    Ninh Thư chết nhưng may mắn lại trở thành người làm nhiệm vụ của hệ thống.

    Chính vì thế cô ở trong các thế giới, sắm vai ác, gặp được rất nhiều loại người vô tình có, lãnh khốc có, người cố tình gấy sự cũng có.

    Không những thế các loại bạch liên hoa, nữ nhân trà xanh, nữ nhân tâm cơ cô đều gặp gỡ được cả.

    Ninh Thư gào thét, các ngươi những.. cặn bã này, ta chỉ là tới phản công đấy, mong đừng ảnh hưởng ta hoàn thành nhiệm vụ.

    Vai chính xuyên qua, vai chính trọng sinh, chỉ có nhiệm vụ giả (người làm nhiệm vụ) không nỗ lực, chứ không có không thể cạy ra quầng sáng của nhân vật chính.
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng mười hai 2021
  2. Moon Hạ khá lười và thích money =))

    Bài viết:
    20
    Chương 1

    Edit Moon Hạ


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Thư đứng bên cạnh giường bệnh, bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy xuyên qua thân thể của cô, cố cứu lấy cô gái nằm trên giường.

    Ninh Thư cũng nhìn cô gái trên giường, khuôn mặt tái nhợt, trên đầu đã không còn tóc, thậm chí cả lông mày cũng không có, an tĩnh nằm ở trên giường.

    Người không có lông mày bộ dáng thật sự rất buồn cười.

    Ninh Thư không ngờ lúc này lại cư nhiên lại rối rắm chuyện lông mày, có vẻ chết cũng phải đáng sợ cùng thống khổ như vậy a, hiện tại Ninh Thư không cảm thấy bất luận thống khổ gì.

    Đúng vậy, Ninh Thư chết rồi, cô đứng ở một bên nhìn thân thể của mình, tính toán một lần nữa trở lại trong thân thể, mặc dù bị ốm đau giày vò đến mức tàn phá thân thể thành từng mảnh, thế nhưng Ninh Thư vẫn muốn sống.

    Cảm giác lâng lâng như vậy lại khiến nội tâm Ninh Thư không nắm chắc, thực không nỡ.

    Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một đôi vợ chồng xông vào, liền chạy tới ôm thân thể Ninh Thư gào khóc hét lớn, hốc mắt đỏ bừng, phía sau còn có hai nam nhân, đây là anh trai của Ninh Thư.

    Ninh Thư vươn tay muốn ôm mẹ mình, kết quả chính mình trực tiếp xuyên qua thân thể của đối phương.

    "Mẹ, mẹ không nên thương tâm như vậy, đây là em gái giải thoát rồi, em ấy là đi đến thế giới khác." Anh cả Ninh Thư nâng bà ấy đứng dậy.

    Ninh Thư đứng bên cạnh quan sát họ, cô là giải thoát rồi, từ mười lăm tuổi bắt đầu nằm viện, mỗi tuần phải trị liệu bằng hóa chất hai lần, cái loại đau nhức thâm nhập tận xương tủy đã đi theo cô hơn mười năm.

    Giai đoạn đầu người trong nhà vô cùng tuyệt vọng, đối với cô vô cùng đau lòng, thế nhưng mà theo thời gian trôi qua, số lần bọn họ đến bệnh viện càng ngày càng ít, thậm chí đối với bệnh của cô đã chết lặng.

    Ninh Thư không có trách bọn họ, cô thậm chí cảm thấy mình may mắn khi sinh ra ở trong một gia đình khá giả, có thể cho cô tiếp nhận trị liệu, ở trên giường bệnh sống hơn mười năm cô cũng thỏa mãn rồi, chỉ là đời người có quá nhiều tiếc nuối.

    Linh hồn Ninh Thư nở nụ cười, cô cũng cảm kích người nhà của cô, cảm ơn mọi người.

    Hồn phách Ninh Thư bắt đầu càng nhẹ, thậm chí không chịu khống chế mà bay lên, không thể khống chế được chính mình, cũng không biết muốn trôi đi đến nơi nào đây.

    Đột nhiên Ninh Thư nghe được một thanh âm, âm thanh lãnh khốc lạnh như băng ở trong linh hồn của cô vang lên.

    "Linh hồn đủ tư cách, trói lại không gian hệ thống."

    Lập tức Ninh Thư cảm giác được một cỗ đồ vật lạnh buốt chảy vào trong linh hồn của cô, chính xác là linh hồn, cô cũng cảm thấy một lượng năng lượng lạnh buốt tràn lan khắp ở trong linh hồn mình.

    Khi cỗ năng lượng này đánh xuống, Ninh Thư từ từ mà mất đi ý thức.

    Trước khi mất ý thức, ý nghĩ cuối cùng của Ninh Thư là cô sẽ không phải không thể đi đầu thai chứ.

    * * *

    Không biết đã qua bao lâu, Ninh Thư rốt cuộc cũng tỉnh lại, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, linh hồn rất nặng, linh hồn mệt mỏi lại khiến cho con người có loại cảm giác hoảng hốt, sức cùng lực kiệt không thể tiếp tục được nữa.

    Ninh Thư vuốt vuốt đầu của mình, đây chỉ là phản ứng bản năng của thân thể, thật không ngờ thời điểm chính mình xoa xoa đầu, lại cảm thấy xúc cảm giống như xoa ở trên bông.

    Ninh Thư vừa vui vừa sợ, không rõ bây giờ là cái tình huống như thế nào, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, bất quá linh hồn trở thành như vậy liền không dễ dàng biến mất rồi.

    Ninh Thư yên tĩnh đánh giá chung quanh, xung quanh là một mảnh trắng xóa, không có cái gì, không một chút tiếng động, không có sự sống, một mảnh tĩnh mịch, cái gì cũng không có, quá an tĩnh, yên lặng đến kỳ lạ.

    Con người đối với những thứ không biết đều là sợ hãi, Ninh Thư cũng không ngoại lệ, mặc dù là linh hồn, nhưng hiện tại đối mặt với tình huống như vậy cô cũng là cảm giác sởn hết gai ốc.

    Bất quá tốt xấu chính mình hiện tại còn sống, tuy rằng là một loại phương thức khác, không nghĩ ra là gì.

    Ninh Thư cũng không muốn nghĩ nữa, tới đâu hay tới đó đi.

    Nếu như nói mắc bệnh khiến cho Ninh Thư chịu thống khổ cùng tra tấn không giới hạn, thì cũng cho Ninh Thư tâm cảnh cứng cỏi, chịu được đau khổ không có kết liễu, tính tình không đủ vững chắc thì đã sớm muốn tự sát buông bỏ sự hành hạ như vậy rồi.

    Ninh Thư dẫm dẫm đồ vật dưới chân, xúc cảm hết sức kỳ quái, lại cúi người dùng tay sờ lên, chưa thấy qua loại vật này.

    Ninh Thư quan sát nơi này, cuối cùng xác định cái chỗ này lại chỉ có một mình cô, cũng liền từ bỏ hành động muốn tìm kiếm đồng bọn, trực tiếp ngồi xuống dưới đất, nhắm mắt lại.

    Nói thật, Ninh Thư so với bất luận kẻ nào đều yêu quý tính mạng, cô đã đi tới cái chỗ này, lý do để đi vào đây, Ninh Thư chỉ có thể chờ, chờ đợi vận mệnh của mình là như thế nào.

    Không biết có phải Ninh Thư ảo giác hay không, ngồi xuống như vậy thân thể vô cùng thoải mái, không đúng, phải nói là linh hồn vô cùng thoải mái, một ít đồ vật ấm áp chảy vào thân thể của cô, làm Ninh Thư có chút lâng lâng.

    Chờ đợi không biết đến bao giờ khiến người ta sợ hãi, Ninh Thư tìm một cái trò chơi giết thời gian, chính là tĩnh tọa, không biết rõ là đồ vật này có giúp hấp thu thân thể không, Ninh Thư cũng không biết làm như thế nào hấp thu những vật này, chỉ có thể dựa vào bản năng ngồi xuống.

    Ninh Thư mở to mắt, trong mắt hết sức kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng), sờ lên thân thể của mình, bởi vì cô cảm giác thân thể của mình lại biến hóa một ít, trước kia mềm mại giống như bông, rất thưa thớt, nhưng là hiện tại cảm thấy thân thể hơi chặt chẽ một chút, tuy là từng chút một, nhưng là Ninh Thư vẫn cảm nhận được.

    Đây rốt cuộc là nơi nào, rõ ràng có khả năng làm linh hồn lớn mạnh.

    Quá thần kỳ.

    "Khảo nghiệm đủ tư cách, mở ra nhiệm vụ."

    Một đạo thanh âm máy móc lạnh buốt vang lên, ở không gian tĩnh mịch có vẻ đột ngột dị thường cùng quỷ dị.

    Ninh Thư nghe được âm thanh này, thân thể phản xạ có điều kiện cảm giác mát lạnh, có vẻ như từng nghe qua cái thanh âm này, chính là trước lúc hôn mê nghe được.

    Đối với đồ vật không thể lý giải, Ninh Thư ôm thái độ cản thận, không có ồn ào mở miệng hỏi đối phương rốt cuộc là ai, có ý đồ gì.

    Cô hiện tại cái dạng này người khác có thể có ý đồ gì.

    "Cô bây giờ đánh số là 2333, số hiệu 2333, cô hiện tại muốn mở ra nhiệm vụ?"

    Đối mặt số hiệu 2333 này (Theo mình nghĩ 2333 còn có thể đọc lái là: Yêu nhớ nhớ nhớ), Ninh Thư có loại cảm giác muốn nôn mửa, nghe nói muốn mở ra nhiệm vụ, tuy rằng không hiểu cuối cùng là có ý tứ gì, nhưng cô lập tức trả lời: "Mở ra nhiệm vụ."

    Ninh Thư vừa dứt lời trước mặt cô xuất hiện một màn hình chiếu, phía trên ghi rõ hồ sơ của cô.

    Số hiệu: 2333

    Tên họ: Ninh Thư

    Tuổi: 27

    Điểm kinh nghiệm EXP: 0 (0/10000)

    Giá trị Linh hồn: 60

    Điểm Sinh mệnh: 50

    Giá trị Mị lực: ?

    Giá trị May mắn: 20

    Tinh thần lực: 120

    Kỹ năng: Không

    Danh hiệu Vinh dự: Không

    Nhìn xem những.. thuộc tính này, Ninh Thư có loại cảm giác chơi Game Online, chỉ là cái kia mị lực cô tại sao là cái dấu chấm hỏi, bất quá mị lực này lựa chọn râu ria, Ninh Thư không để ý, ngược lại hỏi những vấn đề khác.

    "Số hiệu của ta là 2333, như vậy có phải hay không phía trước còn có người?"

    "Người chơi không có quyền hạn được biết." Âm thanh lạnh như băng.

    "Như vậy điểm kinh nghiệm EXP đầy một vạn về sau sẽ thế nào đây?"

    "Người chơi không có quyền hạn được biết."

    "Nếu là người chơi, có phải hay không còn có những người chơi khác?"

    "Người chơi không có quyền hạn được biết."

    "Vì cái gì giá trị mị lực của ta là không biết?" Cái này có lẽ cô có quyền hạn biết đi.

    Âm thanh máy móc dừng lại một chút, nói: "Kí chủ thời điểm còn sống, không có bất kỳ nam nhân nào cùng ngài biểu đạt qua yêu thích cùng tình cảm, cho nên, không có cách nào thăm dò giá trị mị lực của ngài."

    Ninh Thư: .

    (Ế là một loại nghệ thuật người ế là một nghệ sĩ :)) tui là nghệ sĩ quá lâu rồi giờ không muốn làm nữa T-T)
     
    Kieutran, Ưu Đàm Thanh TiDương2301 thích bài này.
  3. Moon Hạ khá lười và thích money =))

    Bài viết:
    20
    Chương 2

    Edit: Moon Hạ


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế giới này có rất nhiều vị diện, mà nhiệm vụ của Ninh Thư là tiến vào bên trong mênh mông vô hạn nhiệm vụ, hoàn thành tâm nguyện người ủy thác, những người ủy thác này sẽ dâng ra một thứ gì đó, cầu mong cuộc đời của mình có thể nghịch tập (thay đổi vận mệnh).

    Nhiệm vụ giả vì thế mà xuất hiện.

    Ninh Thư biết mình có thể tiến vào thân thể người khác, trong lòng thật cao hứng, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ lại có thể đích thân thử một chút sinh hoạt của người khỏe mạnh, hoàn thành tiếc nuối đời trước của mình.

    Bất quá đồ vật tự xưng là hệ thống đột nhiên giội nước lạnh, "Thời gian nhiệm vụ của cô chỉ có 5 năm, giá trị sinh mệnh của cô chỉ có 50, một chút điểm sinh mệnh là một năm, vượt quá điểm sinh mệnh cô sẽ hoàn toàn biến mất, đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn ở lại trong thế giới nhiệm vụ, trải qua hết cuộc đời của mình, sau đó.. liền không có sau đó nữa."

    Ninh Thư gật gật đầu chứng tỏ chính mình minh bạch (hiểu rõ).

    "Nhiệm vụ đầu tiên, hệ thống rút ra nhiệm vụ đơn giản nhất, thế giới vườn trường, hiện tại muốn mở ra nhiệm vụ hay không?" Thanh âm hệ thống cực kỳ lãnh khốc, cứng nhắc không chút tình cảm nào.

    Mỗi lần nghe hệ thống phát ra tiếng, Ninh Thư đều có loại cảm giác cả người lạnh toát, vô cùng không thích thanh âm của nó, lập tức nói: "Mở ra nhiệm vụ."

    Ninh Thư vừa dứt lời, còn chưa kịp chuẩn bị, đầu thoáng cái liền lờ mờ, toàn thân giống như là bị nhét trong một cái bình giam cầm chật chội, không thể động đậy được khó chịu cơ hồ cũng như trải qua cái chết.

    "Đánh chết mày đồ kỹ nữ, cũng không nhìn lại xem bản thân là đức hạnh gì, lại dám đến gần vương tử."

    "Da mặt thật dày, lại còn coi mình như một đại tiểu thư, tiện nhân.."

    Đợi đến lúc Ninh Thư có cảm giác, chợt nghe được bên tai ong ong, rất nhiều người đều đang mắng chửi, không ngừng đá thân thể của cô, Ninh Thư cảm thấy những người này muốn đem xương cốt của mình hủy đi.

    Đây là cái tình huống gì, không phải nói là nhiệm vụ đơn giản nhất sao? Như thế nào lại bị nhiều người đánh như vậy, đã nói đây là nhiệm vụ đơn giản nhất mà.

    Ninh Thư mở to mắt, một vòng chung quanh đều là những đôi chân trắng thon dài, thỉnh thoảng lại duỗi chân ra đạp một cước lên người cô, Ninh Thư thậm chí còn có thể thấy quần lót lộ ra khi những người này nhấc chân.

    Trên sàn một cỗ mùi tanh, còn có mùi hôi chỉ có trong toilet mới có, Ninh Thư thoáng cái liền hiểu cảnh ngộ của mình, chính mình là bị người vây đánh trong nhà cầu.

    Hiện tại đầu của cô trống rỗng, căn bản không có thời gian tiếp thu nội dung của cái thế giới này, đối mặt với tình huống như vậy, Ninh Thư bỗng chốc có chút phát ngốc rồi.

    Bỗng nhiên một bàn tay duỗi ra trước mặt Ninh Thư, bắt lấy cổ áo của cô đem cô lôi dậy, thân thể Ninh Thư không chịu khống chế mà đứng lên, mở to mắt, nhìn người phía trước.

    Người đối diện bắt lấy cổ áo cô là một đứa con gái, trên người mặc đồng phục váy ngắn, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo khinh thường cùng chán ghét, ngón tay chọc trên mặt Ninh Thư, móng tay thật dài cơ hồ muốn đâm vào bên trong da thịt của cô.

    Thân thể Ninh Thư đau nhức, nhưng mà hơn mười năm dưới sự tra tấn giày vò của bệnh tật Ninh Thư đều nhịn được, chỉ là cỗ thân thể này không chịu được đau đớn, khiến cho Ninh Thư đau xót rên rỉ.

    Nhìn ánh mắt đối phương lộ ra khoái ý, Ninh Thư trong lòng phát lạnh, đây là cừu hận lớn cỡ nào, có thể làm cho một tiểu cô nương lộ ra thần sắc như vậy.

    Đây cũng không phải đơn giản là bạo lực học đường a.

    Cô bé kia thấy khuôn mặt Ninh Thư dại ra, trực tiếp nắm lấy tóc của cô, túm tóc đem đầu cô đâm vào tường, nện tới vách tường vang lên tiếng bang bang.

    Ninh Thư vốn đã phát ngốc rồi, hiện tại bị đối phương đem đầu đâm vào tường, đầu óc càng thêm mơ hồ, thậm chí cảm thấy linh hồn của mình muốn thoát khỏi cỗ thân thể này rồi, nội tâm Ninh Thư có chút kinh hoảng, không thể rời khỏi cỗ thân thể này, bằng không thì nhiệm vụ của cô làm sao bây giờ.

    Không có chuyện làm nhiệm vụ lần đầu tiên liền thất bại như vậy, cô bản năng có thể cảm giác được, nếu cứ như thất bại như vậy, có khả năng cô sẽ biến mất, không còn tồn tại trên đời này.

    Dựa vào một cỗ nghị lực, Ninh Thư chịu đựng thân thể đau đớn, có thể là thấy cô không có chống cự, cảm giác không thú vị, những con nhóc này mới buông tha cô, lúc đi qua còn giẫm trên người cô, đau đến mức thân thể Ninh Thư thoáng cái co rút một phát.

    Trong giây lát, đáy lòng Ninh Thư sinh ra hận ý cùng khuất nhục khó có thể kiềm chế, khiến Ninh Thư nhập vào cỗ thân thể này cũng run rẫy lên, hận hiện tại không thể tiến lên đem những người kia băm thây vạn đoạn, để cho bọn chúng nếm thử khuất nhục cùng đau đớn như vậy.

    Ninh Thư bị phản ứng của cỗ thân thể này dọa sợ, hơn nửa ngày mới đem được cảm xúc này ngăn lại, từ trên mặt đất bò dậy, đi đến mở một buồng cửa vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, cả người đều giống như mất hết sức lực.

    Hiện tại khắp người Ninh Thư đều đau nhức, những.. nha đầu chết tiệt kia ra tay cũng quá độc ác rồi, chờ đến lúc tâm tình hồi phục một ít, Ninh Thư mới bắt đầu tiếp thu nội dung thế giới này.

    Ace là trường học quý tộc, có thể ở Ace đi học đều là những người không phú thì quý (không giàu thì là có quyền), là trường học của lớp con cháu thuộc gia đình nổi tiếng giàu có, ở nơi này tuyệt đối là chế độ đẳng cấp, trắng trợn đến mức hoàn toàn dựa vào tiền tài để quyết định địa vị của học sinh.

    Nhưng rồi một ngày, cái nơi tất cả đều là thiên nga xinh đẹp này, xuất hiện một cái vịt con xấu xí, sự xuất hiện của cô ta giống như một vết nhơ trong bức họa trăm hoa, hoàn toàn chà đạp bức tranh xinh đẹp, cho nên, cái này vịt con xấu xí phải chịu đựng ác ý của mọi người, tầng tầng lớp lớp gây khó dễ cùng trêu chọc.

    Mỗi trường học luôn luôn tồn tại mấy cái siêu nhiên, gia thế cao quý, vương tử hai chân đạp mạnh liền có thể khiến cho kinh tế thế giới chấn động, đẹp trai lại nhiều tiền, trên thế giới sở hữu tất cả những thứ tốt nhất đều ở trên người bọn họ. (dịch đoạn này thấy cừi ỉa =))

    Ace cũng như thế có vương tử, có hẳn ba người, ba người này cùng cin vịt con xấu xí quan hệ tình cảm có cắt cũng không đứt, rối loạn một nùi.

    Nói nhiều như vậy, kỳ thật Ninh Thư cùng người đó không có quan hệ gì, cái vịt con xấu xí ấy cũng không phải cô.

    Cỗ thân thể này tên là Lâm Giai Giai, là học sinh năm hai cao trung, gia đình là một công ty kinh doanh, có thể đi vào Ace như này trường học quý tộc, hoàn toàn là đi cẩu. Vận phân chó, đến nỗi bị nhiều người như vậy đánh cô.

    Nguyên nhân là vì đắc tội cái vịt con xấu xí kia, cái vịt con xấu xí này nguyên lai là một nữ tu sĩ ở Thế Giới Tu Chân, bị người hủy thân thể, lại xuyên qua trở thành vịt con xấu xí, bởi vì dùng linh khí trị liệu khỏi cho một người có địa vị hiển hách, nên được đến học ở trường Ace này.

    Nữ tu sĩ chướng mắt thân thể này, nhưng lại không có cách nào rời khỏi, thực lực của cô ta giảm xuống quá nhiều, nếu rời khỏi cỗ thân thể này linh hồn sẽ tiêu tán, vì vậy liền dùng một ít linh khí cải biến tố chất cơ thể này, vốn dĩ là vịt con xấu xí xám xịt thoáng cái liền biến thành Nữ Thần bốn phía bắn ra mị lực.

    Đối mặt đủ loại gây khó dễ của học sinh, vịt con xấu xí, không, hiện tại còn gọi vịt con xấu xì thì không thích hợp, Lăng Tuyết cảm thấy hết sức ấu trĩ, trong đầu nghĩ một cái ý niệm liền có thể giải quyết phiền toái.

    Lăng Tuyết không có nghĩ qua gây nổi bật ở trường học, vẫn như cũ ăn mặc xấu xí, lại dẫn tới sự chú ý của ba vương tử.

    Nữ tu sĩ sống lâu như vậy đương nhiên là chướng mắt những.. tiểu tử này rồi, nhưng cũng không ngại tìm cảm giác ưu việt trên những người này.

    Ở đây không phải Thế Giới Tu Chân tàn khốc, thả lỏng tâm tình Lăng Tuyết cũng thích có người theo đuổi mình.

    (Ờm thì đọc phần đầu nó cẩu huyết như qq những vị diện sau không điên như vậy nữa đâu.. mà cay hơn nhe :))
     
    Ưu Đàm Thanh TiDương2301 thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...