Đam Mỹ Nghìn Năm Bên Cầu Nại Hà - Ẩn Huyết Phi Tinh

Discussion in 'Truyện Drop' started by Băng Anh, Mar 10, 2022.

  1. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Chương 10: Bạn trai con à?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quán thịt nướng vẫn chưa đến giờ cao điểm. Lác đác vài người ngồi ăn uống trò chuyện. Chủ quán thong dong nướng thịt. Mỡ chảy xuống than nóng vang lên những tiếng "xèo xèo" nối tiếp nhau. Mùi thịt cháy xém.

    Lãnh Thiên Ca ngồi dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt càng thêm tuấn tú. Trước mặt là đĩa thịt nướng, bên trái là chai nước trái cây, tay phải cầm đũa tuốt thịt nướng vào bát mỳ. Ân Huyền không có nói ghét cậu hay không, anh chỉ quàng tay qua cổ cậu, tay còn lại xách đồ của cậu, không nói hai lời tha người đến chỗ này.

    Mấy cái ý nghĩ liên quan đến chuyện yêu đương tỷ như anh muốn xin lỗi, anh chấp nhận sự theo đuổi của mình.. Nó cứ quẩn quanh trong đầu không đi. Nhưng vốn dĩ anh không hề có ý này. Không cần anh nói ra, Lãnh Thiên Ca cậu tự nhiên biết thân biết phận. Nhưng không có nghĩa là cơn tức của cậu với Đổng Ngọc Ánh có thể xua tan được.

    "Cậu có thù với bà cô Đổng thật à?" Ân Huyền đột ngột lên tiếng.

    "Không có." Lời này là nói dối. "Tại sao anh cứ gọi Đổng Ngọc Ánh là 'bà cô' vậy?"

    "Nếu cậu không thích gọi 'bà cô' thì gọi 'tam tỷ' đi." Anh thản nhiên lấy một xiên nướng khác đặt vào trong bát mỳ của người ngồi đối diện. "Quán thịt nướng này là Đổng Ngọc Ánh giới thiệu, cậu gầy như vậy nên ăn nhiều một chút."

    Tức giận với Đổng Ngọc Ánh đến mấy cũng bị hành động quan tâm này của Ân Huyền xua tan. Hành động này của anh tuy không phải là kiểu quan tâm giữa người yêu với người yêu nhưng cũng đủ để khiến Lãnh Thiên Ca ấm lòng. Đối với một người đơn phương cũng khiến người ta sung sướng đến phát điên.

    Lòng vui vẻ, bữa ăn cũng ngon miệng hơn.

    Ăn xong, hai người trở về ký túc xá trước tám rưỡi tối. Tắm một không tốt đâu, tuyệt đối không tắm sau mười một giờ đêm. Nếu tắm vào lúc ấy, đột quỵ bao giờ cũng không ai biết. Càng huống hồ là mầm giống của đất nước như bọn Lãnh Thiên Ca.

    Lãnh Thiên Ca tắm xong, Ân Huyền vào tắm.

    Thời gian này Lãnh Thiên Ca thay bố mẹ xử lý việc tồn đọng ở tập đoàn. Mẹ cậu trước đồng ý, sau lo cậu làm việc và học tập cùng lúc khiến cậu mệt mỏi và lao lực nên tự mình xử lý. Không nói hai lời, cả bố lẫn mẹ cướp sạch sẽ những gì cậu đang làm và chưa làm. Thực quyền ở tập đoàn cũng bị "tịch thu". Bây giờ việc của cậu là học và chơi, không cần phải đau đầu với nhân viên hay hợp đồng hoặc nhà đầu tư hoặc anh em trong nhà.

    Ân Huyền tắm xong, anh vừa mở cửa đã thấy bạn cùng phòng nghiêm chỉnh ngồi trước bàn học tập. Anh lau sơ qua tóc rồi leo lên giường, bạn cùng phòng cũng không để ý gì đến anh. Con người đắm chìm trong kiến thức là đây chứ đâu.

    Ngồi trên giường, ngồi khoanh chân, lưng thẳng, anh ngồi im như thế một lát mới ngó đầu xuống nhìn xem người kia có để ý đến mình không. Thấy Lãnh Thiên Ca vẫn cặm cụi giải đề anh mới yên tâm lôi cuốn sách dưới gối ra. Trước ở chung với Tạ Ngôn cũng không khó khăn đến vậy. Ai bảo anh đổi phòng làm gì. Mà đã đổi thì phải chịu thôi..

    Ân Huyền mở phần đề được mình đánh dấu lúc trước ra. Đầu lại ngó xuống dưới thám thính tình hình rồi mới nhìn vào đề bài. Đọc một lượt đề trước, sau đó mới cầm bút giải đề.

    Căn phòng im lặng. Không khí hài hòa đến mức lạ thường. Lãnh Thiên Ca cũng cảm thấy lạ. Cậu thử ngẩng đầu nhìn lén người kia. Chỉ thấy người kia đeo tai nghe nhìn chăm chú vào điện thoại. Đoán rằng anh đang chơi game nên cũng kệ. Nhưng cậu cảm thấy thành tích của anh như vậy, kiến thức lớp 11 lại khó còn liên quan đến thi đại học. Nếu anh không học thì cũng không thể tốt nghiệp được.

    Nghĩ vậy, Lãnh Thiên Ca âm thầm lên kế hoạch kèm học cho Ân Huyền.

    Điện thoại đặt trên bàn có âm thanh thông báo. Âm lượng được Lãnh Thiên Ca chỉnh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Nếu không phải căn phòng yên tĩnh cậu cũng không nhận ra có tin nhắn đến.

    Sở Đồng Triều Dương: Cuối tuần cậu đến quán Love You làm thay Ánh Ánh được không?

    Sở Đồng Triều Dương: Ánh Ánh sợ cậu vẫn giận nên nhờ tôi nói với cậu một tiếng.

    Sở Đồng Triều Dương: Nếu không biết quán Love You ở đâu thì cậu hỏi Ân Huyền đấy.

    Sở Đồng Triều Dương là nick của Sở tiểu thư, Sở Hằng.

    Lãnh Thiên Ca mới chỉ xem, còn chưa kịp cho nhỏ câu trả lời thì dấu chấm xanh online đột nhiên biến mất.

    Offline nhanh vậy? Mà cậu việc gì phải giúp Đổng Ngọc Ánh chứ. Hai người có thân thiết gì lắm đâu. Chưa kể hôm nay mới làm quen, cô còn thân thiết với chồng cậu kìa. Sở Hằng cũng hay ghê, nói như thể cậu đồng ý rồi ấy. Nếu người nhờ vả là Ân Huyền, may ra cậu còn.. suy nghĩ.

    Cùng lúc ấy, Ân Huyền cũng nhận được tin nhắn từ Đổng Ngọc Ánh.

    Thất Thất: Cuối tuần này tôi không đến giúp anh được, tìm người khác đi nhé.

    Thất Thất: Nói xin lỗi với cô Chu giúp tôi.

    Thất Thất: Nếu anh chưa tìm được người thích hợp, tôi đề cử bạn cùng phòng kiêm bạn cùng bàn của anh.

    Hai câu trước Ân Huyền không có ý kiến gì. Nhưng câu sau khiến anh thật sự không biết nói gì với bà cô này.

    Ân Huyền: Làm mai nhiệt tình ghê, tam tỷ.

    Đổng Ngọc Ánh đọc vế trước không có cảm giác gì, đọc đến chữ "tam tỷ" cô offline vội ngay. Ân Huyền mà gọi cô một tiếng "tam tỷ" thì ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

    Lãnh Thiên Ca vừa nghĩ đến Ân Huyền, đôi mắt ngước lên nhìn người ngồi trên giường kia. Anh vẫn chơi điện thoại, tai đeo tai nghe, dáng ngồi tuỳ tiện, ánh mắt trầm tư. Khí chất của vị thiếu gia Phượng tộc cao ngạo ngày đầu gặp mặt như có như không xuất hiện.

    Đời trước, lần đầu gặp mặt cậu không hề ưa người này một chút nào. Sau đó, số phận đưa đẩy thế nào cậu lại yêu con người này. Yêu đến mức không đi vào luân hồi, tự trèo lên làm cánh tay đắc lực ở Minh giới rồi mới quay trở lại Nhân giới tìm anh. Vốn định một người một quỷ sống chung cho đến khi người còn lại chết. Nhưng ai ngờ, người kia bảo đợi cậu ở cầu Nại Hà thì lại vào luân hồi trước. Để một mình Lãnh Thiên Ca tìm đợi bên cầu Nại Hà một nghìn năm, đi tìm năm trăm năm cuối cùng nhảy xuống sông Vong Xuyên một nghìn năm để được gặp anh lần nữa.

    Ân Huyền đúng là biết cách đày đọa cậu mà.

    "Anh ơi.." Lãnh Thiên Ca vô thức gọi. Song anh đang đeo tai nghe, cậu cho rằng anh không nghe thấy. Đến khi Ân Huyền cúi đầu nhìn cậu, một bên tai nghe đã tháo xuống. Cậu thoáng sửng sốt. Cuống quá, cái miệng đi trước não theo sau. "Quán Love You ở đâu vậy anh?"

    Ân Huyền nhìn người phía dưới. Con ngươi hơi dao động. Anh không ngờ bà cô này còn móc nối đến tận chỗ cậu. Làm mai kiểu này cũng quá nhiệt tình đi. Nói dối trắng trợn để anh và cậu có thời gian ở chung với nhau. Một tuần bảy ngày thì ở chung cả bảy đêm chưa đủ sao?

    Lãnh Thiên Ca nói xong chỉ muốn tát cho mình mấy cái.

    "Biết." Ân Huyền tiếp tục nhìn điện thoại. Anh đang canh chừng bà cô kia online. "Cậu cần gì sao?"

    "Không." Cậu lắc đầu nguầy nguậy rồi tiếp tục bài vở và kế hoạch dang dở kia.

    Buổi tối ngày thứ sáu, mẹ Lãnh gọi điện thoại đến.

    "Cục cưng của mẹ, ngày mai về nhà đi. Nghỉ thứ bảy và chủ nhật mà. Bố với mẹ nhớ con lắm."

    Lãnh Thiên Ca xem lại lịch mới phát hiện ra tuần này được nghỉ hai ngày cuối tuần. Bảo sao chiều nay bọn Biện Thành, Tạ Ngôn kéo vali đi về.

    "Ngày nào không phải con thì cũng là mẹ gọi. Con còn đang bận kiếm con dâu cho bố mẹ đó." Lãnh Thiên Ca tựa vào ban công trả lời bà.

    Mẹ Lãnh tất nhiên nghe ra ý từ chối khéo của con mình. Bà thầm thở dài trong lòng, có mỗi đứa con này thôi mà..

    "Kiếm con dâu lúc nào kiếm chẳng được. Hay là con sợ tốn tiền xăng? Xăng tăng giá, nhà chúng ta có tiền, con sợ chúng ta thiếu chút tiền xăng ấy à?"

    Sao bây giờ đến cả mẹ cũng học cách nói chuyện đầy mùi tiền này của bố rồi?

    "Không phải. Con có hẹn rồi. Tuần sau con sẽ về."

    "Con với chả cái." Mẹ Lãnh lầm bầm. "Có vợ rồi liền quên bố mẹ."

    Không để Lãnh Thiên Ca nói mấy câu, bà ngắt máy luôn.

    Ân Huyền treo lên dây cái áo đầu tiên, Lãnh Thiên Ca cũng giúp anh phơi. Cả hai đều im lặng, chợt nhớ đến lời nhờ vả của Sở Hằng hôm đầu tuần, cậu hỏi anh:

    "Quán Love You kia có thiếu người làm không?"

    Ân Huyền thoáng khựng lại, đáp:

    "Đổng Ngọc Ánh nói với cậu?"

    "Là Sở Hằng nhờ." Cậu treo cái quần cuối cùng lên dây phơi. "Lâu rồi chưa rời khỏi ký túc đến nơi nào xa xa chút. Anh tình nguyện thu nhận em không?"

    Rõ ràng là đang bán manh mà. Bộ dáng này anh thực sự không nỡ từ chối.

    "Được. Ngày mai đi theo tôi."

    Sáng hôm sau, Ân Huyền mang theo vali, Lãnh Thiên Ca chần chừ hỏi anh:

    "Em có cần mang theo đồ không?"

    "Không cần." Ân Huyền không chút do dự đáp.

    Anh nói vậy, cậu cũng không mang theo gì ngoài cái thân xác và điện thoại.

    Nửa tiếng đi đường, hai người bước chân vào khoảnh sân trông như một khu vườn hoa. Trong sân trồng rất nhiều loại hoa nở quanh năm. Hoa mai địa thảo màu hồng với vẻ đẹp mềm mại và mộng mơ. Hoa giấy đủ màu sắc: Trắng, cam, hồng, xanh.. được uốn nắn sao cho leo kín khung sắt bán nguyệt che mát cho cả khoảng sân. Xen lẫn trong hoa giấy là những giàn hoa hồng leo, tô điểm thêm cho mái che bán nguyệt. Vẻ đẹp mong manh thuần khiết của hoa giấy cùng với vẻ đẹp hoang dã của hoa hồng trên mái che càng thêm hài hòa.

    Ngoài ra còn rất nhiều loài hoa khác như hoa dạ yến thảo nhiều màu sắc, hoa thuý điệp như những cánh bướm dập dìu..

    Khoảnh sân nhiều hoa nở đẹp thu hút rất nhiều cô gái đến đây, trong đó có không ít cặp đôi.

    Vừa bước vào cửa, quán quả nhiên rất đông. Mọi người xếp hàng ngay ngắn có trật tự trước từng quầy. Chưa đến giờ cao điểm mà người xếp hàng rất đông. Khoảng sân trước mắt dường như kín hết chỗ.

    Lãnh Thiên Ca và Ân Huyền vừa đến đã thu hút rất nhiều ánh mắt. Nhất là các cô gái. Có người nhịn không được chạy đến xin phương thức liên lạc của cả hai.

    "Anh tóc dài kia tui nhất định phải xin được phương thức liên lạc." Một cô gái hào hứng nói.

    "Xin của người bên cạnh đi." Một cô gái khác tiếp lời. "Anh trai đó lần đầu tui thấy luôn."

    Ân Huyền ở đây một ngày, nguyên một ngày chỉ từ chối người xin phương thức liên lạc mà thôi. Mắt thấy sắp có người đến làm phiền, liếc mắt người bên cạnh chẳng có chút nào là phiền cả. Cậu còn rất vui vẻ mà trò chuyện đôi câu với người ta nữa kìa.

    Anh trợn trắng mắt xách cổ Lãnh Thiên Ca như xách cổ một con mèo tha đi. Vượt qua hàng người dài, anh đi thẳng vào bên trong. Mới đi được vài bước đã nghe được giọng nói trong trẻo của một cô gái:

    "Cô Chu, có người dẫn người nhà đến chen hàng kìa."

    Vừa dứt lời, người trong quán đều bật cười. Ân Huyền nhìn quanh tìm người, nhìn thấy người quen, định đi qua chào hỏi thì người ta đã đi từ trong phòng pha chế ra. Chủ quán Chu Lý, người đã giúp đỡ anh sau khi bị đá ra khỏi nhà.

    Chu Lý năm nay hơn bốn mươi tuổi. Là một người chủ quán, dì đương nhiên rất nhiệt tình. Chẳng biết vừa rồi có nghe thấy tiếng của cô gái kia không, vừa nhìn thấy người đến, dì nhanh chóng đi về phía anh. Mắt thấy anh có mang theo vali, lúc này dì mới nhớ ra tuần này được nghỉ hai ngày cuối tuần. Dì vui mừng chào đón đứa cháu này:

    "Về rồi đó hả? Đi đường có mệt không? Định ở đây đến hết tuần à? Không phải dì đã bảo là không cần về sao?"

    Chu Lý vừa mở miệng liền tuôn một phát gần năm câu hỏi. Ân Huyền thực sự không biết trả lời câu nào trước. Miện vừa mở, anh định nói mấy câu với người dì này, Chu Lý hỏi một câu khiến cả hai nam sinh trước mặt đều sững sờ:

    "Bạn trai của con à?"

    "Không phải." Cả hai nam sinh đồng thanh trả lời ngay.

    "Sớm muộn gì cũng phải thôi. Con bé kia cũng thật là.." Dì nhìn qua nhìn lại giữa hai nam sinh. "Tiểu Đổng nói đúng lắm, hai đứa mà không thành người yêu thì đúng là phí của trời. Dì phải làm mai cho hai đứa mới được."

    Khóe miệng Ân Huyền giật giật mấy cái. Lúc này chỉ muốn đánh Đổng Ngọc Ánh một trận mà thôi. Một mình cô làm mai thì cũng thôi đi! Mắc gì cả Sở Hằng lẫn người dì mà anh quý trọng cũng muốn làm mai cho anh?

    "Dì." Anh bẻ khớp tay kêu răng rắc. "Làm mai cũng nhiệt tình quá ha. Đổng Ngọc Ánh chết ở xó xỉnh nào vậy dì?"

    Sắc mặt anh âm trầm, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đổng Ngọc Ánh ngay.

    Chỉ có mình Lãnh Thiên Ca là không rõ chuyện trước mắt này lắm. Cứ cảm thấy câu chuyện này phát triển hơi quá đà.

    #Lời tác giả:

    Đổng Ngọc Ánh làm vậy có hơi quá thật. Ân Huyền gặp cô lần nào sẽ đánh lần đó.

    Lên trước thời gian hẹn rồi. Hề hề.

    Chương sau gặp giáo quan. Xem thử Ân Huyền có ra dáng chồng không?
     
  2. Băng Anh Ẩn Huyết Phi Tinh

    Messages:
    0
    Chương 11: Ăn rau giảm béo!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Lý biết Ân Huyền và Đổng Ngọc Ánh quen nhau chưa được nửa năm nhưng quan hệ của cả hai rất tốt. Cô cũng biết tính hướng của anh, trong thời gian qua chưa từng tìm kiếm người nào phù hợp với anh. Nhưng đầu năm lớp 11, Lãnh Thiên Ca xuất hiện, cô mới bắt đầu làm mai cho anh và cậu.

    Chu Lý là người biết chuyện cuối cùng. Dì ngờ ngợ cậu nam sinh tên Lãnh Thiên Ca. Lúc đầu dì chỉ cho rằng là trùng tên thôi. Nhưng khi được cho xem mặt, dì không nói hai lời lập tức đồng ý cuộc mai mối này.

    "Tiểu Đổng dù gì cũng là con gái, con đánh nó thì có đáng là đàn ông không?" Dì hơi cau mày.

    Sắc mặt Ân Huyền cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Anh thực sự rất tức giận. Không phải anh không vừa mắt Lãnh Thiên Ca mà là anh không thích người khác nhúng tay vào chuyện yêu đương của anh. Lãnh Thiên Ca không có gì không tốt. Chẳng qua anh thấy hơi ám ảnh chút thôi. Cái người trong mơ với cậu cứ như là một người nhưng người kia tính tình ổn định hơn.

    Lãnh Thiên Ca lặng lẽ quan sát người dì này. Chu Lý rất giống người đã từng chăm sóc Ân Huyền ở kiếp trước. Giống thì giống đi, một bát canh Mạnh Bà, chuyện kiếp trước chỉ như khói bụi. Phượng tộc hẳn không còn tồn tại nữa. Bọn họ chắc chắn là đi đầu thai hết rồi. Thánh Địa cũng không còn. Kiếp trước vất vả vì chiến tranh giữa bốn đế quốc, kiếp này được sống rất tốt.. Sống tốt là được rồi.

    "Chu Chu! Cứu!" Từ bên trong vọng ra tiếng của một người đàn ông.

    Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn người đàn ông kia. Túc Diệm cao lớn, làn da màu đồng vì từng ở trong quân ngũ. Trên người mặc cái tạp dề màu hồng nhạt, bên má trái, cánh tay, chân, đôi giày thậm chí cả tóc cũng dính bọt xà phòng. Vị giáo quan rất nghiêm khắc chưa từng chật vật đến vậy.

    Một người đàn ông vạm vỡ mặc tạp dề màu hồng nhạt. Bọt xà phòng dính đầy trên người. Đã thế còn kêu 'cứu' rất to. Muốn không cười cũng rất khó. Các vị khách có người không nhịn được cười to. Lãnh Thiên Ca và Ân Huyền ăn ý quay mặt sang chỗ khác cười.

    Người khác cười Túc Diệm không ý kiến. Mặt phải dày thì mới có thể kết hôn cùng Chu Lý a. Người ta thường bảo đẹp trai không bằng chai mặt. Túc Diệm tự nhận mình không phải người đẹp trai, tính tình thô lỗ có thừa. Người từng trong quân đội, cả ngày chỉ tiếp xúc với mấy thằng đàn ông thô kệch cho nên muốn dịu dàng cũng khó. Nhìn thấy hai học sinh của mình đang cố gắng không cười ra tiếng, Túc Diệm mặt hơi méo xẹo, quát:

    "Có giỏi thì vào mà rửa!"

    "Anh lại phá cái gì rồi hả? Bừa bộn đến mức nào thì anh tự đi mà dọn!" Chu Lý véo tai Túc Diệm lôi vào sâu bên trong quán. "Ân Huyền đi nghỉ ngơi chút đi rồi hẵng làm. Đừng quên sắp xếp chỗ cho Tiểu Ca."

    "Tiểu Ca", Lãnh Thiên Ca hoài niệm danh xưng này. Chu Lý kiếp trước cũng luôn gọi cậu bằng danh xưng này.'Thiếu phu nhân' không gọi, 'Nguyên soái phu nhân' không gọi, 'Thượng tướng đại nhân' cũng không gọi. Chỉ gọi 'Tiểu Ca'.

    "Chú Túc đang theo đuổi dì." Anh kéo vali đi sang một hướng khác. Lãnh Thiên Ca cũng đi theo. "Ngoài miệng dì nói không thích nhưng trong tâm đã duyệt người ta rồi."

    Kiếp trước, cả hai đều không có kết cục tốt đẹp. Kiếp này có thể sống tốt là được rồi..

    "Sống tốt là được rồi." Lãnh Thiên Ca lẩm bẩm một câu.

    Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, hai người đi làm việc. Lãnh Thiên Ca không biết pha chế, trước giờ cũng chưa từng học. Chu Lý cho cậu đi giao hàng. Nhưng cậu mới chuyển đến nơi này sống được ba tuần. Còn chưa đi xung quanh được mấy lần. Đường đi lối lại cậu biết rất ít. Có thể dùng bản đồ nhưng cậu vẫn hơi sợ việc mình bị lạc đường.

    Chu Lý liền cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để cậu và Ân Huyền ở chung. Anh đang thanh toán cho khách hàng đột ngột bị gọi đi giao hàng. Lâu rồi anh không đến quán, khách hàng mới cũng có. Nhất là mấy cô gái, thấy người đẹp trai là chạy đến xin số điện thoại. Dì phải tống cổ anh đi giao hàng, nếu không lại tắc nghẽn "giao thông" của quán. Lần nào tắc nghẽn thì đây là biện pháp tối ưu nhất mà dì dành cho anh.

    Ân Huyền mặt hằm hằm cùng Lãnh Thiên Ca đi giao hàng. Anh lái xe, cậu ngồi phía sau đọc địa chỉ và loại đồ uống đặt. Anh chở cậu đến đúng địa chỉ, còn người đi giao đồ uống là cậu. Nhận thấy tâm tình anh không tốt, cậu cũng không dám mở lời nói chuyện. Anh khó chịu khi bị làm mai như thế, liệu anh có thể yêu cậu không?

    Chạy đi chạy lại nguyên một buổi chiều. Đơn hàng cuối cùng trong buổi chiều của tháng cuối thu cũng đã giao xong.

    Với sự giao thoa của đất trời sang đông, mùa thu luôn có sức hấp dẫn đến kỳ lạ. Không sôi động như mùa hè, không ảm đạm như mùa đông mà mùa thu luôn nhẹ nhàng. Buổi chiều thu ánh nắng đã dịu. Mây nhiều hơn, từng đám mây lững lờ trôi tô điểm trên nền trời tím khói. Càng đến gần mặt trời cuối ngày, mây dần chuyển sang màu vàng cam. Gió heo may thổi mang theo chút khô khốc của tiết trời. Màu vàng của lá cây nhuộm cả con đường. Lá vàng mùa thu rụng, gió thổi qua cuốn chúng lên rồi hạ ném xuống đất.

    Lãnh Thiên Ca trong cơn mưa lá vàng. Một chiếc lá vô tình đáp xuống mái tóc cậu.

    Ân Huyền đợi ở dưới khu chung cư. Anh đỗ xe dưới tán cây bên kia đường, hai chân dang hai bên, cặp chân dài hơi cong chống lên mặt đất. Rõ ràng dáng ngồi rất tùy ý nhưng động tác tứ chi rất quý phái. Một chiếc xe máy điện hơi cũ mà cứ ngỡ anh đang ngồi trên xe mô tô phân phối lớn.

    Người qua đường thi thoảng sẽ lén nhìn anh mấy cái.

    "Để anh đợi lâu rồi." Lãnh Thiên Ca nhanh chóng đi đến trước mặt anh.

    Ân Huyền nhàn nhạt gật đầu. Khi cậu chuẩn bị lên xe, anh thoáng thấy trên tóc dính một cái lá vàng.

    "Đợi chút." Lãnh Thiên Ca nhìn anh, anh thuận thế đưa tay lên giúp cậu lấy cái lá xuống. "Nó chọn tóc cậu làm bến đỗ."

    "Vậy bao giờ anh mới chọn em làm bến đỗ?" Lãnh Thiên Ca nhận cái lá từ tay anh.

    "Bớt thả thính tôi đi." Anh búng lên trán cậu một cái. "Lên xe."

    Lãnh Thiên Ca ủ rũ lên xe. Đợi khi cậu ngồi vững anh mới vò ga. Anh đột ngột vò ga, cậu vẫn còn đang ôm cái trán hơi đau vừa bị anh búng, không giữ được thăng bằng bèn vươn tay vòng qua eo anh theo bản năng.

    "Anh." Đi được một đoạn đường, Lãnh Thiên Ca mới lên tiếng. "Anh vẫn còn giận à?"

    "Giận gì?" Thực ra Ân Huyền đã hết giận từ khi thấy cậu đi trong mưa lá vàng.

    Lần này cậu im lặng. Đợi mãi không nhận được câu trả lời, anh giảm tốc độ, quay đầu nhìn về phía sau. Lãnh Thiên Ca dựa lên lưng anh ngủ. Đi nguyên cả một buổi chiều đương nhiên là mệt rồi. Anh chỉ phụ trách lái xe, còn người giao hàng là cậu. Chạy lên chạy xuống, chạy đi chạy lại, đồ uống nhiều đến mấy cũng chỉ có mình cậu xách. Nhưng mà cậu không hề oán thán anh dù chỉ một từ.

    Đoạn đường này vốn chỉ mất hơn nửa tiếng là về đến nơi nhưng anh lại đi mất hơn một tiếng đồng hồ. Chỉ vì để người ngồi sau mình ngủ dễ chịu hơn chút, anh cũng đưa một tay đỡ tránh cậu ngã xuống đường.

    Đường phố lên đèn, quán Love You cũng lên đèn. Nhân viên lúc sáng đã thay thành những người khác. Mọi người đang nghỉ ngơi để chuẩn bị cho giờ làm tiếp theo. Thấy Ân Huyền và Lãnh Thiên Ca đã về, Chu Lý hớn hở ra đón:

    "Sao muộn vậy mới về? Mau vào ăn cơm đi."

    Ân Huyền đi cất xe, Lãnh Thiên Ca dụi mắt cho tỉnh ngủ.

    "Thôi ạ, cháu về ký túc xá ăn là được rồi." Lãnh Thiên Ca từ chối lời mời của Chu Lý.

    "Đồ ăn ở trường sao bằng ở nhà được." Túc Diệm khuyên cậu ở lại ăn cơm. "Bây giờ mà về kiểu gì cũng tắc đường. Đến lúc về đến trường rồi thì canteen cũng đóng cửa."

    "Hay là tối nay cháu ngủ lại nhà dì đi." Chu Lý nhiệt tình mời cậu ở lại qua đêm. "Ân Huyền, tối nay Tiểu Ca ngủ lại phòng của con đấy."

    Hả? Lãnh Thiên Ca cậu còn chưa đồng ý mà. Nhưng nếu ở lại thì cậu lấy quần áo đâu mà mặc. Hồi sáng anh bảo không cần đem theo gì cả.

    Ân Huyền cũng mặc kệ dì mình. Tối nay cùng lắm thì anh ngủ dưới đất, cậu ngủ trên giường.

    "Tùy dì." Anh xới mỗi người một bát cơm đặt vào vị trí của từng người.

    Chu Lý kéo cậu qua bàn ăn. Dì ngồi cạnh Túc Diệm, Lãnh Thiên Ca và Ân Huyền ngồi cạnh nhau. Thức ăn cũng không có gì cầu kỳ, ba món mặn một món canh. Trước chỉ có ba người một bàn, Túc Diệm liên tiếp gắp thức ăn cho Chu Lý, Ân Huyền ăn cơm chó thay cơm luôn. Giờ thì hay rồi, anh không cần ăn cơm chó nhưng dì anh lại gắp thức ăn cho người ngồi bên cạnh.

    Dì gắp cho cậu một miếng sườn nhiều thịt, nói:

    "Tiểu Ca, ăn nhiều chút. Cháu gầy quá rồi."

    "Dì, con cũng muốn." Ân Huyền đưa bát cơm ra trước mặt dì mình.

    Dì chuyển đũa từ đĩa sườn xào chua ngọt sang đĩa rau, gắp cho anh một cọng rau bé xíu xiu.

    "Ăn rau giảm béo."

    Lãnh Thiên Ca ngồi cạnh nhịn cười đến khổ.

    Ân Huyền trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời nhà họ Lãnh.

    Nguyên cả buổi tối hôm ấy, anh không thèm nói với cậu một câu. Quán đóng cửa cũng không nói một câu. Vốn là không định nói chuyện nếu Chu Lý không lấy quần áo của anh cho cậu mặc.

    "Sao dì lấy quần áo của con cho cậu ấy mặc?" Ân Huyền bước ra khỏi phòng tắm, bất mãn hỏi.

    "Tiểu Ca cứ mặc đi." Dì không để ý đến anh, đẩy Lãnh Thiên Ca vào phòng tắm. "Mặc quần áo của con thì làm sao? Chẳng lẽ lấy đồ của thầy Túc mặc?"

    Ân Huyền nghĩ đến đống quần áo của Túc Diệm, nếu Lãnh Thiên Ca mặc nó thì thà rằng mặc của anh còn thuận mắt hơn. Anh đành chấp nhận số phận vậy.

    Trước khi Lãnh Thiên Ca vào phòng ngủ của anh, anh đã trải xong nệm dưới đất. Ngồi trên nệm chơi điện thoại một chút. Cả ngày hôm nay không động đến, vừa mở điện thoại ra, hơn mấy chục tin nhắn và thông báo khiến điện thoại anh lag luôn.

    Thông báo cũng không có gì quan trọng. Tin nhắn chủ yếu là nhóm của anh. Cái tên nhóm đã đủ thấy đám người này toàn kẻ ham chơi, một chút ý thức học hành không có. Thành tích chẳng đâu với đâu. "Đầu đường xó chợ" có hơn trăm tin nhắn, anh đôi lúc không thể chịu nổi cái đám này. Chẳng hiểu sao Đổng Ngọc Ánh có thể chịu nổi nữa.

    Trong nhóm, con gái duy nhất chỉ có Tam tỷ.

    Thất Thất: Nghe nói anh chung phòng với chị dâu?

    Không xuất hiện thì thôi đi, vừa xuất hiện một cái cơn tam bành của Ân Huyền lập tức bạo phát. Hình như không chọc anh Đổng Ngọc Ánh không chịu được hay sao ấy! Nhưng không thể không nói, chỉ có cô mới dùng thái độ nhây lầy này nói chuyện với anh. Bọn Tạ Ngôn cũng dám nói nhây với anh quá một câu.

    Ân Huyền: Chị dâu cái đầu cô!

    Ân Huyền: Cút!

    Thất Thất: Ok, cút đây!

    Đổng Ngọc Ánh offline nguyên một ngày chỉ để tránh anh không "khủng bố" cô. Một ngày anh không "khủng bố", cô liền có thể chạy đến nói chuyện bình thường. Nhưng chữ "cút" kia chắc chắn phải tránh anh một thời gian.

    "Hay là anh lên giường ngủ đi." Lãnh Thiên Ca nhìn quanh phòng một vòng. Bài trí đơn giản, gọn gàng, sạch sẽ. Với lại để anh ngủ dưới đất không ổn cho lắm.

    "Không sao." Ân Huyền vẫn đang lướt tin nhắn của "Đầu Đường Xó Chợ". Biết cậu vào phòng, anh ngẩng đầu lên nhìn. Quần áo của anh lớn hơn người cậu cả một cỡ khoác trên người cậu rộng thùng thình. Quần cộc thành quần lửng luôn. "Cậu là khách không thể ngủ dưới đất được."

    "Ò." Lãnh Thiên Ca trèo lên giường. Mặc quần áo của anh, ngủ trên giường của anh, cậu không thể trong sáng lên được. "Sáng mai em ở lại giúp mọi người được không?"

    Cậu ở lại hay không thì liên quan gì đến anh? Nếu không cho cậu ở lại, dì sẽ là người mắng anh đầu tiên. Cho cậu ở lại, ngày mai anh lại đi giao hàng tiếp à? Sẽ không chạm mặt đám "Đầu Đường Xó Chợ" kia chứ? Đổng Ngọc Ánh hình như chưa nói chuyện tính hướng của anh cho đám "Đầu Đường Xó Chợ" nhỉ?

    "Có thể." Một lúc lâu sau anh mới cho cậu đáp án. Mà người ta ngủ mất từ đời tám hoánh nào rồi.

    Người ta ngủ rồi anh cũng không làm phiền nữa. Chính anh cũng cảm thấy mệt. Chạy đi chạy lại nguyên cả một buổi chiều. Buổi tối đứng mỏi cả chân. Anh đứng dậy tắt đèn, căn phòng tối om, tự mò mẫm đường về chỗ ngủ.

    Một đêm không mộng, Ân Huyền ngủ rất thoải mái. Cơ thể bỗng thấy nặng trĩu. Có cái gì đó đang đè lên người anh?

    #Lời tác giả:

    Tui đang tính tạm dừng bộ này một thời gian. Tính viết nhẹ nhàng mà thấy khó quá trời. Nhưng quan trọng là không nghĩ nổi những tình tiết tiếp theo a. Nghĩ thì nghĩ được mà làm sao cho nó hay thì.. (ಥ﹏ಥ)

    Thả tạm ở đây đã. Bao giờ xong sẽ thay ảnh bìa (≧◡≦)

    [​IMG]
     
Trả lời qua Facebook
Loading...