Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 869: Hồi ức: Tiểu Lăng Lăng năm tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái nhỏ mặc váy nhỏ có đai đeo, mang chiếc nón nhỏ che nắng.

    Trước mặt cô bé là người giúp việc ở Ôn gia.

    Mọi người không dám chọc vị tiểu cô nương này, sợ là tiểu cô nương khóc.

    "Lăng tiểu thư, cô ở dưới chờ, chúng tôi đi lên hái cho cô được không?"

    "Đúng đúng đúng, Lăng tiểu thư, chúng tôi giúp cô hái."

    "Không muốn không muốn không cần!" Giản Nhất Lăng đầu lắc như cái trống, "Lăng Lăng muốn chính mình hái!"

    Nói xong, liền tự mình bò lên cây.

    Tay nhỏ chân nhỏ, làm cho một nhóm người giúp việc hãi hùng khiếp vía.

    Chỉ chốc lát sau liền bò tới trên cây rồi, đứng ở trên cành cây, tiểu cô nương cười "Khanh khách", "Xem đi, Lăng Lăng thật lợi hại đi!"

    Sau đó duỗi tay hái dương mai mà mình tâm tâm niệm niệm.

    Một trái lại một trái.

    Tay nhỏ quá nhỏ, cầm không được hai ba trái.

    Hái dương mai thật nghiêm túc, nhất thời không chú ý, dưới chân dẫm vào không khí.

    Tiểu cô nương từ trên cây té xuống.

    "..."

    Đau đớn trong dự đoán không có xuất hiện, cô bé ngã lên thân thể êm ái của một người.

    Giản Nhất Lăng ngơ ngác mà xoay người, phát hiện mình đè lên người anh họ Ôn Ngôn.

    Ở trong nháy mắt Giản Nhất Lăng rơi xuống, Ôn Ngôn đã xông tới tiếp được cô bé.

    Thiếu niên mười hai tuổi, không có bao lớn sức lực, tiếp được Giản Nhất Lăng, đồng thời cũng làm chính mình ngã ở trên mặt đất.

    Hai người ngã trên mặt đất, Giản Nhất Lăng được Ôn Ngôn bảo hộ thật tốt, không bị sao cả.

    Mà chính anh lại nặng nề mà ngã ở trên mặt đất.

    "Anh Ôn Ngôn.." Giản Nhất Lăng bị dọa, phản ứng ngốc ngốc.

    "Em không sao chứ?" Ôn Ngôn ôn nhu hỏi.

    "Không có việc gì.."

    "Có chỗ nào bị đau hay không?"

    "Không có.."

    "Không có việc gì liền tốt rồi." Ôn Ngôn hiền hòa cười với Giản Nhất Lăng.

    Bác sĩ gia đình của Ôn gia vội vàng chạy tới.

    Sau khi kiểm tra cho Giản Nhất Lăng, xác định Giản Nhất Lăng không có việc gì, nhưng mà Ôn Ngôn liền không có may mắn như vậy, cánh tay anh ấy bị gãy xương.

    Nghe thấy Ôn Ngôn bị như vậy, Giản Nhất Lăng bị dọa đến đột nhiên khóc lớn.

    "Như thế nào khóc?" Ôn Ngôn hỏi.

    "Tay anh Ôn Ngôn gãy, em, em, em đem tay anh Ôn Ngôn làm gãy.."

    Giản Nhất Lăng khóc thật sự lớn.

    Cô bé nho nhỏ ý thức được là mình đã hại tay Ôn Ngôn bị gãy.

    "Không có việc gì, nó sẽ tự mình tốt hơn." Ôn Ngôn cùng Giản Nhất Lăng giải thích.

    "Rất đau đúng hay không? Lăng Lăng hại anh làm anh rất đau đúng hay không?"

    "Không có việc gì." Ôn Ngôn dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng sờ đầu Giản Nhất Lăng, ý đồ trấn an cô bé.

    "Là Lăng Lăng không tốt, là Lăng Lăng không tốt, Lăng Lăng không nên leo cây.."

    Cô gái nhỏ năm tuổi đã biết áy náy.

    Ôn Ngôn gãy xương, Giản Nhất Lăng khóc đến dừng không được.

    Ôn Noãn là mẹ cô bé cũng đều dụ dỗ không được, chỉ có thể gọi điện thoại cho Giản Duẫn Mạch.

    Giản Duẫn Mạch suốt đêm chạy tới, lúc đến nơi đã nửa đêm.

    Giản Nhất Lăng khóc thật lâu.

    Nhìn thấy Giản Duẫn Mạch đến, Giản Nhất Lăng ôm chặt anh, "Anh hai, Lăng Lăng làm chuyện xấu, Lăng Lăng không ngoan.."

    Giản Nhất Lăng ghé vào trên vai Giản Duẫn Mạch, tiếp tục khóc.

    Giản Duẫn Mạch nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng tiểu nha đầu, nhỏ giọng an ủi.

    "Lăng Lăng làm sai, chỉ là khóc vô dụng a, chúng ta phải nhớ kỹ lần sai lầm này, lần sau không được như vậy nữa, về sau không thể lại không ngoan một mình một người đi leo cây."

    "Ân, Lăng Lăng không đi, Lăng Lăng không bao giờ leo cây.."

    "Vậy Lăng Lăng đừng khóc được không?"

    "Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà Lăng Lăng, đem, đem tay anh Ôn Ngôn làm gãy.."

    "Vậy Lăng Lăng phải đến xin lỗi anh Ôn Ngôn, phải chăm sóc anh Ôn Ngôn bị thương thật tốt."
     
    heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 870: Hồi ức: Anh Duẫn Mạch dỗ dành em gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ân, ân.."

    "Vậy Lăng Lăng không khóc được không? Khóc liền không thể chăm sóc anh Ôn Ngôn bị thương đúng hay không?"

    "Đúng vậy, đúng.."

    Giản Nhất Lăng nỗ lực mà nhịn xuống không khóc nữa, nhưng mà bởi vì đã khóc lâu rồi, liền muốn dừng cũng dừng không được.

    Giản Duẫn Mạch nhéo cái mũi Giản Nhất Lăng, "Em xem đôi mắt của em đều khóc sưng lên, không xinh đẹp."

    "Không cần xinh đẹp, muốn tay anh Ôn Ngôn tốt lên."

    "Được, chúng ta đi rửa cái mặt, sau đó cùng anh hai đi tìm anh Ôn Ngôn được không?"

    "Ân, ân.."

    Giản Duẫn Mạch ôm Giản Nhất Lăng đi toilet rửa mặt, đem khuôn mặt mèo rửa sạch sẽ.

    Sau đó ôm cô bé đi tìm Ôn Ngôn.

    Ôn Ngôn giờ phút này còn không có ngủ, tay anh đã được băng bó thạch cao.

    Nhìn thấy Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng đến đây, Ôn Ngôn cười cười, "Tiểu Lăng không khóc sao?"

    Đôi mắt của Giản Nhất Lăng vẫn còn sưng đỏ rõ ràng, "Anh Ôn Ngôn, thực xin lỗi. Lăng Lăng không leo cây, Lăng Lăng sẽ chăm sóc anh, Lăng Lăng về sau còn muốn giúp anh tìm chị dâu."

    Cô đem tay anh Ôn Ngôn làm gãy, về sau anh Ôn Ngôn tìm không thấy lão bà cô đến phụ trách!

    Ôn Ngôn bị tiểu nha đầu chọc cười, "Vậy tốt nha, về sau anh tìm không thấy chị dâu, liền làm phiền em."

    "Ân ân!" Tiểu nha đầu thập phần nghiêm túc gật gật đầu.

    Giản Duẫn Mạch hướng đến Ôn Ngôn nói lời cảm tạ, "Hôm nay cảm ơn em, bảo hộ Tiểu Lăng."

    "Đừng có khách khí như vậy, Tiểu Lăng cũng là em họ của em."

    "Hôm nay trễ rồi, em trước nghỉ ngơi. Ngày mai anh lại mang Lăng Lăng tới tìm em."

    "Được."

    Giản Duẫn Mạch trước tiên mang Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng Ôn Ngôn.

    Sau đó lại ôm Giản Nhất Lăng đi đến đình viện, còn cùng người làm vườn Ôn gia mượn con dao chẻ củi.

    Giản Duẫn Mạch một tay ôm Giản Nhất Lăng, một tay cầm theo dao chẻ củi.

    "Anh hai, chúng ta muốn làm gì?"

    Giản Nhất Lăng hai tay vòng quanh cổ Giản Duẫn Mạch, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi hoặc.

    "Đi chặt cái cây hư làm hại Lăng Lăng chúng ta bị té ngã kia."

    "..."

    Cái miệng nhỏ mở to.

    "Vì nó không ngoan, làm ngã Lăng Lăng chúng ta."

    "Không đúng không đúng."

    "Ân?"

    "Là Lăng Lăng không ngoan, không phải nó không ngoan." Giản Nhất Lăng nói, "Anh hai, chúng ta không chặt nó."

    "Ân? Không chặt sao?"

    "Ân! Lăng Lăng không ngoan, anh hai đánh mông Lăng Lăng được rồi."

    "Mông nhỏ của em không phải rất sợ đau sao?"

    "Vậy.. anh đánh nhẹ một chút được không?" Bẹp cái miệng nhỏ, vẫn là có chút sợ bị đánh mông.

    Giản Duẫn Mạch bị Giản Nhất Lăng chọc cười.

    "Vậy trước cho nợ đi!" Giản Duẫn Mạch nói, "Hiện tại Lăng Lăng cùng anh hai trở về ngủ được không? Buổi sáng ngày mai chúng ta đi chăm sóc anh Ôn Ngôn."

    "Ân ân! Lăng Lăng muốn chăm sóc anh Ôn Ngôn!"

    Thời điểm Giản Duẫn Mạch ôm Giản Nhất Lăng trở lại phòng, tiểu cô nương trong lòng ngực cũng đã ngủ rồi.

    Hai cánh tay vẫn còn vòng qua cổ anh không chịu buông ra.

    Ôn Noãn nhìn thấy bật cười, "Tiểu nha đầu này liền chỉ có con có biện pháp dỗ dành mà thôi."

    ###

    Ngày hôm sau, Giản Nhất Lăng đã sớm dậy.

    "Anh hai thật là đại đồ lười, mau đứng lên, ông mặt trời đã lên quá rồi này!"

    Chính mình thức dậy còn không quên đem anh hai của cô kéo dậy.

    "Em cái tiểu phôi đản, cũng không biết anh hai của em là vì ai mà cả buổi tối phải chạy tới đây."

    Thời điểm vừa mới tỉnh ngủ tiếng nói có chút khàn khàn.

    Giản Duẫn Mạch bất đắc dĩ mà thức dậy, không có biện pháp, tiểu công chúa nhà bọn họ đã thức dậy, bọn họ liền ai cũng đều đừng muốn ngủ.

    "Hôm nay muốn mặc chiếc váy hồng nhạt hay là chiếc váy màu lam?" Giản Duẫn Mạch thuần thục mà chọn lựa váy cho em gái.

    "Hồng nhạt!" Giản Nhất Lăng nói, "Anh hai nhanh lên, Lăng Lăng muốn đi giúp anh Ôn Ngôn ăn sáng!"
     
    Senhthankinh7 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2022
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 871: Hồi ức: Chăm sóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc váy xong, Giản Nhất Lăng nắm tay Giản Duẫn Mạch, cùng đi đến phòng của Ôn Ngôn.

    Ôn Ngôn cũng vừa mới tỉnh, người giúp việc tại Ôn gia vừa mới đem đồ ăn đến phòng anh.

    "Anh Ôn Ngôn đừng nhúc nhích, Lăng Lăng tới giúp anh ăn sáng!"

    Giản Nhất Lăng tung ta tung tăng liền chạy tới mép giường.

    Người giúp việc Ôn gia có chút chần chờ, nhìn Giản Duẫn Mạch cùng Ôn Ngôn, dò hỏi ý của hai người bọn họ.

    Giản Duẫn Mạch cười nói, "Để em ấy đến đây đi, không cho em ấy làm chút gì trong lòng em ấy không thoải mái."

    Người giúp việc Ôn gia lúc này mới đem chén cháo nhỏ giao cho Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng tay nhỏ chân nhỏ thật cẩn thận mà múc một muỗng đưa đến bên miệng Ôn Ngôn.

    Giản Duẫn Mạch ở bên cạnh cùng Ôn Ngôn nói chuyện, "Đây là Tiểu Lăng nhà chúng ta lần đầu tiên đút đồ ăn cho người khác đấy."

    Tiểu gia hỏa khi còn nhỏ đều là bọn họ đút cho cô bé.

    Hiện tại năm tuổi, đã có thể đút cho người khác ăn.

    Lần đầu tiên trân quý như vậy, cư nhiên dành cho Ôn Ngôn, làm một người anh vẫn là có một tí xíu ghen tị đây!

    "Vậy sao, anh đây nhưng phải hảo hảo quý trọng mới được." Trên mặt Ôn Ngôn tươi cười, ánh mắt sủng nịch.

    Biết được tay Ôn Ngôn bị gãy, Ôn Nhược vừa vặn đi tới cửa, thấy một màn như vậy.

    Lúc này Ôn Nhược 6 tuổi, được mẹ của cô ta Thái Thấm Nguyệt nắm tay dẫn tới.

    Nhìn thấy Ôn Ngôn cùng Giản Nhất Lăng thân cận, Ôn Nhược bĩu môi, "Anh Ôn Ngôn đều không cùng con thân cận, chỉ cùng Tiểu Lăng."

    Thái Thấm Nguyệt nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, ánh mắt cũng trầm trầm.

    Con gái của bà cùng con gái Ôn Noãn lớn lên không sai biệt lắm.

    Nhưng mà con gái của Ôn Noãn từ nhỏ đến lớn đều tốt, tuy rằng là sinh non, so với những đứa trẻ khác nhỏ hơn một ít, nhưng ngũ quan sinh động đến tinh xảo, mặc kệ là người lớn hay là trẻ con hơi lớn hơn một chút đều thích cô bé.

    Mấy người anh trai mười mấy tuổi kia ở Ôn gia cũng thích Giản Nhất Lăng mà không phải Ôn Nhược.

    Giản Nhất Lăng bướng bỉnh bất hảo như vậy, leo cây ngã xuống liên lụy Ôn Ngôn vì cứu cô mà gãy tay, trên dưới Ôn gia cư nhiên không ai nói cô một câu.

    Liền chính cô ở nơi đó khóc, còn phải trái lại có người muốn tới an ủi, nghe nói đêm qua còn muốn anh hai của cô Giản Duẫn Mạch suốt đêm chạy tới dỗ dành cô ta.

    Thật là không có giáo dưỡng.

    Thái Thấm Nguyệt đem Ôn Nhược kéo đến một bên, kiên nhẫn mà dạy dỗ cô ta, "Nhược Nhược ngoan, trong chốc lát lúc con đi tìm anh Ôn Ngôn của con không cần biểu hiện ra việc con không thích Tiểu Lăng, con phải cho mọi người cảm thấy con cũng thích Tiểu Lăng, con cũng là chị gái tốt yêu quý Tiểu Lăng, có biết hay không?"

    "Vì cái gì?" Ôn Nhược không rõ.

    "Bởi vì con nếu làm cho mọi người biết con không thích Tiểu Lăng, mọi người sẽ cho rằng con là đứa bé hư. Nhược Nhược phải làm một đứa bé được mọi người thích có biết hay không? Không thể giống Tiểu Lăng tùy hứng làm bậy như vậy."

    Thái Thấm Nguyệt dạy dỗ Ôn Nhược.

    Ôn Nhược cái hiểu cái không mà nghe mẹ của cô ta nói.

    Thái Thấm Nguyệt lại giảng dạy một phen đạo lý, sau khi xác định con gái sẽ không biểu hiện không tốt, mới mang theo Ôn Nhược đi vào phòng Ôn Ngôn.

    "Anh Ôn Ngôn, tay anh có tốt lên một chút nào không?"

    So với Giản Nhất Lăng thích khóc thích nháo, Ôn Nhược có vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.

    "Nhược Nhược tới a, cảm ơn Nhược Nhược quan tâm, anh không có việc gì." Giọng nói Ôn Ngôn ôn hòa mà trả lời.

    "Anh Ôn Ngôn không có việc gì liền tốt rồi." Ôn Nhược nói.

    Giản Nhất Lăng đút thức ăn xong, liền bò lên trên giường, "Anh Ôn Ngôn, Lăng Lăng xoa vai cho anh!"

    Nói tốt muốn chăm sóc anh Ôn Ngôn, vậy cần phải quán triệt.

    Ôn Ngôn thấy Giản Nhất Lăng làm tư thế mà bị chọc cười, "Em biết xoa sao?"

    "Lăng Lăng có thấy ba xoa cho mẹ!"

    "Vậy em thử xem nào?" Ôn Ngôn có chút chờ mong mà nói.
     
    Heoheocon9552Senhthankinh7 thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 872: Hồi ức: Ghen tị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được! Vậy Lăng Lăng leo lên nha! Nếu mà niết đau Lăng Lăng liền nói Lăng Lăng nhẹ một chút!"

    Giản Nhất Lăng bò ra phía sau Ôn Ngôn giúp Ôn Ngôn xoa bả vai.

    Tiểu cô nương năm tuổi, bàn tay nhỏ xíu, trắng nõn như vậy, nào có cái sức lực gì.

    Nhưng mà tiểu cô nương chính mình không biết, dùng hết sức, cho rằng mình xoa thật sự rất có lực.

    "Có mạnh quá không?" Tiểu nha đầu trong thanh âm lộ ra chờ mong.

    Ôn Ngôn căn bản liền không cảm giác được cái sức lực gì, nhưng mà sợ làm cho tiểu cô nương mệt, liền cố ý kêu, "Quá mạnh, Lăng Lăng nhẹ tay chút."

    "Vậy được, Lăng Lăng sẽ nhẹ chút."

    Giản Nhất Lăng còn có chút tiểu đắc ý.

    Giản Duẫn Mạch đều ngượng ngùng mà không vạch trần lời nói dối này của em họ mình.

    Ôn Nhược đứng ở bên cạnh, nhìn một màn này, không biết vì cái gì, trong lòng ê ẩm.

    Anh Ôn Ngôn cùng cô ta giống như có chút khách khí, không giống cùng Giản Nhất Lăng thân mật như vậy.

    "Lăng Lăng, em cũng xoa vai cho anh hai bao giờ." Giản Duẫn Mạch ở bên cạnh ghen tị mà nói.

    Lúc này là ghen tị thật.

    Giản Nhất Lăng vừa nghe, vội vàng an ủi Giản Duẫn Mạch, "Anh hai đừng buồn, Lăng Lăng trở về sẽ xoa cho anh!"

    Ô, anh hai cũng muốn xoa, mình thật khó a.

    Giản Duẫn Mạch chọc ghẹo nói, "Vậy em xoa cho anh Ôn Ngôn mười cái, thì anh hai cũng muốn mười cái, không thể thiếu."

    "Ô, được đi."

    Kỳ thật tay mình có chút mỏi, không xoa được nữa.

    Nhưng mà anh hai muốn xoa, mình cũng chỉ có thể miễn cưỡng xoa a.

    Ôn Nhược nghe đến đó chủ động mở miệng, "Anh Duẫn Mạch, em cũng biết xoa bóp, em xoa bóp cho anh."

    Giản Duẫn Mạch cười trả lời, "Không cần, anh chờ Tiểu Lăng Lăng nhà ta trở về xoa cho anh."

    Giản Duẫn Mạch cũng không phải thật muốn được xoa vai.

    Bị Giản Duẫn Mạch cự tuyệt, trong lòng Ôn Nhược có chút không dễ chịu.

    Vì cái gì mọi người đều muốn cướp Giản Nhất Lăng, đều không thích cô ta chứ?

    Giản Nhất Lăng ở phía sau Ôn Ngôn lăn lộn trong chốc lát, tay nhỏ mệt đến nỗi không xoa nổi nữa.

    Nhưng ngại với mặt mũi, không chịu dừng lại.

    Nói tốt muốn chăm sóc anh Ôn Ngôn, đương nhiên không thể dễ dàng nói mệt!

    Cảm giác được tiểu nha đầu sau lưng đã không có sức lực, Ôn Ngôn cười.

    Ôn Ngôn cho cô bé tìm cái bậc thang, "Lăng Lăng, vai của anh không mỏi nữa, anh muốn ăn trái cây."

    "Được! Lăng Lăng lấy trái cây cho anh!"

    Giản Nhất Lăng nhảy nhót mà từ trên giường xuống dưới.

    "Anh hai, chúng ta đi lấy trái cây cho anh Ôn Ngôn đi!"

    Giản Nhất Lăng ngồi ở trên mép giường, đung đưa hai cái chân nhỏ.

    Giản Duẫn Mạch thuần thục mà mang giày xăng đan nhỏ cho cô bé Giản Nhất Lăng mặc váy màu hồng phấn.

    "Được được được, chính mình tự đi hay là anh hai ôm em đi?"

    "Không cần ôm, Lăng Lăng đã trưởng thành, muốn tự mình đi."

    Giày mới vừa mang tốt, tiểu nha đầu liền từ trên giường nhảy xuống dưới, tay nhỏ giữ chặt bàn tay to của anh hai.

    ###

    Tỉnh mộng.

    Giấc mộng này có chút dài.

    Như thế nào đột nhiên lại nhớ tới đoạn ký ức này?

    Có phải là muốn cô biết cái gì không?

    Giản Nhất Lăng ngồi ở trên giường, bởi vì cảnh trong mơ này, ngốc lăng trong chốc lát.

    Di động vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Giản Nhất Lăng.

    Là Vân Tùng, Vân lão tiên sinh nhắn tin cho cô.

    [Mọi chuyện đã làm tốt, ngày mai Liên đoàn Y học Quốc tế sẽ công bố.]

    Giản Nhất Lăng xem xong tin nhắn sau đó trả lời lại: [Phiền toái mọi người.]

    Vân lão lập tức nhắn lại: [Đừng cùng chúng ta nói cái gì phiền toái hay không phiền toái, việc nên làm.]

    Bên trong di động còn có vài người nhắn tin lại đây, đều là tin nhắn quan tâm.

    Giản Nhất Lăng không biết cách trả lời, nhưng mà cô biết hẳn là phải trả lời, vì thế đi gõ cửa phòng Địch Quân Thịnh, đem điện thoại đưa cho Địch Quân Thịnh, để Địch Quân Thịnh giúp cô trả lời tin nhắn của những người quan tâm cô.
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 873: Ai thảm hơn ai còn khó nói

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng bình luận liên quan chuyện này ở trên mạng đã bị xóa bỏ, đề tài và bài viết liên quan đều bị cấm, Thái Thấm Nguyệt vẫn biết được tin tức Giản Nhất Lăng bị đuổi việc.

    Thái Thấm Nguyệt kích động mà đem tin tức này nói cho Ôn Nhược, "Nhược Nhược, Giản Nhất Lăng bị đuổi việc, tiền đồ con bé đã bị huỷ hoại!"

    "Mẹ, mẹ nói cái gì?"

    "Giản Nhất Lăng bị đuổi việc! Hơn nữa nghe nói là bởi vì con bé đã làm ra chuyện trái với đạo đức chức nghiệp!"

    "Thật vậy sao?"

    Ngữ khí khó nén vui sướng.

    "Thiên chân vạn xác, vừa rồi ông bà nội con còn nhờ người tìm quan hệ, muốn giúp Giản Nhất Lăng giải quyết chuyện này."

    Nghe câu nói đó, sắc mặt Ôn Nhược lại trầm xuống, "Ông bà nội vẫn là thích cô ta."

    "Bọn họ chính là cả hai đều thích, ai cũng đều đau lòng. Cho dù Giản Nhất Lăng họ Giản."

    Ôn gia nhị lão đem Ôn Nhược xem như bảo bối, đồng thời cũng yêu thương Giản Nhất Lăng.

    Cháu gái nội, cháu gái ngoại, bên nào cũng không muốn bỏ rơi.

    Xử lý sự việc công bằng là không có khả năng, rốt cuộc cùng cháu gái nội ở chung thời gian càng nhiều hơn một ít.

    Nhưng muốn nói không đau lòng cho Giản Nhất Lăng, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, liền nói đến chuyện vừa rồi của Ôn Nhược, Ôn gia nhị lão một câu cũng không có chỉ trích Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng, trái lại còn nói bọn họ tha thứ cho Ôn Nhược.

    Thái Thấm Nguyệt lại nói, "Nhưng mà con đừng lo lắng, Giản Nhất Lăng lần này thọc cái sọt có chút lớn, ông bà nội con có tâm muốn hỗ trợ nhưng phỏng chừng cũng không giúp được gì, Giản gia bên kia cũng là sứt đầu mẻ trán, cũng không thấy bọn họ chỉnh ra được cái gì."

    Ôn Nhược hỏi, "Địch gia đâu?"

    Thái Thấm Nguyệt trả lời, "Mẹ hỏi thăm qua, không nghe nói Địch gia có cái động tác lớn gì, liền chỉ nghe nói Địch Quân Thịnh đem Viện nghiên cứu Y học Tuệ Linh tố cáo, loại thủ đoạn này cũng chỉ là hù dọa người, vãn hồi không được cái danh dự gì. Cái này gọi là Thiên Đạo luân hồi."

    Ôn Nhược chân trước vừa mới ném đi tiền đồ, không có cách nào lại ở trong giới thời trang dừng chân.

    Giản Nhất Lăng sau lưng cũng đi theo ném danh dự, về sau phỏng chừng cũng khó ở giới y học dừng chân.

    Chuyện này ai thảm hơn so với ai còn khó mà nói.

    Ôn Nhược nói, "Xứng đáng! Bọn họ không lưu đường sống cho con, ông trời cũng không để cho người khác cho bọn họ lưu đường sống!"

    Thái Thấm Nguyệt nói, "Không biết giám đốc của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh này là thần thánh phương nào, mẹ thật muốn đi cảm ta hắn một phen."

    ###

    Ôn Ngôn ở trong phòng đợi, không thích ra cửa và cũng đã có thói quen an tĩnh như vậy.

    Màn hình máy tính sáng lên.

    Nền đen chữ trắng, mấy dãy số liệu ở trên màn hình chạy qua.

    Sau đó ra tới một giao diện trò chuyện.

    [Lão bản, tài khoản của chúng ta bị niêm phong, cần tiến hành xử lý không? ]

    Ôn Ngôn di chuyển đến trước máy tính, do dự một chút sau gõ ra một hàng chữ: [Không cần.]

    Bình luận liên quan bị rửa sạch sẽ liền để bị rửa sạch sẽ đi.

    Ôn Ngôn đánh xong dòng chữ thì cười tự giễu, anh ta vẫn là làm không được chuyện tuyệt tình giống như cô ấy vậy.

    Rõ ràng cô ấy đối với anh ta tuyệt tình như vậy, anh ta lại vẫn là không đành lòng nhìn toàn cõi mạng mắng cô ấy.

    Anh ta thật nên nhẫn tâm một chút, làm cô ấy thân bại danh liệt mới đúng.

    Thời điểm nghĩ đến Giản Nhất Lăng, trên khuôn mặt tuấn dật trắng nõn nhiễm lên sự thống khổ cùng hận ý.

    Đó là khoảng thời gian thống khổ nhất trong cuộc đời mình, anh ta mất đi một nửa người dưới cùng khả năng đi lại của mình.

    Đúng tại cái tuổi niên thiếu thanh xuân, lại trở thành một người tàn phế.

    Anh ta thậm chí cảm thấy anh ta còn không bằng trực tiếp chết đi.

    Mà người em họ anh ta thương yêu nhất lại ở trong lúc ấy lại vô tình cùng trào phúng anh ta.

    Trong phòng u ám, anh ta không dám gặp người, anh ta thống khổ mà khóc thầm.

    Đã từng cái người kia kêu lên "anh Ôn Ngôn" đã vô tình mà thương tổn anh ta.

    Không có nỗi đau nào so với nỗi đau bị người chí thân nhất tổn thương.
     
    heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 874: Thư đảm bảo của các đại lão liên đoàn (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liên đoàn Y học Quốc gia sẽ tổ chức cuộc hội nghị lần thứ 23 tại hội trường Thủ đô.

    Có thể tham gia cái hội nghị này, đều là những nhân tài kiệt xuất cống hiến ở các phương diện, ở trong giới y học có được địa vị quyền uy cực cao.

    Tùy tiện một người nào, đều là ở trong giới y học thập phần có quyền lên tiếng.

    Hiện trường tới rất nhiều truyền thông.

    Đối với các vị đại lão có khả năng tham dự hội nghị, truyền thông thập phần chú ý.

    Lối đi vào hội nghị, vây đầy người bên truyền thông.

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược hôm nay ở cao ốc trung tâm thương mại bên cạnh đi dạo phố.

    Hai người đoán được Giản Nhất Lăng khả năng sẽ đến, cho nên đặc biệt lại đây để nhìn xem.

    Quả nhiên ở lối vào đại hội nhìn thấy được Giản Nhất Lăng.

    Nhìn thấy cô ấy đứng ở lối vào đại hội, liền đoán được cô ấy căn bản là vào không được hội trường.

    Đại khái là muốn cùng vị đại lão nào đó trong giới y học kéo lên quan hệ, để bọn họ hỗ trợ cho đi vào.

    Cô ấy gần đây chọc một cọc phiền toái lớn như vậy, muốn xoay người, thì tìm một đại lão trong giới y học hỗ trợ là một cái lựa chọn thực không tồi.

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược đi tới chỗ Giản Nhất Lăng.

    Ôn Nhược cười nhẹ nhàng, "Đây không phải là Tiểu Lăng sao? Như thế nào cũng tới tham gia hội nghị của Liên đoàn Y học vậy?"

    Thái Thấm Nguyệt vội nói, "Nhược Nhược con nghĩ sai rồi, Liên đoàn Y học này chỉ có nhân tài có danh vọng có địa vị trong giới y học mới có thể tham gia, không phải ai gần đây cọ được nhiệt độ cao là sẽ được tham gia."

    Giản Nhất Lăng gần đây nhiệt độ xác thật rất cao, bất quá là nhiệt độ bị hắc.

    Giản Nhất Lăng sắc mặt bình tĩnh mà nhìn thoáng qua Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược, cũng không phải rất muốn phản ứng với hai người kia.

    Giản Nhất Lăng muốn tránh đi hai người.

    Hành động của cô ấy dừng ở trong mắt Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược, đó là nói không được muốn bỏ đi.

    Thái Thấm Nguyệt một chút đều không nghĩ bỏ lỡ cơ hội tốt này để nhục nhã Giản Nhất Lăng.

    Ngày đó ở trong văn phòng của Giản Duẫn Thừa, mẹ con hai người cầu xin bọn họ như vậy, bọn họ một chút cũng không cho lưu tình cũng như mặt mũi cho hai người, làm tuyệt tình như thế.

    Như vậy hiện tại liền không thể trách hai người trào phúng ngược lại bọn họ.

    Thái Thấm Nguyệt lại một lần nữa ngăn trở đường đi của Giản Nhất Lăng, "Như thế nào? Muốn chạy? Giản Nhất Lăng, lúc trước mày đi ngang như thế nào? Dựa vào Địch Quân Thịnh chống lưng cho mày, trở mặt vô tình, còn làm Nhược Nhược của chúng ta nhảy suốt 5000 cái."

    Ôn Nhược, "Hiện tại cô cùng tôi giống nhau, cô có thể cảm nhận được sự thống khổ của tôi đi? Đây đều là báo ứng."

    Giản Nhất Lăng ánh mắt bình tĩnh, sắc mặt thong dong, "Cái từ báo ứng này không phải dùng như vậy."

    Nhàn nhạt mà trả lời một câu, không giận không vui.

    Ôn Nhược cười, "Không phải dùng như vậy thì dùng như thế nào? Dùng như thế nào còn cần cô tới dạy tôi sao?"

    Thái Thấm Nguyệt, "Nhược Nhược a, có một số người hiện tại là không biết dùng từ gì để phản bác, chỉ có thể nói như vậy, làm ra vẻ chính mình không có chật vật như vậy."

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược đang trào phúng.

    Liền nhìn thấy Vân Tùng lão tiên sinh tới.

    Phía sau còn đi theo mấy người mặc áo blouse trắng.

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược không quen biết, nhưng mà ở hiện trường những người khác là nhận thức.

    Đặc biệt là phía truyền thông đang ngồi canh ở lối vào, bọn họ lập tức đứng dậy, chạy tới hướng của Vân Tùng.

    Đều là nhân vật thái sơn bắc đẩu trong giới y học, ai nấy đều là người nổi bật ở các phương diện.

    Nhiều chuyên gia đứng đầu tề tụ một đường như vậy là muốn làm cái gì?

    Hội nghị y học năm rồi, chỉ tới hai ba người liền không sai biệt lắm.

    Hôm nay cư nhiên tới một nhóm!

    Đây là tình huống như thế nào? Giới y học ăn tết sao?

    Đối mặt với phóng viên truyền thông, Vân Tùng không nhanh không chậm mà từ trong túi lấy ra tới một tờ giấy.

    Thoạt nhìn là một tờ giấy thực tầm thường, không có phân lượng gì.

    "Đây là thư đảm bảo của mấy lão đông tây trong liên đoàn của chúng ta."
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2022
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 875: Thư đảm bảo của các đại lão liên đoàn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ thấy phía dưới tờ giấy này tràn ngập chữ ký, còn có ấn dấu tay.

    Trừ bỏ chữ ký của Vân Tùng, còn có chữ ký của những đại lão trong giới y học bị ông kêu thành "Lão đông tây" đang đứng phía sau ông.

    Ngọa tào!

    Cư nhiên có thể tập hợp được nhiều chữ ký của những đại lão trong giới y học như vậy!

    Phía truyền thông lập tức quay hình lại lá thư đảm bảo chung.

    Mọi người hiện tại đều vô cùng tò mò nội dung cụ thể của thư đảm bảo.

    Đến tột cùng là chuyện gì, có thể làm nhiều đại lão trong giới y học đồng thời xuất động như vậy?

    Phải biết rằng những vị đại lão đều là ở cấp quốc gia, có tiền tài cũng mời không được!

    Tuy nhà Giản Nhất Lăng có tiền, cũng không có khả năng dựa vào tiền để mời bọn họ được!

    Chăm chú xem xong, mọi người đều sửng sốt.

    Nội dung thư đảm bảo này thế nhưng là đảm bảo đạo đức chức nghiệp cùng nhân phẩm của Giản Nhất Lăng.

    Chuyện kia của Giản Nhất Lăng gần đây ở trong vòng nháo rất lớn, nhưng mà ai cũng không thể tưởng được, chỉ một việc này cư nhiên có thể kinh động nhiều đại lão tiền bối ra mặt như vậy?

    Tiếng nói của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh tất nhiên có trọng lượng, nhưng mà nhiều đại lão trong giới y học lên tiếng như vậy lại là nặng ngàn cân!

    Giản Nhất Lăng!

    Mọi người trong giới truyền thông vội vàng quay đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng.

    Một bộ phận máy ảnh nhanh chóng quay chụp Giản Nhất Lăng.

    Vừa rồi bọn họ có chú ý tới sự tồn tại của Giản Nhất Lăng, sở dĩ không chụp cô là bởi vì lãnh đạo đã công đạo, về chuyện Giản Nhất Lăng bị đuổi việc kia không thể đưa tin.

    Nhưng mà tình huống hiện tại không giống vậy, các đại lão thay Giản Nhất Lăng đảm bảo là có thể đưa tin, hơn nữa tuyệt đối là một tin tức kính bạo.

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược vẫn chưa biết gì.

    Vị trí của hai người nhìn không tới được nội dung trong tờ giấy mà Vân Tùng lão tiên sinh cầm trên tay.

    Chỉ có thể dựa vào phản ứng của truyền thông để suy đoán.

    "Sao lại thế này?" Thái Thấm Nguyệt nhỏ giọng hỏi Ôn Nhược.

    "Là vừa mới phát hiện Giản Nhất Lăng sao?" Ôn Nhược suy đoán.

    Rốt cuộc Giản Nhất Lăng gần nhất cũng là nhân vật đề tài.

    Thái Thấm Nguyệt nhíu mày, "Không giống, giống như cùng tờ giấy mà Vân lão lấy ra kia có quan hệ. Vân lão cùng Giản Nhất Lăng có chút quan hệ, nên không phải là tính toán giúp Giản Nhất Lăng đi?"

    Không khỏi làm người có chút lo lắng.

    Ôn Nhược, "Không quá có khả năng, liền tính là Vân lão tiên sinh mở miệng, hiệu quả hẳn là không lớn."

    Mặt khác một bộ phận truyền thông đang đưa thư đảm bảo chung lên màn ảnh.

    Vân Tùng giơ thư đảm bảo của bọn họ lên, để truyền thông có thể chụp đầy đủ.

    Phóng viên từ trong khiếp sợ hoàn hồn, vội vàng truy vấn Vân Tùng, "Vân lão tiên sinh, xin hỏi các vị vì cái gì muốn ký vào thư đảm bảo chung này?"

    "Vì cái gì? Đương nhiên là vì chúng tôi tin tưởng nhân phẩm cùng y đức của Giản Nhất Lăng, đối với hành vi quan báo tư thù của đơn vị nào đó, chúng tôi cảm thấy thập phần khinh thường!"

    Lời nói này của Vân Tùng thập phần tàn nhẫn.

    Đã nói rõ là đang chỉ trích hành vi viện nghiên cứu y học Tuệ Linh không phù hợp đạo đức chức nghiệp, có hỗn loạn cảm xúc cá nhân.

    Những đại lão y học phía sau Vân lão tiên sinh cũng đi theo biểu đạt quan điểm của chính mình.

    "Chúng tôi dám ký lên thư này, chính là chúng tôi đối với bác sĩ Phó Nhặt có đủ tín nhiệm."

    "Các phương diện khác chúng tôi không dám nói, nhưng mà về phương diện y đức của bác sĩ Phó Nhặt tuyệt đối không có vấn đề!"

    "Không sai, chúng tôi hôm nay lại đây, chính là phải chính danh cho bác sĩ Phó Nhặt, hy vọng viện nghiên cứu bôi nhọ bác sĩ Phó Nhặt lấy ra được chứng cứ."

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược nghe thấy mấy lời đối thoại này, rốt cuộc đã biết được nội dung của thư đảm bảo chung.

    Thế nhưng là tẩy trắng cho Giản Nhất Lăng?

    Nhiều người như vậy cùng nhau tẩy trắng cho Giản Nhất Lăng?

    Một Vân Tùng có khả năng tạo không được bao nhiêu tác dụng, nhưng mà nhiều đại lão trong giới y học cùng nhau như vậy, hiệu quả liền không giống nhau.
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 876: Thư đảm bảo của các đại lão liên đoàn (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Tùng còn chưa tính, ở trong tiệc sinh nhật của Giản Nhất Lăng Vân Tùng từng xuất hiện qua, ông ấy sẽ vì Giản Nhất Lăng nói chuyện, hai người họ còn không phải thực ngoài ý muốn.

    Nhưng mà những người khác thì sao?

    Giản Nhất Lăng có tài đức gì, thế nhưng có thể làm nhiều đại lão như vậy vì cô lên tiếng, vì cô chính danh?

    Phải biết rằng Giản Nhất Lăng nếu thật sự có vấn đề, mấy lão đông tây bọn họ cũng sẽ bị lên án theo!

    Nụ cười trên mặt Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược tức khắc biến mất không thấy.

    Giản Nhất Lăng chẳng lẽ muốn phiên bàn?

    Dựa vào nhóm lão đông tây này?

    Phóng viên tiếp tục truy hỏi, "Ý của Vân lão tiên sinh nói là sự chỉ trích của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh đối với Giản Nhất Lăng là không đúng sự thật sao?"

    Vân Tùng cũng không có trốn tránh, trực tiếp nói, "Đương nhiên không đúng, có bản lĩnh, thì bọn họ đem chứng cứ Giản Nhất Lăng vi phạm đạo đức chức nghiệp ném vào mặt lão nhân ta đây! Có bản lĩnh khiến cho nhóm lão đông tây chúng ta cúi đầu nhận sai!"

    Nói năng có khí phách.

    Tuyên truyền giác ngộ.

    Camera "Ca ca" chụp một hồi.

    Camera càng là nhắm ngay vào các đại lão này, không có bỏ qua một chữ nào cũng như một cái biểu tình nào của bọn họ.

    Hôm nay có bài để đưa tin!

    Các đại lão này không chỉ vì Giản Nhất Lăng chính danh, đồng thời cũng là đang chỉ trích chính diện người của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh!

    Đây là một vở kịch lớn a!

    Hôm nay nếu tin này ra tới, trong giới y học sợ là muốn trở thành một mảnh gió nổi mây phun.

    Cho truyền thông xem xong thư đảm bảo chung, Vân Tùng đi đến chỗ Giản Nhất Lăng.

    "Đi thôi, sắp bắt đầu rồi."

    Giản Nhất Lăng gật đầu một cái, sau đó cùng Vân Tùng cùng nhau đi vào bên trong hội trường đại hội.

    Phía truyền thông cùng hai mẹ con Thái Thấm Nguyệt Ôn Nhược lại không bình tĩnh.

    Giản Nhất Lăng muốn vào hội trường đại hội?

    Hôm nay đại hội đường nhưng không tiếp người không liên quan, chỉ có thành viên tham dự hội nghị mới có thể đi vào.

    Nhân viên truyền thông đều chỉ có thể ở ngoài cửa chờ.

    Giản Nhất Lăng cô ấy có cái thân phận gì? Dựa vào cái gì để tham gia đại hội hôm nay?

    Đại hội hôm nay chỉ gửi thư mời các tổ chức có uy quyền trong giới y học.

    Mỗi tổ chức sẽ có tương ứng danh ngạch tham dự hội nghị, đến nỗi cho ai tới, nhưng thật ra không có quy định trước.

    Từ tổ chức y học nhận được thư mời quyết định.

    Sau khi bị viện nghiên cứu y học Tuệ Linh khai trừ, Giản Nhất Lăng còn có khả năng dựa vào thân phận là thành viên của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh.

    Nhưng mà hiện tại cô đã bị khai trừ rồi, không có thân phận, không có tư cách tham gia đại hội.

    Thái Thấm Nguyệt hỏi, "Giản Nhất Lăng mày muốn tham gia đại hội y học lần này?"

    Giản Nhất Lăng cũng không có phản ứng với Thái Thấm Nguyệt.

    Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cùng một nhóm đại lão trong giới y học xoay người liền đi, Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược trong mắt đều là phẫn hận, nhưng mà không có một chút biện pháp nào để giữ cô lại.

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược tò mò, truyền thông đồng dạng cũng tò mò.

    Nhóm truyền thông đuổi đi theo, dò hỏi Giản Nhất Lăng, "Xin hỏi Giản tiểu thư dùng thân phận gì để tham gia đại hội y học quốc gia lần này?"

    Microphone đưa đến trước mặt Giản Nhất Lăng, camera đều nhắm ngay Giản Nhất Lăng.

    Mọi người không nghĩ ra được cô có thể lấy ra cái thân phận gì để xuất hiện ở chỗ này.

    Nếu cô nói ra cái thân phận không hợp lý, vậy mặt cô liền bị ném rớt.

    Vân Tùng giúp Giản Nhất Lăng ngăn trở truyền thông, "Giản Nhất Lăng đương nhiên là có thân phận tới tham gia đại hội hôm nay, đại hội hôm nay xét duyệt thực nghiêm khắc, mỗi một tổ chức cùng danh ngạch tham dự hội nghị đều là cố định, các người yên tâm, sẽ không có người cọ được."

    Vân Tùng là người từng trải, truyền thông dò hỏi có ý gì ông liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.

    Minh tinh cọ thảm đỏ còn chưa tính, loại đại hội này của bọn họ là không tồn tại cọ là sẽ được vào.

    Danh sách đều là thật đánh thật, huống chi vẫn là đại hội cấp bậc quốc gia, ai dám tới cọ?
     
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 877: Thân phận tham dự hội nghị của Giản Nhất Lăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biết Giản Nhất Lăng sẽ không có khả năng cọ, nhóm truyền thông vẫn không cam lòng mà muốn tiến thêm một bước khai quật thân phận mà Giản Nhất Lăng sử dụng.

    Bởi vì thật sự quá tò mò.

    Phóng viên tiếp tục truy vấn, "Vậy xin hỏi Giản Nhất Lăng tiểu thư hiện tại là gia nhập tổ chức nào sao?"

    Vừa mới bị viện nghiên cứu y học Tuệ Linh đuổi việc, cô có thể dùng cái thân phận gì tới tham gia hội nghị hôm nay đây?

    Nhưng phàm là tổ chức y học có thể bắt được danh ngạch tham dự hội nghị hôm nay, đều là không đơn giản.

    Phía trước mọi người đều suy đoán cô ấy sẽ bị toàn bộ giời y học ghét bỏ, không có cách nào lại gia nhập vào một tổ chức mới được.

    Mà hiện tại mới qua đi bao lâu, cô ấy đã có thể tiến vào một tổ chức y học tuyệt đối không kém, cũng lấy được thân phận đại biểu xuất hiện ở hội nghị y học cấp quốc gia này.

    Vân Tùng như cũ giúp Giản Nhất Lăng ngăn trở phóng viên truyền thông truy vấn, "Vấn đề này.."

    Đang muốn trả lời, nhân viên của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh được phái tới để tham dự hội nghị đi đến lối vào.

    Đại biểu tới dự là giáo sư Hứa cùng Trình Dịch.

    Đồng sự cũ cùng Giản Nhất Lăng chạm mặt.

    Cốt truyện này là truyền thông thích nhìn thấy nhất.

    Truyền thông nhanh chóng đem máy ảnh nhắm ngay vào mấy người này, chờ mong hai bên tạo ra lửa.

    Giáo sư Hứa nhìn thấy Giản Nhất Lăng, tâm tình trầm trọng.

    Đứng ở trên góc độ của ông, phi thường không hy vọng nhìn thấy một màn như vậy.

    Ông càng hy vọng Giản Nhất Lăng vẫn là đồng sự của bọn họ.

    Trình Dịch đi lên cùng Giản Nhất Lăng chào hỏi, "Tiểu Lăng."

    Trình Dịch tiểu tâm dịch chuyển một chút, ngăn trở máy ảnh của truyền thông.

    Anh biết Giản Nhất Lăng cũng không thích bị máy ảnh truyền thông chụp.

    "Ân." Giản Nhất Lăng đáp lại Trình Dịch.

    Không chỉ có không có tia lửa mà nhóm truyền thông mong chờ, thậm chí thoạt nhìn quan hệ của hai người còn thập phần hài hòa.

    Trình Dịch nhìn nhìn truyền thông chung quanh, "Chúng ta vào đi thôi."

    "Ân."

    Trình Dịch kêu bảo an đại hội tới.

    Các nhân viên an ninh tiến lên đây mở đường, "Thỉnh các vị truyền thông bằng hữu chú ý trật tự, không cần ảnh hưởng đến đại hội của chúng tôi bình thường tiến hành."

    Truyền thông không có biện pháp, chỉ có thể tạm thời buông tha Giản Nhất Lăng, làm cô đi vào hội trường đại hội.

    Bên trong hội trường đại hội, các ghế mời đều đã an bài trước.

    Mỗi một chỗ ngồi đều có đặt thẻ ghi tên của tổ chức tham dự.

    Giáo sư Hứa cùng Trình Dịch không biết Giản Nhất Lăng ở đây dùng cái thân phận gì tham dự đại hội hôm nay.

    Bất quá bọn họ đối với Giản Nhất Lăng sau khi rời đi viện nghiên cứu còn có thể đi đến tổ chức y học khác một chút đều không có kinh ngạc.

    Giản Nhất Lăng thực tốt, là lão bản của bọn họ không biết vì cái gì lại gây khó dễ cho cô.

    Giáo sư Hứa cùng Trình Dịch ngồi vào chỗ có thẻ tên [Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh] .

    Sau khi ngồi xuống, lực chú ý của giáo sư Hứa cùng Trình Dịch dừng ở trên người Giản Nhất Lăng.

    Bọn họ chờ đợi Giản Nhất Lăng ngồi xuống.

    Cô ngồi xuống vị trí nào sẽ nói cho mọi người biết cô hiện tại đại diện cho tổ chức y học nào.

    Chỉ thấy Giản Nhất Lăng ngồi xuống ở vị trí gần chủ tịch nhất.

    Cái vị trí kia..

    Giáo sư Hứa sắc mặt thay đổi.

    Không chỉ là giáo sư Hứa, rất nhiều người ở đây không hiểu sao sắc mặt đều thay đổi.

    Cái vị trí kia thực đặc thù!

    Hội nghị năm nay có một tổ chức y học mới gia nhập.

    Mà cái tổ chức y học này được phân bổ vị trí là cái vị trí bên phải gần với vị trí chủ tịch.

    Bệnh viện Lạc Hải Sâm!

    Cái vị trí kia là đại hội cấp cho nhân viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm tham dự hội nghị!

    Lúc này có một người mà mọi người quen thuộc cũng đã xuất hiện ở trong hội trường đại hội.

    Lý Trác Gia, nhân viên đối ngoại duy nhất của bệnh viện Lạc Hải Sâm mà mọi người biết đến.

    Chỉ thấy ông ấy đi tới vị trí bên cạnh Giản Nhất Lăng rồi ngồi xuống.
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 878: Cô ấy thế nhưng là đại biểu của bệnh viện Lạc Hải Sâm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa vặn ở trong tay ông ấy đang có một số văn kiện muốn cùng Giản Nhất Lăng thương nghị thảo luận, hôm nay liền thuận tiện mang lại đây.

    Giản Nhất Lăng rất quen thuộc mà từ trong tay Lý Trác Gia tiếp nhận tư liệu, sau đó cùng Lý Trác Gia nhỏ giọng mà thương nghị lên.

    Hai người thoạt nhìn rất quen thuộc.

    Thậm chí cảm giác thái độ của Lý Trác Gia đối với Giản Nhất Lăng có chút tôn kính quá mức.

    Nghe không rõ ràng lắm bọn họ đối thoại, lại có thể nhìn thấy Lý Trác Gia sau khi Giản Nhất Lăng nói gì đó liền liên tục gật đầu đáp ứng.

    Tầm mắt của những người khác đều dừng ở trên người hai người, bọn họ hai người nói chuyện bình thường dừng ở trong mắt những người khác chính là một chút đều không bình thường.

    Giản Nhất Lăng thật là người của bệnh viện Lạc Hải Sâm?

    Chuyện này cũng làm cho người khác quá ngoài ý muốn đi?

    Bị viện nghiên cứu y học Tuệ Linh lấy lý do làm trái với đạo đức chức nghiệp đuổi việc, Giản Nhất Lăng quay đầu đi vào bệnh viện Lạc Hải Sâm?

    Bệnh viện Lạc Hải Sâm mấy năm qua rất nổi tiếng trên thế giới, được công nhận là tổ chức y học có được trình độ y học cùng thiết bị y học trước mắt là tiên tiến nhất trên thế giới.

    Level bệnh viện Lạc Hải Sâm nếu so với viện nghiên cứu y học Tuệ Linh cao hơn rất nhiều.

    Còn tưởng rằng Giản Nhất Lăng là đã ném bỏ tiền đồ, kết quả hiện tại cô ấy quay đầu liền vào một nơi càng tốt hơn?

    Ai nói Giản Nhất Lăng không được?

    Ai nói Giản Nhất Lăng tiền đồ không còn?

    Giáo sư Hứa trực tiếp kinh ngạc đến nói không nên lời, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, hỏi Trình Dịch bên cạnh mình.

    "Trình Dịch, ta có phải nhìn lầm rồi hay không, nơi đó là ghế ngồi của bệnh viện Lạc Hải Sâm không sai đi?"

    Trình Dịch trả lời khẳng định, "Xác thật là ghế của bệnh viện Lạc Hải Sâm không có sai, Tiểu Lăng hôm nay là đại biểu cho bệnh viện Lạc Hải Sâm tới tham gia đại hội."

    Giáo sư Hứa, "Vậy.. Tiểu Lăng cùng bệnh viện Lạc Hải Sâm.. Ta.."

    Trình Dịch cũng hoa một chút thời gian tới tiêu hóa rớt cái hiện thực kinh người này, "Tiểu Lăng vốn dĩ liền rất lợi hại, bệnh viện Lạc Hải Sâm coi trọng cô ấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chỉ có thể nói viện nghiên cứu chúng ta không có phúc khí."

    Trình Dịch không có cách nào giống La Tú Ân như vậy trực tiếp dứt khoát từ chức.

    Nhưng ở trong lòng anh là đứng về phía Giản Nhất Lăng.

    Giáo sư Hứa thở dài thật một hơi, "Ai, cậu nói cũng đúng."

    Giáo sư Hứa làm sao không biết Giản Nhất Lăng rất tốt chứ?

    Nhưng mà ông cũng không có biện pháp a, ông không làm chủ của viện nghiên cứu a!

    Hiện giờ nhìn Giản Nhất Lăng ngồi ở ghế của bệnh viện Lạc Hải Sâm, giáo sư Hứa trong lòng tiếc nuối càng thêm thâm.

    Cảm giác đáng tiếc phát ra từ nội tâm.

    Những người tham dự hội nghị khác cũng nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.

    "Giản Nhất Lăng cư nhiên quay đầu đi vào bệnh viện Lạc Hải Sâm, nghe nói điều kiện tuyển dụng của bệnh viện Lạc Hải Sâm là thập phần khắc nghiệt, lần trước tổ chức một cuộc tuyển dụng long trọng như vậy, kết quả không có người nào thỏa mãn điều kiện vào vòng chung kết."

    "Vậy viện nghiên cứu y học Tuệ Linh lại là tình huống như thế nào? Nói người ta vi phạm đạo đức chức nghiệp, hiện tại người ta lại đi đến bệnh viện Lạc Hải Sâm, chẳng phải là bạch bạch vả mặt sao?"

    "Tôi hiện tại đã có thể dự kiến sau khi tin tức được truyền ra, Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh bên kia sẽ có biểu tình ra sao, nhất định rất đẹp."

    "Hôm nay người của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh cũng đã tới không phải sao? Trong chốc lát mấy người có thể chú ý quan sát biểu tình của bọn họ một chút."

    "Thật không biết người lãnh đạo của Viện nghiên cứu y học Tuệ Linh trong lòng có luẩn quẩn gì, lại không cần một thiên tài, chắp tay nhường lại cho người khác như vậy."

    "..."

    ###

    Hội nghị kết thúc.

    Giản Nhất Lăng cùng Lý Trác Gia đi ra khỏi hội trường đại hội.

    Lối ra, như cũ có rất nhiều người trong giới truyền thông đang chờ đợi.

    Nhìn thấy có người ra tới, mọi người lập tức liền vây quanh đi lên.

    Giữa đám người, các phóng viên tỏa định Lý Trác Gia.
     
    heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...