Tên truyện: Một ngàn nỗi đau Thể loại: Truyện ngắn, Đam mỹ #1: Em là.. Làm sao làm sao để quên đi được? Cuộc tình ngày nào mà người đã trao Nụ hồng mong manh trước gió héo úa mất sắc phai hương như tình ta với nhau Không thể trở về như ngày xưa Tình yêu giờ tan trong chiều mưa Kỉ niệm đã chết em ơi đừng lưu luyến. ××× "Đây có phải.. là em không vậy?" Cậu.. đã thay đổi nhiều lắm Vẫn là em trong chiếc kính tròn, với bộ áo hoodie hồng Nhưng khuôn mặt của em.. đã thay đổi nhiều quá "Eugene à, trông cậu thay đổi nhiều quá" - River "Nhóc có vẻ khá trầm tính đấy" - Joan "Đây là Eugene sao?" - Hayden "Cậu vẫn còn nhớ lời hứa chứ?" - Charlie "Xin chào mọi người, em tên là.. Yujin" Cái gì? Cậu không phải.. là Eugene? "Vẫn là em đây. Mọi người sao bất ngờ quá vậy?" "..." Không khí dần trở nên trầm lắng. "Hôm nay.. em đến đây.. là có lời muốn nói với mọi người" "Em sẽ.. rời khỏi Văn phòng địa phủ" Không.. em không được phép rời xa anh! "Chắc là mọi người bất ngờ lắm đúng không?" Phải, vô cùng bất ngờ, đến mức anh không thể tin vào mắt mình được nữa "Sếp, cảm ơn anh đã giúp đỡ em trong khoảng thời gian ở Văn phòng địa phủ. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ!" "Chào mọi người, em đi đây" Nói rồi cậu cứ thế rời đi, nhưng anh đã ngăn lại bước chân của y bằng một lời nói "Eugene à.. anh.. anh.. Anh.." "Anh có thể gọi em như bình thường mà" "Anh.. yêu em" Đó là lời nói cuối cùng của anh.. dành cho cậu sao? "Em.. chỉ coi anh.. là cấp trên thôi" Nhưng nước mắt.. đã rơi ra Cậu đang quá ích kỷ sao? "Sếp à, hãy để cho cậu ấy một chút thời gian đi" Nhưng không, cậu đã đến bên anh, tay cầm bông hoa hộ thân, khẽ trao cho anh một nụ hôn. "Trả anh bông hoa này, giữ hay không, là lựa chọn của anh" Và rồi cậu.. đã biến mất khỏi nơi này Anh siết chặt bông hoa trên tay, đập thẳng xuống nền gạch đá. Phải, anh không đau.. không đau mà! "Đừng lưu luyến anh nhé" "Em không phải là.. Eugene mà anh đang tìm đâu" "Người anh yêu nhất.. đang ở trên thiên đường rồi" Eugene.. đã chết rồi sao? Anh xin lỗi.. vì đã không bảo vệ được em Eugene à.. hãy tha lỗi cho anh nhé! "Cảm ơn anh, em.. hạnh phúc lắm" Nhưng mà là hạnh phúc.. trong đau khổ
#2: Khi boss ghen Ghen, ghen, ghen, ghen mà Vì anh đang yêu thôi, thôi, thôi mà Là anh đang ghen, ghen, ghen, ghen mà Bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu em Q-q-quá yêu em, quá yêu em Bởi vì anh đã quá yêu em, quá yêu em ××× Từ lúc làm quen với Luke, cậu dần trở nên ít quan tâm đến anh hơn hẳn Điều đó khiến anh vô cùng khó chịu "Hôm nay Eugene lại không đến văn phòng sao?" "Vâng anh ạ" "Chết tiệt! Cậu ta còn muốn chọc tức tôi đến bao giờ nữa?" "Sếp đang ghen đúng không?" Anh cứng họng không nói được lời nào. Gì chứ mấy việc này thì cô số hai không ai dám nhận số một đâu! "Biết ngay mà, hình như Eugene thân với Luke lắm" "Sếp sắp mất hạt đậu nhỏ rồi.. Hahaha.." "Soạt.." "Á đau quá! Đau lắm luôn á!" "Thay vì việc đứng đây nói những lời vớ vẩn, tại sao cô không đi làm việc của mình đi!" "Tôi đi liền đây, gớm nóc nhà của anh chuẩn bị bỏ anh rồi" "Cô.." Vèo cái cô đã phóng vút ra ngoài, còn anh ở văn phòng suy tâm về những lời mà River vừa nói. "Liệu Eugene.. có qua lại với Luke không?" Càng nghĩ lại càng nổ não, anh quyết tâm đêm nay sẽ đến chỗ cậu để xem xét tình hình. Còn cậu vẫn thản nhiên đi chơi và trò chuyện với Luke như chưa có chuyện gì xảy ra. Do đi đường hơi mệt nên họ quyết định dừng chân tại một quán cà phê để nghỉ ngơi. "Này Eugene, tớ hỏi cậu một chút được không?" "Cậu cứ hỏi đi" "Chả là.. tớ đang thích một người trong trường á" "Ái chà.. người như cậu mà cũng biết yêu á?" "Đương nhiên rồi, cậu đánh giá tớ thấp quá rồi đó!" "Thế người cậu thích là ai vậy?" "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Là cậu đó, Eugene!" Cậu chưa kịp nói gì thì đối phương đã hôn nhẹ lên trán y, khiến cho y không phản ứng kịp. Đương nhiên là anh sẽ tức điên lên rồi. "Eugene, cậu dám phản tôi hả?" "Cậu làm hơi quá rồi đó" "Tớ xin lỗi cậu nhiều nhé" "Không sao nhé, cậu cứ yên tâm. Thôi muộn rồi, mình về thôi" "Ừ" Khi cậu về đến nhà mới nhớ ra là mình chưa đến văn phòng mấy ngày nay rồi. Chắc là sếp giận mình lắm Không phải giận bình thường đâu, mà là rất giận đó! Tay cầm bông hoa hộ thân, cậu quyết định sẽ gặp anh vào đêm nay Nào ngờ đâu vừa mới nhắm mắt lại, anh đã có mặt ngay ở đây rồi. "Eugene, mau tỉnh dậy đi" "Sếp, sao hôm nay anh đến sớm vậy?" "Cậu thừa hiểu lý do mà" Lại một lần nữa, câu bị hôn bất ngờ, nhưng lần này là.. hôn vào môi "Tên Luke đó.. có gì tốt hơn tôi?" "Anh đã nhìn thấy rồi sao? Đó chỉ là.." Anh rất muốn khóa miệng cậu lại, để đêm nay sẽ chỉ có hai người bên nhau thôi "Hiểu lầm thôi mà.." "Không cần phải giải thích, đêm nay ta sẽ phạt cậu" "Thôi sếp tha cho em đi" "Ta chờ đến ngày này lâu lắm rồi, ngoan ngoãn nghe lời đi" Và mọi chuyện đã kết thúc bằng tình 'yêu' mà anh dành cho cậu Khổ thân cậu, ngày mai lại liệt giường rồi!
#3: Hi, i'm from heaven Dù vẫn biết em chỉ là cơn gió Em đã bước về nơi đó Nơi đây vẫn có một người sẽ dõi theo em từng bước đi Khi đã yêu rồi quên thật khó Làm sao để cố quên được em? Ánh mắt kia đã không còn mang những yêu thương Giấc mơ ngày xưa ấy Em vội buông cánh tay Ánh nắng cũng đã tắt nơi phía xa hoàng hôn đã phai nhạt màu Em về đâu? Tình về đâu? Giờ chỉ còn lại một mình anh với nỗi đau Giấc mơ có nhau, giờ đã quá xa vời * * * "Chào anh, em đến từ thiên đường" "Mỗi khi hoàng hôn tắt, cậu sẽ được gặp anh" "Eugene, chúng ta được gặp nhau rồi" "Nếu không phải là em.. thì sao?" "Em chỉ là.. cơn gió lướt ngang qua thôi mà" Anh bừng tỉnh trong cơn mơ, may quá đó chỉ là giấc mơ mà thôi. Cậu.. vẫn đang ở bên cạnh anh mà "Sếp à, anh gặp phải ác mộng sao?" Anh đang bị ốm, mọi người đã thay phiên nhau chăm sóc cho y, và hôm nay là đến lượt cậu rồi. Bất chợt anh nắm chặt lấy tay cậu, giọng đầy lo lắng: "Eugene, đừng xa anh nhé! Anh sợ mất em lắm" Cậu có chút bất ngờ trước lời nói của anh, nhưng vẫn vui vẻ đáp lại mà không một chút bận tâm "Yên tâm, em sẽ không rời xa anh đâu" Và thế rồi cậu cứ ngồi ở đó cho đến lúc toàn bộ mọi người ở văn phòng về đến nơi, họ cũng vô cùng bất ngờ trước thái độ của cậu dành cho sếp của mình "Vất vả cho cậu rồi, Eugene!" "Dạ vâng, không có gì quá to tát đâu" Dù cậu rất muốn rời đi, nhưng lại không nỡ rời khỏi bàn tay của anh. Lúc tỉnh dậy mà không thấy cậu, kiểu gì anh cũng nổi đóa cho coi! "Thôi về nghỉ ngơi đi Eugene, để chúng tôi lo phần việc còn lại cho" "Dạ vâng ạ" Quả nhiên là như vậy, anh nắm tay cậu rất chặt nên không thể nào buông ra được. Thậm chí còn kéo hẳn cậu lên giường nữa. Thế này là khỏi bệnh rồi còn gì nữa. "Em không được bỏ anh vào đêm nay. Còn mọi người mau ra ngoài đi" "Ái chà, nóc nhà rời đi là không nỡ buông tay à?" "Im đi River, coi chừng lời nói của cô đấy" "Vâng, tôi rõ rồi sếp ạ" Khi không gian đã được trả về nơi chỉ còn 2 người, anh mới tiết lộ sự thật cho cậu nghe về tình hình hiện tại của mình "Thực ra.. anh không bị ốm đâu" Bị chơi một vố đau đớn, cậu dù rất hậm hực trong lòng nhưng vẫn tỏ thái độ bình thản nghe anh nói tiếp "Chỉ là.. anh hay gặp một giấc mơ kỳ lạ thôi" "Giấc mơ kỳ lạ đó.. có liên quan đến em sao?" "Đúng vậy" "Chắc là do anh quá mệt thôi, chứ em vẫn ổn mà" "Nhưng anh.. sợ lắm" Một người như anh.. mà lại sợ điều đó sao? "Anh nghĩ xa quá rồi, hãy gạt điều đó sang một bên và quay trở lại là một người sếp mà em biết đi" "Em nói thế khiến anh cũng thấy ổn hơn một chút rồi" "Thế bây giờ.. em có thể về được chứ?" "Không được, em mà về bây giờ, mọi người sẽ nghi ngờ đấy" "Thôi được rồi, đành phải tá túc ở đây một đêm thôi" Nghe đến đây, anh giở một bộ mặt tà dâm ra trước mặt cậu, khiến y muốn nổi da gà "Sếp, sao anh nhìn em dữ vậy?" "Hôm nay.. em là của tôi!" "Sếp, anh hơi quá rồi.." Chưa kịp định hình, cậu đã bị anh chiếm lấy cơ thể mà chẳng chút do dự Tất cả những hành động của anh, đến khi đôi mắt khép lại, cậu cũng không thể quên được Đến gần sáng, mọi chuyện mới được trả lại về vị trí ban đầu. Anh vẫn là Sếp Còn cậu vẫn là nhân viên làm việc dưới trướng của anh Chỉ là.. cả hai đã kiềm chế cảm xúc của mình đêm qua thôi Thực sự.. cậu vẫn còn giấu anh một điều Thân xác cậu ở thế giới bên kia.. đã mất rồi Do vẫn còn ngậm bông hoa hộ thân nên hồn cậu đã tách ra khỏi cơ thể và quay trở về văn phòng làm việc Thế nên tất nhiên.. cậu không còn là một người nguyên vẹn nữa Nếu như cậu quay trở lại thân xác kia sẽ bị phong ấn và không thể xuất hồn được nữa Cậu đã quyết định nói cho mọi người trong văn phòng này, ngoại trừ anh. Và rồi cuối cùng chuyện này cũng đến tai anh. "Cậu.. đã thực sự chết rồi sao?" "Đúng vậy, thế nên bây giờ ưm không còn nơi nào ngoài nơi này cả" "Chuyện nghiêm trọng thế này mà sao giờ cậu mới nói ra?" "Vì em sợ.. anh sẽ lo lắng" "..." Anh.. thực sự rất lo lắng cho cậu mà.. "Nếu bây giờ em nhập hồn vào thân xác của mình, sẽ ngay lập tức bị phong ấn và không thể xuất hồn được nữa" Trời ơi.. đây có phải là sự thật không vậy? "Đây có lẽ là lần cuối em gặp mọi người rồi" "Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em khi ở văn phòng, ơn huệ này, em sẽ mãi không quên đâu!" "Sếp à, hôm nay em nghỉ việc nhé" Thân hồn cậu đã hóa thành hạt cát, bay đi trong làn gió để đi đến nơi mà y 'thuộc về' Tan vỡ Đau đớn Dằn vặt Đó là cảm xúc của anh hiện tại. Còn mọi người trong văn phòng.. cũng không thể giấu được sự đau xót của mình. Và cuối cùng, cậu đã quay trở về là một con người nguyên vẹn.. để có thể ra đi.. trong thanh thản.. * * * "Anh yêu em, Eugene!" "Dù em không còn nữa, nhưng tình yêu của anh vẫn mãi bền bỉ, không thể bị phá vỡ được" "Mong rằng.. em sẽ sống tốt nhé" "Vì nơi đó.. luôn có anh.."
#4: Ngoại truyện (Hi, I'm from heaven) Chỉ là một năm Đừng như thế hãy bước đi Cố níu đôi chân nhưng không chung nhịp Tình yêu xưa còn đây Mà tại sao người ơi em không thể giữ anh bên Rồi ngày mai anh không thấy em.. Ánh bình mình xua tan đêm dài Hãy quên em.. và đừng cố mang cho em hạnh phúc.. nhé anh Vì tất cả chỉ là giấc mơ.. Em cũng không thể ngờ Phải xa nhau chỉ thêm ngậm ngùi Nhìn anh đau em xót xa.. Giá như anh hiểu được * * * "Chỉ 1 năm thôi, anh có chờ được không?" "Anh có thể" "Có thể.. em sẽ không thể gặp lại anh được nữa đâu" "Em đừng nói như vậy. Chắc chắn mình sẽ gặp lại vào một ngày không xa mà" "Hy vọng là thế" Chỉ bốn từ thôi nhưng dường như đã nói lên được tương lai của cậu sau này. Trước khi rời đi, cả hai đã có với nhau một nụ hôn tạm biệt. Liệu sau này.. cậu còn có những khoảnh khắc ngọt ngào với anh không? Ngày mai tỉnh dậy.. cậu không còn ở bên nữa Anh phải làm quen với cuộc sống.. không có cậu Một mình quản lý cả văn phòng, ngay cả viết báo cáo, anh cũng phải làm hết. Sau một thời gian đảm nhiệm hết mọi thứ trong văn phòng mà không hiệu quả, anh quyết định sẽ tổ chức lại bộ máy nhân viên hiện tại của mình River - Thư ký Hayden ; Joan: Phụ trách công việc thường ngày Charlie: Trợ lý Quả nhiên tiến độ công việc đã được cải thiện hơn rất nhiều so với trước. Và cũng chính từ đây, anh với River đã có quan hệ tình cảm với nhau. Nhưng cuối cùng, họ cũng đã từ bỏ tình cảm của mình dành cho đối phương. Mỗi lần gần bên cô, lại thêm một lần anh nhớ cậu Như thế thì chứng tỏ rằng.. anh vẫn yêu cậu nhiều lắm 1 tháng.. 2 tháng.. rồi 3 tháng trôi qua Anh vẫn tập trung vào công việc, tạm gác nỗi nhớ cậu sang một bên. 4 tháng.. 5 tháng.. rồi 6 tháng "Eugene à, anh nhớ em lắm!" Nhưng rồi đó cũng chỉ là nhất thời mà thôi.. Anh lại quay trở về quản lý văn phòng như thường lệ 7 tháng.. 8 tháng.. rồi cuối cùng.. đã 12 tháng trôi qua "Eugene vẫn chưa về sao?" "Tôi sắp mất kiên nhẫn rồi, mấy người mau đi tìm em ấy về đi!" Đến hôm nay.. đã tròn 1 năm kể từ ngày cậu rời xa anh. Nhưng cậu.. vẫn bặt vô âm tín Anh rất tuyệt vọng, tưởng chừng như không thể làm được điều gì nữa. "Chào mọi người! Em đã về rồi đây" Là Eugene! Em ấy đã về rồi! Nhưng cậu không còn.. là một âm hồn trọn vẹn nữa "Ai đã khiến em ra nông nỗi này? Nhất định anh sẽ không tha thứ đâu!" "Là bản thân em đó anh" "Anh đừng tha thứ cho thân hồn tồi tệ này nhé" "Không, anh không tin. Em không bao giờ làm điều đó mà" "Có thể anh không tin, nhưng đây lại là sự thật" Nói rồi cậu rũ bỏ lớp vải đỏ phủ trên người mình ra, thực sự thân phận của cậu đã khác xưa nhiều lắm "Em là Eugene, người nắm giữ chìa khóa thiên đường" Vậy hóa ra.. cậu chính là người từ thiên đường sao? "Rất xin lỗi anh, nhưng chúng ta.. có thể mãi ở bên nhau không?" "Được chứ, dù phải trả bất cứ giá nào" "Anh chịu khó chút nhé, nó đau lắm!" Và rồi cậu rút bên trong ra một chiếc chìa khóa, chỉ cần đâm vào tim đối phương, ngay lập tức sẽ hóa thành tro bụi và không thể phục hồi được nữa Cậu muốn khóc lắm rồi.. Tại sao.. mình lại không thể làm được thế này? Chưa kịp định hình, anh đã cầm tay cậu và đâm thẳng vào trái tim của y. Ngay lập tức cơ thể anh đã phản ứng. Chiếc chìa khóa đã phá hủy toàn bộ cơ thể của anh Rồi cuối cùng.. anh chỉ còn là đống cát tàn Cậu cũng làm y như vậy với chính bản thân mình Hóa thành tro tàn Họ cùng nhau.. bay lên bầu trời xanh.. và trở thành người của thiên đường. Như vậy.. cậu đã hoàn thành ước nguyện của mình rồi "안녕, 나는 하늘에서 왔어" (Xin chào, anh đến từ thiên đường)