

Người đăng: 天神 子兎音 Tenjin Kotone
Dịch bởi: Võ Ngọc Khiêm (Kara)
Lời Việt:
Làng quê xưa, rất xưa, gió mây vời vợi
Một chàng trai quỷ ma, cái tên chẳng còn
Bao muộn phiền, bài ca muộn phiền đắm trong gió bay mây trôi
Ngày sinh ra, hắn ta gánh bao hận thù
Một chàng trai quỷ ma kiếp thân mịt mù
Bao trận đòn, chịu bao trận đòn, xác thân ở nơi ngục tù
Cuộc đời ta, thân xác này
Chẳng có chi để mang sầu đau
Hoàng hôn kia ánh lên khung trời
Bây giờ đây người dẫn đường ta
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Kẻ như ta đây thì hay biết gì!
Đằng sau bao lời cay đắng chẳng mang tình thương, như ngày ấy
Gợn hơi ấm, từ đôi tay chìm đắm trong gió mưa thương tàn
Còn thân ta sao lạnh giá, sao lạnh giá, sao lạnh giá? Cớ sao trong phút giây này đây!
Chẳng tan biến! Chẳng tan biến! Cớ sao không biệt ly cõi đời?
Tại vì sao, chỉ mơ ước thôi ta lại không thể được phép?
Bản trường ca, bản trường ca, chìm đắm trong gió sương mây trời!
Hòa theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Cuộc đời ta tối đen, gió sương mịt mù
Chìm trong bao đắng cay, gánh bao hận thù
Nhưng giờ này, người ở nơi đây, xóa tan gió sương âm u
"Này người ơi, cái tên của ngươi là gì?
Hãy cho ta, để ta biết tên người nào"
"Này nhưng mà này, người hỏi ta đây, chính ta cũng chẳng hay đâu"
Cuộc đời ta, thân xác này
Chẳng có nơi để ta dừng chân
"Hãy cùng nhau bước xa chốn này"
Bây giờ đây người dẫn đường ta
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Kẻ như ta đây thì hay biết gì!
Người là ai, người ở chốn đâu ta cũng không bao giờ biết
Gợn hơi ấm, từ đôi tay, người đã mang đến bao hi vọng
Vượt cơn mưa xưa lạnh giá, mưa lạnh giá, mưa lạnh giá bước chân ngươi bước đi cùng ta
Chẳng dừng chân! Chẳng dừng chân! Cớ sao ngươi lại vẫn luôn bước đi?
Bị lùng săn, bị truy bắt, chỉ ngươi hiểu thấu câu chuyện ấy
Trời tạnh mưa, trời tạnh mưa, hình bóng hai chúng ta đơn độc
Hòa theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Khi thái dương khuất nơi cuối trời, lúc màn đêm đến
Nô đùa bên nhau, chơi đùa bên vầng trăng sáng
Này, nếu thế gian chỉ có hai ta trên cõi đời
Để loài người tan biến hóa theo làn sương thương tàn ấy
Để nhân gian tan biến về cõi âm ti đầy tang tóc
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Thế nhưng ta nghe được câu hát này!
Của đôi ta? Này người hỡi! Tiếng ca của nhân loại đấy!
Người đưa ta, người đưa ta, từng tiếng ca dẫn ta nơi nào
Chạy theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Kẻ như ta đây thì hay biết gì!
Còn tên ngươi, vẫn chưa biết! Cũng như vùng quê ta dừng bước
Mà giờ đây! Mà giờ đây! Một khúc ca cất vang đêm ngày
Huyền thoại xưa nay vọng vang, nay vọng vang, nay vọng vang mãi vang theo bước chân của ta
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Từng tiếng ca vấn vương mây trời!
Hòa theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Dịch bởi: Võ Ngọc Khiêm (Kara)
Lời Việt:
Làng quê xưa, rất xưa, gió mây vời vợi
Một chàng trai quỷ ma, cái tên chẳng còn
Bao muộn phiền, bài ca muộn phiền đắm trong gió bay mây trôi
Ngày sinh ra, hắn ta gánh bao hận thù
Một chàng trai quỷ ma kiếp thân mịt mù
Bao trận đòn, chịu bao trận đòn, xác thân ở nơi ngục tù
Cuộc đời ta, thân xác này
Chẳng có chi để mang sầu đau
Hoàng hôn kia ánh lên khung trời
Bây giờ đây người dẫn đường ta
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Kẻ như ta đây thì hay biết gì!
Đằng sau bao lời cay đắng chẳng mang tình thương, như ngày ấy
Gợn hơi ấm, từ đôi tay chìm đắm trong gió mưa thương tàn
Còn thân ta sao lạnh giá, sao lạnh giá, sao lạnh giá? Cớ sao trong phút giây này đây!
Chẳng tan biến! Chẳng tan biến! Cớ sao không biệt ly cõi đời?
Tại vì sao, chỉ mơ ước thôi ta lại không thể được phép?
Bản trường ca, bản trường ca, chìm đắm trong gió sương mây trời!
Hòa theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Cuộc đời ta tối đen, gió sương mịt mù
Chìm trong bao đắng cay, gánh bao hận thù
Nhưng giờ này, người ở nơi đây, xóa tan gió sương âm u
"Này người ơi, cái tên của ngươi là gì?
Hãy cho ta, để ta biết tên người nào"
"Này nhưng mà này, người hỏi ta đây, chính ta cũng chẳng hay đâu"
Cuộc đời ta, thân xác này
Chẳng có nơi để ta dừng chân
"Hãy cùng nhau bước xa chốn này"
Bây giờ đây người dẫn đường ta
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Kẻ như ta đây thì hay biết gì!
Người là ai, người ở chốn đâu ta cũng không bao giờ biết
Gợn hơi ấm, từ đôi tay, người đã mang đến bao hi vọng
Vượt cơn mưa xưa lạnh giá, mưa lạnh giá, mưa lạnh giá bước chân ngươi bước đi cùng ta
Chẳng dừng chân! Chẳng dừng chân! Cớ sao ngươi lại vẫn luôn bước đi?
Bị lùng săn, bị truy bắt, chỉ ngươi hiểu thấu câu chuyện ấy
Trời tạnh mưa, trời tạnh mưa, hình bóng hai chúng ta đơn độc
Hòa theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Khi thái dương khuất nơi cuối trời, lúc màn đêm đến
Nô đùa bên nhau, chơi đùa bên vầng trăng sáng
Này, nếu thế gian chỉ có hai ta trên cõi đời
Để loài người tan biến hóa theo làn sương thương tàn ấy
Để nhân gian tan biến về cõi âm ti đầy tang tóc
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Thế nhưng ta nghe được câu hát này!
Của đôi ta? Này người hỡi! Tiếng ca của nhân loại đấy!
Người đưa ta, người đưa ta, từng tiếng ca dẫn ta nơi nào
Chạy theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Kẻ như ta đây thì hay biết gì!
Còn tên ngươi, vẫn chưa biết! Cũng như vùng quê ta dừng bước
Mà giờ đây! Mà giờ đây! Một khúc ca cất vang đêm ngày
Huyền thoại xưa nay vọng vang, nay vọng vang, nay vọng vang mãi vang theo bước chân của ta
Chẳng hay biết! Chẳng hay biết! Từng tiếng ca vấn vương mây trời!
Hòa theo bao ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn, ánh hoàng hôn biến tan theo gió phương trời xa!
Last edited by a moderator: