Thượng Dương - Hoàng Yến

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Rosei Jane, 17 Tháng tư 2022.

  1. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    02.

    Độc chiếm ngao đầu là tiết mục được trông chờ nhất của hội đèn Quảng Chiếu. Không chỉ vì đây là màn múa được triều đình dàn dựng để cầu chúc phước lành cho dân chúng mà còn bởi người biểu diễn luôn là người xuất sắc nhất trong lứa thanh niên ưu tú của Đại Cồ Việt. Từ năm ngoái thì Thường Kiệt đã được như ý nguyện, thầu trọn màn này. Đây cũng là lý do khiến cho nhan sắc của hắn được cả thành Thăng Long biết đến.

    "Nghe bảo năm nay vẫn là Ngô Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu đấy."

    Âm giọng thích thú lọt vào tai khiến ta tò mò ngẩng lên khỏi đống mặt nạ. Phía đầu kia quầy hàng là hai cô gái trạc mười bốn, mười lăm.

    Cô gái lớn hơn tiếp lời: "Năm ngoái, lúc múa xong chàng còn cười với em nữa cơ. Đến bây giờ em vẫn còn cất nụ cười của chàng trong túi đây này."

    Rồi hai nàng cùng cười rộ lên. Chợt thấy ta chăm chú nhìn, bọn họ thoắt cái trở nên ngượng ngùng, bẽn lẽn. Cô gái cao hơn lấy can đảm tiến tới một bước, nhẹ nhàng cất giọng oanh vàng thỏ thẻ: "Công tử mua mặt nạ cho ai vậy?"

    "Ta mua cho người thương." Ta mỉm cười, nhìn nàng sâu lắng.

    Nàng bối rối vén tóc mai, thẹn thùng hỏi: "Là.. là ai thế?"

    Ta cầm lên một cái mặt nạ hoàng lân, dịu dàng đáp: "Là người đêm nay sẽ múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong, Ngô Thường Kiệt."

    Dứt lời, ta quay lưng bước đi. Nếu còn tiếp tục đúng đó thì chỉ e sẽ phì cười vào mặt nàng. Phan Đình trả tiền rồi tất tả chạy theo. Hắn cứ than vãn mãi không thôi: "Ông trời của tôi ơi, đừng trêu chọc con gái nhà lành nữa có được không? Người khiến cô nương đó phát khóc rồi kia kìa."

    Ta mặc kệ Phan Đình. Tịnh thân từ năm mười tuổi như hắn thì làm sao hiểu được thú vui của việc trêu hoa ghẹo nguyệt. Hơn nữa, ta trêu ghẹo cũng có chừng có mực, chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất. Nhưng Thăng Long phồn hoa đô hội cũng không thắng được mấy câu càm ràm của Phan Đình. Khi không còn mặc kệ hắn được nữa thì ta cũng mất hứng dạo phố dạo phường, vậy nên ta tới tìm Thường Kiệt. Còn nhớ Nguyên tiêu năm ngoái, trước khi múa Độc chiếm ngao đầu, hắn cứ trốn biệt trong ngôi đình trên đảo Ngọc Tượng

    Đảo Ngọc Tượng' là một gò đất lớn nổi lên giữa hồ Lục Thủy'. Trước kia nơi này được gọi là Tượng Nhĩ, bởi có hình dạng giống tai voi. Khi ông nội dời đô ra Thăng Long thì Người mới đổi tên thành Ngọc Tượng. Ngôi đình cũ dựng trên đảo cũng theo đó mà mang cái tên này.


    1. Ngọc Tượng: Tên gọi cũ của đảo Ngọc Sơn trong hồ Hoàn Kiếm.

    2. Hồ Lục Thủy: Tên gọi cũ của hồ Hoàn Kiếm.

    Thường Kiệt luôn luôn chỉ cần dựa vào tiếng bước chân mà nhận ra ta. Có lần ta giả bộ đi bước thấp bước cao hồng đánh lừa, vậy mà vẫn bị hắn phát hiện rồi bóc mẽ: "Thái tử giả thọt y như thật."

    Lần này cũng vậy, ta vừa bước chân qua ngưỡng cửa thì hắn đã cất giọng hỏi: "Thái tử không đi xem hội mà tới đây làm gì vậy?"

    Ta tới ngồi tựa lên bậu cửa sổ, phóng mắt ra hồ Lục Thủy ngập tràn hoa đăng mà than thở: "Một ngày có mười hai canh giờ. Trừ đi thời gian ngủ nghỉ thì còn tám. Vậy mà ngươi lại cứ dính lấy ta tới tận bảy canh giờ. Thường Kiệt à Thường Kiệt, ngươi biến bổn Thái tử trở thành tình địch của cả cái thành Thăng Long này rồi. Còn dám xuống phố thì ta sẽ bị đám đàn bà con gái nghiền ra mất."

    Thường Kiệt vừa quấn nốt xà cạp lên cánh tay vừa nghiêm túc nói: "Thứ nhất là gần đây người rất hay bắt thần ngủ lại Đông cung, vậy nên không chỉ có bảy canh giờ. Thứ hai, Thái tử mới là người cứ dính lấy thần."

    Cẩn thận ngẫm lại thì thấy hình như hắn nói không sai. Ta bèn ngồi xuống bàn nhấp một ngụm trà. "Ngươi hỏi sao ta lại tới đây ấy hả? Vì ta nghe nói con trai nhà họ Ngô cứ hễ xuống phố thì con gái lại xếp hàng dài cả dặm. Hôm nay Thái tử muốn xem tận mắt."

    "Lời đồn thì cũng đúng. Nhưng hai từ xếp hàng lại hơi sai."

    Lúc đó Thường Kiệt không chịu nói rõ hơi sai ở chỗ nào. Giả như hắn chịu nói thì chẳng đời nào có chuyện ta nảy ra cái ý tưởng định mệnh ấy. Đại khái là tự nhiên ta lại muốn biết cảm giác của đệ nhất mỹ nam Đại Cồ Việt khi khiến cho bao thiếu nữ cuồng si là như thế nào.

    "Này, cởi ra đi."

    Thường Kiệt đang chỉnh trang lần cuối, nghe ta nói thì khựng lại, ngẩng lên nhìn.

    Ta sốt ruột rút dây thao' của hắn. "Hôm nay ta múa thay ngươi."

    3. Dây thao: Dây thắt lưng.

    Rồi ta hào hứng tự lột phăng áo xống. Lột xong vẫn thấy Thường Kiệt đứng như trời trồng.

    "Có cởi không thì bảo! Bổn Thái tử đem ngươi đi thiến bây giờ."

    Hôm ấy, ta đeo mặt nạ hoàng lân, giả làm Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu. Bỏ ít công sức, đổ ít mồ hội mà đổi được bao nhiêu là ánh mắt say mê của thiếu nữ. Nhưng vào cái khoảnh khắc tháo đầu lân, lòng rộn ràng bước ra đường lớn, ta mới thấu hiểu sâu sắc cái từ "hơi sai" mà Thường Kiệt nói. Đám con gái không hề xếp hàng dài cả dặm như lời đồn. Họ bâu lấy ta giống như ruồi bâu mỡ. Thái tử ta đây đã sống qua mười tám nồi bánh chưng, nhưng chưa bao giờ phải chịu cảnh xô đẩy ác liệt tới như vậy. Ta giữ rịt cái mặt nạ và ra sức vùng thoát trong nỗi kinh hoàng. Khi co cẳng chạy khỏi đám con gái vẫn lẵng nhẵng bám đuôi, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, ấy là sống như Thường Kiệt sao mà khổ quá, thực sự khổ quá.

    Chạy được nửa vòng hồ thì bắt gặp một con thuyền đậu sát mép nước, ta bèn nhảy xuống rồi rút mái chèo đẩy thuyền ra xa bờ. Đám con gái không có cách nào bám theo nữa nhưng vẫn chưa chịu bỏ đi mà cứ tụ tập lại thành một đống.

    "Này!"

    Âm giọng cứng cỏi của một người con gái vang lên sau lưng. Ta giật mình quay lại.

    Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc lần đầu tiên trông thấy Quân Dao sau mười hai năm xa cách. Nàng ngồi đó, trong trẻo như ánh trăng non tựa mạn thuyền. Cánh hoa lan đỏ thắm họa nơi chân mày khế nhướng lên khi nàng cất giọng: "Ta là Dương Quân Dao. Cha của ta là Thượng tướng quân Dương Bình. Cô ruột của Ta là Nguyên phi Tuyết Anh. Dám động vào ta thì người sẽ không được yên thân đầu."

    Ta thoáng bất ngờ. Nhật Tôn của năm mười tám tuổi không còn hồn nhiên, ngây thơ như hồi lên sáu. Quân Dao thì sao? Nàng của năm mười bảy tuổi liệu có còn là cô bé con dễ hờn dỗi khi xưa? Suy nghĩ bật ra trong đầu ta ngay lúc ấy là cuộc gặp gỡ này có phải do nhà họ Dương sắp xếp? Chuyện đêm nay ta rời khỏi Đông cung nhiều người biết. Nhưng đâu ai lường được ta sẽ đeo mặt nạ hoàng lân, thay Thường Kiệt múa Độc chiếm ngao đầu. Lại càng không ai lường được ta sẽ nhảy xuống thuyền để tránh đám con gái theo đuôi. Nghĩ vậy nhưng ta vẫn quyết định giấu đi danh tính thật để thử thăm dò nàng.

    "Ta là Ngô Thường Kiệt. Cha nuôi của ta là Khai Quốc Vương Lý Long Bồ. Người anh em thân nhất của ta là đương Kim Thái tử Lý Nhật Tôn. Dù ta có động vào nàng thật thì cũng chẳng ai dám làm gì ta đâu."

    Nàng liếc đám con gái đang nhóng cổ bên bờ hồ. "Ra là Đệ nhất mỹ nam của Đại Cồ Việt."

    "Cũng bất đắc dĩ ta mới phải nhảy xuống thuyền." Ta bối rối lùa tay vào tóc.

    Nàng mỉm cười, khẽ nghiêng mình khua nước đẩy vài ngọn đèn hoa đăng dạt mạn. "Ban nãy có xem anh múa Độc chiếm ngao đầu ở tháp Nghinh Phong. Giai nhân rung động bởi khí khái anh hùng cũng là lẽ thường tình."

    Ta chắp tay tạ tội: "Xuống thuyền mà không xin phép là Thường Kiệt có lỗi. Chờ lát tan hội sẽ đưa nàng vào bờ."

    Nàng yểu điệu thục nữ, ta quân tử hảo cầu. Mặt hồ liễu rủ màn che, hoa đăng rải khắp như cả vạn ánh trăng rằm. Có cảnh đẹp, lại có cả mỹ nhân. Lòng đầy hoài nghi cũng chẳng ngăn được trái tim ngừng thổn thức. Ta say đắm nhìn nàng, rồi buột miệng: "Ai dạy nàng vẽ chân mày vậy?"

    "Có đẹp không?"

    "Đẹp. Vẽ trên gương mặt mỹ nhân lại càng đẹp."

    Quân Dao nhẹ hỉnh cằm: "Không phải tự nhiên mà người ta lại nói con gái nhà họ Dương xưa nay đều là mỹ nhân khuynh thành."

    Ta vốn định tự khen con trai nhà họ Lý xưa nay cũng đều là anh hùng tuấn kiệt, nhưng chợt nhớ ra mình đang mang cái mác con trai nhà họ Ngô, nên lại nói: "Khuynh thành hay không ta chẳng biết, nhưng hiện giờ thì đã lạc cả tay chèo rồi."

    Tay chèo lạc thật, nên ta chẳng thèm chèo nữa, mặc cho thuyền lững lờ trôi. Nàng châm ngọn đèn hoa đăng, thả xuống nước rồi chắp tay cầu nguyện.

    "Này, nàng vừa cầu gì vậy?"

    "Ta cầu mong được cùng người mình yêu bên nhau trọn một đời."

    Trái tim ta đập rộn. Lúc còn chưa trở nên lạnh lùng trầm tĩnh như hiện tại, Thường Kiệt từng ba hoa rằng trong nghệ thuật tán gái thì quan trọng nhất là nhận diện được tín hiệu, quan trọng nhì là biết chớp lấy thời cơ. Thái tử ta đây đem Thường Kiệt ra ghẹo gái thì nhiều nhưng chưa từng tán gái một cách bài bản. Ta không dám chắc câu vừa rồi của nàng có phải là tín hiệu hay không. Thế nhưng người xưa có câu thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Vậy nên ta nhìn nàng say đắm, rồi buông nhẹ một câu: "Còn ta lại chỉ cầu nàng ấy trọn đời bình an."

    Rõ ràng ta rất có thiên phú. Cô nương nhà họ Dương nghe xong liền mỉm cười, e lệ cúi đầu.

    Hôm ấy từ biệt, nàng trao cho ta nụ cười nhẹ thoảng gió xuân. Bước qua nhịp cầu Đông còn ngoảnh đầu gọi lớn khiến trái tim ta bừng bừng trống hội.

    "Này, Ngô Thường Kiệt, con gái lớn Thượng tướng quân Dương Bình vừa tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng ấy thì sớm mang sính lễ qua mà hỏi cưới."
     
    Kang Bo Ra thích bài này.
  2. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    03.

    Đêm ấy, thu phòng của Đông cung cháy lớn. Ngọn lửa đỏ rực liếm tận nền trời, qua giờ Dần' mới dập yên. Nhà họ Dương quả nhiên không khiến ta thất vọng.

    1. Giờ Dần: Từ 3 giờ đến 5 giờ sáng.

    Rạng sáng hôm sau, Tư thiên lệnh vội vã tới yết kiến cha, tâu rằng dị tượng đã bắt đầu giáng xuống Đông cung. Lần này mới chỉ cháy thư phòng, nhưng nếu không ngăn chặn sớm thì chỉ e Thái tử sẽ gặp nguy. Khi nghe cha nói lại, ta cũng không có cảm xúc gì đặc biệt ngoại trừ hơi hơi khâm phục. Mười ba năm làm Thái tử, chỉ có hai người ăn phải gan hùm mật gấu dám mở miệng rủa ta. Người đầu tiên là vị cao nhân ở Lâm Tây, phán ta cả đời khổ sở vì tình. Người thứ hai là lão Tư thiên lệnh, nói ta sắp vương phải tai bay vạ gió.

    "Thưa phụ hoàng, Tư thiên lệnh có nói phải làm sao mới hóa giải được dị tượng không ạ?"

    "Có nói. Nhưng trước tiên cho trẫm hỏi Thái tử một câu có được không?"

    "Dạ, được ạ." Ta đáp, cảm thấy hơi chột dạ.

    "Vì sao Thái tử lại cho loan tin mình sẽ rời cung đi xem hội?"

    Ta kinh hãi quỳ xuống.

    Cha coi như không thấy động thái của ta, thản nhiên tiếp: "Tư thiên lệnh nói muốn hóa giải dị tượng thì Thái tử phải cưới một người con gái có bản mệnh chí âm. Hơn một tháng trước, Nguyên phi có vô tình nói với trẫm rằng cháu gái nàng ấy mang bản mệnh này, thật là vừa hay."

    Ta dập đầu nhận lỗi: "Con biết tội, thưa phụ hoàng!"

    "Đông cung vốn là chảo lửa. Trẫm ở ngôi trữ quân mười sáu năm trời cũng không nhìn thấu được lòng dạ của anh em ruột thịt. Thái tử muốn dùng Dương Bình làm đối trọng với Đàm Toái Trạng, trẫm không trách, cũng sẽ không quản. Trẫm chỉ mong sẽ không phải chứng kiến cảnh huynh đệ tương tàn. Thái tử hiểu chứ?"

    "Con hiểu rõ, thưa phụ hoàng."

    "Vậy.. Thái tử vừa nhận tội gì vậy?"

    Ta ngẩng nhìn cha. Giọng nói lẫn vẻ mặt của người đều không giống như đang tức giận. Ta bèn bấm bụng đáp: "Con.. cũng coi như góp phần làm cháy Đông cung."

    Cha bật cười: "Tự nhiên hao tiền tốn của. Đúng là tội Thái tử rất nặng"

    Ta nén thở phào, đầu óc cũng dần thả lỏng.

    Cha khoát tay cho ta đứng dậy, rồi người hỏi: "Đến bây giờ Thái tử vẫn còn thích cô nương nhà người ta à?"

    "Thưa phụ hoàng, dù có yêu thích nàng đến mấy thì con cũng sẽ không bao giờ đem giang sơn ra đánh đổi."

    "Thái tử tin chắc mình sẽ kiềm chế được nhà họ Dương?"

    "Nhật Tôn do một tay phụ hoàng dạy dỗ. Thuật dùng người của phụ hoàng con cũng học hỏi được vài phần."

    "Nói nghe xem."

    "Thưa phụ hoàng, từ khi Thái tổ' lập nước, Lâm Tây vốn là điểm nóng quy tụ những kẻ tận trung với tiền triều. Chúng mê hoặc lòng dân, khiến dân chúng nảy sinh ác cảm chống đối triều đình. Nhưng hơn mười năm trước thì bản chất quân phản loạn Lâm Tây đã bắt đầu thay đổi. Chúng lấy danh nghĩa phục Lê để lừa gạt, bóc lột dân chúng Lâm Tây và các vùng lân cận. Thậm chí chúng còn chia chác, cấu kết với quan lại để giảm thiểu sự chú ý của triều đình. Vị quan lớn này chính là Thượng tướng quân Dương Bình. Dương Bình lạm dụng quyền lực hòng thâu vét tiền tài, nhưng lại vô tình giúp phụ hoàng một tay. Lòng tham của thủ lĩnh phản quân và Dương Bình càng lớn thì lòng dân Lâm Tây sẽ càng nghiêng ngả. Bốn năm trước, người đích thân dẫn binh dẹp loạn là đã bắn một mũi tên trúng hai đích, vừa tiêu diệt tận gốc quân phản nghịch, vừa triệt để thu phục lòng dân. Gian thần nếu biết cách điều khiển thì cũng sẽ trở thành một thanh kiếm vô hình. Con gái Dương Bình nếu gả vào Đông cung sẽ giúp cho gốc rễ nhà họ Dương thêm vững chắc. Thanh kiếm vô hình này cũng sẽ càng sắc bén hơn."

    2. Thái tổ: Chỉ vua Lý Công Uẩn.



    Phụ hoàng nhìn ta thật lâu. Cuối cùng, người gật đầu: "Thần tử dù quyền lực có lớn tới đâu đi nữa thì cũng vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay của thiên tử. Tự cổ chí kim, quyền thần xuất hiện chẳng qua là bởi thiên tử bất tài mà thôi."

    Ta chắp tay, cúi đầu ghi tạc: "Con đã nhớ kĩ, thưa Phụ hoàng."

    Trước khi ta rời đi, cha còn hỏi một câu: "Nhưng Thái tử à, con đành lòng để cô nương ấy cả đời mắc kẹt giữa mình và nhà họ Dương hay sao?"

    Ta không trả lời được. Đành lòng hay không, ta chưa bao giờ nghĩ tới. Ta luôn cho rằng sinh ra là con gái nhà họ Dương thì vận mệnh của nàng đã buộc phải trở thành quân cờ chính trị. Được người cầm cờ yêu thương trân trọng chính là hạnh phúc của một quân cờ. Rất nhiều năm sau này ta mới hiểu, rằng Nhật Tôn của năm mười tám tuổi thực ra vô cùng ích kỷ và háo thắng. Ta đắc ý khi có được nàng, khi bước đầu thao túng được họ Dương. Vị cao nhân ở Lâm Tây hóa ra chẳng hề sai. Ba mươi năm ở bên nhau, ta và nàng, cả hai rốt cuộc đều khổ vì một chữ tình.
     
  3. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    CHƯƠNG 5:

    Ngô Thường Kiệt

    01.

    Tư thiên giám xem ngày, nói Mười bốn tháng Hai đại cát đại lợi, vô cùng tốt lành cho việc cưới hỏi, sang cát', động thổ. Ta không có thiện cảm với Tư thiên giám, nên nghe bẩm lại thì liền cảm thấy họ đang rủa mình sớm đắp mộ cuộc tình. Cuộc tình của ta có nguy cơ bị đắp mộ thật.

    1. Sang cát (hay còn gọi là bốc mộ, cải táng) : Đào quan tài lên rồi cho xương người đã khuất vào một cái tiểu, đem chôn ở chỗ khác và xây mộ đẹp hơn.

    Suốt một tháng trước khi Quân Dao gả vào Đông cung, ta không hề gặp nàng. Không biết ai rảnh rỗi nghĩ ra cái tục trước khi cưới thì không được gặp nhau để tránh điều xui rủi. Ta chỉ nghe Phan Đình kể lại rằng ngay sau ngày được ban hôn, nàng đã vào cung gặp Nguyên phi Tuyết Anh. Lúc tới trông nàng chẳng được vui, khi ra về thì càng buồn tới thất thần. Ta không có nhiều kinh nghiệm về tình ái. Nghe nói vậy thì cho rằng nàng buồn vì muốn cưới sớm hơn mà chẳng được. Nhưng câu nói tiếp theo của Phan Đình lại khiến ta vỡ mộng.

    "Thái tử, hôm qua Bệ hạ ban hôn, hôm nay tiểu thư đã mặt nặng mày nhẹ vào cung. Thế chẳng phải là không muốn gả cho người hay sao?"

    Phan Đình không thích Quân Dao. Hình như hắn chẳng còn nhớ chuyện năm xưa từng dắt ta đi tặng tranh cho nàng. Hắn cũng như bao người khác, cảm thấy ta lấy nàng là đút đầu vào thòng lọng nhà họ Dương. Hơn nữa, tư tưởng Phan Đình tân tiến, trước giờ luôn cho rằng Thường Kiệt mới là người ta thực sự yêu thương. Hắn buộc tội Quân Dao hai chân gác hai thuyền, là người thứ ba xen vào giữa ta và Thường Kiệt.

    "Tiểu thư nhà họ Dương tự mình đính ước với công tử nhà họ Ngô ở hồ Lục Thủy. Bây giờ ai ai cũng biết về giai thoại tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ. Đấy, Thái tử, người xem.

    " Đâu? Xem cái gì? "

    Phan Đình khổ sở giải thích:" Thái tử ơi, nô tài nói người xem, nhưng ý không phải là cho người xem cái gì. Mà ý nô tài.. "

    " Không có gì xem thì thôi. Ngươi lui đi. Đừng ở đây làm phiền ta nữa. "

    Cứ hễ thấy mặt ta là Phan Đình lại lải nhải về giai thoại tiên đồng ngọc nữ. Tới độ suốt hơn một tuần trời, việc ta làm nhiều nhất là tìm cách tránh mặt hắn. Ban đầu khi mới nghe về giai thoại này ta cũng thấy lâng lâng. Nhưng niềm vui sướng chẳng tày gang, ta nhanh chóng nhận ra nam chính trong giai thoại đã biến thành Thường Kiệt. Cũng phải thôi, đêm đó nàng đứng giữa cầu Đông mà bắc loa gọi lớn. Câu đính ước của nàng cả Thăng Long đều nghe thấy.


    " Này Ngô Thường Kiệt, con gái lớn nhà Thượng tướng quân Dương Bình vừa tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng ấy thì sớm mang sính lễ qua mà hỏi cưới. "

    Rốt cuộc Ngô Thường Kiệt không mang sính lễ qua nhà họ Dương, mà lại là Thái tử ta đây sắp rước nàng vào cửa.

    Trước giờ vốn xem nhẹ miệng lưỡi thế gian, vậy nên giai thoại ấy cũng chẳng khiến ta phiền lòng. Chuyện làm ta băn khoăn là Quân Dao liệu có đem lòng yêu chàng trai đeo mặt nạ hoàng lân mà nàng đinh ninh là Thường Kiệt hay không? Nhưng chuyện ấy lại cũng chẳng to tát bằng chuyện Thường Kiệt thú nhận. Hôm ấy hắn luyện võ liên tục bốn canh giờ. Ta không làm sao ngăn lại được nên cũng đành hùa theo. Khi cả hai đã kiệt sức, hắn mới chịu nằm vật ra cát mà ngửa mặt nhìn hoàng hôn đỏ ối. Ta nằm xuống cạnh hắn, thở không ra hơi.

    " Thái tử có thích ai không? "

    Ta định nói là thích con trai nhà họ Ngô như thường lệ nhưng rồi lại nhận ra hình như Thường Kiệt đang buồn thật buồn tới nẫu ruột. Giấc mộng của hắn với cô nương người ta hình như đã tan vỡ mất rồi. Hắn hỏi đấy, nhưng chưa chắc đã cần câu trả lời. Vậy nên ta im lặng không đáp.

    " Nàng ấy sắp gả cho người khác rồi. "Giọng Thường Kiệt chùng sâu.

    Ta lặng đi. Cảm giác như chính mình phải trơ mắt nhìn Quân Dao gả cho người khác. Ta với Thường Kiệt thân còn hơn cả anh em ruột thịt. Hắn buồn, lòng ta cũng nghe nặng trĩu. Quyền lực Thái tử vốn không phải để làm mấy chuyện vô liêm sỉ như cướp chồng đoạt vợ. Nhưng tầm này rồi thì còn liêm sỉ gì nữa.

    " Hay là cướp về đi. Ta giúp ngươi. "

    Khi mở miệng đề nghị, ta không nghĩ Thường Kiệt sẽ đồng ý. Trước giờ hắn chưa từng dựa dẫm vào ta. Con đường công danh dù phải đánh cược mạng sống, dù phải đạp lên biển máu mà đi thì hắn cũng vẫn cứng đầu tự bước một mình. Ta còn tính dù hắn không đồng ý cũng sẽ tự quyết làm. Dù người đời có phỉ nhổ thì cũng chỉ một thời gian rồi thôi, phỉ nhổ mãi làm sao được.

    Thế nhưng hắn lại ngồi dậy, nghiêm túc hỏi:" Thái tử sẽ giúp thần thật chứ? "

    Ta thoáng bất ngờ, nhưng cũng lập tức ngồi bật dậy, hùng hổ tuyên bố:" Đương nhiên rồi. Chỉ sợ gả cho phụ hoàng. Còn không thì gả cho ai ta cũng cướp về được. "

    Thường Kiệt nhìn ta, khẽ lắc đầu:" Nàng không gả cho Bệ hạ. "

    Ta vỗ vai hắn." Thế thì quá tốt rồi! "

    " Nàng gả vào Đông cung "

    Có những ngày rét căm vẫn hửng vài tia nắng. Lại có những ngày nắng ấm nhưng chợt đổ mưa rào. Lòng ta lúc này, gió đã nổi, mây dông cũng bắt đầu giăng. Ta và Thường Kiệt từ nhỏ đã hợp nhau mọi mặt, từ chuyện quậy phá cho tới chuyện ăn uống, học hành. Không ngờ khi lớn lên lại chung cả giấc mộng về một người con gái.

    " Vậy Thái tử có chịu giúp thần hay không?

    Đầu bốc hỏa, ta xông tới tống cho hắn một đấm.

    "Thằng nào ngày xưa chê nàng vừa béo vừa lùn vừa sún"

    Thường Kiệt cũng chẳng chịu thua, hắn co chân đá ta ngã chổng kềnh.

    "Còn ai thì thích vì nàng không đẹp?"

    Hóa ra hắn biết cả. Vậy mà ta cứ tưởng năm đó hắn không hiểu lòng ta. Sự đời thật lắm chuyện khôi hài. Khi nhỏ Quân

    Dao không đẹp nên ta mới thích nàng. Lớn lên nàng khuynh quốc khuynh thành, ta vẫn lại si mê. Còn Thường Kiệt khi nhỏ chê nàng xấu, lớn lên lại đem lòng ngưỡng vọng. Ta với hắn rốt cuộc vẫn giống nhau, đều tự vả vào mặt mình.

    Ta nhào tới vật hắn ngã sõng soài.

    "Ít ra thì ta cũng thích nàng mười mấy năm rồi."

    Hắn lật người kẹp cổ ta. "Cả cái thành Thăng Long này đều biết người nàng đính

    Ước là Ngô Thường Kiệt.

    Ta bị kẹp cổ thở không nổi, bèn dùng hết sức thúc ngược một cùi chỏ. Tay hắn vừa lơi lỏng, ta bèn vặn mình thoát ra. Rồi vừa thở hổn hển vừa nói:" Ngươi.. giả ngu.. hay ngu thật vậy? Hai chúng ta đều biết đêm đó ai mới là người ở cạnh nàng "

    " Thái tử chỉ ở bên nàng có một đêm, còn ta thì đã ở bên nàng hơn một năm nay rồi. "

    Hắn nói, rồi quay lưng bỏ đi.

    Ta đứng đó, cảm giác như nửa cuộc đời mình vừa tan biến.

    Năm lên tám, ta với Thường Kiệt cũng từng đánh nhau một trận. Khi đó Thường Kiệt mười hai tuổi, phải tham gia kỳ thi sát hạch để được cùng học với Thái tử. Có việc tuyển chọn lằng nhằng này cũng bởi Thượng tướng quân Dương Bình muốn loại bỏ Thường Kiệt và đưa con trai Dương Quân Bảo vào cung cùng chơi cùng học với ta.

    Khi ấy ta cũng biết Dương Quân Bảo là anh trai của

    Quân Dao. Nhưng việc nào ra việc nấy, ta chẳng thích Dương Quân Bảo. Hắn hơn ta có một tuổi, nhưng to béo thì phải gấp rưỡi. Lúc Thường Kiệt trông thấy hắn thì bĩu môi:

    " Con cái nhà họ Dương xưa này đều là lợn nái. "Ta cũng nhận ra hắn chửi cả Quân Dao, nhưng vì ghét Dương Quân Bảo quá nên vẫn hùa theo, gật đầu lia lịa.

    Ngày đó ta sợ Thường Kiệt thi trượt nên nôn nóng tìm cách tráo bài thi của Dương Quân Bảo. Lúc hào hứng bàn chuyện này thì Thường Kiệt lại mặt sưng mày sỉa, nói ta làm vậy là không tin tưởng vào năng lực của hắn. Rồi không nhớ nói qua nói lại thế nào mà ta lại xông vào đấm hắn. Thường

    Kiệt mọi khi không thèm hơn thua với ta, vậy mà hôm ấy cũng lăn xả hết mình. Tận vài ngày sau đó hắn cũng không thèm mở miệng nói với ta một câu nào.

    " Mặt con bị sao kia? "Cha hỏi khi trông thấy vết bầm đã chuyển vàng trên gò má ta.

    " Dạ, con.. ngã cầu thang.. mấy hôm trước. "

    Cha hơi nheo mắt:" Vậy Thường Kiệt cũng bị ngã cầu thang nhỉ? "

    Ta chột dạ nhìn cha. Bụng nghĩ chắc lại Phan Đình bép xép. Xưa giờ chuyện gì của ta hắn cũng đem nói hết cho người. Biết chẳng thể giấu được nữa nên ta đành khai thật:" Dạ.. không. Hai đứa con mới đánh nhau. "Sợ cha trách tội Thường Kiệt nên ta vội nói thêm." Tại con đấm trước "

    Cha bật cười:" Lần đầu tiên đánh nhau nhỉ. Trước giờ thằng nhóc đó vẫn nhường nhịn lắm cơ mà. "

    Ta nín thịnh. Không dám khai ra nguyên nhân dẫn tới vụ đánh lộn.

    " Đừng chuyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm. "

    " Dạ, vâng! "Ta cúi gằm, lí nhí đáp.

    " Nhưng hễ chuyện gì khó quá thì cứ nắm đấm mà giải quyết. "

    Ta ngẩng phắt đầu, trố mắt nhìn cha.

    Người bật cười, tiếp:" Trẫm với Khai Quốc Vương ngày xưa cũng đánh nhau vài bận. Đánh xong thì tình anh em càng khăng khít hơn. "

    Ta mon men tới gần cha." Nhưng Thường Kiệt không thèm nói chuyện với con nữa. "

    " Đứa nào đánh trước thì phải đi làm hòa trước. "Rồi người đưa ta một phong thư dán kín." Đây, kết quả thi của Thường Kiệt, đậu nhất đó. Đem khoe nó đi. "

    Ta phấn khởi cầm lấy phong thư, chào cha rồi chạy vụt đi.

    " Nhật Tôn này! "

    " Dạ? "Ta khựng chân trước bục cửa, ngoái đầu lại.

    Cha nháy mắt:" Đừng quên xin lỗi đó! "

    " Dạ.."

    Lúc đó ta rất băn khoăn không biết cái nháy mắt kia có phải nghĩa là cha biết tỏng chuyện ta định phá bài thi của Dương Quân Bảo hay không. Nhưng sau đó thì chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa, bởi ta và Thường Kiệt đã làm lành.

    Đúng như cha nói, còn thân thiết hơn xưa.

    Nhưng lần này khi đánh nhau vì Quân Dao, ta lại có cảm giác giữa ta và Thường Kiệt sẽ vĩnh viễn tồn tại một vết rạn. Vết rạn này liệu rằng có càng lúc càng sâu?
     
  4. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    02.

    Từ sau hôm đánh nhau với Thường Kiệt, ta cứ trăn trở mãi. Đã có lúc ta nghĩ hay là cho Quân Dao biết thực ra người đeo mặt nạ hoàng lân không phải Thường Kiệt.

    Nhưng nghĩ lại thì Quân Dao đã quen biết Thường Kiệt hơn một năm nay, đâu lý gì nàng lại chẳng nhận ra người đêm đó không phải hắn. Nhưng nếu vậy thì tại sao nàng còn nói to câu hẹn ước, dệt nên giai thoại tiên đồng ngọc nữ đẹp nhất chốn kinh kỳ? Phải chăng tại Thường Kiệt cứ chần chờ không chịu ngỏ lời nên nàng mới mượn chuyện đêm đó để nói thay lời hắn? Rốt cuộc nàng thầm thương Thường Kiệt, hay là phải lòng chàng trai đeo mặt nạ hoàng lân? Ta chẳng bao giờ biết được.

    Nến hoa đỏ thắm, khắp phòng vấn vít hương lan. Ta đối mặt với Quân Dao mà lòng rối như tơ vò. Hồi mới dậy thì, ta từng được vú Dung chỉ bảo cho ít chuyện phòng the. Vú nói những cô nương con nhà gia giáo thì vào đêm động phòng sẽ luôn tỏ vẻ thẹn thùng, e lệ. Những ngày tháng sau này có dạn dĩ hơn không thì còn tùy thuộc vào cái cách mà đức lang quân yêu thương họ. Nhưng Quân Dao trong lòng ta đêm ấy lại chẳng giống thẹn thùng e lệ. Nàng có thẫn thẫn, thờ thờ như kẻ mất hồn. Thế nhưng lúc đó ta lại chẳng còn đầu óc đấu để mà phân tích chuyện ấy. Chưa ngủ với con gái bao giờ nên là hơi căng thẳng, nằm cạnh Thường Kiệt có khi còn thoải mái hơn. Mấy hôm trước đó ta cũng được các nữ quan lớn tuổi chỉ cho các bước phải làm đêm động phòng, nhưng khi lâm trận thì đầu óc lại trống trơn. Ta chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Chợt nhớ lời vú Dung nói từ năm nào năm nào, rằng cứ làm theo con tim mách bảo. Con tim lúc ấy đập binh binh, hối ta hôn lên bờ môi mềm mại như cánh hồng. Vậy là làm theo. Nhưng Quân Dao lại đột nhiên hốt hoảng đẩy ta ra. Rồi sau đó nàng thốt lên những câu mà cả đời này ta không thể nào quên nổi:

    "Thái tử, chẳng hay ngài đã nghe về giai thoại tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ chưa?"

    Ta thoáng bất ngờ. Không nghĩ nàng lại chủ động nhắc chuyện này. Nhưng mười ba năm làm Thái tử, ta đã học được và làm rất giỏi một chuyện, ấy là dù trong lòng rối như tơ vò thì thần thái vẫn ngàn năm không suy chuyển.

    "Thái tử phi đang muốn nhắc tới chuyện giữa nàng và Thường Kiệt?"

    "Thái tử anh minh."

    Ta đặt mình nằm nghiêng xuống nệm, ngón tay hờ hững vuốt dọc sống mũi nàng. Nét mày thanh mảnh tỉ mỉ, nhưng lại thiếu đi cánh hoa lan đỏ thắm từng khiến ta đem lòng si mê.

    "Nếu đã gả vào Đông cung thì những chuyện hoang đường ngày trước nàng nên quên đi mới phải."

    "Chuyện hoang đường trong mắt Thái tử, cả đời này Quân Dao cũng không quên được."

    Đầu ta rối, nhưng rối kiểu gì lại lòi ra nhà họ Dương. Thế là ta nói mà chẳng kịp suy nghĩ cho thấu đáo: "Thượng tướng quân gả nàng vào Đông cung không phải vì muốn nàng sinh ra một Hoàng thái tôn hay sao?" Ta cúi xuống hôn lên vành tai nàng. "Ta giúp các người sớm ngày toại nguyện."

    Nàng thảng thốt kêu lên: "Thái tử chấp nhận chung đụng với một người con gái trong lòng luôn hướng về kẻ khác ư?"

    Đầu thoắt bốc hỏa, ta đấm rầm xuống nệm. Quân Dao sợ đến tái mặt nhưng vẫn ngoan cố nhìn lại. Ta chẳng biế làm sao, đành phải ôm cục tức mà bỏ đi.

    Tháng Hai, mưa phùn giăng kín bầu trời. Hai mươi tháng Hai đại cát đại lợi, có thể tốt lành cho việc cưới gả, sang cát, động thổ đấy, nhưng lại chẳng phải ngày lành cho việc động phòng. Sau này ta không nhịn được mới đi hỏi Phan Đình, rằng tại sao trong khung cảnh lãng mạn riêng tư như vậy mà ta lại có thể nhắc chuyện nhà họ Dương. Nếu là trước kia thì sẽ hỏi Thường Kiệt, nhưng khi đó lại không thể nào hé răng với hắn.

    Phan Đình nghe xong thì suy nghĩ rất lung rồi đáp: "Chắc do lúc ấy Thái tử nôn nóng quá rồi."

    Vậy nên đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta đem chuyện tình ái khó khăn đi hỏi ý kiến hắn.

    Suốt một tháng sau ngày đại hôn, ta không dám đặt chân tới các Hòa An. Ta chỉ lo mình lại nổi điên lên rồi khiến Quân Dao sợ mà ghét bỏ. Ta cũng quyết định không nói với nàng về chàng trai đeo mặt nạ hoàng lân nữa. Cứ coi như chưa từng có chuyện đó, cứ coi như rung động đầu đời của nàng thực sự là Thường Kiệt đi. Nàng còn ở bên ta cả một đời, lo gì không có ngày hồi tâm chuyển ý. Nhưng ngày ấy chưa tới thì Thường Kiệt đã gặp chuyện. Khi nghe Phan Đình báo tin, ta bàng hoàng tới lạnh cả sống lưng.

    "Thái y nói sao?" Ta run giọng hỏi.

    Phan Đình khóc mếu đáp: "Thái y nói không cứu được. Công tử bây giờ.. cũng giống nô tài.. chuyện lấy vợ sinh con.. Chắc không được nữa."

    Ta thấy lòng nghẹn đắng. Không cần nghĩ cũng biết chuyện này do ai làm. Nhà họ Dương thấy ta không đoái hoài gì Quân Dao, nghĩ ta khúc mắc chuyện lời đồn nên mới ra tay hòng cắt đứt mối tơ tình giữa nàng và Thường Kiệt. Nếu ta không cưới Quân Dao, hoặc giả ta không vì băn khoăn trong lòng mà né tránh nàng, thì Thường Kiệt đã chẳng mang tai vạ.

    Nội thị Phan Đường Liệt chặn đường khi ta vội vã tới viện Thái y.

    "Bẩm, Bệ hạ cho truyền Thái tử."

    "Bây giờ ta.."

    "Bệ hạ cho truyền Thái tử." Ông ta đanh giọng lặp lại.

    Ta không thể kháng lệnh cha, nên đành căn dặn Phan Đình: "Ngươi tới viện Thái y túc trực. Khi nào Thường Kiệt tỉnh thì tới báo cho ta."

    Cứ ngỡ có việc gì quan trọng, hóa ra cha lại gọi ta tới chỉ để hầu người mấy ván cờ.

    "Thái tử hôm nay sao vậy? Thua tới năm ván rồi." Cha vừa nói vừa đặt quân mã, khép chặt vòng vây. Quân tướng của ta chạy đường nào cũng chết.

    "Thưa phụ hoàng, hôm nay con hơi mệt."

    Cha xếp lại bàn cờ. "Vậy hôm nay tới đây thôi. Giờ Thái tử muốn làm gì?"

    "Dạ, con muốn về cung nghỉ ngơi một lát."

    "Nói thật xem!"

    Ta ngẩng đầu nhìn cha, đôi mắt tinh anh của người xưa nay luôn nhìn thấu lòng ta. Ta siết chặt quân cờ, thành thật trả lời: "Dạ, thưa phụ hoàng, con muốn đem thiến cả nhà họ Dương."

    "Ừ, cũng hay! Sau này sẽ không còn chuyện con gái nhà họ Dương là mỹ nhân khuynh thành gì nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Thanh gươm vô hình sắc bén nhất trong thiên hạ, Thái tử vừa nắm được đã vội đem phá hủy rồi sao?"

    "Thanh gươm đó vừa chém phải Thường Kiệt."

    "Vẫn chưa lấy mạng nó mà."

    "Nhưng như thế thì thà chết còn hơn."

    "Thái tử nói thà chết còn hơn. Vậy cứ thử hình dung xem, nếu hôm nay thằng nhóc đó chết thật thì Thái tử sẽ thế nào."

    Đúng vậy, nếu hôm nay Thường Kiệt chết thật thì chắc chắn ta đã phát điên lên rồi.

    Cha đứng dậy, tới mở hộc tủ lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, sờn cũ.

    "Năm đó, trước khi gả vào cung, Tuyết Anh cũng từng đem lòng yêu thương một người."

    "Cuối cùng thì sao ạ?"

    "Dương Bình không tha cho hắn. Ngô An Ngữ không phải gặp xui nên mới bỏ mạng nơi sa trường."

    Ta sững sờ: "Nguyên phi từng yêu cha của Thường Kiệt ư?"

    Ta mở cái hộp gỗ, trầm ngâm nhìn vật trong đó một lát. "Nếu không làm vậy, chẳng sớm thì muộn Dương Bình cũng sẽ giết chết thằng nhóc đó."

    "Ông ta dám sao?" Ta căm phẫn nói.

    "Trẫm nghĩ là dám." Cha từ tốn đáp lại cơn thịnh nộ của ta.

    Rồi người đưa ta cái hộp gỗ, nói rằng đó là di vật của tướng quân Ngô An Ngữ. Ông gắng chút hơi tàn lệnh cho thuộc hạ đem về Thăng Long, nhờ cha cất giữ hộ, đợi khi nào Thường Kiệt rơi vào thảm cảnh không vực dậy nổi mới trao lại cho hắn.

    Trước khi ta rời khỏi điện Trường Xuân, cha còn nói một câu: "Ý chí của thằng nhóc đó rất lớn. Trẫm tin là chút khiếm khuyết ấy chẳng làm khó được nó đâu."

    Trong cái hộp gỗ sờn cũ hóa ra chỉ là một ống sáo nhỏ. Nhưng khi Thường Kiệt nhìn thấy ống sáo ấy thì lại thẫn thờ. Hắn kể ngày còn bé, bé xíu, trước mỗi lần ra trận, cha lại đưa cho hắn ống sáo này, nói khi nào nhớ ông thì thổi lên. Ba lần. Ở nơi sa trường, ông chắc chắn sẽ nghe thấy. Rồi một ngày ông đi mà không để sáo lại cho hắn. Những lần hiếm hoi về nhà cũng chẳng còn gần gũi nữa. Từ đó, tình cảm của Thường Kiệt dành cho cha hắn cũng nhạt dần. Ta cho rằng Ngô tướng quân biết cuộc đời chinh chiến nay sống mai chết, sợ một ngày nào đó ông đột ngột ra đi thì Thường Kiệt sẽ đau lòng tới gục ngã, vậy nên mới chủ động xa cách hắn. Sự hy sinh của ông, sự đành lòng của ông, rốt cuộc đổi được cho hắn mười mấy năm bình an, vui vẻ.

    Thường Kiệt đưa sáo lên miệng thổi ba hồi. Nước mắt lăn dài. Ta cắn răng, ngoảnh mặt đi. Ngô tướng quân ở trên trời cao chẳng hay có nghe thấy tiếng con trai người đang gọi hay không?
     
  5. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    03.

    "Tại sao ngài làm vậy?"

    Đó là câu đầu tiên Quân Dao nói với ta kể từ sau đêm tân hôn. Hơn một tháng trời không gặp nhau, chẳng ngờ khi đối mặt thì lại trong hoàn cảnh trái ngang như vậy. Ta dán chặt mắt vào trang sách, chẳng dám nhìn nàng.

    "Gần đây ta làm rất nhiều chuyện. Thái tử phi muốn hỏi chuyện nào?"

    "Tại sao ngài khiến Thường Kiệt trở thành nội thị?"

    Hai chữ nội thị xoáy chặt vào tim. Sự căm giận dành cho nhà họ Dương chợt bùng lên như ngọn lửa. Mà nàng lại mang họ Dương. Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng:

    "Nội thị thì có sao? Nếu làm tốt thì tiền đồ cũng rất xán lạn."

    Quân Dao nhìn ta, vẻ sững sờ không tin nổi: "Thái tử, Thường Kiệt là người anh em thân thiết nhất của ngài."

    "Thái tử phi ngày nhớ đêm mong người anh em thân thiết nhất của ta, vậy nên ta mới đưa hắn vào cung bầu bạn cùng nàng. Nàng còn không vừa lòng?"

    Khi ấy ta không hiểu sao mình lại nói ra những lời cay độc như thế. Có lẽ do ghen tức với tình cảm nàng dành cho Thường Kiệt, cũng có lẽ do căm phẫn nhà họ Dương nên mới trút giận lên nàng.

    Cũng lâu lắm rồi ta mới lại chìm đắm trong men say. Lần duy nhất ta say tới quên trời quên đất là khi vú Dung qua đời. Lần này, là vì Thường Kiệt. Hắn là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, là kẻ thân mang chí khí anh hùng. Giờ lại thành ra như vậy. Có lẽ cả đời này ta cũng chẳng đền hết tội.

    Sáng tỉnh giấc, ta thấy mình nằm trên giường của Quân Dao. Nàng gục đầu trên ngực ta mà say giấc. Ta đưa tay day nhẹ ấn đường nàng. Chẳng biết trong mộng nàng thấy gì mà đầu mày cứ nhíu chặt. Chợt, Quân Dao khẽ cựa mình rồi ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn ta. Trong một thoáng, ta như thấy nơi đáy mắt trong veo kia có bóng dáng của mình.

    Ta bối rối kiếm lời: "Cả đêm qua.. cứ thế này à?"

    Cơn ngái ngủ bị quét sạch khỏi gương mặt nàng. Sau một cái chớp mi rất nhẹ, hình bóng mà ta cứ ngỡ vừa trông thấy kia cũng tan biến như chưa từng tồn tại. Nàng vội vàng ngồi dậy, vừa vén lại tóc mai vừa phân trần: "Đêm qua Thái tử uống say."

    Ta chống tay nhổm dậy. Mặc kệ cơn váng vất vừa ập tới, ta mỉm cười, nói: "Ta say chứ đâu phải nàng say. Trong lòng ta ngủ ngon hơn à"

    "Thái tử nắm chặt quá, thiếp không đi được."

    Lúc này ta mới nhận ra mình vẫn đang nắm lấy tay nàng. Quân Dao nhân lúc ta bất ngờ bèn rút tay lại.

    Ta hơi thất vọng. "Lần sau không thích thì cứ chặt đi là được."

    "Thái tử dạy chí phải."

    "Nàng." Ta không biết nói sao nữa, bèn quay ra cửa gào lên. "Người đâu!"

    Cung nữ Sương lập tức chạy vào. Mắt nó thâm quầng thiếu ngủ, hình như phục ngoài cửa cả đêm. Ta thấy vậy lại càng tức. Ai ăn thịt chủ nhân của nó đâu mà phải canh phải chừng.

    Ta gằn giọng: "Đi lĩnh cho Thái tử phi nhà ngươi một cây rìu."

    "Dạ?" Sương ngơ ngác nhìn ta, rồi lại nhìn Quân Dao cầu cứu.

    "Thái tử căn dặn, còn không mau đi làm! Nhớ chọn cây nào sắc một chút, kẻo rìu cùn lại làm Thái tử đau."

    "Nàng.. đúng là cái đồ.."

    Sương run run hỏi: "Thưa.. có.. có cần đi lĩnh rìu nữa không ạ?"

    "Không cần!" Ta quát vào mặt nó. "Lấy nước cho nàng ta uống để mồm miệng nhạt bớt đi."

    Ôm một cục túc rời khỏi chỗ Quán Dao, ta chạy đi tìm Phan Đình. Tìm mãi mà chẳng thấy. Rồi ta nhớ mang máng lúc gần say hắn có quỳ lạy van xin: "Thái tử giết chết nó tốt đi rồi hãy uống tiếp." Khi ta đang bần thần ngồi bên hồ nghĩ xem có phải đêm qua ra tay thật rồi không, thì hắn bỗng dưng xuất hiện.

    "Ngươi mới đi đâu về đấy?"

    "Bẩm Thái tử, nô tài đưa công tử về phủ."

    "Hắn sao rồi?"

    "Công tử cứ nhốt mình trong từ đường suốt. Nhà họ Ngô chỉ còn mỗi mình công tử là con trai. Nô tài sợ.. sợ ngài ấy cảm thấy có lỗi quá mà làm chuyện dại dột."

    "Không đâu. Hắn mà làm bậy thật thì xuống đó Ngô tướng quân sẽ thiến hắn lần nữa."

    Trấn an Phan Đình vậy, nhưng ta hiểu rõ Thường Kiệt giam mình trong từ đường không phải vì hối lỗi với gia tộc mà là bởi ở đó có bài vị của Ngô tướng quân. Mười mấy năm rồi hắn chẳng thắp được cho ông một nén nhang tử tế.

    "Thái tử." Phan Đình lại gọi. "Nghe bọn thị vệ nói là người tìm nô tài. Người có chuyện gì căn dặn ạ?"

    "À. Ta chỉ muốn hỏi.. Thôi, đưa tay đây."

    Phan Đình hoang mang đặt tay hắn vào lòng bàn tay ta.

    Ta nắm thật chặt rồi bảo: "Rút ra xem nào."

    "Dạ?"

    "Rút tay ra." Ta kiên nhẫn nói.

    Hắn "vâng" rồi làm một động tác hơi ẽo ợt. Đương nhiên chẳng có tác dụng gì.

    "Rút mạnh ra. Rút không được thì bốn Thái tử chặt tay người."

    Phan Đình vội nghiến răng nghiến lợi rút. Sau một hồi vật vã, sau vài tiếng khớp ngón tay kêu lậc khậc, hắn dành đầu hàng. "Thái tử, nô tài rút không được."

    Ta buồn rầu buông bàn tay đã chuyển sang trắng bệch của Phan Đình ra, "Đúng là khó thật"

    "Cái gì khó ạ?"

    Ta định tâm sự thêm với Phan Đình, nhưng chợt nhớ lần trước hắn bảo ta nôn nóng quá rồi, nên lại thôi. Phan Đình cũng không biết ý tránh đi, lại cứ đứng đấy mà nhăn nhỏ xoa nắn khớp ngón tay. Ta thở dài thườn thượt. Tân hôn một khắc đáng ngàn vàng. Ta lại đem ngàn vàng ra đổi lấy một phen dọa nàng khiếp vía. Giờ thì làm cho nàng nghĩ ta tàn nhẫn tới mức đem thiến người nàng thương. Chưa kể còn rượu say bê bết, cả đêm vặn trẹo tay nàng. Tháng Ba trời mù sương, mặt hồ bảng lảng khói, chẳng còn rõ nước trong hay đục. Giống như cuộc hôn nhân của ta, càng nhìn càng chẳng thấy tương lai gì.

    *

    Nửa tháng sau khi xảy ra chuyện, Thường Kiệt tới tìm ta, nói muốn được hầu hạ thánh giá. Ta lập tức gạt đi: "Không được. Ta sẽ sắp xếp cho ngươi làm cấm vệ ở Đông cung."

    "Giữ thần lại bên cạnh, Thái tử có nghĩ tới chuyện lời đồn tiên đồng ngọc nữ sẽ không được dập yên, tiếng nhơ của Thái tử phi không thể gột bỏ, Thượng tướng quân cũng sẽ không yên lòng về Đông cung?"

    Hắn nhắc tới Dương Bình liền khiến ta cả giận: "Dù sao thì con gái ông ta cũng đã gả vào Đông cung rồi. Nghĩ gì là việc của ông ta."

    Thường Kiệt vẫn điềm tĩnh: "Ngày hôm đó Nguyên phi cho vời, nói là vì chuyện tiền đồng ngọc nữ nên Thượng tướng quân chắc chắn sẽ không tha cho thần."

    Ta nghiến răng. "Vậy nên bà ta đem người đi tịnh thân để giúp người giữ mạng?

    Thường Kiệt lặng thinh nhìn ta hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng:" Chuyện tịnh thân Nguyên phi chỉ gợi ý. "

    " Ngươi tự nguyện? "Ta kinh ngạc nhìn Thường Kiệt.

    " Tại sao chứ? "

    " Thần làm việc này là vì thanh danh của Thái tử phi, vì giang sơn của Thái tử, nhưng lại càng là vì thần. Tình hình sau lần dẹp loạn Lâm Tây nguời cũng biết rồi đó. Ngay cả khi không có lời đồn tiên đồng ngọc nữ thì Thượng tướng quân vẫn sẽ tìm mọi cách ép thần cắm đầu xuống. Ông ta sẽ không đời nào để cho kẻ mang mối thù giết cha như thần có thể ngoi lên. "

    " Nhưng vẫn còn.. "

    " Thái tử. "Thường Kiệt ngắt lời." Hiện giờ người cần có thế lực của Thượng tướng quân để đối phó với Đô thống Đàm Toái Trạng. Người không nên vì thần mà khiến ông ta sinh lòng nghi kỵ rồi lật thuyền. Thần sẽ kiên nhẫn chờ cho tới khi Thái tử ngôi vững trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Hôm nay thần nhẫn nhục cúi thấp đầu là để ngày sau có cơ hội sải cánh bay cao. Xin Thái tử đừng bận lòng. "

    " Nhưng có cần phải cúi thấp tới mức này không? "

    Thường Kiệt cười:" Thần nghe Phan Đình kể lại mấy ngày trước, người có nói với Thái tử phi rằng cho dù là nội thị nếu làm tốt thì tiền đồ cũng rất xán lạn. Thần theo hầu Bệ hạ, Thái tử còn phải lo hay sao? "

    Ta nhìn hắn trân trối. Dù trong lòng vạn lần không muốn thì cuối cùng vẫn buộc phải buông lời:" Ngày mai ta sẽ bẩm với phụ hoàng sung ngươi làm Hoàng môn chi hậu', theo hầu trong điện Trường Xuân. "

    1. Hoàng môn chi hậu: Một chức quan nội thị.

    Thường Kiệt hít sâu một hơi rồi lùi lại, trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu lạy tạ:" Nô tài xin đội ơn Thái tử! "

    *

    " Thái tử đến đây chỉ để xin cho Thường Kiệt thôi hả? "

    " Da. "

    " Vậy sao còn chưa về? "

    " Dạ.. "Ta căng thẳng giấu hai bàn tay nắm chặt trong gấu áo." Phụ hoàng. Có muốn chơi với con một ván cờ không? "

    Cha ngẩng đầu khỏi trang sách, nhìn ta rồi à một tiếng:" Cờ ấy hả? Hôm nay trẫm lại không có hứng. "

    Ta cụp mắt thất vọng.

    " Nhưng giờ trẫm muốn đi câu. Thái tử có muốn đi cùng không? "

    " Dạ, có. "Ta mừng rỡ đáp." Con cũng thích câu cá. "

    Cha nheo mắt bóc mẽ:" Thái tử thích câu cá từ khi nào vậy? "

    Ta cười ngượng. Đúng là ta không hứng thú gì với việc câu cá. Ta cũng chẳng bất ngờ chuyện cha biết được sở thích của mình. Nhưng hôm nay ta mới nhận ra thứ người yêu thích thì ta lại vô tâm chẳng bao giờ để ý. Xưa nay cha hay bắt ta ngồi đánh cờ cùng người. Thành ra ta cứ đinh ninh người thích chơi cờ lắm. Hóa ra lại không phải. Ngẫm lại mới thấy mỗi lần ta gặp chuyện lớn thì cha mới bắt hầu cờ. Người rốt cuộc chỉ muốn giúp ta bình tâm hơn mà thôi.

    Sương mù tháng Ba kỳ thực mang vô vàn sắc thái. Khi ta nhìn nó và nghĩ tới Quân Dao thì chỉ cảm thấy mịt mùng và ngột ngạt. Nhưng khi ngồi cạnh cha mà thả cần câu thì màn sương xa xa lại ẩn hiện sắc cầu vồng.

    " Đưa cho Thường Kiệt di vật của Ngô An Ngữ rồi hả? "Cha chợt hỏi.

    " Dạ, vâng. "

    " Thằng nhóc đó sao rồi? "

    " Dạ, buồn ạ. "

    Cha vừa tóm con cá chép thả vào giỏ vừa nói:" Thực tình thì trẫm không cho là Ngô An Ngữ làm đúng. Thằng nhóc Thường Kiệt đáng ra nên có một tuổi thơ trọn vẹn bên cha nó, dù ngắn ngủi đi chăng nữa, thì vẫn nên có."
     
  6. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    CHƯƠNG 6

    - Ăn Gian Nói Dối, Quỷ Kế Đa Đoan -

    01.

    Cuối tháng Ba, châu Văn' ở phía bắc công khai chống đối triều đình, châu Ái' ở phương nam ngang nhiên làm phản. Cha lệnh cho ta và Nhật Trung đồng thời lãnh binh, chia ra mỗi người dẹp loạn một phương. Nửa tháng trước ngày xuất chinh sẽ vô cùng bận rộn, cả ngày đều phải phơi mặt ở thao trường, huấn luyện binh sĩ. Vậy nên ta tranh thủ hai ngày thành thơi cuối cùng để trú ngự trong ngôi đình Tinh Túc bên ngoài các Hòa An. Hai ngày này Quân Dao cũng đi ra đi vào vài ba bận, nhưng chẳng lần nào thèm để ý tới ta. Thái tử ta đây từ nhỏ tới lớn trừ những lúc chủ động tàng hình để quậy phá thì chưa bao giờ bị người khác phớt lờ như thế.

    1. Châu Văn: Khu vực huyện Văn Quan và một phân huyện Văn Lãng, tỉnh Lạng Sơn ngày nay.

    2. Châu Ái: Thuộc địa phận tỉnh Thanh Hóa ngày nay.

    "Phan Đình, người nói xem Thái tử phi nhà người mới mười bảy tuổi đầu, thanh xuân phơi phới, tại sao lại cứ phải sống như quả phụ thế nhỉ?" Ta chép miệng nhìn tà váy nàng vừa khuất sau cửa lớn.

    "Thái tử, một khi lòng đã chết rồi thì bao nhiêu tuổi cũng như nhau mà thôi."

    Lúc trước, Phan Đình không thích Quân Dao vì cho rằng nàng là cái thòng lọng nhà họ Dương tròng vào cổ ta. Nhưng bây giờ thấy cái thòng lọng thắt không chặt, thậm chí còn chẳng buồn thắt thì hắn lại mềm lòng.

    "Lòng chết rồi thì sao không ở yên trong phòng đi, chường cái mặt ra ngoài làm gì? Lại còn dạo qua dạo lại trước mặt ta. Thấy mà ngứa mắt!"

    "Thái tử à, Thái tử phi là tướng môn hổ nữ, làm sao cả ngày ủ ê trong khuê các được. Ngôi đình này lại nằm ngay bên ngoài các Hòa An, Thái tử phi vừa bước chân khỏi các là chạm mặt người rồi. Nếu Thái tử ngứa mắt thì chi bằng để nô tài đưa người về thư phòng đọc binh thư."

    "Ngươi đang nói bổn Thái tử cố tình ngồi lì trước mặt nàng ta có phải không?"

    "Nô tài không dám." Phan Đình lập tức cười nịnh, sửa lời. "Ngôi đình này ban ngày gió mát, tối đến trăng thanh. Để nghiên cứu binh thư thì khắp Đông cung này không còn nơi nào thích hợp hơn."

    Ta cầm cuốn sách gõ vào đầu Phan Đình. "Cái lưỡi của ngươi đúng là không xương, kiểu gì cũng nói được."

    Phan Đình cười tít mắt: "Thái tử, thực ra cả cái Đông cung này đều là của người, các Hòa An cũng là của người. Người muốn vào các Hòa An thì cứ quang minh chính đại mà vào. Thái tử phi đã không để ý tới thì dù người có ngồi ngay giữa của các Hòa An cũng chăng được mời vào đâu."

    Cái tên nội thị chết giẫm này gan càng ngày càng lớn. Câu trước vừa mới trộn đường phèn, câu sau đã đắng chát ngay được. Ta bực mình phẩy tay đứng dậy. "Chủ nhân đã không biết điều, đám nô tài lại càng ngu dốt, không biết mở cái mồm ra mà khuyên nhủ. Mà ai bảo người ta muốn vào các Hòa An? Chẳng qua mấy ngày nữa nam chinh rồi, trong nhà lại chỉ có mỗi một thê thiếp, không tới để nàng ta từ biệt một câu thì còn ra thể thống gì nữa."

    Nhưng rốt cuộc thể thống cũng không nặng bằng sĩ diện, bởi vậy nên ta không đóng đô bên ngoài các Hòa An nữa. Ta đi tìm Cẩn Mai giải khuây. Cẩn Mai lớn lên rồi thì không còn thích Thường Kiệt. Hình như con bé cũng giống ta, đúng hơn là giống ta lúc nhỏ, cho rằng những thứ quá đẹp đẽ thì tốt nhất là nên tránh cho thật xa. Đây là chuyện tốt, trong thời điểm này thì càng vô cùng tốt. Ta không cần phải vì chuyện của Thường Kiệt mà tránh mặt nó.

    "Ô xem này! Cô nương nhà chúng ta hôm nay lại ngồi thêu thùa cơ đấy." Ta giật cái túi thêu dở trong tay Cẩn Mai.

    "Trả em! Trả em đây!"

    Ta giơ cái túi lên cao, quay trái quay phải. Con bé nhảy loi choi một hồi cũng không giằng được, bèn làm bộ giận dỗi, ngồi phịch xuống bàn.

    "Thơm thế! Bỏ gì bên trong vậy?" Ta đưa cái túi lên mũi hít hà.

    "Hoa lê với ít dược liệu chống côn trùng thôi."

    Ta làm ra vẻ sửng sốt, chọc Cẩn Mai: "Ôi cha, cô nương nhà chúng ta tinh tế quá đi! Mẹ nam chinh tới nơi rồi. Phương nam lại là chốn rừng thiêng nước độc." Ta ướm cái túi lên đai lưng. "Mẹ không thích lòng thòng quá, làm cái dây ngăn ngắn một chút."

    "Không phải cho anh."

    Ta ném cái túi thơm vào giỏ liễu, liền thấy trong đó có một cái túi khác giống y hệt. "Gì đây, túi thơm đôi à?"

    Đoạn ta ngồi xuống bàn than thở: "Nuôi con gái đúng tốn cơm mà!"

    Cẩn Mai bới trong giỏ liễu ra một cái túi thơm thêu long mãng, vừa đong đưa trước mặt ta vừa cười ngọt: "Đương nhiên là phải làm cho anh trước tiên rồi."

    Ta cầm lấy cái túi thơm, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp. Đường kim mũi chỉ không được tinh tế lắm, cái mặt con mãng trông cũng hơi ngu đần, nhưng đó là tất cả tấm lòng của Cẩn Mai. "Lương tâm của con gái vẫn chưa văng đi hết nhỉ!"

    Cẩn Mai vân vê vạt áo. "Giúp em quan tâm Nguyễn Khánh một chút."

    Hóa ra con bé này muốn dùng cái túi thơm làm quà hối lộ, nhờ vả ta nâng đỡ người tình trong mộng. Nhưng Cẩn Mai không làm vậy thì ta cũng chủ động bồi dưỡng Nguyễn Khánh. Bây giờ Thường Kiệt đương chốn thân trong nội cung. Chỗ trống mà hắn bỏ lại ta cũng phải nhanh chóng. Tìm người lấp vào. Lần này đưa Nguyễn Khánh đi dẹp loạn châu Ái cũng là vì muốn cho hắn có cơ hội lập công, thuận lợi thăng lên Tướng quân. Hắn là kẻ kiên trung, có trí có dũng. Chỉ phải tội con người này u u ám ám, miệng không bao giờ nở được nụ cười. Nhiều khi ta đang vui vẻ mà lỡ ngó nhầm hắn một cái thôi là lập tức cảm thấy trời đất xầm xì, mây đen giăng kín. Cẩn Mai lớn lên bên ta, từ lâu đã được bồi dưỡng một tinh thần lạc quan phơi phới, chẳng hiểu vì sao lại đi phải lòng một đám mây dông như hắn.

    Ta xoay đi lộn lại cái túi, đánh giá một hồi rồi hào phóng gật đầu. "Quà nịnh cũng là quà. Được!"

    "Anh phải tạo điều kiện để chàng lập công."

    "Không thành vấn đề."

    "Nhưng đừng để chàng liều mạng quá."

    "Đơn giản."

    "Và tuyệt đối không được để chàng gần quân kỹ."

    "Chuyện này anh quản làm sao được."

    Cẩn Mai buông ta ra, giọng hờn dỗi: "Em mặc kệ. Ai bảo anh sống buông thả. Lần nào viễn chinh cũng thu nạp quân kỹ."

    "Quân kỹ là để ca múa cho tướng sĩ giải khuây thôi. Anh mà buông thả? Nói cho mày biết, anh đây xưa nay thủ thân như ngọc. Tới bây giờ vẫn còn là xử nam.."

    Chợt nhận ra lỡ lời, ta vội ngậm chặt miệng. Nhưng tai Cẩn Mai lại không chịu để lọt chữ nào. Nó kêu lên kinh ngạc: "Xử nam? Sao thế được? Anh lập Thái tử phi gần hai tháng rồi mà."

    Ta lúng túng tìm cách phân trấn: "Thì là.."

    "Không lẽ vì lời đồn tiên đồng ngọc nữ mà cho đến bây giờ.."

    Ta thở dài: "Anh mày đến giường cũng không bò lên được. Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là trong trái tim nàng ấy không hề có anh mày." Ta xoay xoay chén trà, ngắm gương mặt chảy dài của mình lắc lư trong chén. "Này Cẩn Mai, giả sử mày là Quân Dao, thì giữa anh và Thường Kiệt mày chọn ai?"

    "Đương nhiên là chọn anh rồi." Cẩn Mai trưng ra bộ mặt nịnh hót vô cùng giả tạo. "Vừa cao ráo, lại đẹp trai, nam tính. Và quan trọng nhất anh còn là đương kim Thái tử. Nếu vận số không quá đen thì sau này sẽ trở thành Hoàng thượng.."

    Ta cốc đầu nó: "Nghiêm túc đi!"

    "Nghiêm túc mà nói thì tuy anh trai em rất ưu tú, nhưng tình đầu thực sự khó phai, vô cùng khó phai."

    "Tình đầu mà khó phai? Tình đầu của mày với Thường Kiệt không phải đã phai sạch sẽ rồi còn gì."

    "Đó là bởi tự nhiên.. tự nhiên chàng xuất hiện."

    Ta nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Cẩn Mai, chợt nghĩ giá mà mình cũng có thể trở thành "Nguyễn Khánh của Quân Dao" thì hay biết mấy.

    "Sao lại thích hắn?

    Cẩn Mai vân về vạt áo, ánh mắt mơ màng." Có lẽ bởi khi nhìn chàng, em lại thấy bản thân mình ngày trước. Mẹ chàng mất sớm, cha thì thiên vị con của vợ cả, anh chị em cũng khinh thường. Chàng liều mạng nơi sa trường cũng chỉ vì muốn được cha công nhận thôi. "

    Cẩn Mai đứng dậy, từ phía sau choàng tay ôm cổ ta." Chàng không may mắn như Cẩn Mai, có anh trai che chở. "

    Ta xoa đầu nó." Cẩn Mai à, đó rõ ràng là thương hại. "

    " Có thể ban đầu là thương hại, nhưng bây giờ thì là yêu. Khởi đầu thế nào đâu quan trọng, quan trọng là cuối cùng ra sao kìa. "Con bé hôn nhẹ vào má ta." Yên tâm đi, anh trai em tốt như vậy, làm gì có cô gái nào lại không xiêu lòng cơ chứ."
     
  7. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    02.

    Chiến loạn ở Ái châu không khiến ta tốn quá nhiều thời gian. Nguyễn Khánh cũng không khiến ta thất vọng. Ta cho hắn cơ hội, hắn liền lập được công đầu, phá tan hang ổ của phản quân, bắt sống được thủ lĩnh cùng toàn bộ gia quyến. Ta là người có lương tâm, nhưng lương tâm đôi khi cũng phải linh động trút bỏ thì công việc mới được suôn sẻ thuận lợi. Tên thủ lĩnh phản quân lại không phải là người nghĩa khí cho lắm. Có cả gia đình già trẻ lớn bé của hắn trong tay, ta liền ép được hắn khai ra toàn bộ những kẻ ngầm bất mãn. Với triều đình ở những vùng lân cận. Ta khua một mẻ lưới, lôi ra được cả dây những kẻ có tư tưởng chống đối, định chống đối và sắp sửa chống đối. Dải đất phương nam xa xôi khuất mắt triều đình này chắc hẳn sẽ an ổn được một thời gian dài.

    Thực ra trước khi lập được công đầu, Nguyễn Khánh cũng khiến ta thất vọng đôi chút. Một kẻ vốn luôn bình tĩnh cẩn trọng, không hiểu do đâu lại đột nhiên kháng lệnh, ráo riết chạy đi truy đuổi tàn quán. Hắn trúng bẫy mai phục, hại ta tổn thất mấy chục binh sĩ. May mắn Nguyễn Khánh vẫn lết được cái thân tàn về doanh trại. Ta sợ hắn lại bốc đồng lần nữa, bèn nổi trận lôi đình, chửi cho một trận té tát. Cuối cùng Nguyễn Khánh cũng không phụ lòng ta, lập được đại công. Công trừ đi tội rốt cuộc vẫn thừa sức để gia phong ban thưởng.

    Nhật Trung khải hoàn sớm hơn ta mười ngày. Nghe nói lần dẹp loạn Văn châu này có sự góp công rất lớn của Thân Thiệu Thái. Mẹ hắn vốn là Công chúa Lĩnh Nam, cô ruột của ta. Những năm đầu lập nước, nền móng gốc rễ của Lý triều còn chưa vững chắc, ông nội đã gả Công chúa Lĩnh Nam cho tù trưởng người Tày Thân Thừa Quý và phong làm châu mục Lạng Châu để đổi lấy sự tận trung. Năm đầu đăng cơ, cha lại tiếp tục gả người chị lớn nhất của ta là Công chúa Bình Dương cho Thân Thiệu Thái. Lạng Châu là vùng biên cương trọng yếu, là cửa ngõ giữa Đại Cồ Việt và Tống triều. Những xung đột ngầm dọc biên giới Việt Tống chưa bao giờ bị thổi bùng lên cũng đều nhờ công sức của hai vị phò mã áo chàm này.

    Thân Thừa Quý nay đã không còn sức tung hoành trên lưng ngựa. Nhưng tre già măng mọc, con trai ông ấy, Thân Thiệu Thái, nghe nói còn uy dũng hơn cả cha mình năm xưa. Lần này trở về từ Văn châu, Nhật Trung tâu lên rằng hắn tương trợ dẹp loạn, lập được đại công. Cha liền ban một đạo thánh chỉ, truyền gọi hắn về triều gia phong ban thưởng. Chỉ cần con cháu họ Thân tận trung với triều đình, dốc sức trấn yên biên giới, thì Lý triều sẽ đảm bảo cho gia tộc này đời đời phú quý vinh hoa.

    Ta về triều được năm ngày thì Thân Thiệu Thái mới tới nơi. Đi cùng hắn còn có người em trai út Thần Trọng Nguyên, chỉ lớn hơn ta hai tuổi. Cha bận lo bàn chuyện đại sự với Thân Thiệu Thái, liền sai ta đưa em trai hắn đi thăm thú thành Thăng Long. Xuất thân là người dân tộc Tày, Thân Trọng Nguyên không giống với đám công tử chốn kinh kỳ như ta và Thường Kiệt, xuống ngựa tháo bỏ khối giáp là trông lại hào hoa phong nhã. Dù cho ngôi giữa đại điện dát vàng nạm ngọc, dù cho đi giữa phố thị phồn hoa thì cả người hắn vẫn cứ toát lên phong vị của núi rừng. Xưa nay ta nhìn người trừ một vài lần không đúng ra thì chẳng sai bao giờ. Tuy mới tiếp xúc hai lần nhưng ta đã thấy rất có cảm tình với con người này. Tính cách hắn nhiệt tình như gió bão, phóng khoáng như đại ngàn. Nghe nói Thân Trọng Nguyên có thể tay không đánh hổ, lại có thể một mình cưỡi voi chiến xông vào thuần phục cả bầy voi rừng. Cảm thấy hắn rất có duyên với động vật, ta bèn ngỏ lời mời hắn tới cưỡi thử Tái Thiên.

    Tái Thiên là một trong bốn con ngựa quý mà Nhật Trung đem về trong lần dẹp loạn Văn châu này. Cha đặt tên chúng là Quảng Thắng, Truy Phong, Tái Thiên và Nhật Ngự. Trong đó Tái Thiên và Truy Phong vốn là một cặp song sinh, giống nhau như đúc. Toàn thân chúng phủ một lớp lông màu đen mun ngời ánh xanh như lông quạ. Điểm khác biệt duy nhất là giữa chùm lông đuôi của Tái Thiên có mười chín sợi lông màu hung ánh đỏ. Nhưng mười chín sợi lông này cũng phải vạch ra mới thấy, nên bình thường khi Tái Thiên và Truy Phong đứng cạnh nhau thì không cách nào phân biệt được. Loài ngựa thường sinh một. Vì vậy cặp ngựa song sinh này lại càng là bảo mã hiếm có trên thế gian.

    Cha đem ban cho ta và Nhật Trung cặp ngựa song sinh ấy ý mong muốn hai anh em ta tình cảm khăng khít, trên dưới đồng lòng. Tái Thiên ra đời trước nên thuộc về ta. Thường Kiệt ngày ngày ở bên cạnh cha, hắn nói ban ngựa thực ra là ý của Nhật Trung. Ta vốn thích ngựa, nên nghe vậy thì trong lòng cảm kích vô cùng.

    Thân Trọng Nguyễn vừa nhìn thấy Tái Thiên thì hai mắt liền ngời sáng. Bị ta trêu chọc là tưởng đâu đang ngắm mỹ nhân, hắn ha hả cười đáp: "Anh hùng yêu tuấn mã, gian hùng mới thích mỹ nhân."
     
  8. Rosei Jane

    Bài viết:
    18
    03.

    Trở về từ Ái châu đã nửa tháng nhưng ta vẫn chưa tới gặp Quân Dao. Đúng hơn là từ lần cãi nhau vì chuyện của Thường Kiệt hồi hai tháng trước, ta chẳng còn nói chuyện với nàng lần nào nữa.

    Phan Đình lại tử tế nhắc: "Đúng hơn là từ khi cưới đến giờ, Thái tử mới gặp Thái tử phi đúng hai lần. Mà lần nào cũng cãi lộn."

    Lấy vợ hơn bốn tháng, nhưng ta lại chẳng có cảm giác đã trở thành chồng của người ta. Vợ ở nhà đã không được đụng tới. Đến cả hứng thú trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không còn. Phan Đình nói ta lấy vợ vào ngoan ra, không còn khiến hắn đau đầu nữa. Hắn lại không hiểu rằng xưa nay t
    a toàn đem Thường Kiệt ra ghẹo gái. Giờ hắn thành ra như vậy, cái danh đệ nhất mỹ nam Đại Cồ Việt cũng tự nhiên hết thiêng.

    "Thái tử, hay là người vào các Hòa An đi." Phan Đình vừa phe phấy quạt cho ta, vừa nói. "Hai tháng trước đương xuân, trời còn mát mẻ. Giờ bắt đầu vào hè rồi. Thái tử ngôi ở đình cả ngày sẽ cảm nắng mất thôi."

    Mấy hôm nay rảnh rỗi, ta cứ ngẫm đi ngẫm lại triết lý của Cẩn Mai: "Khởi đầu thế nào đâu quan trọng, quan trọng là cuối cùng ra sao kìa." Khởi đầu không quan trọng, quan trọng là kết quả. Quân Dao mở lòng với ta bằng cách nào có lẽ không quan trọng, quan trọng vẫn là cuối cùng nàng bằng lòng ở bên ta kìa.

    "Này Phan Đình, bây giờ giả sử cuộc đời ngươi rất bất hạnh, vô cùng bất hạnh. Tóm lại là ngươi muốn dốc bầu tâm sự với một người. Vậy ngươi sẽ bắt đầu như thế nào? Ngươi không thể tự nhiên chạy tới kể khổ với người ta, đúng không?"

    Phan Đình gãi đầu gãi tai. "Dạ, đúng. Như thế thì hơi thiếu tự nhiên."

    "Ngươi cũng không thể nhờ ai đó nói hộ, bởi như vậy thì người ta sẽ không cảm nhận được sự đau khổ trong nội tâm của ngươi."

    "Tất nhiên, tự mình thổ lộ là tốt nhất."

    "Nếu người uống say thì sao? Liệu nàng có nghi ngờ không nhỉ?"

    "Nô tài chỉ sợ lúc say thì nói chuyện sẽ không ra hồn.. nhưng.. nàng? Thái tử muốn nói tới.." Hắn đột nhiên tỏ ra thông suốt. "Người định dùng khổ nhục kế với Thái tử phi à?"

    Ta nhìn hắn mong chờ. "Có được không?"

    Phan Đình cười gượng: "Thái tử, kế này e là không ổn."

    "Có gì mà không ổn? Cẩn Mai cũng mủi lòng với Nguyễn Khánh đó thôi."

    "Trên mặt Hiệu úy' bao giờ cũng phảng phất nét buồn, cả người lại toát lên sự cô đơn cùng cực. Như nô tài không rõ chuyện nhà ngài ấy cũng còn thấy thương. Thái tử à, người nhìn lại người từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống với người có nội tâm phức tạp không? Đừng trách nô tài nói thật, người như Thái tử thì không đi kể buồn kể khổ được đâu."

    1. Hiệu úy: Một chức quan võ thời Lý.

    "Mặc kệ ta. Đi lấy rượu tới đây." Ta phẩy tay giục hắn.

    Tửu lượng của ta khá tốt. Uống hết ba vò đầy thì chân đi mới bắt đầu loạng quạng. Đầu hơi nhức, nhưng suy nghĩ lại vô cùng minh mẫn. Trên đường tới các Hòa An, ta nghe Phan Đình lãi nhải cái gì đó giống như là người nào say chẳng nói mình tỉnh táo. Hắn lại nhải lắm quá khiến ta đâm bực, bèn co chân đá một phát, nghe cái tùm. Hình như hắn lăn vào bụi cây, nhưng ta bởi bụi cây một hồi cũng không tìm đ
    ược. Lát sau mới thấy hắn lóp ngóp bò đâu ra, cả người ướt sũng.

    Hắn chạy tới gần, tay lóng ngóng đưa ra, nửa như muốn đỡ nữa lại như không dám. "Thái tử, hay là về thôi."

    Hiển nhiên ta không chịu nghe lời Phan Đình, bởi lát sau đã thấy mình đứng trước mặt Quân Dao. Nàng vẫn vậy, vẫn xinh đẹp tựa trăng rằm. Nhưng hình như mặt trăng hôm nay bị tắm mây đen. Ta đưa tay day ấn đường nàng, cố xua đi màn mây, nhưng càng cố công lại càng vô ích. Chán nản ta lê bước về phía cái giường rồi nằm vật ra, đầu óc quay cuồng trong muôn vàn suy nghĩ. Những gì định nói, muốn nói cứ rối thành một đống trong đầu, không làm sao gỡ ra được. Vậy nên ta quyết định im lặng, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

    Hình như nàng hỏi chuyện Phan Đình. "Sao Thái tử lại uống say như vậy?

    " Bẩm Thái tử phi, hôm nay là sinh nhật của tiền Hoàng hậu, Thái tử đau lòng nên uống hơi nhiều. "

    Ta vắt óc nghĩ xem tiên Hoàng hậu là ai. Nghĩ mãi cũng chẳng tài nào nghĩ ra nổi. Ta còn nhớ mình cần phải nói điều gì đó, nhưng đầu óc lại cứ loay hoay trong bóng đen vô tận, rồi chìm dần, chìm dần.

    Ta thấy Nhật Trung trỏ mũi kiếm vào mặt ta, gào lên là đồ nói láo.

    Ta thấy cha ngồi trên ngai vàng. Người chỉ cái ghế đẩu rách nát trong góc điện, nói không thích làm vua thì ra đó mà ngồi.

    Cuối cùng, ta thấy mình ngồi thu lu trên cái ghế rách trong góc điện. Nhưng Quân Dao lại tới ôm ta, còn khóc như mưa như gió. Hình như số phận bi đát của ta cuối cùng cũng có thể lay động trái tim nàng.

    Trong lòng vui sướng, thần trí liền tỉnh táo. Vậy nhưng tất cả hóa ra lại chỉ là mơ.

    Đâu đó phảng phất hương lan dìu dịu. Hình như ta vẫn nằm trong các Hòa An. Một bàn tay mát lạnh cẩn thận lau mồ hội đầm đìa trên trán, trên cổ. Ta từ từ mở mắt. Bên ngoài, màn trời đã sập đen.

    Thấy ta tỉnh lại, Quân Dao khựng lại một thoáng rồi nhẹ nhàng nói:" Để thần thiếp lấy cạnh giải rượu cho Thái tử. "

    Ta chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường mà nhìn Quân Dao múc canh từ cái nồi đặt trong giỏ giữ ấm rồi bưng tới. Mỗi một động tác, mỗi một bước chân đều nhẹ nhàng, cẩn thận, dường như dành trọn cả tâm tư. Nàng múc một thìa canh, thổi cho nguội bớt rồi đưa đến miệng ta.
    Canh giải rượu nấu từ cải đắng và gừng cay, chạm tới đầu lưỡi lại thành ra ngọt lịm. Khoảnh khắc săn sóc dịu dàng này nếu như kéo dài mãi thì hay biết mấy. Nhưng ta cũng hiểu sự dịu dàng săn sóc ấy từ đâu mà có. Hơi men tan với đầu óc cũng bớt quay cuồng đi một chút, ta liền nhớ ra được tiên Hoàng hậu trong lời của Phan Đình chính là người mẹ yểu mệnh của mình.

    " Hôm nay là sinh nhật mẹ ta. "

    Thìa canh vừa múc lên, lại buông lơi trong bát.

    Ta biết nàng nhìn mình, lại cúi đầu giả như không biết mà tiếp tục giãi bày:" Ta muốn vẽ một bức tranh tặng bà nhưng khuôn mặt bà như thế nào ta cũng không rõ.

    "Thái tử." Quân Dao gọi khẽ.

    "Năm ấy, khi Quý phi mới sinh hạ Nhật Trung, ta từng ở lì bên đó cả ngày. Ta thích nhìn Quý phi bồng bế, dỗ dành nó. Ta khát khao vòng tay, khát khao hơi ấm của mẹ vô cùng."

    Năm tuổi, ta lên ngôi Thái tử. Kể từ ngày đó thì ta đã buộc phải trưởng thành. Nàng biết vì sao ta dốc lòng che cho cho Cẩn Mai không? Vì mỗi khi nhìn con bé thì ta lại thấy bản thân mình. Ta là đứa trẻ không có mẹ, lại không có cả tuổi thơ, Trong hoàng cung lạnh lẽo này không cần có người thứ hai như vậy. Mười bốn tuổi, ta bắt đầu cầm quân. Mỗi lần ra trận là một lần đem mạng sống treo đầu mũi giáo, là một lần tắm trong bể máu tanh. Nhưng nếu sợ hãi chùn bước thì một người thân cô thế cô như ta làm sao có thể tạo dựng uy danh để ngồi vững trên ngôi Thái tử.

    Người khác chỉ thấy ta làm Thái tử cao quý, hô mưa gọi gió. Nhưng họ đâu biết Đông cung là đầm rồng hang hổ. Mỗi bước đi của ta đều là giẫm lên hào chống, lửa đỏ, chỉ sơ sẩy một chút thôi là phải đánh đổi bằng mạng sống. Mười ba năm nay ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, chỉ sợ nhắm mắt lại thì đao sẽ kề ngang c
    ổ. "

    Ta áp tay lên ngực trái.

    " Trái tim này có vẻ như đập vô cùng mạnh mẽ. Nhưng Quân Dao à, đó chỉ là một con chim sẻ cô độc đội lốt hùng ưng mà thôi. "

    Những gì cần nói đã nói hết. Ta ngửa đầu tựa vào thành giường, nhắm mắt rơi vào trầm tư. Quân Dao lặng đi, dường như những lời từ tận sâu trong lòng ta đã khiến nàng không biết nên làm sao mới được.

    Lát sau, nàng nhỏ giọng nói:" Thái tử mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi! "

    Quân Dao dợm đứng dậy, ta vội vươn tay níu lấy vạt áo nàng." Đêm nay ở cạnh ta có được không? "

    Một tia bối rối thoáng qua đáy mắt Quân Dao. Tình trạng ta lúc này có khác nào một đứa trẻ con đang bơ vơ níu lấy áo mẹ. Nàng nhìn ta một hồi, cuối cùng cũng không đành lòng mà nói:" Để thần thiếp thổi bớt đèn đã. "

    Quân Dao nằm nghiêng, quay lưng lại với ta. Mái tóc đen nhánh buông sóng trên nệm đỏ, tựa như ráng chiêu phủ bóng sông xuân. Ta bồn chồn không ngủ được, bèn vuốt nghịch đuôi tóc, cố gắng nhẹ nhàng để không động tới nàng. Hơn nửa canh giờ trôi qua mà vẫn nghe hơi thở của nàng lúc chậm lúc nhanh, xem ra cũng không ngủ nổi. Ta bèn giả bộ trở mình rồi vô thức vòng tay ôm lấy Quân Dao. Cơ thể nàng gồng lên trong một thoáng, nhưng cuối cùng vẫn lặng yên chẳng đẩy ra. Ta vui sướng vùi đầu vào mái tóc suôn mềm, để hương lan nhẹ tan vào cánh mũi. Giấc ngủ đến thật nhanh và bình yên.

    Ta thức dậy với vòng tay trống rỗng. Quân Dao đang ngồi cạnh giường, chăm chú đọc một tờ giấy mà ta thấy hơi quen mắt.

    Thấy ta thức giấc, nàng khẽ liếc một cái rồi nhìn xuống tờ giấy và bắt đầu ngâm nga:" Nhưng họ đâu biết Đông cung là đầm rồng hang hổ. Mỗi bước đi của ta đều là giẫm lên hào chồng, lửa đỏ, chỉ sơ sẩy một chút thôi là phải đánh đổi bằng mạng sống. Mười ba năm nay ta chưa từng có một giấc ngủ ngon, chỉ sợ nhằm mắt lại thì đao sẽ kề ngang cổ. "

    Cứ mỗi câu Quân Dao đọc ra, mặt ta lại tái thêm một chút. Nhưng nàng lại chẳng vì mặt mũi ta xám ngoét mà dừng lại.

    " Trái tim này có vẻ như đập vô cùng mạnh mẽ. Nhưng thực ra đó chỉ là một con chim sẻ cô độc đội lốt hùng ưng mà thôi. "

    Ta chống tay nhổm dậy, cười gượng:" Ouân Dao à, nàng chép lại lời ta làm gì vậy? "

    Quân Dao buông tờ giấy xuống giường." Những lời tận sâu trong lòng này rơi ra từ ngực áo của Thái tử. "

    " À, vậy sao.. "Ta chẳng còn chút mặt mũi nào. Nhưng mặt mũi không còn thì vẫn cứ phải bấm bụng mà chống chế.

    " Tại.. ta sợ uống rượu vào thì đáy lòng sẽ lộn xộn nên mới viết sẵn ra. "

    Quân Dao đứng dậy. Cái cách nàng đứng đó mà trân trối nhìn xuống khiến ta cảm thấy mình như đứa trẻ con bị cha mẹ bắt quả tang nghịch dại.

    Cuối cùng nàng thở dài một hơi rồi nói:" Thái tử, lần sau ngài muốn qua đêm ở đây cũng không cần phải tự hành hạ mình như thế. Không may thân thể Thái tử có vấn đề gì, Bệ hạ trách tội xuống thì thần thiếp gánh không nổi. "

    " Ừ, ta biết lỗi.. à không.. ta biết rồi. "

    Quân Dao quay gót bỏ đi. Nàng vừa khuất dạng thì Phan Đình tất tả chạy vào.

    " Thái tử, thế nào rồi ạ? "

    Vừa thấy Phan Đình thì máu nóng liền dồn hết lên đầu, ta bèn vo tờ giấy mà đáp vào mặt hắn.

    " Đã dặn ngươi phải bỏ đi cơ mà! Thế nào vẫn nhét trong áo ta! Mất hết cả thể diện! "

    Phan Đình nhặt tờ giấy lên, gỡ ra xem rồi lập cập phân trần:" Nô tài.. hôm qua mải dìu Thái tử nên nô tài quên mất. Vậy là.. vậy là Thái tử phi biết hết rồi ạ? "

    Ta buồn bực không đáp. Hắn lại chẳng biết đường ngậm miệng." Thái tử, giờ phải làm sao ạ? Trong mắt Thái tử phi người vốn đã nóng nảy cuồng ghen, máu lạnh vô tình, tàn độc với anh em, giờ lại còn thêm ăn gian nói dối, quỷ kế đa đoan."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...