Tiếng ồn ào bên ngoài không dứt, từng lời thách đấu, mỉa mai, đủ các loại đều được thốt ra. Thậm chí tên mặt đàn ông bôi son trát phấn lúc trước còn ưỡn ẹo nói:
"Chỉ cần chàng luận bàn với người ta một trận, tiểu nữ sẽ tặng ngài một đêm à nha."
Đám người xung quanh chợt im bặt, có người thì khinh thường nhìn gã, có người thì gắng nhịn cười, có người lại nhìn gã với ánh mắt thèm thuồng. Trên đời đúng là có đủ loại người.
Nhưng rất nhanh tiếng reo hò lại vang trở lại, dù sao sức hút của yêu thực thượng phẩm vẫn cao hơn một gã đàn ông bôi son trát phấn nhiều.
Lý Tinh Tử trong sân lúc này cũng không nhịn nổi cười, liền mỉa mai Tinh Thần một câu:
"Nguyệt huynh, huynh xem lời đề nghị kia cũng khá hấp dẫn, chi bằng.."
Tinh Thần lúc này cũng không phải là một thiếu niên non trẻ như lúc trước nữa. Dù là ẩn tu hơn nửa đời người nhưng vẫn có tới mấy chục năm kinh nghiệm đối xử nhân thế. Hắn liền bình thản đáp:
"Đúng là cũng có chút thu hút, chỉ là thực lực của ta không đủ, hay là huynh thay ta tiếp đi?"
Nghe thấy lời này Lý Tinh Tử hơi giật mình, hắn là bằng hữu thân thiết của Tinh Thần mấy năm nay, sao có thể không hiểu rõ con người hắn được chứ?
Tâm thế bình thản của hắn hôm nay quả thật là khác xa so với trước một trời một vực. Nếu như là lúc trước, hẳn hắn đã phải gầm lên rồi.
Tuy chứng kiến hắn thay đổi một mạch thế này có hơi bất ngờ, nhưng dù sao cũng là chuyện tốt, Lý Tinh Tử cũng không nghĩ nhiều, nói tiếp:
"Ừm, đúng là nhị chuyển đỉnh phong thì có hơi quá. Tuy nhiên ta thấy có một tên nhất chuyển thượng đẳng, hay là huynh chọn hắn chiến một trận. Dựa theo quy tắc là tiếp theo có quyền từ chối khiêu chiến rồi."
Tinh Thần nghe xong cũng không động lòng, chỉ lắc đầu rồi nói:
"Không được, nhỡ hắn giả heo ăn thịt hổ, thì ta sẽ không còn cơ hội nữa."
Thực ra ngoài mặt thì nói "nhỡ" nhưng bên trong lại hoàn toàn chắc chắn. Vì kiếp trước hắn đã ăn thiệt một lần từ gã nhất chuyển thượng đẳng kia rồi.
Hóa ra gã ta là người mà bá mẫu của hắn gài vào, trên người gã có một tấm phù chú thuộc loại phong ấn, tạm thời giảm tu vi.
Kiếp trước khi Tinh Thần chấp nhận lời khiêu chiến thì gã đã xé bỏ tấm bùa, hiện ra tấm thân nhị chuyển trung đẳng hàng thật giá thật. Ăn thiệt một lần khiến hắn vẫn còn nhớ như in.
Dừng một chút, hắn lại nói:
"Huynh cũng biết ta chỉ còn cơ hội này thôi mà, không thể sơ xuất được."
Đúng là hắn chỉ còn cơ hội lần này, nếu như thành công, với thân phận đệ tử Thiên Ca Thư Viện sẽ có thể thuận lợi kế thừa Dư thành.
Đến lúc đó có chỗ dựa phía sau, tài nguyên đương nhiên không thiếu. Lại thêm môi trường học tập ở Thiên Ca Thư Viện, so với kiếp trước lang bạt khắp nơi, không biết tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Lý Tinh Tử nghe tới đây liền khuyên tiếp:
"Ta biết, nhưng huynh cũng không thể trốn trong này mãi được, chỉ một yêu thực thượng phẩm tuyệt không đủ đâu, chi bằng bỏ nhỏ lấy lớn thì tốt hơn."
Hắn nói cũng đúng, nếu Tinh Thần cứ co đầu rụt cổ ở đây mãi, không sớm thì muộn cũng bị người khác vượt mặt. Có khi vị trí hai mươi mốt như kiếp trước cũng không đạt tới được.
Nhưng lúc này Tinh Thần lại nhếch mép cười, dường như đã có sẵn kế hoạch:
"Không sao, để ta cho huynh xem một bất ngờ."
Còn chưa dứt câu hắn đã đứng dậy, bước về phía cái cây ở gần. Lý Tinh Tử thấy thế liền nhếch mày nói:
"Đừng nói với ta là huynh định trèo cây trốn ra ngoài đấy? Có khi bọn hắn đã đứng đợi sẵn bên kia tường rồi?"
Tinh Thần nghe thấy thế liền cười ha hả:
"Huynh nghĩ ta ngốc đến thế sao?" Nói xong hắn liền lấy yêu thực Huyết Nhân Sâm ra, ấn vào thân cây trước mặt.
Chỉ sau một lúc, vẻ ngạc nhiên không giấu nổi mà hiện hết lên khuôn mặt của Ly Tinh Tử:
"Không, không lẽ, là đạo pháp độc nhất của huynh sao?"
Lúc này Tinh Thần cũng không giấu nổi sự vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: "Thành công rồi!"
Trước mặt hai người vẫn là cái cây lúc trước, nhưng hiện tại đã mọc chi chít quả.
Quả này có màu đỏ, to bằng quả táo Việt Nam. Chính là quả Huyết Nhân Sâm.
Hóa ra, Tinh Thần đã dùng đạo pháp độc nhất của mình chuyển hóa hết linh khí từ yêu thực Huyết Nhân Sâm vào cái cây trước mặt.
Nói đến đạo pháp độc nhất, là một loại đạo pháp chỉ bản thân mới có thể dùng được.
Mỗi người có tư chất tu hành khi tròn mười tuổi sẽ được Thiên Địa thừa nhận, ban cho đan điền, từ đó có khả năng tu luyện. Đồng thời cũng ban cho một đạo pháp độc nhất liên quan đến nguyên tố của bản thân.
Mà đạo pháp độc nhất của Tinh Thần, chính là có khả năng chuyển hóa mọi loại linh khí. Nói chi tiết hơn thì linh khí phân ra làm nhiều loại, tương ứng theo các loại nguyên tố thuỷ, thổ, hỏa, mộc, phong, lôi, ám, quang, vv.
Mà khác loại linh khí thì không thể truyền đi truyền lại được. Chỉ có loại linh khí cơ bản trong Thiên Địa mới có khả năng hấp thụ thoải mái, nhưng một khi trở thành linh khí sở hữu của ai đó, sẽ theo loại linh khí của người đó mà biến đổi.
Nói thì ngầu nhưng thực chất đạo pháp độc nhất của hắn chả có một điểm tác dụng gì trong chiến đấu.
Vì làm gì có ai lại đứng yên để cho hắn hút hết linh khí? Mà dù có thế, hút xong thì làm được gì? Đọ võ tay chân với nhau chắc? Đạo pháp thì vô dụng, nguyên tố cũng không xác định, nên chả học được loại đạo pháp nào khác.
Cũng vì thế mà Tinh Thần càng bị chèn ép hơn khi ở Dư thành. Càng là lý do mà hắn quyết định ẩn tu ở kiếp trước.
Nhưng ông trời cũng không bỏ rơi hắn, vào những năm ẩn tu, hắn phát hiện đạo pháp này còn có thể chuyển hóa linh khí từ vật này sang vật khác.
Nói thật cũng không có tác dụng mấy, chỉ là trong trường hợp này lại giúp hắn một việc lớn. Toàn bộ linh khí từ yêu thực Huyết Nhân Sâm bị chuyển ra đã biến thành quả.
Tuy làm thế sẽ mất đi hoàn toàn yêu thực Huyết Nhân Sâm, nhưng đám quả thu được nếu tính bằng điểm thì nhiều hơn nhiều.
Còn về quy tắc của Thiên Ca Thư Viện? Đây vốn dĩ là vật phẩm hợp quy tắc, chẳng qua trải qua đạo pháp mà biến đổi thôi. Chẳng lẽ còn cấm người ta vận dụng đạo pháp?
Đương nhiên là không, vì thậm chí theo quy tắc nếu đủ tài nguyên còn có thể luyện thành đan dược để tăng điểm cơ mà.