Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 849: Tự nhận hậu quả xấu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Trình mang theo Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược đi tới văn phòng của Giản Duẫn Thừa.

    Ôn Nhược cúi đầu, không dám nhìn thẳng Giản Duẫn Thừa.

    Giản Duẫn Thừa ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lãnh lệ, làm Ôn Nhược càng thêm chột dạ.

    Sau khi vào cửa, Ôn Trình với vẻ mặt có lỗi mà hỏi Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa, mẹ của con đâu?"

    Giản Duẫn Thừa dùng ngữ khí lạnh nhạt trả lời, "Chuyện này giao cho con toàn quyền xử lý, cậu có cái gì muốn nói trực tiếp nói với con là được rồi."

    Nhìn cháu trai lớn với khuôn mặt lạnh nhạt, Ôn Trình có chút hoảng loạn, ông biết cháu trai lớn của mình là người cứng rắn nhất trong tất cả các cháu trai.

    "Duẫn Thừa, việc tố tụng kia có phải con là người khởi xướng hay không?" Ôn Trình thật cẩn thận mà dò hỏi.

    "Đúng vậy." Giản Duẫn Thừa không có phủ nhận.

    Nghe vậy Thái Thấm Nguyệt cắn răng, "Duẫn Thừa, con như thế nào có thể.."

    Mới vừa muốn nói, bà đã bị Ôn Trình dùng một ánh mắt lạnh băng đem câu nói kế tiếp kéo trở về.

    Thái Thấm Nguyệt thấy chồng mình tức giận, chỉ có thể đem phần sau câu nói nuốt trở về.

    Ôn Trình xin lỗi Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa, cậu biết chuyện này là Nhược Nhược không đúng, Nhược Nhược làm sai, cho nên cậu mang con bé lại đây xin lỗi mẹ của con."

    Giản Duẫn Thừa biểu tình lạnh nhạt mà nhìn Ôn Trình, sau đó tầm mắt chuyển qua trên người Ôn Nhược.

    Ôn Nhược rũ đầu, không dám cùng Giản Duẫn Thừa đối diện.

    "Em họ giải thích với cậu như thế nào về chuyện lần này?" Giản Duẫn Thừa hỏi, thanh âm lạnh lẽo, ngữ khí cũng không vội vàng, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách.

    Nghe vậy Thái Thấm Nguyệt vội vàng nói giúp Ôn Nhược, "Nhược Nhược con bé gần đây bận rộn làm việc, nhất thời hồ đồ, mới nghĩ đến việc dùng bản thảo thiết kế trước kia của mẹ con tới làm thành phẩm cho khách."

    "Đây là lý do cô tìm?" Giản Duẫn Thừa hỏi Ôn Nhược.

    Ôn Nhược bị khí thế của Giản Duẫn Thừa làm cho sợ tới mức không dám cùng anh đối diện, chỉ có thể rũ đầu phía dưới mà biện giải, "Anh họ, em, em sai thật sự rồi, em biết em làm như vậy là không tốt, em thật sự hồ đồ, em hiện tại ý thức được sai lầm của chính mình, cầu xin anh cùng cô lại cho em một lần cơ hội."

    Giản Duẫn Thừa không dao động, "Cô năm nay mấy tuổi?"

    Ôn Nhược, "Em.. mười chín.."

    Giản Duẫn Thừa, "Thành niên, là người trưởng thành rồi, phải phụ trách đối với hành vi của mình."

    Ôn Nhược, "Anh họ, em.. em biết sai rồi, em nguyện ý tiếp thu trừng phạt, nhưng mà em.."

    Giản Duẫn Thừa, "Nhưng mà cô không muốn danh dự đi quét rác, không muốn bị người khác thóa mạ, không muốn công ty mở ra không làm ăn được, không muốn rời đi Hương Đóa Lệ, có phải không?"

    Giản Duẫn Thừa đem suy nghĩ của Ôn Nhược nhất nhất nói ra.

    Ôn Nhược đầu rũ đến càng thấp.

    Giản Duẫn Thừa, "Này đó đều không có, vậy tính là trừng phạt cái gì?"

    Thái Thấm Nguyệt vội nói, "Duẫn Thừa, Nhược Nhược là em họ của con, con thật sự nhẫn tâm nhìn con bé ném đi tiền đồ sao?"

    Giản Duẫn Thừa, "Nhẫn tâm."

    Không có một chút do dự, không có một chút đau lòng.

    Giản Duẫn Thừa chính là có thể tàn nhẫn mà hạ quyết tâm này.

    Giản Duẫn Thừa trả lời làm cho Thái Thấm Nguyệt không còn lời gì để nói.

    Nếu là ngày thường bà ta đã cùng Giản Duẫn Thừa ồn ào lên, nhưng hiện tại bọn họ có việc cầu người, không thể không ăn nói khép nép.

    Thái Thấm Nguyệt nhịn xuống không vui trong lòng, tiếp tục cùng Giản Duẫn Thừa cầu tình, "Duẫn Thừa, Nhược Nhược thật sự biết sai rồi."

    Giản Duẫn Thừa, "Cô ta nếu thật sự biết sai, đầu tiên hẳn là nên thẳng thắn mà thừa nhận sai lầm của toàn bộ, mà không phải chỉ nói một nửa giấu một nửa."

    Nói xong, đôi mắt của Giản Duẫn Thừa phảng phất như đã nhìn thấu hết thảy mà nhìn Ôn Nhược.

    Ôn Nhược bị ánh mắt của anh nhìn đến càng thêm hoảng loạn.

    Ôn Trình khó hiểu, "Cái gì nói một nửa giấu một nửa?"
     
    heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2022
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 850: Tự nhận hậu quả xấu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Trình cũng quay đầu nhìn về phía Ôn Nhược bên cạnh mình, "Nhược Nhược, con chẳng lẽ còn có cái gì chưa nói ra?"

    Ôn Nhược cắn môi không dám trả lời.

    Giản Duẫn Thừa dùng giọng nói lạnh nhạt nói, "Cô nói cô là bởi vì một bên bận rộn làm việc một bên muốn vẽ bản thảo thiết kế, cho nên mới lấy bản thảo thiết kế của mẹ tôi lúc trước góp cho đủ số, vậy còn bản vẽ hôm cô tham gia cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế kia thì sao? Cũng là do cô bận rộn quá sao?"

    Ôn Trình không dám tin tưởng, "Nhược Nhược, anh họ con nói có thật không? Con thật sự khi tham gia thi đấu cũng lấy trộm bản vẽ của cô con sao?"

    Ôn Nhược rất muốn phủ nhận, nhưng mà ở trước mặt Giản Duẫn Thừa, cô ta nếu phủ nhận, Giản Duẫn Thừa khẳng định sẽ càng tức giận, cô ta liền càng thêm không có khả năng cầu xin được anh tha thứ.

    Ôn Trình nhìn thấy bộ dáng Ôn Nhược trầm mặc không dám phản bác, tim như bị đao cắt.

    "Nhược Nhược, con như thế nào có thể.. con như thế nào có thể.."

    Ôn Nhược khóc lóc cầu xin Ôn Trình tha thứ cho mình, "Ba, con sai rồi con sai rồi, ba đánh con mắng con đi!"

    Ôn Trình tức giận mà giơ tay, nhưng chung quy là mềm lòng không có rơi xuống.

    Đó là con gái của ông!

    Ông chỉ có thể trước tiên quay đầu mà cầu xin Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa.. Em họ của con, con bé.."

    Giản Duẫn Thừa lại không có một chút lay động, "Ngày đó ở trước giường bệnh của cậu, Tiểu Lăng đã nói qua, chỉ một lần này, không có lần sau, đây là lần thứ hai Ôn Nhược làm ra chuyện nguy hại đến người của Giản gia."

    Thái Thấm Nguyệt chất vấn Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa, con thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Nhược Nhược con bé chính là em họ ruột của con! Con làm như vậy thì cậu của con, ông ngoại bà ngoại của con sẽ cảm thấy như thế nào?"

    Giản Duẫn Thừa như cũ không dao động, "Trước có ba mẹ anh em, sau mới lại anh em họ cùng gia đình bên ngoại, hiện giờ Ôn Nhược coi khinh chính là em gái cùng mẹ của con, mợ cảm thấy con nên vì bên nào trước?"

    Thái Thấm Nguyệt vội vàng phản bác, "Nhưng mà con cũng không cần phải nháo lên tận tòa án a! Chúng ta lén giải quyết không được sao? Những cái bản thảo thiết kế đó của mẹ con, coi như là bán lại cho chúng ta còn không được sao?"

    Giản Duẫn Thừa, "Bản thảo thiết kế của mẹ con có thể bán, nhưng không phải là cái cách bán này, không có đạo lý bổ sung sau, nếu chúng con không vạch trần, mợ cùng Ôn Nhược có phải tính toán vẫn luôn giấu đi hay không?"

    Thái Thấm Nguyệt thấy Giản Duẫn Thừa vững tâm như thiết, không có nửa điểm thương lượng, liền thay đổi ý nghĩ, "Mẹ của con đâu? Đây cũng là ý của mẹ con sao? Mợ muốn gặp mẹ của con."

    Ôn Noãn luôn luôn ôn hòa mềm yếu, là một người dễ nói chuyện, ít nhất so Giản Duẫn Thừa dễ dàng nói chuyện hơn rất nhiều.

    Ôn Noãn cùng Ôn Trình cảm tình thực tốt, Ôn Trình mở miệng, bà ấy nhiều ít sẽ mềm lòng.

    Giản Duẫn Thừa, "Chuyện này từ con xử lý, mẹ con tạm thời sẽ không tham dự. Hơn nữa liền tính mẹ con đồng ý cũng vô dụng, tố tụng là con khởi xướng, công ty trang sức là con khống chế, mẹ con không làm chủ được."

    Giản Duẫn Thừa không cho Ôn Nhược lưu lại một chút đường lui.

    Ôn Nhược khóc lên, "Anh họ, em liền làm sai lần này, anh không thể cho em một lần hối cải để có cơ hội làm người mới sao? Anh liền đối với em nhẫn tâm như vậy sao? Anh đã quên trong khoảng thời gian này em đối với anh rất tốt sao?"

    Ôn Nhược khóc như hoa lê đái vũ, chọc người đau lòng.

    Nhưng Giản Duẫn Thừa không có nửa điểm thương tiếc chi tâm, "Cô sẽ không cho rằng việc cô bại lộ thân phận của Tiểu Lăng là không có chứng cứ chứ? Đến nỗi cô trong khoảng thời gian này thường xuyên xuất hiện ở trong văn phòng của tôi, chẳng lẽ không phải bởi vì tôi làm cô thấy được ích lợi sao?"

    Sau đó Giản Duẫn Thừa kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra tới một chồng ảnh chụp.

    Nhìn thấy được những ảnh chụp này Ôn Nhược mở to hai mắt nhìn.

    Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt trên mặt huyết sắc tất cả cũng đã rút đi.
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 851: Tự nhận hậu quả xấu (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ khắc này, Ôn Nhược mới biết được, chính mình trong khoảng thời gian này ở bên người Giản Duẫn Thừa làm đủ loại, thì ở trong mắt Giản Duẫn Thừa chỉ như một tên hề nhảy nhót.

    Anh đã sớm từ trên tay Giản Nhất Lăng cầm lấy chứng cứ, biết được chuyện cô ta cố ý tiết lộ Giản Nhất Lăng là bác sĩ Phó Nhặt.

    Mà anh cái gì cũng không nói, liền nhìn cô ta lấy lòng anh như vậy, nhìn bộ dáng cô ta làm bộ chuyện gì cũng đều không có phát sinh.

    Trong lúc nhất thời, sự nhục nhã, ủy khuất, phẫn hận từ trong cảm xúc toàn bộ mà trào ra tới, làm cho Ôn Nhược hận không thể lập tức quay đầu bỏ đi.

    Nhưng mà cô ta không thể, cô ta hôm nay cần thiết thuyết phục Giản Duẫn Thừa rút đơn kiện, bằng không những gì hiện tại cô ta đang có được hết thảy đều sẽ biến mất không thấy.

    Vinh dự khi cô ta đoạt giải, công việc của cô ta ở Hương Đóa Lệ, cùng công ty mà cô ta và mẹ mình thành lập.

    Cô ta không thể, cô ta thật vất vả mới có được những thứ này.

    Những cái này nếu bị huỷ hoại, cô ta có khả năng về sau đều không có cơ hội xoay người!

    Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra.

    Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đi vào.

    Giản Duẫn Thừa đã nói quá, Giản Nhất Lăng khi tới tìm anh không cần thông báo trước, trực tiếp liền có thể tiến vào, cho nên thời điểm hai người tới, thư ký đều không có thông báo.

    "Các em như thế nào tới đây?" Giản Duẫn Thừa hỏi, ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn nhiều.

    "Đều đã nháo lên tòa án, Thừa thiếu cảm thấy chúng tôi có thể không biết sao?" Địch Quân Thịnh ngữ khí tản mạn.

    Lấy tin tức trong vòng của Địch Quân Thịnh, chuyện gia đình nhà cậu của vị hôn thê của mình bị tố cáo như vậy, chỉ cần anh muốn biết, liền nhất định có thể truyền tới lỗ tai anh.

    Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy Giản Nhất Lăng, giống như là thấy được rơm rạ cứu mạng.

    Bà ta chạy tới trước mặt Giản Nhất Lăng, khẩn cầu cô, "Tiểu Lăng, chị họ của con con bé biết sai rồi, con giúp đỡ được không, lúc này đây hãy tha thứ cho con bé."

    Giản Nhất Lăng ít nhất so với Giản Duẫn Thừa sẽ mềm lòng hơn, cầu xin con bé có lẽ so với cầu xin Giản Duẫn Thừa càng dễ hơn.

    Giản Nhất Lăng mặt không biểu tình, "Không thể."

    Đã nói qua không có lần sau, chính là không có lần sau.

    Không có đạo lý năm lần bảy lượt.

    Thái Thấm Nguyệt biện giải, "Nhưng mà, nhưng mà mẹ của con lần này cũng không có tổn thất cái gì a.. những bản thảo thiết kế đó đặt ở gác mái trong nhà, vốn dĩ mẹ con chính mình đều đã quên đi."

    "Mẹ con quên, là chuyện của mẹ con, không phải là lý do để cho các người sử dụng."

    Giản Nhất Lăng ngữ khí bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình dư thừa.

    Cô đi đến trước mặt Ôn Nhược, ánh mắt xa cách lại lạnh nhạt.

    Ôn Nhược dùng giọng nói run rẩy nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, em cho chị một cơ hội được không? Liền cho chị một cơ hội cuối cùng."

    Giản Nhất Lăng không trả lời, Địch Quân Thịnh đã mở miệng, "Được, liền cho cô một cơ hội."

    Mọi người đều nhìn về phía Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh trên mặt hài hước cười, "Biết nhảy dây không?"

    Nhảy dây?

    Ôn Nhược khi nghe thấy có điểm ngốc.

    Vì cái gì hỏi cô ta có thể nhảy dây hay không?

    Ôn Nhược sau khi sửng sốt trong chốc lát, mới trì độn mà trả lời vấn đề của Địch Quân Thịnh, "Biết.."

    "Cho cô ta một sợi dây, trước khi điện thoại bàn trong văn phòng của Thừa thiếu vang lên, nhảy được 5000 cái, Thừa thiếu liền rút đơn kiện; không đủ 5000 mà đủ 3000 cái, gia đánh gãy cô một tay một chân; không đủ 3000 cái, cô liền ngoan ngoãn chờ bị khởi tố đi."

    Điện thoại bàn trong văn phòng Giản Duẫn Thừa khi nào sẽ vang lên, đây là một việc không ai biết được.

    Đôi khi có khả năng một ngày đều sẽ không vang, có đôi khi một giờ sẽ liên tiếp vang bảy tám lần.

    Ôn Nhược nghe xong đều ngây ngốc, không biết có nên làm theo hay không.

    Thái Thấm Nguyệt vội hỏi Địch Quân Thịnh, "Thịnh, Thịnh gia, có thể bớt lại hay không, 5000 cái, quá, quá nhiều!"

    "Không thể." Địch Quân Thịnh nói, "Gia đếm tới ba, không đồng ý liền lăn. Một, hai.."
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 852: Tự nhận hậu quả xấu (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi đồng ý, tôi đồng ý." Ôn Nhược vội vàng đáp ứng.

    Cô ta căn bản không có sự lựa chọn.

    Sau đó vệ sĩ của Địch Quân Thịnh liền đưa cho Ôn Nhược một sợi dây.

    "Từ từ." Thái Thấm Nguyệt hỏi, "Việc này là Thịnh gia nói, như vậy có được tính không? Duẫn Thừa có thể đáp ứng sao?"

    Giản Duẫn Thừa trả lời, "Đáp ứng, chỉ cần cô ta hoàn thành, tôi liền rút đơn kiện."

    Giản Duẫn Thừa cùng Địch Quân Thịnh trước giờ mối quan hệ anh vợ em chồng lục đục hôm nay nhưng thật ra khó có được thống nhất trên cùng mặt trận, ý kiến nhất trí.

    "Được, vậy được." Thái Thấm Nguyệt sau đó nói với Ôn Nhược, "Nhược Nhược con cố lên, con có thể!"

    Ôn Nhược không có lựa chọn, nắm chặt thời gian liền bắt đầu nhảy.

    Một bên nhảy một bên ở trong lòng cầu nguyện điện thoại bàn trong văn phòng Giản Duẫn Thừa một ngày này đều không cần vang lên.

    Mà điện thoại bàn trong văn phòng Giản Duẫn Thừa giống như nghe được lời cầu nguyện của cô ta, vẫn luôn đều không có vang.

    Suốt một giờ, Giản Duẫn Thừa cùng Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng ngồi một bên uống trà đọc sách lên mạng, Ôn Nhược liền vẫn luôn ở chỗ này nhảy.

    Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy đều đau lòng không thôi.

    Ôn Trình trừ bỏ đau lòng còn có bất đắc dĩ, nếu trải qua lúc này đây, mọi chuyện có thể được giải quyết, con gái có thể ăn năn, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.

    Thái Thấm Nguyệt đang giúp Ôn Nhược đếm, một số một số mà qua đi.

    Ôn Nhược đã mệt mỏi đến mồ hôi đổ đầy đầu, nhưng không thể không kiên trì.

    Rất nhiều lần cô ta bị dây thừng vướng chân ngã ở trên mặt đất, Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy trong lòng như bị nắm lên.

    Té ngã xong lại chỉ có thể đứng lên, tiếp tục nhảy.

    "4990, 4991, 4992.."

    Lập tức liền muốn đến lượt thứ 5000.

    Mấy cái cuối cùng Ôn Nhược lấy tốc độ thật chậm dùng hết tia sức lực cuối cùng của mình để kiên trì.

    Cô ta cảm giác hai chân của mình đều không còn là của mình.

    "Nhược Nhược cố lên, còn có tám cái, lập tức liền đủ 5000! Lập tức!" Thái Thấm Nguyệt cố vũ Ôn Nhược, trong lòng lại sốt ruột lại đau.

    Địch Quân Thịnh nghe được, câu môi cười, sau đó cười tủm tỉm mà phẩm nước trái cây bên trong ly nước.

    "4998, 4990.."

    Còn lại 9 số còn chưa đếm tới, một trận tiếng chuông điện thoại vang lên.

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược lập tức há hốc mồm.

    Bọn họ kiên trì hơn một giờ, kết quả ở giờ khắc cuối cùng này, sao điện thoại lại vang lên?

    Địch Quân Thịnh cầm di động, biểu hiện là anh đang gọi điện thoại.

    Số điện thoại hiển thị không hề nghi ngờ chính là số điện thoại bàn trong văn phòng của Giản Duẫn Thừa.

    "Địch Quân Thịnh ngươi cố ý?" Bởi vì phẫn nộ, Thái Thấm Nguyệt trong ánh mắt tràn đầy huyết sắc.

    Mà Ôn Nhược đã mệt lả nằm liệt trên mặt đất, liền sức lực tức giận cũng đều không có.

    "Gia nhưng chưa nói qua gia muốn cùng các ngươi chơi công bằng." Địch Quân Thịnh ngữ khí không chút để ý lại như thiếu đánh, "Gia chính là cố ý, chính là ngấm ngầm giở trò, gia nhưng cho tới bây giờ đều không phải là người tốt."

    Địch Quân Thịnh sau đó nói với Giản Duẫn Thừa, "Thừa thiếu, bọn họ không thể hoàn thành điều kiện tôi đưa ra, phiền toái anh tiếp tục khởi tố bọn họ."

    Giản Duẫn Thừa tựa hồ đã sớm liệu đến sẽ có cái kết cục này, một chút cũng không ngoài ý muốn.

    "Tôi thấy được, xác thật không có đạt được điều kiện." Giản Duẫn Thừa trả lời.

    Sau đó Địch Quân Thịnh ở trước mặt Thái Thấm Nguyệt và Ôn Nhược mặt gọi điện thoại cho một đài truyền thông, "Lúc trước cái vị đạt được giải ba trong cuọc thi thiết kế trang sức quốc tế kia bị nghi ngờ sao chép tác phẩm phiền toái các người đưa tin một chút, đúng vậy, theo sự thật đưa tin là được."

    Địch Quân Thịnh không phải tới khuyên răn, anh là tới nháo cho chuyện lớn lên.

    Khuôn mặt Ôn Trình bi thống mà cầu xin Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, xin cậu không cần đối với con gái tôi như vậy, con bé thật sự sẽ còn hai bàn tay trắng.."
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 853: Tự nhận hậu quả xấu (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Quân Thịnh lạnh giọng trả lời, "Vốn dĩ liền không phải đồ vật của cô ta, chỉ là trả về chỗ cũ mà thôi."

    Một câu, đem lời nói của Ôn Trình đều phá vỡ.

    Giản Duẫn Thừa nói, "Cậu, em họ sẽ không phải còn hai bàn tay trắng, cô ta vẫn là con gái của cậu, vẫn là Ôn gia tiểu thư, cô ta trải qua cuộc sống không biết là so với người bình thường tốt hơn bao nhiêu lần, cái cô ta mất đi vốn dĩ liền không phải là thứ thuộc về cô ta."

    Nghe đến đó, Ôn Trình thoáng bình tĩnh một ít.

    Lại quay đầu lại nhìn về phía con gái đang ngã trên mặt đất, ý nghĩ trong lòng có chút sáng lên.

    Cháu ngoại ông nói không có sai, liền tính mất đi những cái danh dự quang hoàn đó, con bé vẫn là Ôn gia tiểu thư, ăn mặc không lo.

    Mà những cái cái gọi là tiền đồ cái gọi là vinh quang của con bé, đều phải thứ thuộc về nó, liền tính lần này không bị như vậy, về sau khó bảo toàn sẽ không xảy ra vấn đề khác.

    Giả chính là giả, sẽ không thay đổi trở thành thật được.

    Con bé có thể lừa người khác nhất thời, nhưng không lừa được một đời!

    Hơn nữa lúc này đây chịu trừng phạt đối với con gái mà nói có lẽ cũng là một chuyện tốt, có thể cho con bé về sau sẽ không phạm sai lầm nữa.

    Con gái về sau cũng có thể ở lĩnh vực khác phát triển.

    Nghĩ thông suốt điểm này, Ôn Trình tính toán mang Ôn Nhược trở về.

    "Nhược Nhược, chúng ta trở về đi."

    Ôn Nhược lại không chịu đi, cô ta ngã trên mặt đất, mặt đầy nước mắt, "Ba, ba thật sự cứ như vậy nhìn con mất đi hết thảy, nhìn con cứ như vậy bị bọn họ khi dễ sao?"

    Cô ta ủy khuất cực kỳ, dùng hết toàn bộ sức lực nhảy 5000 cái, cuối cùng chỉ là bị chơi khâm.

    Mà ba của cô ta cũng không có lựa chọn bảo vệ cô ta, mà là muốn sau khi cô ta bị ủy khuất cùng nhục nhã liền mang cô ta rời đi.

    Thái Thấm Nguyệt cũng nóng nảy, "Ôn Trình, ông có phải đàn ông hay không, con gái ông chịu ủy khuất lớn như vậy, ông cứ như vậy muốn bỏ qua sao?"

    Ôn Trình nhìn vợ cùng con gái, đau lòng mà nói, "Nhưng mà người làm sai chính là Nhược Nhược! Duẫn Thừa, Tiểu Lăng có thể tha thứ là tình cảm, không tha thứ chẳng lẽ còn muốn trách bọn chúng sao?"

    Thái Thấm Nguyệt mặc kệ những lời đó, "Vậy ông liền như vậy trơ mắt mà nhìn con gái ném bỏ tiền đồ còn phải bị người khác mắng chửi sao? Ông có phải là ba của Nhược Nhược không? Liền bởi vì đối phương là Tiểu Lăng, ông liền thiên vị bọn họ như vậy sao?"

    Lúc này cửa phòng nghỉ mở ra, Ôn Noãn từ trong phòng ra tới.

    Vừa rồi ở bên ngoài đối thoại bà đều có thể nghe thấy, bà vẫn luôn ẩn nhẫn không ra là bởi vì Giản Duẫn Thừa dặn dò.

    Hiện tại Thái Thấm Nguyệt nói những lời này làm bà nhịn không nổi.

    "Thái Thấm Nguyệt, bà có cái tư cách gì nói anh trai tôi? Nếu không phải bà cùng con gái bà làm chuyện sai, anh trai tôi sẽ bị kẹp ở bên trong bị cho khó xử sao?"

    Ôn Noãn rất ít khi phát giận như vậy, lần này Thái Thấm Nguyệt là thật sự chọc giận bà.

    "Tốt nha, Ôn Noãn, nguyên lai cô vẫn luôn liền ở chỗ này, cô cố ý trốn tránh không muốn thấy chúng tôi đúng không?"

    "Tôi cần trốn tránh các người sao? Người làm chuyện sai là các người, các người nên hỏi lại là các người có mặt mũi mà tới gặp tôi hay không!"

    "Tôi nói cho cô biết Ôn Noãn, chuyện cô muốn hại Nhược Nhược tôi sẽ kể lại cho ba mẹ chồng từ đầu chí cuối, để cho bọn họ tới phân xử cho công bằng!"

    "Đi thôi! Chị cứ việc đi nói! Ba mẹ tôi không phải là người không biết phân biệt phải trái, các ngươi làm sai chuyện, còn muốn hại con gái của tôi, chúng tôi phản kích thì có cái gì sai?"

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Noãn ồn ào lên.

    Tiếng ồn ào làm Giản Nhất Lăng nhíu mày.

    Ánh mắt Địch Quân Thịnh trở nên lạnh lùng, vệ sĩ bên cạnh lập tức tiến lên đem Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Noãn kéo ra.

    Địch Quân Thịnh lạnh lùng mà nói với Thái Thấm Nguyệt, "Câm miệng của bà lại, lại ồn ào gia sẽ khiến cho Ôn gia các người biến mất ở kinh thành!"

    Hiện tại Ôn gia chỉ có một người là Ôn Nhược xảy ra chuyện, nhiều nhất cũng chỉ có Thái Thấm Nguyệt cùng số tiền riêng bà ta lấy ra để mở công ty thiết kế kia xảy ra chuyện, còn không có lan đến toàn bộ Ôn gia.
     
    heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 854: Tự nhận hậu quả xấu (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời Địch Quân Thịnh nói quả nhiên rất hữu dụng.

    Thái Thấm Nguyệt quả nhiên lập tức câm miệng, ngay cả Ôn Nhược cũng không dám lên tiếng nữa.

    Thái Thấm Nguyệt bị dọa tới rồi, lại không cam lòng mà phản bác một câu, "Ôn gia là nhà mẹ đẻ của Ôn Noãn, cậu thật sự bỏ được?"

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, "Bà là đang nhắc nhở gia, còn có nhà mẹ đẻ của bà, Thái gia là có thể động phải không?"

    Nhà mẹ đẻ của Thái Thấm Nguyệt không tính là gia tộc nhà cao cửa rộng gì, Địch Quân Thịnh muốn Thái gia lụi bại liền dễ dàng giống như bóp chết một con kiến vậy.

    Thái Thấm Nguyệt hoàn toàn choáng váng, bà ta ngơ ngẩn mà nhìn Địch Quân Thịnh, không dám nói thêm một câu nữa.

    Sau đó Địch Quân Thịnh đối Ôn Trình nói, "Gia phái một người vệ sĩ hộ tống một nhà các người trở về."

    Nói là hộ tống, kỳ thật là giám thị.

    Giám thị Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược có an phận hay không.

    Có người vệ sĩ này nhìn chằm chằm, Thái Thấm Nguyệt liền tính là trở về nhà cũng không dám cùng Ôn Trình náo loạn.

    Bằng không nàng nhà mẹ đẻ cùng nhà chồng, đều có khả năng đều bị Địch Quân Thịnh trả thù.

    Thái Thấm Nguyệt cảm giác được từ lòng bàn chân dâng lên sự lạnh lẽo.

    Địch Quân Thịnh đây là đang phái người giám thị bà!

    Nhưng mà bà không có cách nào phản kháng cùng cự tuyệt!

    Mặt Ôn Nhược như tro tàn, ngay cả Ôn Trình cùng Thái Thấm Nguyệt đỡ cô ta lên cô ta cũng không có phản ứng gì.

    Một nhà ba người Ôn gia mang theo thống khổ cùng tuyệt vọng mà rời đi cao ốc Công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Du.

    ###

    Ngày hôm sau, chuyện Ôn Nhược trong thi đấu đã gian lận được truyền khai.

    Ban tổ chức cuộc thi đấu thực mau chóng đưa ra thông báo, huỷ bỏ tư cách cùng giải thưởng của Ôn Nhược.

    Sau đó bộ phận truyền thông của công ty Hương Đóa Lệ cũng đưa ra thông báo, trực tiếp đuổi việc Ôn Nhược.

    Bởi vì Ôn Nhược vốn dĩ cũng chỉ là thực tập sinh, Hương Đóa Lệ tùy thời đều có thể đuổi việc cô ta mà không cần có bất luận cái gì bồi thường.

    Công ty mà Thái Thấm Nguyệt dùng toàn bộ số tiền riêng của mình sáng lập cũng bởi vì việc kiện tụng này hoàn toàn đóng cửa, chờ đợi bà ta là phá sản thanh toán.

    Những khách hàng đã mua sản phẩm của công ty cũng sôi nổi tới cửa tính sổ.

    Các bà ấy đều là những người có uy tín danh dự trong kinh thành, tốn số tiền lớn mua châu báu trang sức lại trúng sản phẩm sao chép, các bà ấy không thể nào đeo những món trang sức này đi ra ngoài.

    Để bình ổn sự phẫn nộ của các phu nhân tiêu thư, Ôn Trình đã đem một số tiền lớn để bồi thường.

    Dù vậy, tiếng xấu của Ôn Nhược đã bị lan truyền ở trong vòng.

    Ôn Nhược chỉ cần vừa mở di động ra, là có thể nhìn thấy tin tức mắng cô ta.

    Sau một loạt đả kích, Ôn Nhược trực tiếp ngã bệnh.

    ###

    Giản Vũ Mân sau khi biết mình sắp trở thành một người ba, biểu hiện thật hưng phấn.

    Vừa thấy đồ vật của bé gái liền nhịn không được mua mua mua.

    Kết quả trong nhà đều là túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là những món đồ chơi cùng quần áo xinh xắn đáng yêu của em bé.

    "Con như thế nào xác định được chính là một bé gái nha? Vạn nhất là bé trai thì sao?" Giản lão phu nhân tức giận mà nói.

    "Bé trai hay nghịch ngợm lại gây sự, thích đánh nhau còn thật chán ghét, cùng bé gái như thế nào có thể so sánh chứ? Mềm mại, đáng yêu, sẽ làm nũng sẽ bán manh." Giản Vũ Mân nói, "Bà nội, đừng nói bà không hy vọng là bé gái nha."

    "Hừ, ta chỉ cần bé ngoan của ta được rồi." Giản lão phu nhân không có thừa nhận chính mình cũng muốn cái cháu cố gái xinh xắn đáng yêu đâu.

    "Hắc hắc, bà nội bà liền thừa nhận đi, bà còn muốn một đứa bé nho nhỏ ngoan ngoãn. Bà yên tâm đi, chờ con gái của con ra tới con sẽ cho bà ôm!"

    "Đi đi đi, có bản lĩnh trước đem mẹ của đứa bé đưa vào sổ hộ khẩu của con đi! Mẹ của đứa bé con còn chưa đưa vào sổ hộ khẩu của con được đâu! Về sau sinh ra tới còn không chừng muốn mang họ của ai đâu! Con có ở đây khoe khoang cái gì?"

    Gừng càng già càng cay, Giản lão phu nhân một câu liền làm cho Giản Vũ Mân muốn hỏng rồi.

    Giản Vũ Mân cũng đau đầu, tự nhận mị lực của mình cũng không tệ lắm, không biết vì cái gì mị lực này ở trước mặt La Tú Ân liền mất đi hiệu lực.

    Rõ ràng người này trước kia là fan của mình.

    Chẳng lẽ thật sự bởi vì tuổi tác của anh lớn?

    Không phải, anh còn chưa tới 30 tuổi đâu.

    Đàn ông 30 tuổi còn đang là một cành hoa nha!
     
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 855: Bắt cóc chị dâu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều, Giản Nhất Lăng muốn đi đến nhà La Tú Ân.

    Cô ở trong phòng cọ tới cọ lui hơn nửa ngày, Địch Quân Thịnh có chút tò mò mà đến trước cửa phòng của Giản Nhất Lăng, liền thấy Giản Nhất Lăng ngồi trước một vali hành lý.

    Cô quỳ trên mặt đất, dẩu mông tìm đồ vật trong rương.

    Bên trong vali hành lý của Giản Nhất Lăng chứa đầy những hộp quà châu báu và trang sức.

    Trong này có của Địch lão gia tử tặng, cũng có của Địch nhị gia tặng, còn có của Địch Quân Thịnh tặng.

    Còn có một bộ phận là của mẹ và bà nội của cô tặng.

    Một số khác chính là bạn bè cùng những người cùng làm việc với cô tặng.

    Người khác đều dùng két sắt để cất đồ, Giản Nhất Lăng liền nhét ở trong một vali hành lý.

    Giản Nhất Lăng dùng hết nửa ngày rốt cuộc tìm ra tới một chiếc vòng tay vàng, còn có một miếng ngọc bội phỉ thúy đế vương lục.

    Địch Quân Thịnh nhìn ra tới Giản Nhất Lăng đây là muốn tặng cho đứa bé trong bụng La Tú Ân.

    "Hai món này của em đều quá nặng, không thích hợp cho một đứa bé đeo." Địch Quân Thịnh dựa vào khung cửa.

    "Không có cho em bé." Giản Nhất Lăng có chút buồn rầu.

    "Ngày mai anh cùng em đi mua một bộ." Địch Quân Thịnh nói.

    "Vậy hôm nay thì sao?"

    "Hôm nay em liền mang cho La Tú Ân một ít món ngon đi."

    "Đúng ha."

    Giản Nhất Lăng vội từ trên mặt đất đứng lên, chạy chậm đi vào phòng bếp.

    Làm mấy món thức ăn ngon lúc sau lấy bình giữ nhiệt bỏ vào rồi ra cửa.

    Địch Quân Thịnh trên đường đến công ty nhân tiện đưa cô ấy đi đến nhà La Tú Ân.

    La Tú Ân xin nghỉ phép mấy ngày, lúc này đang ở trong nhà nằm nghỉ ngơi.

    Trải qua mấy ngày, La Tú Ân rốt cuộc đã tiếp nhận hiện thực mình đã mang thai.

    Cái loại cảm giác hưng phấn lại mờ mịt này, thật sự thực kỳ diệu.

    Thấy Giản Nhất Lăng tới, La Tú Ân rất là cao hứng, ôm chặt Giản Nhất Lăng nói, "Nhất Lăng bảo bối, em mau cho chị nhìn em nhiều một chút, để bảo bảo trong bụng nhìn em nhiều một chút, mọi người đều nói thời điểm mang thai nhìn nhiều người nào, khi sinh ra liền sẽ trông giống người đó, chị nhất định phải nhìn em nhiều, chị còn muốn cho chụp mấy ảnh của em, để ngày đêm nhìn chằm chằm mới được!"

    "Nếu là con trai thì sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    Trên lý luận, là con trai hay con gái xác suất đều giống nhau.

    "Không được, không thể là con trai, cần thiết phải là con gái! Chị ban ngày đi làm, ở viện nghiên cứu tất cả đều là đàn ông, em nói khi chị về nhà lại phải đối diện với một đứa con trai nữa, sao được? Đời này của chị mộng tưởng có một đứa em gái đã tan biến, mộng tưởng có một đứa con gái không thể tan biến!"

    "Vậy khi nào, có thể kêu chị là chị dâu?" Giản Nhất Lăng lại hỏi.

    Một đôi mắt chớp lóe, trong ánh mắt viết lên sự chờ mong.

    "Cái này.." La Tú Ân rối rắm, "Chị.. chị không xứng với anh của em!"

    "Xứng đôi." Giản Nhất Lăng chắc chắn mà trả lời.

    "Nhưng mà.. nhưng mà anh của em ưu tú như vậy, chị chỉ là một fan nhỏ của anh ấy, em biết không, fan với ngủ thần tượng đó là chuyện đại nghịch bất đạo cỡ nào?"

    "Đã ngủ."

    "Ô.. Nhân sinh gian nan có một số việc đừng vạch trần.. chi lúc đó không phải là nhất thời không khống chế được sao, từ trong lòng.."

    Cồn cho cô ấy dũng khí, làm cô ấy dám đối với người cất giấu trong lòng của mình kia hạ tay.

    "Từ trong lòng ý là chị thích anh Vũ Mân sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Nhất Lăng bảo bối, năng lực lý giải ngữ văn của em từ khi nào tốt như vậy?" La Tú Ân đều sợ ngây người.

    Sau đó La Tú Ân lại thở dài một tiếng, "Dù sao chị không xứng với anh của em là được rồi."

    "Anh Vũ Mân cũng thích chị." Giản Nhất Lăng nói.

    "Sao có thể, chị là cái dạng này, nào có người thích, đàn ông giống nhau đều đem chị như huynh đệ, tựa như Trình Dịch vậy."
     
    heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 856: Bắt cóc chị dâu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong mắt Trình Dịch, da trắng chân dài, trước có ngực sau có mông mới có thể được xưng là nữ nhân.

    La Tú Ân vóc dáng rất cao, chân cũng không ngắn, nhưng hoàn toàn không phải cái loại dáng người phập phồng quyến rũ này.

    Cơ bắp trên cánh tay cùng trên bụng một chút đều không kém nam nhân.

    Cho nên La Tú Ân cảm thấy ở trong mắt nam nhân, mình hơn phân nửa là huynh đệ, Giản Vũ Mân cũng không ngoại lệ.

    Vì không tạo thành gánh nặng cho Giản Vũ Mân, cô ấy đem trách nhiệm chuyện buổi tối hôm đó đều ôm ở chính trên người mình.

    Giản Nhất Lăng cũng không quá hiểu vấn đề về mặt cảm tình, cô chỉ biết La Tú Ân xứng đôi, nhưng mà cụ thể Giản Vũ Mân nghĩ như thế nào, cô trả lời không được.

    "Mặc kệ anh ấy, Nhất Lăng bảo bối, mặc kệ chị có làm chị dâu của em hay không, dù sao đứa bé trong bụng cái tốt nhất lớn lên giống em là được, hắc hắc!"

    La Tú Ân thuộc trường phái vui vẻ, chuyện nghĩ không rõ liền không nghĩ.

    "Phanh phanh phanh!"

    Một trận tiếng đập cửa dồn dập táo bạo vang lên.

    "La Tú Ân, mở cửa!"

    Ngoài cửa, là giọng nói mị lực dễ nghe của Giản Vũ Mân.

    Nghe được tiếng gọi La Tú Ân trở nên lúng túng.

    "A a a, Nhất Lăng làm sao bây giờ? Anh của em, anh của em tới.. làm sao bây giờ?"

    Người không biết còn tưởng rằng Giản Vũ Mân là tên hỗn thế đại ma vương nào, có thể làm người không sợ trời không sợ đất như Ân tỷ bị túng quẫn thành cái dạng này.

    Giản Nhất Lăng xoay người liền muốn đi mở cửa.

    Nội tâm La Tú Ân một trận kêu rên, Nhất Lăng bảo bối em như thế nào có thể hố chị như vậy a!

    Chị là nói em giúp chị nghĩ cách, không phải nói em đi mở cửa đem người bỏ vào tới a uy..

    Giản Vũ Mân kéo một cái vali hành lý rất lớn vào cửa.

    La Tú Ân thấy thế nhảy chân ra sau, "Anh làm gì? Anh kéo cái gì?"

    Giản Vũ Mân, "Hành lý của anh."

    La Tú Ân, "Anh, anh, anh, anh kéo hành lý đến đây làm gì?"

    Giản Vũ Mân, "Anh muốn tới nhà em ở lại."

    La Tú Ân, "Ở, ở lại?"

    Giản Vũ Mân, "Anh muốn chiếu cố em cùng bảo bảo."

    La Tú Ân, "Không cần, tôi thân thể rất tốt, không cần anh chiếu cố."

    Giản Vũ Mân, "Đây là trách nhiệm của anh."

    La Tú Ân, "Không có việc gì không có việc gì, anh không cần chịu trách nhiệm."

    Ở trong lòng La Tú Ân nói thầm: Mình sợ anh ấy cùng mình mà ở chung dưới một mái hiên, có lúc mình sẽ nhịn không được a!

    Giản Vũ Mân, "Bảo bảo anh cũng có phần, không chiếu cố em thì anh cũng muốn chiếu cố con bé."

    Giản Vũ Mân lấy đầy đủ lý do, không cho La Tú Ân cự tuyệt.

    La Tú Ân kêu rên, "Vũ ca, anh đừng như vậy, anh như vậy tôi sợ chính mình khống chế không được a!"

    Giản Vũ Mân, "Em khống chế không được cái gì?"

    Người thành thật Giản Nhất Lăng bổ sung giải thích, "Khống chế không được từ trong lòng khi dễ anh."

    La Tú Ân muốn che lại miệng của Giản Nhất Lăng đã không còn kịp rồi.

    Giản Vũ Mân, "Ân?"

    Giản Vũ Mân từ trong tay La Tú Ân đoạt đi Giản Nhất Lăng.

    "Em gái, em cùng anh nói rõ, em vừa mới nói những lời này đó là có ý gì?"

    "Nhất Lăng bảo bối em đừng nói!" La Tú Ân chắp tay trước ngực, cầu xin.

    "Em gái, em đừng quan tâm cô ấy, em cùng anh nói."

    "Nhất Lăng bảo bối!"

    Giản Nhất Lăng nhìn La Tú Ân lại nhìn Giản Vũ Mân.

    Sau khi do dự trong chốc lát, Giản Nhất Lăng lựa chọn nói với Giản Vũ Mân, "Từ trong lòng chị ấy chính là thích anh."

    La Tú Ân bị Giản Nhất Lăng đem bán.

    Xong đời! La Tú Ân muốn chạy đã không còn kịp rồi.

    Giản Vũ Mân đã cản đường cô ấy.

    Giản Vũ Mân, "Em thích anh? Hả?"

    "Tôi.. tôi.." La Tú Ân muốn phản bác nhưng nói không ra được.

    Giản Vũ Mân, "Vậy em trốn cái gì?"

    La Tú Ân cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Vũ Mân.

    Giản Nhất Lăng, "Ân tỷ nói chị ấy sợ chị ấy không xứng với anh."
     
    Heoheocon9552Senhthankinh7 thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 857: Bắt cóc chị dâu (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được lời này, khuôn mặt Giản Vũ Mân trầm xuống dưới, trên mặt rõ ràng đang tức giận, một đôi mắt chặt chẽ mà khóa trụ La Tú Ân.

    "Em như thế nào biết anh không thích em? Em dựa vào cái gì giúp anh đưa ra quyết định?" Giản Vũ Mân chất vấn La Tú Ân.

    "Tôi.." La Tú Ân nói lắp.

    "Giản Vũ Mân anh không phải ngựa giống, không phải là người tùy tiện tới một nữ nhân anh liền có thể cùng người đó lên giường!"

    La Tú Ân hoàn toàn ngây ngốc.

    Giản Vũ Mân hung tợn mà nói, "Hay là nói Giản Vũ Mân anh ở trong mắt em là một tên hỗn đản vô sỉ sẽ đi dụ dỗ rồi ngủ với fan của mình?"

    La Tú Ân vội lắc đầu, "Không đúng không đúng, anh không phải!"

    La Tú Ân hiện tại đầu còn có chút ngốc, nhưng mà đối với nhân phẩm của Giản Vũ Mân, cô ấy tuyệt đối không nghi ngờ.

    Giản Vũ Mân tiếp tục chất vấn, "Vậy em hiện tại là đang hoài nghi cái gì? Em dựa vào cái gì cảm thấy anh không thích em? Xứng hay không xứng là chính một mình em tới quyết định sao? Em rốt cuộc từ nơi nào nhìn ra được anh cảm thấy em không xứng với anh?"

    La Tú Ân, "Tôi.."

    Giản Vũ Mân, "La Tú Ân, anh nói cho em biết, lão tử là thích em mới cùng em lăn giường!"

    La Tú Ân mở to hai mắt nhìn, đại não hoàn toàn đã rời nhà đi ra ngoài.

    Cô đang được Vũ ca tỏ tình..

    Thừa dịp La Tú Ân phát ngốc, Giản Vũ Mân trực tiếp cúi đầu, hôn đi lên.

    Dùng hành động thực tế nói cho La Tú Ân biết, anh ấy đối với cô, là tình cảm của nam nhân đối với nữ nhân, muốn cùng cô ấy thân cận, mặc kệ là thời điểm thanh tỉnh hay là lúc đã uống lên chút rượu có điểm hơi say.

    Trong nháy mắt bị hôn lên, tay chân La Tú Ân rụng rời cả người đều mềm.

    Đầu La Tú Ân không rõ ràng bị động mà đáp lại Giản Vũ Mân.

    Một nụ hôn này, Giản Vũ Mân rõ ràng mà nói cho La Tú Ân biết, anh ấy chính là thích cô ấy, tuy rằng cô ấy không giống những người con gái khác. "

    " Thời gian đầu mang thai không thể xằng bậy. "

    Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng dễ nghe xuất hiện, đánh gãy hai người.

    Giản Vũ Mân cùng La Tú Ân hỏa tốc tách ra.

    Thiếu chút nữa đã quên, Giản Nhất Lăng còn ở bên cạnh!

    Giản Nhất Lăng hữu nghị nhắc nhở," Cần chờ bảo bảo lại lớn một chút mới có thể tiếp tục làm chuyện sinh sản hậu đại. "

    Giản Vũ Mân cùng La Tú Ân hai người da mặt đều không tệ đều bị Giản Nhất Lăng làm cho khuôn mặt đỏ bừng.

    Em gái như thế nào.. như thế nào lại nói trắng ra như vậy a..

    Giản Nhất Lăng vẻ mặt bình tĩnh đạm nhiên, tiếp tục hỏi," Khi nào đăng ký kết hôn? "

    La Tú Ân," Đăng, đăng ký kết hôn? Này, có thể có chút quá nhanh hay không? "

    Giản Nhất Lăng," Bảo bảo cần hộ khẩu. "

    Đối với chuyện của chái trai (gái) tương lai, Giản Nhất Lăng rất là để bụng.

    Giản Vũ Mân," Không sai, em gái nói đúng, con gái của anh không thể không có ba. "

    Giản Vũ Mân hỏi La Tú Ân," Em đối với anh còn có cái yêu cầu gì? Em nói ra, anh đều sẽ làm được. "

    La Tú Ân vội lắc đầu," Đã không có, đã không có.. "

    Cô ấy hiện tại cảm giác cả người đều đang ở trên đám mây bay, Giản Vũ Mân dựa lại gần, tim của cô đều sẽ nhịn không được bang bang nhảy.

    Ở trước mặt Giản Vũ Mân, La Tú Ân không hề có sức phản kháng.

    Giản Vũ Mân," Vậy em nói người nhà của em đem sổ hộ khẩu gửi lại đây, chúng ta trước đi đăng ký kết hôn. "

    Vì đứa con, trước đăng ký kết hôn, sau lại làm một cái hôn lễ sau!

    La Tú Ân," A.. a.. "

    Giản Vũ Mân," Người nhà của em đối với con rể có yêu cầu gì không? "

    Giản Vũ Mân tính toán quá hai ngày nữa đi thăm hỏi ba mẹ La Tú Ân, tuy rằng đã lên xe trước lại mới mua vé bổ sung, nhưng đường nên đi Giản Vũ Mân giống như sẽ không đánh rớt.

    La Tú Ân," Muốn là đàn ông."

    Đây là yêu cầu duy nhất mà ba mẹ La Tú Ân đối với việc cô tìm đối tượng.

    Chuyện khác ba La mẹ La cũng không dám nghĩ nhiều.
     
    Heoheocon9552, heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 858: Viện nghiên cứu: Cảm tạ Vũ ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi chính thức xác nhận quan hệ, dưới yêu cầu của Giản Vũ Mân, La Tú Ân dẫn anh đi gặp các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu của mình ở kinh thành.

    Xem như công khai quan hệ của hai người bọn họ.

    Các đồng sự nhìn thấy Giản Vũ Mân một đám đều biểu hiện đến phá lệ vui mừng.

    Cả đội đều đi lên cùng Giản Vũ Mân bắt tay.

    "Đồng chí vất vả!"

    "Anh thật sự quá vĩ đại."

    "Không hổ là thành viên Jupiter, không giống bình thường!"

    "Về sau anh chịu vất vả."

    "Nếu là bị cái gì ủy khuất có thể tới cùng chúng tôi nói."

    "Vũ ca, về sau anh chính là con rể của viện nghiên cứu chúng ta! Có việc gì cần viện nghiên cứu chúng ta giúp anh cứ việc nói! Chỉ có một thỉnh cầu, xin anh ngàn vạn lần không được chia tay Ân tỷ của chúng tôi."

    "Đúng đúng đúng, nhất định không thể chia tay."

    Ân tỷ thất tình mọi người chưa thấy qua, cũng không muốn nhìn thấy!

    Mọi người nhìn Giản Vũ Mân với ánh mắt thật giống như đang nhìn thấy một vị anh hùng cái thế.

    La Tú Ân đương nhiên biết nhóm người này suy nghĩ cái gì.

    Có phải cho rằng cô đã có đối tượng liền không dám ngược bọn họ phải không?

    Nếu mà dám ở trước mặt Giản Vũ Mân nói hươu nói vượn, xem cô quay đầu lại có lột da bọn họ hay không!

    Trình Dịch nhìn La Tú Ân ở bên người Giản Vũ Mân như "Chim nhỏ nép vào người", cảm giác so với nhìn thấy tận thế còn đáng sợ hơn.

    Nếu không phải sợ bị Ân tỷ đá, anh ấy đã móc di động ra tới chụp ảnh lưu niệm.

    Đây tuyệt đối là một màn đáng giá kỷ niệm.

    Tìm cơ hội không có La Tú Ân ỏ bên người Giản Vũ Mân, Trình Dịch nắm tay Giản Vũ Mân nói, "Vũ ca, từ hôm nay trở đi anh chính là thần tượng của tôi."

    Có thể đem Ân tỷ bọn họ thuần phục thành như vậy, trên đời này tuyệt đối tìm không ra người thứ hai.

    Ngữ khí Giản Vũ Mân có chút đông cứng, "Hy vọng Trình tiến sĩ về sau cùng Tú Ân nhà chúng tôi bảo trì khoảng cách một chút."

    Trình Dịch đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó phản ứng lại đây.

    Đây là ghen ở trong truyền thuyết đi?

    Ha ha ha, có người vì Ân tỷ ghen a!

    Một người bên cạnh sau khi nghe được cười tủm tỉm mà nói với Giản Vũ Mân, "Anh yên tâm đi, Trình Dịch thích cái loại ngự tỷ trước đột sau kiều, Ân tỷ là trăm phần trăm chỉ là hảo huynh đệ."

    Giản Vũ Mân, "Vậy là tốt rồi, tôi chỉ là muốn nói rõ, vị hôn thê có bằng hữu khác phái cũng không phải không thể tiếp thu, nhưng là phải chú ý đúng mực."

    Anh vẫn có chủ nghĩa nam nhân khá lớn.

    Lão bà cùng nam nhân khác đi lại quá thân cận vẫn là chuyện anh không tiếp thu được.

    Trình Dịch nâng lên một bàn tay, chỉ lên trời thề, "Tôi bảo đảm cùng Ân tỷ chỉ là thuần hữu nghị quan hệ, tuyệt đối chú ý đúng mực."

    ###

    Ôn Nhược từ ngày bị khởi kiện đó liên tục hơn một tuần không có ra cửa.

    Thái Thấm Nguyệt thật sự đau lòng cho con gái, liền đem chuyện phát sinh gần đây, thêm mắm thêm muối mà nói cho Ôn gia nhị lão ở thành phố Hồ Phòng xa xôi.

    Ôn gia nhị lão vẫn luôn coi Ôn Nhược vì đầu quả tim của bọn họ, hiện giờ Ôn Nhược gặp phải tội lớn này, bọn họ tất nhiên là sẽ không mặc kệ.

    Quả nhiên Ôn gia nhị lão liền tới kinh thành, thăm hỏi cháu gái bảo bối của bọn họ.

    Ôn gia lão thái gia thân hình thon gầy, nhưng rất có hơi thở văn nghệ.

    Ôn gia lão thái thái tuy rằng hơn 70 tuổi, bên ngoài như cũ thời thượng, đoan trang điển nhã.

    Cùng Ôn gia nhị lão đến kinh thành còn có anh họ cả của Ôn Nhược, con trai lớn của Ôn gia nhị phòng, Ôn Ngôn, một người rất ít khi lộ diện với người ở bên ngoài.

    Ôn Ngôn lúc mười sáu tuổi xảy ra tai nạn giao thông, sau đó bị liệt nửa người trên, vẫn luôn ngồi ở trên xe lăn, cùng ông bà của của mình ở nhà cũ Ôn gia, không ra khỏi cửa, ít nói, ngày thường không cùng người ngoài giao lưu.

    Ôn Ngôn có một khuôn mặt rất đẹp, ngũ quan quá mức tinh xảo, làn da trắng hơn bình thường, cùng do việc anh ta hàng năm ở mãi trong nhà có quan hệ rất lớn.
     
    heoconchuayeuSenhthankinh7 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...