Chương 121 Bấm để xem Lúc này, cô gái nha hoàn đứng bên cạnh mới phản ứng kịp, quan tâm hỏi: "Chị Manh Manh, chị không sao chứ". Mặt Triệu Nhất Manh tái mét, nhấn mạnh từng chữ: "Không, sao". Cô ta khiêu khích Tô Đào trước, nhưng chưa từng nghĩ cô lại dám ra tay tàn nhẫn ở đây. Cô ta nghĩ đến điểm này nên mới dám làm vậy, Triệu Nhất Manh chắc chắn nếu mình nói "có sao", Tô Đào sẽ giơ tay ra cho mọi người xem. Đến lúc ấy, cô ta không thể nói rõ ràng được, cho nên cứ nhịn trước rồi tìm cơ hội tính sổ. Phó đạo diễn: "Cảnh một lần hai, bắt đầu". Tô Đào và tiểu nha hoàn đỡ Triệu Nhất Manh đã ngất xỉu đi về phía khuê phòng của Đại tiểu thư. "Muội muội, muội làm gì vậy?" Trên đường họ gặp nam chính Kỳ Viễn đi từ nhà chính ra, hắn ngạc nhiên nhìn về phía Triệu Nhất Manh. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, thấy tóc muội muội đã rối, vội bế Triệu Nhất Manh về phòng. Kỳ Viễn ôm hai lần mới lên được. Trên trán hắn nổi đầy gân xanh, Tô Đào nhìn dáng vẻ cố gắng hết sức của hắn, cứ cảm thấy một giây sau Triệu Nhất Manh sẽ bị rơi xuống. Lúc đến cửa, có thể thấy rõ Kỳ Viễn dừng lại nghỉ một chút, sau đó mới đi tiếp, chỉ là vẻ mặt đau khổ hơn vừa nãy. Việc nam diễn viên không bế nổi nữ diễn viên rất bình thường, mặc dù rất nhẹ nhưng họ vẫn không bế được. Kỳ Viễn đặt Triệu Nhất Manh lên giường, đắp chăn cẩn thận. Gã sai vặt đã mời đại phu đến, máy quay quay lại cảnh đại phu bắt mạch cho Triệu Nhất Manh. Sắc mặt của cô ta tái nhợt, môi không còn chút máu, nhìn đúng là một nữ chính đáng thương. Kỳ Viễn đứng sau đại phu, lén lút xoa eo, cố gắng chịu đựng đau đớn. Ánh mắt Tô Đào nhìn về phía tay hắn, không lẽ bị trật eo! Mới ngày đầu tiên mà nam chính đã bị thương, nếu không nhầm thì sau một cảnh ôm công chúa, chỉ là đối tượng đổi thành cô, không biết Kỳ Viễn có ôm nổi không. Đến kịch bản của Tô Đào. "Đại phu, không biết ngài chẩn ra được gì?" Vị đại phu kia cười: "Đại tiểu thư yên tâm, vị cô nương này chỉ quá đói nên mới ngất xỉu, cơ thể suy nhược. Lão phu sẽ kê một phương thuốc điều trị cơ thể, đợi nàng ấy tỉnh rồi cho uống thuốc là khỏe". "Đồ ăn phải thanh đạm, không nên ăn quá nhiều". Tô Đào đứng dạy hành lễ: "Làm phiền ngài". Sau đó sai gã sai vặt đưa đại phu đến phòng thu chi thanh toán. "Chẳng phải huynh nói ta đi tìm cờ bạch ngọc mới cùng huynh ư, sao huynh lại ở trong phòng Sanh Nhi". Trần Trạch đóng vai Thiếu tướng quân đi từ cửa vào. Kỳ Viễn cũng đang nhậm chức ở triều đình, hôm nay là ngày nghỉ nên mời bạn tốt tới phủ tụ hội. "Thiếu tướng quân". Tô Đào đứng dậy chào hỏi. "Sanh Nhi muội muội". Trần Trạch nhìn nữ tử xa lạ nằm trên giường, dung nhan kiều mị giống như tiên nữ, hắn ta ngạc nhiên: "Đây là ai? Nàng ấy sao vậy?" Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Thiếu tướng quân thôi, còn bản thân Trần Trạch không nghĩ như vậy. Đại công tử phủ Thừa Tướng buồn cười nhìn bạn tốt của mình, hắn chưa từng thấy Trần Trạch lộ vẻ mặt như vậy vì một nữ tử, cười đùa: "Muội muội của ta cứu được ở ngoài cửa, không lẽ huynh muốn lấy nàng ấy, vừa gặp đã thương?" Lúc đó, hắn chưa biết sau này mình sẽ hết lòng hết dạ vì nàng. Tất nhiên, thiếu tướng quân hoàn toàn phủ nhận nhưng lúc nói chuyện với đại công tử, ánh mắt của hắn ta luôn nhìn về phía người trên giường. "Cắt". Cảnh đầu kết thúc. "Nghỉ ngơi hai mươi phút". Sao mới quay một chút đã nghỉ, các diễn viên nhìn nhau, thế nhưng đạo diễn đã nói cho nghỉ thì có thêm thời gian để học kịch bản. Từ trước tới giờ Tô Đào đều học thuộc kịch bản trước khi quay. Tô Đào nắm tay thấy hơi đau. Đạo diễn vừa hô cắt Triệu Nhất Manh đã rời đi, nhóm vai chính vây quanh máy quay xem lại cảnh vừa rồi. Tô Đào quay về xe, vừa mở cửa đã thấy một gương mặt quen thuộc.
Chương 122 Bấm để xem "Nhu Nhu". Mặc dù vừa nãy anh đã nhìn thấy cô mặc cổ trang ở trong máy quay, nhưng khi cô đứng trước mặt anh, vẫn khiến anh phải kinh ngạc. Ánh mắt của anh không hề che giấu sự yêu thích. Tô Đào nhấc váy bước lên xe, lắp bắp nói: "Lâm, Lâm Cảnh, sao anh lại đến đây". Tô Đào hơi khẩn trương khi gặp mặt lần đầu sau khi được thổ lộ, hơn nữa, còn phải nghĩ nói gì tiếp theo. Khuỷu tay Lâm Cảnh đặt trên bàn, anh chống cằm: "Thăm ban". Tô Đào chưa kịp nói gì, anh nói tiếp: "Anh từ sân bay về thẳng đây, còn chưa thích ứng được múi giờ". Tô Đào nghe xong ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, vừa rồi cô không dám nhìn thẳng anh. Phim mới của Lâm Cảnh có cảnh quay ở nước ngoài, anh nói chưa thích ứng được múi giờ, vậy anh, dưới mắt anh có quầng thâm rất nhạt. Trong lòng Tô Đào hơi áy náy, người ta từ xa đến thăm cô thế mà cô lại hỏi anh vì sao lại tới đây. "Em lấy nước cho anh". Trong xe có một cái tủ lạnh loại nhỏ, bên trong để đồ uống và ít trái cây. Lục Niên đã gọt sẵn hoa quả để cô có thể ăn luôn. Ánh mắt Lâm Cảnh luôn dõi theo cô, Tô Đào đi đến đâu, anh sẽ nhìn theo đến đấy. Tô Đào quay đầu định hỏi anh uống nước khoáng hay nước ngọt, liền bắt gặp ánh mắt cưng chiều của anh, mặt cô đỏ bừng: "Anh.. anh muốn uống gì?" Lâm Cảnh đổi tay chống cằm: "Em lấy gì anh sẽ uống cái đó". Cho cô quyết định sao? Tô Đào nhìn nước khoáng và nước ngọt trong tủ lạnh, cô nghĩ diễn viên chắc sẽ quản lý dáng người của mình rất nghiêm khắc, chắc anh ấy không thích uống đồ ngọt. Tô Đào nhanh chóng lấy một chai nước khoáng cho anh. Ánh mắt anh vẫn luôn nhìn cô, kể cả lúc nhận chai nước khoáng. Tô Đào cảm thấy hít thở cũng khó khăn: "Anh đừng nhìn em, nhìn nước kìa". "Nước không đẹp bằng em". Lâm Cảnh vui vẻ nhìn gương mặt đỏ bừng như quả hồng của cô. "Anh dè dặt chút đi". Cô bất giác kéo dài âm đuôi, nghe như đang làm nũng. Cô gái nhỏ của anh vậy mà kêu anh dè dặt chút, Lâm Cảnh cười nhẹ, vuốt ve thân chai nước. "Anh muốn nghỉ ngơi một lát không". Tô Đào chỉ chỉ giường. Lâm Cảnh buồn cười nói: "Ở đây sao?". Anh thì không ngại. "Không không không!". Vừa rồi chắc chắn não cô bị đơ rồi, giờ đang ở đoàn phim, bao nhiêu người nhìn vào, nếu để người khác thấy thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy trắng được. Tô Đào vẫy tay liên tục. Lâm Cảnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, sắc mặt hơi đen lại: "Sao tay em lại bị như vậy". Nhìn giống như dấu vết của móng tay để lại, có mấy cái đã tím xanh lại. Anh nhìn mặt Tô Đào. Trước giờ anh luôn dịu dàng nhìn cô, Tô Đào chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy, cô rút tay ra nhưng không được. Cô kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Ánh mắt Lâm Cảnh trở nên lạnh lùng, anh rũ mắt nhìn lòng bàn tay cô không biết suy nghĩ gì. Cả người anh không còn dịu dàng như trước, khiến Tô Đào hơi thất thần. Một lát sau, Lâm Cảnh nhìn lên: "Có hòm thuốc không?" "Có, để em đi lấy". Cô nói xong định đứng dậy. Lâm Cảnh ngăn cô lại: "Để anh, hòm thuốc để ở đâu". Tô Đào nhìn anh một chút: "Ở trong ngăn tủ chỗ đầu giường". Chờ Lâm Cảnh lấy hòm thuốc đến, anh cầm tay cô nhẹ nhàng bôi thuốc lên lòng bàn tay: "Đau không?" "Không đau". Cô có thể chịu được. Lâm Cảnh biết cô không nói thật nên càng đau lòng. Tô Đào nghiêng đầu nhìn anh: "Anh giận à?"
Chương 123 Bấm để xem "Ừ, anh giận rồi". Lâm Cảnh đóng nắp thuốc, nhìn cô. "Em trả thù lại rồi, cô ta còn thảm hơn em". Tô Đào cảm thấy cánh tay của cô ta phải đau mấy ngày liền. "..." Tô Đào giả ngây ngô nhìn anh: "Nên anh đừng giận được không, cười một cái đi". Lâm Cảnh bại trận, miễn cưỡng cười: "Ừ". "Sắp tới em có việc gì không?" Lâm Cảnh vờ như vô tình nhắc đến. "Không có, em chưa biết sắp tới sẽ chọn vai như thế nào". Tô Đào ăn một quả dâu tây không quá ngọt. Lâm Cảnh: "Vậy em muốn kiểu nhân vật như thế nào?" Tô Đào lắc đầu, cô không có kế hoạch cụ thể cho việc này, nói đúng ra, cô không có kế hoạch cho bản thân ở giới giải trí, trước giờ vẫn là đi một bước tính một bước. "Chỗ anh.." Đang nói thì có người gõ cửa xe, sau đó vang lên tiếng của Lục Niên. "Đào Tử, mình vào nha?" "Vào đi". Tô Đào cảm thấy giọng của anh có gì đó lạ lạ, giống như đang làm chuyện trái với lương tâm, giọng nói vừa nhỏ vừa gian. Cửa xe mở ra, Lục Niên thò đầu vào trong: "He he~thầy Lâm cũng ở đây à". Lâm Cảnh: "Ờ ừ". Không phải cậu để tôi vào sao? Lâm Cảnh cạn lời. "Cậu đi đâu vậy". Tô Đào hỏi, tìm cả nửa ngày mà không thấy. "Chẳng phải mình đi lôi kéo quan hệ cho cậu ư, mời mọi người ăn chút gì đó". Lục Niên nói xong để hoa quả dầm lên trên bàn. Sao lại có hai phần? Tô Đào nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh. "Trùng hợp, trùng hợp nha. Mình đâu biết thầy lâm cũng ở đây, vừa đúng thừa hai hộp". Lục Niên cố gắng che dấu kích động và mất tự nhiên của mình, vừa về đã đến đây luôn, mẹ nó thật cảm động. Nhìn sao cũng thấy Lâm Cảnh và Đào Tử rất xứng đôi, hôm qua anh thức đêm xem video Cp của hai người, quả thật quá ngọt. Có bá đạo tổng tài x cô vợ nhỏ Có đàn anh đại học x tiểu học muội Còn cả thanh mai trúc mã từ đồng phục đến váy cưới, cực kỳ ngọt ngào, anh xem đến hơn nửa đêm mới đi ngủ. "Đào Tử, 8 phút nữa bắt đầu quay tiếp, mình đi ra trước đây". Anh lên xe nhắc nhở một chút phải kiềm chế kích động, tiện ăn luôn ít đường. Tô Đào nhìn hoa quả dầm trên bàn, buồn buồn nói: "Nhanh vậy sao". Lục Niên nghĩ cô đang buồn vì thời gian ở chung với Lâm Cảnh quá ngắn: "Vẫn còn cơ hội mà". Chương trình lưu luyến không rời gì vậy. Lục Niên cảm thấy mình không thể ở lại làm cái bóng đèn nữa, anh nhanh chóng xuống xe, đề phòng nhìn xung quanh. "..." Ăn hoa quả thôi mà cũng phải đợi thời cơ hả, Tô Đào nghi hoặc nhìn cánh cửa đóng chặt. "Nhu Nhu". Nghe được giọng của Lâm Cảnh, Tô Đào quay đầu lại bất ngờ chạm phải cái gì đó, cô liếm môi, thật ngọt. Ánh mắt Lâm Cảnh sâu xa. "Em.. em tự ăn được". Cô cũng đâu phải trẻ con mà cần người đút. Lâm Cảnh đưa thìa cho cô, rồi đẩy cốc hoa quả dầm đến trước mặt Tô Đào. Tô Đào ăn mấy miếng đã hết nửa cốc, thấy sắp tới giờ, cô chạy vội đến phim trường. Lâm Cảnh cũng đứng dậy, nhìn anh như muốn đi cùng cô. Tô Đào: "Anh muốn đi cùng em ư?" Tô Đào hơi ngượng khi bị anh nhìn mình đóng phim.
Chương 124 Bấm để xem Nhìn thấy anh gật đầu, trong lòng Tô Đào hơi lo lắng. Anh thật sự sẽ xem sao? Một diễn viên mới vào nghề như cô bị đại lão trong giới đứng xem, ờ, quả thật rất căng thẳng. Tô Đào: "Vậy đi thôi". Trên đường đi, Tô Đào đi cạnh anh y như đi cạnh một cái nam châm, đi đến đâu cũng bị mọi người nhìn chằm chằm. Lâm Cảnh chưa từng có tin đồn với bất cứ nữ diễn viên nào, ai cũng chú ý chuyện của hai người trên weibo, nên hiện giờ Tô Đào nhận được vô số ánh mắt ái muội. "Em đi đóng phim đây". Tô Đào nói xong liền chạy về phòng của Đại tiểu thư, cô là người tới sớm nhất trong số các diễn viên chính. Lâm Cảnh nhìn cô vào phòng, sau đó mới đi tới chỗ máy quay. Anh vừa đến, đạo diễn đã bảo người khác nhường chỗ cho anh. Đạo diễn không ngốc, ông nhìn ra được anh đối xử với Tô Đào không giống bình thường, sau này, ông phải đối xử với Tô Đào tốt hơn một chút. Ông muốn mời anh tham gia bộ phim sau của mình, trước kia ông không dám mời, bởi vì người ta chưa bao giờ diễn phim truyền hình. Nhưng ai ngờ hiện tại anh lại diễn, lại còn là web drama. Ông đã xem bộ web drama kia, nam nữ chính đều là người mới, cốt truyện cũng bình thường. Sở dĩ, nó đứng đầu bảng đều nhờ công lao fan của Lâm Cảnh, còn cả những cư dân mạng đu cp của anh và Tô Đào, thoạt nhìn xuất sắc hơn nam nữ chính nhiều. Nam nữ chính không gây được ấn tượng gì, nhưng vai phụ lại hot. Lâm Cảnh không có ý kiến với việc đạo diễn cố gắng lấy lòng mình, anh chỉ lễ phép gật đầu. Triệu Nhất Manh bình thản lại gần, cô ta định đi thẳng vào phim trường, nhưng ánh mắt cô ta sáng lên khi thấy người ở trước máy quay. "Anh Cảnh, sao anh lại đến đây. Anh đến xem em quay phim sao". Triệu Nhất Manh ảo tưởng. Lâm Cảnh không nói chuyện, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, anh giả vờ cúi đầu nhắn tin. Nhân viên đoàn phim đều xấu hổ thay cô ta, mặt mũi lớn quá nha, Lâm Cảnh là ai, sắp tới anh là người có khả năng đoạt ảnh đế nhất, tại sao anh phải đến xem một bình hoa tuyến hai quay phim. Nhìn cô ta diễn thì học được cái gì? Học cách cô ta trừng mắt? Học theo phẩm hạnh của cô ta? "Ha ha, anh Cảnh làm việc thật nghiêm túc nha, cực kỳ chuyên chú". Triệu Nhất Manh tự biện cho mình: "Em đi đóng phim đây, nếu có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm". Tô Đào đang chỉnh lại vị trí quay với hai diễn viên khác, phải năm phút sau Triệu Nhất Manh mới đi vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt xị ra của cô ta. Kỳ Viễn chào hỏi với Triệu Nhất Manh mà cô ta còn không thèm để ý. Thợ trang điểm đứng bên cạnh trang điểm lại cho cô ta. Triệu Nhất Manh không làm chuyện kỳ lạ ở mấy cảnh quay tiếp theo, cảnh diễn của các vai chính đều trở nên yên bình. Tô Đào thay quần áo cho cảnh tiếp theo. Cô nghĩ Lâm Cảnh đi rồi, ai ngờ anh vẫn ở đây, còn vẫy tay với cô. Từ trước đến giờ, phim truyền hình không quay theo thứ tự các cảnh, cảnh tới quay sau khi Cửu công chúa khỏi hẳn, Đại tiểu thư cùng nàng ra ngoài đi dạo, bọn họ gặp được một tên trộm vặt. Cửu công chúa thấy vậy liền đuổi theo, còn Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé chưa từng gặp chuyện như vậy, nàng sững người một lát rồi đuổi theo. Bởi vì đông người nên nàng không cẩn thận bị trẹo chân, vừa lúc gặp được đại công tử và bạn tốt đi ra từ một cửa hàng. Trong kịch bản, đoạn này Kỳ Viễn phải ôm muội muội đến y quán. Tô Đào và hắn liếc nhau, cô thấy được khó xử trong mắt hắn. Sau khi diễn xong cảnh đầu, mọi người ở đây đều thấy tư thế đi của hắn không bình thường, tay chống eo. Lúc nghỉ ngơi, trợ lý của Kỳ Viễn đi khắp nơi hỏi cao dán, cuối cùng xin được của một chị gái diễn vai quần chúng.
Chương 125: Bấm để xem Rõ ràng trước khi đóng phim vẫn còn bình thường, sao vừa kết thúc một cảnh mà eo đã bị thương. Người lăn lộn trong giới giải trí toàn là những người tinh mắt, cảnh đầu Kỳ Viễn quay có đoạn ôm kiểu công chúa, phải ôm tận 2 lần mới lên được, chỉ cần liên tưởng một chút là biết chuyện gì xảy ra. Bọn họ nhìn Triệu Nhất Manh với ánh mắt cười nhạo. Kỳ Viễn thương lượng với đạo diễn có thể đổi thành thiếu tướng quân ôm đại tiểu thư nhưng ông không đồng ý. Ông cảm thấy thiếu tướng quân và đại tiểu thư không có tình cảm, nếu đổi như vậy sẽ khiến người xem hiểu lầm. Hơn nữa, đại công tử còn là một người sủng ái muội muội, cho nên đoạn này phải là Kỳ Viễn ôm. Nhưng mà eo của hắn đang bị thương nha! Trong lúc quay không nhìn ra cái gì, thế nhưng vừa kết thúc cái, Kỳ Viễn hận không thể lập tức nằm xuống đất. "Nếu eo Kỳ Viễn bị thương, vậy để tôi thay hắn diễn đoạn này". "Chỉ quay nửa dưới, hậu kỳ ghép gương mặt của hắn vào là được". Lâm Cảnh ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Kỳ Viễn nghe xong vừa cảm động, vừa sợ lại thấy vinh hạnh, hắn suýt chút thì quỳ xuống cảm ơn. Người như Lâm Cảnh làm thế thân cho hắn, tự nhiên cảm thấy eo bị thương rất đáng. So với Kỳ Viễn, đạo diễn cảm thấy việc này còn được lợi hơn, lập tức đồng ý. Lâm Cảnh hot đến mức chỉ cần một sợi tóc fan cũng nhận ra được, thế này không khác gì được tuyên truyền miễn phí, hơn nữa trước khi phát sóng tung tin Lâm Cảnh tham gia đóng phim, chưa cần chiếu đã biết chắc chắn sẽ hot. Bộ phim web drama kia cũng vì như vậy mới hot mà. Lâm Cảnh thay xong trang phục đi ra. Trước kia Tô Đào không thấy quần áo này đẹp, hiện tại cô đã tin lời đạo diễn nói quần áo này rất đắt. Đạo diễn hô bắt đầu. Vì đưa lưng về phía máy quay nên anh không phải nói gì, nhưng Tô Đào cần nói kịch bản. "Ca ca, muội không sao, huynh đừng lo". Tô Đào cảm thấy mặt mình nóng bừng, cô từng gọi anh là tiền bối, gọi anh là thầy, cũng từng gọi tên anh, nhưng chưa bao giờ gọi anh là anh trai. Cô thấy rất ngại khi nói ra hai chữ này. Lâm Cảnh tuy chỉ là thế thân nhưng anh muốn phối hợp diễn với cô: "Sao ca ca không lo lắng được, phía trước chính là y quán, để đại phu khám xem có bị thương đến xương cốt hay không". Nói xong, Lâm Cảnh đưa tay ôm lấy eo cô, một tay đỡ đầu vai cô, khom lưng, một tay vòng qua chỗ đầu gối của cô, nhẹ nhàng ôm lên. Sau đó đi về phía y quán. Đoạn này không cần nói gì, hơn nữa cũng không quay đến mặt anh, Lâm Cảnh nói nhỏ một câu: "Sao nhẹ như vậy". Lâm Cảnh bế cô đến thẳng y quán gần đó, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế y hệt như Tô Đào bị thương thật. Thật ra anh hoàn toàn có thể bế cô đi vài bước rồi đặt xuống, vì hậu kỳ sẽ không chiếu hết toàn bộ đoạn này. Lúc quay đặc tả đại phu, Lâm Cảnh đổi vị trí cho Kỳ Viễn. Lâm Cảnh sợ làm phiền cô nên anh nhắn qua wechat rồi đi luôn, anh mệt sắp không chịu nổi vì bị lệch múi giờ. Đến tối, Tô Đào mới kết thúc công việc, trở về khách sạn. Quay suốt cả một ngày, Tô Đào nằm liệt trên giường, lớp trang điểm trên mặt chưa tẩy, di động thì mở chế độ tắt âm. Lúc cô mở wechat thì rất nhiều tin nhắn thông báo đến. Tô Đào trả lời từng tin nhắn của các anh nhắn tin hỏi thăm hôm nay quay phim thế nào. Còn một cái là của Lâm Cảnh. Tô Đào quay người nằm sấp trên giường, cô nhìn tin nhắn trong khung chat, ngại ngùng che mặt. "Anh trai đi trước đây".
Chương 126: Bấm để xem Đoàn làm phim hầu hết là những người trẻ tuổi, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, sự ăn ý của các diễn viên cũng tăng lên sau một khoảng thời gian hợp tác với nhau. Ở phủ Thừa Tướng được một nửa, đoàn làm phim mua vé cho diễn viên và nhân viên công tác đến nơi có rừng để quay phim. Tô Đào hỏi đạo diễn sao đột nhiên lại chuyển địa điểm quay, ông ấy trả lời rằng thời tiết trong núi mấy ngày nay khá đẹp, thích hợp để quay phim. Còn lúc trước liên tục mưa. Lúc xuống máy bay thì trời đã tối, bọn họ chạy xe suốt một đêm đến khách sạn nhỏ gần chỗ quay. Có một điểm du lịch ở gần khách sản nhỏ. Khách đến mùa này chủ yếu là tới du lịch, may mà đoàn làm phim đã đặt phòng trước, nếu không sẽ không có chỗ ngủ. Sáng sớm hôm sau, đoàn làm phim đi vào trong núi, khoảng hơn một giờ sau, họ đến khu vực để quay phim. Tô Đào ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa, núi non trùng điệp, cả quãng đường toàn màu xanh. Đường núi gập ghềnh nên xe không thể đi vào, họ chỉ có thể dừng ở chân núi, đạo diễn để một người ở lại trông coi. Mọi người đi bộ lên núi, diễn viên không có đồ gì nặng thì không sao nhưng nhân viên công tác phải mang các loại thiết bị nặng nề. Tô Đào đứng ở chân núi nhìn lên, khắp nơi đều là núi non trùng điệp, hoa nở hai bên đường núi, trong không khí toàn mùi hương của hoa cỏ. Thợ trang điểm của cô mang theo một cái rương trang điểm to đùng, thấy cô ấy cố gắng xách đồ nên Tô Đào đi đến định xách giúp. "Để tôi giúp cô". "Không cần, không cần, cảm ơn cô. Tôi tự xách được". Chuyên viên trang điểm xua tay, sao cô ấy dám nhờ diễn viên giúp được. "Không sao, để tôi giúp cô! Không biết phải đi bao lâu mới đến, cái hộp này khá nặng đấy". Tô Đào lấy đồ từ tay cô ấy. Chuyên viên trang điểm lớn hơn cô nhưng dáng người nhỏ nhắn, chắc chắn sức lực nhỏ hơn cô. "Đào Tử khỏe quá". "Cô gái nhỏ có nghĩa khí". "Đúng là vừa đẹp vừa lương thiện". "Haizz! Sao không có ai giúp tui vậy trời". Tô Đào dở khóc dở cười. Mọi người bắt đầu nói đùa với nhau, tìm vui trong khổ. "Tuy tôi không được mỹ nữ giúp đỡ nhưng có anh đẹp trai giúp nha". Một anh trợ lý khiêng máy quay cười nói, vì nam chính Kỳ Viễn giúp đỡ nên trông anh ta nhẹ nhàng hơn. Trần Diệp cũng giúp đỡ mọi người cầm khiêng đồ. Các diễn viên khác đều giúp mọi người mang đồ lên núi. Chỉ có Triệu Nhất Manh không làm gì. "Đường bị phá hết rồi, không thể sửa đường trước rồi mới đi sao". "Thế này thì đi kiểu gì!" "Đôi giày đắt tiền của tôi hỏng hết rồi". Trợ lý xách toàn đồ của cô ta, Triệu Nhất Manh đã không giúp lại còn càu nhàu cô ấy đi chậm, suốt dọc đường liên tục chê đường núi khó đi. Mọi người cùng nhau lên núi không ai phàn nàn, ngay cả nhiếp ảnh gia khiêng máy nặng còn chưa nói gì. Cô ta đi ở giữa đoàn nhưng bởi vì đi chậm nên dần kéo khoảng cách với mọi người. Đi phía sau Triệu Nhất Manh đều là nhân viên, không ai dám nói cô ta, chỉ chửi thầm trong lòng mắng cô ta thiểu năng. "Giả.." Triệu Nhất Manh thấy có người khen Tô Đào, theo bản năng định nói cô nhưng lời vừa nói ra đã thấy ánh mắt cảnh cáo của cô. Nhìn ánh mắt của Tô Đào, cô ta đột nhiên im lặng, rúm người đi nhanh hơn, chỉ chốc lát đã đuổi theo đoàn người đi phía trước.
Chương 127: Bấm để xem Quá trình lên núi khó khăn, đến lúc tới nơi mọi người tùy tiện ngồi xuống nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi chỉnh trang một lát, sau đó bắt đầu lắp đặt thiết bị, trang điểm cho các diễn viên. Họ quay cảnh nam chính phát hiện thân phận thực sự của nữ chính, bày tỏ tâm ý với nhau. Sau khi nam hai biết thì thương tâm rời đi, mà Tô Đào chỉ diễn cảnh an ủi hắn, cắt ghép hậu kỳ chắc chỉ được hai ba phút. Đây là cảnh quay hôm nay của cô, quay xong Tô Đào liền về lều của mình. Đoàn làm phim ở đây bảy, tám ngày để quay phim, vì hạn chế phải đi lên đi xuống núi nên họ mua thêm mấy cái lều trại, còn dựng cả hai cái wc đơn giản, trong núi rất nhiều muỗi nên đoàn phim còn tinh tế chuẩn bị cả thuốc chống muỗi. Muỗi trong núi toàn bay qua bay lại trước mặt mọi người theo đàn, bịt kín lều trại thì nó không vào được, nhưng nếu ở ngoài chắc chắn sẽ bị cắn. Thế nhưng điều đáng giận là mấy con muỗi đó không đốt Tô Đào. Ngay cả cô cũng thấy kỳ lạ, còn đưa tay đến trước một đàn muỗi, ai ngờ cô không bị đốt mà mấy con muỗi đó lại sợ hãi bay đi. Tô Đào vừa giơ tay vừa ngây ngốc nhìn, không lẽ tay cô có độc? Sau khi người trong đoàn phát hiện điểm này, tấm tắc nói kỳ lạ, ai cũng đến xem thử người cô. Cho nên Tô Đào được mệnh danh là máy đuổi muỗi hình người. Trừ Triệu Nhất Manh làm ầm lên vì muỗi thì cả ngày không xảy ra chuyện gì khác. Sau khi cất dọn đồ đạc, mọi người đều về lều của mình. Buổi chiều Tô Đào ngủ một lát nên buổi tối không ngủ được, cô khoác áo đi ra ngoài dạo. Xung quanh đen kịt, mỗi lều vải đều treo một bóng đèn công suất nhỏ, buổi sáng có người treo mấy cái đèn lên cây để mọi người đi lại vào ban đêm dễ dàng hơn. Ánh trăng ảm đạm, rừng cây âm u, tiếng côn trùng kêu trong buổi tối yên tĩnh, cực kỳ đáng sợ. Buổi tối lạnh hơn so với ban ngày, Tô Đào mặc áo khoác mà vẫn cảm thấy lạnh, cô định quay về lều trại, đột nhiên có một cái bóng màu đen vụt qua. Đó không thể là tốc độ mà con người có thể di chuyển được, đạo diễn từng nói khu rừng này không có động vật hoang dã nên cũng không thể là linh trưởng hay thứ gì đó bay qua được. Mà thứ kia trông có vẻ rất nhẹ, dễ dàng di chuyển qua lại giữa các ngọn cây, chắc chắn không thể là linh trưởng. Thật kỳ lạ. Tô Đào quyết định đi xem thử. Cô nhìn về phía lều vải đoán chắc mọi người vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng đi theo hướng bóng đen. Chắc là quạ. Tô Đào mở điện thoại đã sạc đầy, bật đèn pin, điều chỉnh cho ánh sáng ở mức thấp nhất. Tô Đào đi được một đoạn thì định từ bỏ, không biết cô bị trúng cái gió gì lại vì một bóng đen mà đi khắp nơi trong rừng, có khi chỉ do cô hoa mắt cũng nên! Vừa xoay người rời đi, tai đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện như có như không. Có người! Tô Đào dừng lại, cô nhìn về nơi âm thanh phát ra nhưng không có gì cả, xung quanh tối om, chỉ có mỗi ánh trăng từ trên trời chiếu xuống. Hình như âm thanh truyền đến từ một vách núi. Tô Đào quyết định đến đó xem, cô tắt đèn pin, cẩn thận đi về phía trước.
Chương 128: Bấm để xem Tô Đào lại gần, cô trốn sau một thân cây lớn. Dưới ánh trăng, một người mặc đồ đen đứng đó, cả người bị che phủ bởi một chiếc áo choàng màu đen, toàn thân phát ra một loại hơi thở kỳ dị. Mà người đứng sau lưng hắn, hoặc là nói một "thứ" có thể tạm gọi là người đang quỳ rạp dưới chân hắn. Thứ đó run nẩy bẩy, cực kỳ cung kính với người mặc áo đen. Người áo đen đột nhiên nghiêng đầu như đang nói gì đó, sau đó biến mất trong chớp mắt. Đột nhiên biến mất! Tô Đào kinh ngạc, cô lùi về sau một bước theo bản năng. Nhưng lại khiến "người" đang đứng dậy chú ý. Tô Đào chỉ thấy nó nhe răng nanh đáng sợ nhào về phía cô, động tác cực nhanh, suýt chút thì cô không tránh kịp. Tô Đào dựa vào phản ứng tự nhiên của cơ thể mà tránh được công kích của nó. Bởi vì thấy được cả cơ thể của nó nên Tô Đào mới biết nó là thứ gì. Thứ đó giống hệt với quái vật được miêu tả trong sách mà sư phụ cho cô xem. Cao khoảng 2m, mặt người cơ thể hình thú, một chân một tay. Da đỏ, tai nhọn, trên đầu có sừng dài. Là Si. Si nhìn nặng nề nhưng tấn công vừa nhanh vừa mạnh, bàn tay to lớn liên tục tấn công, khiến Tô Đào không có thời gian nghỉ ngơi. Cô chật vật tránh khỏi đòn công kích đánh lướt qua gò má của mình. Tô Đào di chuyển đến sau lưng nó, vừa ném bùa vừa niệm chú. Mấy lá bùa đồng loạt được sử dụng, vây lấy bốn phía của Si, nhanh chóng xoay tròn theo lời niệm chú trong miệng Tô Đào, phát ra kim quang. Si như bị vây trong một chiếc vòng bằng vàng. Nó gào thét muốn thoát khỏi, da của nó như bị bàn là ủi khi chạm vào bùa chú, nó lập tức gào thét thống khổ, hai tròng mắt đỏ tươi nhìn Tô Đào đầy thù hận. Trận pháp dưới chân đã thành, Tô Đào vững như thái sơn, cô xếp chân ngồi xuống đất. Tiếng kêu của Si dần dần yếu đi, nhưng cô không dám thả lỏng, Tô Đào tập trung gấp bội, tay kết ấn, hai mắt nhắm lại, lúc cô mở mắt ra, con ngươi đã biến thành màu tím. Si như bị thần phục khi đối diện với đôi mắt này, nó từ từ quỳ xuống. Tô Đào khó hiểu nhìn động tác của nó, khi kết ấn hoàn thành, Si cũng tiêu tán. Bùa chú bị đốt thành tro bụi, thể hiện rằng nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Tô Đào bật đèn pin, cô hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi trên trán, mát xa bắp chân mỏi nhừ. Cô cảm giác cả người mệt mỏi sau khi kết thúc trận chiến đáng sợ. Tô Đào chưa từng nghĩ sẽ gặp được Si ở đây, quái vật trong truyền thuyết mà trước giờ cô mới chỉ nhìn thấy trong sách. May mà sư phụ từng dạy cô cách đối phó với Si, thực ra thứ này cũng được tính là một loại quỷ. Người chết hóa thành quỷ, quỷ chết biến thành khí lạ, khí lạ kết hợp với cỏ cây núi rừng phần lớn sẽ tiêu tán, nếu hợp với nhật nguyệt có thể sẽ hóa thành yêu quái. Vốn hóa hình không hề dễ dàng, trăm ngàn năm chưa có con nào thành công. Loại quái vật này không có ý thức của mình, sống dựa vào bản năng, vẻ ngoài vừa xấu xí vừa khó đối phó. Nhất là đến hiện tại, loại sinh vật này trở nên khó xuất hiện hơn, coi như hóa hình thành công thì cũng sẽ bị chết đói. Có lẽ do ở đây trăm ngàn năm chỉ có một mình, lại đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy nên đã dẫn dụ nó tới, nhưng nó lại xui xẻo đụng phải cô. Chỉ có thể nói nó quá đen đủi. Nhưng người áo đen kia là ai? Nhìn hắn giống như chủ nhân của Si. Hơn nữa người kia khiến Tô Đào thấy rất quen thuộc, cô mải mê suy nghĩ, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng động. Cơ thể Tô Đào lập tức cứng ngắc, nín thở. Không lẽ.. Người áo đen kia quay lại?
Chương 129: Bấm để xem "Ngươi là người hay quỷ?" Chỗ này ngập tràn quỷ khí, người trước mắt có lẽ là người nhưng lại không giống lắm, người kia không chắc chắn hỏi. "Là tôi". Tô Đào vô cùng kinh ngạc, nghe được giọng nói quen thuộc, cô liền thả lỏng hơn. "Tiểu Đào Tử?" Chu Dịch vui vẻ nói: "Sao cô lại ở đây?" Anh ta giơ lồng đèn lên, đi nhanh đến trước mặt Tô Đào. "Tôi đến quay phim, nhưng gặp phải chút chuyện". "Còn anh". Hơn nửa đêm mà xuất hiện ở rừng sâu núi thẳm thì tuyệt đối không bình thường. "Môn phái của chúng tôi ở đây, sư phụ tôi từng tính được một quẻ nói có Si xuất thế ở chính cánh rừng này". Chu Dịch run lẩy bẩy cầm bình An hồn: "Trong ảo cảnh cho đệ tử mới thực tập của phái còn thiếu một chút quỷ vật lợi hại". Tô Đào áy náy nhìn anh ta, chỉ chỉ dưới đất. "Hả?" Chu Dịch chiếu lồng đèn đến vị trí cô chỉ, tro tàn của phù chú vẫn còn ở dưới đất. "Cô vừa chạm mặt với quỷ vật sao?" Tô Đào sờ mũi: "Là Si". Cô không hề nghĩ Chu Dịch tới là để bắt Si. "Tan thành mây khói?" Chu Dịch không dám tin con Si mà mình theo đuổi nhiều ngày đã chết. Mau nói cho anh ta đây không phải là sự thật. Dưới ánh mắt mong đợi của anh ta, Tô Đào gật đầu. Trong nháy mắt, Chu Dịch nghe thấy âm thanh cõi lòng tan nát. "Thứ đó mê hoặc lòng người". "Nó không đầu thai được". "Cũng không có não". "Người trong đoàn phim của tôi đều ở đây". Tô Đào nói đúng, Chu Dịch nghe hiểu hết, nói trắng ra thứ kia chính là một loại khí bẩn. Không có đời này, càng không có kiếp sau. Người nào trong đạo giáo gặp được cũng sẽ diệt nó. Chu Dịch: "Haizz!" Thở dài, anh ta chỉ có thể trách mình đến muộn. "Sao đoàn làm phim của cô lại tới chỗ này quay vậy, ở đây không an toàn đâu". Dù đã sống ở đây hơn hai mươi năm, lần đầu tiên anh ta thấy có người đến để quay phim. Tô Đào: "Chúng tôi quay phim cổ trang nên cảnh càng hoang sơ thì càng chân thực". Chỗ này không có dân cư sinh sống nên vô cùng hợp để quay phim cổ trang. "Sư huynh của anh có khỏe không?" Tô Đào nhớ sau khi A Uyển rời đi, tình trạng của sư huynh anh ta không được tốt lắm. "Sư huynh tôi không sao, hiện tại anh ấy đã sinh hoạt lại bình thường. Tất cả phải cảm ơn Tiểu Đào Tử cô nha. Tiếc là tôi đã bái sư mất rồi, nếu không tôi nhất định phải nhận cô làm thầy". Chu Dịch lại bắt đầu nói linh tinh. "Không sao thì tốt, anh mau xuống núi đi, tôi cũng phải về đây." Tô Đào nói xong chợt nhận ra cô không tìm được đường về, vừa rồi lúc đến đây cũng không để lại ký hiệu. Cô nhớ rõ mình đi không xa lắm, nếu là ban ngày còn dễ tìm đường. Nhưng phía trước tối đen như mực, cô không dám đi lại lung tung, sợ đi lạc sẽ rất phiền phức. "Có phải cô đi lạc rồi". Chu Dịch thấy cô đi hai bước đã dừng lại nhìn khắp nơi. ".. Ừm". Tuy rằng Tô Đào không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đúng là như vậy. "Cô về đạo quán với tôi đi, sáng mai tôi sẽ đưa cô về." Anh ta từng kể chuyện của sư huynh cho su phụ nghe, ông ấy nghe thấy đôi mắt tím của Tô Đào có thể mở cửa địa phủ và triệu hoán sứ giả địa ngục thì nói muốn gặp cô. Vẻ mặt sư phụ của anh ta khi nói những lời đó rất nghiêm trọng, giọng điệu có phần cung kính khiến anh ta cảm thấy trên người Tô Đào có bí mật gì đó. Vốn dĩ anh ta định sau khi bắt được Si sẽ xuống núi tìm cô, ai ngờ họ lại gặp nhau ở đây. Tô Đào: "Vậy làm phiền rồi". Hiện tại cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đến đạo quán ở nhờ một đêm, đợi sáng mai lại lên núi.
Chương 130: Bấm để xem "Không phiền, không phiền". Chu Dịch xua tay bắt đầu dẫn đường, ánh nến mờ nhạt chiếu sáng con đường dưới chân. Chẳng mấy chốc họ đã thấy một nơi phát ra ánh sáng gần đó, Chu Dịch giơ tay chỉ: "Đó là đạo quán của chúng tôi". "Đi thôi". Anh ta cố ý dịch đèn lồng về phía Tô Đào, sợ cô không nhìn rõ đường. Tô Đào đi theo Chu Dịch đến cửa đạo quán. Đạo quán này nằm ở giữa sườn núi, diện tích rộng rãi, kiến trúc phóng khoáng. Trước cửa treo hai cái đèn lồng và được hai đệ tử canh giữ, họ dựa vào tảng đá ngoài cửa ngủ gật. "Ầy.. Khà khà". Chu Dịch phát ra tiếng cười kỳ quái, hai đệ tử giật mình tỉnh lại, cả người run rẩy. Họ thấy là sư huynh của mình thì mới yên tâm. "Sư huynh, nửa đêm rồi còn dọa bọn em". "Sùng Lâm, nhìn đạo hạnh của em đi. Cẩn thận anh mách sư phụ em ngủ gật lúc trực đêm". Đệ tử tên Sùng Lâm nghe xong xụ mặt: "Sư huynh, anh đừng mách thầy mà. Vừa rồi em không ngủ gật, em chỉ đang trầm ngâm". Chu Dịch: Khác nhau ư? "Sư huynh, đây là Si mà anh bắt được sao? Đẹp quá, không ngờ quái vật này không hề giống với miêu tả trong sách". Một đệ tử khác tên Sùng Binh nói, cậu ta nhìn Tô Đào vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cậu ta chưa từng thấy con quỷ nào xinh đẹp như vậy. "Em trai nhỏ, tôi là người, không phải Si". Tô Đào bất đắc dĩ phải giải thích, trên người cô có chỗ nào giống Si đâu. Chu Dịch cười nói: "Sùng Binh, em học đạo pháp như vậy sao. Người và quỷ cũng không phân biệt được". "Vậy cô là ai vậy? Em gái của sư huynh sao? Không đúng nha, cô đẹp hơn sư huynh nhiều, hai người chắc chắn không phải anh em. Không lẽ cô là bạn gái của anh ấy?". Sùng Lâm phân tích. Sùng Binh: "Mình thấy không phải đâu, chị ấy xinh thế này sao lại quen sư huynh được. Mình chưa từng nghe thấy thiên nga muốn được cóc ghẻ ăn thịt". Tô Đào bật cười nhìn gương mặt bực bội của Chu Dịch. Cô không nói như vậy nên chuyện này không liên quan đến cô. "Sáng mai sư huynh sẽ kiểm tra việc học của hai đứa. Anh thấy chúng mày không muốn sống nữa rồi". Chu Dịch tức giận túm cổ áo của họ, nói ra những lời khiến họ sợ hãi. Dám nói anh ta là cóc ghẻ, có con cóc nào đẹp trai như anh ta không? Hai thằng nhóc chết tiệt, ở đạo quán lâu quá nên thẩm mỹ có vấn đề. Lời vừa rồi đúng là có hiệu quả, hai đệ tử vội vàng lấy sách đạo pháp ở dưới mông bắt đầu học. Nếu mai thi không đỗ thì phải quét dọn sân hai tháng. Chu Dịch đắc ý hừ một tiếng, dẫn Tô Đào vào đạo quán. Họ đi qua hai cái cửa hình vòng cung và hành lang ngoài trời đến một sân viện. Chu Dịch vừa định đẩy cửa chính thì nghe được tiếng bước chân, sau đó một giọng nói trầm mạnh vang lên: "Đồ đệ, con về sao không đến gặp thầy. Sùng Lâm nói con dẫn theo một cô gái về". Câu phía sau mới là trọng điểm. Sùng Lâm à, ngày mai gặp nhau ở trên lớp. "Sư phụ, giờ cũng muộn rồi, sao thầy còn chưa ngủ". Vừa nói xong, một ông lão khỏe mạnh đi từ ngoài cửa vào. "Thầy chỉ tò mò không biết thằng nhóc con mang cô gái như nào về thôi". "Cô là?" Ông lão biết mà còn hỏi, dáng vẻ hóng hớt. "Cô ấy chính là cô gái đó". Chu Dịch chống eo ngồi xuống bậc thang, chỉ tay về phía cô. "Chào ông, tối nay xin phép được làm phiền". Tô Đào chào hỏi lễ phép. "Chào con, chào con. Con cứ coi đây là nhà mình, đừng khách sáo". Ông cụ hiển nhiên đã coi cô là bạn gái của đồ đệ mình. Tô Đào đá nhẹ Chu Dịch. "Sư phụ, cô ấy là Tô Đào".