Tiên Hiệp Nhật Nguyệt Tinh Thần - Nhật Nguyệt Tinh Thần

Discussion in 'Truyện Drop' started by MuseW, May 31, 2022.

  1. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 10: Yêu thú ngũ chuyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả? Thế là thế nào?" Nguyệt Tinh Thần cảm thấy khó hiểu, hắn cau mày lại suy nghĩ một hồi.

    "Không lẽ, đây thực chất là đường tắt sao?" Lẩm bẩm xong hắn liền nghĩ: "Tuyệt, vậy là cả trứng lẫn ngọc thạch đều về tay."

    "Nếu vậy phía trước toàn là khảo sát của Vạn Thú Vương à, xem ra muốn ra khỏi đây phải quay lại hồ nước rồi."

    Nói xong hắn quay lại hang động lúc đầu, lấy ra một sợi dây thừng từ túi trữ vật. Hắn buộc một đầu vào một viên ngọc thạch trên vách đá, giật giật một lúc, thấy chắc rồi hắn mới buộc đầu còn lại vào người.

    Quần áo, đồ đạc đều bị bỏ lại hang động, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, rồi nhảy xuống hồ nước. Hắn bơi một lúc thì thấy phía ngoài hang động là con cá mập lúc nãy, nên liền quay người bơi lại phía hang động.

    "Xem ra không ra được bằng đường này rồi, đành xem thử phía kia xem thế nào thôi"

    Lựa chọn này của hắn cũng khá chính xác, dù sao truyền thừa đi từ ngoài vào và đi từ trong ra cũng khác biệt hoàn toàn.

    Nếu là từ ngoài đương nhiên phải vượt qua thử thách, còn từ trong thì đương nhiên phải có cơ chế loại bỏ, nếu không Lang Vương - người tạo ra truyền thừa - ra ngoài kiểu gì?

    Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt, giả như truyền thừa trước khi chết, thì tạo lối ra để làm gì?

    Tuy Lang Vương không phải trường hợp đó, nhưng hắn vẫn cẩn thận lựa chọn phía hồ nước xem sao. Còn giờ thì không còn cách nào khác rồi.

    Hắn cởi sợi dây thừng ra, nhét lại vào túi trữ vật, rồi mặc quần áo vào, xong mới đi sang hang động kia. Trước mặt hắn là một cánh cửa đá to cỡ đủ để một con voi đi qua, bên cạnh có một viên đá to cỡ nắm tay lòi ra. Hắn ấn viên đá vào, cánh cửa đá liền mở ra.

    Thấy bên trong có một con sói đen mắt vàng to đúng bằng con voi, là yêu thú ngũ chuyển hạ đẳng hàng thật giá thật. Hắn liền đập liên tục vào viên đá lúc nãy. Nhưng chả có gì xảy ra, hắn lại quay người chạy một mạch về phía hang động bên kia.

    Hành động này quả thật là hèn nhát, nhưng cũng không trách hắn được. Nhất chuyển đỉnh phong so với ngũ chuyển? Khác gì so kiến với voi? Thà vứt liêm sỉ mà chạy còn hơn bày đặt dũng khí ở lại để chết.

    Được một lúc hắn không thấy động tĩnh gì, mới hé đầu ra nhìn. Hóa ra trên cổ con sói kia có một vòng xích sắt nối với một viên ngọc thạch trên vách đá. Con sói lúc này đang trợn to mắt nhìn hắn. Như kiểu "Sao ngươi lại có thể từ trong đấy chui ra được?"

    Đánh giá một hồi hắn thấy tầm hoạt động của con sói chỉ hạn chế ở góc bên phải, còn cửa đá tiếp theo thì nằm phía bên trái. Lúc này hắn mới ép sát lưng vào tường, hai chân như con cua bò ngang chầm chậm đi về phía cánh cửa.

    "Tiểu tử" tiếng nói của con sói làm hắn giật bắn mình.

    "Ngươi làm cách nào vào được đây?" Con sói há cái mồm to đùng ra nói. Còn hắn ngây ra một lúc, rồi xoay xoay cái đầu nhìn xung quanh.

    "Là gia gia ngươi đang nói chuyện với ngươi đấy." Con sói tức giận rống lên.

    "Sói.. biết nói tiếng người?" Hắn ngạc nhiên nói.

    "Lần đầu thấy sao? Đúng là đồ kiến thức hạn hẹp." Con sói bất mãn nói.

    "Ngươi là yêu thú của Lang Vương sao?" Hắn tò mò hỏi.

    "Hừ, đừng có nhắc tới gia hỏa khốn kiếp đó. Lão dám bỏ ta ở đây rồi một mình chạy lên Thiên giới" con sói tức giận nói, dừng một chút nó lại nhìn vào Nguyệt Tinh Vân.

    "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Nghe con sói nói vậy, hắn hơi giật mình nói:

    "A, ở trong hang động có một hồ nước thông với bên ngoài."

    "Vậy sao? Mà sao cũng được, ngươi mau tới cởi trói cho ta đi." Con sói hiện lên vẻ mặt nghi hoặc một chút rồi nói.

    "Hả, không được, nhỡ ngươi lừa ta thì sao?" Hắn cau mày trả lời lại.

    "Ta sao phải lừa tên oắt con như ngươi?" Con sói lại tức giận rống lên.

    "Thì ngươi ở đây lâu như vậy rồi, chắc chắn là đang rất đói, nên muốn ăn thịt ta chứ gì?" Hắn tỏ vẻ suy luận. Con sói thấy thế cười ha hả rồi nói:

    "Đạt đến trình độ như gia gia ngươi sớm đã không cần ăn rồi, nếu không ngươi nghĩ sao ta sống được đến lúc này? Huống hồ tiểu tử nhà ngươi cũng không đủ để nhét kẽ răng cho ta"

    "Ngươi nói cũng đúng, nhưng mà, muốn ta thả ngươi ra thì phải có một điều kiện" hắn nhìn thẳng vào con sói, nói.

    "Hử? Ngươi dám mặc cả với ta?" Con sói vừa lườm hắn vừa nói. Hắn liền nói tiếp:

    "Ít nhất ta cũng phải đảm bảo an toàn cho mình chứ. Hơn nữa, nếu ngươi không đáp ứng điều kiện, thì sao ta tin ngươi được?"

    "Được thôi, nói điều kiện của ngươi đi." Con sói bình tĩnh lại, nói.

    "Trở thành thú khế ước của ta." Hắn cười nói. Còn con sói gào lên:

    "Ngươi cũng nghĩ hay quá nhỉ? Nghĩ gia gia ngươi là quả hồng mềm sao? Cùng lắm là khế ước bình đẳng, không thì thôi." Nghe xong hắn vui mừng kêu lên:

    "Vậy cũng được!"
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  2. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 11: Khế ước bình đẳng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một hồi lâu sau, Nguyệt Tinh Thần mới vẽ xong vòng khế ước lên mặt đất, rồi hắn nói:

    "Xong rồi, ngươi mau nhỏ máu lên đi." Nói xong hắn cắn ngón tay cái một nhát, rồi nhỏ máu xuống vòng khế ước, con sói cũng làm theo. Máu cả hai vừa nhỏ xuống thì vòng khế ước sáng lên một hồi rồi biến mất, sau đó thoáng hiện lên mu bàn tay của hắn và con sói rồi lại biến mất, à phải nói là mu bàn chân của con sói mới đúng.

    Nhất thời hắn cảm nhận được linh hồn hắn và con sói được nối với nhau, cảm giác khá là khoan thai, thoải mái. Rồi hắn hỏi:

    "Làm cách nào mới gỡ được sợi xích trên người ngươi đây?" Con sói nghe thấy liền trả lời:

    "Ngươi vào hang động bên kia, tìm kỹ góc bên trái sẽ thấy có cơ quan." Nghe xong hắn đi sang phía hang động, tìm tòi một lúc thấy một viên đá bé tí nhô lên khỏi mặt đất, hắn ấn xuống.

    Ngay tức khắc toàn bộ đám ngọc thạch đều rơi ra khỏi vách tường, bao gồm cả viên nối với sợi xích sắt. Áng chừng một giây sau, sợi xích cũng tan biến vào không khí. Lúc này hắn mới giật mình thốt lên:

    "A, không phải nói có cái này thì mất cái kia sao. Đây là chuyện gì chứ." Con sói nghe vậy liền nhếch miệng nói:

    "Lời của lão cáo già đó mà ngươi cũng tin?" Nói xong nó thu nhỏ mình lại bằng một con sói con, lông đen mềm mại hơi bồng bềnh trông rất đáng yêu, nhìn vào chỉ muốn ôm vào lòng mà nựng.

    "Ồ, ngươi có thể làm thế sao, sao không làm ngay từ đầu?" Nguyệt Tinh Thần tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

    "Hừ, làm được ta sớm đã làm. Sợi xích chết tiệt đó phong ấn hết đạo pháp của ta, ngươi bảo ta làm sao mà làm?" Con sói bất mãn nói. Nhưng hắn chả thèm nghe, lúc này trong đầu hắn chỉ toàn suy nghĩ:

    "Ahahaha, phát tài, phát tài rồi!" Còn tay hắn thì không ngừng nhặt từng viên ngọc thạch đút vào túi trữ vật. Nhặt xong hắn mới quay ra hỏi:

    "Ngươi có biết mấy viên ngọc này là gì không?" Con sói nghe xong liền trả lời:

    "Ai mà biết được? Ngươi mau tìm trong mấy cái lỗ trên tường, hẳn là sẽ có quyển trúc gia hỏa đó lưu lại."

    "Ồ, Lang Vương đúng là lắm trò thật."

    Nguyệt Tinh Thần cảm thán xong mới bắt đầu tìm, một lúc sau hắn cầm quyển trúc trên tay, còn miệng thì lẩm bẩm:

    "Tìm được đến tận đây thì xem ra cũng là người thông minh, mà ta thì lại có lòng yêu nhân tài, nên đành truyền lại cho ngươi chút kiến thức vậy. Quả trứng Cửu Vĩ kia cần hấp thu chín viên ngọc thạch khác màu mới nở ra được, còn không thì chỉ có thể dùng như cục đá to mà ném vào kẻ địch thôi, hahahahaha. Còn về mấy viên ngọc kia, được gọi là dị linh thạch, mỗi màu tương ứng với một loại nguyên tố, giá trị còn cao gấp mấy lần cực phẩm linh thạch. Nhỡ kỹ, khi ngươi lên Thiên Giới phải đến tìm ta đấy, còn không thì ta sẽ đến tìm ngươi, đừng hòng trốn."

    Đọc tới đây hắn liền tỏ vẻ nghi hoặc:

    "Thiên Giới? Nhưng tên của Lang Vương đâu có trên Thiên Bảng? Hay là có liên quan tới việc mình chết bất đắc kỳ tử khi phi thăng?" Sau đó lại đọc tiếp:

    "À, còn nữa, nếu ngươi gặp đám người Mộc Thanh Tông, thì nên cẩn thận một chút."

    "Mộc Thanh Tông? Lời của Lang Vương là có ý gì? Không phải đây là môn phái chính đạo sao?"

    Suy tư một hồi cũng không nghĩ ra cái gì:

    "Thôi kệ đi, điểm mấu chốt hiện tại là ra khỏi đây đã." Nói xong hắn nhìn về phía con sói:

    "Ta nhớ tu vi tọa kỵ của Lang Vương là cửu chuyển, tại sao ngươi bây giờ chỉ có ngũ chuyển?"

    Con sói lúc này đang liếm láp, giọng điệu bất mãn nói một câu:

    "Hừ, ai mà biết được?"

    Đây đúng là chuyện lạ, từ cửu chuyển mà tụt xuống tận ngũ chuyển. Tuy không biết nguyên do là gì nhưng việc chủ động giảm tu vi thường là không có, cùng lắm là ngăn cho không tăng để chuẩn bị độ kiếp thôi.

    Mà con sói lúc này lại tỏ vẻ bất mãn, hơn nữa hành động thu nhỏ của nó cũng không phải tự dưng. Đây là một loại giảm thiệu tiêu hao, thường được yêu thú từ tứ chuyển trở lên sử dụng để nhanh chóng hồi phục.

    Tinh Thần thấy vậy cũng không quan tâm nữa, chỉ lẳng lặng tìm đường ra, con sói cũng đi theo sau.

    "Ngươi không biết thông tin gì về cạm bẫy tiếp theo sao?" Tinh Thần quay sang hỏi con sói. Nó chỉ khinh khinh trả lời:

    "Sao? Ngươi chỉ biết tìm đường tắt thôi à?"

    Nghe xong hắn cũng mặc kệ, biết là có hỏi thêm cũng không được gì, đành tự thân mò mẫm.

    Trên đường hết có đá rơi, cầu lửa, băng phóng, dây leo trói, nước tràn, gió cắt thì lại là mũi tên, đao chém, hầm gai làm hắn dù là đi ngược hướng nhưng vẫn chật vật không chịu nổi. Thậm chí còn có câu đố khiến hắn nghĩ nát óc mới ra được. Nhưng cũng may là không có yêu thú, à mà con sói kia là yêu thú còn gì.

    Chợt hắn nghĩ: "Nếu là đi từ ngoài vào sẽ là khó khắn mức độ nào? Rốt cuộc Lang Vương là thật sự muốn có người kế thừa hay như nào vậy?"
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  3. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 12: Bạch Liễu Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cuối cùng cũng ra được ngoài." Nguyệt Tinh Thần thở dài một hơi.

    "Lão gia hỏa đúng là lắm trò." Con sói cảm thán một câu.

    Hóa ra một người một chó loay hoay mãi trong truyền thừa Lang Vương, gặp đủ loại tình huống, mất nửa ngày trời mới tìm được đường ra. Lúc này Tinh Thần như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi:

    "A đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi." Con sói nghe thấy liền đáp:

    "Lão tử xưng Đại Hắc"

    "Phụt" Nguyệt Tinh Thần không nhịn được cười:

    "Ngươi có mà Tiểu Hắc thì đúng hơn đấy." Đại Hắc nghe xong liền tức giận, lao đến cắn vào tay hắn.

    "A, đau, đau. Mau dừng, ta gọi ngươi Đại Hắc là được chứ gì?" Đại Hắc thả hắn ra rồi nói:

    "Hừ, coi như ngươi thức thời"

    Hai người lúc này đang ở trong một khu rừng, đi một hồi thì thấy một con lợn rừng to gấp đôi bình thường lao đến. Tinh Thần liền núp vào phía sau Đại Hắc, tay chỉ về phía lợn rừng, nói:

    "Đại Hắc, mau đánh nó." Đại Hắc nghe xong liền nói:

    "Hừ, đồ vô dụng." Nói xong nó biến to ra, dùng móng vuốt nhẹ nhàng đánh bẹp dí con lợn rừng, rồi lại thu nhỏ lại, đưa móng vuốt lên miệng liếm liếm. Liếm xong nó nói:

    "Mau nướng con heo này lên đi, lão tử muốn ăn thịt rồi." Tinh Thần hỏi lại:

    "Không phải ngươi nói ngươi không cần ăn sao?"

    "Không cần không có nghĩa là không muốn, nhanh tay lên, đừng nhiều lời."

    Một lúc sau con lợn rừng đã được nướng chín, Tinh Thần lấy từ trong túi trữ vật ra một lọ thuỷ tinh, hắn đổ nước sệt sệt màu nâu bên trong lên người con lợn rừng. Một mùi thơm khó cưỡng lan tỏa ra, Đại Hắc ngửi thấy liền nói:

    "Thơm quá, loại nước này gọi là gì thế?" Tinh Thần trả lời:

    "Đây là nước sốt ta tự chế đấy, đảm bảo ngon ngất người." Nói xong hắn bẻ cái đùi con lợn rừng ra, cắn một miếng rồi hiện lên vẻ mặt hưởng thụ, giống như vừa ăn sơn hào hải vị. Đại Hắc thấy thế liền chảy dãi, nói:

    "Mau, mau bẻ cho ta một cái." Tinh Thần lúc này như trên mây, chả nghe rõ nó nói gì. Đại Hắc thấy thế liền lao tới cắn vào mông hắn một nhát.

    "Đau! Ngươi làm cái gì vậy?" Tinh Thần quay lại hỏi. Đại Hắc lúc này mới thả ra, nói:

    "Hừ, đáng đời. Mau bẻ cho ta một cái đùi." Tinh Thần vùa bẻ vừa hậm hựng nói:

    "Hừ, ngươi muốn ăn thì cứ nói, cần gì phải tổn thương mông người ta như vậy."

    Một hồi sau, Đại Hắc nằm ngửa ra thỏa mãn, bụng nó lúc này đã to lên như cái trống. Còn Tinh Thần chỉ vừa mới ăn hết cái đùi, hắn liền ra phía bên kia bẻ thêm cái đùi nữa.

    "Tiểu tử ngươi đúng là bụng không đáy." Đại Hắc nói. Còn Tinh Thần lúc này đang ngây người ra, hắn mở miệng hỏi:

    "Cô là ai vậy?" Hóa ra hắn thấy một cô nương, đang ngồi xổm xuống, nhâm nhi cái đùi heo trên tay, một tay còn lại áp vào má, gương mặt hiện lên vẻ hưởng thụ không khác gì hắn lúc trước.

    "Á, xin lỗi. Tại, tại mùi thơm quá, ta không kìm được nên.." nói xong đôi môi anh đào dình đầy nước sốt của nàng chu lên, ánh mắt toát vẻ cầu xin nhìn về phía hắn. Hắn thấy thế liền quay mặt đi, hai tay xoay xoay về phía trước:

    "A, ta không có ý định đòi lại đâu, cô nương cứ ăn thoải mái đi." Nghe thấy vậy, nàng vui mừng đáp lại:

    "Cảm ơn ngươi nhé." Nói xong, nàng lại cắn một miếng vào cái đùi heo, gương mặt hưởng thụ lúc trước lại lên: "On óa i à.." (ngon quá đi à)

    Nàng là một cô nương trạc tuổi Tinh Thần, mặc một bộ váy liền màu đỏ tươi, mái tóc đen dài thả xuống đến eo, đôi mắt to tròn, hai con ngươi màu xanh lam, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, mũi cao, đầu mũi hơi nhếch lên một chút, làn da trắng như tuyết. Dù là lúc gặm đùi heo như này cũng không giấu đi được vẻ diễm lệ của nàng.

    Một hồi sau, lúc này nàng đã ăn sạch cái đùi, nàng hướng về phía Tinh Thần nói:

    "Nè nè, tên ngươi là gì thế?" Hắn lấy tay bỏ cọng cỏ đang ngậm trong miệng ra, nói:

    "Ta tên Nguyệt Tinh Thần, vậy còn cô?"

    "Ta tên Bạch Liễu Tuyết, đùi heo ngươi làm ăn ngon thật đó." Nói xong nàng cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh. Tinh Thần thấy thế tim như lỡ một nhịp, giọng nhỏ xíu nói:

    "Cảm ơn.." nàng đứng lên tiến về phía hắn, thân trước hơi cúi xuống nhìn hắn, ngực nàng hơi lộ ra, nói:

    "Ngươi dạy ta nướng đùi heo có được không?" Hắn hơi đỏ mặt quay đi, tay phải hơi nắm vào, ngón trỏ gãi gãi lên má, nói:

    "Cái này.. hình như hơi khó?" Nàng nghe xong liền bĩu môi, nói:

    "Ngươi đây là khi dễ bản cô nương đúng không?" Nói sau nàng quay đầu sang một bên, tay khoanh trước ngực, tỏ vẻ hơi tức giận, má phồng lên một chút, tưởng như có khói hình nấm bốc lên phía trên đầu nàng. Hắn liền luống cuống nói tiếp:

    "A, không phải, chỉ là muốn nướng được như thế cần phải có một loại nước sốt đặc biệt, mà lúc này trong tay ta lại không còn nữa." Nàng nghe thấy vậy mới dịu lại, mặt hơi cúi xuống, mắt liếc lên nhìn hắn, bĩu môi hỏi:

    "Thật không?" Hắn gật đầu lên đầu xuống, nói:

    "Thật, thật mà, ta thề luôn." Nàng nghe xong liền cười tươi nói:

    "Vậy ngươi nói cho ta biết đó là loại nước sốt gì đi."

    "A, loại nước sốt này là do ta tự chế, còn chưa có đặt tên." Hắn trả lời. Nàng lại nói tiếp:

    "Ể, vậy ngươi viết cho ta công thức đi." Hắn trả lời:

    "Được, cô nương chờ một chút." Nói xong hắn lấy giấy bút từ túi trữ vật ra, đặt lên tảng đá rồi bắt đầu viết.

    Nàng lúc này nghe thấy tiếng gáy "khò.. khò..", liền quay sang nhìn.

    "Oaa, dễ thương quá!" Nói xong nàng chạy tới ôm Đại Hắc vào lòng, mặt dụi trái dụi phải vào người nó.

    "Mịn quá đi à!" nàng vừa dứt câu thì Đại Hắc tỉnh lại, hét lên:

    "Mau bỏ lão tử ra! Lão tử ghét nhất là bị nịnh như này đấy!" Nàng thấy thế liền mắt chữ a mồm chữ ô nhìn Đại Hắc.

    "Ùu ô, chó con biết nói tiếng người nàyy, giỏi quá đi à!" nói xong nàng lại ôm chặt Đại Hắc, mặt dụi vào còn mãnh liệt hơn lúc trước. Đại Hắc thấy thế liền biến to lên, thoát ra khỏi người nàng. Lúc này nàng tay che miệng, mắt sáng lên:

    "Lại còn biết biến hình nữa, siêu quá đi mất thôi!" nói xong nàng chạy đến ôm chặt chân trước của Đại Hắc, mặt lại dụi dúi dụi vào đám lông mềm mịn của nó. Nó thấy thế liền giơ chân lên hẩy đi hẩy lại, nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy.

    "Bạch cô nương, ta viết xong công thức rồi này." Tinh thần tay giơ tờ công thức lên, tay đặt gần miệng hô lên. Nàng thấy thế liền nhảy xuống, tay nhận lấy tờ công thức rồi nói:

    "Cảm ơn ngươi nhìu nhìu nha, nhìu lắm luôn í." Hắn nghe xong tay gãi gãi đầu, cười cười nói:

    "Không có gì, không có gì, ahaha." Đại Hắc lúc này mới hỏi:

    "Tiểu cô nương này ở đâu ra vậy?" Nàng đút tờ công thức vào túi trữ vật xong, liền quay ra ôm chặt chân Đại Hắc lần nữa. Tinh Thần thấy thế liền cười ha hả, còn Đại hắc thì cũng không hất nàng ra mà chỉ thở dài một hơi.
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  4. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 13: Tiểu tử, ngươi sao thế?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trải qua một trăm năm kiếp trước nhưng phần lớn thời gian Tinh Thần đều ẩn tu, cho nên dù tâm tình có bình thản hơn thanh thiếu niên bình thường, nhưng mấy việc tình trường như này vẫn là ngoài tầm kiểm soát của hắn, dẫn tới cái vẻ trẻ con của hắn cứ thế mà bộc lộ ra ngoài.

    Một lúc lâu sau, lúc này Đại Hắc đã thu nhỏ lại.

    "Cho ta nựng một xíu xíu thôi mà, nha, nha." Nàng đi bên cạnh Đại Hắc, người hơi nghiêng về phía trước, mặt nghoảnh sang nhìn nó.

    "Không được! Bổn đại gia không phải để nựng." Đại Hắc nói. Nguyệt Tinh Thần thấy thế liền khuyên

    "Hay ngươi để Bạch cô nương nựng một chút cũng được mà."

    "Không là không!" Đại Hắc nói xong nàng liền cúi xuống trước mặt nó, mấp máy đôi môi anh đào.

    "Đii mà, chỉ một chút thôi, có được không?" Đại Hắc ra sức từ chối, chợt thấy nàng vồ tới, nó né đi. Sau đó nàng đuổi tới, Đại Hắc chạy tới chạy lui, vừa chạy vừa quay mặt nhìn nàng.

    Bỗng nhiên nó dẫm phải cái bẫy, liền bị dây thừng trói vào chân, kéo lên treo ngược trên cây. Nàng thấy thế liền tay ôm bụng, tay chỉ vào Đại Hắc, cười chảy cả nước mắt.

    "Ngươi không thoát được đâu." Hai tay nàng giơ ra, ngón tay vẩy lên vẩy xuống, liếm môi một cái, bộ điệu rón rén đi tới phía dưới Đại Hắc.

    "Áaaaaa." Nàng cũng dẫm phải bẫy, liền bị treo ngược lên, váy bị lật ngược xuống. Đúng lúc này Tinh Thần đuổi tới, hắn thấy cái gì đó màu trắng trắng giữa hai chân nàng, liền chảy máu mũi xong quay mặt đi, một tay đặt lên chặn mũi, một tay giơ lên xoay xoay.

    "Ta không có thấy cái gì màu trắng hết á." Vừa nghe hắn nói xong, nàng lấy hai tay đẩy váy của mình lên, mặt đỏ bừng hét lên:

    "Dâm tặc! Còn không thả bản cô nương xuống."

    Đúng lúc này, có ba thân ảnh từ phía sau Tinh Thần chạy tới.

    Khuôn mặt gã thanh niên dẫn đầu lởm chởm râu ria, tóc đen ngắn khoảng ba phân đổ xuống, sau lưng đeo đại đao, thân mặc bộ áo màu xanh lá, trên thắt lưng ghi ba chữ "Mộc Thanh Tông".

    Hai người phía sau thì một béo trông hơi ngu ngơ. Một lùn mang vẻ tiểu nhân, đều là nam, cũng mặc bộ áo y hệt.

    "Có chuyện gì thế?" Gã thanh niên dẫn đầu hỏi.

    "A, không có gì. Chỉ là bạn của tại hạ không may dẫm phải bẫy, làm phiền các hạ rồi." Tinh Thần quay lại, hai tay chắp phía trước nói.

    Hắn vốn đã biết truyền thừa Lang Vương nằm trong địa phận Mộc Thanh Tông rồi. Càng rõ hơn khu rừng này chỉ là phía ngoài rìa thôi, thỉnh thoảng cũng có người đi tới đây săn bắt yêu thú. Vì nơi này không hẳn thuộc địa phận Mộc Thanh Tông, hơn nữa gặp được Bạch Liễu Tuyết, rõ ràng không phải là người của Mộc Thanh Tông, nên mới ung dung di chuyển thế này.

    Ai ngờ đám lính canh rảnh rỗi không có chuyện gì mà lại đến đây?

    Gã thanh niên dẫn đầu nhìn hắn một hồi rồi hỏi tiếp:

    "Tại sao các người lại ở đây?" Nguyệt Tinh Thần trả lời:

    "Tại hạ chẳng may đi lạc một chút, xin hỏi đây là địa phương nào?"

    Dù biết rõ nhưng vẫn phải tỏ ra ngu ngơ một chút, dù sao không biết không có tội. Mà việc Mộc Thanh Tông kiểm tra khắt khe thế này cũng lạ. Lại thêm lời nhắc của Lang Vương, khiến hắn phải cẩn thận hơn chút.

    "Hừ, ngươi cũng hay quá nhỉ? Đi lạc một chút mà vào được địa phận Mộc Thanh Tông ta? Mau nói các ngư.." gã lùn nhếch miệng nhếch mày nói. Nhưng chưa kịp nói xong thì bị gã thanh niên dẫn đầu chen vào:

    "Được rồi! Các người cứ theo ta về tổng bộ trước đã."

    Lúc này, Bạch Liễu Tuyết đã dùng chuỳ thủ dắt dưới chân cắt đứt dây thừng rồi nhảy xuống. Còn Đại Hắc thì vẫn bị treo trên cây.

    "Các hạ chờ một chút, để ta cứu con chó con trên cây xuống trước đã rồi nói." Tinh Thần nói.

    "Hửm? Cũng được, ngươi làm nhanh một chút." Gã thanh niên dẫn đầu nói.

    "Được." Tinh Thần trả lời xong liền quay người lại, đúng lúc này, gã thanh niên rút đao ra chém về phía cổ hắn.

    Hắn cũng không nghĩ Mộc Thanh Tông đường đường là chính đạo, lại trực tiếp trở mặt như thế, nên cũng không đề phòng nhiều.

    Hơn nữa dù có đề phòng, lấy thực lực nhất chuyển đỉnh phong, lại không có đạo pháp của hắn, lấy gì mà chống lại?

    "Xoẹt!" Âm thanh va chạm giữa kim loại và xương cùng máu thịt vang lên. Đầu Nguyệt Tinh Thần bay lìa khỏi cổ, rơi bịch xuống đất, kéo theo một đống máu bắn tung toé. Cơ thể cũng như rối đứt dây ngã phịch xuống.

    Tầm mắt hắn dần tối sầm xuống, trước mặt là thân ảnh lộn ngược của Bạch Liễu Tuyết đang gào thét chạy về phía hắn.

    "Hộc.. hộc, cái quái gì thế?" Nguyệt Tinh Thần toát mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt cổ, gương mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, thở dốc một hồi hắn mới bình tĩnh lại một chút. Trước mắt hắn là Bạch Liễu Tuyết đang đuổi theo Đại Hắc. Chợt hắn hét lên:

    "Không được! Đừng bước thêm nữa!" Bạch Liễu Tuyết và Đại Hắc giật mình dừng lại.

    "Có chuyện gì thế?" Nàng khó hiểu hỏi hắn. Đại Hắc cũng cảm thấy không đúng, liền chạy về phía hắn hỏi:

    "Tiểu tử, ngươi sao thế?"
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  5. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 14: Ngươi thích nam nhân hả?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa dứt câu thì lại có ba thân ảnh chạy đến. Là ba người lúc nãy, gã thanh niên dẫn đầu mở mồm hỏi:

    "Các người là ai? Sao lại ở trong địa phận Mộc Thanh Tông ta?" Tinh Thần quay lại chắp tay trả lời:

    "Tại hạ bị lạc đường đôi chút, vô tình tới nơi này, bây giờ sẽ rời đi ngay."

    Lúc này hắn vẫn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết rời đi là lựa chọn tốt nhất, nên mới nhanh nhanh vội vội nói vậy.

    "Lạc đường đôi chút mà tới được địa phận Mộc Thanh Tông ta? Ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc như ngươi à?" Gã lùn khinh thường nói.

    "Được rồi! Chuyện các hạ đi vào Mộc Thanh Tông có mục đích gì, ta không thể làm chủ được. Hay là các hạ tới tổng bộ phái ta một chuyến, kể rõ sự tình một chút cũng không hại gì. Thế nào?" Gã thanh niên dẫn đầu bình thản nói.

    "Cái này.." thấy Nguyệt Tinh Thần do dự, gã lùn lại chen mồm vào:

    "Sao thế? Sợ rồi sao? Quả nhiên là có mục đích."

    "Im lặng!" Gã thanh niên dẫn đầu quát. Sau đó gã nói tiếp:

    "Tuy không biết các hạ có chuyện quan trọng gì, nhưng quả thực việc này ta không quyết được. Chi bằng đến các hạ dành thời gian đến tổng bộ phái ta một lúc, ta cũng không muốn phải ra tay ép các vị ở lại."

    Nguyệt Tinh Thần lúc này đành đồng ý, Bạch Liễu Tuyết và Đại Hắc cũng gật đầu đi theo.

    Dù sao gây loạn ở địa bàn nhà người ta cũng không ổn, nhỡ kéo tới chiến lực lục chuyển của người ta tới, thì chết là điều không thể nghi ngờ.

    Hơn nữa nguyên nhân gã kia giết mình cũng không rõ, chi bằng thuận tiện điều tra một chút, cũng chưa chắc cả một môn phái chính đạo ai cũng như hắn.

    Gã thanh niên dẫn đầu hơi nghiêng mình. Bàn tay chụm năm ngón lại, cánh tay đưa về một phía, nói:

    "Mời" Nguyệt Tinh Thần thấy thế liền khoát tay từ chối:

    "Không dám, không dám. Các hạ cứ đi trước đi, để bọn ta theo sau là được rồi." Lúc này gã lùn lại nhếch miệng lên nói:

    "Để các ngươi đi sau ám toán bọn ta chắc?"

    "Ngươi không nói thì sẽ chết hả?" Gã thanh niên dẫn đầu tức giận quát lên. Gã lùn liền run lẩy bẩy ngậm miệng lại.

    Cuối cùng hai bên đều chạy song song với nhau.

    "Gần đến tổng bộ rồi, hai ngươi tiếp tục dẫn đường cho bọn họ, ta trở lại vị trí trước." Gã thanh niên nói xong rồi dừng lại quay người rời đi. Nguyệt Tinh Thần vừa chạy tiếp vừa nhìn theo bóng lưng gã không bỏ. Thấy gã khuất khỏi tầm mắt rồi mới quay lại phía trước.

    "Nè nè, ngươi thích nam nhân hả?" Bạch Liễu Tuyết kéo kéo ống tay áo hắn, cười cười hỏi.

    "Hả? Sao cô nương lại nói thế?" Nguyệt Tinh Thần ngây người ra hỏi lại. Nàng cười khì khì một lát rồi nói:

    "Ngươi không cần phải giấu, rõ ràng là nhìn theo người ta không rời như thế.."

    "Không phải thế! Ta là có lý do khác." Nguyệt Tinh Thần vội phản bác. Nàng lại lắc lắc đầu rồi đặt tay lên vai hắn, nói:

    "Ngươi đừng lo, ta không có phân biệt đâu." Nguyệt Tinh Thần hất nhẹ tay nàng ra, nói:

    "Ta đã bảo là không phải mà."

    "Haizz, tình yêu là vô bờ bến, mặc cho ta chả đụng đến, người trong mộng vẫn cứ đi, trong tâm ta chỉ còn nhớ." Ngâm xong nàng nhìn về phía hắn, cười phồng cả má lên.

    "Hừ, mặc kệ ngươi đấy." Hắn cũng chả thèm để ý nữa, mà quay ra quan sát hai gã kia. Thấy thế nàng lại càng trêu chọc:

    "Ồ, nhanh thế mà ngươi đã chuyển mục tiêu rồi sao?" Hắn nghe xong tức đến gân xanh nổi đầy mặt, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Thấy vậy, nàng lấy tay chọc chọc cái gân xanh trên mặt hắn.

    Hắn thì đang căng thẳng đầy mình, cố giữ bình tĩnh để tập trung, còn nàng thì cứ thế mà trêu tức hắn. Lúc này cảm nhận được nguy hiểm, tâm thế bình thản kiếp trước tôi luyện được cũng đã phát tác.

    Hắn nhắm mắt nhắm mũi thở dài một hơi, sau đó bình tĩnh trở lại quan sát hai tên kia. Nàng thấy vậy liền quay đi, bĩu môi nói:

    "Hừ, chán chết." Nói xong nàng lại liếc về phía hắn, thấy hắn vẫn bình thản nhìn hai gã kia, nàng liền lấy hai tay xoay đầu hắn lại, nhìn thẳng vào hắn rồi nói:

    "Hai tên đó thì có gì đáng nhìn chứ? Nhìn người ta không hơn à?" Hắn chợt đỏ mặt, tưởng như muốn bốc khói nhìn nàng.

    Còn nàng cũng như vừa nhận ra mình nói gì, liền rút tay lại quay đi, mặt cũng đỏ còn hơn cả hắn.

    Đại Hắc chứng kiến hai người từ đầu đến cuối, trong lòng cảm thán: "Đúng là tuổi trẻ."

    Lúc này đã chạy tới tổng bộ Mộc Thanh Tông, bốn người một chó liền dừng lại. Gã lùn chạy tới nói chuyện với gã canh cổng một hồi, rồi quay lại vẫy tay ra hiệu.

    Tinh Thần thấy thế đang định đi tới chỗ hắn. Bỗng một nữ tử tầm hai mươi mấy tuổi gương mặt khá là đoan trang, thân mặc váy liền xanh lá, còn khoác trên mình dải lụa bay phấp phới xuất hiện, đám người Mộc Thanh Tông xung quanh đều chắp tay, cúi đầu hướng về phía nàng nói:

    "Thỉnh an thái thượng đại trưởng lão."

    Tinh Thần lấy làm lạ, trong lòng thầm nghĩ:

    "Cô nương này chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, vậy mà lại là thái thượng đại trưởng lão?"

    Phải biết đây là chức danh đứng đầu của môn phái, còn Mộc Thanh Tông đường đường là môn phái lớn nhất Tinh Châu, vậy mà thái thượng đại trưởng lão lại là một nữ tử mới hai mấy tuổi?

    "Ừm, ngẩng lên hết đi. Tiểu bảo bối, mau nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra nào." Nàng nhẹ nhàng dùng giọng điệu mềm dịu hướng tới gã béo hỏi.

    "A.. ơ.." gã béo thần trí không ổn định nói chả ra hơi. Bỗng gã lùn chen vào:

    "Thưa thái thượng nhị trưởng lão, chuyện là mấy người này xâm phạm địa phận Mộc Thanh Tông ta.." gã chưa kịp nói xong, bà cô kia đã quát lại:

    "Ai cho ngươi lá gan xen vào cuộc nói chuyện của ta với tiểu bảo bối hả? Người đâu, mau lôi hắn đi, đánh năm mươi trượng cho ta!" Gã lùn sắc mặt cứng đờ, bị hai tên gác cổng lôi đi.

    Sắc mặt đám người Tinh Thần tái mét lại, bà cô kia lại đi đến cười nói:

    "Các vị đây chắc hẳn là chẳng may đị lạc vào địa phận Mộc Thanh Tông ta đúng không?"

    "A, đúng vậy. Quả thật bọn ta chỉ vô tình bước vào thôi, hiện tại sẽ đi ngay, mong phu nhân cho phép." Tinh Thần chắp tay về phía bà cô, hơi cúi người nói.

    "Được rồi, ta tin tưởng các vị, các vị có thể rời đi rồi." Bà cô vừa cười thân thiện vừa nói, so với người quát gã lùn lúc nãy quả thật như hai người khác nhau.

    "Vậy tại hạ xin phép." Nguyệt Tinh Thần nói xong liền xoay người cùng Bạch Liễu Tuyết và Đại Hắc rời đi.

    "Xoẹt!" Xuyên qua tim hắn là dải lụa trên người bà cô, lúc này vẫn đang cười một cách thân thiện nhưng chính cái vẻ đó lại càng làm hắn cảm thấy kinh dị.

    Tầm mắt hắn lại tối đi lần nữa, trước mặt vẫn là hình ảnh Bạch Liễu Tuyết và Đại Hắc đang không ngừng gọi hắn. Tiếng gọi càng lúc càng bé dần.
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  6. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 15: Ném dị linh thạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hộc.. hộc.." lần này hắn cũng thở dốc một hồi, nhưng tay hắn không nắm chặt cổ nữa, mà là ấn chặt vào vùng tim. Trên trán toát mồ hôi lạnh, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng, khó hiểu. Bạch Liễu Tuyết và Đại Hắc lo lắng nhìn về phía hắn hỏi:

    "Tinh Thần, ngươi sao thế?"

    "Tiểu tử, ngươi sao thế?"

    Hắn cũng chưa vội trả lời, quay lại nhìn xung quanh một lúc, chợt nghe thấy bà cô đang hỏi gã béo:

    ".. bảo bối, mau nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra nào.."

    Hắn liền cúi xuống nói khẽ với Đại Hắc:

    "Đại Hắc, chút nữa khi ta ra hiệu thì ngươi hãy biến to lên chở chúng ta chạy thật nhanh khỏi đây." Đại Hắc cảm thấy khó hiểu hỏi lại:

    "Tại sao? Mà ý ngươi ra hiệu là thế nào cơ?"

    "Là thế này này!" Chưa dứt lời hắn đã rút thanh kiếm từ túi trữ vật ra ném về phía bà cô. Sau đó liền xoay người kéo tay Bạch Liễu Tuyết nhảy lên lưng Đại Hắc đã hóa to.

    Thanh kiếm bị bà cô điều khiển dải lụa chặn lại, chưa kịp định thần thì đã thấy đám người Tinh Thần chạy xa mấy trượng.

    "Mau đuổi theo! Đừng để chúng thoát!" Bà cô thấy thế liền mặt mày cau có hét lên. Đám người Mộc Thanh Tông xung quanh cũng vội vội vàng vàng mà đuổi theo.

    Lúc này ngồi trên lưng Đại Hắc, Bạch Liễu Tuyết ngạc nhiên hỏi:

    "Chuyện gì xảy ra thế?" Đại Hắc cũng hơi ngẩng đầu lên:

    "Đúng đấy, ngươi phát hiện ra điều gì sao?"

    Tinh Thần vừa quay về phía sau nhìn đám người đuổi theo, vừa nói:

    "Không có thời gian giải thích đâu. Đại Hắc, ngươi có đánh lại được nữ tử kia không?"

    Đại Hắc lắc đầu:

    "Không thể, cô ta là lục chuyển đỉnh phong."

    Cảnh giới của Tinh Thần quá thấp, không có khả năng nhìn thấu thực lực của nữ tử kia. Lúc trước nhìn ra tu vi của Đại Hắc chẳng qua là do nó chủ động phát ra khí tức thôi.

    Còn thông thường khi cảnh giới cách biệt quá xa sẽ không thể nào biết được, trừ khi có đạo pháp điều tra đặc biệt.

    Nhưng dù không biết, hắn cũng dựa vào trí nhớ kiếp trước mà ước lượng rồi, thậm chí còn biết cô ta tên là Mộc Thanh Lan, kiếp trước đã mang Mộc Thanh Tông quật khởi, chỉ là không ngờ lại trẻ như thế.

    Thế nên hắn mới kêu Đại Hắc chạy chứ không phải đánh. Còn câu hỏi kia chẳng qua là cho chắc thôi.

    Nhưng nghe nó khẳng định hắn cũng không khỏi cau mày lại. Phải biết tính cả hắn và Đại Hắc lẫn Bạch Liễu Tuyết, cũng chỉ là nhất chuyển, tam chuyển và ngũ chuyển mà thôi.

    Hoàn toàn không đánh lại lục chuyển, huống hồ đối phương còn cả một đám nhị, tam chuyển.

    Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định mạo hiểm một chút. Từ trong túi trữ vật lấy ra một đám dị linh thạch đủ loại màu. Bạch Liễu Tuyết nhìn thấy liền mắt sáng lên:

    "Oa, mấy viên đá này là gì thế? Đẹp quá."

    Còn Đại Hắc thì ngạc nhiên hỏi:

    "Ngươi định làm gì thế?"

    Nói thật hắn cũng không biết bản thân định làm gì nữa. Dựa theo lý thuyết thì đám dị linh thạch này là vật chứa linh khí thuần khiết nhất.

    Hắn nghĩ, nếu truyền thêm linh khí cùng loại vào, liệu nó có bị thừa quá mức rồi phát nổ giống như bóng bay không?

    Còn chưa kịp nghĩ xong hắn đã dùng đạo pháp độc nhất của bản thân - chuyển hóa linh khí - rút linh khi từ dị linh thạch này từ từ dung nhập vào dị linh thạch cùng hệ, sau đó ném về phía đám người Mộc Thanh Lan.

    Đây cũng là lần đầu tiên hắn thử nghiệm, không thể biết được có thành công hay không. Nhưng dù không thành công, với kiến thức điển tịch của tông môn hàng đầu như Mộc Thanh Tông, chắc chắn sẽ nhận ra lai lịch của dị linh thạch.

    Mà đã biết độ trân quý của nó, không dừng lại tranh nhau nhặt mới là lạ.

    Mà cho dù có không biết, thì cũng sẽ đề phòng, tốc độ đuổi theo sẽ bị giảm đi.

    Mặc dù làm thế này có hơi phí của, nhưng cũng không còn cách nào, còn hơn là chết. Sinh mệnh của bản thân phải đặt lên đầu, tiền tài chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Có tiền mà chết thì cũng không dùng được.

    Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mất đi đống tài nguyên này khiến lòng hắn cũng đau như cắt, dù sao lượng dị linh thạch hắn ném đi tính ra còn cao hơn tài sản cả đời kiếp trước của hắn rồi.

    Cũng may, dù không như hắn dự đoán, nhưng vì lý do đặc thù mà Mộc Thanh Lan đã nhận ra đám dị linh thạch này.

    Ngay lập tức nàng ta bị lợi ích che mờ mắt, vận dụng các loại đạo pháp bắt lại. Đám người xung quanh còn đang đề phòng thấy thế, cũng đua nhau thu thập đám đá đủ màu này.

    "Á há há, đây là dị linh thạch sao?" Trong lúc Mộc Thanh Lan đang cười như điên vì bắt được đống tài lực trên trời rơi xuống này. Linh khí Tinh Thần để lại trên bề mặt dị linh thạch đã hoàn toàn dung nhập vào trong.

    Gần như ngay lập tức, mặt ngoài từng viên đều nứt ra. Ruỳnh! Mỗi viên dị linh thạch đều nổ ra một loại nguyên tố tương đương, có lửa, phong nhận, băng truy, đất đá, dây leo, ánh sáng, lỗ đen, vv.

    Nhất thời cảnh tượng trở nên hỗn loạn, những người không kịp đề phòng đều bỏ mạng, để lại những thi thể khác nhau, có vết cháy, có vết cắt, có lỗ thủng, có đóng băng, có vết bị trói chặt siết lại tím ngắt, có mắt bị mù, có một mảng thịt biến mất, vv.
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  7. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 16: Bạo Phong Phù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh tượng hiện tại giống như là pháo hoa nổ dưới mặt đất vậy, chỉ khác là có mùi thịt cháy, máu cùng nội tạng, tròng mắt, thịt thiếc, thi thể bay khắp nơi, trải khắp mặt đất mà thôi.

    Bạch Liễu Tuyết đang quay đầu lại nhìn thấy thế liền hơi có xu hương nôn oẹ một chút, còn Tinh Thần và Đại Hắc lại chả có biểu cảm gì, gương mặt vẫn bình thản.

    Đại Hắc thấy Tinh Thần như thế liền tán thưởng tính khí của hắn. Nhưng nó nào biết hắn đã trải qua một trăm năm kiếp trước, mấy việc như giết người sớm đã quen như cơm bữa rồi.

    Nói đến công dụng giết địch của dị linh thạch đúng là hàng đầu. Vừa có công dụng dụ hoặc kẻ địch, sát thương lại cao, chỉ là hơi bị tốn của.

    Nhưng cũng chỉ có đạo pháp độc nhất hắn mới làm được thế. Đổi lại là người khác, trừ khi có nhiều loại nguyên tố bằng không sẽ không áp dụng được cách này. Huống hồ thông thường mỗi người chỉ có một loại nguyên tố mà thôi.

    Giống như là dị linh thạch sinh ra là để cho hắn sử dụng vậy. Hơn nữa cũng nhờ trí nhớ về bóng bay ở Địa Cầu nên hắn mới nghĩ ra cách này. Chứ người bình thường chỉ nghĩ tới hút linh khí về để tăng tu vi, chứ làm gì nghĩ tới thả linh đi?

    Trong lúc Đại Hắc và Bạch Liễu Tuyết đang cười nói, Tinh Thần vẫn chú ý về phía vụ nổ.

    Các loạt hiện tượng dần dần tản đi, hiện ra một đám thi thể cùng vài người còn sống nhưng đã bị trọng thương, không còn khả năng di chuyển.

    Duy chỉ còn một thân ảnh từ trong vụ nổ bay tới. Là Mộc Thanh Lan, xung quanh người nàng ta lúc này có một đám dải lụa hình thù khác nhau.

    Cái thì xoắn lại trông như mũi khoan bọc bên tay phải. Tay trái thì cầm một tấm quấn mỏng mỏng tròn tròn hình cái khiên. Sau lưng có một tấm xoắn lại như lò xo. Còn dải lụa bồng bềnh lúc trước đeo lên người giờ đã dài sang hai bên thêm một trượng, cảm giác sắc nhọn như kiếm dẻo. Trên đỉnh đầu còn có một sợi chỉ mỏng màu máu, nếu nhìn thật kỹ còn thấy mấy khuôn mặt la hét bên trên sợi chỉ. Nhìn tổng thể trông như một bộ chiến giáp bằng dải lụa.

    Xung quanh còn bao trùm một luồng gió, đây không phải nguyên tố của nàng ta, mà là công năng của một tấm Bạo Phong Phù. Loại phù chú này khá hiếm, môn phái hàng đầu như Mộc Thanh tông cũng khó mà có được.

    Tuy không rõ tại sao nàng ta lại có được một tấm, nhưng lúc này nhờ nó mới thoát khỏi vụ nổ, bay một mạch tới đám người Tinh Thần gào lên:

    "Tên bại gia chi tử chết tiệt kia!"

    "Cẩn thận!" Tinh Thần hét lên, Đại Hắc cũng nhờ vào kinh nghiệm lâu năm mà sinh ra một loại cảnh giới cảm giác được nguy hiểm.

    Nhưng không kịp, ngay khoảnh khắc Đại Hắc bị Mộc Thanh Lan đâm vào, luồng gió trên người nàng ta phát nổ ra xung quanh. Dư ba vụ nổ còn lại đẩy bay bọn hắn đi mỗi người một góc.

    Bạch Liễu Tuyết may mắn bay xuống một bụi cỏ rồi theo quán tinh lăn mấy vòng dưới đất, cũng chỉ bị xây xát đôi chút, không quá đáng lo, nhưng do va đập nên tạm thời ngất đi.

    Đại Hắc thì bị đẩy bay đi để lại một vệt lõm to trên mặt đất, trên sườn cũng hiện lên một vết lõm to, thịt xung quanh như bị nứt ra, ứa ra đầy ặp máu.

    Còn Nguyệt Tinh Thần đụng gãy mấy cái cây trên đường bay rồi ngã xuống, gãy mất mấy cái xương sườn, chảy máu khắp người, thổ huyết một nhát rồi lâm vào tình trạng bất tỉnh.

    Gần như ngay lập tức, Mộc Thanh Lan lao tới phía Tinh Thần, nhắm thẳng ngực hắn mà đâm mũi khoan lụa vào.

    Tưởng chừng như đâm vào ngực hắn rồi, thì bỗng nhiên thấy hắn rơi vào mảng đen phía dưới, nhìn kỹ mới thấy đó là bóng của hắn.

    Khi nàng ta quay lại nhìn thì đã thấy hắn đang nằm bất tỉnh dưới chân Đại Hắc. Đẩy là một loại đạo pháp khế ước hệ ám của Đại Hắc.

    Còn vết thương trên sườn của Đại Hắc lúc này đang bị một loại lửa đen thiêu đốt, dường như theo đà đốt dần dần lành lại. Loại lửa này còn đồng thời thiêu đốt khắp mình Đại Hắc.

    Đột nhiên nó ngửa mặt lên trời hú một tiếng, kéo theo một đám ảnh sói to như bình thường hiện lên xung quanh bóng của nó, rất nhanh đạt tới hàng trăm. Lửa màu đen trên người nó cũng lây sang đám sói. Khiến cho khung cảnh trông như đội quân của địa ngục.

    Mà đứng trước cảnh tượng hãi hùng như thế, Mộc Thanh Lan không những không sợ mà còn càng hung hăng dùng lò xo lụa nhảy tới mà đánh, tả hữu xung đột.

    Từng con sói bị cắt đôi người, đâm thủng một lỗ to, đâm vào khiên lụa thì nát bét, cố đánh vào sợi chỉ đỏ trên đầu thì lại xuyên qua.

    Qua một hồi hỗn chiến cũng không ảnh hưởng gì đến nàng ta, mấy tấm dải lụa cứ bị cắn đứt thì lại được linh khí bổ sung vào hồi phục lại.

    Nhưng nàng ta cũng bị đàn ảnh sói cản chân, không có cách nào tiến lên được, hai bên lúc này đều lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  8. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 17: Huyết thể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng tình cảnh giằng co cũng không kéo dài quá lâu. Ưu thế của cảnh giới cao hơn dần dần thể hiện rõ rệt. Linh khí được tích trữ nhiều hơn, tự động hồi phục nhanh hơn, chưa nói tới tư chất, Mộc Thanh Lan cũng cao hơn Đại Hắc một bậc.

    Rất nhanh, linh khí của Đại Hắc đã cạn kiệt, ngay lập tức bị biến về hình thái nhỏ. Đám ảnh sói cũng không còn bao nhiêu, từng con một bị Mộc Thanh Lan giết đến sạch.

    Vốn dĩ nếu còn cảnh giới cửu chuyển, cho dù Đại Hắc có ngồi một chỗ ăn đùi heo nướng, chỉ để lại đám ảnh sói cũng đủ đề mòn chết nàng ta. Nhưng tiếc là hiện tại tu vi của nó chỉ còn lại ngũ chuyển hạ đẳng mà thôi. Làm sao so được với lục chuyển đỉnh phong.

    Lúc này nàng ta vẫn còn dư lại ba phần linh khí, vốn còn giữ lại chiêu bài vì sợ chiến thuật tiêu hao của Đại Hắc. Nay thấy thời cơ đã đến, lập tức điều động linh khí tiêu hao cực nhanh.

    Mấy tấm dải lụa quanh người nàng ta đều xoáy với một tốc độ không tưởng. Như kiểu chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ bị lực xoáy đánh nát.

    Con ảnh sói cuối cùng lúc này đã bị đánh tan, ngay tức khắc nàng ta dùng lò xo lụa nhảy một đường về phía Đại Hắc, cái mũi khoan lụa vẫn còn đang xoáy bên tay phải nhắm thẳng vào thân hình bé nhỏ của nó lúc này.

    Choang! Một viên dị linh thạch hệ ám từ đâu bay tới chặn giữa hai bên, bị mũi khoan vải đâm trúng liền nổ tung.

    Một mảng đen nổ ra từ vị trí viên dị linh thạch, giống như một lỗ đen hút mọi vật thể trong tầm vào, kể cả không khí.

    Ngay cả mũi khoan lụa của Mộc Thanh Lan cũng bị hút vào. May mắn là vẫn chưa hút tới tay, vẫn còn nguyên vẹn.

    Hóa ra mới chỉ một lúc trước Tinh Thần đã tỉnh lại, nhìn thấy cảnh Mộc Thanh Lan đang chém giết từng con ảnh sói cuối cùng. Nhưng thương thế trên người hắn quá nặng, không còn khả năng di chuyển.

    Cố gắng nhịn đau cử động mãi mới lấy được từ trong túi trữ vật ra một viên dị linh thạch hệ ám. Sau đó cắn răng nhịn đau dùng sức ném về phía Đại Hắc.

    Mà hiện tại, mảng đen đã dần dần tan đi, chỉ còn lại li ti vài chấm đen. Còn Đại Hắc lúc này đã hồi phục được một phần linh khí, biến lớn lên xông từ mảng đen ra cắn đứt tay bên phải của Mộc Thanh Lan.

    Sở dĩ như vậy là vì linh khí của nó là hệ ám, có thể trực tiếp hấp thu ám linh khí từ dị linh thạch. Chứ nếu là linh khí bình thường, sau khi hấp thụ còn phải luyện hóa mới sử dụng được. Còn nếu là linh khí hệ khác, thì hai bên đã trực tiếp triệt tiêu lẫn nhau rồi.

    Nói tới tại sao chỉ cắn đứt được tay phải của nàng ta, là do lúc trước bị mảng đen che mắt, lại trong thời khắc căng thẳng, dựa vào khứu giác cũng chỉ mơ hồ phán đoán được vị trí đại khái của nàng ta mà thôi.

    Mà cũng may, cắn trúng tay phải còn tốt hơn những vị trí khác nhiều. Vì nơi khác vẫn còn dải lụa xoáy, cắn trúng cũng chỉ như tổn thương địch mười, hại bản thân tám.

    Tuy biết là nguy hiểm nhưng cũng không còn cách nào. Trường hợp này Đại Hắc bắt buộc phải đánh cược, nếu không chỉ dựa vào một phần linh khí vừa hồi này.

    Đối chiến với Mộc Thanh Lan vẫn còn nguyên vẹn, chẳng mấy chốc mà tình cảnh nguy hiểm vừa rồi sẽ lại tái hiện.

    Ngay khoảnh khắc bị trọng thương, nàng ta đã theo phản xạ dùng lò xo lụa nhảy ngược về phía sau. Sau đó điều khiển một dải lụa tạm thời che lấp vết thương.

    Lúc này, đám người tuần tra phía này của Mộc Thanh Tông cũng đã chạy tới nơi. Nhưng còn chưa kịp thể hiện gì, đã bị một cơn bão băng nhận lướt qua cắt thành từng mảnh vụn.

    Trung tâm cơn bão chính là Bạch Liễu Tuyết. Khung cảnh máu tươi bay quanh cùng bộ váy đỏ, lại thêm cơn bão băng nhận đồng xanh lam với đôi mắt làm cho nàng càng thêm mỹ lệ hơn, không khác gì băng thần tại thế.

    Nàng lúc này nhìn chằm chằm về phía Mộc Thanh Lan. Đôi chân bước lên tấm thảm băng trải dài từ đất lên không trung, lướt một đường thẳng tới nàng ta mà tấn công.

    Đại Hắc dường như nhìn thấy hi vọng chiến thắng loé lên. Đột nhiên Mộc Thanh Lan nhếch miệng cười một nhát, tay giơ một tấm lệnh bài lên:

    "Nha đầu, quên mất thân phận của bản thân rồi sao?"

    Ngay khi vừa nhìn thấy hai từ "Ám Các" trên tấm lệnh bài, toàn bộ băng tuyết xung quanh Bạch Liễu Tuyết đều đột ngột tan biến. Nàng ngã xuống, cơ thể khuỵu đi, hai khuỷu tay chống trên mặt đất, ôm lấy đầu, la hét thảm thiết.

    Tinh Thần và Đại Hắc thấy thế liền lo lắng:

    "Bạch cô nương!"

    "Tiểu cô nương!"

    Chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể nàng biến đổi. Đôi mắt từ xanh lam giờ đây nhuộm đầy màu đỏ. Tóc đen cũng cũng từ từ chuyển qua màu máu. Gân máu nổi đầy trên người nàng. Phía sau lưng bung ra đôi cánh dơi to, dưới hông mọc thêm cái đuôi quỷ dài mười tấc, đều mang màu máu.

    Nhìn tổng thể mà nói, nàng cứ như từ máu mà bước ra vậy.
     
    Last edited: Jun 6, 2022
  9. MuseW Rock N roll Forever!!!!!!!!!

    Messages:
    0
    Chương 18: Bí mật động trời

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...